Tình cảnh tương tự lại một lần nữa xảy ra. Chỉ có điều không giống là bọn côn đồ công kích Lão Yêu cánh tay bị mất hết lực. Vết thương lớn nhỏ trên móng tay chẳng ngờ đã làm kinh mạch chúng bị thương. Tục ngữ vẫn nói thương gân động cốt phải trăm ngày mới có thể khôi phục. Vì vậy, bọn côn đồ đau đớn kêu gào không khác nào bị chém đứt tay. Nếu bị đứt tay, người ta đau đớn nhiều ở chỗ bị đứt. Còn kinh mạch lại có liên hệ tới toàn thân.
Ở nơi xa, Tiếu Thanh Băng nghe tiếng kêu gào như giết lợn, biết chém giết đã bắt đầu rồi, khẽ nhíu mày nhưng không để tâm nhiều. Một lần nữa, ông ta ngậm thuốc hút, nhìn thấy Văn Băng Tuyết và Mã Phi đang nhìn mình, thản nhiên nói:
- Đợi thêm mười lăm phút nữa! Lệnh cho các anh em phòng thủ bên ngoài chặn hết các đường ra. Đêm này ta giăng mẻ lưới lớn.
Ông ta hiểu rõ trong lòng thực lực của hai bên cách nhau quá xa, gần như là mười chọi một. Anh Húc cho dù có là Thần mèo tái thế có chín mạng cũng sẽ bị chém không còn nhận ra mặt mũi. Sở dĩ đợi thêm một thời gian chính là muốn đảm bảo Trần Cương Mãnh xử lý xong anh Húc, khiến cho kế hoạch tiêu diệt xã hội đen của ông ta được khởi động.
Mã Phi chữ Văn Băng Tuyết tuy rằng cảm giác không ổn, nhưng không nói gì.
Lúc này, Trần Cương Mãnh đang lắc đầu nguây nguẩy, muốn thoát ra khỏi cái mà gã tự cho là ảo giác. Nhưng cảnh tượng máu me đầm đìa tàn khốc vẫn hiện ngay trước mặt. Mới trải qua hai hiệp đã khiến mười mấy huynh đệ bị thương. Nếu Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu cùng khổ chiến cả mấy trăm hiệp với thủ hạ của gã rồi mới dành được thắng lợi thì gã còn có thể chấp nhận sự thật là đã thua. Nhưng lúc này bị thương rất, rất uất ức.
Mấy tên chẳng biết từ đâu xuất hiện này quá khó chơi. Phải nghĩ biện pháp xử lý bọn chúng. Đang lúc miên man suy nghĩ, một cú điện thoại khiến di động trước ngực gã rung lên. Trần Cương Mãnh hơi kinh ngạc cầm lên nghe. Sau một hồi câm lặng, mẹ Kiếp, có bọn cảnh sát đang xem kịch ở gần đây. Muốn dời đi thì lại hơi tiếc anh Húc đang ở trước miệng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Trần Cương Mãnh tóe ra tia sắc lạnh, nụ cười âm hiểm nở ra. Lúc Sở Thiên kinh hãi, gã đã móc súng bắn đạn hoa cải ra chỉ vào anh Húc bắn. Gần trăm viên bi sắt nhỏ chi chít bay tới. Động tác cực nhanh, tâm địa độc ác, hoàn toàn không phụ cái tên đã được đặt cho gã.
Loại súng tán bắn đạn hoa cải này tuy uy lực không lớn nếu bắn xa, nhưng nếu bắn gần thì là vua vũ khí sát thương. Các viên bi nhỏ nếu cắm vào những bộ phận không trọng yếu thì cũng không sao. Vết thương vài ngày sẽ hồi phục. Nhưng vì mật độ của chúng nhiều nên dễ bắn trúng những bộ phận yếu hại như mắt, ngực vân vân. Bi sắt dù nhỏ cũng có thể lấy mạng người.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đứng hai bên tuy rằng dễ dàng dập được những hạt bi sắt, nhưng không kịp chắn đánh thay cho anh Húc và Sở Thiên bọn họ. Ngưu Ma Vương và anh Thủy cùng hơn mười thành viên đứng ở vòng trong. Đang lúc xung phong, vài vị huynh đệ nháy mắt đã bị bắn trúng vào ngực ngã trong vũng máu. Ngưu Ma Vương bọn họ cũng nhiều chỗ bị đạn làm trầy da.
Còn có mấy chục viên bi tán bay tới trước mặt Sở Thiên và anh Húc. Sở Thiên tay trái kéo chú bé con ra phía sau, tay phải nắm lấy khăn trải bàn và đạp chiếc bàn ăn bay về phía trước. Chiếc bàn tròn gần hai mét vuông bay lên chắn phía trước Sở Thiên và anh Húc. Gần mười tiếng kêu "Phập, phập, phập" vang lên. Đại bộ phận đạn sắt găm vào bàn.
Một số ít bi sắt xuyên qua được chiếc bàn yếu ớt phóng tới. Sở Thiên thản nhiên phất chiếc khăn trải bàn ra, dễ dàng bao chùm chỗ đạn này khiến chúng rơi xuống, hóa giải toàn bộ nguy hiểm bay về phía hắn và anh Húc. Nhưng còn chưa kịp thở dài, tiếng kêu thảm thiết của cậu bé khiến Sở Thiên trong lòng không ngừng run rẩy.
