Mặt Quang Tử ánh lên hào quang và cũng lộ rõ sát khí vô tận, nói một cách tàn nhẫn:
- Bọn khốn khiếp kia muốn tạo phản, anh sẽ vặn cổ chúng nó, để cho chúng nó biết thực lực tướng soái Bạch Hổ Đường của chúng ta, nếu không phải anh Hải muốn anh thận trọng thì anh sớm đã lùng sục khắp nơi giết hết chúng nó.
Sở Thiên thấy Quang Tử khẳng định thế, cao giọng nói:
- Mọi người ăn cơm, ăn xong, Long Phi và Phượng Tường đưa anh Quang về Hà Nam, tiện thể ở lại Hà Nam giúp anh Quang làm việc, dù sao Trung Sơn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người cũng có khả năng sẽ bị theo dõi. Để an toàn, tôi sẽ bảo Phương Tình phái người đi tiếp nhận công việc của Trung Sơn.
Long Phi và Phượng Tường cùng gật đầu đồng ý.
Thức ăn bữa trưa rất thịnh soạn, tám món và hai canh, còn có hai bình rượu.
Long Phi và Phượng Tường vốn cảm thấy mình không có tư cách ngồi ăn, muốn đứng bên cạnh thì Sở Thiên đã nhẹ nhàng ấn xuống, cười nói:
- Trong Soái quân, không phân chia cấp bậc gì cả, mọi người đều là anh chị em, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, huống hồ hai người đều là người có công với Soái quân?
Quang Tử nới cổ áo ra cho thoải mái, giả bộ khẳng khái nói:
- Ngồi xuống, tôi lấy thân phận là Đường chủ Bạch Hổ Đường ra lệnh cho hai người, đừng có tưởng tôi không quản được chuyện của Tinh Nguyệt Đường, cô bé Phương Tình gặp tôi còn phải gọi tôi là anh Quang đấy, mau ngồi xuống đi, tôi đói chết rồi này, tối nay hai đĩa thịt bò cũng chưa đủ no!
Long Phi và Phượng Tường đành ngồi xuống, trong lòng cũng dâng lên niềm xúc động.
Ăn cơm xong, Sở Thiên hàn huyên với Quang Tử vài câu thì tiễn bọn họ ra cửa, giấy thông hành lấy từ trong tay Chu Long Kiếm đủ cho bọn họ đối phó với cảnh sát, an toàn đến Hà Nam. Hơn nữa trên đường còn có thành viên của Tinh Nguyệt Đường do Phương Tình phái đi để bảo vệ, đề phòng Đương Môn âm thầm ra tay với Quang Tử bọn họ.
Nhóm Quang Tử vừa mới đi, điện thoại của Sở Thiên liền kêu.
- Tôi đến rồi.
Một giọng nói bình thản truyền đến.
Sở Thiên cúp điện thoại, khom lưng lững thững bước ra ngoài, ngày lành của Tạ Bàn Tử chấm dứt.
Bãi đỗ xe của khách sạn Dương Cương.
Một chiếc xe màu đen có rèm che lẳng lặng tiến vào, đỗ xe xong, Sở Thiên từ trong bước ra, nhanh chóng chui vào một chiếc xe khác, sau đó có hai người trong xe bước ra, bộ trang phục bình thường trên người cũng không lấn át nổi sự nhạnh lẹ và lạnh lùng.
Sở Thiên ngồi dựa vào ghế, quay đầu sang nhìn người trung niên bên cạnh, cười cười:
- Đội trưởng Lý, thật ngạc nhiên!
Lý Thần Châu cười một cách bình thản, vỗ vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thiếu soái làm việc mới tài chứ, nửa buổi tối đã giải quyết được tất cả vấn đề, lại còn tiêu diệt Lang Bang. Tuy nhiên chuyện tối qua quả rất lớn đấy, lão gia buổi sáng nhận được báo cáo, cũng may lão Tạ san bằng được thế lực của Trung Sơn ở khắp nơi, nếu không lão gia chắc nhức đầu lắm.
Sở Thiên cười không để lộ cảm xúc gì, đưa laptop ra, nói:
- Sở Thiên làm việc trước nay luôn có chừng mực, ân oán thù hằn trong giang hồ tôi có thể công bằng giải quyết, nhưng con người có số má như Tạ Bàn Tử không phải là người tôi có thể động tới, ít nhất tôi không muốn vì gã mà dẫn đến họa diệt thân, Đội trưởng Lý, tiếp theo đây là lúc các anh ra mặt rồi.
