Hơi đạp vào chân ga, Long Phi lái chiếc xe taxi ra vùng kinh tế mới ở ngoại thành, ở đó có rất nhiều việc chưa làm xong, ngoài một đống công trình đang dang dở thì gần như là không có người sống ở đó, ra tay ở đó hoàn toàn có thể tránh được nhiều phiền phức, ít nhất có thể giảm thiểu thi thể khi bị phát hiện .
Khi gần tới ngoại ô, Sở Thiên nói:
- Long Phi, tăng tốc lên, Lão Yêu, anh hãy xuống xe cắt đường lui của bọn chúng.
Long Phi và Lão Yêu cùng gật đầu.
Khi chiếc xe màu đen vượt qua xe taxi, Long Phi đã lái xe ra ngoài mấy trăm mét rồi, chiếc xe màu đen nhanh chóng đạp chân ga đuổi theo, không đến hai phút lại phát hiện chiếc xe taxi đã dừng lại giữa đường, một người thanh niên dựa vào thân xe, lười biếng nhìn bọn họ.
Những người trong chiếc xe đen biết đã bị lộ, trong lúc chần chừ lại phát hiện bánh xe ‘bang, bang’ nổ hai tiếng, ngay lập tức phía sau xuất hiện một người, trong tay cầm một con dao, những người trong xe biết không thể có cái chết yên lành rồi, vì thế cũng không cam chịu yếu thế chui từ trong xe ra, Vi Chi Nhân còn ngậm một điếu thuốc.
Sau khi hút vài hơi, Vi Chi Nhân hơi hơi kì quặc, quát lên:
- Chúng mày chặn đường của ông làm gì?
Sở Thiên đang ngồi trong xe uống hai ngụm nước khoáng, hạ lệnh cho Thiên Dưỡng Sinh:
- Giữ lại Vi Chi Nhân, những người còn lại giết hết.
Thiên Dưỡng Sinh trên mặt không có bất cứ biểu lộ nào, dũng mãnh lao thẳng tới những tên đang theo dõi, bốn tên theo dõi thấy khí thế dũng mãnh của Thiên Dưỡng Sinh thì nhanh chóng rút dao xông lên, đâm thẳng về phía Thiên Dưỡng Sinh. Ai ngờ, cái bóng của Thiên Dưỡng Sinh còn chưa kịp tới liền cảm thấy vùng bụng lạnh như băng, sau đó cảm thấy đau đớn vô cùng.
Máu tươi bắn ra, ba tên còn lại từ từ ngã xuống.
Long Phi ngồi ở ghế lái trợn mắt há mồm, yết hầu khô khốc, anh ta biết Thiên Dưỡng Sinh trên đỉnh núi Phượng Hoàng quyết chiến thành danh nhưng chưa từng nghĩ lại cường hãn tới mức độ này, trong nháy mắt liền giết chết ba người, Vi Chi Nhân còn sống là vì Sở Thiên muốn gã sống, giết chết ngay lập tức không có chần chừ kéo dài thời gian có vẻ tiếc nuối lại vô cùng chấn động.
Vi Chi Nhân toàn thân run rẩy, vô thức lùi lại phía sau, Lão Yêu phòng thủ phía sau nhẹ nhàng đưa con dao xẻ thịt ra, vung lên một đao, hai chân Vi Chi Nhân lập tức mềm nhũn, đau đớn kêu lên, quỳ trước mặt Lão Yêu, nhìn lại phía đèn xe mờ nhạt, hai chân đã bị đánh gãy.
Sở Thiên cuối cùng cũng mở cửa xuống xe, chậm rãi đi đến phía Vi Chi Nhân, khi đến trước mặt gã, nhàn nhạt nói:
- Mày là ai, ai sai mày theo dõi bọn tao, nếu như mày thành thực trả lời tao sẽ toàn thây cho mày, nếu không tao sẽ cắt tứ chi mày, bịt miệng mày lại cho mày chảy máu tới chết, khiến mày sống không bằng chết.
Vi Chi Nhân cố nén sự đau đớn, hét lên:
- Có bản lĩnh thì giết tao đi, giết tao đi.
Sở Thiên hừ mạnh một tiếng, Lão Yêu tiến lên trước vài bước, dao xẻ thịt lại xẹt qua lần nữa, cắt đứt gân mạch hai vai anh ta, Vi Chi Nhân lại hét lên thảm thiết, Sở Thiên lắc đầu, than nhẹ:
- Hà tất phải làm khó bản thân như vậy? Đao tiếp theo có thể cắt đi tứ chi của mày, nói đi, ai sai mày theo dõi!
Vi Chi Nhân liếc nhìn con dao nhỏ máu của Lão Yêu, trong mắt thoáng qua sự sợ hãi, bất giác hô lên:
- Tôi nói, tôi nói, chúng tôi là đệ tử Lang bang, khoảng hơn bảy giờ nhận được mệnh lệnh của Bang chủ, chờ ở sân bay đợi các người xuất hiện, theo dõi đến nơi nghỉ ngơi của các người, sau đó quay về báo lại cho Bang chủ.
Sở Thiên gật đầu, bình tĩnh hỏi:
- Không còn gì nữa?
- Không có, thật sự không có!
Vi Chi Nhân luôn miệng hô lên:
- Chúng tôi không biết gì cả, ngay cả các người là ai cũng không biết.
Sở Thiên có thể đoán ra được từ vẻ mặt của tên này, những điều gã là thật, thân phận của bọn hắn không có khả năng nhiều người biết, Uông Tử Hào cũng chỉ sai bọn chúng ra mặt mà thôi, vì thế ngẩng đầu nhìn Lão Yêu nói:
- Cho gã được thoải mái đi, để cho gã chết không đau khổ!
Tay phải Lão Yêu hơi trùng xuống, con dao đâm thẳng vào ngực gã.
