- Vô Túy, ông nội gọi cháu về ăn cơm trưa. Hôm nay vợ chồng bác gái cháu ở Quảng Châu đến.
Tiếng nói trong điện thoại chẳng hề tỏ vẻ trách cứ, cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Vô Túy. Giọng nam trầm ấm sang sảng:
- Bọn họ đều muốn gặp cháu. Vô Túy, cháu đang ở đâu? Ở quán rượu phải không?
Hoắc Vô Túy không nhịn được, chẳng chút khách khí gào lên:
- Hoắc Tông, có phải chú bị bệnh không thế? Từ lúc nào chú có đủ tư cách để hỏi tôi ở đâu? Để chú mách với ông nội tôi hả? Buổi trưa tôi sẽ về ăn cơm, mà tôi cũng cảnh cáo chú, chú đừng có mà thêm mắm thêm muối trước mặt ông nội tôi. Nếu không sớm muộn tôi cũng bảo ông nội tôi đuổi chú ra khỏi Hoắc gia.
Nói xong, Hoắc Vô Túy liền cúp điện thoại.
Hoắc gia có hai người con trai, người anh tên là Hoắc Quang, cũng chính là bố của Hoắc Vô Túy, con rể của nhà họ Đường, lại có vị trí tối cao trong Hoắc gia. Nếu như không có gì xảy ra thì đến tháng tới đây, Hoắc lão gia sẽ tuyên bố ông là chủ tịch tập đoàn, tiếp nhận lại toàn bộ các hoạt động kinh doanh lớn nhỏ của Hoắc gia, trở thành người ra quyết sách của Hoắc gia.
Con trai thứ chính là Hoắc Tông, năm nay khoảng tầm 35 tuổi, trưởng quản trông coi hai nhà máy chế biến thịt không có lợi nhuận. Mặc dù sống trong một gia đình danh giá giàu có nhưng người này khá lập dị và không bao giờ đắc ý. Cũng chẳng phải Hoắc lão gia không công bằng với các con mà là do Hoắc Tông khi còn trẻ đã từng yêu một người con gái trăng hoa, trót sinh ra một đứa con trai. Việc đó làm ảnh hưởng đến gia phong của Hoắc gia và làm cho Hoắc lão gia giận giữ vô cùng. Ông bèn sai người ôm đứa cháu trai về, rồi làm cho người con gái đó đột nhiên biến mất.
Do vậy mà Hoắc Tông quanh năm lấy rượu để tiêu sầu. Mấy tháng trước lại do tại nạn xe làm cho đứa con trai rơi xuống biển, đến giờ cũng chẳng biết sống chết ra sao. Việc đó lại càng làm cho Hoắc lão gia đau buồn thất vọng, tuyên bố bãi miễn toàn bộ chức vụ của Hoắc Tông trong tập đoàn, chỉ để lại cho ông ta hai nhà máy chế biến thịt ở bên ngoài để khiến ông ta khổ sở, nhưng vẫn đảm bảo được cuộc sống trước mắt cho ông ta.
Người như thế ở trong mắt của Hoắc Vô Túy cũng chẳng khác gì kẻ vô dụng.
- Tình yêu tựa lá phong mùa thu, dẫu là rực rỡ tươi đẹp. Tình yêu đẹp tựa lá phong mùa thu, chỉ tiếc không dài…
Giai điệu du dương trong phòng hát cứ ngân lên. Sở Hân Hân đứng trên bục vừa hát lộn xộn vừa khóc không ra nước mắt nữa. Bị bọn chúng ép buộc phải đứng lên bục hát, trong lòng cô buồn bã đau thương vô cùng, thầm gọi tên bố mẹ mình, mong đợi bố mẹ có thể từ trên trời rơi xuống để bảo vệ mình, bảo vệ sự trong sạch của mình.
Bài hát vừa kết thúc, Hoắc Vô Túy hướng ánh mắt đầy thâm hiểm về phía mấy tên đàn ông. Bọn cặn bã của Đông Hưng hội vừa nhìn đã hiểu ngay ý của Hoắc tiểu thư. Tên thủ lĩnh là Chó điên nheo mắt dâm đãng tiến lên trước mấy bước, lôi Sở Hân Hân đang dùng tay ôm lấy ngực về phía mình, tay phải sờ vào ngực cô một cách thô lỗ. Chiếc míc rơi bốp xuống sàn, này lên vài cái rồi từ từ lăn qua bên chân cô.
Sở Hân Hân ra sức giãy dụa, nước mắt đầy mặt, miệng ra sức gào:
- Đừng! Đừng!
Giọng gào càng lớn thì Chó điên lại càng hứng thú. Gã lại càng ôm chặt hơn, tay gã kéo chiếc váy màu đen lên rồi thô bạo thọc chân vào giữa hai đùi cô, kẹp chặt khiến cho bụng dưới của cô đau nhói, hai chân bị nhấc lên khỏi mặt đất. Hoắc Vô Túy và mấy tên đồng bọn không ngăn được cười to, cùng nhau vỗ tay tán thưởng.
Sở Hân Hân có nét xinh đẹp thùy mị, bọn công tử nhà giàu xung quanh Hoắc Vô Túy cũng là không thèm đùa giỡn, nhưng cái đó cũng chẳng ảnh hưởng đến hứng thú quan sát của bọn chúng.
Ánh mắt xinh đẹp của Hoắc Vô Túy nhìn cặp mông của Sở Hân Hân đầy độc ác. Chó điên lộ ra nụ cười dâm đãng, tay trái đè chặt xuống lưng của Sở Hân Hân, tay phải dùng sức xé rách cái quần mùa đông của Hân Hân. Sở Hân Hân đã gào thét phản kháng gần tiếng đồng hồ, giờ cũng đã thấm mệt. Tuy nhiên vào lúc thế này lại càng cố sức hơn, giơ tay nắm chặt lấy cái quần lót.
