Vương pháp ư? Sở Thiên khẽ cười giọng khinh thường nói:
- Vương pháp là cái thá gì chứ? Nó thật sự công bằng sao? Nếu thật sự có vương pháp công bằng khách quan thì cảnh sát Hàn đã không bị tôi ném ra ngoài cửa Lâm gia rồi, cũng không phải bất lực và Tư lệnh Dương cũng không phải nói chuyện hôm nay dừng lại ở đây rồi.
- Vương pháp thì tác dụng với người dân bình thường còn đối với tôi thì không có nghĩa lý gì và với Tư lệnh Dương cũng vậy, cho nên trong lòng tôi cũng đã có vương pháp của mình đó chính là luật thiện ác.
Dương Chấn Thiên cũng không thể không thừa nhận Sở Thiên là một nhà chính trị tài ba, chất vấn gì tới hắn đều được hắn trả lời trôi chảy, mắt nhìn bốn phía rồi cuối cùng ra đòn sát thủ:
- Câu trả lời của cậu có thể thuyết phục được tôi, nhưng cậu đã lợi dụng quan hệ để điều động quân lính ở cảng, đó là tội lớn chỉ e là không thể nào thuyết phục được trung ương, thuyết phục được các lão đại.
Nát mặt Sở Thiên không chút kinh sợ, sau khi cười đầy thâm ý thì không chút do dự đáp:
- Tư Lệnh Dương, anh cảm thấy ai lại có gan lơn tới mức dám điều động cả Trú quân chứ? Không, mà phải nói là ai lại có khả năng để điều động cả Trú Quân, anh có khả năng không? Đường gia, Hoắc gia hay Tô gia đây? Chỉ e là đều không có khả năng đó.
Dương Chấn Thiên sắc mặt thay đổi, giờ mới nghĩ tới vấn đề có liên quan, cả Thiên Triều người có khả năng điều động Trú quân chỉ có người lớn nhất trong số những người lớn, mình chỉ chú ý tới người tự tiện điều động mà không hề nghĩ tới việc khả năng tự điều động quân lính của Sở Thiên. Lúc này khí thế yếu đi, hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ là ông ấy trao quyền?
Nhìn người thông minh trước mặt đã có phản ứng Sở Thiên có thiện ý vỗ vào vai hắn sau khi gật đầu đầy sâu xa nói:
- Từ nguyên tắc bảo mật nên không thể trả lời câu hỏi của Tư lệnh Dương, Sở Thiên thân mang trọng trách tới Hongkong thực hiện nhiệm vụ nên có chút ngông cuồng, ai bảo có người chặn đường chứ?
Dương Chấn Thiên toát mồ hôi, nuốt nước bọt hồi lâu không nói gì.
Chẳng trách tên nhóc này lại ngông cuồng như thế, hóa ra hắn còn có chỗ dựa phía sau, Hoắc gia đúng là mắt mù mới chọc Sở Thiên để rước họa vào thân.
Quyết đinh đè chết lạc đà bằng cây rơm sau cùng ngón tay Sở Thiên vuốt vuốt chiếc lá rụng nhuốm máu, ánh mắt thâm thúy xa xôi khiến người khác không thể nhìn trực diện được, thản nhiên đáp lại:
- Đường Hoàng ngoài việc gây rối ra thì quan trọng hơn là bà ta còn giở trò lưu manh với Lan bà bà, anh nói xem tôi có thể để bà ta toàn vẹn mà ra ngoài sao? Bà ta nhất định phải để lại hai cánh tay.
Cái gì? Giở trò lưu manh với Lan bà bà? Người của Đường gia có phải điên rồi không? Cậy mình ở Thiên Triều có một nửa là xã hội đen thì không biết sợ là gì rồi, đến Lan bà bà mà cũng dám đắc tội, phải biết rằng khi hắn tham gia bữa tiệc Quốc khánh đã nhìn thấy cách mạng đời thứ hai vô cùng kính trọng bà thì biết bà là nhân vật như thế nào rồi?
Khóe miệng Dương Chấn Thiên khẽ động, tức giận nhìn Đường Hoàng, lạnh lùng nói:
- Đường Hoàng, cô thật sự đã vô lễ với Lan bà bà?
