Mấy người Hải Tử để lại địa chỉ cho Sở Thiên, để lúc nào rảnh hắn có thể tạt qua. Dù thế nào cũng là Tam gia của Tương bang sao có thể không cho anh em làm quen chút chứ?
Sở Thiêm mỉm cười nói với Hải Tử và Quang Tử, là nếu mình ẩn thân trong bóng tối vẫn hơn, ra ngoài sáng nhiều thì chết sẽ càng nhanh hơn, có lẽ là một tên ám kiếm sẽ có vai trò lớn hơn. Hải Tử với Quang Tử nghe xong, vỗ đầu mãnh liệt, nhìn Sở Thiên tán dương. Vẫn là Tam đệ nhìn xa trông rộng, suy nghĩ chu đáo, như vậy thì những đối thủ bây giờ và sau này mới không dễ dàng biết rõ được thực lực của Tương bang. Trong thời điểm thích hợp có thể sẽ trở thành lực lượng giết chết kẻ thù.
Hải Tử vốn định đưa một chiếc xe cho Sở Thiên đi. Tiếc rằng cả Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình đều không biết lái xe nên đành thở dài một tiếng. Tam đệ lúc nào cũng can đảm vậy mà lại không biết lái xe, thực sự là đoán cũng không ra. Thế là Hải Tử cùng Quang Tử đích thân đưa Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đến trước cửa quán rượu Vong Ưu sau đó mới về.
Khi Sở Thiên đưa Lâm Ngọc Đình về quán rượu Vong Ưu, chị Mị đang ôm chai Trúc Diệp Thanh nhìn thấy Sở Thiên không tỏ ra chút lo lắng nào rồi dùng cái kẹp mở chai rượu, lạnh nhạt nói:
- Em trai, đã về rồi sao?
Sở Thiên biết, hôm nay chị Mỵ nhất định rất lo lắng cho an nguy của mình. Ánh đèn ấm áp của quán rượu Vong Ưu chắc hẳn luôn đợi mình bình an trở về. Nhìn thấy mình nên nhẹ nhàng chào hỏi, không phải không lo lắng mà là không muốn Sở Thiên vì sự lo lắng của chị mà tự trách mình. Đây có phải là lời hỏi thăm cùng sự ân cần xuất phát từ đáy lòng?
Sở Thiên cười cười, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng cảm động:
- Em về rồi, mọi việc đều tốt.
Câu "mọi việc đều tốt" của Sở Thiên làm cho trong lòng chị Mị thoải mái đi nhiều, cái "mọi việc đều tốt" cũng có nghĩa là Lâm Ngọc Thanh cũng không sao. Buổi chiều ở cùng Lâm Ngọc Thanh khoảng một tiếng rưỡi, hai người dường như không nói với nhau câu nào. Tất cả tình cảm, yêu, hận đều lộ ra trong ánh mắt. Chị Mị vốn muốn giả bộ luôn oán hận, nhưng nghĩ tới con gái Lâm Ngọc Thanh không biết sống chết ra sao, lại thấy tình yêu từ sâu thẳm trong tim đều đặt hết vào người đàn ông ở trước mắt mình. Thế là trăm nghìn lời phiền muộn đều giữ hết trong lòng. Sau đó, Lâm Ngọc Thanh nhận được điện thoại của Sở Thiên đi sắp xếp công việc, khi thân hình đó không còn ở quán rượu Vong Ưu, chị Mị dường như hét lên:
- Em vẫn yêu anh.
Vì chị Mị biết không biết khi nao mới có thể lại nhìn thấy người đàn ông này, mặc dù rất gần nhưng lại như xa tận chân trời.
Lâm Ngọc Đình nhìn vẻ đẹp tỏa ra từ toàn thân của chị Mị, lòng than đúng là đẹp như tiên nữ, bất giác ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình lên. Khi Sở Thiên giới thiệu cho cô ấy biết chị Mị là bà chủ của quán rượi Vong Ưu cũng là chị của Sở Thiên, Lâm Ngọc Đình mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tính cảnh giác vốn có của một người con gái làm cô ngay lập tức phản ứng lại. Không phải chỉ có chú, thím cùng em họ của Sở Thiên ở thành phố này thôi sao? Từ khi nào lại xuất hiện thêm một người chị trẻ đẹp như vậy chứ?