Sau khi giết chết bọn chúng, Sở Thiên quét mắt nhìn xung quanh, bình tĩnh nói:
- Hủy thi thể xóa dấu vết.
Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh nhanh chóng vứt bốn thi thể vào trong chiếc xe đen, sau đó tưới xăng lên, mùi xăng tràn ngập trong gió, không chỉ có vài phần gay mũi mà còn có phần nghẹt thở.
Làm xong mọi việc, Sở Thiên quay lại xe taxi, vẻ mặt dửng dưng hờ hững, Sở Thiên dùng khăn tay lấy một điếu thuốc, cười nói với Long Phi:
- Sau khi vào nội thành, trước tiên hãy tìm một đường vòng vòng mấy vòng xem xem còn có cái đuôi nào nữa không, sau khi xác nhận là không còn thì hãy quay về khách sạn.
Long Phi cung kính gật đầu, sau đó quay xe trở về, khi đi qua chiếc xe đen đó, Sở Thiên bắn điếu thuốc trong tay ra, đốm lửa bắt vào xăng, trong nháy mắt biến thành đống lửa chói mắt, sau đó càng cháy càng mạnh, cuối cùng ‘ầm’ một tiếng bay lên, lửa nuốt chửng bốn thi thể của những tên theo dõi.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe taxi tiến vào nội thành, sau khi đi vòng vòng vài lần, dừng trước một ngôi nhà cũ kĩ , đèn xe phát ra tín hiệu, chiếc cửa sắt từ từ mở ra, Long Phi nhanh chóng lái xe vào trong, cung kính nói:
- Thiếu soái, mọi người đêm nay hãy nghỉ tại đây, lát nữa em sẽ báo lại tình hình cho anh.
Sở Thiên gật gật đầu, dẫn bọn Thiên Dưỡng Sinh xe.
Lúc này, một cô gái từ trên gác đi xuống, áo đen quần đen, phong phạm nhanh nhẹn giỏi giang, thậm chí có thể nhìn ra bóng dáng của Phương Tình trong đó, cô nhìn thấy Sở Thiên nhanh chóng bước xuống nghênh đón, đứng cách hai mét, cung kính nói:
- Chào Thiếu soái, em là Phượng Tường, là tình báo viên Nam Hạ của Tinh Nguyệt Đường.
Sở Thiên cười vươn tay ra, đầy thâm ý nói:
- Xem ra Đường chủ Phương thật biết dùng người, Long Phi Phượng Tường, không tồi.
Phượng Tường hơi đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài:
- Thiếu soái đường xa tới, đi đường mệt nhọc, mời lên gác, Phượng Tường đã chuẩn bị đồ ăn rồi, có thể vừa ăn vừa nói chuyện.
Sở Thiên gật gật đầu, xoay người lên gác.
Bảy món ăn một đĩa canh, là canh cá nổi tiếng.
Mặc dù thức ăn hấp dãn, Long Phi Phượng Tường cũng rất nhiệt tình nhưng toàn bộ tâm tư của Sở Thiên đều đặt vào Quang Tử, miệng cắn miếng thịt bò nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ Trung Sơn trên tường, ghi nhớ một vài kiến trúc tiêu biểu , nhanh chóng hiểu rõ ràng vị trí, hướng đi của toàn bộ thành phố Trung Sơn.
Ăn được nửa bát cơm, uống nửa bát canh cá, Sở Thiên ngẩng đầu hỏi:
- Long Phi, Phượng Tường, hai người hãy nói tình hình hiện giờ đi. Tôi cần xác nhận ba tin tức, đầu tiên là nhà giam Quang Tử ở đâu; Thứ hai, tư liệu cá nhân của Cục trưởng cục cảnh sát; Cuối cùng, nơi đến cuối cùng của Uông Tử Hào.
Long Phi vội vàng đứng lên, đi đến trước tấm bản đồ, chỉ vào một tòa kiến trúc nào đó ở phía Đông Nam, cung kính nói:
- Thiếu soái, mời xem, đây chính là nhà giam trọng phạm Đức Quang - nơi giam giữ anh Quang, tổng cộng có năm cửa, trong đó có một cửa là cửa mang dòng điện cao áp, người gác trong đó gần một trăm người, tất cả đều có súng.
Việc này không khác gì cho Sở Thiên biết cướp ngục là điều không thể thực hiện.
Trên mặt Sở Thiên không có bất cứ biểu hiện nào, hình như là đang suy nghĩ gì đó, một lát sau nói:
- Có cách nào có thể để Quang Tử rời khỏi nhà giam đó không?
Phượng Tường suy nghĩ một lát, trên mặt lộ ra vẻ khó xử nói:
- Ngoài lệnh đưa ra xét xử có chữ kí của Cục trưởng Cục cảnh sát ra không có cách nào để anh Quang rời khỏi nhà giam. Nhưng thái độ cục trưởng cánh sát vô cùng cứng rắn, căn bản là không tiếp luật sư của ta, hơn nữa làm việc lại vô cùng máy móc, vừa xấu xa lại vừa kiên quyết, hình như là cố ý đối đầu với chúng ta, mềm cứng không chịu, đưa tiền cũng không nhận, đe dọa cũng không có tác dụng gì.
Long Phi cắn môi, tức giận nói:
- Nếu không được, chúng ta giết chết ông ta là xong.
Sở Thiên lắc đầu, nói:
- Không được quá kích động, lúc này mà giết ông ta càng không có lợi cho chúng ta.
Sau đó nhìn Long Phi:
- Bây giờ hãy nói tư liệu cá nhân của Cục trưởng Cục cảnh sát, bao gồm cả sở thích và những tin đồn về ông ta, tôi muốn xem ông ta có thật sự quyết tâm đối nghịch với chúng ta hay không!
