Với tính cách của Sở Hân Hân thì hiển nhiên không kìm được thốt ra những lời trách cứ, cô gái thời thượng chẳng thèm đáp lại nhưng lại bất ngờ tát thẳng vào mặt Sở Hân Hân hai cái. Hân Hân đương nhiên giang tay lên tát lại cô ta, lúc bố mẹ Hân Hân đang định tiến lên phía trước để lôi hai người ra thì bọn người của cô gái ăn mặc thời thượng kia kéo tới.
May mà giám đốc nhà hàng đứng ra khuyên giải, thuyết phục thì hai bên mới ngừng xung đột. Mấy tên công tử nhà giàu kéo cô gái thời thượng đang vênh váo tự đắc kia đi khỏi, ra đến cửa còn quay đầu lại nhìn Hân Hân mấy lần, ánh mắt thị uy như muốn đe dọa bố mẹ Hân Hân. Ông bà liệu mà giữ lấy cô con gái yêu, không chừng ở cái đất Hongkong nhỏ hẹp này lại đánh mất lúc nào không biết.
Lúc đó, ông chú rất lo lắng, nghĩ ngay đến chuyện lập tức rời khỏi Hongkong. Suy cho cùng nơi này là địa bàn của người ta, mình là người đến đây du lịch kiểu gì cũng bị chịu thiệt. Ai dè bà cô và Hân Hân lại còn tỏ ra vui sướng, nói rằng Hongkong là xã hội pháp chế, và còn muốn đi Kim Phô mua vài món đồ trang sức. Trong lúc đi mua đồ, Hân Hân đi vào nhà vệ sinh nhưng mãi không thấy đi ra.
Hai ông bà đợi lâu không thấy đi ra nên vào để tìm con, nhưng không thấy bóng dáng Hân Hân đâu, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy, trong lòng sốt ruột vô cùng, cuối cùng quyết định đi báo cảnh sát Hongkong. Nhưng vì vụ mất tích vẫn chưa đến 24 giờ nên phía cảnh sát vẫn chưa đủ điều kiện để thụ lý điều tra. Cảnh sát trấn an bọn họ rằng có thể Hân Hân đang mải du ngoạn xung quanh nên chưa quay về và quên thông báo với bố mẹ, lại bảo bọn họ cố gắng chờ thêm chút nữa.
Sau khi nghe xong, ngón tay Sở Thiên nhẹ nhàng gõ gõ, nhíu lông mày lại hỏi:
- Thế cô chú có biết cô gái và đám con cái nhà giàu đó là ai không?
Bà cô lắc đầu, nhưng ông chú suy nghĩ một lát rồi đáp lại:
- Cô chú không biết rõ về lai lịch của bọn chúng. Nhưng vô tình có nhìn thấy xe của bọn chúng là xe Mercedes-Benz màu đen, biển số HK1688. Có được cái biển số như thế chắc hẳn không phải người có quyền thì cũng là người có tiền. Sở Thiên, cháu nói xem có phải là bọn chúng đã bắt cóc Hân Hân rồi hay không?
Biển số xe rất đặc biệt và thuộc loại khủng, nhưng Sở Thiên cũng không chắc chắn là bọn chúng bắt cóc cô bé hay không nữa. Huống chi biển người mờ mịt thế này thì đi đâu mà tìm được bọn chúng. Trong lúc Sở Thiên đang chìm vào các suy nghĩ, vắt óc nghĩ cách thì bà thím lại nghĩ rằng Sở Thiên không muốn giúp mình, nước mắt đầm đìa:
- Sở Thiên, cầu xin cháu hãy giúp chúng ta tìm Hân Hân. Chúng ta vừa mới đến đất Hongkong này, chẳng quen biết ai cả.
Đáng thương cho tấm lòng người làm cha mẹ, tuy rằng cô chú đối với mình không tốt, nhưng với tư cách làm cha mẹ thì chẳng trách vào đâu được. Vì vậy, Sở Thiên thở dài, nhẹ nhàng đẩy hộp giấy ăn về phía cô, chậm rãi nói:
- Chú thím đừng lo lắng, cháu đồng ý giúp chú thím tìm cho ra, tuyệt nhiên không bỏ mặc chú thím và em đâu. Bây giờ cháu sẽ đi tìm người giúp.
Hiện giờ manh mối chỉ có mỗi cái biển số xe, bất kể có phải do bọn chúng ra tay hay không thì cũng phải bắt đầu từ bọn chúng. Hơn nữa cần phải làm thật nhanh, nếu không Sở Hân Hân khó tránh khỏi xảy ra chuyện. Nghĩ đến đấy, Sở Thiên bèn móc điện thoại ra, cú đầu tiên là gọi đến Tiếu Thanh Băng. Đúng là có một số người vẫn luôn thể hiện được giá trị của họ.
Một lát sau, có người nhận điện thoại, khóe miệng Sở Thiên mỉm cười, giọng điệu có hơi chút vội vã:
- Đội trưởng Tiếu, thật ngại vì giờ anh nghỉ ngơi lại gọi đến làm phiền. Chẳng là có chuyện bất đắc dĩ muốn nhờ anh giúp, tôi có một cô em gái ngoan ngoãn, có vẻ như đã bị một cái xe Mercedes Benz bắt đi. Anh có thể giúp tôi điều tra thêm về cái xe này không?