Sở Thiên đột nhiên nhớ ra chưa giới thiệu Lâm Ngọc Đình liền vội vàng nói:
- Cô ấy tên là Lâm Ngọc Đình, là thiên kim tiểu thư của Kiểm sát trưởng Lâm.
Sở Thiên không biết nếu chị Mỵ biết Lâm Ngọc Đình là con gái của Lâm Ngọc Thanh liệu trong lòng có cảm thấy đau khổ không. Lâm Ngọc Thanh không dám yêu chị Mị, một phần là vì Lâm Ngọc Đình, sợ yêu chị Mị rồi, Lâm Ngọc Đình sẽ oán hận người bố như ông ta suốt đời.
Chị Mị là một người đàn bà từng trải, sao lại không biết trong lòng Lâm Ngọc Đình đang nghĩ những gì. Từ chút ý thù địch ở trong mắt Lâm Ngọc Đình là biết cô nàng này thích Sở Thiên. Thế là chị cười cười với Sở Thiên:
- Cô gái xinh đẹp này là thiên kim tiểu thơ của Kiểm sát trưởng Lâm à? Thực sự làm cho người ta si mê. Thảo nào em trai tôi vừa nghe cô gặp chuyện, ngay cả cơm cũng không ăn, liền vội vàng đi cứu.
Chị Mỵ biết Lâm Ngọc Đình thích nghe gì, nên vừa khen Lâm Ngọc Đình vừa thể hiện sự coi trọng của Sở Thiên.
Những lời nói này của chị Mị ngay lập tức đã đánh tan ý thù địch của Lâm Ngọc Đình, đặc biệt là vừa nghe Sở Thiên vì cứu mình mà ngay cả cơm cũng không ăn, nét mặt Lâm Ngọc Đình tràn trề vẻ hưng phấn, ngượng ngùng hỏi:
- Thật vậy không?
Sở Thiên không biết trả lời như thế nào nên dứt khoát không trả lời liền cởi áo khoác ngoài ra ném lên ghế sa lon:
- Chị, em đi tắm trước rồi ra đây cùng hai người nói chuyện, uống Trúc Diệp Thanh.
Sau đó hắn nhanh chóng chạy khỏi nơi nguy hiểm, trước giờ Sở Thiên luôn biết, nơi có hai người con gái trở lên nhất định không mấy an toàn, nhất định sẽ có vấn đề làm cánh đàn ông phải đau đầu.
Nét mặt Lâm Ngọc Đình lộ ra chút thất vọng, hiển nhiên cảm thấy có chút mất mát khi Sở Thiên trốn tránh.
Chị Mị cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, em phải mau lên đó, đợi lát, Ngọc Đình cũng phải tắm.
Sau đó quay đầu lại nói với Ngọc Đình:
- Thật mà, em trai chị chỉ là ngại thể hiện tình cảm của mình thôi, cô gái xinh đẹp như Ngọc Đình thế này, có cậu con trai nào không yêu cơ chứ?
Điều chị Mị nói thật ra cũng không sai. Ngọc Đình đẹp một vẻ đẹp không phải người con gái bình thường có thể có được. Ngũ quan, tướng mạo vừa hài hòa vừa đầy đặn, trên thực tế rất ngọt ngào, đẹp đẽ. Hơn nữa, không chỉ ngọt ngào mà còn hấp dẫn, càng nhìn, càng kể càng thấy ngọt. Vẻ đẹp đầy trí tuệ càng ngày càng thu hút người ta.
Lời của chị Mị quả nhiên có tác dụng, Lâm Ngọc Đình lại khôi phục dáng vẻ tươi cười như trước. Nhưng trong lòng còn chút khúc mắc, hỏi khẽ:
- Sở Thiên với chị có phải chị em ruột không?