Hoặc Vô Túy vung khẽ ngón tay, tên thiếu gia bèn bưng lên một ly "Hồng quả phụ" 99 đô Mỹ, rót rượu trong ly lên mông của Hân Hân. Rượu đỏ hồng cứ thế theo các đường cong trên cơ thể Hân Hân chảy xuống. Màu sắc đỏ tươi cộng thêm hơi rượu phả ra càng gia tăng hứng thú cho Chó điên. Gã trở nên cuồng loạn hơn, cổ họng gầm gừ.
"Xẹt" một tiếng.
Chó điên kéo mạnh cái quần lót dày của Hân Hân làm nó đứt ra. Sở Hân Hân kêu như điên loạn:
- Không!
Tiếng kêu kinh thiên động địa xuyên qua cả lớp cách âm, như vang đến tận bên tai của Sở Thiên khi hắn đi vào cửa của quán bar Cuồng Phong. Hắn chợt biến sắc mặt, sát khí đằng đằng, một phát đá làm văng cánh cửa đóng im ỉm của quán Bar, phi thân thẳng đến nơi tiếng kêu vừa phát ra. Tay phải hắn đã nắm chặt lại từ khi nào không hay.
Lũ côn đồ đang dỏng tai nghe lén trong quán rượu thấy bọn Sở Thiên khí thế hung hãn, vội thu lại bộ mặt tươi cười, quát lên với Sở Thiên:
- Chúng mày là ai hả?
Sở Thiên chẳng thèm để ý đến bọn chúng, tay nắm lấy cái ghế tiến thẳng đến hướng phòng riêng. Vài tên lưu manh xông lên ngăn cản đều bị hắn cầm ghế đánh tơi tả nằm dài trên mặt đất, rên rỉ không dậy nổi. Vài tên ở lầu trên thấy giữa ban ngày ban mặt lại có kẻ đến làm náo loạn thì tự nhiên ngẩn ra một lúc rồi mới kịp phản ứng lại, vội rút vũ khí ra lao xuống.
Mấy kẻ này cũng chẳng đáng làm đối thủ của Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu, chỉ đáng để xỉa răng mà thôi. Trong lúc hai người bọn họ nhanh chóng kịch liệt xử lý đám này thì Sở Thiên không hề trì hoãn, phóng thẳng đến cửa phòng riêng, không thèm dừng lại, chân đá văng cánh cửa gỗ lộng lẫy xa hoa. Và rồi hắn nhìn thấy cảnh tượng không thể chịu đựng được
Cô em họ Sở Hân Hân đang nằm ngay trên quầy bar, mặt mũi nước mắt dàn dụa, gương mặt hoàn toàn tuyệt vọng. Một thằng đang đứng ngay đấy, dùng chân kẹp chặt lấy mông cô. Áo bị xé nát, váy bị kéo lên, tấm lưng lõa lồ. Hai bờ mông trắng muốt lộ ra. Cái quần tất dầy mặc mùa đông bị xé tan tành. Chiếc quần lót đen ôm tròn lấy mông. Tất cả hiển hiện rõ ràng trong tầm mắt.
Xung quanh bọn công tử nhà giầu đang la hét đầy phấn khích.
Sự xuất hiện của Sở Thiên đột nhiên làm toàn bộ trò chơi cũng như sự phấn khích của đám cậu ấm cô chiêu dừng lại. Mọi ánh mắt đều hướng về phía vị khách không mời mà đến. Sở Hân Hân gần như tuyệt vọng, quay đầu lại nhìn thấy bọn Sở Thiên thì bao nhiêu tủi thân uất ức và mong ngóng vỡ òa ra. Khuôn mặt bừng lên hy vọng hòa với nước mắt, kêu lên cảm kích:
- Anh!
Bọn Chó điên nhìn thấy Sở Thiên và bố mẹ của Sở Hân Hân đi vào, ánh mắt cười khẩy coi thường, lạnh lùng lớn tiếng quát:
- Bọn mày là cái quái gì ở đây? Dám đến địa bàn của Chó điên tao làm càn hả?
Thừa dịp Chó điên lơi lỏng, Sở Hân Hân đẩy mạnh gã ra, lao đến ôm chặt lấy bố mẹ. Bà cô nhìn thấy chỉ một chút nữa thôi thì sự trong sạch của con gái bị hủy hoại, trong lòng đau đớn vô bờ, hai hàng nước mắt tuôn đầy mặt, tự trách mình không bảo vệ được con gái. Bà vội vàng cởi áo khoác của mình, khoác lên người con gái rồi ôm thật chặt vào lòng. Ông chú thì tức giận vô cùng, máu như dồn hết lên mặt, chỉ muốn lao đến liều mạng đến cùng với bọn Chó điên.
Sở Thiên nhìn sang, nhanh chóng hiểu ý ông chú liền vội vàng giơ tay giữ chặt lại, thản nhiên nói:
- Chú! Cứ để bọn chúng đấy cho cháu!
Nói rồi phất tay về phía Lão Yêu đang ở phía sau:
- Bảo vệ bọn họ!
Lão Yêu gật đầu rồi kéo hai cô chú cùng với Sở Hân Hân lại đằng sau mình, đưa bọn họ ra ngoài xe.
Lão Yêu hiểu rõ dụng ý của Sở Thiên, khi cỗ máy giết người trong Sở Thiên xuất hiện thì hay nhất là đưa gia đình Sở Hân Hân tránh xa nơi này, để họ không phải nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy.
Bọn Hoắc Vô Túy khinh thường nhìn Sở Thiên và mấy tên nhà quê. Kéo mấy tên nhà quê đến đây cũng dám ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không nhìn xem đối thủ là ai, đẳng cấp như thế nào. Hôm nay ở đây, ngoài bọn Chó điên còn có cả bọn xã hội đen Đông Hưng. Thêm vào đó còn có mấy tên vệ sĩ cấp cao, đều là lính trinh sát xuất ngũ, đều là những cao thủ số một.
Nghĩ vậy, cô ta vừa cầm lấy chén rượu "Hồng quả phụ" mà bọn đàn em rót đưa tới, vừa quay sang nói với Chó điên, giọng thản nhiên:
- Chó điên, cắn chết hắn cho tao!