Tiếu Thanh Băng nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng thầm mắng Sở Thiên quả là không khách khí, vừa mới xưng anh em với nhau xong mà đã nhờ vả rồi. Nhưng nghĩ lại thì yêu cầu của hắn cũng rất bình thường, chẳng có gì to tát. Hơn nữa nghe giọng nói có vẻ rất lo lắng, không giống như đang tính toán điều gì. Vì vậy nên thản nhiên trả lời:
- Đợi tôi vài phút, tôi cho người về đồn cảnh sát điều tra thêm.
Phải nói rằng những việc thế này rất dễ dàng với cảnh sát. Chẳng đến mấy phút, bên tai Sở Thiên vang lên tiếng của Tiếu Thanh Băng:
- Tra được rồi, đó là xe riêng của Hoắc gia. Chính xác mà nói thì đó là xe của cô tiểu thư độc nhất của đại thiếu gia Hoắc gia, Hoắc Vô Túy, tháng chín năm ngoái vừa mới mua, mà anh cần biết để làm gì?
Sở Thiên bèn cười cười, thản nhiên nói:
- Không có gì cả, chỉ là trên đường về nhìn thấy cái xe này đi ngang qua, nhìn thấy biển số xe cảm thấy đây là biển số rất đẹp, mang lại nhiều may mắn, nên cũng muốn biết là thuộc sở hữu của thần thánh nơi nào. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, hôm nào mời anh một bữa hải sản gọi là để cảm ơn nhé.
Tiếu Thanh Băng dập máy, trong lòng không tin lời nói của Sở Thiên, nghĩ một lát rồi quay đầu lại nhìn Văn Băng Tuyết dặn dò:
- Băng Tuyết! Có một việc khó khăn giao cho cô, cô và Mã Phi hai ngày tới đến canh chừng Sở Thiên cho tôi. Tôi cảm thấy dường như tên tiểu tử này đang mưu tính hành động gì đó. Tuy nhiên, hai người không được phép động vào bọn chúng, thân thủ của bọn chúng hai ngươi cũng đã biết rồi đấy.
Sở Thiên sau khi dập điện thoại liền gọi cho số điện thoại riêng của anh Húc:
- Anh Húc, tôi muốn nhờ anh tìm hộ một cái xe với một cô gái.
Đồng thời, Sở Thiên cầm lấy điện thoại của bà thím, gửi ảnh của Sở Hân Hân về điện thoại của mình, sau đó gửi tiếp tin nhắn hình ảnh cho anh Húc, lại nói cho anh Húc biết biển số xe, dặn có tin tức gì mới thì phải báo về ngay. Hắn tin chắc là nếu như Sở Hân Hân thực sự bị nha đầu Hoắc gia bắt đi thì kiểu gì cũng bị giấu ở một nơi hắc ám nào đấy.
Nếu dùng khả năng của xã hội đen thì việc tìm một cái xe có biển số sang trọng khá là dễ dàng.
Quả như Sở Thiên dự đoán, chưa đầy năm phút đồng hồ, anh Húc đã gọi điện lại.
Anh Húc chậm rãi nói:
- Thiếu soái, chúng tôi đã tìm được cái xe ấy rồi. Nó vừa mới đỗ trước quán bar Cuồng Phong ở Tiêm Sa, còn có mấy xe đi theo, hình như bên trong cũng có cô gái giống hình trong ảnh nữa. Nhưng bên đó là địa bàn của Đông Hưng hội nên anh em không dám manh động. Có cần cử thêm vài trăm anh em đến đó không?
Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- Anh Húc, không cần cử người đến đâu, em sẽ xem sự tình thế nào rồi xử lý. Tuy rằng cảnh sát đã hủy bỏ lệnh truy nã em, nhưng nếu lộ ra mối quan hệ của em với xã hội đen quá sớm thì về sau cũng sẽ bất lợi cho xã hội đen. Việc chính của anh bây giờ là nhanh chóng giải quyết hai việc buổi sáng đi.
Sở dĩ không cần anh Húc giúp vì Sờ Thiên cảm thấy rất nhiều việc mình cần tự làm. Bản thân cũng không biết là sẽ làm những việc cực đoan gì, tốt nhất là việc công việc tư phân chia rõ ràng để không làm ảnh hưởng đến xã hội đen. Cho dù đoán là phía cảnh sát và Đông Hưng hội có mối quan hệ, nhưng cũng chẳng có bằng chứng chứng minh được điều đó nên cũng chẳng có cách nào khác.
Anh Húc biết tính Sở Thiên nên gật đầu, dặn dò:
- Một mình thì càng phải cẩn thận một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên cười trấn an cô chú, chậm rãi nói:
- Đã tìm được hành tung của cái xe rồi, có vẻ như Hân Hân đang trong tay bọn chúng, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ xem xem, nếu như đúng là bị bọn chúng bắt thì cháu sẽ giúp chú thím lấy lại công bằng. Nếu không đúng thì chúng ta lại tìm cách khác.
