Hỏa Pháo vừa lao ra của thì Cục trưởng Tạ không kìm được hét lên:
- Năm triệu, năm triệu!
Dừng bước, Hỏa Pháo quay đầu phẫn nộ quát:
- Đó là anh em chúng tôi dùng tính mạng mà có được, ông còn muốn lấy à?
Cục trưởng Tạ lắc đầu, vẻ mặt giải thích:
- Không phải là muốn lấy lại, mà là tiền tham ô các ngươi không giao ra thì các ngươi mãi mãi sẽ không có ngày yên bình. Tôi cũng không có cách nào mà nói rõ tội của các cậu một khi các anh dùng tới tiền tham ô mà bị phát hiện, không những tôi gặp chuyện mà ngay cả các cậu cũng sẽ bị truy nã một lần nữa.
Hỏa Pháo khinh thường “phì” một tiếng, không thèm quay đầu chạy luôn, dùng tính mạng mà kiếm tiền lại muốn trả lại trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Quang Tử nhìn thấy Uông Tử Hào rúc vào trong góc thì nhớ lại mấy hôm nay chịu bao khổ sở liền bước lên vài bước đá cho gã mấy phát mắng:
- Mẹ kiếp, lại dám chơi đùa với tao? Những ngày tháng tươi đẹp của Lang Bang chúng mày cũng chấm hết rồi, tối nay ông mày sẽ phế mày!
Uông Tử Hào kêu thảm trốn tránh, cũng không quên kéo người xuống nước:
- Tạ Bàn Tử cũng có phần mà!
Khóe miệng Cục trưởng Tạ hơi động, hận không thể cho tên Uông Tử Hào vài cái tạt tai, Quang Tử lại được nhắc nhở vì Cục trưởng Tạ còn nợ anh ta hai món nợ máu bèn quay người nhấc gã lên đám mạnh và bụng hắn, phẫn nộ nói:
- Lão súc sinh, không những hãm hại tao mà còn mượn cơ hội giết chết hai anh em Soái quân, tao phải giết mày, giết chết mày!
Đánh cho mấy quyền, miệng Cục trưởng Tạ trào máu tươi, điện thoại của Sở Thiên kêu lên, nghe thì có tiếng của Phượng Tường:
- Thiếu soái, trong voàng mười phút cảng sát sẽ tới biệt thự Trung Đình, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không thì rất phiền phức, suy cho cùng thì thân phận hiện giờ của anh Quang vẫn không nên để lộ ra.
Sở Thiên thản nhiên đáp lại:
- Lái xe tới biệt thự Trung Hải, chúng tôi ba phút thì tới!
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên phất tay ngăn Quang Tử báo thù , nhìn căn phòng vài lượt rồi chậm rãi nói:
- Cục trưởng Tạ, thuộc hạ của ông mười phút nữa sẽ tới, với cảnh tượng hiện giờ ông có ý kiến gì không? Có nguyên nhân không nhất thiết làm ra kết quả nhưng giờ lại có kết quả. Ông là người lăn lộn quan trường đương nhiên cũng có thể làm ra được nguyên nhân chứ.
Cục trưởng Tạ thở hổn hển, biết ý của Sở Thiên, mắt lượn mấy vòng nói:
- Đứng sau vụ án là Lang Bang, vì cứu bọn Hỏa Pháo bị giam trong ngục Uông Tử Hào bắt có nữ MC của đài truyền hình nhằm uy hiếp cảnh sát thả người, lão Tạ tôi đã tự mình dẫn thuộc hạ giải quyết chu toàn, kết quả là bắn chết hơn mười tên Lang Bang hung ác.
Sở Thiên gật đầu hài lòng, Uông Tử Hào thì há hốc miệng.
Cục trưởng Tạ phát huy sở trường của mình, mặt mày hớn hở nói thêm :
- Trong lúc bắn nhau, đạn làm nổ bình gas nên biệt thự Trung Đình chìm trong biển lửa. Cùng lúc đó, cảnh sát cũng nảy sinh đánh nhau với người của Lang Bang sau cùng hai bên đều thương vong, Lão Tạ tôi nắm lấy lực lượng sau cùng giết chết kẻ ác!
Sở Thiên vỗ tay khen ngợi, lập tức hỏi:
- Biệt Thự Trung Hải chả phải sản nghiệp của ông sao?
Cục trưởng Tạ đắc ý chỉ vào Uông Tử Hào nói:
- Đứng tên trong bất động sản là gã.
Sở Thiên giơ ngón cái khen:
- Không ngờ người làm quan đều rất linh hoạt
Lập tức đưa súng cho Cục trưởng Tạ:
- Lão Tạ, câu chuyên của ông biên rất hay, dựa vào khả năng của ông tôi tin có thể áp chế được sự việc, nhưng Uông Tử Hào còn sống thì chính là ngày chết của ông, không dám đảm bảo trong tay gã không có tội chứng của ông!
Cục trưởng Tạ tay cầm súng hơi chần chừ, liền bước lên mấy bước, không chút lưu tình bắn liên tiếp mấy phát vào Uông Tử Hào, khi Uông Tử Hào chết đôi mắt không phải nhìn Cục trưởng Tạ mà nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, khóe miệng cười khổ và thấy rõ sự hối hận. Trước đêm nay, còn cảm thấy tất cả mọi việc còn trong tầm kiểm soát, nhưng sau khi gặp Sở Thiên thì liền thay đổi.