Long Phi gật gật đầu, chỉ vào tòa kiến trúc trung tâm trong tấm bản đồ:
- Đây là Cục cảnh sát, Cục trưởng họ Tạ, ông ta mỗi ngày đều đi chiếc xe đạp cũ nát rêu rạo đi làm, còn làm một vài việc thật, mười ngày trước còn bắt bốn tên tội phạm chở tiền bị truy nã, trong mắt nhân dân, ông ta là một cảnh sát tốt, đây cũng chính là lí do mà Đường chủ Phương không dám dùng sức mạnh ép ông ta.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, không khác gì nghe thấy heo mẹ trèo cây, thở dài:
- Thật là một Cục trưởng nghiêm chính thanh liêm như vậy sao?
Long Phi lắc đầu, cười khổ nói:
- Tên đó chính là Nhạc Bất Quần, ngụy quân tử chân chính, trải qua vài ngày theo dõi, phát hiện ông ta hiện giờ có không ít tài sản, còn thường xuyên ra vào những nơi cao quý, cũng đi lại với xã hội đen. Càng quan trọng hơn là, ông ta rất háo sắc, phàm là những nữ minh tinh đến Trung Sơn diễn đều không thoát được ma chưởng của ông ta.
Trên mặt Phượng Tường hiện lên chút do dự nhưng vẫn mở miệng bổ sung:
- Đêm nay em theo dõi ông ta còn thấy ông ta cùng Uông Tử Hào của Lang bang vào Thái thượng nhân gian, phỏng chừng là muốn chúc mừng thắng lợi, ngồi trong đó hai tiếng đồng hồ, tên họ Tạ còn ôm một người phụ nữ đến biệt thự Trung Hải để hoan lạc, người phụ nữ đó chính là người dẫn chương trình trên ti vi.
Bất cứ chi tiết nào đối với Sở Thiên đều có thể quyết định thắng bại, nghe thấy lời của Phượng Tường, trong mắt Sở Thiên lóe lên vẻ vui mừng, nhưng lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngay lập tức, chậm rãi nói:
- Tin tức của mọi người rất có ích, rất có giá. Đúng rồi, Uông Tử Hào thường đi đến chỗ nào? Nếu như bây giờ chúng ta muốn tìm gã phải đi đâu tìm?
Lần này Long Phi nói:
- Ở Tổng bộ Lang bang, gã có khả năng lo chúng ta báo thù, ngoài những vụ xã giao quan trọng, phần lớn thời gian đều ở trong Tổng bộ.
Ngón tay Sở Thiên ngừng gõ, ánh mắt hiện lên sát khí:
- Tổng bộ ở đâu?
Ngón tay Long Phi chỉ vào một điểm ở Tây nam, chậm rãi nói:
- Bên cạnh biệt thự Trung Hải, biệt thự Trung Đình.
Sở Thiên gật gật đầu, bưng chén canh cá đã hơi lạnh lên uống, nhàn nhạt nói:
- Vậy thì tốt, đêm nay tắm máu Lang bang.
Long Phi và Phượng Tường ngây ngẩn cả người, đồng thanh nói:
- Chúng ta?
Sở Thiên phun ra từng chữ từng chữ một:
- Đúng vậy, chó gà cũng không tha.
‘Ầm, đùng!’
Từng trận sấm vang, gió lạnh thấu xương.
Đương nhìn xem tư nhân bác sĩ là ‘Chủ Đao Y Sinh’ băng bó miệng vết thương thời điểm, vốn là có chút nghiêm túc Sở Thiên ngăn không được bật cười, nửa đời người tại đoạt mệnh cùng cứu mạng ‘Chủ Đao Y Sinh’ hôm nay vậy mà trình diễn bị người đoạt mệnh cùng cứu mạng tình cảnh, đối với hắn cũng thật sự có vài phần khó với tưởng tượng châm chọc.
Chờ tư nhân bác sĩ thanh lý hết miệng vết thương sau khi ra ngoài, băng bó xong xong ‘Chủ Đao Y Sinh’ mới tựa ở giường, lên, tập trung tư tưởng suy nghĩ tĩnh khí, đem thần thức ngưng tụ đan điền phụ cận, cố hết sức ngưng tụ nội tức, không đến chum trà thời gian, mồ hôi trên trán đã rịn ra trên người quấn quanh băng gạc, quanh thân cao thấp hơi có chút run rẩy.
Sở Thiên biết hắn ở đây vận khí tự liệu, vì vậy tiến lên trước vài bước bắt tay đặt ở phần lưng của hắn, Chủ Đao Y Sinh cảm kích gật đầu, khí đi quanh thân vận chuyển lại, lại sau một lúc lâu, Chủ Đao Y Sinh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đột nhiên một hồi đại thống, phảng phất đao quấy bình thường, nhịn không được hét to một tiếng, nhổ ra một cái tụ huyết.
Nhìn thấy tụ huyết nhổ ra, sắc mặt dần dần hồng nhuận phơn phớt, Sở Thiên biết hắn đã giải quyết xong lớn nhất nan đề, còn dư lại đau xót hắn so với chính mình càng thêm rõ như lòng bàn tay, không khỏi nhẹ nhàng cười nói: “Chủ Đao Y Sinh, xem ra thương thế của ngươi còn không nhẹ a..., ngoại trừ phần lưng nội thương, còn có mấy chỗ ngoài da vết đao a...”
Chủ Đao Y Sinh cầm qua bên người khăn tay lau sạch lấy mồ hôi, tinh thần dần dần lỏng xuống, sau đó mới lắc đầu thở dài: “Biết rõ ta tại sao phải lạc thành như thế kết cục sao? Cũng là vì ngươi tiểu tử này mấy hũ Trúc Diệp Thanh mệt mỏi đấy, không thể tưởng được ngươi lại vẫn dám cười ta, thật sự quá thật đáng buồn rồi!”