Lý Thần Châu đón lấy laptop ấn nút khởi động, chỉ người đàn ông trung niên phía trước, chậm rãi nói:
- Đây là đồng chí Trịnh, người kiểm tra kỷ luật, lần này đến thủ đô cùng tôi, mang theo văn kiện trung ương muốn Tạ Bàn Tử sa lưới pháp luật, sau đó trực tiếp giải đến Thủ đô, xử anh ta coi như thay trời hành đạo.
Xem ra mình đã nợ Chu Long Kiếm một ân tình rồi, Sở Thiên khẽ cười gượng, bắt tay đồng chí Trịnh, mọi người đều là những nhân vật có tiếng, tiếp xúc lòng bàn tay đã hiểu đối phương là người như thế nào, không khỏi không nghĩ lão Chu Long Kiếm làm việc quả thận trọng, sắp xếp thân tín ở khắp nơi, không biết trong Soái quân có người hay không?
- Hiện nay còn thiếu chứng cớ trực tiếp đóng đinh anh ta.
Lý Thần Châu mở video mà Sở Thiên đã phục chế ra, sau khi xem xét cẩn thận xong, trên mặt nở nụ cười:
- Mấy cái này đủ để hạ Tạ Bàn Tử và chỗ dựa sau lưng của anh ta, đồng thời có thể gỡ bỏ được bộ mặt giả tạo vì dân của hắn. Lão Trịnh, anh xem đi.
Đồng chí Trịnh đón lấy xem, gật đầu nói:
- Đủ phân lượng rồi, Đội trưởng Lý, nửa đêm chúng ta hành động, đánh thẳng đến nhà của Tạ Bàn Tử, có thể giảm bớt ảnh hưởng xấu cho xã hội, cũng có thể giảm nguy cơ phản kháng, dù sao Trung Sơn cũng là địa bàn của Tạ Bàn Tử, cá chết lưới rách không có lời.
Lý Thần Châu khẽ gật đầu, Sở Thiên cũng than thở theo, đồng chí kiểm tra kỷ luật này không hề đơn giản.
Sở Thiên nhớ ra một chuyện, đưa một tờ giấy cho Lý Thần Châu, trên giấy có mấy con số, nhỏ giọng nói:
- Tôi lấy chi phiếu hai trăm vạn của Uông Tử Hào đưa cho Tạ Bàn Tử, đây là số chi phiếu, các anh tìm ra có thể tăng thêm tội của hã, tốt nhất xử hắn tội bắn.
Trong mắt Lý Thần Châu thể hiện sự tán thành, đặt tờ giấy vào tay đồng chí Trịnh.
Sở Thiên chuân bị dời đi thì bỗng nhớ ra chuyện nữa. hạ giọng nói:
- Đội trưởng Lý, việc ở Vân Nam thế nào rồi? Tìm thấy điểm ấy chưa?
Chuyện ở Vân Nam là chỉ nhà máy gia công bạch phiến của Đường gia.
Lý Thần Châu khẻ mỉm cười, gật đầu đồng ý:
- Làm xong rồi, con cá lớn quá, ma túy giá trị ít nhất năm, sáu tỷ bị lật ra, còn làm hại hàng trăm người. Đáng tiếc, Đường gia cực kỳ thông minh, sớm đã chuẩn bị đường lui, bất luận là người chịu trách nhiệm hay là người qua tay đều đã chết, cho nên không điều tra được gì.
Sở Thiên không chút nghi ngờ, Đường gia dễ dàng có thể sụp đổ như vậy thì đã không có hôm nay.
Chuyện quan trọng đã làm xong, ba người nói chuyện vài câu, Sở Thiên ủy thác Lý Thần Châu để ý đến động tĩnh ởTthủ đô, sau khi nhận được sự đồng ý của Lý Thần Châu thì đứng dậy chào. Bước ra khỏi chiếc xe Jeep rồi chui vào chiếc xe màu đen có rèm che, Sở Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nói:
- Dưỡng Sinh, đến bến cảng La Hồ đi Hongkong!