Thấy Cục trưởng Tạ giết Uông Tử Hào, Sở Thiên vứt vứt hai cuộn băng ghi âm trên ghế thản nhiên nói:
- Lão Tạ, làm cũng không tệ đâu, dưới lầu vẫn còn bảy tám cảnh sát áp giải bị ngất, ông nghĩ cách làm họ tỉnh lấy khẩu cung, giờ chúng tôi phải đi rồi hy vọng sau này sẽ không phải gặp lại nhau nữa, đây chính là thù lao của ông!
Một tời chi phiếu trị giá hai triệu rơi xuống trước mặt Cục trưởng Tạ.
Trong lúc Cục trưởng Tạ nhặt tờ chi phiếu thì Sở Thiên đã ra khỏi phòng, bọn Quang Tử cũng theo sau.
Bọn Sở Thiên bước vào xe tải, Long Phi đạp ga chạy ra ngoài lúc đó đã có thể nhìn thấy mấy xe cảnh sát gào thét mà chạy tới nhưng ánh mắt bọn chọ đều nhìn về phía biệt thự Trung Đình đang bị thiêu đốt kịch liệt không ai để ý tới chiếc xe tải không biển chạy ngang qua họ, dù sao cảnh lực hiện giờ vẫn chưa vào vị trí không có cách nào phong tỏa đường.
Sau khi được an toàn, Quang Tử ngồi trên ghế thở hổn hển, uống vài ngụm nước khoáng, hơi hối tiếc nói:
- Tam đệ, tên béo họ Tạ tến súc sinh ấy sao không giết luôn đi? Tay gã đã nhuốm đầy máu cảu anh em Soái quân mà, vừa rồi nếu không phải cậu ngăn anh thì tôi sớm đã đánh chết gã rồi!
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cầm hộp giấy ăn đưa cho hắn cười nói:
- Anh Quang yên tâm đi, em không để cho các anh em máu chảy vô ích đâu, em vì tên mập họ Tạ sắp xếp xông xuôi đường lui đêm nay sở dĩ không giết gã là vì gã còn có giá trị. Suy cho cùng nhiều người bị nổ chết cho không còn gì, không có gã thu xếp thì không xong đâu.
- Không giết vì giết!
Sau khi suy nghĩ Quang Tử gật gật đầu, cầm lấy khăn lau vết thương.
Xe tải rất nhanh đã tới khu vực thành phố, Long Phi nhìn đường phía trước ngẩng đầu hỏi:
- Thiếu soái, giờ chúng ta đi đâu đây?
Cứu được Quang Tử tâm trạng Sở Thiên rất vui, không chút lựa chọn trả lời:
- Đi Thâm Quyến ăn khuya!
Long Phi hơi kinh ngạc, đó là sào huyệt của Đường gia mà, ít nhất cũng phải có mấy nghìn đệ tử Đường Môn hoạt động. Qua đó ăn khuya rất có khả năng là đưa mình vào tầm ngắm của chúng. Nhưng nhìn thấy Sở Thiên vẻ tự nhiên như vậy cũng không lên tiếng nhắc nhở đạp ga chạy về hướng đường cao tốc.
Thâm Quyến, khu dân cư La Hồ.
Sở Thiên tỉnh dậy đã là trưa rồi, đạp văng chăn ra văn eo bẻ cổ ngồi dậy, chưa kịp lau rửa đã có tiếng gõ cửa, lúc này mà gõ của thì đương nhiên không thể nào là địch chúng mà muốn đối phó với mình thì chỉ cần phá cửa mà vào, bèn lười biếng đáp lại:
- Vào đi!
Của phòng mở ra, Long Phi bước vào kính cẩn nói:
- Thiếu soái, đã đến trưa rồi, mọi người bảo em tới xem anh đã dậy chưa, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi.
Sở Thiên gật đầu tung người xuống giường nói:
- Được, năm phút nữa tôi tới!
Một lát sau, Sở Thiên rửa xong mặt vừa bước tới phòng khách liền nghe thấy tiếng của Quang Tử:
- Tên mập họ Tạ đúng là nói chuyện rất cẩn thận, chết bao nhiêu là cảnh sát và bọn Lang Bang đáng ngạc nhiên là mặt không hề đổi sắc gói mình vào giống như Sử Thái Long vậy một mình giết chết vô số tên phạm tội.
TV đang phát cuộc họp báo, Cục trưởng Tạ đối mặt với phóng viên đên từ các tỉnh khác khí phách ngôn từ hùng hồn thỉnh thoảng còn giơ tay khoe khoang vết thương, nói văng cả nước bọt cho thấy muốn dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn để tiêu diệt bọn tội phạm, cho dù đấu tranh đến chính gã cũng phải kiên trì cho tới chết.
Các phóng viên vô cùng hưng phấn nêu câu hỏi và chụp ảnh.
Sở Thiên cười khinh bỉ, thản nhiên nói:
- Tạ Bàn Tử cũng chỉ uy phong tới hôm nay thôi!
Phượng Tường thấy Sở Thiên đi ra thì tươi cười lên tiếng:
- Thiếu soái!
Sở Thiên gật đầu đáp lại, Quang Tử quần áo gọn gàng đi tới, Quang Tử thay bỏ kiểu áo Tôn Trung Sơn phủi hết những suy sụp và xui xẻo của tối qua, cả người toát ra khí thế và ngạo khí, nhẹ nhàng ôm lấy vai Sở Thiên nói:
- Tam đệ, các cậu đi Hongkong thì có cho anh đi không đây? Lâu lắm anh không xuất thủ rồi.
Sau khi trở thành cấp cao của Soái quân, Quang Tử vẻ cẩu thả cũng biết được tầm quan trọng của mình, khi dẫn các anh em Soái quân đánh chiếm địa bàn không giống trước kia một mình anh dũng chiến đấu đều là thủ chiến phía sau, người bẩm sinh hiếu chiến như anh ta thật không thích hợp. Lần này nghe Sở Thiên bảo đi Hongkong liền không ngừng được muốn đi cùng gây chuyện.