Sở Thiên nhờ ánh sáng của ngọn đèn quay đầu lại nhìn. Trên nửa khuôn mặt bị bỏng của cậu bé vốn trốn sau lưng hắn đầm đìa máu. Hai vết cắt dài của đạn bi hằn rõ trên mặt. Có lẽ chú bé con cảm thấy nguy hiểm, theo phản xạ có điều kiện rời khỏi Sở Thiên chạy tới cây cột trụ phía sau để trốn. Nào ngờ bị đạn lạc quét qua làm bị thương mặt.
Tiếu Thanh Băng ở nơi xa cười lạnh vài tiếng, lại lấy thuốc lá ra hút. Nhả ra vài vòng khói rồi mới thản nhiên tự đắc nói:
- Cả súng đạn hoa cải cũng đem dùng, tối nay con cá này to thật. Lần này còn không bắt được Trần Cương Mãnh và anh Húc thì tôi không mang họ Tiếu. Văn Băng Tuyết, Mã Phi, lệnh cho các anh em năm phút đồng hồ sau vây bắt, dọn bãi theo kiểu cuốn chiếu.
Dọn bãi theo kiểu cuốn chiếu nghĩa là cảnh sát sẽ lục soát bọn côn đồ dù sống dù chết từ bên ngoài vào trong. Từng tầng, từng tầng một bắt và dọn dẹp sạch. Dồn phần tử xã hội đen chém giết từ ngoài vào trong đến khi chúng tập trung hết vào trung tâm rồi mới bắt. Chủ yếu là không tha cho bất cứ kẻ nào tham gia vào, cũng có thể đề phòng có kẻ trốn thoát.
Văn Băng Tuyết và Mã Phi gật gật đầu, sau đó truyền lệnh ra ngoài.
Nhanh chóng tiến lên trước vài bước, Sở Thiên ôm lấy cậu bé bị thương, quay đầu nhìn các thành viên Hắc Dạ hội đang không rõ sống chết trên đất, lập tức nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng ở xa cười đắc ý là Trần Cương Mãnh. Tên tiểu nhân kia bắn được một phát lại lui vào giữa, rút từ trong túi ra một nắm bi sắt lên nòng, chuẩn bị bắn tiếp.
Sở Thiên lấy khăn tay áp vào vết thương cho chú bé, sau đó đem cậu ta đặt vào trong lòng anh Húc. Vẻ mặt thương hại lộ ra sát khí, thản nhiên nói:
- Anh Húc, giúp em chăm sóc cậu ta. Mặt khác, anh bảo bọn Thủy ca cõng các anh em nằm trên đất lên, để tránh máu bọn địch làm bẩn thân thể họ. Tối nay, nơi này nhất định máu chảy thành sông.
Anh Húc trong lòng khẽ run, sát khí đằng đằng trên người Sở Thiên khiến anh ta cảm thấy rét. Bốn chữ "máu chảy thành sông" khiến cảnh tượng thê thảm dường như đã hiện ra trước mặt anh ta, vì thế trịnh trọng gật gật đầu, phất tay bảo bọn Thủy ca nâng cấc anh em dậy. Anh Húc ôm lấy cậu bé đi tới bên cạnh, bảo vệ kỹ lưỡng.
Sở Thiên chậm rãi bước lên trước vài bước, nhìn bọn Trần Cương Mãnh bằng ánh mắt của kẻ trên, khiến gần trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội sợ hãi. Tâm lý đó giống như con nhũ lộc ở chỗ đồng cỏ sâu nhìn thấy sư tử đang rình mồi, sống chết đã được định đoạt. Ngay cả Trần Cương Mãnh đang nạp đạn cũng run rẩy đôi tay, lập tức vội vã nhét đạn thật nhanh.
Tay phải Sở Thiên vươn ra, cây Minh Hồng chiến đao xuất hiện trên tay, khóe miệng khẽ gằn lên:
- Giết!
Câu này là nói với Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu. Lập tức vẻ mặt hai người này càng trở nên lạnh lùng. Sát khí truyền từ mặt tới binh khí trên tay.
- Tao vốn nhân từ mà ép tao phải tàn sát sinh linh.
Vừa dứt lời, Sở Thiên đã tung người nhảy lên cao, hướng mấy chục tên côn đồ đang đứng chắn trước mặt Trần Cương Mãnh bay tới. Khí thế mà Minh Hồng chiến đao sinh ra khiến Sở Thiên tựa như hổ vồ đàn dê, nhanh nhẹn luồn lách giữa khe hở giữa đám người. Nơi chiến đao đi qua, máu tươi bắn ra tứ phía, sát khí lướt tới đâu, sinh khí tắt tới đó.
Minh Hồng chiến đao bổ ra chém bay bảy tám tên côn đồ. Sở Thiên không hề chậm trễ, lại một lần nữa xông vào lưới ánh sáng lạnh ngắt của mấy trục cây khảm đao và côn sắt đan xen. Ánh sáng này lập tức trở nên hỗn độn, cũng chỉ trong vòng gần mười giây, mười mấy tên côn đồ ôm ngực ngã ra đất. Xương sườn chúng rõ ràng đã bị Sở Thiên dùng đao chém đứt.
