Tiếng điện thoại vang lên chính là lúc Sở Thiên đang hôn lên đôi môi của Tô Dung Dung.
Lời kêu gọi điên cuồng khiến họ ngưng lại hành động thân mật. Sở Thiên buông Tô Dung Dung ra khẽ thở dài, quay người cầm lấy chiếc điện thoại kêu không đúng lúc, vừa alô thì tiếng nói nghiêm túc của Chu Long Kiếm vọng tới:
- Sở Thiên, cậu đang ở đâu vậy? Bên cạnh cậu có người ngoài nào không vậy? Tổ chức muốn giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Khả năng nghe giọng đoán ý với họ mà nói thì đều được dày công tu luyện, nghe được ngữ điệu nghiêm túc đầy thâm ý của Chu Long Kiếm, Sở Thiên biết ngay đây tuyệt đối không phải là một cú điện thoại bình thường như trước kia thì lập tức không dám chậm trễ sau khi nhìn Tô Dung Dung mấy lượt ra hiệu không được lên tiếng, rồi thản nhiên nói:
- Bộ Trưởng Chu, xin ông cứ nói!
Chu Long Kiếm cuối cùng cũng yên tâm, trước khi gọi điện ông ta còn lo Sở Thiên cười nhạomình, vậy thì có vẻ ấu trĩ, thật không ngờ tên này lại có thể nắm được ngữ điệu của mình.
Thế là Chu Long Kiếm khẽ hắng giọng, châm rãi nói:
- Sở Thiên, đây là phòng hội nghị Trung Nam Hải, cú điện thoại này lấy danh nghĩa của phía chính phủ để nói chuyện vói cậu, nọi dung đàm thoại là những vấn đề cơ mật. Nhập vào hồ sơ quốc gia thì trong vòng mười năm không được phép tiết lộ nếu không sẽ bị khép vào tội phản quốc.
Sắc mặt Sở Thiên hơi thay đổi, đến tội phản quốc cũng lôi ra đây thì xem ra sự việc lần này thật sự lớn lắm đây. Hơn nữa bên cạnh ông ta chắc chắn đang có không ít những nhân vật có máu mặt nếu không hắn không thể nào kính cẩn thận trọng như vậy, vội nghiêm túc trả lời:
- Bộ trưởng Chu xin cứ chỉ thị, chỉ cần đất nước cần thì Sở Thiên nguyện xông vào nước sội lửa bỏng cũng không từ.
- Hôm nay con trai trưởng Lý Hoán Hồng của ông Lý Gia Thành ở Hongkong nửa đường lên núi thì gặp phải bọn cướp.
Chu Long Kiếm cuối cùng cũng nói đến vấn đề trọng tâm, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Bọn cướp lấy đi bốn mươi tỷ, chúng còn uy hiếp không cho ông Lý báo cảnh sát, chúng tuyên bố có mật thám trong sở cảnh sát nếu có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ giết con tin.
Khốn nạn! Sở Thiêm xém chút thì chửi ra lời. Bốn mươi tỷ á? Bọn cướp này có vẻ dễ dàng quá rồi?
- Lý tiên sinh rơi vào đường cùng đành phải kêu cứu với Chủ tịch!
Khi Chu Long Kiếm nói tới hai từ "Chủ Tịch" thì lời nói có chút nặng nề:
- Ông Lý là danh nhân có cống hiến to lớn cho quốc gia, bất luận là cứu tế lũ lụt hay giúp nơi động đất và cả những kiến thiết cơ bản về phương diện khác đều không thể bỏ qua công lao của ông nên Trung Nam Hải quyết định giúp đỡ.
Ám chỉ của Chu Long Kiếm đã khiến Sở Thiên đoán được bên cạnh ông ta là người nào rồi, hóa ra chủ tịch đang ở bên cạnh may mà mình không có lời nào quá đáng, dọa hắn nghĩ mà cũng sợ vội đáp lại:
- Có phải tổ chức muốn Sở Thiên đi giúp ông Lý thóat khỏi nguy hiểm không?
Tiếng của Chu Long Kiếm dần dần trở lên nhẹ nhàng, đầy thâm ý nói:
- Đúng thế, cảnh sát Hongkong có nằm vùng của bọn cướp không tiện dùng lực lượng cảnh sát ở đó. Phái người của Thiên Triều qua đó giả quyết thì lo không quen với cuộc sống nơi đây thì khó mà hoàn thành tốt nhiệm vụ được nên được sự đề nghị của Tô lão gia và mấy Ủy viên thường vụ cấp cao thảo luận quyết định vận dụng con dao sắc của Soái quân.
- Chiều hai giờ cậu tới nhà ông Lý thăm dò tình hình, với thân phận và tầm ảnh hưởng của ông Lý thì cậu phải giải quyết êm xuôi vụ việc này. Đồng thời để giúp cậu ứng phó với bọn cướp hung ác thì cậu có quyền điều động bộ đội khẩn cấp tại Hongkong, mật lệnh sẽ gửi tới cho cậu sau, không biết Soái quân các cậu có tự tin sẽ hoàn thành nhiệm vụ không?
Nhiệm vụ của bô đội ở Hongkong là phòng ngự, điều động họ trừ phi là có tình huống nào đặc biệt cần có yêu cầu của chính phủ Đặc khu Hongkong và thông qua sự phê chuẩn của chính phủ nhân dân Thiên Triều mới được phép trợ giúp chính phủ đặc khu duy trì trị an xã hội và giúp đỡ thiên tai. Nhưng lại không làm cản trở thời cơ đặc biệt nhằm vào những tình huống đặc biệt để tiến hành xử lý những sự kiện đặc biệt.
Cơ hội là gì, đậy chính là cơ hội! Lòng tin của Sở Thiên về việc đối phó với Hoắc gia lập tức dâng lên, không ngờ có lợi cho thay đổi của mình lại tới nhanh như vậy đúng là trời muốn diệt Hoắc gia chứ không phải là mình, sau khi suy nghĩ chốc lát, ý sâu xa nói:
- Sở Thiên tin tưởng tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng giờ bị trói buộc khó mà thoát được.
Nhóc con này đang vòi tặng thưởng đây!
Các bô lão không những không tức giận mà còn thấy tên nhóc này đáng yêu, đúng thật là người trẻ tuổi.
Sở Thiên cũng biết mình đang lợi dụng sơ hở nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một nhất định phải nắm chặt bèn ngoài việc kể khổ cũng không quên giậu đổ bìm leo chậm rãi nói:
- Đến Lan bà bà cũng bị làm cho kinh hãi, cửa lớn bị người ta đập cho tan tành cho dù tôi có muốn vào nhà ông Lý thì chỉ e những người ở ngoài cũng không đồng ý thả tôi đi.
Sở thiên tin rằng đưa lá bài Lan bà bà ra thì sẽ tăng thêm không ít giá trị, đầu dây bên kia không có tiếng ai hết Sở Thiên tưởng tượng ra trường hợp của Trung Nam Hải, đám cáo già kia đều nhìn người đưa ra quyết sách cao nhất như là đều đang đợi cậu ta đánh nhịp, thật lâu sau, âm thanh của hùng hậu của một người đàn ông thản nhiên vọng tới:
- Tùy cơ ứng biến!