Để tăng thêm phần khí thế, Hoắc Vô Túy còn thò tay vào trong ngực, rút ra mấy tệp đô la Hongkong, vào chừng năm mươi nghìn, ném lên trên bàn, nói:
- Nghe rõ đây, giết hết bọn chúng đi. Số tiền này sẽ là của chúng mày!
Tuy rằng số tiền chẳng phải nhiều nhặn gì, nhưng vẫn là tiền thưởng. Lại nói, kiểu gì Chó điên cũng phải xử bọn Sở Thiên này chứ không thì việc có kẻ đến quấy rối làm loạn địa bàn của gã mà gã không làm gì bị truyền đi, tiếng lành đồn xa, kiểu gì cũng thành chuyện hay ho, tha hồ cho thiên hạ chê cười. Không kể đến việc vị trí của hắn trong lòng bọn đàn em nữa chứ. Sau này sống thế nào được. Nghĩ vậy nên Chó điên liền rút đao ra, quay sang gào lên với mấy tên còn lại:
- Anh em, chúng ta giết hết bọn chúng.
Những tên còn lại đều rút khảm đao, chĩa hết về phía Sở Thiên. Chém anh Húc thì bọn chúng không dám chứ tên tiểu tử Sở Thiên thì chúng chẳng sợ gì, chỉ cần giơ tay chém xuống là đầu rời khỏi cổ.
Tán tận lương tâm!
Ánh mắt Sở Thiên vẫn lạnh lùng nhìn bọn chúng, sát khí đằng đằng. Cái ghế cầm trong tay như là có mắt, trước khi bọn côn đồ này chém tới thì nó đã hôn mạnh vào đầu chúng. Bọn côn đồ kêu lên thảm thiết bay về phía sau.Trong lúc hai tên khác còn chưa kịp định thần thì cái ghế đã chẳng chút khách khí kề ngay cổ họng bọn chúng.
Khi bọn chúng sắp sửa ngã xuống đất thì Sở Thiên đã lại ra tay, đá tiếp hai tên đàn em của Chó điên bay văng đập mạnh vào tường, xem ra ít nhất cũng phải đến vài tháng mới dậy khỏi giường. Sở Thiên lao đến ngay bên cạnh Chó điên trong khi hắn còn đang sững sờ, dùng ánh mắt lạnh lùng đầy khiêu khích chằm chằm nhìn gã.
- Bọn tôm tép của mày đều vô dụng cả rồi. Giờ đến lượt mày!
Mặt mũi Chó điên lúc này nhìn khó coi vô cùng. Gã mắm môi mắm lợi, tay nắm khảm đao chém Sở Thiên từ trên xuống.
Sở Thiên đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay gã, vặn cánh tay gã ra sau rồi ra một quyền vào phía trên xương sống gã.
Khuôn mặt Chó điên lập tức méo mó, thét lên một tiếng chói tai. Nhưng tiếng thét đó cũng không lớn bằng tiếng xương cốt hắn bị gãy ra. Lúc gã ngã xuống thì thân thể đã mềm nhũn như đống bùn rồi. Tay phải Sở Thiên cầm lấy cái ghế trong tư thế chuẩn bị đánh gôn, Chó điên trong lúc giãy dụa nhìn thấy tư thế tấn công đáng sợ ấy thì theo bản năng đưa ngay tay lên chống đỡ.
- Rắc! Rắc!
Toàn bộ xương tay trái Chó điên bị đánh gãy, đồng thời cũng bị Sợ Thiên đã cho một cước. Cả người lộn bổ hai vòng, va vào làm vỡ mấy cái bàn bục mới dừng lại được. Trong ngoài đều trọng thương. Sở Thiên vẫn không buông tha cho gã. Bất luận gã là kẻ đầu trò hay là tay sai đi chăng nữa thì hành động hôm nay đã xúc phạm đến Sở Thiên, chạm đến ranh giới cuối cùng của Sở Thiên.
Hắn tiến đến trước mặt Chó điên trong sự kinh hãi sững sờ của đám Hoắc Vô Túy. Sở Thiên cầm ghế đập lia lịa liên tiếp vào đầu Chó điên. Một lát sau, Chó điên đã thành Chó chết. Chó điên hoàn toàn tắt thở, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả nền gạch men Italy nhập khẩu khiến cảnh tượng vừa ma mị vừa tươi tắn.
Nhìn thủ đoạn và sự hung tợn của Sở Thiên thì trong lòng kẻ trời không sợ, đất không sợ như Hoắc Vô Túy cũng thoáng chút bối rối hoảng loạn.
Hoắc Vô Túy cắn chặt môi, lạnh lùng nói:
- Mày dám giết người à? Mày dám giết người trước mặt Hoắc Vô Túy này à?
Sở Thiên không khỏi cười khẩy vài tiếng, nhìn chằm chằm vào cô gái có bề ngoài xinh đẹp mà trong lòng thì độc ác vô cùng, giọng điệu rất khinh thường:
- May cho mày vì mày là phận gái. Bằng không cũng chết trước mặt tao rồi. Nhưng dù gì thì hôm nay ta vẫn phải dạy cho mày một bài học để cho mày biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cũng để cho mày hiểu rõ là trong mắt tao, Hoắc gia cũng chẳng đáng giá nửa xu.
Hoắc Vô Túy trống ngực đập liên hồi, hiển nhiên là cảm thấy tức giận và không tiêu hóa nổi câu nói của Sở Thiên. Bàn tay ngọc vẫy nhẹ, tức thì bốn gã vệ sĩ phía sau cô ta khẽ nhảy ra, rồi dừng lại ngay trước mặt Sở Thiên. Nhìn bọn chúng sát khí đằng đằng cùng lao đến chỗ Sở Thiên, tay phải hơi hướng ra trước, con dao găm quân dụng lấp ló, tỏa ánh áng lạnh ngắt.
