Trần Cương Mãnh không chịu nổi đau đớn, quỳ ngay xuống sàn, mãi sau mới trả lời Tiếu Thanh Băng:
- Đều…đều là do hắn giết…giết chết!
Ánh mắt của toàn bộ cảnh sát đều hướng về Sở Thiên, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Một thanh niên trẻ mười mấy tuổi sao có thể thảm sát hơn trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội được chứ? Nhưng trong vòng bán kính mười mấy mét quả thật chỉ có mình Sở Thiên và Trần Cương Mãnh còn sống sót. Cảnh tượng máu chảy thành sông và tư duy phán đoán thông thường trong giây lát xung đột lẫn nhau.
Tiếu Thanh Băng cũng không tin Sở Thiên đã giết nhiều người như vậy, lập tức nhớ tới vấn đề quan trọng:
- Trần Cương Mãnh, anh Húc đâu?
Trần Cương Mãnh lắc lắc đầu. Đến cái mạng của gã, gã còn chẳng giữ được nữa là, để ý anh Húc đi đâu mà làm gì.
Sở Thiên khẽ thở dài, đang định bước lên trước giết Trần Cương Mãnh, Tiếu Thanh Băng lên tiếng gọi:
- Người anh em nhỏ, cậu có biết anh Húc ở đâu không?
Tiếu Thanh Băng từ đầu tới cuối đều không tin rằng Sở Thiên đã thảm sát hơn trăm tên côn đồ của Đông Hưng hội. Anh ta luôn cảm thấy lời nói của Trần Cương Mãnh có phần giả dối. Anh Húc thậm chí có thể đã bị bọn chúng giết rồi giấu xác đi để tránh thông tin rò rỉ ra khiến chúng bị Hắc Dạ hội trả thù quá sớm. Hơn nữa, anh ta lại cực kỳ hy vọng sẽ tìm được thi thể của anh Húc để châm ngòi hỗn chiến giữa hai bang.
Mặc dù hỗn chiến có thể dẫn tới bạo động trong một thời gian, nhưng thà đau một lần rồi thôi.
Sở Thiên nghe thấy câu hỏi của Tiếu Thanh Băng, khẽ cười, nhàn nhạt đáp:
- Tôi biết, nhưng tôi không cho anh biết!
Vẻ mặt Tiếu Thanh Băng trở nên rất khó coi, là tổ trưởng tổ chức chống xã hội đen lại bị một tên tiểu tử nhãi nhép từ chối quả là rất mất mặt. Anh ta chưa từng cho rằng bản thân là một cảnh sát tốt, nhưng lại cho rằng bản thân là một cảnh sát hữu dụng, đối xử với phạm nhân chưa từng dùng tới quyền lực pháp luật ban cho. Đạt được mục đích mới là đạo lý của kẻ thống trị. Nghĩ tới đây, khóe miệng anh ta ẩn giấu nụ cười gian xảo.
Sở Thiên là kẻ rất giỏi quan sát, từ thần sắc của Tiếu Thanh Băng, hắn đã biết người này không phải người lương thiện, nhất định là kẻ giết người âm hiểm. Nhưng vì đã xông pha vô số cửa ải sinh tử, thậm chí chỉ huy quân Sa gia chiến đấu với Trú quân và dành được thắng lợi, đối với Sở Thiên mà nói, toàn bộ những trí khôn vặt đều không là gì cả, chỉ là chơi lửa tự cháy mà thôi.
Ngoài việc để lại mười mấy viên cảnh sát để băng bó và giám sát Trần Cương Mãnh, những cảnh sát khác đều dọn dẹp thi thể trên đất. Còn Tiếu Thanh Băng, anh ta cùng Văn Băng Tuyết và Mã Phi chậm rãi bước tới trước, đồng thời thân mật tiếp cận Sở Thiên, vẻ mặt cười mà như không cười, xuống giọng nói:
- Người anh em nhỏ tuổi, chúng ta nói thầm vài câu nhé!
Sở Thiên chỉ cười cười, lơ đễnh gật đầu.
Khi chỉ còn cách hai bước, Tiếu Thanh Băng tươi cười rạng rỡ nghiêng đầu ra trước, chậm rãi nói:
- Người anh em nhỏ, anh Húc đang ở đâu?
Vừa nói, Tiếu Thanh Băng nhanh như chớp nhét khẩu súng cảnh sát của Anh ta vào tay phải của Sở Thiên. Đồng thời rút ra một khẩu súng lục nữa từ sau hông chĩa vào Sở Thiên, đầy thâm ý cười nói:
- Người anh em nhỏ, anh Húc đang ở đâu? Nếu cậu không chịu hợp tác tử tế, giờ tôi sẽ kiện cậu cướp súng tấn công cảnh sát, lập tức có thể bắn chết cậu.
Sở Thiên cầm khẩu súng cảnh sát vừa bị nhét vào tay, khẽ cười khổ. Cứ tưởng rằng cảnh sát Hongkong sẽ cao cấp hơn một chút kia, hóa ra cũng giở mấy thủ đoạn này. Nếu gặp người khác thì còn phát huy được, nhưng gặp phải hắn thì chỉ có thể trách Tiếu Thanh Băng xui xẻo. Hắn sờ sờ mũi nói:
- Sĩ quan, anh vu cáo hãm hại tôi?
Tiếu Thanh Băng không giận ngược lại cười, rất thành thực gật đầu:
- Đúng, chính tôi vu cáo hãm hại cậu đấy. Nhưng lên tới toà án, quan toà tin cậu hay là tin tôi đây? Anh Húc ở đâu?
Sở Thiên không trả lời câu hỏi của anh ta, quay đầu nhìn sang Văn Băng Tuyết và Mã Phi, nói:
- Sĩ quan, hình như ở đây còn có hai vị cảnh sát nữa. Bọn họ có thể làm chứng anh vu cáo hãm hại tôi.
Văn Băng Tuyết và Mã Phi nhìn Tiếu Thanh Băng vài lần. Có lẽ đã biết rõ tính cách của anh ta, vì thế xấu hổ ngoảnh đầu đi, dùng hành động đó để ám chỉ với Sở Thiên rằng bọn họ luôn đứng về phe Tiếu Thanh Băng.
Tiếu Thanh Băng lại cười cười, nhưng ánh mắt toát ra tia uy nghiêm, nói:
- Một lần cuối cùng, anh Húc đang ở đâu?