Đường Hoàng bị ánh mắt sắc lạnh của anh rể lướt qua thì lập tức rợn người, thì thào đáp:
- Lão thái bà đó bao che cho hung thủ.
Lan bà bà xuất hiện trên lầu, dù Dương Chấn Thiên là nhân vật kiệt xuất một phương nhưng sau khi gặp Lan bà bà cũng phải kính cẩn chào hỏi và lòng lo sợ nhìn Lão thái thái, sau cùng dưới tầm mắt như biển rộng của Lan bà bà thì không ngừng toát mồ hôi, cơ mặt cũng run run giống như đưa học sinh làm sai việc gì đó.
Lan bà bà có được lợi thì bỏ đi.
Dương Chấn Thiên thở dồn dập, tòn thân run run, Đường Phượng muốn tới đỡ anh ta thì bị hất ra, hắn chỉ vào Đường Hoàng giận giữ nói:
- Nhìn xem em gái em đã làm ra việc gì đây, nói cho Đường gia và Hoắc gia các người biết, việc này tôi không quản được, nếu thât sự phải để lại cái mạng chó thì em đi mà khuyên em gái em tự phế hai tay đi, đi!
Sau khi nói xong, Dương Chấn Thiên không chút bận tâm buông người quay đi, nếu Sở Thiên chỉ đơn thuần là dựa vào thế lực của Tô gia thì hắn còn có thể mượn lực mà đánh nhưng giờ Sở Thiên đã có câu nói "Tùy cơ ứng biến" của Chủ tịch rồi hơn nữa Đường Hoàng còn đắc tội với lão thái bà độc nhất vô nhị nên cơ bản là không thể nào đàm phán cùng với Sở Thiên được.
Bọn cảnh vệ chần chừ chốc lát rồi vội đi theo ông chủ.
Tất cả mọi người đều nhìn Sở Thiên với vẻ kinh ngạc vì không đánh mà khuất phục được binh lính đến cả Dương Chấn Thiên cũng bị hắn dọa cho bỏ đi thì không khỏi nhìn kỹ lại tên nhóc này. Lâm gia thì lại càng kinh ngạc thật không ngờ tên nhà quê này lại có năng lượng kinh người như vậy còn có thể lấy sức một người mà đẩy lùi được hiệp hội các nơi.
Sở Thiên nhìn đồng hồ, gần mười giờ rưỡi rồi, nên đi tìm Lý Phú rồi bèn quyết định kết thúc vở kịch, quay đầu thản nhiên nói với Liễu Vân:
- Sau khi làm xong mọi việc thì quay về nơi đóng quân, sẵn sàng chờ lệnh xuất kích của tôi, nhớ là phải phế hai tay của mụ đàn bà kia xong mới cho đi, dám cả gan phản kháng giết không tha.
Ba từ cuối cùng dứt khoát, rơi xuống đất còn vang tiếng.
Liễu Vân không chút do dự gật đầu.
Hai chị em Đường Phượng và Đường Hoàng mặt xám xịt không còn khí thế ép người như hồi nãy.
Sở Thiên chui vào chiếc xe đen có rèm che vừa đi được mấy chục mét thì có mấy tiếng súng vang lên kèm theo là tiếng kêu thảm của Đường Hoàng, tuy hắn không nhẫn tâm đối phó với phụ nữ nhưng đối với loại phải trái không phân biệt, dung túng con gái làm những việc xằng bậy thì thế nào cũng phải cho cô ta chút giáo huấn để cô biết không phải Đường gia và Hoắc gia việc gì cũng có thể làm được.
Đồng thời Sở Thiên cũng biết hai nhà Đường gia và Hoắc gia nhất định sẽ bằng mọi giá xử lý mình.
Lúc đó, Sở trưởng Sở cảnh sát cũng đang giả chết phía ngoài cửa, ông ta nằm trong viện khi nhận được điện thoại đặc biệt thì không dám trốn tránh nữa, huống hồ hai phe đọ sức đã ngày càng rõ ràng, chỉ thị ông ta phải giải quyết việc này chu toàn, không được để chân tướng sự việc lọt tới tai giới truyền thông, cùng đó sự việc ở quán bar cũng kết thúc ở đây.