Lúc này, ở một ngóc ngách trong quán ăn của Thâm Quyến, Hỏa Pháo bọn họ đều đang ăn cơm hộp, trước mặt là một đĩa trứng gà, bên cạnh có mấy cốc bia, sắc mặt ai cũng khó coi, ăn trứng xong, Hỏa Pháo nôn thốc nôn tháo:
- Mẹ kiếp, sao lại đen đủi đến bước đường này!
Em trai Thổ Pháo của anh ta uống ngụm rượu, trong mắt cũng ánh lên vẻ không cam lòng, gân cổ lên nói:
- Đúng thế, chịu bao nhiêu cực khổ, liều mạng mới có được năm triệu, chưa kịp mở ra xem thì đã bị cảnh sát khiêng đi, sớm biết thì em đã chẳng đi, cũng không phải đau lòng như thế này.
Đôi mắt Hắc Thiết trống rỗng, dường như muốn phát điên lên áy náy nói:
- Đều là lỗi của em, lại để trong cái tủ ở sân bay, ai biết được nhân viên vệ sinh kia có thói quen cạy khóa. Tốt thật, tên đó cạy ra năm triệu của chúng ta còn chưa tính, lại còn rác rưởi mở ra xem tại chỗ, cảnh sát sao không bắt cho được?
Mấy người thở dài, mặt lộ rõ vẻ đau khổ vô cùng.
Hỏa Pháo sờ đầu, thở dài nói:
- Bây giờ chúng ta còn lại bảy, tám vạn tệ trên xe cảnh sát, e rằng mấy ngày này thành mấy thằng nghèo đói rồi, cho nên chúng ta phải nhanh chóng phát tài trước khi tiêu hết tiền, nếu không sẽ nghèo rớt mồng tơi mà quay về nhà ở Sơn Đông, nhưng bây giờ làm thế nào để kiếm tiền đây?
Thổ Pháo chần chừ một lát rồi đề nghị:
- Hay là cướp xe chở tiền?
Hỏa Pháo bác bỏ:
- Không được, trải qua việc của chúng ta, xe chở tiền đã tăng cường phòng bị rồi, làm không được là bị bỏ tù đấy!
Ách Chuy suốt từ nãy không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm. Thấy ống tay áo bẩn, anh ta với tay lấy tờ báo xé nửa tờ lau lau, rồi để nửa tờ còn lại ở trước mặt, vừa đọc vừa ăn cơm. Bỗng ánh mắt anh ta dừng lại, nhìn mấy bát cơm ở trên bàn, đặt tờ báo ở giữa, nói:
- Cùng lắm thì chúng ta đi cướp cái này.
Cặp mắt của bọn Hỏa Pháo đồng loạt nhìn về phía tờ báo: báu vật quý giá đều ở Tô Phú.
Tất cả mấy người đồng thanh nói:
- Cướp phòng đấu giá, được không?
Ách Chuy cúi đầu, tiếp tục vục đầu ăn cơm.
Mắt Hỏa Pháo ánh lên sự vui mừng, suy nghĩ cẩn thận, hạ giọng nói:
- Ách Chuy quả là Ách Chuy, nói ra là dọa chết người đấy, nhưng đề nghị nàyrất được đấy, tùy tiện đến phòng đấu giá cướp vài món đồ cũng có giá vô cùng đấy, hơn nữa ở nơi tư bản chủ nghĩa, hành sự dễ dàng nhiều, cảnh sát sẽ không thể nào động đến quần chúng mà đối phó với chúng ta.
Thổ Pháo bọn họ gật đầu, nửa hiểu nửa không hiểu, quay sang Hỏa Pháo:
- Được, vậy thì nghe lời đại ca!
Hỏa Pháo uống bia một cách phấn chấn, trong lòng sảng khoái vô cùng nói:
- Ăn nhanh đi, ăn xong tao sẽ đi tìm Xà Đầu, hai ngày này sẽ nhập cảnh trái phép đến Hongkong.
Hắc Thiết đang ăn nửa quả trứng gà thì dừng lại, mơ hồ nói:
- Anh Hỏa Pháo, làm gì phải nhập cư trái phép, đi Hongkong không phải là có chín mươi tám tệ thì xong rồi sao? Nhập cư trái phép không chỉ có con số này đâu? Nếu không, chúng ta tìm một công ty du lịch, sau đó đến Hongkong thì tìm cơ hội chạy đi là được, làm gì phải tìm Xà Đầu?