Bốn chữ này đầy thâm ý, Sở Thiên hiểu được ý của nó liền một mực cung kính đáp:
- Vâng!
Hắn đoán ra âm thanh kia hẳn là Chủ tịch.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên nhanh chóng cầm chìa khóa mật lệnh của Chu Long Kiếm ra, điện thoại lại gọi tới bộ đội ở Hongkong, đã muốn mình tùy cơ ứng biến thì ít ra cũng muốn mượn sự giúp đỡ của lục lượng bộ đội để mình bước ra cửa của Lâm gia. Cho dù thân thủ của mình có nhanh nhẹn đi nữa mà bị mấy trăm khẩu súng và những tay bắn súng bắn tới thì đến hài cốt cũng không còn.
Tô Dung Dung thấy vẻ vui mừng của Sở Thiên thì biết ngay cục diện bàn cờ đã bắt đầu chuyển động, vội bưng nước cho hắn Sở Thiên cầm lấy uống vài ngụm rồi ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Tô Dung Dung nói:
- Dung Dung, giờ tới lượt chúng ta tung hoành rồi, hất bỏ quỷ xà đang nhe nanh múa vuốt trước mặt Lan bà bà đi.
Tô Dung Dung gật đầu nghĩ thầm cú điện thoại đó là của ai chứ?
Đường Hoàng quả thực muốn tung hoành nhưng trước mặt Lan bà bà thì toàn thân không được tự nhiên, bà cố gắng thuyết phục bản thân rằng lão thái thái trước mặt là rác rưởi không có tác dụng gì hết, nhưng mắt không dám nhìn thẳng bà ta, bon Hoắc Quang cũng lúng túng nhiều hơn chất vấn, Hàn Kỳ Phong lại càng chửi Đường Hoàng hữu tâm vô lực.
Liên Tử Đường uống xong, cuối cùng Lan bà bà đã đập tan vẻ trầm lặng, tiếng nói thản nhiên phát ra:
- Dường như các người không coi bà già này ra gì hết? Đến cửa của Lâm gia cũng dám đập, xem ra Hoắc gia cũng thật là nhiều tiền thế lớn, cũng không biết Hoắc lão gia gia giáo thế nào mà làm sao có thể ngây thơ buồn cười như thế.
Hoắc Quang cúi đầu.
Đường Hoàng thừa lúc Lan bà bà nói chuyện giọng điệu hết sức chậm rãi, trời sinh bà ta mạnh mẽ không thể cam tâm bị bà Lan áp đảo, cá tính mạnh mẽ và áp lực khiến hắn hét lên :
- Các ngươi đều là rác rưởi, sợ lão thái thái cái gì? Bà ta có thể ăn hay giết các ngươi? Giờ là Lâm gia bao che phạm nhân, chúng ta làm theo quốc pháp thì sợ cái gì?
Lan bà bà vẫn không có nụ cười, thản nhiên nói:
- Là bề trên, ít nhiều tôi cũng độ lượng nên tôi cho qua thái đội vô lễ của các cậu, giờ cút ra và đóng cửa của Lâm gia lại thì tôi có thể không truy cứu các cậu nhưng nếu vẫn dám hỗn láo thì những ngày tháng tươi đẹp của các cậu xem như chấm hết.
Khí thế áp đảo Đường Hoàng của bà Lan càng thêm cường loạn, bà ta không cam tâm để cho lão thái thái đánh cho mình đầy thương tích. Hậu phương phí sau cô còn có Hoắc gia và Đường gia còn Lão thái bà chỉ có hư danh mà thôi, bà ta dựa vào cái gì mà đi dạy dỗ mình chứ, bèn tập chung khí lực toàn thân và tức giận phản kích nói:
- Buồn cười thật, chúng tôi tới bắt người, Thự Trưởng Hàn, tìm người!
Con cái Lâm gia không ai nói năng gì, trong lúc tức giận vì sự vênh váo của Đường Hoàng và cũng mặc niệm vì bà ta.
Hàn Kỳ Phong chần chừ một chút vẻ cực kỳ mâu thuẫn, sau khi suy nghĩ thì vẫn thấy nghe theo lời của Đường hoàng là trên hết suy cho cùng lực lượng của Đường gia cũng đáng sợ. Ở sau Hắc Bạch hai nhà đều là ông trùm mà Lan bà bà cũng chả có gì khiến người khác kinh sợ, ngoài những tin đồn ngày xưa về bà, thế là anh ta lấy ra lệnh khám xét đặt trước mặt bà Lan, khẽ phất tay:
- Lục soát!
- Không cần lục soát nữa, tôi tới rồi đây!
Sở Thiên ôm lấy Tô Dung Dung chậm rãi từ cầu thang đi xuống, nhìm bọn Hàn Kỳ Phong vài lượt rồi nhìn vào mặt Đường Hoàng, hóa ra bà ta là mẹ của Hoắc Vô túy, hai người gần giống nhau xem ra nước của Đường gia thật là nuôi người nhưng đáng tiếc đều là người ngang ngược Đường Thiên Ngao, Hoắc Vô Túy đã thế mà ngay đến Đường Hoàng cũng như vậy.
Bọn Đường Hoàng thấy Sở Thiên thì trên mặt lộ ra đủ các vẻ mặt phẫn nộ, căm thù và cả khó hiểu, nhưng đều không xông lên mà ngược lại bình tĩnh chờ hắn bước tới đại sảnh. Đường Hoàng nghĩ tới con gái bị bị xé nát quần thì nắm chặt tay giận dữ nhưng bình tĩnh nói:
- Mày chính là tên hung thủ điên cuồng ở quán rượu?
Sở Thiên buông Tô Dung Dung ra, đầy thâm ý nhìn Đường Hoàng, thuận tiên tung ra mấy câu:
- Bà lầm rồi, tôi không phải là hung thủ, tôi là anh hùng!
Đối đầu với Lan bà bà thì không đủ dũng cảm, nhưng dư sức đối phó với tiểu tử này. Hàn Kỳ Phong bước lên mấy bước, vẻ mặt giải quyết việc chung bày ra:
- Anh hùng á? Ngươi giết và làm bị thương vô số người còn dám xưng là anh hùng? Mấy chục người làm chứng ngươi là hung thủ vụ quán rượu, tôi nghĩ không có ai cứu được anh rồi, Hongkong là xã hội pháp trị.
Không trả lời Hàn Kỳ Phong Sở thiên quay người gật đầu với bà Lan, cung kính nói:
- Bà Lan, việc này để Sở Thiên giải quyết.
Sau đó nói với bọn Đường Hoàng:
- Việc làm của Sở Thiên không liên quan gì tới Lâm gia, tất cả mọi viêc một mình Sở Thiên chịu trách nhiệm, bất luận là sát phạt hay là pháp luật có chuyên gì bất mãn thì hãy tìm tôi.
Bà Lan gật đầu, ánh mắt khen ngợi.