Sở Thiên khẽ thở dài, đi lại gần Tiếu Thanh Băng:
- Được rồi, tôi sẽ nói cho anh!
Lúc hai cái đầu sắp chụm vào nhau, Sở Thiên bỗng nhiên vươn tay trái bóp mạnh và cổ họng của anh ta. Lực lớn đến nỗi khiến Tiếu Thanh Băng cảm thấy nghẹt thở, cũng làm cho lực toàn thân anh ta rã ra. Những chiêu thức vật lộn hoặc được học từ trường cảnh sát hoặc học được từ thực tế đều không thể nào triển khai nổi. Càng khiến anh ta kinh ngạc là, khẩu súng trên tay phải Sở Thiên nhắm vào bắp đùi của anh ta.
"Pằng, pằng, pằng"
Ba phát súng liên tục vang lên. Bắp đùi Tiêu Thanh Băng cũng liên tục rung lên ba lần.
Văn Băng Tuyết, Mã Phi và những cảnh sát đang dọn dẹp xung quanh đều ngẩn ra sợ hãi, ngừng tất cả mọi động tác lại. Ngay đến Trần Cương Mãnh cũng ngước khuôn mặt sợ hãi lên, nhìn thấy sắc mặt kẻ trên nhìn người dưới của Sở Thiên và thân thủ dũng mãnh đến độ gần như biến thái, lại còn cả thủ đoạn liều lĩnh độc ác của hắn, gã bỗng mừng vì đã sống sót sau kiếp nạn.
Sở Thiên cúi đầu nhìn vẻ mặt không cam lòng lại không thể phản kháng của Tiếu Thanh Băng, lời nói khinh thường cùng nụ cười tươi nở ra:
- Sĩ quan, anh vẫn muốn vu cáo hãm hại tôi đoạt súng đánh lén cảnh sát, tôi nghĩ mình không nên phụ ý tốt của anh, vì thế tôi hoàn thành ý nguyện của anh rồi này. Lần sau nhớ kỹ, lúc vu cáo hãm hại người khác thì trong súng nhất thiết không được có viên đạn nào.
Coi trời bằng vung!
Ý nghĩ vô cùng phẫn nộ nảy ra trong đầu đám cảnh sá. Còn dám bắn Tổ trưởng Tổ phản xã hội đen trước mặt bao nhiều người. Thật là quá càn rỡ! Mã Phi kịp phản ứng lại, thân hình nhanh nhẹn nhảy tới trước mặt Sở Thiên, trong tay lộ ra khẩu súng lục của cảnh sát, hét lên:
- Không được nhúc nhích. Còn cử động nữa tôi sẽ nổ súng! Lập tức buông Cảnh quan Tiếu ra!
Đối mặt với họng súng lục chuyên dụng của cảnh sát, Sở Thiên không hề sợ hãi, cười lạnh, quyền trái vung lên đánh về phía cánh tay phải đang phản kháng của Tiếu Thanh Băng. Cũng đúng lúc này, súng của Mã Phi quả thực bóp cò. Nhưng họng súng lại di động nhắm ngay vào cánh tay rót đầy lực của Sở Thiên. Dù sao, tính mạng của Cảnh quan Tiếu cũng chưa gặp nguy hiểm. Khi anh ta tự cho là đã đạt được mục đích thì cổ tay bị ai đó giữ chặt.
Anh ta hoàn toàn ngây người, Sở Thiên ra tay từ khi nào anh ta hoàn toàn không nhìn thấy.
Tiếu Thanh Băng cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng bắt đầu mơ hồ tin rằng Sở Thiên là kẻ thảm sát.
Chân phải Sở Thiên đá mạnh ra, khiến Mã Phi cùng súng của anh ta văng ra xa sáu mét. Văn Băng Tuyết và Mã Phi ngấm ngầm kết giao, Văn Băng Tuyết thấy thế, nỗi sợ hãi và đau lòng cũng lúc trào lên khiến tim cô nghẹn lại. Không để ý tới ánh mắt của mọi người nữa, cô vội vàng chạy tới chỗ Mã Phi, đỡ anh ta lên, luôn miệng hỏi:
- Mã Phi, có bị thương không?
Mã Phi lắc lắc cái đầu sưng vù, trấn an nói:
- Không việc gì, anh chịu được!
Sở Thiên khẽ lắc đầu, thở dài:
- Chẳng ngờ cảnh sát Hongkong chỉ biết dùng súng, thất vọng quá!
Tất cả cảnh sát đều biến sắc mặt, nhưng họng súng đang giơ lên không khỏi khẽ hạ xuống, lời nói của Sở Thiên đã khiêu khích bọn họ.
Những người phụ nữ đang yêu thường mù quáng, Văn Băng Tuyết cũng không phải là ngoại lệ. Khi cô phát hiện trên đầu Mã Phi có thêm mấy vết thương, lại nghe lời nói sỉ nhục cảnh sát Hongkong của Sở Thiên, không thể nhịn được nữa, lao về phía Sở Thiên, quyết tâm sống chết với Sở Thiên.
Tiếu Thanh Băng vội la lớn:
- Băng Tuyết, dừng tay, dừng tay!
Không phải vì anh ta lo lắng cho sự an toàn của Văn Băng Tuyết mà là lo lắng Sở Thiên sẽ bẻ gãy cổ mình.
Nhưng Văn Băng Tuyết đã phẫn nộ rồi, tất cả nguyên nhân và quá trình đều bị cô ta xem nhẹ hết thảy. Cho dù Cảnh quan Tiếu đã sử dụng thủ đoạn lấy khẩu cung không đúng thì Sở Thiên cũng không thể bắn Tổ trưởng và đánh bị thương Mã Phi, dù sao họ cũng là cảnh sát Hongkong. Hôm nay không giáo huấn tên tiểu tử ngông cuồng này, mặt mũi cảnh sát Hongkong để vào đâu cho được.
Văn Băng Tuyết là người có thân thủ dũng mãnh nhất trong Đội chống xã hội đen, đã từng tập huấn hai năm tại sân huấn luyện Scotland. Cô từ một nữ cảnh sát mềm yếu trở thành bông hoa Bá Vương, đừng nói mười mấy tên côn đồ cũng không tiếp cận nổi cô ta, đến cao thủ thi đấu từng liên tục đoạt giải quán quân của Cục cảnh sát cũng thua dưới chân cô ta. Đánh giáp lá cà điêu luyện khiến cô ta trở thành mũi nhọn của Đội cảnh sát.