Hai chú thím vô cùng vui sướng, nhìn Sở Thiên mấy lần, ánh mắt hết sức khó hiểu. Không chỉ cảm phục khả năng phi thường của Sở Thiên, nghĩ đến ngày xưa, trong lòng vô cùng áy náy, chỉ biết lắp bắp nói:
- Cám ơn, cám ơn cháu! Ngày xưa chú thím đối xử tệ với cháu như vậy mà cháu không hề hận chúng ta, lại còn giúp đỡ chúng ta nữa. Thật sự cảm ơn cháu rất nhiều.
Sở Thiên cười cười, thản nhiên nói:
- Dưỡng Sinh, đi đến quán bar Cuồng Phong ở Tiêm Sa Trớ.
Bar Cuồng Phong tọa lạc ở phía Tây Tiêm Sa Trớ, là đoạn đường hoàng kim rất yên tĩnh trên đoạn đường trung tâm náo nhiệt. Kẻ đứng đằng sau đầu tư vào quán Bar chính là Hoắc gia. Khán Dương Tử là con chó điên của Đông Hưng hội, là kẻ hung hãn dũng mãnh. Về sau, cũng là do Hoắc gia bắc cầu dắt mối nên Đường Môn hợp tác với Đông Hưng hội, tạo thành thế cục cả ba nhà chia đều địa bàn Hồng Kông.
Về chính trị, Đường gia có thế lực rất lớn, về kinh tế thì có Hoắc gia với tiềm lực lớn, về nhân sự có Đông Hưng hội đứng ra điều phối. Ba nhà cùng phối hợp với nhau vô cùng chặt chẽ. Vậy nên những năm gần đây tiền tài vào cứ cuồn cuộn như nước, khiến người ngoài không khỏi ghen tị. Không những thế còn khiến cho Hoắc gia vốn đứng thứ ba trong bốn nhà quyền quý lớn ở đây nhảy lên vị trí thứ hai. Đông Hưng hội cũng binh hùng tướng mạnh hơn, thỏa sức thâu tóm xã hội đen.
Quán bar Cuồng Phong ban ngày trông cũng đặc biệt hấp dẫn. Bảng hiệu bên ngoài quán rượu cũng thể hiện đậm nét không khí xa hoa trụy lạc. Ngoài cửa phòng riêng xa hoa VIP, một vài tên lực lưỡng kéo cô gái vào trong. Cô gái ra sức gào thét, khóc lóc và giẫy dụa nhưng vô ích.
Đằng sau họ là mấy tên thanh niên trẻ tuổi, quần áo thanh lịch. Trên mặt bọn chúng rất sung sướng hả hê khi thấy cảnh tượng đó. Giữa đám thanh niên nổi bật là một cô gái ăn mặc thời trang, ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương và còn một cái vòng hồng ngọc, kiểu cách ngạo mạn vô cùng, ra lệnh:
- Đem cô ta vào trong, tao phải dạy dỗ lại con bé đại lục này.
- Cầu xin các người tha cho tôi, xin thả tôi ra!
Sở Hân Hân bị kích động khóc lóc hô hoán. Cuối cùng thì chỉ còn tiếng nức nở rên rỉ. Đối diện với những gương mặt độc ác và tàn nhẫn của đám người này, cô muốn quỳ xuống van xin chúng tha mạng. Lẽ nào ở đây không có công lý, không có pháp luật ư? Chẳng phải chỉ vì chút tranh giành mà đem cô ta ném vào hố lửa ư?
Cô gái ăn mặc thời trang hừ một tiếng, con bé nhà quê này dám chống đối lại mình trước mặt bao nhiêu người, không những thế còn thiếu chút nữa là tát vào mặt mình rồi, nếu như truyền ra ngoài thì từ nay về sau Hoắc Vô Túy còn mặt mũi nào nhìn ai nữa? Hoắc gia cũng làm sao mà ngẩng đầu lên được nữa? Vì thế kiểu gì cũng phải cho cô ta một bài học, nghĩ vậy nên mới cho người kéo cô ta lên xe lôi đến đây để dạy dỗ.
Bản tính kiêu ngạo sinh bẩm sinh, bố là người kế thừa của tập đoàn Hoắc gia, ông ngoại lại là trưởng họ của Đường gia, chẳng trách tuổi thanh xuân của cô ta trở nên ngang ngược. Từ nhỏ đã sống cuộc sống xa hoa phú quý, cũng đã chứng kiến được năng lực khủng khiếp mà quyền và tiền đem lại. Những khoái cảm khắc cốt ghi tâm đó người thường không thể cảm nhận được.
Hoắc Vô Túy cũng là một cô gái lạnh lùng và thông minh sắc sảo. Tuy nhiên phần thông minh đó lại được dùng ở cái ngang ngược kiêu ngạo và coi trời bằng vung, dù sao cứ đến khi xảy ra chuyện là sẽ có người thay cô ta gánh lấy, Hoắc gia không làm được thì Đường gia sẽ làm. Mẹ của cô ta đã từng ôm mẹ mình (cũng chính là con gái của Đường Kiến Quốc) sau tiệc rượu của gia tộc mà than thở: Cuộc đời này của cô coi như đã hỏng vì quyền quý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Để yên tĩnh ăn hết bữa cơm, cô ta vung ra hai mươi nghìn đô la Mỹ. Để mua vé cho buổi biểu diễn của Trương Học Hữu, cô ta bao toàn bộ hàng ghế đầu cho VIP. Say rượu lái xe bị cảnh sát bắt được và viết phiếu phạt, cô ta làm loạn cả cục cảnh sát. Dùng quan hệ khiến viên cảnh sát giao thông đó bị cách chức đợi điều tra, lại còn bị cả hội xã hội đen đánh cho tàn phế.