Câu nói này không những cắt đứt quan hệ của Sở Thiên và Lâm gia cũng cho thấy Sở Thiên không cần sự bao che của Lâm gia, điều này khiến Lâm Vũ Địch và bọn Đường Hoàng thở phào. Lâm Vũ địch thở phào là vì Sở Thiên không hề liên lụy tới Lâm gia, còn bọn Đường Hoàng là vì Sở Thiên mất đi chỗ dựa thì sẽ trở thành người bình thường mạng nhỏ như kiến vậy.
Hàn Kỳ Phong là người khôn khéo, không cho Sở Thiên có cơ hội đổi ý vội thừa cơ ngăn đường lui của hắn:
- Nhóc con, có khí phách, ngươi đã không có quan hệ gì với Lâm gia thì cũng không cần phải ở lại Lâm gia làm phiền Lan bà bà nữa, giờ ngươi theo chúng ta về cục cảnh sát để phối hợp điều tra, đi thôi.
Lâm gia lúc này cũng hiện đầy mây đen, cho phép lớn phòng khách ngồi hai bang đội ngũ, bên trái chính là Lâm Nguyệt Như mẹ con, Thịnh Thế địa sản Lâm Thiếu Khôn phụ nữ, bên phải thì còn lại là Lâm Vũ Địch chờ Lâm gia tinh anh, bên trái người là ủng hộ Sở Thiên đến Lâm gia che chở, bên phải người tức thì cầm mãnh liệt phản đối ý kiến, cho rằng che chở Sở Thiên sẽ để cho Lâm gia lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Mà ngồi ngay ngắn ở chính giữa đúng là Lan bà bà, khuôn mặt nếp nhăn nhưng không có lộ ra hắn nửa điểm tâm tình gợn sóng, ánh mắt thậm chí bình tĩnh như nước giếng, hắn thủy chung không có cho thấy thái độ, cái này chứng kiến lấy nước cộng hoà lên lên xuống xuống tuổi lão nhân, mọi chuyện cần thiết tại hắn mà nói, cũng chỉ là thoảng qua như mây khói.
Lâm Vũ Địch móc ra thuốc lá lại cuối cùng không có nhen nhóm, nhưng ngữ khí lại như là ăn hết thuốc nổ: “Ta kiên quyết không đồng ý Sở Thiên tiến vào Lâm gia, chẳng lẽ các ngươi không biết này sẽ dẫn đến cục gì mặt sao? Hoắc gia, hội lập pháp cùng với cảnh vụ thự...,, chúng ta tuy nhiên không sợ bọn họ, nhưng nếu như liên hợp lại, Lâm gia về sau nửa bước khó đi.”
Mấy vị khác phản đối Sở Thiên tiến vào Lâm gia tinh anh cũng gật gật đầu, thân là cao cấp cảnh ti lâm hay rít gào cũng buồn bã thở dài, trong mắt sầu lo dần dần thịnh, hầu như có thể tiên đoán được Sở Thiên tiến vào Lâm gia về sau hội mang đến cho hắn phiền toái gì, tuy nhiên không đến mức lại để cho hắn bỏ đi đồng phục cảnh sát, nhưng con đường làm quan lại % xong đời.
Lâm Nguyệt Như ưu nhã bưng lên nước ấm uống vào, trong ánh mắt kiên quyết quét hết hắn ngày xưa nhu nhược, tuy nhiên buổi sáng phát hình ra tin tức để cho nàng chấn động, nhưng hắn cũng không tin tưởng đúng Sở Thiên tại làm xằng làm bậy, con rể tương lai làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng không tỏ vẻ hắn không có đúng mực, thích giết chóc thành ma, nếu không Tô lão gia tử cũng sẽ không xem trọng hắn.
Nghĩ tới đây, Lâm Nguyệt Như đem ly đặt ở trên mặt bàn, chém đinh chặt sắt nói: “Vô luận như thế nào, ta thủy chung tán thành Sở Thiên đến Lâm gia, tại đây bấp bênh chi tế, cũng liền chỉ có Lâm gia có thể cho hắn che chở, lại để cho hắn không cần bị người khắp thế giới đuổi giết cùng truy nã, huống chi, hắn là con rể tương lai của ta, cũng đúng thân nhân của các ngươi.”
Lâm Nguyệt Như cũng là người thông minh, nhiều ít lây nhiễm Tô lão gia tử tại chính trên trận khôn khéo, nói chuyện đắn đo đúng chỗ, hắn không có đem Sở Thiên có thể trị liệu Lan bà bà liệt nửa người tay mà nói nói ra, như vậy sẽ lộ ra hiệp ân mà báo, sẽ để cho Lan bà bà phản cảm cũng đóng lại lại để cho Sở Thiên tiến vào đại môn, mà đánh ra thân nhân cái này giương tình cảm bài, hắn nắm chắc mười phần.
Thịnh Thế địa sản Lâm Thiếu Khôn, chuyển động đắt đỏ giới chỉ, chằm chằm vào đối diện huynh đệ tỷ muội, lại nhìn xem mặt mũi tràn đầy kiên định chi sắc Lâm Nguyệt Như mẹ con, ý vị thâm trường thở dài: “Ta tán thành Nguyệt Như ý kiến, tất cả mọi người là thân nhân, không cầu cộng hưởng phú quý, nhưng nguy nan thời điểm, thò tay đến đỡ nhưng là bụng làm dạ chịu đấy!”
Đương nhiên, Lâm Thiếu Khôn cũng không phải vô duyên vô cớ liền đứng ở Lâm Nguyệt Như bên này, trừ hắn ra trong nội tâm rõ ràng Lâm Nguyệt Như phu gia (nhà chồng) với giúp đỡ Sở Thiên đối phó việc này, là trọng yếu hơn đúng, hắn Thịnh Thế địa sản gần nhất tại thị trường chứng khoán đê mê, cùng Hoắc gia ánh sáng chói lọi địa sản liều đến ngươi chết ta sống, đi bên trong người đều rõ ràng, tương lai nhất định sẽ sinh thu mua phong trào.
Hắn muốn tìm chỗ dựa! Mà chỗ dựa chính là Lan bà bà cùng Tô gia, nhiều năm như vậy hắn đã quen thuộc Lan bà bà tính cách, biết rõ hắn đến cuối cùng nhất định sẽ tán thành Sở Thiên đến Lâm gia, cho nên kịp thời đứng đối với đội ngũ, nếu quả thật lại để cho Lan bà bà cùng Lâm Nguyệt Như cao hứng, đến lúc đó các nàng trợ giúp chính mình buôn bán thu mua chiến, liền có hơn vài phần nắm chắc.
Lâm Phỉ trong lòng cũng là tán thành Sở Thiên đến Lâm gia, không phải hắn đối với Sở Thiên có cái gì không an phận chi muốn, mà là nghe được Sở Thiên dạy dỗ Hoắc Vô Túy, trong nội tâm dị thường cảm giác được thoải mái, Hoắc Vô Túy cùng hắn đều là Hồng Kông đại học tân sinh, hai người đều là thuộc về có kiêu ngạo vốn liếng người, tự nhiên sẽ sinh một ít xung đột, nhưng mỗi lần đều là hắn bị thua.