Sở Thiên đương nhiên biết rõ suy nghĩ của anh ta, vỗ vỗ ngực hắn nói:
- Anh Quang, sau khi anh xảy ra chuyện, toàn Soái quân đều không yên ổn, anh em Bạch Hổ Đường càng sục sôi tinh thần tập thể, nếu không phải em nghiêm khắc khuyên bảo họ và anh Hải thì họ sớm đã tới Trung Sơn cứu anh rồi, nên anh phải nhanh chóng quay về để ổn định lòng quân.
Quang Tử thở dài bất đắc dĩ nói:
- Anh biết cậu sẽ nói như vậy mà, chẳng lẽ anh không thể nghỉ vài ngày sao? Làm thêm còn có ngày nghỉ cuối tuần mà, không ngờ xã hội đen cũng thật khó khăn, đến ngày nghỉ cũng không có. Xem ra mấy ngày trong ngục cũng thật là may mắn. Tam đệ, có hiệp hội hắc đạo không, anh muốn khiếu nại.
Long Phi và Phượng Tường không kìm được phì cười, câu nói của Quang Tử thật tra tấn người khác quá đi, bao nhiêu người mơ ước có được vị trí của anh ta, anh ta thì ngày nào cũng muốn được nghỉ.
Trên mặt Sở Thiên cũng lộ vẻ tươi cười, đày thâm ý nói:
- Hiệp hội hắc đạo thì không có nhưng Hắc đạo sở tài phán thì có đấy, chỉ có điều Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm vừa giết Hắc Bặch vô thường của bọn họ, đoán chừng Hắc đạo sở tài phán giờ đang hận chúng ta thấu xương, anh đi khiếu nại họ về việc nghỉ ngơi thì có lẽ không có tác dụng đâu.
- Hắc đạo sở tài phán?
Quang Tử suy nghĩ linh hoạt nhảy ra, không thể chờ đợi hỏi:
- Cái gì vậy? Có cao thủ không vây? Khi nào chúng ta khai chiến với chúng? Đương nhiên cấp bậc ngang với bọn Thiên Dưỡng Sinh thì e rằng anh đánh không nổi, nhưng thu xếp mấy tên cao thủ hạng trung thì anh nắm chắc đấy!
Sở Thiên dở khóc dở cười, nói sang chuyện khác:
- Long Phi, không ăn cơm à?
Long Phi hiểu ý đáp lại:
- Đúng rồi, ăn cơm thôi, đồ ăn nguội hết rồi, chúng ta ăn cơm thôi!
Quang Tử không thể làm gì, lại không có đối thủ rồi.
Sở Thiên hơi suy nghĩ, như có chỉ thị nói:
- Anh Quang, đừng ủ rũ nữa, anh vừa từ trong ngục ra nên về dưỡng thương đã hơn nữa theo tình báo của Tinh Nguyệt Đường cho thấy từ sau khi anh bị bắt ở Trung Sơn lực lượng xã hội đen ở những địa phương mà anh chiêu an đều đã rục rich hoạt động trở lại, em nghĩ bọn chúng sẽ không khiến anh quá cô quạnh đúng không?
Rạng sáng hai giờ! Gió lạnh từng trận!
Tại đang người thường mà nói, đúng con mắt rất mệt rã rời và ý thức là lúc yếu ớt nhất.
Hai vị thủ vệ cửa sắt Lang bang đệ tử thật sự lại lạnh lại vây khốn, vì vậy rút ra bình thường thuốc lá dấy lên, thật sâu hút vài hơi, còn không có mãn nguyện nhổ ra vòng khói thời điểm, con mắt trở nên thẳng kinh sững sờ, bên cạnh không biết lúc nào đứng cái u ám người trẻ tuổi, đang gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm.
Bọn hắn vừa định hô lên, hai thanh đao liền đâm vào cổ họng.
Lúc này, Trung Đình biệt thự hơn năm mươi số Lang bang đệ tử đang ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, bọn hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, tử vong đang bọc lấy gió lạnh chậm rãi tới gần, biệt thự trong hoa viên mười cái canh gác Lang bang đệ tử lặng lẽ bị người phóng ngã xuống đất, đến chết đều không có nhìn rõ ràng là ai đã muốn mạng của bọn hắn, vẻn vẹn cảm giác được cổ lạnh buốt liền mất đi hô hấp.
Trung Đình biệt thự tổng cộng đông Tây Nam ba cái cửa ra vào, vì phòng ngừa hỗn loạn đào tẩu Uông Tử Hào, Sở Thiên đem trong đó Đông Nam hai cái cửa phá hỏng, chỉ chừa tại Tây Môn mở ra, lập tức chuyển ra cái ghế xem náo nhiệt, trong tay còn tranh thủ lúc rảnh rỗi rót ly cà phê, mùi thơm tràn ngập thời điểm, Sở Thiên ngón tay nhẹ nhàng huy động.
Lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh theo hai bên trái phải sờ soạng đi qua, lăng lệ ác liệt đao pháp cùng bá đạo thân thủ lại để cho đồ sát lộ ra yên tĩnh tự động, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kêu rên liền không còn có động tĩnh, phút không đến, lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh sẽ không nhuộm nửa giọt máu tươi trở lại Sở Thiên bên người, chậm rãi nói: “Tầng dưới cùng ba mươi hai người toàn bộ đối phó.”