Những tin túc này đủ cho thấy sự thắng lợi của Sở Thiên, Hoắc gia trở về trong tư thế thảm bại.
Lâm Nguyệt Như thấy Cục trưởng Cục cảnh vệ đích thân tới chỉ huy và cảnh sát bên ngoài đều đã rời đi thì thở phào, không ngờ khả năng của Lan bà bà lại kinh sợ như vậy, vài phần công văn đã tới trung ương và đặc bộ, toàn bộ sự việc đều được thay đổi, một nửa lực lượng ở HongKong đối phó với Sở Thiên giờ đã không còn.
Nhưng Lan bà bà là người có lý lịch tư bản, ai mà lại không biết bà? Bà hô mưa gọi gió là chuyện bình thường nhưng hôm nay Sở Thiên dựa vào cái gì mà lại dọa được Dương Chấn Thiên chứ? Lẽ nào Tô lão gia đã sử dụng tới quan hệ? Nhưng không hề nghe người nhà Tô gia tiết lộ gì, xem ra phải dành thời gian tìm Sở Thiên hỏi cho rõ.
Liễu Vân làm xong việc đang chuẩn bị rời đi thì trên lầu Liễu Yên gọi khẽ:
- Anh!
Liễu Vân ngẩng đầu tìm kiếm, sau khi nhìm thấy Liễu Yên thì khẽ gật đầu ra hiệu rồi lập tức dẫn nhóm binh lính rời đi.
Sở Thiên tùy cơ úng biến đương nhiên lọt vào trong mắt các nguyên lão chính phủ, nhưng là nắm trong lòng bàn tay cùng với ân oán của họ mà cảm ơn, vũ đài thế giới nhanh chóng sẽ được giao lại cho người trẻ tuổi. Tuy nói thế giới thực sự vẫn đang nằm trong tay các nhà chính trị lâu năm nhưng đối diện với trò chơi của những người trẻ đã là cách thức đánh giá khôn sống mống chết của người lớn.
Họ thích coi người là quân cờ và cũng thích bị quân cờ của người có khả năng chặn đường.
Lúc này hai nhà Hoắc Đường ngoài việc nổi trận lôi đình ra thì cũng chẳng còn cách nào khác, muốn mượn các mối quan hệ để mược cơ hội giết chết Sở Thiên nhưng đều bị các lão thành hiểu chuyện cản lại, nói với họ lùi một bước trời cao biển rộng, nếu thật sự làm lớn chuyện thì chết cũng nhất định là hai nhà Đường Hoắc.
Là chủ nhân của Đường gia, đã gần bảy mươi tuổi Đường Kiến Quốc trò chuyện với một vị cách mạng đời thứ hai đã có thâm giao từ lâu, vẫn chưa kịp kể ra những xót xa thì đã bị lão già gần đất xa trời phê bình Hoắc gia thẳng thắn là không coi ai ra gì đến Lan bà bà một nhân vật lẫy lừng như vậy cũng dám đắc tội đúng thật là chán sống rồi, vì thế ngăn lời của Đường Kiến Quốc một cách cứng rắn.
Đương nhiên, mọi người đều không thể không báo cho hai nhà Đường Hoắc bao gồm cả Dương Chấn Thiên biết, Sở Thiên có Chủ tịch là chỗ dựa thì dù sao chuyện này ai cũng không dám nói bậy nếu bị trên biết thì ai cũng khó tránh khỏi cái chết, mọi người đều a dua theo nên cái gì nên nói hoặc không nên nói trong lòng mọi người đều đã có dự tính.
Hoắc Đường nghĩ trăm cách không được lại không thể nhờ phía chính phủ giúp xử lý Sở Thiên bèn quyết định huy động lực lượng ngầm, sự việc không giải quyết bằng cách chính đáng được, Đường gia không tiện ra mặt lại đặt tiền cược lên người của Triệu Bảo Khôn, còn âm thầm mời không ít sát thủ tham gia vào đội ngũ của Đông Hưng hội khiến Đông Hưng hội bỗng nhiên mở rộng gấp đôi.