Lúc sắp chết, bọn chúng không cam lòng nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên tiếp tục vọt về phía Trần Cương Mãnh, những tên côn đồ có ý ngăn cản nháy mắt ngã ra đất. Tất cả bọn chúng đều bị một chiêu trí mạng, một số cổ họng bị cắt đứt, một số bị chém trúng ngực, một số bị chém nứt đầu. Tiếng kêu thảm thiết vang lên dồn dập. Bọn côn đồ múa đao hai bên như dãy quân bài Domino, liên tục đổ xuống, nhưng nhưng thể nào đứng lên được nữa.
Người đã chinh chiến giang hồ gần mười năm là anh Húc khóe mắt hơi hơi run run. Đây không thể nói là chém giết, mà phải nói là là đơn phương thảm sát. May mà bị tàn sát là kẻ địch của mình, Ngưu Ma Vương và Thủy ca nuốt nước bọt, Cảm giác căng thẳng và hưng phấn xuất hiện đan xen lẫn lộn, nắm tay cũng nắm chặt từ khi nào.
Hai tên đại hán nhảy ra từ bên cạnh Trần Cương Mãnh. Là thân tín theo sát bảo vệ, thân thủ đương nhiên dũng mãnh hơn bọn côn đồ khác. Lúc bước ra, trên tay chúng đã lộ ra ống sắt hình côn, đầu nhọn của ống sắt dài hai tấc, đâm vào cơ thể chắc chắn không chết cũng tàn phế. Sở Thiên khinh thường cười lạnh vài tiếng, chân trái hất một cái ống sắt bình thường vào chúng.
Ống sắt thường này nhanh như chớp đâm vào đại hán bên trái khiến thế công của gã chậm lại. Lập tức Sở Thiên xoay người đẹp mắt, Minh Hồng chiến đao tấn công một góc bốn mươi lăm độ vào tên bên phải đánh úp. Hai gã đại hán máu tươi gần như cùng lúc chảy ra, vừa đạm vừa tươi lại mang theo hơi ấm.
Trần Cương Mãnh nhét được viên bi sắt cuối cùng vào. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh em bên cạnh gã đã ngã cả xuống rồi, trên mặt không khỏi khiếp sợ đến run rẩy. Hơn trăm anh em tinh nhuệ bị ba kẻ biến thái trước mắt chém giết gần hết. Cánh tay nắm súng bắn đạn hoa cải của gã không ngừng run rẩy, không thể bắn mạnh mẽ như vừa rồi được nữa.
Sở Thiên rút Minh Hồng chiến đao ra khỏi người tên côn đồ, tiếp tục hướng Trần Cương Mãnh chậm rãi đi tới. Tuy rằng cách xa nhau hai thước, nhưng Trần Cương Mãnh lại cảm giác gã như con cừu đã bị trói, đáy lòng thực sự kinh sợ. Cho dù gã có là kẻ nhìn núi Thái Sơn đổ sụp trước mặt cũng bình tĩnh không đổi sắc mặt thì lúc này gã cũng phải lộ vẻ sợ hãi.
Mẹ kiếp, ông có súng, sợ đếch gì nó! Trần Cương Mãnh dùng cái lý do mà ngay chính gã cũng không tin để an ủi bản thân. Nhưng cánh tay cầm súng mãi vẫn không nâng lên, gã không thể phán đoán là tay súng của gã nhanh hơn hay à cây Minh Hồng chiến đao đang nhỏ máu của Sở Thiên bá đạo hơn. Vì thế gã đợi, đợi một cơ hội thích hợp.
Máu tươi trên Minh Hồng chiến đao vẫn chậm rãi tích tụ lại, ngưng tụ ở lưỡi đao, sau đó mới nhỏ tí tách trên mặt đất đầy màu đỏ sẫm, hòa vào máu trên đất.
Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đã thu đao về đứng ở phía sau.
Xa xa vang lên tiếng người ồn ào, còn có âm thanh cảnh báo chói tai.
Anh Húc hơi biến sắc mặt, hướng Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, đi mau! Cảnh sát đến rồi.
Sở Thiên khẽ phất tay, tỏ ý bọn họ nên dời đi trước. Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu lập tức lui ra phía sau. Anh Húc bất đắc dĩ ôm chú bé con lẻn vào trong ngõ nhỏ, còn lệnh cho Thủy ca khẩn trương gọi điện thoại kêu lái xe tới tiếp ứng. Đội chống xã hội đên không ngờ đã chuẩn bị chu đáo, sau các ngõ nhỏ đương nhiên có cảnh sát được vũ trang đầy đủ mai phục. Đáng tiếc là bọn họ gặp phải Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh.
Khi bọn họ đánh ngã mười mấy vị thần hộ vệ của nhân dân tiến lên định lục soát họ cũng là lúc vài chiếc xe của Hắc Dạ hội điên cuồng lao tới. Anh Húc chuyển cậu bé sang tay Thiên Dưỡng Sinh. Bản thân anh ta quệt máu trên đất bôi lên mặt, không để cho Thủy ca và Ngưu Ma Vương ngăn cản, đẩy họ ra quay xe lại ngõ nhỏ đón Sở Thiên.
Lúc này, Sở Thiên truyền đầy lực cho Minh Hồng chiến đao, dùng thế như sấm sét bổ về phía Trần Cương Mãnh. Từ đầu tới cuối vẫn còn kinh hãi và cảnh giác, Trần Cương Mãnh lúc này cũng giơ súng lên bắn, nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp. Minh Hồng chiến đao sáng chói chém trúng súng bắn đạn hoa cải, chặt nòng súng và thân súng làm đôi. Bi sắt rơi leng keng trên đất.