Chị Mị che miệng cười nghĩ con nha đầu này, quả nhiên tự mình tìm cái khổ:
- Hóa ra Ngọc Đình đang lo về chị à? Em yên tâm, chị với em trai không cùng chung huyết thống nhưng thực sự chị chỉ coi nó như người thân của mình. Trong lòng chị đã có người khác rồi. Người mà chị yêu…
Nét mặt tươi cười của chị bỗng dưng dừng lại một lúc, trong lòng nghĩ thầm: "Em làm sao biết được người chị yêu lại chính là bố của em?"
Lâm Ngọc Đình bị chị Mị bóc mẽ hơi có chút ngượng ngùng, nhưng từ trong thần sắc cùng giọng nói của chị Mị thì chị và Sở Thiên kì thực chỉ là quan hệ chị em bình thường. Huống hồ nét mặt của chị khi nửa chừng dừng lại không nói tiếp bị Lâm Ngọc Đình bắt được. Dựa vào trực giác của con gái, Lâm Ngọc Đình biết, chị Mị thực sự đã có người mình yêu, nếu không thần sắc của chị trong thời khắc đó sẽ không cô đơn như vậy.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình lặng lẽ nói chuyện một hồi, lát sau, hai người giống như hai chị em dường như đã quen biết nhau rất nhiều năm rồi. Sở Thiên vừa tắm xong đi ra nhìn thấy bọn họ như thế, nhẹ nhàng thở dài. Con gái thật là khó hiểu, hai người con gái này ngoài mặt thì chẳng liên quan gì nhưng lại có muôn vàn sợi dây nối lại với nhau đã làm cho mối quan hệ phức tạp này trở nên đơn giản hơn. Bây giờ xem ra sẽ có thêm cơ hội đoàn tụ với Lâm Ngọc Thanh một lần nữa. Ít nhất cũng không giống như trước đây, không bao giờ qua lại với nhau. Sở Thiên đột nhiên cảm thấy, mình có lẽ có thể làm cầu nối, không chừng sẽ có một cơ duyên tốt.
Chị Mị thấy Sở Thiên đi ra, liền đem ra mấy món ăn với hai ba chai Trúc Diệp Thanh ra. Sau đó bày ly lên, rót đầy rượu, quyến rũ cười:
- Ngọc Đình, em cùng em trai chị uống chút rượu, chị đi tìm cho em một bộ đồ ngủ thích hợp để em tắm. Nguồn truyện:
Chị Mị quả nhiên muốn cho Ngọc Đình cùng Sở Thiên một cơ hội ở bên nhau. Dĩ nhiên Lâm Ngọc Đình hiểu điều này, cảm kích nhìn chị Mị mấy lần. Vừa rồi chị Mỵ đã nói với cô, buổi tối khi Sở Thiên uống Trúc Diệp Thanh cũng là lúc thoải mái và vui vẻ nhất. Chỉ cần ở bên hắn lâu một chút, hắn tự nhiên sẽ dựa vào cô sau đó yêu cô.
Sau khi Lâm Ngọc Đình trải qua lời dạy bảo đơn giản của chị Mị, dường như có thêm được mấy phần hương vị phụ nữ so với trước đây; yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhìn Sở Thiên uống Trúc Diệp Thanh. Sở Thiên có chút không quen, uống một hơi hết sạch ly Trúc Diệp Thanh, gõ đầu Lâm Ngọc Đình nói:
- Thôi đi bạn, bạn bình thường chút đi.
Lâm Ngọc Đình cười say lòng người, cầm lấy chai rượu tinh xảo, chậm rãi bước tới bên Sở Thiên, lời nói dịu dàng đầy tình cảm:
- Thiếu soái, mình rót rượu cho bạn.
[hide]
Hải Tử bọn hắn cho Sở Thiên lưu lại cái địa chỉ, lại để cho hắn có rảnh có thể đi qua đi dạo, nói như thế nào cũng là đem bang Tam đương gia, làm sao có thể không cho các huynh đệ quen biết một chút?
Sở Thiên mỉm cười, nói cho Hải Tử cùng Quang Tử, cảm giác mình hay là giấu ở âm thầm tương đối khá, gặp phải ánh sáng quá nhiều khả năng cái chết quá nhanh, trở thành một đem ám kiếm có lẽ tác dụng càng lớn. Hải Tử cùng Quang Tử nghe xong, chợt vỗ đầu, tán dương nhìn xem Sở Thiên, hay là Tam đệ nhìn xa trông rộng, cân nhắc chu toàn, như vậy bây giờ đối thủ cùng tương lai đối thủ mới sẽ không dễ dàng như vậy hiểu rõ đem bang thực lực, tại thỏa đáng thời điểm, có thể sẽ trở thành chế địch tử địa lực lượng.