Nhìn sát khí sắc bén trong mắt Văn Băng Tuyết, nét tươi cười ẩn trong mắt Sở Thiên. Chẳng ngờ Đội cảnh sát Hồng Kông cũng có cao thủ, vì thế nhẹ nhàng đẩy kẻ đang sắp ngất là Tiếu Thanh Băng qua một bên, đứng không nhúc nhích, chăm chú quan sát đối thủ có thực lực không hề kém cỏi này. Vô số lần chết đi sống lại trong các cuộc huyết chiến thảm khốc đã khiến hắn rèn luyện được sự ôn tồn đáng sợ này.
Văn Băng Tuyết hét lên một lần nữa khi ở khoảng cách có lợi cho xuất lực nhất, đạp đất nhảy lên không trung đánh xuống. Cảnh sát xung quanh đều cảm nhận được nền đất khẽ rung lên, trong lòng hoảng hốt lại không khỏi thầm than Văn Băng Tuyết dũng mãnh. Cuộc chiến đêm nay tất có thể giáo huấn kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng Sở Thiên, cũng là để thay cảnh sát Hongkong trút cơn giận này.
Gió đêm lướt qua, những mảnh giấy bị thổi tung lên. Những cao thủ công phu quen sử dụng chân thường thiên về tấn công, Văn Băng Tuyết lại càng vững tin tấn công trước sẽ chiếm được ưu thế. Cú đá quét từ trên không có thể giúp lực phát huy tới cực điểm, đôi chân nặng trịch mạnh mẽ quét gió phần phật. Trong đầy trời giấy vụn, thân hình thon dài vẫn không nhúc nhích. Văn Tuyết nhíu mày, trong lòng chợt thoáng suy nghĩ bất an.
Một chiêu dùng hết toàn lực như nước vỡ bờ, Văn Băng Tuyết lăng trên không đã hơn hai mét. Lúc sắp đạt được mục đích, Sở Thiên bắt đầu động đậy, nghiêng người tích lực, sau đó hạ thấp một bên vai. Tay phải chợt tóm lấy cái gì đó ở phía dưới, chiêu phòng thủ xem như rất bình thường lại khiến mặt Văn Băng Tuyết lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó là không thể tin nổi.
Tay phải Sở Thiên nắm lấy mắt cá chân của cô ta.
Không đợi Văn Băng Tuyết biến hóa chiêu thức, đầu ngón tay út của Sở Thiên duỗi ra, tựa như chiêu Ngũ khê chỉ pháp trong phim Công Phu Panda, vuốt qua điểm yếu của gân chân cô ta. Vốn đầy lực lượng mạnh mẽ, Văn Băng Tuyết lập tức như là quả bóng bị xì hơi, toàn thân mềm nhũm ra. Bàn tay Sở Thiên nhân cơ hội này vỗ nhẹ. Thân hình Văn Băng Tuyết hướng chỗ Trần Cương Mãnh bay vọt tới.
Còn Sở Thiên cũng đuổi theo. Trong lúc mọi người kinh ngạc hét lên, hắn chợt xoay chuyển, đẩy thân hình mềm mại của Văn Băng Tuyết về phía vài cảnh sát đang canh gác. Thừa dịp bọn họ nhốn nháo, tay trái hắn nhấc Trần Cương Mãnh kéo về phía sau, nháy mắt đã tới ngõ nhỏ cách đó hai thước. Tất cả mọi động tác đều lưu loát như nước chảy mây trôi, chân thật đến nỗi khiến người ta không thể nắm bắt và tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy hành động của Sở Thiên, cảnh sát hơi kinh ngạc, không biết hắn bắt cóc Trần Cương Mãnh làm gì, Tiếu Thanh Băng chợt cảm thấy run rẩy. Anh ta bỗng cảm thấy hơi lạ, đó là vì nụ cười của Sở Thiên rất ma quái, thậm chí có phần tà ác đắc chí, không khỏi hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Tất cả súng của cảnh sát đều nhắm vào Sở Thiên.
Văn Băng Tuyết nửa quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, vô cùng tức giận nhưng lại khiếp sợ thân thủ của hắn. Tuổi còn trẻ, sao hắn có thể tu luyện tới mức này? Ánh mắt quét trên những thi thể lạnh ngắt vì chết đã lâu trên đất, không khỏi run lên từng cơn vì lạnh, buột miệng hỏi:
- Những người trên đất đúng là do ngươi giết sao?
Sở Thiên gật gật đầu, thành thực đáp lại:
- Trần Cương Mãnh không nói dối!
Vì thế, sắc mặt cảnh sát lại một lần nữa biến sắc. Sở Thiên, kẻ tươi cười như thiên sứ không ngờ thật sự lại là kẻ giết người. Điều này khiến người ta khó tưởng tượng lại không thể không tin. Dù sao, thân thủ dũng mãnh vừa được thể hiện ban nãy đã có vẻ biến thái lắm rồi. Ngay cả mũi nhọn của Đội cảnh sát còn bị hắn bẻ gãy nữa là. Còn ai đối kháng nổi với hắn.
Văn Băng Tuyết hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:
- Tại sao giết bọn chúng?
Ánh mắt Sở Thiên bình thản như thiên sứ, bình tĩnh thốt ra từng lời:
- Tôi vốn nhân từ, là chúng lại ép tôi tàn sát sinh linh! Cảnh sát Hongkong các người đêm nay tới đây với quy mô lớn như vậy, nhất định là đã có chuẩn bị. Vì sao không ra tay ngăn cản hai bang chém giết sớm một chút? Chẳng lẽ là muốn đợi lưỡng bại câu thương rồi mới ngư ông đắc lợi ư?
Văn Băng Tuyết và Mã Phi gần như cùng một lúc nhìn sang Tiếu Thanh Băng, bất đắc dĩ thở dài. Còn kẻ đã được băng bó cầm máu là Tiếu Thanh Băng khóe miệng lại lộ ra nụ cười âm hiểm. Không ngờ quả đúng là tên tiểu tử này đã giết chóc nhiều côn đồ của Đông Hưng hội như vậy. Vậy thì ngay tại chỗ này, bắn cho hắn một loạt đạn cũng không có gì là quá đáng. Vì vậy, thầm ra hiệu với Mã Phi.