Sở Thiên uống hai phần cà phê, ngẩng đầu nhìn qua thông hướng lầu hai thang lầu, khóe miệng giơ lên mỉm cười, nói: “Tầng dưới cùng ở đích mưu đúng là nhỏ lâu la, lầu hai mới có thể đúng cá lớn, các ngươi đem lầu hai cửa ra vào phá hỏng, sau đó đem bọn hắn chạy xuống, ta muốn tìm ra Uông Tử Hào, hắn không thể trốn đi, cũng không có thể chết!”
Lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh không có trả lời, quay người liền hướng lầu hai đi đến.
Lúc này, Uông Tử Hào căn bản không có nghĩ đến có người giết tiến đến, hắn đang nắm nữ bảo tiêu rắn chắc hữu lực chân tham lam thưởng thức, ngón tay theo ngón chân bắt đầu trượt, còn cắt vỡ màu đen tất chân hướng bẹn đùi bộ phận tìm kiếm, hô hấp theo vuốt ve mà dần dần to thêm, đúng lúc này nam nhân, đã dồn dập lại áp chế.
Nữ bảo tiêu trên mặt phát triển thành ửng hồng, run nhè nhẹ rồi lại mang theo vài phần hưng phấn, tiếng rên rỉ dần dần tăng lớn, lập tức hét rầm lên, hắn không phải là bởi vì khoái cảm mà hò hét, mà là nhìn thấy cửa phòng không biết lúc nào bị mở ra, cửa khẩu đứng đấy u ám người trẻ tuổi, trong mắt không mang theo nửa điểm dục hỏa nhìn bọn hắn chằm chằm.
Uông Tử Hào nghe được nữ bảo tiêu tiếng thét chói tai, lập tức như là đánh cho như máu gà hưng phấn, tay phải đang muốn giật ra tất chân thời điểm, lại hiện nữ bảo tiêu ánh mắt có vài phần không đúng, bề bộn quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh lạnh như băng thần sắc, cũng chấn động, người này lúc nào chạy vào?
Tuy nhiên sinh ra kinh biến, nhưng Uông Tử Hào cũng là kinh nghiệm giang hồ chi nhân, cùng nữ bảo tiêu nhìn nhau hai mắt, tay phải nắm, bắp chân của nàng, mãnh lực hướng về sau thoát đi, nữ bảo tiêu mượn cổ lực lượng này, thân hình như là con diều giống như thổi đi, còn mạnh hơn bắn ra vài thanh đoản đao, theo cao thấp tả hữu bốn cái góc độ đem hắn phong kín.
Nữ bảo tiêu còn cảnh báo tính quát chói tai, đang mặc màu đen tất chân hai chân nhanh chóng bắn ra, hẹp hòi trong không gian lộ vẻ chân của nàng ảnh, tựa hồ muốn đem Thiên Dưỡng Sinh thân thể bách đã đến bên tường càng thêm không gian thu hẹp, Thiên Dưỡng Sinh trên mặt không có chút nào biểu lộ, hắn đã không có đường lui, cũng đã không cần phải nữa lui.
Hắn không đếm xỉa tới bước ra nửa bước, tại nữ bảo tiêu cùng Uông Tử Hào kinh sững sờ ở bên trong, hí kịch tính tránh thoát bốn thanh đoản đao, sau đó tùy ý vươn tay trái hướng về sau kéo đi, đầy trời thối ảnh lập tức biến mất, nữ bảo tiêu như là gãy cánh chim chóc ngã vào cửa phòng, giãy dụa lấy sau khi đứng dậy lại đau nhức đau khó với cất bước.
Uông Tử Hào đoán được Thiên Dưỡng Sinh cường hãn, bề bộn phóng tới nơi hẻo lánh phá khai cửa ngầm chạy hướng thang lầu, trêu chọc không nổi tổng lẫn mất, a? Huống chi lầu hai cùng tầng dưới cùng có ~ vị huynh đệ, với chống lại cái này không rõ lai lịch người trẻ tuổi, nhưng vừa xong thang lầu thời điểm, hắn liền hiện sự tình xa so với chính mình trong tưởng tượng nghiêm trọng.
Lầu hai hơn mười vị thiếp thân bộ hạ mặt mũi bầm dập cũng hướng thang lầu vọt tới, sau lưng cách đó không xa không nhanh không chậm đi theo cái nhỏ gầy hán tử, nắm trong tay lấy hàn quang lòe lòe đao, tuy nhiên dung mạo không sâu sắc, nhưng trên người tràn ra khí thế lại làm cho người không dám xem nhẹ, xem ra địch nhân trả lại không ít, việc cấp bách đúng tranh thủ thời gian trốn chạy để khỏi chết.
Nước ấm xông vào ly, cà phê phập phồng bất định.
Sau một lát, lầu hai đèn bị mở ra, còn kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết cùng với nữ nhân hoảng sợ thanh âm, sau đó thang lầu liền vang lên mất trật tự tiếng bước chân, Sở Thiên uốn éo khai mở bên cạnh đèn áp tường, nhu hòa màu vàng trong ngọn đèn, lờ mờ có thể phân biệt hơn mười số nam nữ té phóng tới từng cái cửa khẩu, hiện khóa lại về sau lại tụ tập phóng tới Tây Môn.
Sở Thiên nắm ấm áp cà phê, kỹ càng nhắm mắt thưởng thức, thần sắc cực kỳ hưởng thụ, không có bất kỳ binh khí nơi tay hắn ngăn tại cửa khẩu, lại hiện ra một kẻ làm quan cả họ được nhờ xu thế, làm cho không người nào có thể sinh ra xâm phạm ý thức, tất cả mọi người bước chân ngừng lại, đều ngạc nhiên và sợ hãi nhìn xem Sở Thiên.