Hải Tử vốn định tiễn đưa bộ phận xe cho Sở Thiên sử dụng, bất đắc dĩ Sở Thiên vậy mà không biết lái xe, Lâm Ngọc Đình cũng sẽ không, chỉ có thể thở dài, Tam đệ cái gì đều mạnh mẻ như vậy, lại không biết lái xe, quả thực đoán không ra, vì vậy Hải Tử cùng Quang Tử tự mình đem Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đưa đến Vong Ưu tửu quán trước cửa, sau đó mới trở về.
Ngay khi Sở Thiên mang theo Lâm Ngọc Đình trở lại Vong Ưu tửu quán thời điểm, Mị tỷ đang tại hâm nóng lấy Trúc Diệp Thanh, nhìn thấy Sở Thiên, không có hiển lộ ra bất luận cái gì lo lắng, dùng cái cặp kẹp lên bình rượu, nhàn nhạt nói: “Đệ đệ, đã trở về?”
Sở Thiên biết, Mị tỷ hôm nay khẳng định lo lắng đến an nguy của mình, Vong Ưu tửu quán cái này ấm áp đèn hẳn là một mực tại chờ đợi chính mình bình an trở về, nhìn thấy chính mình lại như thế nhạt copy nhẹ ghi ân cần thăm hỏi, không phải không lo lắng, mà là không muốn Sở Thiên bởi vì lo lắng của nàng mà áy náy, cái này không phải là không phát ra từ nội tâm quan tâm cùng ân cần thăm hỏi đâu này?
Sở Thiên cười cười, trong mắt toát ra vô cùng cảm động, nói: “Đã trở về, đều tốt.” Sở Thiên “Đều tốt” lại để cho Mị tỷ theo đáy lòng thở phào nhẹ nhỏm, cái này “Đều tốt” vậy tỏ vẻ Lâm Ngọc Thanh cũng không có việc gì, buổi chiều cùng Lâm Ngọc Thanh ngây người không sai biệt lắm cá biệt tiếng đồng hồ, hai người hầu như không có gì nói chuyện với nhau, tất cả tình cảm yêu hận đều tại trong ánh mắt không lộ ra di, Mị tỷ vốn là muốn muốn giả bộ hận ý liên tục, nhưng nghĩ đến Lâm Ngọc Thanh con gái sống chết không rõ, lại biết mình phát ra từ nội tâm yêu người nam nhân trước mắt này, vì vậy thiên ngôn vạn ngữ phiền muộn toàn bộ lưu tại đáy lòng. Về sau, Lâm Ngọc Thanh nhận được Sở Thiên điện thoại đi làm an bài, thân ảnh biến mất tại Vong Ưu tửu quán thời điểm, Mị tỷ hầu như hô lên “Ta còn yêu ngươi.”, bởi vì Mị tỷ không biết mình lúc nào còn có thể gặp lại người nam nhân này, dù cho gần xích, cũng như chân trời xa xăm.
Lâm Ngọc Đình nhìn cả người tản ra nữ nhân mị lực Mị tỷ, tâm thán xinh đẹp Thiên Tiên chi tế, lại không tự chủ được hếch bộ ngực đầy đặn, ngay khi Sở Thiên hướng hắn giới thiệu Mị tỷ đúng Vong Ưu tửu quán bà chủ, cũng là hắn Sở Thiên tỷ tỷ lúc, Lâm Ngọc Đình mới hơi chút thở phào một cái, nhưng nữ nhân trời sinh tính cảnh giác làm cho nàng lập tức kịp phản ứng, Sở Thiên không phải chỉ có thúc phụ thím cùng biểu muội tại cái thành phố này sao? Lúc nào toát ra xinh đẹp như vậy còn trẻ như vậy tỷ tỷ đến đâu này?