Hắn không phục, cho nên thủy chung đều mơ tưởng lật bàn.
Lâm Vũ Địch bọn hắn sắc mặt âm trầm, lại bắt đầu trình bày, các loại lý do đến, chờ hắn hô lên ‘đó là con rể của ngươi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta’ thời điểm, thủy chung giữ vững bình tĩnh Lan bà bà trong mắt bắn ra hàn quang, chằm chằm vào Lâm Vũ Địch lạnh lùng nói: “Ta quyết định lại để cho Sở Thiên tiến đến, nếu như cảm thấy hội liên quan đến ngươi, ngươi có thể rời đi Lâm gia.”
Lâm Vũ Địch lập tức câm miệng, hắn biết rõ mình nói sai lời nói, lão thái thái hận nhất loại này có tổn hại an định đoàn kết ngôn luận, xem ra chính mình đúng đụng vào họng súng rồi, hắn đương nhiên sẽ không rời đi Lâm gia, tuy nhiên Sở Thiên hội liên quan đến đến Lâm gia, nhưng là so với hắn rời đi Lâm gia trở nên hai bàn tay trắng tốt hơn gấp trăm lần.
Chớ nhìn hắn đúng y học hiệp hội danh dự hội trưởng, không có Lan bà bà che chở, đoán chừng ngày mai sẽ thất nghiệp.
Bên ngoài truyền đến ô tô thanh âm, sau một lát, một cỗ màu đen xe con liền chậm rãi lái vào Lâm gia hoa viên, không kiêng nể gì cả đỗ tại chủ kiến trúc cửa khẩu, lập tức bên trong chui ra ba người, Sở Thiên đón mặt trời duỗi lưng một cái, sau đó vỗ vỗ thò tay bụi mảnh, liền hướng trong đại sảnh đi đến.
Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu thì tại phụ cận cảnh giới.
Đương Sở Thiên chân trước bước vào Lâm gia hoa viên, cửa lớn mấy chiếc theo dõi xe lập tức cầm điện thoại lên báo cáo, không có bao lâu, hoa viên cửa khẩu đã bị kéo chói mắt cảnh giới tuyến, cả con đường bị khẩn cấp phong tỏa, đón lấy mấy chục chiếc công kích xe cùng phòng ngừa bạo lực xe gào thét mà đến, theo trên xe nhảy xuống vô số cảnh sát trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Mấy cái bên ngoài cảnh sát sơ tán lấy tò mò quần chúng, một vị tuổi trẻ cảnh sát có vài phần buồn bực, tranh thủ lúc rảnh rỗi chi tế hướng bên người cảnh trưởng nghe ngóng: “Đầu lĩnh, tổ trọng án bọn tiểu nhị không phải xác định quán bar sự kiện hung thủ có ở bên trong không? Như thế nào không phóng đi đi vào bắt người a..., còn muốn làm cái gì cảnh giới, cái này không vẽ vời cho thêm chuyện ra sao?”
Cảnh trưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhàn nhạt nói: “Lão đệ, ngươi thật sự là quá trẻ tuổi, nơi này là Lâm gia hoa viên, Hồng Kông Tứ đại hào phú một trong, nhân gia ngoại trừ có thể dùng tiền đập chết chúng ta, là trọng yếu hơn đúng, bên trong còn có vị cấp quan trọng nhân vật, trong truyền thuyết Lan bà bà, liền năm đó cảng đốc tiền nhiệm đều phải trước bái phỏng hắn lão nhân gia.”
Tuổi trẻ cảnh sát khóe miệng co quắp động, lão thái bà có như vậy ngưu sao?
Ngưu không ngưu rất nhanh liền thể hiện đi ra, Lâm gia nữ hầu người mở cửa đi ra, không sợ hãi không sá nói: “Lan bà bà nói, các ngươi bố phòng có thể, nhưng phải rời Lâm gia ba mét bên ngoài, miễn cho ngăn chặn đại môn chắn phá hủy phong thuỷ, nếu như các ngươi không làm chủ được, liền hướng các ngươi thượng cấp báo cáo, ta chờ đây đáp lời.”
Tổ trọng án tổ trưởng chần chờ một lát, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi Hàn Kỳ Phong.
Tại tuổi trẻ cảnh sát trong lúc kinh ngạc, tổ trọng án tổ trưởng nuốt xuống nước miếng, sau khi để điện thoại xuống lời nói: “Rút lui khỏi ba mét!”
Tất cả cảnh sát lại bắt đầu công việc lu bù lên, Lâm gia người hầu trên mặt vẫn như cũ bình tĩnh, quay người vào bên trong đi đến.
Lúc này Sở Thiên khiêm tốn ngồi ở Lan bà bà đối diện, tâm tình đặc biệt yên lặng tường hòa, phía ngoài ồn ào náo động nhiều lần kiến tạo ra con ve táo lâm hơn yên tĩnh cảnh giới, nắm Tô Dung Dung ngâm chế tên trà, nhẹ nhàng thưởng thức, chờ nước trà nhiệt lưu trượt vào yết hầu, ấm đến dạ dày về sau, mới mở miệng nói chuyện: “Thật sự là trà ngon!”
Bốn chữ này lập tức lại để cho Lan bà bà lộ ra khen ngợi, kẻ này không có tiến đến liền kêu oan uổng hoặc là cứu mạng, cũng không hiệp ân mà báo, quả thực là vị khó được thanh niên tài tuấn, đơn vị này trước núi thái sơn sụp đổ mà không đổi màu trấn định, Lâm gia liền không người có thể so sánh với, chỉ có tại phía xa kinh thành Tô lão gia tử có thể so sánh.
Nhưng lão gia tử đúng mấy thập niên sờ sắp xếp lăn qua lăn lại mới thành tựu chính mình vương giả khí thế, trước mắt tiểu tử còn chưa tới hai mươi tuổi liền đều có, thật sự không cách nào tưởng tượng nhân sinh của hắn là thế nào đến đấy, nghĩ tới đây, Lan bà bà duỗi ra đã có thể di động liệt nửa người tay, đối với phía ngoài nói: “Phải giúp ngươi giải quyết sao?”
Tuy nhiên Lâm gia tinh anh không cách nào đối kháng Hoắc gia cùng với hội lập pháp bọn hắn, nhưng Lan bà bà lại với ứng phó những thứ này việc vặt.
Lâm gia không có người nói chuyện, bọn hắn biết rõ Lan bà bà chuyện quyết định không người có thể thay đổi, cho nên Lâm Vũ Địch tuy nhiên sắc mặt âm trầm như mây đen, nhưng không dám nói ra cái gì làm trái chi lời nói, sợ bị Lan bà bà đuổi ra Lâm gia, chỉ có thể dùng con mắt quét mắt cái này cho Lâm gia mang đến vận rủi cuồng vọng tiểu tử.
Hai phần trà nhập hầu, Sở Thiên ánh mắt bình tĩnh, long trời lở đất nhổ ra: “Không cần!”