Sở Thiên đương nhiên biết anh ta đang nghĩ gì, lập tức dùng chân gảy cây khảm đao trên đất lên, đặt ở yết hầu Trần Cương Mãnh, khóe miệng nở nụ cười thiên sứ.
Tiếu Thanh Băng quát lớn:
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Thiên thản nhiên đáp lại:
- Giết người!
Trần Cương Mãnh bắn đạn hoa cải khiến cậu bé vô tội bị thương, cũng khiến thủ hạ của anh Húc chưa rõ sống chết. Nếu không giết gã, chỉ e có lỗi với anh Húc, càng không cách nào khiến anh em Hắc Dạ hội nghe theo. Được tôn là Thiếu soái của Soái quân dũng mãnh mà ngay cả Trần Cương Mãnh cũng không giết nổi. Vậy thì lời đồn đại chẳng phải là rất buồn cười sao.
Trần Cương Mãnh nhịn đau ngẩng đầu cười lớn, dường như muốn dùng lời nói để dành lại chút thể diện:
- Mày dám giết tao?
Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, Trần Cương Mãnh không thiếu năng lực quan sát phát hiện nhược điểm tâm lý của người khác. Đó cũng là tài sản khiến gã có thể tự tin, đủ khí phách giả bộ thong dong đợi chết. Giờ trước mặt Sở Thiên có gần trăm cảnh sát Hongkong, gần trăm khẩu súng cảnh sát, cho dù hắn có càn rỡ dũng mãnh nữa thì cũng cũng không thể giết gã ta trước mặt nhiều người như vậy.
Bởi vì điều đó sẽ dẫn đến cùng hủy diệt. Là người đều biết quý trọng sinh mạng, tin rằng Sở Thiên cũng không ngoại lệ.
Sự khôn lường mà Sở Thiên tỏa ra cũng khiến cho Tiếu Thanh Băng phải móc súng cảnh sát ra, lấy khí thế mà một Đội trưởng đội chống xã hội đen cần có nói:
- Lấy danh nghĩa Đội trưởng đội chống xã hội đen, giờ tôi cảnh cáo cậu, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh. Nghe thấy không? Lập tức thả người ra.
Nhưng câu trả lời của Sở Thiên kinh động lòng người.
Quát!
Lời nói vừa dứt, khảm đao vung lên tráng lệ. Máu tươi bắn ra dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt.
Tất cả cảnh sát đều thất kinh, thật không ngờ Sở Thiên cả gan làm loạn như vậy, dám giết người trước bao nhiêu con mắt như vậy. Lúc này, những khẩu súng cảnh sát được giơ lên đã hoàn toàn quên nhả đạn. Còn Sở Thiên, sau khi cắt đứt yết hầu Trần Cương Mãnh lập tức biến mất trong ngõ nhỏ, như một cái bóng biến mất trong đêm tối mù mịt.
Ở đầu ra của ngõ nhỏ nằm ngổn ngang không ít cảnh sát, đều là chặn đường đã bị Thiên Dưỡng Sinh bọn họ đánh ngất xỉu.
Sở Thiên vừa mới dừng những bước chân điên cuồng, một chiếc xe màu đen gấp gáp đỗ lại gần. Anh Húc hô lớn:
- Thiếu soái, lên xe mau!
Nhảy vào trong xe, Sở Thiên còn chưa kịp ngồi vững, anh Húc liền đạp ga phi đi.
Tiếu Thanh Băng kịp phản ứng lại hét lớn:
- Đuổi theo!
Bóng đêm bao phủ Hongkong phồn hoa, cảnh đêm ở Victoria càng đẹp hơn nữa. Bước chân của năm mới đang tới gần, không khí vui mừng cũng tràn ngập viên ngọc Đông Phương này.
Mạt Nhĩ Vô Mang đang tĩnh tọa, nhìn thấy ánh sáng từ trong bóng đêm, chợt thốt ra lời nói sắc bén:
- Đêm tối chẳng khi nào nuốt được hào quang. Giết chóc chẳng khi nào che được nhân từ.
Tại Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu trong mắt, thế gian lớn hơn nữa mưa gió cũng sẽ không, rung động.
Nhưng hiện tại, trong mắt của bọn hắn đồng thời toát ra kinh ngạc, khi ngươi nhìn thấy mười tuổi tả hữu tiểu nam hài, ăn xong hai đĩa ẩm ướt xào ngưu sông, toàn bộ gà nướng, tám cái trứng tươi, hai chén gan heo thịt nạc cháo cùng với milliliter Cocacola, còn gọi lấy vừa mới có chút no bụng thời điểm, ngươi cũng sẽ biết theo chân bọn họ đồng dạng kinh ngạc.
Thiên Dưỡng Sinh tự nhiên biết rõ chịu đói tư vị, nhưng là biết rõ nếu như không tiết chế lại để cho hắn ăn hết, chỉ sợ ăn xong muốn tiễn đưa bệnh viện cấp cứu rồi, cực độ khuyết thiếu du thủy dạ dày gặp cực độ đầy mỡ kích thích, không ai có thể chịu đựng, vì vậy nhẹ nhàng đè lại cuối cùng nồi tử cơm, nhàn nhạt nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi không thể ăn nữa rồi.”
Tiểu nam hài rút động lên bên bị cháy hỏng khuôn mặt, tuy nhiên con mắt chằm chằm vào tán mùi thơm nồi tử cơm, nhưng trời sinh tính hiểu chuyện hắn hay là thuận theo gật đầu, cúi đầu uống vào lão Yêu vì hắn muốn tới nước trà, nhấp mấy ngụm về sau ngẩng đầu nhìn qua Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu, nói: “Đại ca ca, cám ơn các ngươi, các ngươi đều là người tốt.”
Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu bèn nhìn nhau cười, người tốt? Hai tay nhiễm vô số máu tươi mình có thể tán thưởng người?
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Sở Thiên thân ảnh dần dần rõ ràng, men theo lão Yêu giơ lên tay, hắn bước nhanh đi tới kéo ra ghế ngồi xuống, nhìn thấy đầy bàn chén bàn đống bừa bộn, Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Dưỡng Sinh, lão Yêu, các ngươi còn rất tham ăn đó a? Như thế nào, trả lại cho ta lưu lại nồi tử cơm?”