Tại đây một lát, lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh đã tựa ở phía sau bọn họ.
Uống xong nửa ly cà phê, Sở Thiên mở to mắt, không đếm xỉa tới mà nói: “Ai là Uông Tử Hào?”
Hắn mà nói như là có ma lực tựa như, hơn mười vị nam nữ mặc dù không có chỉ ra ai là Uông Tử Hào, nhưng ánh mắt mọi người đều dừng lại ở trong đó hơi béo trung niên nhân trên người, dùng im ắng chỉ ra và xác nhận đem Uông Tử Hào bán rẻ, Uông Tử Hào nghe được Sở Thiên là hướng về phía hắn mà đến, xem kỹ vài lần về sau đứng dậy: “Ta chính là Uông Tử Hào! Ngươi là người nào?”
Nhàn nhạt sát cơ hiện ra, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, Sở Thiên tựa ở trên mặt ghế, từ chối cho ý kiến cười cười: “Ngươi thậm chí ngay cả ta anh em kết nghĩa Quang Tử cũng dám vu hãm, lại hỏi ta là người như thế nào, không cảm giác mình buồn cười sao? Làm người làm được ngươi cái này thất bại phân thượng, chỉ có thể nói là thật đáng buồn đáng tiếc rồi!”
Uông Tử Hào sắc mặt biến hóa, nhớ tới phái đi ra theo dõi huynh đệ đáp lời, Soái quân long đầu đã theo kinh thành đã đến Trung Sơn, vì vậy thốt ra: “Ngươi là Thiếu soái? Điều này sao có thể? Ta phái đi ra theo dõi huynh đệ đâu này? Vì cái gì bọn hắn không có tin tức lại hồi báo, có phải hay không bị các ngươi giết?”
Hắn không cách nào không khiếp sợ, Sở Thiên độ thật sự quá là nhanh, mới từ kinh thành bay tới Trung Sơn, khí đều còn chưa kịp thở dốc, liền giết mình theo dõi huynh đệ, còn sờ lên Trung Đình biệt thự đối phó chính mình, đơn phần này tinh lực cùng hiệu suất cũng không phải là thường nhân tất cả, mà tầng dưới cùng huynh đệ đến nay không có có phản ứng gì, có thể thấy được cũng dữ nhiều lành ít.
Sở Thiên uống xong cuối cùng nửa ly cà phê, rất trả lời thành thật: “Không sai, bọn hắn đều chết hết, bọn hắn tạm thời thời điểm bảo ta thỏa mãn nguyện vọng, cái kia chính là cho ngươi xuống Địa ngục làm bạn bọn hắn, Uông Tử Hào, khi ngươi đối phó Quang Tử thời điểm, ngươi muốn nghĩ đến hôm nay sẽ có loại này cục diện, Soái quân đối với địch nhân cho tới bây giờ đều là lãnh khốc Vô Tình!”
Uông Tử Hào sắc mặt liền biến mấy lần, biết rõ đêm nay khó với chết già, phải chạy đi mới có thể sinh ra đường, vì vậy rống giận: “Tiểu tử, đừng quá cuồng vọng tự đại, nơi đây không phải kinh thành, không phải là các ngươi phương Bắc, nơi này là lão tử địa bàn, muốn giết ta, cũng muốn hỏi một chút huynh đệ của ta, hỏi một chút đao của ta!”
Sau lưng mười mấy người hiển nhiên là Lang bang tinh anh, cũng là Uông Tử Hào tiếng đồng hồ cận vệ, trong đó mấy cái nữ nhân càng là bảo tiêu kiêm tình nhân, mới vừa rồi bị lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh từ trên lầu chạy xuống, trừ bọn họ ra toàn thân tử khí cùng xuất hiện đột nhiên, là trọng yếu hơn là muốn chuyển dời đến chỗ an toàn, mà không phải là đối chiến.
Nhưng hiện tại đến cá chết lưới rách chi tế, không thể không liều chết huyết chiến thời điểm, Uông Tử Hào tâm ngược lại bình tĩnh đứng lên, tính toán thực lực của hai bên, Sở Thiên đám người liền ba người, chính mình tức thì còn có mười mấy người, dù là không phải Sở Thiên đối thủ của bọn hắn, nhưng cuốn lấy vài phút vẫn là có thể đấy, mấy phút đồng hồ này với cho hắn chạy trốn.
Nghe được Uông Tử Hào lời mà nói..., Lang bang mười mấy người nhiệt huyết đứng lên, rút... Ra dao bầu cũng thời gian dần qua chia làm hai đống, phía trước mấy người vây hướng Sở Thiên, đằng sau mười người ngăn trở Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu, mà Uông Tử Hào ánh mắt tức thì liếc về phía mở ra đại môn, chạy ra chính là sinh môn, trốn không thoát chính là tử địa..
Sở Thiên ngăn không được lắc đầu, nhàn nhạt thở dài: “Tử hệ người lấy oán trả ơn, đắc chí liền càn rỡ a...! Trách không được các ngươi muốn xưng Lang bang, nguyên lai đã sớm đều muốn làm vong ân phụ nghĩa, càn rỡ vô sỉ tiểu nhân a..., Uông Tử Hào, ngươi yên tâm, chúng ta không sẽ giết ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết đến an ủi tịch Quang Tử sở thụ cực khổ!”
Sau khi nói xong, Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay.
Lão Yêu nhận được mệnh lệnh, dương tay rơi vãi ra hơn mười quả hàn đinh, trong một gần khoảng cách cùng như thế đột nhiên ra tay, ngăn tại phía trước hơn mười vị Lang bang tinh anh hoàn toàn không có kịp phản ứng, liền nhao nhao trong màu ngã xuống đất, không phải là bị đánh trúng mặt chính là bắn vào cổ họng, dù sao không có một lát liền toàn bộ đình chỉ nhúc nhích, máu tươi nhưng như cũ chảy xuôi.