Lực sinh ra từ Minh Hồng chiến đao khiến hổ khẩu của Trần Cương Mãnh chấn động mạnh, vội buông cây súng ra, đồng thời định dùng chiếc găng làm từ sắt tinh luyện để đỡ cây lực thừa còn lại của chiến đao. "Keng" một tiếng vang lên. Tiếng thét "A!" vang lên ngay sau đó. Găng sắt của Trần Cương Mãnh cùng với bàn tay gã bị chém đứt đôi. Tiếng kêu đau đớn như giết lợn vang vọng khắp bốn phía quán ăn.
Những cảnh sát thực hiện chiến dịch dọn dẹp kiểu cuốn chiếu nhìn thấy thi thể ngổn ngang như địa ngục giữa trần gian thì sắc mặt đều trở nên rất khó coi. Một số nữ cảnh sát luôn muốn chứng minh mình mạnh mẽ hơn đàn ông lúc này không thể chịu đựng nổi nữa, xoay người chạy tới chỗ sạch một chút nôn khan. Chốc lát, mọi người đều đã quên mất hai kẻ còn sống ở cách đó không xa.
Tiếu Thanh Băng mang theo bọn Văn Băng Tuyết chạy từ đằng sau tới, sắc mặt trắng bệch rất đáng sợ, đặc biệt là Tiếu Thanh Băng. Vốn tự cho rằng đã khống chế toàn bộ cục diện, Tiếu Thanh Băng không thể nào tin nổi cả trăm người đến chém giết lại chết cả trăm. Hơn nữa, xem ra anh Húc không có ở đây, sau khi kiểm tra cẩn thận, trong lòng ông ta càng thêm kinh ngạc. Hơn trăm người chết đều là thành viên Đông Hưng hội.
Sự tình sao có thành ra thế này kia chứ? Vài phút trước còn có rất nhiều người hùng hùng hổ hổ. Chỉ mới hút xong nửa điếu thuốc mà đã chết hết rồi ư? Thế này thì ông ta làm sao mà báo cáo với cấp trên được kia chứ? Tiếu Thanh Băng đau khổ kéo cà vật cho dễ thở, ánh mắt oán hận nhìn hai kẻ còn sống tại hiện trường, hai kẻ biết được chân tướng sự thật.
Để giảm bớt phiền toái khi báo cáo với cấp trên, và cũng là để tự ý viết báo cáo theo ý mình, mười phút cuối, Tiếu Thanh Băng không chỉ bảo Văn Băng Tuyết tắt camera ghi hình, còn bảo Mã Phi bọn họ dừng việc quan sát bằng mắt. Vì vậy hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng thảm sát của Sở Thiên bọn họ.
Tiếu Thanh Băng nhận ra tiếng gào thét của kẻ tại hiện trường chính là của thiên vương Đông Hưng hội - Trần Cương Mãnh, không khỏi quát lên:
- Trần Cương Mãnh, chuyện này là thế nào?
Vương giả nhã phòng cái bàn xác thực khá lớn, bởi vì nó bày hạ mười tám đạo thức ăn.
Trải qua khách sáo hàn huyên cùng giới thiệu, Sở Thiên hoàn toàn đã tin tưởng Lan bà bà phân lượng, ở đây ngồi xuống đều là địa phương yếu nhân, trải rộng lấy Hồng Kông từng cái chỗ hiểm ngành sản xuất, Thiên Long vệ xem chấp hành tổng giám đốc, Thịnh Thế địa sản chủ tịch, biên phòng hải quan phó quan trưởng, cảnh vụ chỗ cao cấp cảnh ti, y học hiệp hội vinh dự hội trưởng.
Lâm Phỉ chính là Thịnh Thế địa sản Lâm thiếu gia khôn chi con gái một.
Những người này ngồi cùng bàn ăn cơm cũng không có cái gì ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là hắn đám bọn họ đều họ Lâm, cùng Lâm Nguyệt Như đúng thật thân thuộc, nhưng cùng Lan bà bà nhưng không có nhiều chút nào liên hệ máu mủ, phía dưới như vậy kính trọng Lan bà bà, ngoại trừ hắn tại lịch sử sân khấu tầm quan trọng, còn có nguyên nhân, bọn họ đều là Lan bà bà đến đỡ mới có hôm nay.
Nói đơn giản một chút, Lâm gia phồn vinh phú cường đều là Lan bà bà ban tặng, Lâm gia đời trước người mất đi về sau, Lan bà bà chịu Lâm Nguyệt Như mẫu thân chi nắm liền biến thành Lâm gia gia chủ, nhìn như vớ vẩn gia tộc quyền lực giao tiếp, nhưng Lâm gia không có bất kỳ người nào tỏ vẻ bất mãn, thậm chí vỗ tay hoan nghênh, bởi vì Lan bà bà phân lượng lập tức lại để cho Lâm gia đưa thân Tứ đại hào phú.
Phục vụ viên bề bộn mà tự động đem thức ăn che nhấc lên, bốc hơi nóng món ngon tán lấy mùi thơm mê người, tinh xảo trong đĩa trang phục lộng lẫy đều là bình dân dân chúng cùng kỳ cả đời đều bày không hơn bàn mỹ vị, bốn vạn nguyên “Đạo quang hai mươi lăm năm” rượu nguyên chất, hơn ba vạn nguyên hơn đầu bào ngư, hơn vạn nguyên tổ yến vây cá chờ.