Lão Yêu cười khổ vài tiếng, phất tay lại để cho lão bản cầm qua chén trà, mới bất đắc dĩ mở miệng: “Ta cùng Dưỡng Sinh liền ăn hết mấy cái bánh bao cùng nửa cái đĩa bột gạo, trên mặt bàn tất cả thứ đồ vật đều là tiểu huynh đệ một mình ăn, nếu như không phải Dưỡng Sinh lo lắng hắn dạ dày chịu không được, đoán chừng liền nồi tử cơm cũng ăn hết, hắn, xác thực quá đói rồi.”
Sở Thiên gật gật đầu, quay đầu nhìn qua tiểu nam hài, tắm rửa qua đổi qua quần áo hắn đã không có tiểu ăn mày hình tượng, thậm chí trên trán còn mơ hồ xuyên suốt ra khí khái hào hùng cùng thanh tú, ngốc trệ ánh mắt đằng sau cũng cất dấu thanh minh, nếu như không phải trên mặt đốt ngấn, tin tưởng hắn là vị anh tuấn tiểu nam tử hán.
Tiểu nam hài nhìn thấy Sở Thiên theo dõi hắn, tưởng rằng ghét bỏ hắn ăn quá nhiều đồ, trong nội tâm có chút hàn, vội mở miệng nói: “Đại ca ca, ta, ta thật sự quá đói rồi, ăn quá nhiều đồ, thật sự thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngày nào đó ta có trước rồi, ta mời các ngươi ăn trở về, ăn trở về.”
Sở Thiên cảm giác được đau lòng, tiểu nam hài nói ra cùng tuổi cực kỳ không phù hợp thu được kết quả tốt ngôn ngữ, chỉ có thể chứng minh hắn ở đây lang thang bên trong chịu đủ khi dễ cùng nhục nhã, mới khiến cho hắn tuổi còn nhỏ liền hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, hắn cái này tuổi, có lẽ tại cha mẹ dưới gối làm nũng, càng có lẽ tại học đường bên trên đọc sách, mà không phải lang thang.
Lộ ra thiện ý dáng tươi cười, Sở Thiên thò tay đem tiểu nam hài kéo đi tới đây, còn nâng chung trà lên nước đưa đến miệng hắn bên cạnh, ôn nhu nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi yên tâm, ca ca ăn cơm tiền vẫn phải có, chẳng qua là ngươi ăn quá nhiều thứ đồ vật lại để cho bụng khó chịu, dễ dàng sinh ra tật xấu, yên tâm, ca ca sẽ không để cho ngươi trả thù lao đấy, đến, uống nước giải giải chán.”
Tiểu nam hài yên tâm lại, cảm kích ngắm nhìn Sở Thiên, lập tức nâng chung trà lên nước ọt ọt ọt ọt uống lên đến, sau một lát, tràn đầy nước trà chỉ thấy đáy rồi.
Sở Thiên chờ hắn hơi chút thở dốc về sau, mở miệng hỏi thăm: “Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì?”
Tiểu nam hài nghiêng đầu suy nghĩ, thật lâu mới trả lời: “Ta không biết!”
Sở Thiên có chút sững sờ, tiếp tục truy vấn: “Vậy ngươi biết rõ ba ba mụ mụ là ai chăng?”
Tiểu nam hài lại khó khăn suy tư, trên đầu thậm chí chảy ra mồ hôi, lắc đầu đáp lại: “Không biết!”
Không biết? Dùng tuổi của hắn không có khả năng không rõ ràng lắm những thứ này a..., Sở Thiên chần chờ một lát cuối cùng ra cuối cùng vấn đề: “Tiểu đệ đệ, vậy ngươi còn nhớ rõ chính mình đang ở nơi nào sao?”
Tiểu nam hài cúi đầu khổ tư, mồ hôi giọt lớn chảy ra, tâm tình trở nên kích động lên, tựa ở Sở Thiên trong ngực phun khóc lớn lên nói: “Đại ca ca, ta cái gì đều không nhớ rõ, đầu của ta đau quá a..., ta không biết mình là ai, cũng không biết Đạo gia cùng cha mẹ, ngươi có phải hay không muốn đem ta cất bước a...”
Từ nhỏ nam hài kích động tâm tình ở bên trong, Sở Thiên có thể phân biệt ra, hắn nhất định là chịu qua cái gì cực lớn kích thích hoặc là trọng đại sự cố, mà dẫn đến mất ký ức, rất có thể cùng trên mặt bỏng có chút quan hệ, thật sự là hài tử đáng thương, Sở Thiên thò tay vỗ vỗ hắn phần lưng, trấn an nói: “Yên tâm, ca ca sẽ không đem ngươi cất bước đấy.”
Tiểu nam hài lúc này mới đình chỉ tiếng khóc, bài trừ đi ra cao hứng dáng tươi cười.
“Không thể tưởng được Thiếu soái thật đáng yêu tâm!” Một thanh âm nhàn nhạt truyền đến: “Trong lúc cấp bách còn rút thời gian thương cảm người khác, chỉ cần phần này tâm tư, ta liền mặc cảm a...”
Sở Thiên không có ngẩng đầu, dùng giấy khăn là tiểu nam hài chà lau khóe mắt nước mắt, khóe miệng giơ lên cười khẽ, nhàn nhạt đáp lại: “Húc ca, ngươi mới là quý nhân bận chuyện a..., nửa cái Hồng Kông đều là nhĩ lão địa bàn của người ta, ngày tiến đấu kim, đêm khuếch trương đường khẩu, nghe cước bộ của ngươi thanh âm, hư trên lửa thăng, có lẽ nhiều chú ý thân thể a...”
“Ha ha ha!” Húc ca ra cởi mở tiếng cười, sau đó tùy tiện kéo ra ghế ngồi xuống, phất tay vỗ tay phát ra tiếng, lão bản lập tức hấp tấp chạy tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười nhìn qua Húc ca, hắn ở đây Hồng Kông lăn lộn nhiều năm như vậy, làm sao sẽ không biết Hắc Dạ xã đại ca đâu?