Uông Tử Hào da đầu tê dại, không thể tưởng được những người này mạnh mẻ như vậy, trong nháy mắt tầm đó liền giết mình hơn mười vị huynh đệ, xem ra đêm nay sinh cơ quả thực xa vời, hắn có chút hối hận làm sao sẽ nghe theo lão đại mà nói đi hãm hại Quang Tử rồi, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cầu xin tha thứ cũng vô ích rồi, bề bộn hét lớn một tiếng: “Cho ta liều mạng!”
Vây quanh Sở Thiên bốn cái Lang bang huynh đệ lập tức hướng phía hắn đánh giết tới, Uông Tử Hào thì tại hai tên nữ bảo tiêu hộ vệ phía dưới hướng cửa khẩu phóng đi, Sở Thiên có chút cười khẽ, tay phải run run, chén cà phê còn sót lại cặn bã nước hướng người phía trước đánh tới, khi hắn phản xạ có điều kiện mắt hí thời điểm, thò tay túm lấy hắn đoản đao.
Đoản đao xẹt qua cổ họng của hắn, tại máu tươi tuôn ra lúc đi ra, Sở Thiên đã đem nhuốm máu đao đâm vào người bên trái trên cổ, chờ hắn kêu rên hướng về sau ngã xuống đất chi tế, lại hướng bên phải tìm cái hoa lệ vòng tròn, bên phải chi nhân ngực xuất hiện đỏ thẫm đường vòng cung, Sở Thiên đá ngả lăn hắn thời điểm, cũng thanh đoản đao bắn đi ra ngoài.
Trong đao người cuối cùng mặt.
Uông Tử Hào nghe được kêu thảm thiết liên tục, càng thêm cướp đường chạy như điên, Sở Thiên nhặt lên hai thanh đoản đao, hướng hắn bay vụt đi qua, Uông Tử Hào cảm giác được đằng sau sinh gió, khẽ cắn môi sẽ đem hai cái nữ bảo tiêu hướng về sau đẩy đi, hai thanh đoản đao gào thét lên đâm vào lảo đảo lui ra phía sau nữ bảo tiêu phần lưng, thẳng đến chui vào chuôi đao mới ngừng lại được.
Hai tên nữ bảo tiêu ầm ầm ngã xuống đất, chạy như điên ra hơn m Uông Tử Hào bỗng nhiên dừng bước, không phải hắn đều muốn ngừng, mà là quần áo sau cổ bị người kéo lấy, cũng hướng về sau mãnh lực túm đi, ‘phanh’ một tiếng, Uông Tử Hào như là đánh ra đạn pháo trở xuống tại Sở Thiên bên chân, toàn thân khung xương như là tản tựa như.
Sở Thiên nhẹ nhàng dẫm ở hắn, đem tân phao cà phê xối tại miệng hắn bên cạnh, lại để cho hắn hơi chút trì hoãn khẩu khí, thần thái tự nhiên nói: “Uông Tử Hào, ngươi cũng đừng nghĩ lấy chạy thoát, nếu như ngươi không giúp ta làm vài món sự tình, ngươi liền cái chết quyền lợi đều không có, trước, ta muốn ngươi đem vu hãm Quang Tử sự tình viết ra!”
Chẳng qua là Sở Thiên lời còn chưa nói hết, vốn tựa như chó chết giống như Uông Tử Hào quát chói tai một tiếng, thân thể lập tức hướng lên nhảy lên, trong tay lộ ra màu vàng cây đao, hiện lên một đạo kim sắc quang mang, thẳng tước Sở Thiên cổ họng mà đi, không có ai nghĩ đến rất sợ chết Uông Tử Hào lại có thể có được mạnh như thế bạo lực.
Lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh không hề động, thậm chí không có quan tâm, trong mắt bọn hắn, Uông Tử Hào thuần túy là tự chịu diệt vong.
Hắn độ đã không thể dùng ngôn ngữ hình dung, bất động thì thôi, khẽ động kinh người, hắn tự tay cắt vào Sở Thiên thời điểm, trong mắt hiện lên tàn khốc, khóe miệng cũng có chút nhếch lên, mắt thấy đao của mình mảnh liền muốn gọt sạch phía trước cái này đầu, hắn há có không cười đạo lý, giết Sở Thiên còn muốn biện pháp đào tẩu.
Chẳng qua là liền khi hắn cho rằng Nhất Kích Tất Sát thời điểm, lại hiện Sở Thiên độ tựa hồ nhanh hơn một điểm. “Xoẹt”, màu vàng cây đao gọt không, trên không trung ra một tiếng quát tiếng gầm rú, đợi hắn lần nữa trông thấy Sở Thiên thời điểm, Sở Thiên tay đã duỗi tới, mang trên mặt tà dị dáng tươi cười, thân thể đột nhiên tiếp cận.
Uông Tử Hào lập tức biến sắc, trong tay gọt trống không cây đao lần nữa kéo về, gọt ra, độ cũng không chậm, nhưng Sở Thiên né tránh tựa hồ nhanh hơn, ở đằng kia lưỡi dao sắp vạch đến cái khuôn mặt kia anh tuấn mặt lúc, hắn thân thể hướng về sau khẽ đảo, lập tức tay phải vừa đúng thò ra, nắm Uông Tử Hào tay phải.