Mọi người vô cùng náo nhiệt chạy đến rượu, còn không có đưa vào trong miệng thời điểm, xa hoa cách âm mộc cửa bị đẩy ra rồi, tại vàng son lộng lẫy vương giả nhã phòng xông vào dị thường không cân đối người, đầy người tràn dầu lại tán lấy khó nghe mùi mười tuổi tả hữu tiểu nam hài ngã nhào trên đất lên, còn làm cho người ta khiếp sợ chính là, hắn nửa bên mặt ở vào bỏng hủy dung nhan trạng thái.
Lập tức đằng sau truyền đến tiếng động lớn tạp tiếng bước chân.
Trong phòng vài tên nghiêm chỉnh huấn luyện phục vụ viên lập tức tiến lên đem hắn kéo, lúc này ngoài cửa cũng đi vào hai tên bảo an, mặt mũi tràn đầy xấu hổ hướng phục trang đẹp đẽ Lâm gia chúng nhân nói xin lỗi: “Thật sự không có ý tứ, đứa nhỏ này tại phòng bếp ăn vụng mấy khối thịt mỡ, bị chúng ta hiện liền bốn phía tán loạn, không thể tưởng được chạy đến nơi đây.”
Hai tên bảo an bên cạnh xin lỗi bên cạnh kéo lấy hài tử đi ra ngoài, trên tay làm cho lấy kình đạo tựa hồ muốn bóp nát xương cốt của hắn mới có thể tiết hận, Minh Hào khách sạn dùng cao đoan phục vụ nổi tiếng hậu thế giới, có thể ở vương giả nhã phòng hưởng dụng vạn đô la Hồng Kông người càng là cao đoan hộ khách, đêm nay ra chuyện như vậy, khách sạn tất nhiên cấp cho Lâm gia người giao cho, thậm chí miễn phí.
Khách sạn sinh ra tổn thất tự nhiên sẽ không một mình thừa nhận, bọn hắn những thứ này đồng phục an ninh vụ thành viên tất nhiên vì chính mình thất trách phụ bên trên trách nhiệm, trực tiếp nhất phương pháp chính là theo tiền lương bên trong khấu trừ tiền đền bù, bọn hắn đã tiên đoán được tương lai mấy tháng chỉ sợ xu khó thu, cho nên hận ý liên tục không ngừng chuyển dời đến tiểu nam hài trên người.
Tiểu nam hài trong miệng nuốt lấy thịt trắng, đau nhức đau đều muốn gọi lại không lên tiếng, chỉ có thể ô ô lầm bầm giãy dụa, hai cái bảo an không quan tâm dắt, đi ra ngoài nháy mắt, Lâm gia thanh niên tài nữ đám bọn họ đại đô nhẹ nhàng thở ra, cái này tiểu nam hài sẽ không kéo đi, chỉ sợ liền ăn cơm khẩu vị cũng không có.
Lan bà bà khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, biển sâu giống như ánh mắt vẫn nhìn mọi người.
Vốn là cảm giác bất tiện quản sự Sở Thiên cho rằng Lâm gia người xảy ra khẩu ngăn cản bảo an thô bạo, hoặc là cho tiểu nam hài một chút đồng tình, nhưng lại để cho hắn thất vọng rồi, tất cả chuyện xấu đều bị chính mình đến gánh chịu a, vì vậy tại bảo an lâm đóng cửa lập tức, nhàn nhạt thanh âm truyền đi qua: “Đợi một chút, mời đem tiểu nam hài buông.”
Lan bà bà trong mắt hiện lên khó với cảm thấy mừng rỡ, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Hai cái bảo an dừng bước, nhưng không có buông tiểu nam hài, bọn hắn suy đoán ra Sở Thiên đồng tình tâm phạm vào, vội cung kính đáp lại: “Khách nhân tôn quý, cái này tiểu nam hài quấy rầy các ngươi muốn ăn, chúng ta cảm giác sâu sắc áy náy, cho nên chúng ta hiện tại đem hắn đưa ra ngoài, giao cho phúc lợi viện chiếu cố.”
Đem người bóp được chết khiếp, còn có thể giao cho phúc lợi viện chiếu cố? Sở Thiên sinh ra một chút xem thường cảm giác, đứng dậy đi tới, không chút nào ghét bỏ theo bảo an trong tay kéo qua tiểu nam hài, xốc lên hắn tràn đầy tràn dầu quần áo, mấy cái đỏ tươi dấu tay thình lình lọt vào trong tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Ta không thể tin các ngươi!”
Hai cái bảo an xấu hổ cúi đầu không nói, trong nội tâm lại tức giận Sở Thiên xen vào việc của người khác, mình là vì bọn hắn tốt đẹp chính là muốn ăn, tiểu tử này lại không biết phân biệt, sửng sốt giả dạng làm cái gì người hảo tâm, tại Hồng Kông cái chỗ này, mỗi ngày chết vài trăm người cũng chỉ là cái việc nhỏ, về phần vì tiểu ăn mày mà giáo huấn chính mình sao?
Lâm gia người nhẹ nhàng lắc đầu, Sở Thiên quá đem mình làm chuyện quan trọng tình rồi.
Sở Thiên biết bảo vệ an tâm ở bên trong nghĩ cái gì, nhưng không có tiếp tục hướng bọn hắn dạy bảo, mà là móc ra điện thoại đánh cho lão Yêu: “Lão Yêu, ngươi cùng Thiên Dưỡng Sinh đến đạp vương giả nhã phòng.”