Húc ca ánh mắt xéo qua quét mắt Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu, cảm thụ được ra khí thế của bọn hắn, không khỏi thầm than Sở Thiên bên người tinh binh cường tướng, lập tức chỉ vào đầy bàn chén bàn đống bừa bộn, nhàn nhạt nói: “Lão bản, bắt nó dọn dẹp một chút, trở lên mấy cái đĩa sở trường món ngon, hai đánh bia, ta muốn cùng ta huynh đệ hảo hảo họp gặp.”
Lão bản bề bộn làm cho người tới đây thu thập, sau đó đem cái bàn sáng bóng sạch sẽ.
Sở Thiên không có cự tuyệt, vứt bỏ trong tay khăn tay mới ngẩng đầu nhìn về phía Húc ca, vẫn là thân tập hắc trang, vẫn là phóng đãng kiêu căng dáng tươi cười, ánh mắt so với Tam Giác Vàng thời điểm nhiều hơn vài phần tiều tụy, phía sau của hắn đứng đấy hơn mười người trẻ tuổi, trong đó có quấn quít lấy băng gạc Ngưu Ma Vương cùng mặt lộ sợ hãi Thủy ca.
Ngưu Ma Vương cùng Thủy ca trong nội tâm run rẩy, bọn hắn bị Sở Thiên giáng được vô cùng thê thảm về sau, liền trực tiếp chạy hồi tổng bộ tìm Húc ca ra mặt lấy lại công đạo, nói như thế nào Húc ca cũng là xã đoàn long đầu đại ca, cũng là Hồng Kông tiếng tăm lừng lẫy đả tương, Đông Hưng xã nhiều ít tay chân đều gãy tại Húc ca trong tay, cho nên Ngưu Ma Vương bọn hắn cảm thấy chỉ có Húc ca mới có thể đối phó Sở Thiên.
Tuy nhiên Sở Thiên mấy lần nâng lên Húc ca mặt mũi mới thả bọn họ sinh lộ, nhưng bọn hắn cũng không cho rằng Húc ca cùng Sở Thiên cả hai có quan hệ gì, ngoại trừ Hồng Kông hắc đạo thượng chưa từng gặp qua Sở Thiên bọn hắn, chủ yếu hơn chính là cũng chưa từng nghe qua Húc ca đề cập qua Sở Thiên cái này số khủng bố nhân vật, bởi vậy cũng ngộ nhận là đó là Sở Thiên tình cảnh lời nói.
Ai biết Húc ca nghe được ‘Sở Thiên’ hai chữ, sắc mặt biến đổi lớn chi tế để cho thủ hạ mật thiết chú ý Sở Thiên đám người hành tung, xác định về sau liền mang theo bọn hắn trực tiếp phốc quán bán hàng, lúc ấy hai người cho rằng Húc ca là vì bọn hắn lấy lại công đạo, nhưng thấy đến chỉ có mười cái huynh đệ đi theo, liền mơ hồ cảm giác không đúng.
Không thể tưởng được Húc ca cùng Sở Thiên thật nhận thức, Thủy ca trong mắt của bọn hắn nhiều hơn vài phần sợ hãi, kể từ đó, tại Húc ca trước mặt thêm mắm thêm muối sự kiện miêu tả cũng sẽ bị bóc trần, nói không chừng còn có thể bởi vậy thu được xã đoàn gia pháp hầu hạ.
Húc ca nhắc tới quán bán hàng ấm trà, tản ra mấy cái chén nhựa, từng cái bắt bọn nó đổ đầy cũng đổ lên Sở Thiên trước mặt, trên mặt trán phóng dáng tươi cười, không thiếu nhiệt tình nói: “Thiếu soái, vậy mà đã đến Hồng Kông, theo đạo lý ta là địa chủ, để cho ta cố gắng hết sức tận tình địa chủ hữu nghị, đến, uống chén đặc khu nước trà.”
Sở Thiên không có từ chối, đem ly nắm trong tay nhưng không có đưa vào trong miệng, ánh mắt rơi vào Ngưu Ma Vương trên người bọn họ, nhàn nhạt đáp lại: “Húc ca, hôm nay rất không có ý tứ, ra tay bị thương ngươi không ít huynh đệ, nếu như ngươi muốn vì bọn họ lấy lại công đạo, xin mời đi thẳng vào vấn đề a, dù sao tất cả mọi người là người sảng khoái.”
Húc ca nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó hướng phía sau ngoắc ngoắc ngón tay, Ngưu Ma Vương cùng Thủy ca bề bộn chạy tới, Húc ca thu hồi phóng đãng không bị trói buộc dáng tươi cười, thanh âm lập tức trầm thấp đứng lên, quát: “A Ngưu, a Thủy, còn không mau cho Thiếu soái xin lỗi? Nếu như không phải Thiếu soái hạ thủ lưu tình, các ngươi bây giờ mạng chó sớm đã không còn rồi.”
Ngưu Ma Vương cùng Thủy ca vội vàng quỳ xuống đất, trong mắt sợ hãi cùng cầu khẩn toát ra đến, còn không ngừng tay nắm miệng của mình, Sở Thiên đọc được đi ra, đó là cầu khẩn buông tha ý của bọn hắn, lập tức liền nghĩ đến Hắc Dạ xã đoàn gia pháp nhất định rất nghiêm khắc, làm không tốt tựu sẽ khiến Ngưu Ma Vương cùng Thủy ca đứt tay đứt chân.
Dù sao đã cho bọn hắn đầy đủ giáo huấn, nghĩ tới đây, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, nhàn nhạt nói: “Không đánh nhau thì không quen biết, chuyện đã qua coi như xong, Sở Thiên cũng có trách nhiệm, không nên ra tay quá nặng, hai vị đứng lên đi, hi vọng về sau trời sinh tính chút làm người, làm xã hội đen cũng muốn có nguyên tắc điểm mấu chốt.”
Húc ca gật gật đầu, lần nữa hướng Ngưu Ma Vương cùng Thủy ca quát: “Còn không cho Thiếu soái châm trà? Hai người các ngươi đến phiên Thiếu soái ra tay mà bình an vô sự, đã đúng vận mệnh của các ngươi rồi, nhân gia Hồng Y quân hơn trăm người dùng súng máy súng tiểu liên vây công Thiếu soái mấy người, đều bị đánh cho hoa rơi nước chảy, mấy người các ngươi cũng dám cùng Thiếu soái khiêu chiến?”