Lâm Nguyệt Như mấy người sắc mặt biến hóa, Lâm Vũ Địch đám người lại trước sững sờ sau vui mừng.
Lan bà bà nhưng như cũ yên lặng tường hòa, như là ngồi thiền lão tăng giống như thuần túy cùng tường đang, hắn đối với Sở Thiên trả lời cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn vậy mà có thể làm ra chọc thiên sự tình, tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết, ngày xưa nghe nhiều hơn Lâm Nguyệt Như đối với Sở Thiên khen ngợi, trong nội tâm cũng đúng tính cách của hắn có chỗ hiểu rõ.
Lâm Vũ Địch sợ Sở Thiên đổi ý, bợ đít nịnh bợ sắc mặt khóa lại hắn mà nói: “Tốt, có cốt khí, có chí khí, tiểu tử, là ngươi nói không cần Lâm gia giúp ngươi giải quyết lần này sự đoan, ngươi ngàn vạn không nên hối hận, đừng để cho ta xem thường ngươi, vậy mà như vậy có gan, phiền toái ngươi chạy nhanh rời đi Lâm gia, cám ơn.”
encuatui.net/ Lâm Nguyệt Như thần sắc phức tạp, đều muốn nói cái gì đó nhưng không có mở miệng.
Tô Dung Dung cùng Lâm Phỉ đều ánh mắt phức tạp nhìn qua Sở Thiên, riêng phần mình tâm tư chỉ có các nàng tự mình biết.
Sở Thiên không để ý đến Lâm Vũ Địch, buông nước trà, nhẹ nhàng nói: “Lan bà bà, lại để cho ta nhìn ngươi tay, có hay không có chỗ chuyển biến tốt đẹp?”
Lan bà bà gật gật đầu, tại Lâm Nguyệt Như dưới sự trợ giúp, đưa tay cho Sở Thiên, Sở Thiên duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng bóp theo như, cảm giác so ngày xưa có chỗ tiến triển, xem ra chính mình trị phần ngọn lấy được hiệu quả, lập tức cười cười: “Lan bà bà, huyết mạch có chỗ chuyển biến tốt đẹp rồi, ta hôm nay lại vì ngươi khơi thông, ít nhất trong nửa tháng sẽ không phục.”
Lan bà bà cười cười, nhàn nhạt đáp lại: “Đến đây đi!”
Sở Thiên khí vận đan điền, ngưng tụ lại chân khí, chậm rãi theo trong ngón tay đưa vào Lan bà bà mạch đập, Lan bà bà lập tức cảm giác được toàn thân nhẹ chấn, vài đạo dòng nước ấm từ từ theo chỗ cổ tay lưu động, truyền khắp cả đầu cánh tay đồng tiến nhập thân thể các nơi, mặc dù không có tối hôm qua tê dại, nhưng nhiều hơn vài phần thoải mái đầm đìa cảm giác.
Vài phút về sau, Sở Thiên thu tay lại, như trước dùng giấy khăn lau sạch lấy mồ hôi.
“Cảm ơn!” Lan bà bà nhẹ nhàng thở dài, lộ ra quan tâm: “Sở Thiên, có nắm chắc đẩy lùi quân địch sao?”
Sở Thiên suy nghĩ phía dưới, rất thành thật nói: “Tạm thời không có.”
Lâm Nguyệt Như vốn cho là Sở Thiên tâm ở bên trong có ý định, bây giờ nghe hắn nói không có, lập tức lo lắng: “Sở Thiên, ngươi không có cách nào giải quyết sự tình, vì cái gì không cho Lan bà bà giúp ngươi? Cần gì phải chính mình độc để tâm vào chuyện vụn vặt đâu này? Ngươi có biết hay không, hắc bạch hai nhà cộng lại muốn mạng ngươi người có bao nhiêu sao?”
“Không có việc gì, ta có thể ứng phó!” Sở Thiên không kinh không sá, to lớn khí thế bàng bạc địa ảnh hưởng người chung quanh tâm tính, xách trà, ngã xuống, mớn nước như luyện không chậm rãi rơi xuống, ý vị thâm trường nói: “Không trải qua mưa gió, như thế nào gặp cầu vồng? Nếu như kháo Lan bà bà uy thế áp chế sự kiện, sẽ ảnh hưởng hắn lão nhân gia uy vọng cùng Lâm gia lợi ích.”
Loại này trang B hành vi tại Lâm Vũ Địch trong mắt lộ ra buồn cười: Ngươi ứng phó? Ngươi như thế nào ứng phó? Dù cho ngươi là Sylvester Stallone, cũng không có khả năng giết đi ra ngoài, bên ngoài chí ít có mấy trăm cảnh sát mở ra lưới lớn chờ ngươi, vì vậy trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Thật không ngờ, ngươi như thế nào còn không đi ra ngoài dọa lùi cảnh sát đâu này?”
Lan bà bà ánh mắt đảo qua Lâm Vũ Địch, uy hiếp hắn dừng quái gở về sau, mới hỏi: “Sở Thiên, chuẩn bị làm sao bây giờ?”
Dáng tươi cười tại Sở Thiên trên mặt tách ra, ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén, nói: “Đợi! Ta cần có thời gian các loại..., chờ đợi toàn bộ sự tình biến hóa, nói không chừng đang đợi trong quá trình, sẽ xuất hiện có lợi cho biến hóa của ta, dưới mắt giống như là giằng co tử cục, chỉ có dựa vào từ bên ngoài đến biến hóa mới có thể phá cục bại địch.”
Ngoại trừ bình tĩnh Lan bà bà, hầu như bất luận kẻ nào có thể nghe rõ lần này so cao tăng còn cao tăng lời mà nói..., đi theo Tô lão gia tử sống qua không ít cờ vây Tô Dung Dung vắt hết óc, tựa hồ không thể giải thích vì sao rồi lại cảm giác được bắt lấy cái gì, say lòng người dung nhan tại minh tư khổ tưởng về sau, nhàn nhạt chảy ra mồ hôi.
Trầm mặc một lát, Lan bà bà đánh vỡ áp lực, chậm rãi mở miệng: “Sở Thiên, ngươi cứ việc các loại..., đợi được ngươi muốn đi ra ngoài!” Lập tức đối với Tô Dung Dung cười nói: “Dung Dung, mang Sở Thiên đi ngươi gian phòng nghỉ ngơi, có cái gì cần, nói cho người hầu là được rồi, mặt khác không có Sở Thiên cho phép, những người khác không nên quấy nhiễu.”
Hắn không phải lão Phật gia, nhưng nói lời so với thánh chỉ còn có hiệu quả.
Xem ra chính mình đến Lâm gia thật đúng là đúng rồi, đã có chờ đợi thời gian thì có đường sống, Sở Thiên cảm kích gật đầu, đứng dậy đi lên lầu, trên đường hơi chút dừng lại hướng Lâm Nguyệt Như nói: “Lâm a di, nếu như cảnh sát đến yếu nhân, phiền toái ngươi nói cho bọn hắn biết, mặt trời lặn chi tế, Sở Thiên tất nhiên đi ra Lâm gia hoa viên.”