Tiếng nói hạ xuống không có có mấy phút, lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh liền ra hiện tại cửa khẩu, khuôn mặt lạnh lùng cùng sát khí cứng rắn đẩy lui bảo an, Sở Thiên đem tiểu nam hài đổ lên lão Yêu bên người, nhàn nhạt thần sắc ẩn chứa quan tâm: “Lão Yêu, các ngươi dẫn hắn đi ra ngoài mua mấy thân quần áo, sau đó lại đi ăn bữa ngon, hắn, quá đói rồi.”
Lão Yêu cùng Thiên Dưỡng Sinh đồng thời gật gật đầu, chuẩn bị quay người rời đi thời điểm, Sở Thiên lại nhớ ra cái gì đó, đem trong ngực một chồng đô la Hồng Kông nhét tại lão Yêu trong ngực, sau đó nhẹ nhàng phất tay, đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi về sau, Sở Thiên mới từ phục vụ viên ở bên trong tiếp nhận khăn lông ướt sát tay, không phải hắn thích sạch sẻ, mà là sợ ảnh hưởng tới Lâm gia nhân muốn ăn.
Sở Thiên quay người ngồi trở lại vị trí, không có chút nào bất an hoặc là đường đột, hướng Lan bà bà gật đầu tỏ vẻ áy náy, về phần Lâm gia đám quyền quý bọn họ khinh thường ánh mắt hết thảy tỏ vẻ bỏ qua, Tô Dung Dung không nói gì, lại cầm lấy bình rượu là Sở Thiên rót tràn đầy rượu nguyên chất, theo hành động thượng biểu bày ra ủng hộ Sở Thiên với tư cách.
Lâm Nguyệt Như nhìn xem huynh đệ tỷ muội, lại nhìn xem Lan bà bà, nhẹ nhàng thở dài.
Đúng là vẫn còn đức cao vọng trọng Lan bà bà đánh vỡ trầm mặc, thanh âm bình thản tản ra đến: “Thời gian không còn sớm, mọi người ăn cơm đi.”
Mọi người lần nữa ồn ào đứng lên, chạm cốc uống rượu,, đũa dùng bữa.
Sở Thiên nhắc tới chiếc đũa thời điểm có chút hoảng hốt, không phải là bị những thứ này xa xỉ món ngon chỗ rung động, mà là nghĩ đến trên thế giới đồng dạng sinh hoạt người, nhân sinh hưởng thụ quá trình nhưng là khác nhau một trời một vực, tại nghèo rớt mùng tơi tiểu nam hài mà nói, liền hai khối heo mập thịt bới xong nửa bát cơm đã là khó được thỏa mãn.
Rượu qua ba tuần, mọi người bụng đều ở vào lửng dạ trạng thái, bắt đầu thả chậm ăn uống độ, cũng lẫn nhau trò chuyện, ngày qua, chỉ có Sở Thiên không ngừng hướng trong miệng đưa đồ ăn, thẳng đến đem Tô Dung Dung chọn Hoàn Cốt đầu hải ngư ăn vào trong bụng, mới nhẹ nhàng buông bát đũa, lơ đãng tầm đó hiện Liễu Yên ánh mắt liếc về phía chính mình.
Sở Thiên lơ đễnh báo dùng mỉm cười, Liễu Yên rất nhanh lại nghiêng đầu cùng Lâm Phỉ trò chuyện đứng lên.
Bưng lên trên bàn rượu nguyên chất, nhàn nhã thưởng thức mấy ngụm, Sở Thiên liền gặp được Lan bà bà đang nhìn mình, trong nội tâm ngăn không được sững sờ, lập tức truyền đến Lan bà bà khai môn kiến sơn lời nói: “Sở Thiên, nghe Nguyệt Như nói, ngươi biết cái gì khí công liệu pháp? Còn lại để cho Tô Xán đứt tay khởi tử hồi sinh, sớm hơn nửa năm khôi phục?”
Da đầu có chút ma, đối với y học chính mình mặc dù có chỗ liên quan đến, nhưng phần lớn đều là da lông, Sở Thiên khóe miệng dâng lên cười khổ, suy nghĩ về sau trả lời: “Xác thực có chuyện này tình, bất quá không có trong truyền thuyết khoa trương như vậy, Tô thúc thúc đứt tay lúc ấy đã bác bỏ tiếp hoàn tất, khiếm khuyết chẳng qua là huyết dịch tuần hoàn lưu động, mà Sở Thiên vừa vặn có chút khí kình.”
Hắn vì chính mình lưu con đường lui.
Lan bà bà khẽ gật đầu, đứa nhỏ này hay là rất an tâm đấy, tối thiểu không có người trẻ tuổi tuổi trẻ khinh cuồng, hắn đối với thổi bay đến vô địch thiên hạ, làm lên đến hữu tâm vô lực hậu bối đúng tương đối phản cảm, vì vậy hướng Lâm Nguyệt Như ý bảo, chậm rãi nói: “Sở Thiên, phiền toái ngươi giúp ta nhìn xem, ta đây lão bà tử liệt nửa người tay hay không còn hiểu được trị liệu?”