Trùng trùng điệp điệp hút miệng khí lạnh, nếu như không có kiến thức Sở Thiên thân thủ của bọn hắn lúc trước, Ngưu Ma Vương cùng Thủy ca tuyệt đối hoài nghi Húc ca thổi nước, nhưng buổi chiều cuộc chiến để cho bọn họ tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, những thứ này đều là solo mấy trăm người đích nhân vật, vì vậy bề bộn bưng lên trên bàn nước trà, cảm kích cùng cung kính đan vào đầu đến Sở Thiên trước mặt: “Cảm ơn Thiếu soái.”
Sở Thiên tiếp nhận hai chén trà nước uống lấy, trong nội tâm cũng thầm than Húc ca làm người quang minh lỗi lạc, tối thiểu là một thị phi rõ ràng chân hán tử, không giống mặt khác xã hội đen lão đại, vô luận thủ hạ là đúng hay sai, lấy trước hồi vài phần mặt mũi hơn nữa, bởi vậy tại kiêu căng bộ hạ đồng thời, cũng càng thêm đắc tội người khác.
Sự tình cáo một giai đoạn, một đoạn, Sở Thiên nhẹ nhõm đối mặt Húc ca, nhìn sang hắn tiều tụy mặt, trêu ghẹo nói: “Húc ca, Tam Giác Vàng tài trí đừng nửa tháng, làm sao lại trở nên như thế tiều tụy? Hoàn toàn không có ngày xưa ý khí phong, có phải hay không cầm về hàng quá tốt ra tay mà lấy tiền thu được vô tình à?”
Nghe xong Sở Thiên lời mà nói..., Húc ca bưng lên trên bàn nước trà, đột nhiên rót vào yết hầu, lập tức cười khổ mà nói: “Lão đệ, ngươi tiễn đưa kg hàng quả thực lại để cho ca ca mừng rỡ, nhưng ai biết, chở về Hồng Kông lên bờ, lại bị người mật báo lại để cho cảnh sát bắt quả tang lấy, tử thương mười mấy cái huynh đệ, còn bị tịch thu tấn dư hàng.”
Sở Thiên có chút giật mình, mở miệng muốn hỏi: “Cái kia Hắc Dạ xã không phải tổn thất vô cùng nghiêm trọng?”
Húc ca vốn là gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu: “Không thể nói cái gì tổn thất, chỉ có thể nói là kiếm ít rất nhiều trước rồi, ta làm việc có lưu đường lui, đem hàng chia làm hai nhóm lên bờ, chính là dự phòng toàn bộ tổn thất, cho nên vẫn là có hơn phân nửa hàng an toàn lên bờ, những thứ này hàng ra tay cũng đầy đủ các huynh đệ chi tiêu hai năm rồi.”
Sở Thiên âm thầm tán thưởng Húc ca khôn khéo, đồng thời cũng càng thêm thống khổ chính mình hàng năm hơn mười tấn số định mức, Húc ca vận hơn hai tấn chút hàng giống như này mạo hiểm mọc lan tràn, chính mình hơn mười tấn chẳng phải là càng thêm cẩn thận? Xem ra muốn đem cái này vận chuyển vấn đề nâng lên nhật trình, chương trình trong một ngày đi lên, miễn cho sang năm luống cuống tay chân.
Tiểu nam hài tại Sở Thiên trong ngực ngủ rồi, Sở Thiên hạ giọng hỏi thăm: “Húc ca, biết là ai mật báo đấy sao?”
Húc ca khóe miệng sinh ra cười lạnh, từ chối cho ý kiến nói: “Không cần phải nói cũng biết đúng Đông Hưng xã giở trò quỷ, bọn hắn không có lấy đến Sa tiên sinh phân thành hội nghị thư mời, Đông Hưng xã lão đại Triệu Bảo Khôn liền phóng hạ mặt mũi tìm ta, để cho ta phân kg cho hắn tiêu thụ, ta nhất thời mềm lòng đáp ứng, còn nói cho hắn biết lúc nào tới đây hoá đơn nhận hàng.”
Nói đến đây, Húc ca trên mặt tuôn ra vài phần bất đắc dĩ: “Ta vừa bị cảnh sát tịch thu hàng, Triệu Bảo Khôn liền tìm tới tận cửa rồi muốn hàng, nếu không muốn ta bồi thường hắn vạn đô la Hồng Kông tổn thất, tin tức của hắn nơi phát ra cùng phản ứng cực nhanh, để cho ta bắt đầu hoài nghi đây là hắn sớm thiết tốt cái bẫy, ta đương nhiên không để ý tới hắn, hắn liền tuyên bố muốn cùng Hắc Dạ xã khai chiến.”
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, thật sự là nhân tâm hiểm ác, cái này chứng minh đối với địch nhân muốn như gió thu quét lá rụng Vô Tình, nếu không liền sẽ bị nhân gia quét lá rụng, thò tay cầm lấy ấm trà là Húc ca rót đầy, trong mắt cũng hiện lên sát cơ: “Đông Hưng xã cũng đúng Soái quân đã làm nhiều lần mờ ám, thậm chí phái ra Thiên Vương xa vào kinh thành thành phục kích ta, cũng hãm hại huynh đệ của ta.”
Húc ca trong mắt chảy ra khiếp sợ, thì thào tự nói: “Đông Hưng xã bàn tay được dài như vậy?”
Sở Thiên nâng chung trà lên nước cái miệng nhỏ thưởng thức, ánh mắt thâm thúy khó hiểu, chậm rãi nói: “Nó cùng Đường Môn hợp tác, vì lợi ích còn đối với ta ra tay, đáng tiếc, bọn hắn quá tự cho là, mấy ngày nay ta đánh chết Đông Hưng xã theo Hồng Kông phái ra hơn trăm tinh anh, cũng bưng nó hai cái bên ngoài bang phái, đầy đủ bọn hắn nhức đầu.”
Húc ca nghe được Sở Thiên hời hợt, nhưng trong nội tâm rõ ràng đó là hung hiểm vạn phần tình cảnh, lập tức nâng chung trà lên, ý vị thâm trường nói: “Thiếu soái, vậy mà đã đến Hồng Kông, có hay không có ý hướng đem Đông Hưng xã cả gốc diệt trừ đâu này? Hắc Dạ xã huynh đệ tuy nhiên so ra kém Soái quân tinh nhuệ, nhưng đối phó với Đông Hưng xã vẫn có được chém giết đấy.”