Thấy thủ hạ đua tin tình báo tới, anh Húc cảm nhận được mây đen sát khí bao bao thành nhưng không hề lo lắng, ngoài việc Sở Thiên có thân thủ khỏe mạnh còn cả sự việc ở quán bar Sở thiên vẫn toàn ven lui ra đã đem lại niềm tin cho hắn, lập tức bình tĩnh lại quan sát tỉ mỉ hành tung của Triệu Bảo Khôn, chuẩn bị tìm buổi tối nào đó để phục kích gã.
Bỗng điện thoại của anh Húc kêu lên, cầm chiếc điện thoại với vẻ kinh ngạc nghe máy, giọng nói của nữ giới vang lên.
Một lát sau anh Húc vẻ tươi cười cúp điện thoại, thở phào, Đông Hưng hội hết đời rồi.
Chỗ những ngôi nhà hoang gần biển, gió biển mặt ướt không ngừng thổi vào.
Bảy tám vị đại hán to khỏe ném Lý Hoán Hồng vào một gian phòng, hai tên trai tráng còn vứt chăn lên người anh ta.
Vi đại hán kéo nhẹ khăn trùm đầu và dây thừng trói Lý Hoán Hồng, sau khi thấy chác chắn mói nền nã nói:
- Lý công tử, chúng tôi chỉ là cần tiền nên anh đừng có ý chạy trốn để tránh làm tổn thương hòa khí, đợi ngày mai chúng tôi tìm lệnh tôn lấy tiền chuộc rồi tôi đảm bảo anh an toàn trở vè Lý gia tiếp tục sống cuộc sống đại gia của anh.
Lý Hoán Hồng không hổ là con nhà quyền quý, sau khi trải qua kinh sợ lại trở lên điềm tĩnh, bình tĩnh đáp:
- Các anh yên tâm, Lý gia chúng tôi không hề thiếu chỗ tiền đó nên tôi không thể ngu ngốc gì mà lại đối đầu với các anh, nhưng các anh có thể đưa cho tôi thức ăn và nước uống, lấy nhiều tiền như thế mà đãi ngộ thì hơi thấp thì phải?
Ha ha ha! Vi đại hán cười dài hồi lâu mới dừng lại, gật đầu hài lòng:
- Giờ tôi mới biết tại sao Lý gia lại có thể thành công, quả nhiên những chủ nhân gan dạ sáng suốt hơn người hơn nữa còn là nhũng người rất thoải mái, được Lý công tử chúng tôi đặc biệt tiếp đãi anh, người đâu lấy cho Lý công tử Sandwich và Cocacola.
Hai tên đại hán lấy từ đồ ăn mang theo ra sandwich và cocacola đi lên.
Vi đại hán sau khi căn dặn bọn họ trong coi Lý Hoán Hồng cẩn thận rồi dẫn mấy người còn lại ra phòng khách, phủi phủi bụi trên chiếc ghế gỗ cũ rồi không chút do dự ngồi xuống, nhẹ nhàng mở khăn trên mặt ra, sau khi thở dài Vi đại hán thấp giọng nói:
- Năm người ở lại trong coi Lý công tử, Quyền và Dũng đi cùng anh đi lấy tiền.
Mấy tên đại hán gật gật đầu.
Quyền sau khi suy nghĩ thì hỏi:
- Anh Hào, anh nói xem Lý gia có thể báo cảnh sát không vậy?
Anh Hào lắc đầu, cười đầy thâm ý nói:
- Không thể, như Lý công tử đã nói, Lý gia không thiếu tiền, người mỗi năm dễ dàng kiếm được mấy trăm triệu làm sao lại để tâm có hai mươi triệu chứ? Hơn nữa, anh còn sắp xếp mấy quân cờ trong sở cảnh sát và trong nhà Lý gia mà, có bất cứ động tĩnh gì thì chúng ta lập tức có tin báo ngay, các cậu cứ đợi ngày mai chia tiền đi.
Mọi người trong lòng như chút bớt gánh nặng.
A Dũng vẻ vui mừng không kìm được hỏi:
- Anh Hào, chúng ta lấy tiền bằng cách nào chứ?
Trên miệng anh Hào nở nụ cười khiến người khác chờ đợi rồi bình tĩnh nói:
- Tiến thành Kinh Thế.