Sở Thiên chợt nhớ tới quên giới thiệu Lâm Ngọc Đình, vội nói: “Hắn gọi Lâm Ngọc Đình, Lâm kiểm sát trưởng thiên kim.” Sở Thiên không biết Mị tỷ biết rõ Lâm Ngọc Đình đúng Lâm Ngọc Thanh chi nữ, trong nội tâm có thể hay không sầu não, Lâm Ngọc Thanh không dám yêu mến Mị tỷ, có hơn phân nửa là vì Lâm Ngọc Đình, sợ yêu Mị tỷ, Lâm Ngọc Đình hội ghi hận hắn cái này phụ thân cả đời.
Mị tỷ là một nữ nhân, lịch duyệt vô số, làm sao có thể không biết Lâm Ngọc Đình trong lòng nghĩ chính là mấy thứ gì đó, theo Lâm Ngọc Đình trong mắt nhàn nhạt địch ý đã biết rõ, cô gái nhỏ này thích Sở Thiên, vì vậy đối với Sở Thiên cười cười nói: “Vị này xinh đẹp cô nương đúng Lâm kiểm sát trưởng thiên kim à? Thật sự là ngày thường làm cho người ta như si mê như say sưa, trách không được đệ đệ của ta vừa nghe đến ngươi có việc, liền cơm đều ăn không vô, liền chạy vội ra ngoài cứu ngươi rồi.” Mị tỷ hiển nhiên biết rõ Lâm Ngọc Đình ưa thích nghe cái gì, đã đem Lâm Ngọc Đình khen, càng làm Sở Thiên coi trọng biểu đạt đi ra.
Mị tỷ cái này chỗ ngồi lời nói lập tức bỏ đi Lâm Ngọc Đình địch ý, đặc biệt là nghe được Sở Thiên vì cứu mình, liền cơm đều ăn không vô, Lâm Ngọc Đình sắc mặt dào dạt nảy sinh khó với nhìn thấy hưng phấn cùng ngượng ngùng, hỏi: “Thật vậy chăng?”
Sở Thiên không biết trả lời như thế nào, dứt khoát không trả lời, cởi áo khoác ném ở trên ghế sa lon, nói: “Mị tỷ, ta trước tắm rửa, sau đó đi ra cùng các ngươi tâm sự, uống uống Trúc Diệp Thanh.” Sau đó nhẹ nhàng thoát đi sự tình không phải chi địa, Sở Thiên luôn luôn biết rõ, hai nữ nhân trở lên địa phương nhất định không quá an toàn, nhất định sẽ có làm cho nam nhân đau đầu vấn đề xuất hiện.
Lâm Ngọc Đình mặt toát ra nhàn nhạt thất vọng, hiển nhiên đối với Sở Thiên trốn tránh có chút thất lạc.
Mị tỷ giống như cười cười, nhàn nhạt nói: “Tốt, ngươi muốn nhanh lên ah, đợi chút nữa, Ngọc Đình cũng muốn tắm rửa.” Sau đó quay đầu lại cùng Lâm Ngọc Đình nói: “Thật sự, đệ đệ chẳng qua là ngượng ngùng biểu đạt tình cảm của mình, như Ngọc Đình xinh đẹp như vậy cô nương, lại có cái nào đàn ông không thương đâu này?” Mị tỷ kỳ thật nói cũng không sai, Ngọc Đình thuộc về cái loại này nén lòng mà nhìn xem lần hai hình nữ hài, linh động mị lực không phải bình thường nữ hài tử có, ngũ quan tướng mạo rất nhu hòa lại no đủ, trên thực tế lớn lên rất ngọt ngào đấy, hơn nữa chẳng những ngọt ngào, cũng xinh đẹp rất nén lòng mà nhìn xem lần hai, càng xem càng trần càng thơm, tản mát ra linh động mỹ cảm càng ngày càng hấp dẫn người.
Lâm Mị tỷ mà nói hiển nhiên nổi lên tác dụng, Lâm Ngọc Đình lại khôi phục ngày xưa dáng tươi cười, nhưng trong nội tâm còn có cái khúc mắc, trầm thấp hỏi: “Sở Thiên cùng tỷ tỷ đúng thân sinh tỷ đệ sao?”