Thổ Pháo vỗ cho Hắc Thiết hai cái, nói một cách khinh thường:
- Đại ca chắc chắc có lý, theo công ty du lịch sao được? Ai làm giấy thông hành? Nghe nói làm cái đấy phải mấy trăm tệ, hơn nữa còn phải đăng ký chứng minh thư, đến lúc đấy cứ theo địa chỉ mà tìm đến nhà chúng ta thì có phải bực mình không? Quan trọng hơn nữa là, vận chuyển súng thế nào?
Hắc Thiết gật đầu ngộ ra, nuốt quả trứng hổ thẹn nói:
- Vẫn là anh Thổ Pháo kiến thức rộng, Yêm Hắc Thiết không có nhiều văn hóa không nghĩ nhiều được như vậy. Ôi, sớm biết thì Yêm em cũng học thêm mấy năm, đi theo cha đi săn mười mấy năm, ngoài bắn súng ra thì cái gì cũng không biết, săn cả núi đến con chim cũng không còn.
Hỏa Pháo đưa tay vỗ vai anh ta, tỏ ta quan tâm:
- Ăn cơm, có tiền rồi sẽ lấy vợ cho mày!
Mấy người gật đầu, tiếp tục ăn.
Cuộc nói chuyện của bọn họ không hề bí mật, những người ở quán ăn nhỏ dường như đều nghe thấy, nhưng không có ai tỏ vẻ kinh ngạc, ngoài bộ quần áo của Hỏa Pháo bọn họ rất dân công hóa ra, thì không có tố chất chuyên nghiệp và dáng vẻ đi cướp gì cả, quan trọng hơn là, bọn Hỏa Pháo đi cướp phòng đấu giá thì can hệ gì đến mình? Công việc của độ tuổi này quan tâm là quét tuyết trước cửa.
Sở Thiên bước ra Trung Đình biệt thự, đi vào không bài xe tải, Thiên Dưỡng Sinh đang tại trong xe nhắm mắt dưỡng thần, dưới lòng bàn chân giẫm phải Uông Tử Hào, hàng phía trước Long Phi cùng Phượng Tường nhìn thấy Sở Thiên tiến đến, vội cung kính gật đầu ý bảo vấn an, trước mặt của bọn hắn bầy đặt hai bộ Computer, trên màn hình biểu hiện rõ ràng là Trung Hải biệt thự đại môn cùng tả hữu con đường.
Sở Thiên vừa tựa ở tòa bụp lên, Phượng Tường cẩn thận đưa cho Sở Thiên nước khoáng, chờ hắn uống hai phần liền áy náy nói: “Thiếu soái, mệt muốn chết rồi a? Ngươi mới từ kinh thành bay đến Trung Sơn, liền khí đều chưa kịp thở gấp liền bốn phía xuất kích, đều là chúng ta vô năng giúp không được gì mới khiến cho ngươi mệt nhọc, Phượng Tường nội tâm thật sự hổ thẹn!”
Có chút cười khẽ, Sở Thiên ý vị thâm trường đáp lại: “Điểm ấy mệt mỏi được coi là cái gì? Nhớ ngày đó chúng ta tại Hoang Nguyên huyết chiến thời điểm, chiến ra, liền ngựa đều mệt mỏi sắp ngã xuống, chúng ta còn chết chống đỡ đứng đấy, thừa dịp một trận mưa lớn, cùng sử dụng cuối cùng khí lực đánh lén ban đêm Thiên Lang doanh trướng, lấy được tính quyết định thắng lợi.”
Tuy nhiên Sở Thiên miêu tả hời hợt, nhưng Long Phi bọn hắn đều cảm giác ra ngay lúc đó hung hiểm, thậm chí còn có kéo dài lưu nhiệt huyết, Long Phi trên mặt lóng lánh tuổi trẻ hào quang, ngữ khí mang theo khó với che dấu kích động: “Thiếu soái, lúc ấy các ngươi nhất định mấy ngàn người chiến đấu hăng hái, đao kiếm tương giao, chiến mã gào rú, toàn bộ thiên địa chịu động dung.”
Tiểu tử này xem quá nhiều lịch sử mảnh rồi, chính mình đúng như lấy tưởng tượng của hắn chém giết, mấy ngàn người hỗn chiến, chỉ sợ hiện tại đã chôn ở Hoang Nguyên rồi, Sở Thiên hướng trong miệng tưới hai phần nước khoáng, chờ hắn hơi chút sau khi bình tĩnh mới đáp lại: “Hoang Nguyên hung đồ quả thật có mấy ngàn người ngựa, chúng ta chống đỡ chết liền ~ số mệt mỏi chi binh.”