Đây là ám chỉ song phương hợp tác! Sở Thiên không có đưa tới chạm cốc, trực tiếp chằm chằm vào Húc ca chân thành tha thiết con mắt, nhiều hứng thú đáp lại: “Húc ca, không sợ mời thần dễ dàng tiễn đưa thần khó sao? Nói không chừng ta đem Đông Hưng xã diệt đã xong liền quay lại đầu đối phó Hắc Dạ xã, đến lúc đó, ngươi có thể hối hận cũng không kịp a...”
Húc ca cởi mở nở nụ cười vài tiếng, nhẹ nhàng thở dài: “Cùng hắn cùng Triệu Bảo Khôn cả ngày lục đục với nhau, dùng vô số huynh đệ máu tươi duy trì ngắn ngủi hòa bình, còn không bằng cùng Thiếu soái hợp tác, ta hôm nay đem lời buông ra mà nói, chỉ cần Thiếu soái diệt Đông Hưng xã, Hắc Dạ xã chính là Soái quân đặc khu phân bộ, mặc cho phân công.”
Đây cơ hồ tương đương quy thuận Soái quân lời mà nói..., theo Húc ca loại này nam nhi nhiệt huyết trong miệng nói ra, thực tế không dễ dàng, ai cũng biết bị người khống chế rất nhiều bất tiện, nếu không bảo đảo cũng sẽ không liều chết không trở về tổ quốc đại lục ôm ấp hoài bão, chính là lo lắng mất đi quyền chủ động mà gặp chế ước, thủy chung đều đúng địa bàn của mình thoải mái.
Húc ca sở dĩ sinh ra loại ý nghĩ này, là vì mấy năm này cùng Đông Hưng xã đổ máu cái chết huynh đệ nhiều lắm, hơn lại để cho hắn từng cuối tuần đều tham gia hơn mười trận tang lễ, lại nhiệt huyết lại bốc đồng hắn cũng trở nên mệt nhọc không chịu nổi, vì có thể làm cho huynh đệ ít đổ máu, hắn nguyện ý cùng Sở Thiên dắt tay cũng chiến.
Sở dĩ lựa chọn quy thuận Sở Thiên, là vì theo Tam Giác Vàng sau khi trở về, Húc ca liền bắt được Sở Thiên tư liệu nghiên cứu phân tích, cho ra kết luận, nếu như Sở Thiên tráp tay Hắc Dạ xã cùng Đông Hưng xã nhiều năm tranh chấp, song phương cân đối trạng thái sắp tới có thể phá, Đông Hưng xã diệt vong cũng ở trong tầm tay, chủ yếu hơn chính là, quy thuận Sở Thiên sẽ không tổn hại Hắc Dạ xã lợi ích.
Sở Thiên ngón tay tại trên mặt bàn nhẹ nhàng đánh, ánh mắt trở nên ngưng trọng, suy nghĩ sau một lát trả lời: “Húc ca, tất cả mọi người là quang minh lỗi lạc hán tử, chúng ta không chơi cái gì âm mưu quỷ kế, ta đáp ứng ngươi diệt Đông Hưng xã, sau khi chuyện thành công, Hắc Dạ xã tiếp quản Đông Hưng xã tất cả địa bàn, nhưng Hắc Dạ xã cũng muốn sửa kỳ đổi màu cờ.”
“Nếu như ngươi có thể đáp ứng, như vậy chúng ta liền uống cái này chén trà định ra quân tử hiệp nghị, uống xong về sau, Hắc Dạ xã sự tình chính là Soái quân sự tình, nhưng nếu như sau khi chuyện thành công trở mặt Vô Tình, dù cho ta nghĩ muốn lẫn nhau giao tình mà nhạt ra, Soái quân hai Vạn Đệ huynh cũng sẽ không đáp ứng, cho nên mời Húc ca nghĩ lại làm sau.”
Húc ca phóng đãng không bị trói buộc dáng tươi cười tỏa ra, giơ chén lên trong chén trà hướng Sở Thiên đụng đi, hai cái nhựa plastic chén ra nặng nề ‘phốc’ thanh âm, ai cũng khó với tưởng tượng, một hồi cải biến Hồng Kông hắc đạo hiệp nghị cứ như vậy tại ăn bất chấp mọi thứ trong quán bán hàng sinh ra, một hồi cực lớn trùng kích đem càn quét lấy Hồng Kông hắc ám thế lực.
Uống xong nước trà trong chén, Sở Thiên trên mặt lóe vui vẻ, khôi phục thành ngày xưa bình dị gần gũi, chậm rãi nói: “Húc ca, ngày nào đó có rảnh cho ta nói một chút Đông Hưng xã sự tình, biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng, cũng không thể thuần túy dùng vũ lực giải quyết nửa giang sơn Đông Hưng xã, dao mổ lại lợi cũng sẽ biết cuốn nhận.”
Húc ca cả người cũng trở nên dễ dàng hơn, gật đầu nói: “Tốt, minh sau hai ngày ngươi có rảnh đến ăn một bữa cơm, ta cho ngươi nếm thử Hồng Kông đặc sắc món ngon.”
Sở Thiên nhìn qua đầy bàn quán bán hàng sở trường món ngon, sắc hương vị đều đủ, không chút nào bại bởi Minh Hào khách sạn đầu bếp, vì vậy muốn ăn lại tới nữa, kẹp lên giòn hương bánh thịt cắn, vừa mới ăn vài miếng, trong ngực tiểu nam hài liền tỉnh lại, xoa xoa dục vọng con mắt, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, không khỏi lại để cho Sở Thiên thầm than định lực của hắn.
“Húc ca, không thể tưởng được nhĩ lão nhân gia thật tốt hào hứng a..., dám đến chúng ta Đông Hưng xã địa bàn ăn khuya!”
Không biết lúc nào, bốn phía xuất hiện gần trăm lưu manh, cầm trong tay ống sắt dao bầu, là là cái trung niên người, mắt trái con ngươi đeo bịt mắt, tay trái đeo màu đen cái bao tay, nếu có người kỹ càng xem kỹ sẽ hiện đó là tinh thiết làm ra mà thành.