Đoạt được hắn màu vàng cây đao, Sở Thiên không có bóp nát cổ tay của hắn, bởi vì còn muốn cho Uông Tử Hào viết chữ, nhưng không lưu tình một chút nào đạp khi hắn đầu gối, thốt nhiên lực, ‘răng rắc’ một tiếng, Uông Tử Hào hiểu rõ đùi phải trật khớp, toàn tâm đau nhức đau lập tức lại để cho hắn hét thảm lên, nương theo lấy còn có to như hạt đậu mồ hôi.
Uông Tử Hào tê liệt trên mặt đất, đau nhức đau hao tổn đi hắn đại bộ phận tinh lực, rốt cuộc không cách nào cùng Sở Thiên đối kháng rồi, vốn là hung tàn ánh mắt trở nên hoàn toàn sợ hãi bối rối, nhìn thấy Sở Thiên theo dõi hắn, bề bộn kéo lấy tổn thương chân hướng bên cạnh bên cạnh chuyển đi, lão Yêu nhẹ nhàng tiến lên trước hai bước, lạnh lùng Vô Tình ngăn chặn đường đi của hắn.
“Uông Tử Hào, ngươi đêm nay vận khí tốt, bởi vì ta sẽ không giết ngươi, đây là cho ngươi một cái nho nhỏ trừng phạt, ta biết rõ ngươi cũng chỉ là cái Đông Hưng xã khôi lỗi, cho nên đối với ngươi không có cái gì hứng thú, ta sẽ tìm các lão đại của ngươi tính sổ, luôn luôn một ngày sẽ tìm tới hắn, đem đầu của hắn xách xuống đến, dùng cái này đền bù ta Quang ca cực khổ.”
Sở Thiên ngôn ngữ như là quả bom giống như đâm vào Uông Tử Hào trong nội tâm, ngăn không được hỏi: “Làm sao ngươi biết chúng ta là Đông Hưng xã người?”
Sở Thiên di chuyển thân hình, vuốt vuốt lòng bàn tay màu vàng cây đao, nhàn nhạt nói: “Toàn bộ sự tình ta đều rõ ràng, cho nên ngươi cũng không cần phải pha trò, ngươi hay là ngoan ngoãn đem sự tình viết ra a, nếu không ta sẽ dùng ngươi bên này cây đao, tại trên người của ngươi bóc lột ra nguyên vẹn da người, chờ ngươi miệng vết thương vảy về sau lại bóc lột, thẳng đến ngươi chết đi.”
Nói xong theo Thành ca chỗ đó học được cực hình, Sở Thiên trong nội tâm cũng có chút cọng lông, chớ nói chi là cũng bị gây đối tượng Uông Tử Hào rồi, khi hắn đập vào lạnh run thời điểm, Thiên Dưỡng Sinh đang đem phía ngoài hơn mười cỗ thi thể chuyển vào đại sảnh, sau một lát, đại sảnh liền bày đầy chết đi Lang bang đệ tử.
Uông Tử Hào nhìn qua Sở Thiên cười nhạt cho, lại gặp được đại sảnh chồng chất thi thể, còn có bốn phía chảy xuôi máu tươi, trong nội tâm dừng lại không ngừng run rẩy đứng lên, nếu như Sở Thiên cùng Lang bang huyết chiến mấy giờ, cuối cùng đem bọn họ toàn bộ giết, vậy hắn vẫn là có thể tiếp nhận, nhưng Sở Thiên đàm tiếu tầm đó liền vô thanh vô tức đã muốn ~ cái nhân mạng, hắn tự đáy lòng sợ hãi.
Huống chi chính mình đùi phải nửa phế, căn bản vô lực đối kháng.
Chậm rãi tâm thần, Uông Tử Hào liếm liếm bờ môi, lấy thanh âm rung động nói: “Ta, ta tất cả nghe theo ngươi!”
Sở Thiên phất phất tay, lão Yêu đem chuẩn bị cho tốt giấy bút đưa cho Uông Tử Hào, Uông Tử Hào bò lên, vừa mới xóa đi khóe miệng cà phê, đã bị nâng lên bên cạnh bàn bên cạnh, tại Sở Thiên giám sát phía dưới, bắt đầu xách bút viết chữ, bởi vì mới sinh vài ngày sự tình còn khắc ở trong đầu, cho nên hơn ' sau về sau, dào dạt ngàn lời nói đã bị hắn đã viết đi ra.
Viết xong về sau, Sở Thiên lấy tới quét mắt vài lần, miêu tả sự kiện trải qua cùng Phương Tình chỗ nắm giữ không kém bao nhiêu, nhưng nhiều hơn một ít Uông Tử Hào cùng Tạ cục trưởng thông đồng âm mưu quỷ kế, đương nhiên, Sở Thiên sẽ không ngốc đến cho rằng cái này có thể cứu ra Quang Tử, vì vậy lộ ra dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Uông Tử Hào, ghi vô cùng không tệ, chứng cớ đâu này?”
Chứng cớ? Uông Tử Hào có chút sững sờ, thằng này có phải là có tật xấu hay không a..., tự chính mình vạch trần chính mình còn chưa đủ, còn muốn cho hắn tìm chứng cớ đóng đinh chính mình? Là mình quá rớt lại phía sau rồi, hay là cái thế giới này trở nên quá nhanh? Cho nên trong khoảng thời gian ngắn không cách nào kịp phản ứng, chớ nói chi là trả lời Sở Thiên vấn đề.
Nhìn thấy hắn sửng sốt, Sở Thiên cũng không nóng nảy, dù sao hắn sớm muộn hồi tỉnh tới đây!
“Đương đương đương!”