Toàn bộ trong xe bầu không khí lập tức đình trệ!
Long Phi cùng Phượng Tường, kể cả Uông Tử Hào đều cảm giác được không thể tưởng tượng nổi, nhưng là biết rõ Sở Thiên phải không mảnh khoe khoang người, thế nhưng là bọn hắn vô luận như thế nào cũng tưởng tượng không xuất ra hơn mười người đối kháng mấy ngàn người là như thế nào tình cảnh, trầm mặc sau một lát, Phượng Tường sâu kín mở miệng: “Thiếu soái, ~ người đánh như thế nào mấy ngàn người?”
Sau khi nói xong, Phượng Tường liền hận không thể tát chính mình cái tát, đây không phải rõ ràng tỏ vẻ chính mình không tin nha.
Sở Thiên lơ đễnh cười cười, ngồi thẳng người nói: “Phòng ngự chiến đánh cho cả buổi, địch nhân tử thương mấy trăm người, chúng ta cũng còn lại ~ số hành động tự nhiên người, về sau Thiên Lang triệt binh hồi đại bản doanh, khi hắn lúc rút lui, ta thừa cơ mang theo hai mươi mấy người phản công đi qua, đem Đường gia hơn trăm đệ tử bắn chết.”
Long Phi không tự chủ được khen: “Thiếu soái thật sự là khí phách, lúc kia còn dám phản công.”
Phượng Tường cũng nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng có thể nghỉ ngơi và hồi phục rồi!”
Sở Thiên như là về tới Hoang Nguyên, tiếp tục bổ sung: “Phản công về sau, thảo nguyên mưa như trút nước mưa to, người kiệt sức, ngựa hết hơi, chúng ta thừa dịp cảnh ban đêm, chạy đi mấy giờ chạm vào Thiên Lang đại bản doanh, trực tiếp thẳng hướng Thiên Lang doanh trướng, cũng đang tại Hoang Nguyên hung đồ mặt cắt vỡ cổ họng của hắn, tại loại khí thế này chấn nhiếp phía dưới, mấy ngàn hung đồ liền biến thành mấy ngàn cừu non!”
Bầu không khí lần nữa trở nên đình trệ!
Long Phi cùng Phượng Tường kinh sững sờ không thôi, không thể tưởng tượng nổi cảm giác lần nữa truyền khắp toàn thân, Uông Tử Hào càng là sinh ra hàn ý, bởi vì tại lúc nói lời này, Sở Thiên trên người tràn ra đến cái chủng loại kia sát khí lại để cho hắn cảm giác được mồ hôi lạnh tăng vọt, đó là theo khí phách trong đản sanh ra mơ hồ sát khí, xem ra chính mình nghe theo lão đại mà nói đối phó Quang Tử là một sai lầm!
encuatui.net/ Sở dĩ hướng bọn hắn nói những thứ này, không phải Sở Thiên đều muốn khoe chính mình công tích, mà là đều muốn cho Long Phi Phượng Tường bọn hắn cổ vũ, Nam Hạ Tinh Nguyệt đường thành viên hoàn cảnh ác liệt, sinh tử càng là nắm giữ ở ông trời trong tay, để cho bọn họ học được tại nghịch cảnh trong cắn răng kiên trì, sẽ cho bọn hắn mang đến còn sống hi vọng.
Lão Yêu rốt cục đã trở về, ngồi vào trên xe hướng Sở Thiên gật gật đầu.
Cái này tỏ vẻ sự tình đã làm thỏa đáng!
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn qua thời gian, ba giờ sáng, đang muốn Long Phi bọn hắn mở đi ra Trung Hải biệt thự thời điểm, Long Phi trước thấp giọng nói: “Thiếu soái, có biến, có chiếc áp giải phạm nhân xe vừa mới lái vào Trung Hải biệt thự, đồng hành còn có bốn năm cái đeo thương nhân viên cảnh sát, đoán chừng là tạ súc sinh thân tín, nhưng phạm nhân không biết là thần thánh phương nào!”