Mọi người không hỏi thêm nữa họ đều biết anh Hào là người thông minh, anh ta làm việc đều rất thận trọng, trong lòng không khỏi khát khao tới cảnh tượng thu tiền ngày mai, hai mươi triệu là khái niệm gì chứ? Là con số khiến người ta cả đời không dám tưởng tượng tới.
Gió biển đột nhiên thổi mạnh mang theo carmuif máu tanh.
Xe màu đen có rèm chạy về phía sườn núi, Sở Thiên mở của sổ nhắm hờ hai mắt cảm nhận cảm giác khác lạ khi toàn thân bị gió lớn gào thét thổi qua, suy nghĩ vô tận mở ra rõ ràng, đấu tranh bên ngoài đã được xác định, tiếp theo sẽ là sóng ngầm nhô lên mạnh mẽ rồi, Đông Hưng hội sẽ dốc toàn lực đối phó với mình.
Biệt thự Thiên Vận.
Đồng hồ gõ báo giờ, Lý Gia Thành mở mắt từ sau giấc ngủ trưa là một giờ ba mươi phút, bèn ngồi dậy mặc quần áo, ông biết người của chính phủ sắp tới, tuy là phú ông của Hongkong nhưng ông không hề kiêu căng mà khiêm tốn nhiệt tình, ung dung là đặc điểm lớn nhất khiến ông thành công.
Sau khi thu dọn xong Lý Gia Thành kêu người làm pha ấm trà ngon rồi ngồi yên lặng trong phòng khách đợi người tới.
Mấy chiếc cao cấp xe con ngưu hò hét về phía trước lái vào.
Phụ trách cảnh giới binh sĩ vươn tay ý bảo bọn hắn dừng lại, xe con vẫn như cũ hờ hững xông về trước đến, Liễu Vân đưa tay đối với phía trước xe con lốp xe chính là hai phát, ‘bang bang’ vang lên về sau, xe con lập tức mất đi khống chế, thất vòng tám uốn éo tiêu sái hết hơn mười thước, sau đó liền tắt lửa nằm sấp ổ bất động.
Đằng sau mấy bộ xe con rơi vào đường cùng chỉ có thể dừng lại, cửa xe ‘bang bang’ mở ra đóng, đi xuống mười cái khí thế dâng trào người trẻ tuổi, từ đó lại thoáng hiện ra một đôi nam nữ, mỹ phụ thì là toàn thân tố trang bị, không có quá lâu châu báu sức, trên mặt nhàn nhạt hồng nhuận phơn phớt, trong mắt không ngừng hiện ra sóng hoa, ai nấy đều thấy được đến, nàng này tất nhiên tinh thông tâm kế.
Nhưng lại để cho Sở Thiên chân chính cảm thấy hứng thú đấy, thì là mỹ phụ bên người nam nhân, trung niên nhân khí vũ bất phàm, giơ tay nhấc chân tầm đó hiển thị rõ Đại tướng phong phạm, đặc biệt là sáng ngời có thần con mắt, không giận mà uy, nhìn thấy trước mắt thảm cảnh về sau, cũng không có người bình thường như vậy biểu hiện kích động hoặc là kinh ngạc, mà là đưa ánh mắt tập trung tại Sở Thiên trên người.
Đường Hoàng trên mặt lộ ra vẻ cao hứng, la lớn: “Tỷ phu, tỷ tỷ, các ngươi nên vì ta làm chủ a...”
Rất rõ ràng, hai người kia chính là phương Nam quân khu Tư lệnh phó cực kỳ phu nhân Đường Phượng, Dương Chấn Thiên vốn là không muốn trộn đều Hoắc Đường hai nhà bừa bãi lộn xộn sự tình, muốn hắn khiêng Tư lệnh phó tên tuổi đi dọa người hoặc là làm việc, có chút không phải tư vị, nhưng ở Đường Phượng vừa khóc nhị náo thắt cổ uy hiếp phía dưới, chỉ có thể mang theo cảnh vệ đến xem tình huống.