Mặc dù biết hắn đang nói đùa, nhưng Sở Thiên hay là ẩn giấu dáng tươi cười, chậm rãi nói: “Nói một chút trải qua a, tại trong trí nhớ của ta, không có mấy người có thể đem ngươi bị thương thành như vậy, chính như ta theo như lời đấy, ngươi giúp ta rất nhiều bề bộn, vô luận là ai muốn đối phó ngươi, đều phải đạp trên ta Sở Thiên thi thể đi qua.”
Chủ Đao Y Sinh tiều tụy trên mặt lòe ra dáng tươi cười, cầm lấy bên cạnh bàn bên cạnh nước ấm uống lên đến, ấm áp thân thể về sau mới nói: “Cho đến tận này, vì ức nguyên hoa hồng chết ở trên tay của ta Thiên triều sát thủ, đã có bốn mươi bảy cái rồi, nhưng là treo giải thưởng thủy chung không có giải trừ, nhị tam lưu sát thủ vẫn như cũ trước bộc đến tiếp sau.”
Sở Thiên nhẹ nhàng kéo ra cái ghế ngồi xuống.
“Giết đằng sau tay ta đều mềm nhũn, ta cảm thấy được như vậy trị phần ngọn không trừng trị vốn, nhất định phải đem phía sau màn Boss tìm ra, lại để cho hắn rút lui treo giải thưởng, hơn nữa đoạn thời gian trước ngươi vừa vặn tại Tam Giác Vàng, thân người an toàn căn bản không cần ta lo lắng, vì vậy ta liền chuyên tâm điều tra cẩn thận, về sau, rốt cuộc tìm được một ít manh mối, manh mối chỉ hướng Hắc Đạo Tài Phán Sở!”
Nghe đến đó, Sở Thiên có chút nhíu mày, có vài phần khó hiểu: “Hắc Đạo Tài Phán Sở? Ta theo chân bọn họ không cừu không oán, tại sao phải hao phí số tiền lớn mua đầu của ta đâu này? Hơn nữa buổi sáng cái kia hai cái Hắc Bạch Vô Thường, còn đầm rồng hang hổ nói cho ta biết, bọn hắn cái gì sở trưởng muốn thẩm lí và phán quyết ta, ta đều nhanh choáng luôn!”
Chủ Đao Y Sinh di chuyển thân thể, tận lực làm cho mình trở nên thoải mái một chút, nói: “Không có trực tiếp chứng cớ biểu hiện đúng Hắc Đạo Tài Phán Sở ra treo giải thưởng, ta sở dĩ bị thương, cũng là bởi vì nghe được có hai tên gia hỏa đại ngôn không kém, thảo luận lúc nào bắt ngươi đi thẩm lí và phán quyết, ta nhịn không được thì đem bọn hắn tiêu diệt, đương nhiên, cũng bị thụ chút vết thương nhẹ!”
Sở Thiên cúi đầu cười mà không nói, Hắc Đạo Tài Phán Sở thân người tay cũng không yếu, bị bọn hắn đánh trúng làm sao có thể vết thương nhẹ xong việc? Nhưng vì cho Chủ Đao Y Sinh mặt mũi cũng không nói ra, tiếp tục mở miệng: “Ông bạn già, vô luận như thế nào, đều là Sở Thiên thiếu nợ ngươi đấy, đúng rồi, về sau đâu này? Như thế nào lại bị Hắc Bạch Vô Thường đuổi giết đâu này?”
Chủ Đao Y Sinh dáng tươi cười bỗng nhiên trở nên khổ sở, đem cuối cùng nửa chén nước ấm uống xong, trả lời nói: “Ta cho rằng tiêu diệt hai người bọn họ sẽ không chuyện, ai biết phía sau Hắc Bạch Vô Thường cùng với một gã cô gái áo đen vừa vặn đánh lên cửa, ta liền nổi lên lòng tham đều muốn liền bọn hắn đều giết xong việc.”
“Ai biết, cô gái áo đen kia thủ đoạn độc ác, hai tay chỗ đeo đích tơ vàng cái bao tay đao thương bất nhập, còn có Hắc Bạch Vô Thường vây công đánh chết, tự nhiên bị đánh được hoa rơi nước chảy, chỉ có thể chạy tới Tiềm Long hoa viên tìm kiếm ngươi che chở rồi, dù sao cũng là bởi vì ngươi sinh ra sự cố, kháo ngươi cứu mạng không tính mất mặt!”
Sở Thiên trong nội tâm khẽ nhúc nhích, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi nói là còn có cô gái áo đen? Thế nhưng là buổi sáng tại sao không có nhìn thấy hắn ở đây? Ngươi biết lai lịch của nàng sao?”
Chủ Đao Y Sinh lắc đầu, thở ra một hơi: “Tại trong trí nhớ của ta, trên giang hồ chưa từng gặp qua nữ tử này, hai tay của nàng ngoại trừ tơ vàng cái bao tay, còn có dấu lân phấn, giao thủ thời điểm thỉnh thoảng bắn ra lớn nhỏ hỏa cầu, không chỉ có cho ngươi khó lòng phòng bị, còn nhiễu loạn đối thủ tâm thần, ta chính là như vậy thu nhận Hắc Bạch Vô Thường hai chưởng.”
“Về sau, ta liền nhanh chân chạy người, dù sao bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, đuổi theo ra đến cũng chỉ có Hắc Bạch Vô Thường, có lẽ là cô gái áo đen cảm thấy cái kia hai cái quỷ với đối phó bị thương ta, cho nên sẽ không có đuổi giết tới đây, nếu không ta đã sớm chết ở nửa đường rồi, lại càng không cần phải nói chạy trốn tới Tiềm Long hoa viên, khoản nợ này, ta sớm muộn phải trả cho bọn hắn tổ chức!”