Trên người cô có hai tấm thẻ ngân hàng, bốn tấm thẻ hội viên, nghe đâu còn có mấy quyển séc trả tiền mặt ngay của Ngân hàng Hoa Kỳ. Có mấy thứ này thì có thể đi khắp thế giới dù không có đồng nào trong túi. Một lọ sơn móng tay của cô ta cũng trị giá hơn mười nghìn. Cái mũ đội đầu cũng là hàng hiệu cao cấp, giá trị bằng cả năm tiền lương làm việc vất vả của dân công sở.
Cho nên, cô ta sống đến năm mười tám tuổi cũng đã trải qua tất cả sự xa hoa sung sướng màngười khác mơ ước cả đời rồi. Nhưng đối với tương lai mà nói thì chẳng biết sẽ như thế nào. Kiểu người như thế trở nên rất nhạy cảm và sĩ diện, thậm chí thủ đoạn còn rất cực đoan. Việc tranh cãi với Sở Hân Hân trong mắt cô ta rất chi nực cười, kiểu như trứng gà muốn chọi với kim cương, xúc phạm đến Hoắc Vô Túy tức là có tội.
Vài tên thanh niên lực lưỡng xách Sở Hân Hân như xách gà con ném vào một phòng cách âm. Hoắc Vô Túy còn sai bọn họ mở nhạc to lên, trong tiếng nhạc ầm ỹ lại nghe tiếng khóc bi thương của Hân Hân. Khoan hẵng nói tới cảm giác hiếm có đó, cũng giống như khoái cảm khi đang làm tình, xem Ngũ Dạ Chân Tử mang lại từng cơn cao trào.
Bỗng nhiên, điện thoại của Hoắc Vô Túy vang lên, đột nhiên bị phá giữ chừng khiến cô ta tụt hứng. Cô ta liếc nhìn số điện thoại, là chú hai, nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức lấy lại vẻ mặt khinh khỉnh, đi đến chỗ vắng lặng rồi ấn nút nhận cuộc gọi, cũng chẳng thèm thể hiện chút tôn trọng với bậc bề trên, giọng cực lỳ lạnh lùng:
- A lô, có việc gì?
Trần Cương Mãnh nhịn không được đau nhức đau, trực tiếp quỳ trên mặt đất, thật lâu về sau mới trả lời Tiếu Thanh Băng: “Đều, đều chính là hắn giết, giết đấy!”
Tất cả cảnh sát ánh mắt đều tập trung ở Sở Thiên trên người, trên mặt đều toát ra không tin thần sắc, một cái mười tám mười chín tuổi người trẻ tuổi làm sao có thể đồ sát hơn trăm tên Đông Hưng xã lưu manh đâu này? Nhưng là phạm vi hơn mười thước lại xác thực chỉ có Sở Thiên cùng Trần Cương Mãnh còn sống, máu chảy thành sông thảm cảnh cùng thông thường tư duy phán đoán lập tức xung đột đứng lên.
Tiếu Thanh Băng cũng không tin Sở Thiên giết nhiều người như vậy, lập tức nhớ tới vấn đề trọng yếu: “Trần Cương Mãnh, Húc ca đâu này?”
Trần Cương Mãnh lắc đầu, hắn liền mệnh đều nhanh giữ không được, như thế nào lại lưu ý Húc ca hướng đi đâu này?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, đang cất bước tiến lên đánh chết Trần Cương Mãnh, Tiếu Thanh Băng lại lên tiếng kêu lên: “Tiểu huynh đệ, ngươi biết Húc ca ở nơi nào sao?”
Tiếu Thanh Băng từ đầu đến cuối cũng không tin Sở Thiên tru diệt hơn trăm Đông Hưng xã lưu manh, cảm giác, cảm thấy Trần Cương Mãnh trong lời nói đựng giọt sương, Húc ca thậm chí có khả năng bị bọn hắn giết mà dấu đi thi thể, miễn cho tin tức để lộ quá sớm thu nhận Hắc Dạ xã trả thù, mà hắn lại cực lớn chờ đợi tìm ra Húc ca thi thể khiến cho hai bang hỗn chiến.
Tuy nhiên hỗn chiến sẽ khiến ngắn ngủi náo động, nhưng đau dài không bằng đau ngắn.
Sở Thiên nghe được Tiếu Thanh Băng câu hỏi, nhàn nhạt cười khẽ trả lời: “Ta biết rõ, nhưng ta không sẽ nói cho ngươi biết!”
Tiếu Thanh Băng sắc mặt trở nên khó coi, thân là Anti-Triads tổ tổ trưởng bị mao đầu tiểu tử cự tuyệt thực mất mặt, hắn chưa bao giờ cho là mình đúng tốt cảnh sát, nhưng cho là mình đúng hữu dụng nhất cảnh sát, đối đãi phạm nhân chưa bao giờ lý cái gì pháp luật ban cho quyền lợi, đạt tới mục đích mới là vương đạo, nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn ẩn chứa âm hiểm cười.