Chân trước vừa mới rời đi, người hầu chân sau liền đạp tiến đến, trực tiếp tiêu sái đến rời Lan bà bà gần mét chỗ, thanh âm cung kính hướng Lan bà bà nói: “Hoắc gia Hoắc Quang vợ chồng, lập pháp phó chủ tịch Chân Vô Lương, cảnh vụ thự phó sở trưởng Hàn Kỳ Phong đều muốn bái phỏng Lão phu nhân, bọn hắn đang tại cửa lớn chờ đâu.”
Lan bà bà lộ ra an tường dáng tươi cười, đem Sở Thiên mà nói lặp lại đi ra ngoài: “Nói cho bọn hắn biết, mặt trời lặn lúc trước, Sở Thiên sẽ đi ra Lâm gia hoa viên, nếu như bọn hắn có thể chờ đợi sẽ ở cửa chờ lấy, nếu như không có kiên nhẫn, vậy rời đi, nhưng ai dám chưa phê chuẩn tự tiện xông vào, đừng trách ta Lan bà bà Vô Tình.”
Người hầu gật gật đầu, quay người hướng cửa lớn đi đến.
Lời nói rất nhanh rơi vào tay Hoắc Quang lỗ tai của bọn hắn ở bên trong, Hàn Kỳ Phong cùng Chân Vô Lương mặc dù có vài phần khó chịu, nhưng Sở Thiên vậy mà hội trước khi mặt trời lặn đi ra,..., cũng không sao, dù sao cái này lão thái thái đắc tội không nổi, nhưng Hoắc Quang chi thê Đường Hoàng lại giận tím mặt, con gái không chỉ có đã bị kinh hãi, còn tựa hồ bị Sở Thiên chà đạp, hắn có thể nào nhẫn khẩu khí này?
Huống chi hắn có Đường gia là chỗ dựa, tỷ phu tỷ phu lại vừa vặn tới đây Hồng Kông, nộ khí tăng thêm lực lượng lập tức để cho nàng nổ lên đến, tránh ra Hoắc Quang ngăn trở, rống giận nói: “Lâm gia tính toán vật gì? Hay là Hồng Kông hào phú, vậy mà bao che sát nhân cuồng ma, ta hôm nay liền xông vào, có bản lĩnh ngay cả ta giết.”
Sau khi nói xong, tại Đường Hoàng ý bảo phía dưới, hai tên bảo tiêu hùng hổ đạp ra đại môn, hắn lập tức quay đầu hô: “Hàn sở trưởng, mang theo bộ hạ của ngươi cùng ta đi vào Lâm gia bắt người, ta cũng không tin Hoắc gia cùng Đường gia còn làm bất quá Lâm gia, chân chủ tịch, ngươi nhi tử cũng bị trọng thương, chẳng lẽ không muốn đem hung thủ dây thừng so với pháp sao?”
Hoắc Quang sắc mặt biến đổi lớn, chần chờ một lát đúng là vẫn còn đuổi kịp thê tử, Hàn Kỳ Phong cùng Chân Vô Lương nhìn nhau vài lần, cũng dẫn theo mấy người đi vào, hiện tại tất cả mọi người là cùng cái trận doanh, tạm thời sinh ra đột biến liền khó tránh khỏi làm cho người ta thất vọng đau khổ, huống chi có Hoắc gia ở phía trước đỡ đòn, Lan bà bà trách cứ cũng là bọn hắn trước xúi quẩy.
Khi biết Đường Hoàng bọn hắn cuồng vọng tự đại xông sau khi đi vào, Lan bà bà không nói gì, không có phẫn nộ, thậm chí còn phất tay lại để cho phẫn nộ Lâm gia con cái yên tĩnh, sau đó cùng người hầu nói: “Ta có chút hư trên lửa thăng, làm cho chén thanh đạm nước chè áp áp, nhớ kỹ, không nên quá nhiều đường.”
Lâm gia con cái lập tức toàn thân đều căng thẳng đứng lên tiến vào trước đó chưa từng có khẩn trương trạng thái, bọn hắn biết rõ, Lan bà bà trách phạt vãn bối hội lạnh như băng quát lớn, tức giận thời điểm biết cười rất sáng lạn, nhưng là như cười đều lười được nở nụ cười, như vậy cái thế giới này hội nghênh đón sự tình gì bọn hắn không cách nào tưởng tượng.
Vài thập niên trước, Lan bà bà hiệp trợ đặng đồng chí cùng anh nữ vương bộ hạ đàm phán, lúc ấy anh phương vừa đánh bại Argentina, uy lực còn lại mười phần, khí diễm kiêu ngạo đưa ra Thiên Phương không được đóng quân vô lễ yêu cầu, Lan bà bà thò tay liền vỗ bàn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, dùng không kém cỏi chút nào thiết nương tử khí thế đánh trả: Lão nương còn không phải trú không thể.
Mạnh như vậy cứng rắn thái độ làm cho anh phương lập tức thu liễm, cũng làm cho Lan bà bà âm thanh tâm động đất ương.
Trên lầu Sở Thiên, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xem hùng hổ Đường Hoàng bọn hắn, ngăn không được nhẹ nhàng thở dài, còn tưởng rằng cho mình tìm một vấn đề khó khăn, thật không ngờ Hoắc gia bọn hắn như vậy thiếu kiên nhẫn, vậy mà không để ý hậu quả nện Lâm gia đại môn, dù cho Lan bà bà không hỏa, Trung Nam Hải các đại lão cũng sẽ biết tìm cơ hội giáo huấn bọn hắn.
Trận chiến này, Hoắc gia đã bại, còn dư lại liền xem bọn hắn bại nhiều ít.
Tô Dung Dung rúc vào Sở Thiên trong ngực, nhìn qua trên mặt hắn gợn sóng không sợ hãi bình tĩnh, nội tâm dị thường vui mừng, nam nhân lòng có quỷ kế, tay cầm thiên hạ thong dong là chân chính lại để cho nữ nhân trí mạng vũ khí, cửa Liễu Yên nhìn thấy Tô Dung Dung cùng Sở Thiên tại sát phạt khí tức nặng nề chi tế, vẫn không quên hưởng thụ điềm mật, ngọt ngào thế giới, nội tâm than nhẹ lập tức quay người rời đi.
Đường Hoàng kiêu hoành bạt hỗ hướng chủ kiến trúc đi đến, từ đầu đến cuối không có ai bất luận kẻ nào chặn đường, không khỏi mặt lộ vẻ đắc ý, dạy dỗ bên người nam nhân: “Có ít người, ngươi càng là cho nàng mặt, hắn càng là đem mình làm chuyện quan trọng tình. Nếu như ngươi kéo xuống mặt của nàng, hắn liền sợ tới mức không dám có bất kỳ cử động.”
Hoắc Quang không nói gì, hắn thủy chung cảm thấy có chút không ổn.