Rơi xuống cuối cùng chữ, Chủ Đao Y Sinh thì có chút chống đỡ không nổi, cả người nằm xuống, với tư cách bác sĩ hắn luôn biết rõ lúc nào làm chuyện gì có lợi nhất tại thương thế của mình, tuy nhiên hắn cái này bác sĩ giết người so cứu người thêm nữa..., nhưng không thể phủ nhận hắn y thuật kỹ càng hay đoạn tuyệt.
Sở Thiên nhìn thấy trên người hắn mấy chỗ miệng vết thương, thẩm thấu lấy đỏ thẫm máu tươi, biết rõ Chủ Đao Y Sinh hiện tại hơn nữa là cần nghỉ ngơi, vì vậy cứng rắn đem Dương Phi Dương sự tình nuốt vào, nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của hắn, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, địch nhân của ngươi chính là Sở Thiên địch nhân, ngươi hiện tại liền hảo hảo dưỡng thương.”
“Thương thế tốt lên về sau tái thảo luận như thế nào đối phó địch nhân, ta sẽ nhượng cho Phàm Gian tăng số người nhân thủ đề phòng, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ xúc phạm tới ngươi nửa cọng tóc!”
Sau khi nói xong, Sở Thiên vì hắn kéo qua chăn, mền, lúc xoay người trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, kinh nghiệm giang hồ Chủ Đao Y Sinh nhạy cảm bị bắt được Sở Thiên muốn nói lại thôi thần sắc, giơ lên lãnh khốc mặt, khóe miệng treo lên khó được dáng tươi cười: “Sở Thiên, ngươi là hay không có tâm sự gì? Chẳng lẽ lại ngươi bị thương chờ ta trị liệu? Là bằng hữu mà nói liền tình hình thực tế bẩm báo.”
Vừa mới đi tới cửa Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, cười khổ không thôi đáp lại: “Thực không dám đấu diếm, ta lại có một vị cực kỳ trọng yếu bằng hữu thân trúng trọng thương cùng nhiễm lên độc nghiện, còn tiềm lưu tùy thời khả năng cùng kháng độc dược vật, phản ứng nguyên tố vi lượng, vốn là muốn muốn tìm ngươi giúp nàng nhìn xem, nhưng hiện tại thương thế của ngươi cũng rất không lạc quan, cho nên”
Chủ Đao Y Sinh cũng đi theo cười khổ, chằm chằm vào Sở Thiên hỏi: “Sở Thiên, ta hiện người bên cạnh ngươi, hoặc là không bị thương, hoặc là chính là đại công trình, lần trước Thiên Dưỡng Sinh bị thương nặng có thể nói là cửu tử nhất sinh, lần này ngươi vị bằng hữu kia còn lợi hại hơn, nội thương ngoại thương tất cả đều xuất hiện, đoán chừng cũng là cửu tử nhất sinh.”
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra áy náy chi ý.
Chủ Đao Y Sinh ngưng tụ tinh thần, nhàn nhạt nói: “Nhưng là, ta là Thiên triều thần y, chỉ cần có khẩu khí tại, ta thì có biện pháp để cho nàng sống lại, Sở Thiên, đem sự tình chân tướng nói cho ta biết trước, sau khi nghe xong, ta sẽ hảo hảo ngủ lấy mấy giờ, đã tỉnh ta có thể cho ngươi đáp án!”
Sở Thiên chần chờ một lát, con mắt rơi vào hắn eo thân cùng vai phải miệng vết thương, nói: “Tuy nhiên ta thật cao hứng nghe được lời của ngươi, nhưng là, trên người của ngươi”
Chủ Đao Y Sinh từ chối cho ý kiến cười cười, tay trái nhẹ nhàng đong đưa, nói: “Yên tâm, ta là bác sĩ, ta là chuyên nghiệp đấy, sẽ có đúng mực!”
Sở Thiên cảm kích gật đầu, kéo ra cái ghế lần nữa ngồi xuống, đem Dương Phi Dương tại Tam Giác Vàng chỗ gặp cực khổ đều êm tai nói tới, nói đến Dương Phi Dương tại lôi đài bị Thiên Kiều đánh cho trọng thương thậm chí suốt đời tàn tật thời điểm, lòng còn sợ hãi lần nữa thống khổ đứng lên, giữa trần thế có cái gì đau so ra mà vượt nữ nhân yêu mến tại trước mặt bị tàn phá đâu này?
Nghe Sở Thiên tự thuật, Chủ Đao Y Sinh biểu lộ thủy chung gợn sóng không sợ hãi, thật lâu về sau mới trịnh trọng mở miệng: “Sở Thiên, Dương Phi Dương bệnh tình trong nội tâm của ta có chừng mấy, ta trước ngủ năm canh giờ, sau đó ngươi đem Dương Phi Dương đưa đến trước mặt của ta, đúng rồi, thuận tiện làm cho phó thuốc Đông y, tại ta nghỉ ngơi trong vòng năm canh giờ bắt nó ngao thành.”
Sở Thiên hơi kinh ngạc, cái này Chủ Đao Y Sinh cũng quá trâu bò đi? Liền người bệnh cũng còn không thấy liền chuẩn bị hạ dược rồi hả? Tuy nhiên cứu sống Thiên Dưỡng Sinh cho thấy hắn tinh xảo y thuật, nhưng Sở Thiên lo lắng sự miêu tả của mình có chỗ độ lệch, dẫn đến Chủ Đao Y Sinh dùng thuốc mất đi thước đo, vì vậy mở miệng nói: “Ông bạn già, nếu không, ngươi nghỉ ngơi trước?”