“Đương nhiên, trị liệu không tốt cũng cứ nói đừng ngại, nhiều năm như vậy đều đã tới, huống chi gần đất xa trời, nếu như không phải Nguyệt Như nha đầu kia thủy chung cho ta bôn ba hành tẩu, ta đã sớm buông tha cho trị liệu hy vọng, cho nên ngươi cứ việc làm chuyện của ngươi, không nên cân nhắc trị liệu không tốt khó với giao cho vấn đề.”
Lan bà bà đem đường lui đều cho Sở Thiên chuẩn bị xong, điều này làm cho Sở Thiên trong nội tâm thanh thản đứng lên, thầm nghĩ Lan bà bà thật sự là nhìn rõ mọi việc a..., vô luận như thế nào, mình cũng muốn nghĩ hết biện pháp giúp nàng trị liệu, dù cho chính mình không được, kinh thành còn có ‘Chủ Đao Y Sinh’ cái kia thần y đâu rồi, đoán chừng đối phó Lan bà bà liệt nửa người không có vấn đề gì.
Lâm Nguyệt Như bề bộn đem Lan bà bà khô gầy tay phải nâng dậy.
Sở Thiên chần chờ một lát, đúng là vẫn còn đưa tới bắt mạch, y học hiệp hội vinh dự hội trưởng Lâm Vũ Địch hơi kinh ngạc, Sở Thiên cái tuổi này có thể có cái gì y học tạo nghệ đâu này? Thậm chí khả năng liền làm nghề y tư cách chứng nhận đều không có, vì vậy ngăn không được nghi vấn: “Cái kia, cái kia, Sở Thiên, ngươi có hay không bằng hành nghề thầy thuốc?”
Sở Thiên không chút lựa chọn lắc đầu, nhàn nhạt đáp lại: “Không có, ta không có bất kỳ làm nghề y tư cách, nhưng cũng không thể chứng minh ta không cách nào trị liệu tốt người bệnh.”
Lâm Vũ Địch nhíu mày, không có bằng hành nghề thầy thuốc, cái này không phải là trên giang hồ đi lừa gạt thần côn sao? Lâm Nguyệt Như cũng thiệt là, không biết ở đâu tìm đến nhỏ như vậy tử giả thần giả quỷ, vì vậy nghiêm túc nói: “Không có làm nghề y tư cách ngươi cho Lan bà bà nhìn cái gì bệnh? Ngươi có biết hay không đây là phạm pháp?”
Lan bà bà ngẩng đầu, chằm chằm vào Lâm Vũ Địch, uy nghiêm quát: “Vũ Địch, mò mẫm hô cái gì? Sợ người khác không biết ngươi là y học hiệp hội vinh dự hội trưởng à? Nói nhân gia đúng du y, vậy ngươi ngược lại là theo các ngươi có làm nghề y tư cách đại phu bên trong, tìm có thể trị liệu ta liệt nửa người tay danh y đi ra?”
Lâm Vũ Địch lập tức câm miệng, Lan bà bà liệt nửa người tay tại y học bên trên thuộc về hoàn toàn tàn phế tay, chủ động, bị động động tác hoàn toàn không có hiệu quả, căn bản không có khả năng trị liệu khôi phục, sở dĩ quát lớn Sở Thiên, cũng không phải sợ hắn làm ra hoa dạng gì, mà là đều muốn mượn cơ hội biểu hiện địa vị của mình cùng bác học, lại thật không ngờ bị Lan bà bà vạch trần.
Sở Thiên ngón tay khoác lên Lan bà bà mạch đập lên, tuy nhiên dùng chính mình da lông y học không có nắm chắc chẩn đoán bệnh trị liệu, nhưng khí mạch tắc không khoái thông hay là cảm giác được, dùng nội lực của mình có thể cho Lan bà bà liệt nửa người tay nhiều ít giảm bớt đau nhức đau, vì vậy nét mặt biểu lộ dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Bà bà, ta bắt đầu công rồi!”
Lan bà bà trong mắt hiện lên mừng rỡ, lập tức gật gật đầu.
Sở Thiên khí vận đan điền, ngưng tụ lại chân khí, chậm rãi theo trong ngón tay đưa vào Lan bà bà mạch đập, Lan bà bà lập tức cảm giác được cổ tay nhẹ chấn, lập tức dòng nước ấm truyền khắp cả đầu cánh tay đồng tiến nhập thân thể các nơi, ngăn không được tê dại tại huyệt vị nhúc nhích, tựa như con chuột nhỏ dùng hàm răng không ngừng cắn, đã khó chịu lại hưởng thụ.
Lâm gia người nhìn xem Lan bà bà nét mặt cổ quái, trên mặt dâng lên hiếu kỳ chi tế cũng sinh ra lo lắng, chính là muốn lối ra ngăn lại Sở Thiên hành vi, Sở Thiên ngược lại là chủ động ngừng lại, cái trán mồ hôi rịn tỏ vẻ hao tổn hắn không ít chân khí, nhưng đúng là vẫn còn giúp đỡ Lan bà bà hiểu rõ huyết mạch hơi chút mở rộng, để cho nàng cánh tay huyết dịch thông suốt rất nhiều.
Lâm Nguyệt Như chằm chằm vào Lan bà bà, liền âm thanh hỏi: “Lan bà bà, như thế nào đây? Khỏe chưa?” Hắn không cách nào không nóng nảy, ngoại trừ lo lắng Sở Thiên thất thủ để cho nàng tại Lâm gia không ngốc đầu lên được, thậm chí lọt vào giễu cợt, chủ yếu hơn chính là, tri ân đồ báo hắn, theo đáy lòng hi vọng Lan bà bà tay có thể khôi phục.