Long Phi vừa nói vừa đem Screenshots phóng đại, màu đen áp giải xe tại dưới bóng đêm, làm cho người ta khó với phân biệt bên trong phạm nhân, nhưng vài tên thăm dò hút thuốc lá cảnh sát cùng áp giải thân xe ‘cảnh’ chữ lại rõ ràng có thể thấy được, Sở Thiên tâm ở bên trong khẽ nhúc nhích, đêm khuya còn áp giải phạm nhân tiến Trung Hải biệt thự, cảm tình bên trong văn vẻ cực kỳ lớn?
Chẳng lẽ là Quang Tử? Sở Thiên trong nội tâm dâng lên hưng phấn, nếu thật là Quang Tử thì tốt rồi, đêm nay có thể ít giằng co, tiện tay mà thôi đem hắn cứu ra, vì vậy chằm chằm vào phía trước Trung Hải biệt thự, nhàn nhạt nói: “Chạy đến Trung Hải biệt thự, Long Phi cùng Phượng Tường, nhiệm vụ của các ngươi là giám thị đại môn, đừng cho bất luận kẻ nào chạy đi!”
“Thuận tiện nghĩ biện pháp chặt đứt Trung Hải biệt thự cùng ngoại giới liên hệ, lão Yêu cùng dưỡng sinh cùng ta chạm vào đi, bằng nhanh đến độ giải quyết biệt thự thủ vệ cùng cảnh sát, ngàn vạn không thể để cho thương của bọn hắn tiếng vang lên, nếu không kế hoạch của chúng ta sẽ thu được thật lớn cản trở, ta hi vọng trước hừng đông sáng có thể nhìn thấy Quang Tử!”
Long Phi cùng Phượng Tường gật gật đầu, Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu không có bất kỳ phản ứng.
Xe tải trượt mấy trăm mét về sau, đứng ở cổ cây dong đằng sau, nơi này cách Trung Hải biệt thự chỉ vẹn vẹn có m khoảng cách.
Căn cứ Long Phi tình báo của bọn hắn, Trung Hải biệt thự đúng Tạ cục trưởng trọng yếu hành cung một trong, bên trong đề phòng sâm nghiêm, có chừng hai mươi vị bảo tiêu, trong đó mấy vị bảo tiêu còn tùy thân đeo thương, những người này ngoại trừ bảo vệ Tạ cục trưởng an toàn cùng yểm hộ hành tung của hắn, cũng thường xuyên vì hắn làm chút ít không thể lộ ra ngoài ánh sáng sự tình.
Mở cửa xe, Sở Thiên dẫn theo Uông Tử Hào hướng Trung Hải biệt thự đi đến, Uông Tử Hào cho hắn mà nói đúng trọng yếu quân cờ, thậm chí còn Quang Tử sinh tử nổi lên tính quyết định tác dụng, lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh cũng nhảy ra xe tải, qua Sở Thiên hướng mục tiêu vật nhảy tới, mấy cái lên xuống về sau đã đến Trung Hải biệt thự đại môn.
Tuy nhiên Trung Hải biệt thự nhân số không nhiều lắm, nhưng thân thủ cùng tính cảnh giác so với Lang bang cao hơn, Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu vừa mới tới gần, đang tại hút thuốc lá sưởi ấm hai tên thủ vệ liền bức bách đi lên, cầm trong tay gậy điện thấp giọng quát nói: “Người nào?”
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng trả lời: “Người chết!”
Hai tên thủ vệ sắc mặt biến đổi lớn, thằng này rõ ràng là tới nháo sự đấy, phía sau bọn họ có núi dựa lớn, cho nên nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu nửa chết nửa sống tốt liền nổi giận, huống chi thái độ như thế ác liệt, vì vậy gậy điện ba ba rung động vung mạnh đi qua, khí lực bá đạo rất có đem Thiên Dưỡng Sinh đánh thành tàn phế xu thế.
Lão Yêu có chút không kiên nhẫn, tay trái run run, hai cái đoạt mệnh hàn đinh bắn đi ra ngoài, tại đêm khuya trắng bệch ngọn đèn cùng ý thức chậm chạp phía dưới, hai tên thủ vệ căn bản không có hiện lão Yêu bắn ra hàn đinh, như trước bảo trì trùng kích thân hình đánh về phía Thiên Dưỡng Sinh, bỗng nhiên, cái trán lạnh như băng, ấm áp máu tươi chảy ra.
Hai tên thủ vệ ngã vào trên đường, trong mắt có không cam lòng cùng không tin.