Mà Chân Vô Lương cùng Hàn Kỳ Phong tại cẩn thận từng li từng tí về sau, cũng dần dần trở nên can đảm đứng lên, trong nội tâm thầm nghĩ, Lan bà bà cũng liền cái kia chuyện quan trọng tình, đều gần đất xa trời chi nhân rồi, còn có thể có cái gì năng lượng, nhiều nhất thì ra là mọi người xem hắn ngày xưa cống hiến, phần thưởng vài phần mặt mũi mà thôi, lần này hung thủ chạy đến Lâm gia, hắn đoán chừng cũng biết đuối lý.
Đường Hoàng vênh váo tự đắc bước vào đại sảnh, nhìn thấy cả phòng thù hận chính mình Lâm gia nhân, không sợ hãi chút nào, trực tiếp bách trong mắt đang lúc Lan bà bà, không mặn không nhạt mà nói: “Lão thái thái, gần đây mạnh khỏe? Vốn đều muốn nghe theo nhĩ lão nhân gia lời mà nói..., ở lại bên ngoài chờ, nhưng sợ hung thủ mượn cơ hội đào thoát, cho nên chúng ta liền đích thân đến.”
Người hầu đem hạt sen nước chè đưa cho Lâm Nguyệt Như, Lâm Nguyệt Như uy Lan bà bà sau khi uống vài hớp, Lan bà bà mới ngẩng đầu chằm chằm vào Đường Hoàng, cũng không có mở miệng nói chuyện, ánh mắt tựa như biển rộng giống như thâm thúy, cho dù là tu luyện mấy chục năm lão hồ ly, cũng rất khó muốn ở trong đó nhìn ra chút nào dấu vết để lại.
Đường Hoàng tại Lan bà bà nhìn chăm chú chậm rãi bắt đầu khẩn trương lên, không biết vì cái gì, tại lão thái thái dưới con mắt giống như chung quanh tất cả ánh sáng mặt trời đều cách mình đi xa, có chẳng qua là vô tận hắc ám bao phủ đại địa, còn có chính cô ta, hắc ám như là chỗ nào cũng có thủy ngân ăn mòn lấy tinh thần của nàng.
Hoắc Quang kinh ngạc hiện, thê tử phần lưng vậy mà ẩm ướt, trên mặt cũng chảy ra to như hạt đậu mồ hôi.
Lúc này, tại phía xa hơn mười km bên ngoài u tĩnh địa phương, đang lặng lẽ mọc lên đại sự.
Một chiếc xe bài là hk—ks BMWs xa hoa phòng xe đang từ lưng chừng núi đỉnh Thiên Vận biệt thự chạy nhanh ra, hướng dưới núi phồn hoa khu trung tâm tiến, trong xe có hai người, ghế lái chính là mặc chế ngự lái xe, ngồi phía sau chính là vị trẻ tuổi, cơ trí ánh mắt ở trên tay tư liệu chậm rãi xem.
Lái xe theo xem sau kính nhìn vài lần, lập tức lại chằm chằm vào mặt đường, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đại thiếu gia, ngươi đang ở đây trên xe cũng không nghỉ ngơi? Luôn như vậy mệt nhọc chịu nổi sao? Ai, có đôi khi ta thật sự có chút không rõ, vì cái gì thiếu gia còn muốn như vậy phấn đấu đâu này? Lão gia gia sản đầy đủ ngươi hưởng dụng hơn mười cuộc đời.”
Người trẻ tuổi có chút cười khẽ, thò tay bưng lên bên cạnh cà phê uống lấy, con mắt cũng không có rời đi văn bản tài liệu, nhàn nhạt đáp lại: “Du thúc, cha ta cái thanh này niên kỷ cũng như này hăm hở tiến lên lấy, ta đây cái làm nhi tử làm sao có thể lại để cho hắn một mình mệt nhọc đâu này? Huống chi, ta cũng muốn nhìn xem mình có thể làm mấy thứ gì đó.”
Được xưng là Du thúc lái xe gật gật đầu, nhẹ nhàng thở dài: Mỗi người đều nói nhà giàu nhiều quần áo lụa là, nhưng lão gia hai cái nhi tử đều là nhân trung chi long a..., xem ra gia giáo cùng bản tính thủy chung đều là lớn nhất nhân tố.
Xe tiến vào Bàn Sơn đạo, Du thúc bắt đầu trở nên cẩn thận từng li từng tí rồi, tha vài vòng, vừa mới chuyển tới quẹo vào chỗ, hai lượng diện bao xa liền trước sau gào thét tới, đem cái này chiếc BMWs phòng xe kẹp gắt gao, khó với nhúc nhích, Du thúc còn chưa kịp nói chuyện, xe tải liền chui ra bảy tám cái tất chân bộ đồ mặt đại hán, nắm trong tay lấy súng lục phóng tới BMWs phòng xe.
Trong xe người trẻ tuổi thấy thế khiếp sợ, bề bộn lớn tiếng hô: “Du thúc, nhanh đóng cửa cửa sổ xe, nhanh đóng cửa cửa sổ xe!”
BMWs lái xe bề bộn đóng kỹ cửa sổ xe, bảy tám cái đại hán giận tím mặt, liều mạng đấm vào xe, bất đắc dĩ đây là chống đạn xe, không nói đao kiếm không cách nào đập ra, chính là viên đạn cũng khó tại oanh mở, giày vò một lát thủy chung đều không có hiệu quả về sau, vi chi nhân nhìn xem thời gian, oán hận quay người theo xe tải xuất ra hai bao thứ đồ vật.
Hai bao TnT thuốc nổ.
Là trung niên nhân đem thuốc nổ phân biệt đặt ở trần xe cùng gầm xe, biết rõ chống đạn thủy tinh còn cách âm, vì vậy dùng sức đá lấy cửa xe khiến cho lái xe cùng người trẻ tuổi chú ý, sau đó móc ra sâu sắc giấy trắng bản, múa bút thành văn đã viết mười cái chữ: Xuống xe, nếu không nổ xe, đếm ngược thập hạ!
Du thúc cùng người trẻ tuổi nhìn nhau vài lần, đều tràn đầy khiếp sợ, bọn hắn rõ ràng BMWs phòng xe với chống đạn, nhưng không cách nào chống lại hai bao thuốc nổ trùng kích, hơn nữa theo đạo tặc cử động có thể biết rõ, nếu như không đi ra lời nói, bọn hắn thật sự hội nổ xe, vì vậy lẫn nhau gật gật đầu, phân biệt mở cửa xe đi ra ngoài.
Người trẻ tuổi đi ra đã bị mấy người đại hán nhào tới bộ đồ đầu bảng ở, mà Du thúc đi ra đã bị mấy cái đạo tặc đá đánh, là đại hán phất tay ngăn lại bọn hắn, sau đó đi đến Du thúc trước mặt, lạnh lùng nói: “Trở về nói cho các ngươi biết lão gia tử, bảo bối của hắn nhi tử bị chúng ta bắt cóc, gọi hắn trong nhà chờ ta điện thoại, nhớ rõ không cho phép báo động, nếu không lão tử giết con tin.”
Du thúc nhìn sang người trẻ tuổi, lại nhìn xem trước mắt hung thần ác sát bọn đại hán, biết rõ đây là có âm mưu bắt cóc, việc cấp bách đúng mau chóng thoát thân nói cho lão gia, vì vậy bề bộn gà mổ thóc gật đầu: “Tốt, ta sẽ nói cho lão gia, nói cho lão gia, nhưng, các ngươi không thể tổn thương thiếu gia nhà ta, không thể tổn thương hắn.”