Sở Thiên là một sức quan sát rất mạnh người, theo Tiếu Thanh Băng thần sắc đã biết rõ thằng này không phải người lương thiện, nhất định hàm ẩn âm hiểm giết lấy, nhưng tại xông qua vô số sống chết trước mắt, thậm chí chỉ huy Sa gia quân cùng đóng quân tác chiến mà lại lấy được thắng lợi Sở Thiên mà nói, tất cả tiểu thông minh đều bày không lên đài mặt, chỉ biết chơi với lửa có ngày chết cháy.
Ngoại trừ lưu lại hơn mười số cảnh sát là Trần Cương Mãnh băng bó và giám sát và điều khiển, những cảnh sát khác đều thanh lý lấy thi thể trên đất, mà Tiếu Thanh Băng dẫn Văn Băng Tuyết cùng Mã Phi chậm rãi tiến lên, cũng thân mật hiểu rõ tới gần Sở Thiên, nụ cười trên mặt chỉ tốt ở bề ngoài, hạ giọng nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta nói vài lời lặng lẽ lời nói.”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, lơ đễnh gật đầu.
Đi đến hai bước khoảng cách, Tiếu Thanh Băng đem dáng tươi cười sáng lạn đầu thăm qua đi, chậm rãi nói: “Tiểu huynh đệ, Húc ca ở nơi nào?”
Nói chuyện đồng thời, Tiếu Thanh Băng dùng điện thiểm xu thế đem mình súng cảnh sát nhét vào Sở Thiên tay phải, cũng từ phía sau một lần nữa móc ra súng lục nhắm ngay Sở Thiên, ý vị thâm trường cười nói: “Tiểu huynh đệ, Húc ca ở nơi nào? Nếu như ngươi không hảo hảo hợp tác, ta hiện tại có thể cáo ngươi đoạt súng, đánh lén cảnh sát, lập tức có thể bắn chết ngươi.”
Sở Thiên nắm bị nhét vào trong tay súng cảnh sát, khẽ cười khổ, còn tưởng rằng Hồng Kông cảnh sát hội chút cao cấp bậc đâu rồi, làm theo chơi những thứ này bịp bợm, có lẽ đối phó những người khác có thể phong sinh thủy khởi, nhưng gặp phải chính mình, cái kia chính là Tiếu Thanh Băng không may, sờ sờ cái mũi nói: “Cảnh quan, ngươi vu hãm ta?”
Tiếu Thanh Băng không giận ngược lại cười, rất thành thật gật đầu: “Đúng, ta chính là vu hãm ngươi, nhưng lên tới toà án, quan toà đúng tin tưởng ngươi vẫn tin tưởng ta? Húc ca ở nơi nào?”
Sở Thiên không có trả lời vấn đề của hắn, quay đầu nhìn quét Văn Băng Tuyết cùng Mã Phi, nói: “Cảnh quan, nơi đây tựa hồ còn có hai vị cảnh sát, bọn hắn có thể làm chứng ngươi vu hãm ta.”
Văn Băng Tuyết cùng Mã Phi nhìn Tiếu Thanh Băng vài lần, có lẽ đã biết rõ tính cách của hắn, vì vậy xấu hổ nghiêng đầu đi qua, dùng hành động hướng Sở Thiên ám chỉ, bọn hắn thủy chung đứng ở Tiếu Thanh Băng trận doanh.
Tiếu Thanh Băng lần nữa cười cười, nhưng ánh mắt lại bắn ra uy nghiêm, nói: “Một lần cuối cùng, Húc ca ở nơi nào?”
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, hướng Tiếu Thanh Băng tới gần: “Được rồi, ta cho ngươi biết!”
Tại hai cái đầu sẽ phải đụng nhau thời điểm, Sở Thiên bỗng nhiên duỗi ra tay trái chế trụ cổ họng của hắn, lực lượng khổng lồ lại để cho Tiếu Thanh Băng cảm giác được hít thở không thông, cũng làm cho toàn thân hắn khí lực tan rả, trường cảnh sát học được chiến đấu cùng trong thực chiến vật lộn không cách nào thi triển ra, càng làm cho hắn giật mình chính là, Sở Thiên trên tay phải súng cảnh sát đối với bắp đùi của hắn.
‘Rầm rầm rầm!’
Liên tục ba tiếng súng vang lên, Tiếu Thanh Băng đùi cũng liền tục run run ba lượt.
Văn Băng Tuyết, Mã Phi cùng với bốn Chu Thanh lý bọn cảnh sát đều kinh sững sờ dừng lại tất cả động tác, liền Trần Cương Mãnh cũng giơ lên sợ hãi mặt, nhìn thấy Sở Thiên dưới cao nhìn xuống bao quát chúng sinh thần thái, cùng với xấp xỉ cường hãn đến biến thái thân thủ, còn có gan dạ sáng suốt thủ đoạn độc ác, hắn bỗng nhiên toát ra sống sót sau tai nạn ý niệm trong đầu.