Thiên Dưỡng Sinh bổ ra đại môn, chậm rãi vào bên trong đi tới, cũng không biết là bọn bảo tiêu chủ quan còn là yên tâm có chỗ dựa chắc, theo cửa sắt lớn đến biệt thự chủ kiến trúc, hơn m lộ trình vậy mà không có gặp bất luận cái gì bảo tiêu, vô cùng lưu loát sự tình lại để cho Sở Thiên cảm giác được kinh ngạc, hẳn là có mai phục?
Nhưng lòe ra hai cái bảo tiêu rất nhanh lại để cho Sở Thiên đánh tan băn khoăn, thể trạng cường tráng bảo tiêu theo chủ kiến trúc trụ tử đi ra, nắm chặt dao bầu chằm chằm vào Sở Thiên bọn hắn, ngữ khí lạnh như băng nói: “Các ngươi người nào? Đúng vào bằng cách nào? Dám can đảm tự tiện xông vào tư nhân trọng địa, có hay không chán sống?”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, nhàn nhạt nói: “Ta tìm Tạ cục trưởng!”
Hai tên bảo tiêu sắc mặt trở nên âm trầm, Trung Hải biệt thự đúng Tạ cục trưởng hành cung, đó là một bí mật, trừ hắn ra thân tín cảnh sát cùng với cận vệ, hầu như không có ai biết, Long Phi cùng Phượng Tường cũng là trải qua mấy ngày nữa theo dõi cùng tốn không ít giá tiền rất lớn mới biết được, cho nên Sở Thiên mở miệng lại để cho bọn bảo tiêu nhất thời sát tâm.
Hai thanh dao bầu hướng phía Sở Thiên bổ tới, Thiên Dưỡng Sinh nhẹ nhàng thở dài, tay phải thay đổi bạt đao, hàn quang nhanh như lưu tinh thoáng qua tức thì, liền giống sáng sớm tảng sáng thời gian xuất hiện cái kia một vòng nhàn nhạt ánh ban mai, hai tên bảo tiêu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nơi cổ họng đột nhiên xuất hiện một đạo thật nhỏ vết rách, sau một khắc, máu tươi dọc theo khe hở lặng yên không một tiếng động nhỏ xuống.
Cái kia vết rách chỗ, tựa như cắt bình thường hình thành bóng loáng.
Chằm chằm vào ngực máu tươi, hai tên bảo tiêu ầm ầm ngã xuống đất.
Uông Tử Hào thấy quên đau nhức đau, mà lấy hắn kiến thức rộng rãi, thấy cái này không thể tưởng tượng, hoàn toàn ra bản thân nhận thức một màn, trong lòng cũng bắt đầu kinh hoàng, bình tĩnh bộ mặt có chút biến sắc, vốn là đã chết người uể oải tâm tình vậy mà đạt được một chút trấn an, không phải mình quá vô năng, mà là địch nhân quá cường hãn.
Bên ngoài vang xuất động yên tĩnh, bên trong rất nhanh lại lao ra hơn mười vị bảo tiêu.
Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu hầu như đồng thời thở dài.
Ánh đao như ẩn như hiện nhấp nhoáng, máu tươi bắn tung tóe bay tứ tung.
Mà lúc này lầu hai mật thất chuyện chính ra nghiêm khắc thẩm vấn thanh âm, Tạ cục trưởng mặt mũi tràn đầy ánh sáng màu đỏ ngồi ở sa thượng, nửa giờ lúc trước vừa mới đem đài truyền hình tân tiến nữ nhân vật chính bắt người nắm bắt, mây mưa thất thường về sau không chỉ có không có vẻ mệt mỏi, còn càng thêm tinh thần sáng láng, tư duy rõ ràng, cho nên tâm huyết dâng trào đều muốn thẩm vấn cướp sao án.
Uống xong mấy ngụm giá trị ngàn nguyên trà thơm, Tạ cục trưởng vuốt có chút béo, bụng, tại bốn năm cái thân tín nhân viên cảnh sát tăng thêm lòng dũng cảm phía dưới, đối với cột vào trên mặt ghế người trẻ tuổi quát: “Hỏa Pháo, nhanh cho lão tử nhận tội, các ngươi cướp bóc đi vạn dấu ở nơi nào? ĐKM, còn muốn không muốn sống à?”