Chủ Đao Y Sinh tựa hồ xem thấu Sở Thiên tâm tư, không khỏi trêu ghẹo cười nói: “Lão đệ, đừng lo lắng ta đem nữ nhân của ngươi thuốc chết rồi, ngươi dựa theo sự phân phó của ta đi làm, ta không dám nói cam đoan thuốc đến bệnh trừ, nhưng lại để cho tinh thần của nàng trạng thái có chỗ khởi sắc, ổn định bệnh tình không chuyển biến xấu, đó là tuyệt đối không có vấn đề đấy!”
Lời nói đã đến cái này phân thượng, Sở Thiên cũng không nên nói cái gì, đáp lại nói: “Nói đi, sắc thuốc gì?”
“Thương nhĩ tử tiền, bạch chỉ một lượng, phòng phong phối hoàng kỳ, bạch thuật tiền, nếu như có thể có cây Ma Hoàng cây, long cốt làm dẫn rất tốt!” Chủ Đao Y Sinh biểu lộ ngưng trọng lên: “Thêm chén nước, dùng võ hỏa sắc thuốc sôi trào, sau đó dùng lửa nhỏ sắc bên trên nửa canh giờ, dùng nước tiểu sôi là chuẩn, đợi được ngao thành nửa bát dịch thuốc dạng lỏng, lấy ra châm nước...”
Sở Thiên toàn bộ lưu vào trí nhớ trong lòng, ai biết, Chủ Đao Y Sinh lời nói ra kinh người bổ sung: “Thương nhĩ tử có độc tính, nhớ kỹ, ngàn vạn muốn số lượng vừa phải, tuyệt đối không thể qua tiền, nếu không ngươi nữ nhân yêu mến giá hạc tây về, vậy cũng chuyện không liên quan đến ta tình, hỏa hầu cũng không nên quá lão, bằng không thì dược hiệu liền yếu đi rất nhiều.”
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, quay người rời đi cũng đóng kỹ cửa phòng, hắn quyết định tự mình đến sắc cái này bức thuốc Đông y.
Năm canh giờ cũng không dài dằng dặc, nhưng dùng năm canh giờ thuốc tiên đã có chút sắc người.
Nhưng Sở Thiên lại lẳng lặng đứng ở vị thuốc tràn ngập phòng bếp, nhìn xem mua được dược liệu tại thuốc nồi bên trong dày vò, trong mắt lóe ra nhảy lên ngọn lửa, trong ngọn lửa chiếu rọi lấy mặt mũi của hắn, ánh mắt yên lặng như là một cái đầm nước giếng, không dao động không lan, hiện tại cho hắn mà nói, là Phi Dương sắc trên nửa chén dịch thuốc dạng lỏng chính là toàn bộ thế giới.
Tuy nhiên hắn cự tuyệt Dương Phi Dương ba phen mấy bận hoặc, nhưng cũng không đại biểu hắn không có bị Dương Phi Dương hấp dẫn, vô luận là hắn say lòng người duyên dáng dung nhan, hay là hắn kiên cường giảo hoạt cá tính, đều bị Sở Thiên tâm ở bên trong nổi lên rung động, lần này tiến về trước Tam Giác Vàng cùng sinh cùng tử, càng là ở bên trong day dứt ngoài thêm vào vài phần tình cảm.
Nước dần dần biến ít, đã đến khắc độ thời điểm, Sở Thiên thò tay dập tắt hỏa, sau đó đem dịch thuốc dạng lỏng chậm rãi rót vào trong chén, tự mình đặt ở trong hộp bưng đi ra ngoài.
Đẩy cửa phòng ra thời điểm, Chủ Đao Y Sinh đã tỉnh lại, tựa ở giường, bên trên vì chính mình bôi thuốc, nhìn thấy Sở Thiên tiến đến, ý vị thâm trường cười nói: “Tự mình sắc hay sao?”
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, không có trả lời hắn, đem nửa bát dịch thuốc dạng lỏng đặt ở trên mặt bàn, sau đó lại để cho Khả Nhi bọn hắn đem Dương Phi Dương đẩy tiến đến, tựa ở xe lăn Dương Phi Dương lộ ra có vài phần tiều tụy, tinh thần trạng thái uyển mặt trắng hơn quả cà, nhưng thấy đến Sở Thiên thời điểm, đôi mắt đẹp hay là hiện lên hào quang, sâu kín mở miệng: “Thiếu soái, ngươi gầy!”
Sở Thiên tiến lên vì nàng phủi nhẹ che tại trước mặt đầu, cực kỳ ôn nhu đáp lại: “Phi Dương cũng gầy, bất quá rất nhanh sẽ tốt, đã có Chủ Đao Y Sinh ra tay, tất nhiên sẽ thuốc đến bệnh trừ, ngươi xem một chút, liền Thiên Dưỡng Sinh tại Quỷ Môn Quan đều có thể bị hắn kéo trở về, huống chi ngươi cái này vết thương nhỏ đâu này?”
Thân thể của mình tự mình biết, Dương Phi Dương biết rõ Sở Thiên trấn an lấy chính mình, nhưng vì không cho hắn lo lắng, hay là gật đầu nói: “Thiếu soái yên tâm, Phi Dương nhất định kiên định tin tưởng chữa thương dưỡng bệnh, chờ ta sau khi thương thế lành, ta sẽ lại theo Thiếu soái xuất chiến giang hồ, giục ngựa đồng bằng, đánh rớt xuống thuộc về Soái quân giang sơn!”
Sở Thiên nắm tay của nàng, ấm áp mà hữu lực.
Chủ Đao Y Sinh cố ý ho khan vài tiếng, khiến cho đại gia chú ý về sau, cười khổ mở miệng: “Sở Thiên, tại các ngươi triền miên lúc trước, có thể hay không trước hết để cho ta xem một chút người bệnh a, thừa dịp ta còn có mấy phần khí lực, chẩn đoán bệnh chính xác tính hội cao rất nhiều, bằng không thì xảy ra điều gì sai lầm, ta cần phải nội kình cả đời đâu!”
uyencuatui.net/ Sở Thiên xin lỗi cười cười, đem Dương Phi Dương nhẹ nhàng đẩy đi qua, Khả Nhi ở bên cạnh thần sắc lộ ra vài phần khẩn trương, Thiên Dưỡng Sinh tức thì cắn cứng rắn màn thầu.