Ánh mắt Sở Thiên tập trung cao độ. Nhìn thấy mấy con dao găm trong tay bọn chúng, hắn hơi nheo mắt, cả người vọt lên, lao về phía bọn chúng như ra vào chỗ không người. Tay hắn chém lên rồi hạ xuống, chém thẳng vào các khớp xương cánh tay của chúng. Ngay sau đó, hắn bắt lấy hai con dao găm của chúng, nháy mắt đâm ngược lại vào bả vai chúng, thuận chân đá luôn mấy cước.
Bốn gã vệ sĩ lập tức như hạt cườm đập vào vách tường rồi ngã xuống. Xem chừng bị thương rất nặng, không thể dậy được.
Đánh trọng thương người ta chỉ là một phần, điều này không đáng sợ. Đáng sợ chính là phương pháp ra tay của hắn nhanh chóng – chính xác – tàn khốc.
Cả người Hoắc Vô Túy run bắn lên. Cô ta chẳng ngờ bốn tên vệ sĩ của mình tinh anh là thế, vậy mà không chịu nổi một đòn của Sở Thiên. Nhìn thấy ánh mắt nảy lửa đằng đằng sát khí của Sở Thiên, Hoắc Vô Túy cuối cùng cũng biết thế nào là sợ hãi. Nhưng ngay lập tức nghĩ ngay đến Tấm bài Kim Môn phía sau mình là quyền thế cuồn cuộn ngất trời của Hoắc gia và Đường gia, lập tức kiêu căng trở lại.
Gió sớm từ từ thổi khai mở màu vàng nhạt bức màn, chỉ mỗi hắn có bùn đất khí tức chậm rãi dũng mãnh vào, thỉnh thoảng còn kèm theo vài miếng hiện lên ánh mặt trời, trên vách tường chế tác tinh xảo đồng hồ báo thức yên tĩnh chỉ vào sáu giờ ', trên giường Sở Thiên nhẹ nhàng trở mình, con mắt thời gian dần qua mở ra, cũng tùy theo thật sâu hô hấp.
Tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi, Sở Thiên cùng Húc ca bọn hắn trốn sau khi trở về, nhìn thấy tiểu nam hài thương thế chuyển biến xấu, vì vậy lần nữa bất chấp nguy hiểm đem tiểu nam hài đưa đến tư nhân bệnh viện, chờ đợi lo lắng giày vò đến nửa đêm mới hơi chút thở trở về, Húc ca còn lưu lại mấy cái không có án ngọn nguồn huynh đệ chăm sóc tiểu nam hài.
Như cũ là vận công điều tức, nghiệp tinh thông cần hoang tại đùa, Sở Thiên biết rõ điểm ấy, hắn chưa bao giờ cho rằng thân thủ của mình vô địch thiên hạ, liền đạt tới đỉnh cao cũng không có đạt tới, tại cho phép lớn Thiên triều, không biết có bao nhiêu thân thủ trác tuyệt rồi lại mai danh ẩn tích Ngưu Nhân, vô luận là bằng hữu hay là địch nhân, nhưng phải có thực lực nắm giữ sinh tử của mình.
Mười lăm phút về sau, Sở Thiên cả người thay đổi thần thái sáng láng, tung người rời giường rửa mặt, thu thập xong chính mình về sau liền hướng đại sảnh đi đến, không thể tưởng được Húc ca cũng đã rời giường, đang tại sa thượng vặn eo bẻ cổ, trước mặt bày biện mấy phần sandwich cùng trứng tươi, bên cạnh tức thì đồng hồ nước pháp nấu màu đen cà phê.
Húc ca nghe được Sở Thiên tiếng bước chân, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, cười nói: “Sớm như vậy,?”
Sở Thiên đi đến cát ngồi xuống, thoải mái nghiêng dựa vào gối đầu nói: “Thói quen! Ngươi không phải sớm hơn, sao? Bất quá, ngươi sắc mặt tựa hồ có chút tiều tụy, tựa hồ ngủ không được ngon giấc?”
Đương nhiên ngủ không được ngon giấc. Húc ca khẽ cười khổ, tối hôm qua đã chết nhiều người như vậy, lại để cho nhiệt huyết qua đi hắn có chút khủng hoảng, ngày xưa hai bang vài trăm người hỗn chiến, giết cảnh sát lắc lư du tới đây chi tế, người bị thương tuy nhiên vô số, nhưng người chết tuyệt đối bất quá , ở đâu như tối hôm qua hơn trăm người thi thể ngang dọc, đem cả năm chỉ tiêu đều sử dụng hết.
Húc ca bưng lên đồng hồ nước mà thành màu đen cà phê, tính cả hai phần sandwich đổ lên Sở Thiên trước mặt, đáp lại nói: “Bình thường ta ngủ đến giữa trưa, nhưng hôm nay lại vô luận như thế nào đều ngủ không được, tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, lại để cho Đông Hưng xã cao thấp sôi trào thành cháo nóng, nhưng kỳ quái đúng, cảnh sát lại ăn hết hỏa dược tựa như truy nã ngươi!”
Sở Thiên nhớ tới Tiếu Thanh Băng trên đùi vết thương do thương, có chút cười khẽ, bưng lên cà phê đã uống vài ngụm, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua có một cảnh sát vì theo ta trong miệng cho ra tung tích của ngươi, sẽ đem súng cảnh sát nhét trong tay ta tiến hành vu hãm, vì không cô phụ hảo ý của hắn, ta đem súng cảnh sát bên trong viên đạn bắn vào bắp đùi của hắn.”
Húc ca vốn là kinh ngạc, lập tức cười ha ha, liền vừa nói: “Thoải mái! Thoải mái! Đối phó đám này sợi muốn dùng loại thủ đoạn này, ta lúc đầu đi hắc đạo đường, cũng có cảnh sát công lao, ta tám năm trước mắt thấy một hồi chém giết, cảnh sát mượn cơ hội đều muốn tiêu diệt một vị lão đại, liền bách ta chỉ chứng nhận hắn.”