Là đại hán cười đắc ý vài tiếng, trở lại vỗ vỗ người trẻ tuổi thân hình: “Hắn là của chúng ta vận tài đồng tử, ta như thế nào cam lòng tổn thương hắn đâu này? Nhớ rõ, ngàn vạn không cho phép báo động, bót cảnh sát chúng ta có người, các ngươi bất luận cái gì cử động đều rơi vào trong mắt của chúng ta, thật muốn vạch mặt, ta đây chỉ có thể xé mệnh rồi.”
Du thúc lần nữa gật gật đầu.
Là đại hán phất phất tay, bảy tám người lập tức lên xe, xe tải lập tức gào thét mà đi.
Du thúc chờ bọn hắn đi xa, mới té trở lại trên xe, quay đầu hướng đỉnh núi chạy tới.
Đỉnh núi Thiên Vận biệt thự hiển hách sinh huy, biệt thự chủ nhân Lý Gia Thành đang tại hoa viên tản bộ, người hầu bưng mấy phần cá lương thực theo ở phía sau, đúng lúc này, đúng là con cá đói khát thời gian, Lý Gia Thành liền thích xem rắc khắp nơi cá ăn thời điểm, con cá phía sau tiếp trước giành ăn tình cảnh, tựa như thương chiến thủ thắng mang đến khoái cảm.
Bỗng nhiên, nhiều năm gia phó Du thúc chạy vào, hoảng sợ thần sắc hiển lộ không bỏ sót, lớn tiếng hô: “Lão gia, lão gia, việc lớn không tốt rồi, đại thiếu gia bị người buộc rời đi.”
Lý Gia Thành nắm cá ăn tay run nhè nhẹ nhưng không có rơi vãi đi ra, lập tức khôi phục ngày xưa bình tĩnh phong phạm, đem cá ăn thả lại trong mâm, quay đầu nhìn qua Du thúc thản nhiên nói: “Du thúc, đừng kinh hoảng, đi với ta thư phòng nói tỉ mỉ tình hình cụ thể và tỉ mỉ, đại thiếu gia bị người buộc đi đơn giản là vì ít tiền, không nên rối loạn tâm thần.”
Du thúc nhìn thấy lão gia trấn định, mới hơi chút chậm trì hoãn tâm thần, lập tức đi theo Lý Gia Thành tiến vào thư phòng.
Lý Gia Thành nghe xong Du thúc miêu tả, vừa cẩn thận hỏi mấy cái chi tiết, biết rõ đây là bày ra đã lâu hành động, kỹ càng suy nghĩ về sau hướng Du thúc nói: “Du thúc, chuyện này ta thì sẽ xử lý, ngươi những ngày này liền trong nhà nghỉ ngơi, mặt khác báo cho biết Lý gia tất cả người hầu, không được đem việc này đường hoàng đi ra ngoài.”
Du thúc gật gật đầu, chần chờ một lát hỏi: “Lão gia, chúng ta có muốn hay không tìm cảnh vụ sở trưởng?”
Lý Gia Thành không có trực tiếp trả lời, bình tĩnh nói: “Ta đều có đúng mực.”
Du thúc không dám lại hỏi chút gì, bề bộn đứng dậy đi ra ngoài phân phó người hầu.
Sau một lát, Lý gia điện thoại vang lên, Lý Gia Thành mặt không đổi sắc cầm lên tiếp nghe, vừa mới uy ra chỉ nghe thấy thô kệch thanh âm truyền đến: “Ta tìm Lý Gia Thành.”
Lý Gia Thành nhàn nhạt đáp lại: “Ta chính là!”
Điện thoại truyền đến ha ha cười dài, thật lâu mới đình chỉ lên tiếng: “Thành ca, ta và ngươi thật sự có ăn ý, điện thoại đả thông liền”
Không đợi hắn nói xong, Lý Gia Thành liền không lưu tình chút nào đánh gãy: “Ta nhi tử tại các ngươi trên tay?”
Bọn cướp có chút sững sờ, không thể tưởng được phú sẽ như thế trực tiếp, biết vậy nên thoải mái: “Đương nhiên tại chúng ta trên tay, trước hết để cho ngươi nghe một chút thanh âm của hắn.”
Trong điện thoại rất nhanh liền truyền đến người trẻ tuổi thanh âm, Lý Gia Thành đương nhiên nhận ra đúng nhi tử, suy nghĩ về sau nói: “Nói cái giá đi.”
Bọn cướp lần nữa sững sờ, tựa hồ quá dễ dàng, nhưng vẫn là trả lời: “Bốn mươi ức!”
Kẻ điên! Lý Gia Thành chém đinh chặt sắt từ chối: “Không có khả năng! Vận dụng nhiều tiền như vậy, dù cho ta không báo cảnh, ngân hàng cũng sẽ biết báo cáo cảnh sát, hà tất làm cho tất cả mọi người không thu được kết quả tốt đâu này? Như vậy đi, ức, đây là ta có thể thuyên chuyển đi ra tiền mặt, nếu như có thể, ngươi buổi sáng ngày mai cứ tới đây lấy tiền.”
Bọn cướp tự cho là mình trí lực cực cao, nhưng không phải không thừa nhận chính mình nhanh bị thuyết phục rồi, vì đổi về vài phần quyền chủ động, không cam lòng yếu thế đánh trả nói: “ ức quá ít, hoàn toàn không đủ chúng ta phân, ít nhất hai mươi ức, thấp cũng không cần bàn lại rồi, ta buổi chiều lại điện thoại cho ngươi, hy vọng có thể đạt được ngươi thật sự nhận thức.”
“Cứ như vậy, nhớ rõ ngàn vạn không nên báo động, ta cũng sẽ biết Vô Gian đạo, cảnh sát cũng có người của chúng ta, cám ơn ngươi, Lý tiên sinh.”
Bọn cướp hàng loạt mang pháo nói xong, điện thoại ục ục liền ngoẻo rồi.
Lý Gia Thành sắc mặt không có chút nào biến hóa, nắm điện thoại thật lâu mới cười khẽ, hai mươi ức? Đám người này cũng quá tham lam, chẳng lẽ không biết tham lam hội dẫn đến diệt vong sao? Hắn đối với người tham lam chưa từng có hảo cảm, dù cho cho bọn hắn hai mươi ức, về sau vẫn như cũ sẽ tiếp tục hướng chính mình vơ vét tài sản, mối họa không thể lưu lại.
Nghĩ tới đây, Lý Gia Thành nhẹ nhàng lắc đầu, thò tay thông qua mấy cái con số.
Trung Nam Hải, chủ tịch văn phòng điện thoại vang lên.
Lại qua hơn ' sau, Trung Nam Hải mấy cái các đại lão ngồi vây quanh tại mật thất, đơn giản trao đổi về sau, màu đỏ điện thoại đường tàu riêng trực tiếp liền đi Sở Thiên.