Ngón tay tại Dương Phi Dương mạch đập nhẹ nhàng nhảy lên, Chủ Đao Y Sinh khi thì nhíu mày, khi thì thư nhan.
Mười lăm phút về sau, Chủ Đao Y Sinh lại tựa ở trên tường, bưng lên trên bàn dịch thuốc dạng lỏng, hơi chút nhẹ nghe thấy, chậm rãi nói: “Có thể, Sở Thiên, ngươi đem cái này nửa bát dịch thuốc dạng lỏng đút cho Dương Phi Dương, tin tưởng sau nửa giờ, tinh thần của nàng trạng thái sẽ có chỗ chuyển biến tốt đẹp, liền độc nghiện cũng sẽ biết giảm xuống sinh động chỉ số.”
Khả Nhi sắc mặt của bọn hắn đều lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ có Sở Thiên đang mỉm cười thời điểm cảm giác được mê hoặc, hắn biết rõ Chủ Đao Y Sinh làm người, nói chuyện sẽ không như thế nửa ẩn nửa hiện, trong đó nhất định còn có ẩn tình bất tiện lộ ra, vì vậy đem nửa bát dịch thuốc dạng lỏng đưa tới Khả Nhi trong tay, nói: “Khả Nhi, ngươi cho Phi Dương đút vào đi đi, ta giúp đỡ bác sĩ chữa thương!”
Khả Nhi gật gật đầu, sau đó phụ giúp lưu luyến Phi Dương đi ra cửa phòng, Thiên Dưỡng Sinh vừa vặn cắn hết màn thầu, ngẩng đầu nhìn qua Chủ Đao Y Sinh nói: “Cảm ơn!” Lập tức từ trong lòng ngực móc ra hai cái bánh bao, trịnh trọng chuyện lạ đặt ở trong tay của hắn: “Đã cứu ta mệnh, màn thầu tương báo!”
“Cảm ơn” hai chữ hiển nhiên là cảm kích Chủ Đao Y Sinh ngày xưa ân cứu mạng, có thể có được Thiên Dưỡng Sinh cảm kích, Chủ Đao Y Sinh lãnh khốc khóe miệng giơ lên dáng tươi cười, lộ ra có vài phần thỏa mãn, nhưng nhìn qua trong tay băng cứng rắn màn thầu lại dở khóc dở cười, cảm tình màn thầu tại Thiên Dưỡng Sinh mà nói đúng thiên hạ tốt nhất đồ ăn?
Chờ Thiên Dưỡng Sinh sau khi rời khỏi, Sở Thiên quay đầu hỏi: “Nói cho ta biết bệnh tình!”
Chủ Đao Y Sinh lập tức khôi phục ngưng trọng, bất đắc dĩ mở miệng: “Khó khăn, so với ta trong tưởng tượng muốn phức tạp, hắn tại độc nghiện làm nên tế, lại đụng phải trọng kích, thân thể hệ thống phòng vệ hoàn toàn bị quấy rầy, dù cho ta không có bị thương, thuốc Đông y cùng đao giải phẫu đem kết hợp, cũng không có nắm chắc mười phần!”
“Vậy ý của ngươi là đúng?” Tuy nhiên Chủ Đao Y Sinh mà nói đối với Sở Thiên rất lớn trùng kích, nhưng vẫn là áp đặt trấn định nói: “Ngồi chờ chết?”
Chủ Đao Y Sinh lắc đầu, mỗi chữ mỗi câu nói: “Tàng nhung quả!”
Sở Thiên không nói gì, cùng đợi Chủ Đao Y Sinh bổ sung.
"Sắc thuốc Đông y có thể ổn định bệnh tình của nàng, kéo dài tánh mạng, nhưng không cách nào khôi phục thân thể phòng ngự cơ năng, cho nên ngươi muốn mau chóng tìm được tàng nhung quả, tại hắn tánh mạng yếu ớt tựa như giấy trắng lúc trước phục dụng, khôi phục phòng dịch hệ thống bài xuất trong cơ thể nàng độc tố!" Chủ Đao Y Sinh than ra một hơi, khó khăn nói: "Nếu không, hắn nhịn không quá sang năm.
Sở Thiên gật gật đầu, thậm chí có hi vọng, vậy không là vấn đề, ánh mắt của hắn xuyên qua cửa sổ, đối mặt đúng là xa xôi Hồng Kông phương hướng, hai tay có chút nắm chặt nói: “Ông bạn già, phiền toái ngươi một việc, ngươi đang ở đây Tiềm Long hoa viên ở lâu mấy ngày này, là Phi Dương kéo dài thời gian, ta ngày mai sẽ lên đường đi Hồng Kông đem tàng nhung quả nhảy ra đến.”
Chủ Đao Y Sinh đầu qua xông tốt đường glu-cô, loạng choạng uống xong nửa chén về sau, đáp lại nói: “Yên tâm, ta sẽ đem hết toàn lực cứu chữa hắn, chỉ cần ngươi một ngày không mang tàng nhung quả trở về, ta sẽ không rời đi Tiềm Long hoa viên, mặt khác, ngươi muốn chảy ra yên lặng chi địa cho Dương Phi Dương tĩnh dưỡng, thân thể của nàng không thích hợp quá nhiều tiếp xúc ngoại giới!”
Sở Thiên lần nữa gật gật đầu, quay người rời đi.