“Mà ta lúc ấy còn có mấy phần lương tâm, thủy chung không chịu phối hợp, bọn hắn sẽ đem ta đưa vào ngục giam, tội danh chính là phi pháp giấu độc.” Húc ca nhớ tới ngày xưa trầm thống chuyện cũ, trên mặt mang ra vài phần thương cảm: “Kết quả để cho ta trong tù suốt ngây người hai năm, ta ra tù về sau liền thề phải lăn lộn hắc đạo, còn muốn lăn lộn biết dùng người mô nhân dạng.”
Từng bất hạnh người đều đều có các bất hạnh, Sở Thiên thật không ngờ thủy chung phóng đãng không bị trói buộc Húc ca vậy mà cũng như vậy nhấp nhô, xem ra thúc ép Lương Sơn câu chuyện ở đâu cái triều đại đều tồn tại, vì vậy lên tiếng trấn an lấy: “Húc ca, chuyện cũ đều đã qua, ngươi hiện tại có chỗ thành tựu có lẽ có lẽ cảm tạ vu hãm ngươi cảnh sát.”
Húc ca gật gật đầu, cảm giác bầu không khí có chút nặng nề, lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, huynh đệ, ta có chút buồn bực, tối hôm qua ta đã ở hiện trường a..., như thế nào cảnh sát không đến tìm ta, cũng không có đi thăm dò phong Hắc Dạ xã tràng tử cùng phê bộ các huynh đệ, còn tùy ý ta cùng Đông Hưng xã giày vò, chẳng lẽ hơn trăm cỗ thi thể bọn hắn cũng không có trông thấy?”
Dựa theo thường ngày lệ cũ, chỉ cần Đông Hưng xã cùng Hắc Dạ xã nhóm lửa liều cũng ra nhân mạng, cảnh sát Anti-Triads tổ tất nhiên sẽ gọi Húc ca cùng Triệu Bảo Khôn đến cục cảnh sát nói chuyện cảnh cáo, để cho bọn họ tự giải quyết cho tốt thu liễm điểm, miễn cho tất cả mọi người không tốt làm thời điểm, sẽ đem hai bang lão đại nhốt vào ngục giam vững chãi ngọn nguồn ngồi mặc.
Sở Thiên hơi chút suy nghĩ, lập tức suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua cảnh sát tại hiện trường không có nhìn thấy ngươi, mà Trần Cương Mãnh bọn hắn lại toàn bộ bị giết cố gắng hết sức, chung quanh những cái... Kia quán bán hàng lão bản đều là người thông minh, được chứng kiến đao quang kiếm ảnh đồ sát về sau, tự nhiên sẽ đóng chặt miệng, cho nên cảnh sát không có chứng cớ tìm ngươi.”
“Sở dĩ không có gọi các ngươi đi lên hiệp trợ điều tra, ngoại trừ tụ họp trong cảnh lực tìm kiếm ta đây cái sát nhân cuồng ma, chủ yếu hơn chính là, bọn hắn cảm thấy tối hôm qua đồ sát là một cơ hội, đều muốn chờ các ngươi cùng Đông Hưng xã liều cái ngươi chết ta sống thời điểm, trở ra ngồi thu ngư ông thủ lợi, một lần hành động diệt trừ hai bang, cái này gọi là đưa vào chỗ chết rồi sau đó sinh.”
Húc ca gật gật đầu, cũng thế, dù sao chuyện tối ngày hôm qua kiện đã lại để cho cảnh sát lộ ra hành sự bất lực, cho bọn hắn mà nói, làm chút ít động tác cầm lại tặng thưởng hướng thị dân giao cho, phản không bằng đứng vững khắp nơi áp lực, vung ra lưới lớn chờ đợi hai cái cá lớn chui đầu vô lưới, xem ra bây giờ cảnh sát thật sự là càng ngày càng thông minh.
Sở Thiên thật sâu hô hấp, cắn mấy ngụm sandwich, kỹ càng nhấm nuốt cùng với suy nghĩ, thật lâu về sau mới nói: “Húc ca, Hồng Kông hắc đạo tình thế đã bắt đầu, biến hóa, vô luận như thế nào, Đông Hưng xã đều đem khoản này nợ máu phóng tới Hắc Dạ xã trên người, dùng cái này là lấy cớ tiến hành toàn diện tuyên chiến, cho nên các ngươi phải cẩn thận.”
Húc ca biểu lộ rất bình tĩnh, nắm ấm áp cà phê, cười nói: “Ta biết rõ, Triệu Bảo Khôn chờ chính là cái này cơ hội, nhưng hắn thật không ngờ, cơ hội này một cái giá lớn hội thảm như vậy trọng, hơn trăm tên Đông Hưng xã tinh nhuệ bị chặt giết hầu như không còn, tính cả dính đầy Hắc Dạ xã huynh đệ máu tươi trần mạnh hơn cũng chết thảm.”
Sở Thiên thì thào tự nói: “Tứ Đại Thiên Vương đã qua thứ hai.”
Húc ca hơi kinh ngạc, Đông Tây xã còn có ba cái Thiên Vương, nói như thế nào tiêu diệt hai cái nữa nha? Nhưng trở ngại Sở Thiên mặt mũi, cũng không quá thuận tiện chỉ chứng nhận, tiếp tục bổ sung nói: “Đông Hưng xã không đáng để lo, nhiều năm như vậy đều không có nuốt mất chúng ta, hiện tại trách trách vù vù cũng thành không được khí hậu, ngược lại là trầm mặc cảnh sát để cho ta không có bao nhiêu ngọn nguồn.”
Sở Thiên nuốt vào đắng chát lại mùi hương đậm đặc cà phê, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười: “Yên tâm, để cho bọn hắn trầm mặc đến cùng a!”
Nói chuyện chi tế, dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn kèm theo vài tiếng câu hỏi: “Đại ca rời giường không có? Ở nơi nào?” Lập tức liền gặp được Thủy ca gấp vội vàng chạy tới, trên mặt thẩm thấu lấy mồ hôi rịn, nhưng vẫn là cung kính hướng Sở Thiên cùng Húc ca chào hỏi, sau đó mới lo lắng mở miệng: “Lão đại, sự tình không xong.”
Húc ca mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “A Thủy, sự tình gì như thế kinh ngạc?”