Sở Thiên cúi đầu nhìn xem mặt mũi tràn đầy không cam lòng lại vô lực phản kháng Tiếu Thanh Băng, khinh thường lời nói theo dáng tươi cười tản ra đến: “Cảnh quan, ngươi lại muốn vu hãm ta đoạt súng đánh lén cảnh sát, ta nghĩ không thể phụ hảo ý của ngươi, cho nên sẽ thanh toàn ngươi rồi, lần sau nhớ kỹ, vu hãm người khác thời điểm, súng ở bên trong ngàn vạn không cần có viên đạn.”
Coi trời bằng vung! Bọn cảnh sát sinh ra phẫn nộ đến cực điểm ý niệm trong đầu, cũng dám trước mặt mọi người đấu súng Anti-Triads tổ trưởng, thật sự quá càn rỡ, Mã Phi kịp phản ứng, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên đã đến Sở Thiên trước mặt, trong tay lòe ra cảnh dụng súng ngắn, gào thét: “Đừng nhúc nhích, cử động nữa sẽ nổ súng, lập tức thả giống như cảnh quan.”
Đối mặt cảnh dụng súng ngắn họng súng, Sở Thiên không sao cả cười lạnh, nắm tay phải vung đánh về phía Tiếu Thanh Băng phản kháng tay phải, cũng đúng lúc này, cầm thương Mã Phi quả thật bóp cò, nhưng họng súng lại di động nhắm ngay Sở Thiên rót đầy lực lượng cánh tay, dù sao giống như cảnh quan tánh mạng còn không có gặp nguy hiểm, khi hắn tự cho là đắc thủ thời điểm, lại hiện cổ tay bị giữ ở.
Hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Sở Thiên lúc nào ra tay căn bản không thấy được.
Tiếu Thanh Băng đám người cũng trợn mắt há hốc mồm, trong nội tâm mơ hồ bắt đầu tin tưởng Sở Thiên đúng kẻ giết chóc.
Sở Thiên chân phải đá mạnh ra, đem Mã Phi liền người đeo thương ngã tại sáu mét bên ngoài, cùng Mã Phi âm thầm kết giao Văn Băng Tuyết thấy thế, khiếp sợ cùng đau lòng đồng thời xông lên đầu, không để ý ánh mắt của mọi người gấp hướng Mã Phi chạy tới, đem hắn đở lên liền âm thanh vội hỏi: “Mã Phi, có bị thương hay không?”
Mã Phi lung lay sưng đầu, trấn an nói: “Không có việc gì, ta gánh vác được!”
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: “Không thể tưởng được Hồng Kông cảnh sát chỉ biết dùng súng, thất vọng a...”
Tất cả cảnh sát sắc mặt biến đổi lớn, nhưng giơ lên họng súng vẫn không khỏi có chút điều động hạ, Sở Thiên mà nói kích thích bọn hắn.
Là tình sở mê nữ nhân đều là thấp chỉ số thông minh đấy, Văn Băng Tuyết cũng không chút nào ngoại lệ, khi nàng hiện mã phi trên đầu nhiều ra vài đạo miệng vết thương, lại nghe đến Sở Thiên mở miệng vũ nhục Hồng Kông cảnh đội thời điểm, không thể kìm được rồi, mũi chân chỉa xuống đất hướng Sở Thiên phóng đi, rất có quyết nhất tử chiến xu thế,
Tiếu Thanh Băng bề bộn la lớn: “Băng Tuyết, dừng tay, dừng tay!”
Hắn không phải lo lắng Văn Băng Tuyết an toàn, mà là lo lắng Sở Thiên vặn gảy cổ của mình.
Nhưng Văn Băng Tuyết đã phẫn nộ rồi, tất cả nguyên nhân gây ra trải qua hết thảy xem nhẹ, dù cho giống như cảnh quan sử dụng lấy khẩu cung thủ đoạn không lo, Sở Thiên cũng không có thể đấu súng Anti-Triads tổ trưởng cũng đả thương Mã Phi, nói như thế nào bọn hắn cũng là Hồng Kông cảnh sát, hôm nay không giáo huấn cái này tiểu tử cuồng vọng, Hồng Kông cảnh sát mặt ở đâu?
Văn Băng Tuyết là cả Anti-Triads tổ thân thủ cường hãn nhất người, tại Scotland sân huấn luyện hai năm để cho nàng theo nhu nhược nữ cảnh sát biến thành Phách Vương hao phí, đừng nói mười cái lưu manh gần không được thân thể của nàng, liền là cục cảnh sát liên tục ba năm đoạt giải quán quân vật lộn cao thủ cũng thua ở dưới chân nàng, dày công tôi luyện cận thân vật lộn để cho nàng trở thành cảnh đội đao nhọn.