Người trẻ tuổi mình đầy thương tích, nhưng vẫn như cũ bất khuất chằm chằm vào Tạ cục trưởng, lực ngưng tụ khí đáp lại: “Tạ mập mạp, ngươi cái này hèn hạ vô sỉ tiểu nhân, ngươi lại để cho huynh đệ chúng ta chém giết xe chở tiền, sau khi chuyện thành công lại muốn độc chiếm, còn phái người phục kích chúng ta, ngươi hắn ĐKM chính là con chó đẻ tiểu nhân!”
Tạ cục trưởng không cho là đúng cười cười, từ chối cho ý kiến nói: “Chủ nếu như các ngươi quá tham rồi, vạn vậy mà muốn chia vạn, cái này còn có thiên lý sao? Nếu như mỗi người các ngươi cầm năm vạn nguyên ngoan ngoãn rời đi, tựu cũng không có loại tình huống này sinh ra, các ngươi mấy huynh đệ cũng sẽ không ngồi xổm ngục giam chịu khổ!”
Hỏa Pháo con mắt bắn ra rào rạt lửa giận, đều muốn đứng lên tiến lên lại bị mấy vị đeo thương nhân viên cảnh sát gắt gao đè lại, rơi vào đường cùng chỉ có thể cuồng loạn hô: “Tạ mập mạp, ta không chỉ có không sẽ nói cho ngươi biết vạn hạ xuống, ta còn muốn cáo ngươi, cáo ngươi, muốn ngươi theo chúng ta cùng nhau ngồi tù.”
Tạ cục trưởng cười lên ha hả, bỗng nhiên ngữ khí lạnh như băng đứng lên: “Ngươi cáo ta? Cũng quá ngây thơ rồi, chỉ sợ còn cũng không nói ra miệng, đệ đệ của ngươi đất pháo sẽ trước ngươi vài bước gặp Tây Thiên Phật Tổ, ngươi tại phía xa Sơn Đông tuổi già cha mẹ cũng sẽ biết không tật mà chết, ngươi hay là ngoan ngoãn đem vạn hạ xuống báo cho biết, sau đó lại ngoan ngoãn nhận tội!”
“Chỉ có như vậy, mới có thể giữ được người nhà ngươi bình an!”
Hỏa Pháo gào thét đứng lên, giãy dụa lấy hướng Tạ cục trưởng đánh tới, sau lưng nhân viên cảnh sát lập tức xông trước vài bước đè lại, cũng quyền đấm cước đá đem Hỏa Pháo quật ngược trên mặt đất, thẳng đến Tạ cục trưởng lên tiếng ngăn lại mới dừng lại quyền cước, sẽ đem hắn và cái ghế đở lên, trong đó hai tên nhân viên cảnh sát còn móc ra súng chằm chằm vào đầu của hắn chấn nhiếp.
“Tạ cục trưởng, không thể tưởng được ngươi thật sự là ưu quốc ưu dân vị quan tốt a..., chơi nữ nhân thời điểm vẫn không quên nhớ thẩm vấn phạm nhân, thật sự là nhân dân công bộc mẫu mực a...!”
Một cái từ tính thanh âm nhàn nhạt theo cửa truyền miệng đến, lập tức cả tát cửa gỗ sụp đổ hạ xuống.
Tạ cục trưởng đám người sắc mặt đen đứng lên.
Sở Thiên đang lúc mọi người nhìn chăm chú nện bước vững vàng bộ pháp, không nhanh không chậm đi vào mật thất, khí độ trầm ổn, cao ngất thân hình phối hợp rất có dương cương mị lực khuôn mặt, không biết mưu sát nhiều thiếu nữ người ánh mắt, trên mặt bất cần đời thâm trầm vui vẻ cùng thỉnh thoảng thoáng hiện ngang ngược thần thái, với nháy mắt giết rất nhiều dục nữ.
Mật thất đám người lực chú ý tập trung đến Sở Thiên trên người, Tạ cục trưởng khóe miệng nổi lên cười lạnh tựa hồ không có vừa rồi như vậy âm trầm, hai tay của hắn nhiễm máu tanh sớm đủ tự mình xử bắn vài chục lần, có lẽ loại người hung ác càng có thể cảm thụ loại người hung ác khí tức, hắn ngưng mắt nhìn từng bước tiếp cận người trẻ tuổi, trong lòng không hiểu nhanh.
“Ngươi, là ai?” Tạ cục trưởng nhổ ra mấy chữ!