Thủy ca lau lau mồ hôi trên đầu, chậm khẩu khí nói: “Lão đại, cảnh sát tìm kiếm khắp nơi Thiếu soái không có kết quả, liền hướng Hồng Kông tất cả hắc bang mệnh lệnh, yêu cầu bọn hắn phối hợp, thảm thức tìm ra Thiếu soái tung tích, ai có thể cung cấp manh mối, tiền thưởng mười vạn. Ai có thể đem người sống bắt tiễn đưa cục cảnh sát, tiền thưởng vạn.”
Sở Thiên cùng Húc ca đều bèn nhìn nhau cười.
“Một mình giấu kín người, đem, đem dùng cùng tội cũng chỗ, Anti-Triads tổ trưởng Tiếu Thanh Băng còn thả ra không chính thức lời nói, nếu như trong hai ngày không có manh mối hoặc là người, cảnh sát đem áp dụng lôi đình kích thế tự mình tại hắc bang tất cả lớn nơi tiến hành điều tra.” Thủy ca nói đến đây có vài phần cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật cái này là mượn tên quét tràng tử rồi.”
Húc ca cười lạnh vài tiếng, trên mặt ẩn chứa khinh thường: “Cảnh sát thật đúng là cam lòng phóng trọng vốn, chính mình bất lực hoàn thành sự tình, liền lãng phí người đóng thuế tiền, còn đem trách nhiệm ném tới tất cả đại hắc bang trên đầu, cái này Tiếu Thanh Băng thật sự là đáng giận cực kỳ, hơn nữa là cái thật tiểu nhân, lão tử sớm muộn đem hắn chém thành hai nửa.”
Thủy ca hơi chút chần chờ, đúng là vẫn còn mở miệng: “Nghe nói Tiếu Thanh Băng tối hôm qua trúng súng, đến nay còn nằm ở trong bệnh viện.”
Sở Thiên trong mắt hiện lên vui vẻ, nhàn nhạt đáp lại: “Súng của hắn đúng chính là ta đánh, ngươi biết hắn ở đây cái nào bệnh viện sao? Ta rút thời gian đi xem hắn một chút, có ít người cảm giác về sự ưu việt quá mạnh mẽ, bị thụ chút ủy khuất liền liều chết liều sống, ta muốn đi qua nói cho hắn biết, đều muốn cùng ta khiêu chiến hay là quá ngây thơ rồi.”
Húc ca cùng Thủy ca nhìn lẫn nhau, cái này Sở Thiên cũng quá cường hãn a, tại đây danh tiếng bên trên còn muốn lấy giáo huấn Tiếu Thanh Băng, tựa hồ có chút không thức thời vụ bộ dạng, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua bọn hắn cường hãn, lại cảm giác mình quá lo lắng, những người này đều là làm việc cẩn thận chi nhân, nếu không cũng sống không đến hôm nay rồi.
Thủy ca nhìn thấy Sở Thiên đang nhìn mình, vội cung kính trả lời: “Tại Bác Ái bệnh viện!”
Sở Thiên yên lặng đem Bác Ái bệnh viện nhớ kỹ.
Húc ca thò tay cho Sở Thiên chén cà phê tăng max, chậm rãi nói: “Thiếu soái, ngươi thật muốn đi tìm hắn?”
Sở Thiên gật gật đầu, giải thích nói: “Ta phải đem Tiếu Thanh Băng đánh chính là tâm phục khẩu phục, nếu không không chỉ có hành động của ta rất không thuận tiện, Hắc Dạ xã cũng sẽ biết phiền toái không ngừng, vạn nhất không ai biết ta cùng Húc ca có liên hệ gì, Đông Hưng xã nhất định sẽ xui khiến khác hắc bang hướng Húc ca gây áp lực, yêu cầu đem ta giao ra đi, đến lúc đó chúng ta thì càng bị động rồi.”
Thủy ca nhẹ nhàng thở dài, tự đáy lòng khen: “Thiếu soái thật sự là liệu sự như thần a..., Đông Hưng xã hiện tại đã ấn định Húc ca cùng Thiếu soái có quan hệ, còn nói nếu như muốn chứng nhận Minh Thanh bạch, trừ phi lại để cho Đông Hưng xã cùng với khác hắc bang nhân viên tiến vào Hắc Dạ xã tràng tử điều tra, kết quả bị chúng ta kiên quyết ngăn cản trở về, nhưng ai biết hội gây ra hoa dạng gì đâu này?”
“Cho nên, ta nhất định phải cùng tan rã Tiếu Thanh Băng cùng ta đối nghịch ý niệm trong đầu! Dùng hắn thông minh tin tưởng sẽ làm ra lựa chọn đấy.” Sở Thiên ngửa đầu uống xong nửa chén đắng chát cà phê, ánh mắt còn hiện lên khó với cảm thấy sát cơ: “Nếu như hắn không nên quyết tâm cùng ta đối nghịch, ta không ngại lại để cho hắn che che quốc kỳ.”
Thủy ca trong nội tâm có chút lộp bộp, ánh mắt không dám nhìn chăm chú Sở Thiên.
Húc ca nghiêng đầu nhìn qua Sở Thiên, ra nội tâm thở dài: “May mắn chúng ta là huynh đệ, mà không phải địch nhân, nếu không ta sẽ cả đêm ngủ không yên.”
Sở Thiên đứng lên, uốn éo uốn éo lưng mỏi cười đáp lại: “Tin tưởng không lâu ngươi có thể ngủ cái tốt hơn cảm giác rồi, Húc ca, vì không liên lụy các ngươi, chúng ta tạm thời không ngừng nơi này, những ngày này ngươi ngoại trừ đề phòng Đông Hưng xã người đến quấy rối, cũng tìm chút ít tin cậy huynh đệ phục kích Triệu Bảo Khôn mấy lần.”
Húc ca có chút kinh ngạc, ngăn không được mà hỏi: “Dụng ý ở đâu?”