Nhìn qua Văn Băng Tuyết trong mắt lăng lệ ác liệt sát khí, Sở Thiên ánh mắt ẩn chứa vui vẻ, không thể tưởng được Hồng Kông cảnh đội thậm chí có cao thủ, vì vậy nhẹ nhàng đẩy ra bên người mất đi ý nghĩa Tiếu Thanh Băng, không chút sứt mẻ, ngưng mắt nhìn thực lực không kém đối thủ, đổ máu đối chiến trong vô số lần tìm đường sống trong cõi chết vô cùng thê thảm giết chóc, tôi luyện ra hắn cái này đáng sợ trầm ổn, Văn Băng Tuyết tại rất lợi cho lực khoảng cách lần nữa quát khẽ, đạp địa nhảy lên lăng không kích xuống, chung quanh cảnh sát đều hoảng hốt cảm giác ra sàn nhà rất nhỏ rung động lắc lư, hãi hùng khiếp vía ngoài không khỏi thầm than Văn Băng Tuyết cường hãn, đêm nay cuộc chiến thế tất có thể giáo huấn cuồng vọng Sở Thiên, cũng vì Hồng Kông cảnh đội lối ra ác khí.
Gió đêm phật qua, giấy mảnh tung bay, mưu cầu danh lợi dùng chân công phu cao thủ giỏi về tấn công, tin tưởng vững chắc trước chế nhân Văn Băng Tuyết đã là như thế, lăng không quét ngang chân có thể đem lực lượng vung đến cực hạn, thế mãnh lực chìm đùi ngọc uy vũ sinh gió, mãn thiên giấy mảnh ở bên trong, thon dài thân hình như trước bất động, Văn Băng Tuyết nhíu mày, trong nội tâm không hiểu hiện lên bất an.
Dụng hết toàn lực chiêu như nước đổ khó hốt, Văn Băng Tuyết lăng không vượt qua hơn hai mét, sắp đắc thủ trong tích tắc, Sở Thiên triển khai, nghiêng người tụ lực, sau đó biên độ nhỏ chếch đi bả vai, tay phải không hiểu thấu hướng phía dưới nắm lên, nhìn như vô tình ý làm phòng thủ lại làm cho Văn Băng Tuyết mặt lộ kinh ngạc, lập tức khó với tin.
Sở Thiên tay phải nắm nàng mắt cá chân.
Bất đồng Văn Băng Tuyết biến hóa chiêu thức, Sở Thiên đầu ngón tay quét ra, tựa như công phu gấu trúc trong suối chỉ pháp, phật qua hắn gân chân uy hiếp, vốn là đổ đầy lực lượng mạnh mẽ vô cùng Văn Băng Tuyết lập tức như là tiết khí khí cầu, toàn thân mềm nhũn ra, Sở Thiên bàn tay mượn cơ hội vỗ nhè nhẹ ra, Văn Băng Tuyết thân hình hướng phía Trần Cương Mãnh phương hướng bay tứ tung đi ra ngoài.
Mà Sở Thiên cũng dán đi qua, cũng đang lúc mọi người kinh hô trong bỗng nhiên đổi thân hình, đem Văn Băng Tuyết thân thể mềm mại đánh tới hướng trông coi vài tên cảnh sát, thừa dịp bọn hắn loạn thành đoàn thời điểm, tay trái nhắc tới Trần Cương Mãnh hướng lui về phía sau đi, lập tức đã đến ngõ nhỏ m chỗ, tất cả động tác đều nước chảy mây trôi, sinh làm cho không người nào có thể nắm chắc cùng tưởng tượng.
Nhìn thấy Sở Thiên cử động, cảnh sát hơi kinh ngạc, không biết hắn bắt cóc Trần Cương Mãnh làm gì, Tiếu Thanh Băng lại cảm giác được không hiểu run rẩy, hắn chợt phát hiện không đúng, cái kia cũng là bởi vì Sở Thiên dáng tươi cười quá quỷ dị, thậm chí có vài phần thực hiện được tà ác, nhịn không được quát hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Bọn cảnh sát súng toàn bộ nhắm ngay Sở Thiên.
Văn Băng Tuyết nửa quỳ trên mặt đất, gắt gao chằm chằm vào Sở Thiên, tức giận ngoài lại khiếp sợ thân thủ của hắn, tuổi còn trẻ tu vi làm sao có thể đến nước này đâu này? Con mắt nhìn quét đến trên mặt đất làm lạnh đã lâu thi thể, không khỏi sinh ra từng trận hàn ý, ngăn không được mà hỏi: “Trên mặt đất người thật là ngươi giết hay sao?”
Sở Thiên gật gật đầu, thành thật đáp lại: “Trần Cương Mãnh không có nói dối!”
Cho nên cảnh sát sắc mặt lần nữa biến đổi lớn, dáng tươi cười như Thiên Sứ Sở Thiên vậy mà thật sự là đồ sát người, làm cho người ta khó với tưởng tượng rồi lại không thể không tin tưởng, dù sao vừa rồi biểu hiện ra ra cường hãn thân thủ đã lộ ra rất biến thái, liền cảnh đội đao nhọn đều gãy trong tay hắn, còn có người nào có thể đối kháng hắn.
Văn Băng Tuyết thật sâu hấp khí, lạnh lùng nói: “Vì cái gì giết bọn hắn?”
Sở Thiên ánh mắt bình thản như Thánh sứ, ngôn ngữ bình tĩnh nói ra: “Ta vốn nhân từ, hắn lại bách ta tàn sát muôn dân trăm họ! Các ngươi Hồng Kông cảnh đội đêm nay lớn như thế quy mô, nhất định đến có chuẩn bị, vì cái gì cũng không sớm chút đi ra ngăn cản hai bang chém giết đâu này? Chẳng lẽ là đều muốn lưỡng bại câu thương về sau, đến ngư ông thủ lợi?”