Ra đến ngoài cửa, Sở Thiên thật sâu hô hấp lấy không khí bình tĩnh chính mình, lập tức lại để cho Phàm Gian đem mệnh lệnh truyền cho Tiềm Long hoa viên tất cả Soái quân huynh đệ, gặp Thiên Dưỡng Sinh tại phơi nắng mặt trời, đi tới, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu lam, thò tay rút lên nhất cây cỏ non gặm, chậm rãi nói: “Ngày mai, ngươi theo giúp ta đi Hồng Kông!”
Thiên Dưỡng Sinh không nói gì, lại duỗi ra cầm đao tay.
Sở Thiên cười đưa tới, hai cánh tay chăm chú giữ tại cùng một chỗ, lòng bàn tay truyền lại hàm nghĩa chỉ có bọn hắn trong nội tâm rõ ràng: Vô luận phía trước cỡ nào khó khăn hiểm trở cùng với gió táp mưa sa, bọn hắn đều dắt tay cùng ăn, thần cản sát thần, quỷ ngăn cản giết quỷ, cái này là huynh đệ, cái này là cùng sinh cùng tử huynh đệ.
Buông tay ra thời điểm, Sở Thiên trong mắt chợt hiện nhập Phương Tình, còn có trên mặt nàng vẻ lo lắng, còn không có mở miệng nói chuyện, Phương Tình đã chạy tới, dị thường nghiêm túc báo cho biết Sở Thiên: “Thiếu soái, đã xảy ra chuyện, Quang Tử tại Trung Sơn thành phố bị địa phương cảnh sát bắt, còn nhốt vào trọng phạm ngục giam, tội danh đúng buôn bán thuốc phiện.”
Quang Tử gặp chuyện không may? Điều này sao có thể? Sở Thiên khiếp sợ ngoài, cũng hiện lên khó hiểu, chậm rãi nói: “Quang Tử không phải tại Hà Nam sao? Chạy tới Trung Sơn thành phố làm gì?”
Phương Tình chậm khẩu khí, êm tai nói tới: “Nghe Bạch Hổ đường huynh đệ nói, có một tiểu bang phái đều muốn đầu nhập vào Soái quân, cho nên muốn Quang Tử qua bên kia nói chuyện với nhau dùng bày ra thành ý, ai biết, vừa mới hàn huyên nửa giờ, liền vọt vào trên trăm cảnh sát, trong phòng điều tra ra hơn mười kg bạch phiến, hơn nữa tiểu bang phái thủ lĩnh cũng nhận tội cùng Quang Tử giao dịch!”
Sở Thiên có chút suy nghĩ, nhổ ra trong miệng cỏ non, nói: “Cái kia tiểu bang phái tên gọi là gì?”
Phương Tình hiển nhiên nắm giữ lấy tất cả tư liệu, không chút lựa chọn trả lời: “Lang bang! Bang chủ là Uông Tử Hào, đồ chúng đại khái hơn trăm người, dũng mãnh thiện chiến, xem như Trung Sơn mới quật khởi bang phái, nhưng bởi vì tranh đoạt địa bàn trêu chọc Đường Môn, Đường Môn hai độ đem bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy, kỳ quái đúng, nhưng không có đối với bọn họ tiến hành hủy diệt tính công kích.”
Thiên Dưỡng Sinh giơ lên không lộ vẻ gì mặt, kiên nghị lãnh khốc nói: “Ta đi đem tiểu bang phái diệt rồi!”
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Bây giờ còn không phải lúc!”
Phương Tình ngừng trì hoãn một lát, lại tiếp tục bổ sung: “Lang bang bị chèn ép thời gian khổ sở, cho nên không biết làm sao tìm được đến Quang Tử, cũng hướng Quang Tử đưa ra quy thuận chi ý, Quang ca biết rõ Soái quân cùng Đường Môn sớm muộn sẽ có đại chiến, cảm thấy thu nạp Lang bang không thể nghi ngờ là tại Đường Môn trái tim đinh khối cái đinh, cho nên phải đi Trung Sơn gặp Uông Tử Hào!”
Sở Thiên không có chút nào trách cứ Quang Tử chi ý, trong lòng của hắn rõ ràng Quang Tử đúng lập công sốt ruột, mới có thể bị có chỗ chuẩn bị địch nhân chụp vào đi vào, mua bán hơn mười kg bạch phiến không phải cái tiểu án, dựa theo pháp luật với xử bắn Quang Tử vài chục lần rồi, vì vậy cười khổ mà nói: “Quang Tử xem bộ dáng là bị người hãm hại! Tình tỷ tỷ, có liên lạc hay không Trung Sơn cảnh sát?”
Phương Tình gật gật đầu, giữa lông mày lóe sầu lo: “Đã giao thiệp rồi, nhưng địa phương cảnh sát tiếng người vật chứng chứng nhận đều tại, hơn nữa đã báo cáo trong tỉnh, vô luận như thế nào cũng không chịu thả người, thậm chí ngay cả chúng ta luật sư cũng không cho phép hội kiến Quang Tử, cho nên Quang Tử tại trọng phạm ngục giam sống hay chết, không có bất kỳ người nào biết rõ!”
Sở Thiên trong mắt hiện lên sát cơ, không giận tự uy mà nói: “Quang Tử có cái gì không hay xảy ra, ta uốn éo hạ bọn hắn cục trưởng đầu!”
Phương Tình nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ sự tình không có đơn giản như vậy, Lang bang không có lý do gì đối với Quang Tử tiến hành vu hãm, ta nghĩ, phía sau của nó tất nhiên có thế lực lớn chỗ dựa, mà phương Nam thế lực lớn nhất cùng với chúng ta địch nhân lớn nhất chính là Đường gia, sự kiện lần này tám chín phần mười theo chân bọn họ có quan hệ! Hai bang tranh chấp bất quá là cái ảo thuật.”
Sở Thiên tự nhiên biết rõ những thứ này, trong mắt ngưng tụ thành một điểm hào quang, nói: “Đêm nay bay Trung Sơn!”