Hai bang lẫn nhau đối với véo nhiều năm như vậy, hai bang phần tử đều dùng tiêu diệt đối phương lão đại làm mục đích, cho nên hai phe lão đại bên người quanh năm đều có ~ số tinh nhuệ đi theo, trong đó không thiếu vài thanh chuẩn xác tốt súng hòa hảo thân thủ, tăng thêm thủy chung chưa từng thư giãn cảnh giác, đã đến đằng sau, nếu muốn đánh chết hai phe lão đại, chỉ có ba phút thời gian nắm chắc.
Nếu như ba phút không có đánh chết hầu như không còn cái này ~ số tinh nhuệ, mấy trăm số thậm chí hơn một ngàn người người sẽ theo địa phương khác chạy đến tiếp viện, như thế có thể tưởng tượng đánh lén khó khăn, tối hôm qua Húc ca sở dĩ chỉ vẹn vẹn có mười mấy người đồng hành, cũng là bởi vì quá nhớ nhìn thấy Sở Thiên rồi, nếu không tuyệt sẽ không như thế đại ý.
“Không cần thành công, dọa dọa có thể.” Đa mưu túc trí dáng tươi cười lại nổi lên rồi, Sở Thiên đi tới vỗ Húc ca bả vai, ý vị thâm trường nói: “Ngươi nói, chim sợ cành cong, liền ngủ cũng khó khăn tại an ổn người, quyết định biện pháp sai lầm xác suất có thể hay không cao rất nhiều đâu này? Thời khắc mấu chốt, nho nhỏ sai lầm liền với gây thành đại họa.”
Húc ca nét mặt biểu lộ dáng tươi cười, dựng thẳng lên ngón cái nói: “Cao!”
Sở Thiên khiêm tốn cười cười, quay người hướng đầu bậc thang đi đến, đi ra vài mét bỗng nhiên dừng bước, trên mặt dâng lên quan tâm: “Húc ca, nếu như tiểu nam hài tỉnh lại, ngươi để cho các huynh đệ đem hắn tiếp về là tốt sinh chiếu cố, tên tiểu tử này thật sự quá đáng thương, trên mặt vết thương tựa như cắt tại trong lòng của ta.”
Húc ca gật gật đầu, đáp lại nói: “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt hắn đấy!”
Không có vài phút, một cỗ bộ đồ bài xe liền từ ga ra tầng ngầm chạy nhanh ra, hướng về nơi xa Bác Ái bệnh viện chạy tới.
Ở lại đại sảnh Thủy ca lặng im hơn ' sau, chờ Húc ca ăn xong hai mảnh sandwich cùng hai chén cà phê, mới hạ giọng mở miệng: “Lão đại, hắn, không, Thiếu soái thật sự có biện pháp dọn dẹp cảnh sát? Muốn biết rõ, hắn tối hôm qua còn nổ súng đánh cho Tiếu Thanh Băng, hiện tại đi tìm hắn là có phải có chút chui đầu vô lưới cử động à?”
Húc ca rút ra khăn tay quệt quệt mồm, cũng theo trên mặt bàn móc ra thuốc lá đốt, hắn cũng là giỏi về quan sát người, từ khi biết Sở Thiên đến nay, chưa từng thấy kia gia hỏa hấp qua khói, cho nên vì để cho Sở Thiên không đến mức hấp thu chính mình hai tay khói, hai người gặp mặt thời điểm, hắn liền tuyệt đối sẽ không móc thuốc lá ra.
Nửa điếu thuốc đốt qua, Húc ca đạn đạn khói bụi, rốt cục trả lời Thủy ca: “A Thủy, ngươi cảm thấy bọn họ là cuồng vọng tự đại, làm việc không có phân tấc người sao? Ta tuy nhiên theo chân bọn họ ở chung không lâu, cũng chỉ đã gặp mặt hai lần, nhưng là hắn thủy chung đều không có thua quá, tại Tam Giác Vàng như thế, tại tối hôm qua quán bán hàng cũng như thế.”
Thủy ca không nói gì, nhưng tại suy nghĩ.
Húc ca nhổ ra hai cái vòng khói, sương mù mờ ảo trong ánh mắt đặc biệt thâm thúy, chậm rãi nói: “Ngươi nên biết Tam Giác Vàng là địa phương nào, đó là không hài lòng liền móc súng bắn chết Cấm khu, bọn hắn lại có thể sống được phong sinh thủy khởi, liền Sa tiên sinh cũng cao hơn xem bọn hắn, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ bằng thân thủ của bọn hắn sao? Không, còn có trí tuệ.”
Thủy ca cái hiểu cái không gật đầu.
“Huống chi, năng lượng của bọn hắn không nên xem nhẹ a...!” Húc ca có chút khởi động bờ môi, nhưng không có đem những lời này nói ra, theo hắn giá cao mua được tin tức tư liệu biểu hiện, Sở Thiên lúc trước diệt Hắc Long hội thời điểm, đúng mượn nhờ chính phủ cơ quan chấp pháp lực lượng, đem Soái quân nhanh chóng đưa lên đến Hắc Long hội lớn nhỏ phân bộ.
Hạng người gì có thể làm cho chính phủ thò tay viện trợ đâu này? Húc ca tự nhiên biết rõ trong đó phân lượng, đây cũng là hắn cân nhắc quy thuận Soái quân trọng yếu nhân tố, tuy nhiên hắn không có bị Thiên triều đặc sắc chính trị văn hóa hun đúc qua, nhưng “Thủy Hử truyện” thực sự nhìn mười mấy lần, theo bắt đầu chế nhạo Lương Sơn hảo hán quy thuận, đến cuối cùng lý giải thán phục.
Lúc này, Thâm Quyến cái nào đó ẩn nấp phòng cho thuê.
Phòng cho thuê chính giữa có một tiểu bàn tròn, bàn tròn chung quanh bày biện trên ghế ngồi hai người.
Cách đó không xa ngăn tủ bên trên bầy đặt cổ xưa TV, may mà còn có thể xuất hiện hình vẽ ôn tồn âm, chính đại âm thanh phát hình ca “anh hùng bản sắc”.