Văn Băng Tuyết cùng Mã Phi hầu như đồng thời ngắm nhìn Tiếu Thanh Băng, bất đắc dĩ thở dài, mà băng bó kỹ máu tươi mãnh liệt Tiếu Thanh Băng khóe miệng lại lộ ra âm hiểm cười, vậy mà thật sự là tiểu tử này giết chóc này sao nhiều Đông Hưng xã lưu manh, như vậy tại chỗ đem hắn loạn súng bắn chết cũng không đủ, vì vậy âm thầm hướng Mã Phi đánh võ thế.
Sở Thiên tự nhiên biết rõ hắn nghĩ cái gì, lập tức theo trên mặt đất khơi mào dao bầu, đặt ở Trần Cương Mãnh yết hầu, khóe miệng giơ lên Thiên Sứ giống như dáng tươi cười.
Tiếu Thanh Băng quát lớn: “Ngươi muốn làm gì?”
Sở Thiên nhàn nhạt đáp lại: “Giết người!”
Trần Cương Mãnh khai ra giảm thanh súng không chỉ có bị thương vô tội tiểu nam hài, cũng làm cho Húc ca chính là thủ hạ sống chết không rõ, nếu như mặc kệ mất hắn, chỉ sợ xin lỗi Húc ca, càng không cách nào lại để cho Hắc Dạ xã các huynh đệ đi theo, được xưng cường hãn Soái quân Thiếu soái nhưng lại ngay cả Trần Cương Mãnh đều giết không chết, như vậy truyền thuyết liền lộ ra có chút buồn cười.
Trần Cương Mãnh nhịn đau đau Trường Thiên cười to, tựa hồ muốn dùng ngôn ngữ cầm lại tặng thưởng: “Ngươi dám giết ta?”
Trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, Trần Cương Mãnh không thiếu thấy rõ nhân tâm nhược điểm năng lực, đây cũng là hắn từ tin vốn liếng, có quyết đoán bày ra một bộ thong dong đợi cái chết tư thái, hiện tại Sở Thiên trước mặt vượt qua lấy gần trăm Hồng Kông cảnh sát, gần trăm chi súng cảnh sát, dù là hắn lại càn rỡ cường hãn nữa cũng không có khả năng đang tại mặt của nhiều người như vậy đánh chết chính mình.
Bởi vì biết được dẫn đến đồng quy vu tận, là người sẽ quý trọng tánh mạng, tin tưởng Sở Thiên cũng không ngoại lệ.
Sở Thiên tràn ra sâu không lường được cũng làm cho Tiếu Thanh Băng cũng móc ra súng cảnh sát, xuất ra với tư cách Anti-Triads tổ trưởng xứng đáng khí thế: “Ta hiện tại dùng Hồng Kông cảnh sát Anti-Triads tổ trưởng thân phận cảnh cáo ngươi, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, nếu không chúng ta sắp sửa áp dụng nghiêm khắc thủ đoạn, có nghe hay không? Lập tức thả người.”
Nhưng Sở Thiên lại long trời lở đất đáp lại.
Quát!
Tiếng nói hạ xuống, dao bầu hoa lệ xẹt qua, bắn tung tóe ra máu tươi tại dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt.
Bọn cảnh sát đều chấn kinh rồi, sửng sốt thật không ngờ Sở Thiên như thế cả gan làm loạn, tại trước mắt bao người cũng dám giết người? Trong khoảng thời gian ngắn, giơ lên súng cảnh sát hoàn toàn quên kêu phóng, mà Sở Thiên đang cắt đoạn Trần Cương Mãnh yết hầu thời điểm, liền chợt hiện tiến vào ngõ nhỏ, như là bóng dáng giống như biến mất tại mênh mông trong bóng đêm.
Ngõ nhỏ cửa ra vào nằm ngổn ngang không ít cảnh sát, đều là chặn đường Thiên Dưỡng Sinh bọn hắn mà bị đánh ngất xỉu đấy.
Sở Thiên vừa mới dừng lại chạy như điên bước chân, một cỗ màu đen xe con liền nhanh chóng tới gần, Húc ca lớn tiếng hô: “Thiếu soái, tranh thủ thời gian lên xe!”
Nhảy vào trong xe, Sở Thiên còn chưa kịp ngồi vững vàng, Húc ca liền đạp xuống chân ga chạy vội.
Kịp phản ứng Tiếu Thanh Băng Trường Thiên rống to: “Truy!”
Cảnh ban đêm bao phủ phồn hoa Hồng Kông, Victoria cảnh đêm thực tế xinh đẹp, năm mới bước chân chậm rãi tới gần, vui mừng bầu không khí cũng tràn ngập viên này Đông Phương chi châu.
Mạt Nhĩ Vô Mang tại tĩnh tọa lập tức, chứng kiến trong bóng tối ánh sáng, thản nhiên sinh ra lời nói sắc bén: Hắc ám thủy chung không cách nào thôn phệ hào quang, giết chóc thủy chung không cách nào che dấu nhân từ.