Mị tỷ che miệng cười cười, nha đầu kia, quả nhiên tại ăn chính mình dấm chua, vì vậy cười cười: “Nguyên lai Ngọc Đình tại ăn Mị tỷ dấm chua a, ngươi yên tâm, ta cùng đệ đệ mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng ta thật sự chỉ khi hắn đúng tri kỷ, đúng thân nhân, tỷ tỷ trong nội tâm có... Khác người thương.” Mị tỷ nói người thương, nụ cười trên mặt bỗng nhiên dừng lại một chút, trong nội tâm thở dài: Ngươi lại làm sao biết, ta người thương liền là phụ thân ngươi đâu này?
Lâm Ngọc Đình bị Mị tỷ trực tiếp chọc thủng, có chút ngượng ngùng, nhưng theo Mị tỷ thần sắc cùng trong giọng nói, hắn cùng Sở Thiên xác thực thuần túy là tỷ đệ quan hệ, huống chi Mị tỷ dáng tươi cười đình trệ thần sắc bị Lâm Ngọc Đình bắt được, dùng trực giác của nữ nhân, Lâm Ngọc Đình biết rõ, Mị tỷ thật sự có người thương, nếu không một khắc này thần sắc sẽ không như vậy cô đơn.
Mị tỷ lại cùng Lâm Ngọc Đình lặng lẽ nói một hồi lời nói, sau một lát, hai người liền tình như tỷ muội, xuy xuy cười cười, tựa hồ đã nhận thức rất nhiều năm, vừa tắm rửa đi ra Sở Thiên đã gặp các nàng, nhẹ nhàng thở dài, nữ nhân thật sự là khó với làm hiểu, hai cái này mặt ngoài không hề quan hệ, kỳ thật vừa có ngàn vạn lần quan hệ nữ nhân cứ như vậy đem quan hệ phức tạp đơn giản hóa, bây giờ nhìn lại, Mị tỷ rất có cơ hội cùng Lâm Ngọc Thanh lại lần nữa đoàn tụ, tối thiểu sẽ không theo trước kia giống nhau, cả đời không qua lại với nhau, Sở Thiên đột nhiên cảm thấy, chính mình có lẽ có thể khiên kiều bắc cầu, nói không chừng sẽ có chu toàn một đoạn tốt duyên.
Mị tỷ hiển nhiên chứng kiến Sở Thiên đi ra, vì vậy theo mang sang chút thức ăn cùng ba lượng Trúc Diệp Thanh, sau đó dọn xong ly, rót đầy rượu, vũ mị cười cười, nói: “Ngọc Đình, ngươi cùng đệ đệ uống chút, Mị tỷ đi cho ngươi tìm bộ đồ phù hợp chút áo ngủ tắm rửa.” Mị tỷ hiển nhiên là cho cơ hội thích hợp Ngọc Đình cùng Sở Thiên ở chung, Lâm Ngọc Đình đương nhiên minh bạch đạo lý này, cảm kích nhìn Mị tỷ vài lần, vừa rồi Mị tỷ đã nói với nàng qua, Sở Thiên buổi tối uống Trúc Diệp Thanh thời điểm, đúng thoải mái nhất vui sướng nhất thời điểm, chỉ cần nhiều làm bạn bên cạnh của hắn, hắn tự nhiên hội ỷ lại bên trên hắn, sau đó yêu mến hắn.
Lâm Ngọc Đình trải qua Mị tỷ thuần thuần dạy bảo về sau, giống như trở nên so dĩ vãng đều nhiều hơn thêm vài phần nữ nhân vị, ngồi ở trước bàn, yên tĩnh nhu thuận nhìn xem Sở Thiên uống Trúc Diệp Thanh, Sở Thiên có vài phần không thói quen, uống một hơi cạn sạch trong chén Trúc Diệp Thanh, vỗ Lâm Ngọc Đình đầu nói: “Lâm nha đầu, bình thường một chút.”
Lâm Ngọc Đình say lòng người cười cười, cầm lấy tinh xảo bình rượu, chậm rãi đi đến Sở Thiên bên người, phong tình vạn chủng ôn nhu nói: “Thiếu soái, ta cho ngươi rót rượu.”
[/hide]