Ngồi ở nam vị đúng là Hỏa Pháo, hắn chằm chằm vào trước mắt trung niên nhân, từ trong lòng ngực móc ra năm vạn nguyên vỗ vào trên mặt bàn, hạ giọng nói: “Cửu Đầu Xà, đây là năm vạn nguyên, hai vạn nguyên đúng thuyền phí, ba vạn nguyên đúng súng ống đạn được phí, ngươi điểm một chút mấy, ngươi an bài gần nhất thuyền cho chúng ta qua Hồng Kông, còn muốn bốn thanh súng viên đạn.”
Cái này năm vạn nguyên đúng Hỏa Pháo bọn hắn tiền của phi nghĩa, tối hôm qua nghe được Cửu Đầu Xà báo giá về sau, Hỏa Pháo bọn hắn mà bắt đầu trở nên mặt mày ủ rũ, bốn người suy nghĩ phía dưới quyết định trước gom góp đủ Cửu Đầu Xà muốn thuyền phí hai vạn, súng ống đạn được chờ thêm đến Hồng Kông làm tiếp ý định, thật sự không có tiền phải đi cướp bóc Hồng Kông cảnh sát súng.
Vì gom góp đủ hai vạn, ngoại trừ trên người hơn bảy nghìn, chỉ còn lại Ách Chuy tại xe cảnh sát mượn gió bẻ măng cầm hơn mười tấm thẻ chi phiếu rồi, rơi vào đường cùng, ngựa chết coi như ngựa sống y, bốn người đeo mũ tại sâu nam đại đạo mỗ đang lúc quốc hữu ngân hàng aTm, lén lén lút lút dùng hơn mười tấm thẻ chi phiếu thử mật mã lấy tiền.
Cũng không biết cảm động ai, tờ thứ nhất tạp nhét vào đi còn không có đưa vào mật mã, aTm cơ liền rầm rầm hướng mặt ngoài bốc lên tiền, nhìn qua những số tiền kia, Hỏa Pháo bọn hắn không phải mừng rỡ như điên thò tay đi lấy, mà là quay người hướng ngoài cửa bối rối chạy tới, bọn hắn nhớ tới cái kia đồng dạng tình huống bị phán tử hình hứa bảo an.
May mắn Ách Chuy lanh lợi, chạy ra hơn mười thước về sau lại quay đầu chạy về đi, bả sao phiếu rầm rầm hướng trong ngực nhét, Hỏa Pháo bọn hắn kinh sững sờ về sau cũng kịp phản ứng, rút miệng mình lập tức cũng trở về đi nhặt tiền, bốn người trở về kiểm kê, suốt sáu vạn đại dương, ông trời để cho bọn họ lập tức giải quyết xong tất cả nan đề.
Cửu Đầu Xà sờ soạng vài cái trên bàn tiền, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Huynh đệ, không cần đếm, tất cả mọi người là đồng hương, điểm ấy tín nhiệm cảm giác vẫn phải có, đêm nay thì có thuyền qua Hồng Kông, nửa đêm hai giờ miệng rắn bến tàu ra, ta đêm nay mười điểm sẽ đem xác thực lên thuyền địa điểm cho ngươi, trên thuyền sẽ có các ngươi muốn Thiết gia hỏa.”
“Mặt khác, ta cho ngươi thêm hai thanh ak súng tiểu liên cùng viên đạn, không nên ngươi hiện tại trả thù lao, chờ các ngươi lớn tài đánh tiếp phần thưởng huynh đệ là được.” Cửu Đầu Xà phòng cho thuê xác thực còn cất giấu hai thanh đại gia hỏa, đó là hai cái nhập cư trái phép khách nhân không cẩn thận rơi vào hắn trên thuyền, suốt hai năm chưa có trở về muốn qua.
Về sau trong lúc vô tình chứng kiến tin tức, Cửu Đầu Xà mới biết được cái kia hai cái tay mơ cầm món đồ chơi súng tại Hồng Kông đoạt kim phố bị bắt, trong nội tâm cũng trở nên càng thêm lo lắng, muốn biết rõ, tại Thiên triều cái chỗ này lấy ra rêu rao khắp nơi thuần túy là tìm chết, để đó cũng cực kỳ không an toàn, cho nên hắn quyết định đem hai cái đại gia hỏa thuận nước giong thuyền đưa ra ngoài.
Nghe được Cửu Đầu Xà lời mà nói..., Hỏa Pháo bề bộn cầm chặt Cửu Đầu Xà tay, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Huynh đệ, ngươi thật sự là đông bắc hoạt lôi phong a...!”
Bác Ái bệnh viện, người đến người đi.
Tiếu Thanh Băng nằm ở trên giường bệnh, liếc nhìn tối hôm qua thu hình lại tư liệu, tuy nhiên có thể thấy rõ đến Sở Thiên cùng Húc ca chuyện trò vui vẻ, thậm chí cũng có thể nhìn thấy Trần Cương Mãnh đám người ngang ngược càn rỡ, nhưng không có nhìn thấy Sở Thiên đám người là như thế nào đồ sát Đông Hưng xã lưu manh, càng không cách nào nhìn thấy Húc ca có hay không tham dự trong đó, cùng với có hay không bị thương hoặc là tử vong.
Hắn đối với Đông Hưng xã chết nhiều người như vậy cũng không có cái gì đồng tình, ngoại trừ hướng thượng cấp giao cho có chút phiền toái, hắn thậm chí còn cảm thấy đúng chuyện tốt, vò đã mẻ lại sứt cũng không phải là chuyện xấu, nếu như Đông Hưng xã hơn trăm cái mạng có thể khiến cho hai bang điên cuồng báo thù, cái kia chính mình bị phê bình hoặc là xử phạt liền không sao.
Nghe phòng bệnh chỉ mỗi hắn có trừ độc nước thuốc, hắn có chút mệt mỏi, cúi đầu nhìn qua trên đùi vết thương do thương, phẫn nộ lại xua tán đi mệt nhọc, hắn thề phải cố gắng hết sức tất cả lực lượng bắt lấy Sở Thiên.
Cửa, bỗng nhiên mở.