Trên vách tường đồng hồ treo tường gõ đứng lên, âm thanh chói tai quanh quẩn tại biệt thự, sửng sốt tăng thêm vài phần quỷ dị bầu không khí, mà trên sàn nhà máu tươi cũng bắt đầu ngưng kết trở nên ám hồng, Uông Tử Hào đã ở tiếng chuông trong tỉnh táo lại, nuốt lấy nướt bọt tái diễn Sở Thiên mà nói: “Chứng cớ? Chứng cớ gì?”
“Thông đồng căn cứ chính xác theo!” Sở Thiên dáng tươi cười chân thành nhìn qua hắn, màu vàng cây đao tại ngón giữa chớp động: “Uông Tử Hào, đừng nói ngươi cùng Tạ cục trưởng tiến hành thông đồng không có có lưu chuẩn bị ở sau, nhân gia lại xương hưng đại ca đều chơi lỗ kim quay phim, là ngày sau hành sự bất lực quan viên tiến hành uy hiếp!”
“Chẳng lẽ, ngươi không có giao dịch gì thu hình lại hoặc là lêu lổng thu hình lại sao?”
Uông Tử Hào thân hình khẽ chấn động, hắn quả thực muốn hoài nghi Sở Thiên Thành thần, trong tay của hắn quả thật có hai tờ thu hình lại đĩa, Tạ cục trưởng cùng nữ minh tinh đùa mây mưa thất thường chiến cùng Thái Thượng nhân gian vu hãm Quang Tử mưu đồ bí mật nói chuyện với nhau, vì chính là đề phòng Tạ cục trưởng Game Over nữ nhân cùng dẹp xong tiền tài không làm việc.
Nhưng là nếu như cứ như vậy tùy tiện giao cho Sở Thiên, dù cho Sở Thiên sẽ không bởi vì giá trị của mình ép khô dựng lên sát cơ, Tạ cục trưởng biết mình sau lưng làm tay chân, cũng sẽ biết đưa mình vào tử địa cho thống khoái, muốn biết rõ, cảnh sát cũng không bị xã hội đen cao thượng nhiều ít.
Trong khoảng thời gian ngắn, Uông Tử Hào trở nên do dự.
Sở Thiên bị bắt được trong mắt của hắn hiện lên kinh ngạc, biết rõ trong tay hắn nhất định có phần số lượng đồ vật, vì vậy đứng lên, nhàn nhạt nói: “Uông Tử Hào, ngàn vạn không nên nói cho ta biết, ngươi đã không có giá trị, nói như vậy, ta tuy nhiên đáp ứng sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!”
“Cho ngươi giây thời gian, chính ngươi cân nhắc!”
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền hướng phía cửa đi tới, lão Yêu nắm, cắt thịt đao, đối với Uông Tử Hào cổ giơ lên cao cao, thân đao tán lấy lạnh lùng hàn quang, còn có nhàn nhạt mùi máu tươi, ai cũng biết, đương hàn đao cùng cổ đụng nhau thời điểm, kết quả chỉ có một, đầu người rơi xuống đất.
Uông Tử Hào mồ hôi lạnh chảy ra đến, tại Sở Thiên bước ra bước thứ tám thời điểm, cao giọng hô lên: “Ta có thu hình lại, ta có thu hình lại!”
Sở Thiên dừng bước, hoa lệ xoay người, nhàn nhạt nói: “Lấy ra!”
Uông Tử Hào chỉa chỉa trên lầu, Thiên Dưỡng Sinh lập tức nhắc tới hắn đi lên lầu, Sở Thiên một lần nữa tại trên ghế ngồi xuống, lão Yêu tức thì dựa theo kế hoạch đem tất cả cửa sổ đều giam gắt gao, gồm đỗ trong biệt thự ô tô bình xăng dỡ xuống, đem mấy thùng lớn xăng xối tại Lang bang đệ tử trên thi thể.
Gay mũi xăng hương vị rất nhanh che dấu đậm đặc mùi huyết tinh.
Sau một lát, Thiên Dưỡng Sinh càng làm Uông Tử Hào nói ra trở về, Uông Tử Hào trong tay còn nhiều thêm hai cái đĩa cùng Laptop, hắn đã thăm dò rõ ràng Sở Thiên tính nết, biết rõ hắn làm việc cẩn thận, cùng hắn chờ hắn lời nói phân biệt thu hình lại thiệt giả, còng không bằng tha đi ra cho hắn quan sát.
Sở Thiên âm thầm cười, cái này Uông Tử Hào còn có mấy phần bắt mắt, trách không được có thể trở thành Đông Hưng xã phê làm thí điểm nơi làm thí điểm người phụ trách, lập tức cũng không tránh kị cái gì, đem hai cái đĩa theo thứ tự bỏ vào trong máy vi tính xem xét, xem hết mảnh cùng âm mưu mảnh về sau, Sở Thiên tâm ở bên trong đã nắm chắc tử.
Cái này hai tờ thu hình lại phóng cho truyền thông hoặc là mạng lưới internet, Tạ cục trưởng không phải thân bại danh liệt, thậm chí hội đột tử đầu đường, vì vậy cẩn thận rút ra đĩa, tính cả Uông Tử Hào thú nhận sách đặt ở trong ngực cất kỹ, sau đó hướng Thiên Dưỡng Sinh phất tay: “Đem hắn đưa đến trên xe a!”
Thiên Dưỡng Sinh không có trả lời, nhắc tới Uông Tử Hào đi ra ngoài.
Sở Thiên quay đầu cùng lão Yêu nói: “Thiết trí tốt thời gian, lại để cho nơi đây ' phút sau bạo tạc nổ tung!”
Lão Yêu gật gật đầu, lập tức đi tới nhà bếp.