Lan bà bà không có trả lời Lâm Nguyệt Như lời mà nói..., mà là mượn bả vai hoạt động cánh tay, thần kỳ hiện thiếu đi rất nhiều tê liệt cùng với đau nhức đau, thậm chí ngón tay cũng có chút động tĩnh, ngăn không được kinh hỉ: “Ta liệt nửa người tay thoải mái rất nhiều, tối thiểu huyết dịch trở nên trôi chảy, không có ngày xưa thiếu dưỡng khí tím trạng thái.”
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi nói: “Lan bà bà, bởi vì ngươi tay liệt nửa người nhiều năm, ta không cách nào duy nhất một lần để cho nó khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có thể trước toàn bộ bế tắc huyết mạch, giảm bớt ngươi bởi vì hoạt động mà sinh ra thống khổ, chờ trạng thái hơi chút ổn định về sau, ta lại tiến hành lần thứ hai trị liệu, ta tin tưởng, sẽ rất nhanh sẽ khá hơn.”
Lâm Nguyệt Như mừng rỡ đến cực điểm, ôm lấy Lan bà bà nói: “Bà bà, có nghe hay không, ngươi liệt nửa người tay có thể khôi phục, đến lúc đó liền đến phiên ngươi ôm ta.”
Lâm gia người nhìn thấy Lan bà bà tay có chỗ chuyển biến tốt đẹp, cũng đều cao hứng trở lại, đồng thời đối với Sở Thiên lau mắt mà nhìn, chỉ có Lâm Vũ Địch cảm giác được Sở Thiên khiêu chiến hắn tôn nghiêm, cười lạnh vài cái, thì thào tự nói nói: “Bà bà đây là tâm lý tác dụng, trên thế giới nơi đó có tức giận cái gì công liệu pháp, ai, vô tri a...”
Nghe được hắn mà nói, Sở Thiên ngẩng đầu, không khách khí đáp lại: “Có nhiều thứ, ngay tại ở ngươi xem vấn đề có đủ hay không sâu xa, có đủ hay không triệt để, đồng dạng một khối thiết, rơi trong mắt ngươi, khả năng chính là một chút dao phay, nhưng trong mắt ta, cái kia chính là đánh đâu thắng đó; Không gì cản nổi lợi kiếm, tư tưởng nhất định ngươi ếch ngồi đáy giếng.”
Lâm Vũ Địch đều muốn nói cái gì đó, lại sợ tại Lan bà bà uy nghiêm, cứng rắn nuốt xuống bụng bên trong lời nói, lập tức quay người đi ra ngoài cửa.
Lan bà bà gật gật đầu, lập tức tán dương nhìn sang Sở Thiên, người trẻ tuổi kia làm việc an tâm, tối thiểu sẽ không thấy gió chính là mưa nói khoác chính mình, hơn nữa bản chất có thiện tính, liền đầy người tràn dầu lạ lẫm tiểu nam hài cũng sẽ biết xuất thủ cứu giúp, thật sự là một gốc cây tốt hạt giống, đáng tiếc Lâm gia đời thứ ba không có như vậy tài tuấn.
Tiệc tối tại tất cả đều vui vẻ sa sút màn.
Sở Thiên cầm khăn tay lau xong mồ hôi trên đầu, liền chuẩn bị hướng Lan bà bà các nàng cáo từ, Lan bà bà lại cố ý muốn Sở Thiên chuyển vào Lâm gia đến ở, Lâm Nguyệt Như cùng Tô Dung Dung cũng là mọi cách mời, thịnh tình không thể chối từ, Sở Thiên suy nghĩ về sau, đáp ứng ngày mai lại dọn đi Lâm gia, bởi vì đêm nay còn có một số việc cần giải quyết.
Lan bà bà lại để cho Tô Dung Dung đem địa chỉ ghi cho Sở Thiên, lập tức mới nhẹ nhàng thở dài cáo biệt.
Sở Thiên thân ảnh dần dần biến mất tại trong bóng đêm, thất lạc không chỉ có là Tô Dung Dung, còn có Liễu Yên, tại các nàng mà nói, nam tử này chính là truyền kỳ, đi tới chỗ nào đều có truyền thuyết xuất hiện, Tống Minh cùng Lâm Phỉ cũng ôm nhau đưa mắt nhìn Sở Thiên rời đi, bởi vì Sở Thiên người này, bọn hắn đọc đã hiểu rất nhiều thứ.
Ít nhất biết rõ, lôi thôi lếch thếch cũng có thể có thể là sắc bén ca.
Mà Minh Hào khách sạn hướng nam phòng trọ, gần cửa sổ đứng vững vàng Mạt Nhĩ Vô Mang, hắn cũng nhìn chăm chú lên đi xa Sở Thiên.
Ánh mắt yên lặng bình thản, ngọn đèn chiếu vào trên người của hắn, tựa như thiên thần hạ phàm giống như thần thánh, Phạn văn theo hắn trắng noãn răng đang lúc lẩm bẩm nói ra: “Thế nhân chi vui cười tức giận mắng đều thuộc Phạm Thiên trong mộng chỗ mộng, trong mộng suy nghĩ, mà kẻ này đã có khống chế tạo giấc mơ ma lực, cái này cuối cùng là trận ảo giác, hay là thánh thần sớm đã nhất định?”