Hơn mười vị trẻ tuổi đều là hắn cảnh vệ, khả năng tại vươn người bên cạnh bị người sủng thói quen, cho nên nhìn thấy xe con bị Liễu Vân đánh bại lốp xe, lập tức cũng mặc kệ Dương Chấn Thiên thái độ, tại Đường Phượng bày mưu đặt kế phía dưới lấn trên người trước, Liễu Vân lần nữa phất tay, vài chục thanh súng tiểu liên bưng lên đến, lạnh lùng nói: “Dám can đảm tiến lên, giết chết bất luận tội.”
Dương Chấn Thiên quét mắt Liễu Vân bọn hắn vài lần, sắc mặt khẽ biến thành khẽ biến hóa, đóng quân tuy nhiên thẳng lệ trung ương quân ủy chỉ huy, nhưng nó hành chính biên chế cũng xếp vào phương Nam quân khu quản thông suốt, cho nên hắn nhiều ít có chút hiểu rõ Liễu Vân đám người quần áo và trang sức phối trí, đây là đóng quân trong x ứng phó nhu cầu bức thiết liền, đóng quân được xưng trong bộ đội tinh nhuệ, x ứng phó nhu cầu bức thiết liền đúng tinh duệ trong tinh duệ.
Tuy nhiên ứng phó nhu cầu bức thiết liền chỉ vẹn vẹn có vài trăm người, nhưng cái này vài trăm người đều là tinh tuyển đi ra binh vương, bọn hắn tiền bối đúng lúc trước được chuẩn tiến vào đóng quân tiên phong, vì biểu hiện ra Thiên triều uy vũ chi sư, ứng phó nhu cầu bức thiết liền hàng năm quang xạ kích dùng viên đạn so một cái chỉnh biên giáp loại bộ binh sư đều nhiều hơn, cho nên đạn không hư cũng không phải đồn đại.
Dùng lời của bọn hắn nói, tại m khoảng cách lên, yêu cầu đơn xạ kích phải trúng mục tiêu địch nhân đầu, đây là đơn giản nhất yêu cầu.
Như vậy tinh nhuệ làm sao sẽ bị điều động đâu này? Dương Chấn Thiên không có lên tiếng, ánh mắt chằm chằm vào Sở Thiên.
Cái này mười cái cảnh vệ tuy nói là Ngưu Nhân, nhưng ở súng tiểu liên dưới áp chế nhưng lại không thể không nhẫn nại, Đường Phượng sắc mặt biến hóa, toàn thân không có phục trang đẹp đẽ cũng không tỏ vẻ hắn không nắm chắc, không biết trước khí cùng khí phách, một bộ tố trang bị chẳng qua là là trượng phu ít trêu chọc chút phiền toái, cho nên trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, khinh thường nói: “Kháo vài thanh phá súng có gì đặc biệt hơn người, phương Nam quân khu mấy vạn đem đều có.”
Nguyên lai là phương Nam quân khu người, xem ra Đường Hoàng đúng đem Dương Chấn Thiên chuyển ra đã đến, trách không được trước mặt trung niên nhân khí vũ bất phàm rồi lại không chê vào đâu được, xem ra muốn đem hắn tâm tình kéo đứng lên, mình mới có thể nắm giữ đến quyền chủ động, nghĩ tới đây, Sở Thiên vỗ vỗ tay, Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu bỗng nhiên xông ra.
Liễu Vân làm thủ hiệu, bưng súng tiểu liên đám binh sĩ nhanh chóng tản ra, còn lại Thiên Dưỡng Sinh cùng lão Yêu để ngang phía trước, Sở Thiên nghiêng người nhìn xem Đường Phượng, nhàn nhạt nói: “Nếu như bên cạnh ngươi mười mấy người, có thể đánh thắng bên cạnh ta hai vị huynh đệ, người, ngươi cứ việc mang đi, đương nhiên, thua, ngươi liền câm miệng.”
Kẻ này quá cuồng vọng!
Đường Phượng vô cùng tức giận, thanh âm lạnh như băng tới cực điểm: “Cho ta tìm được chút mặt.”
Có thể trở thành Dương Chấn Thiên cảnh vệ không có vài thanh bàn chải là không thể nào đấy, tuy nhiên bọn hắn không đến mức đến dùng nhất chống đỡ trăm biến thái tình trạng, nhưng lấy một chọi mười đúng không có vấn đề gì cả đấy, mà cái này ‘thập’ không phải chỉ binh lính bình thường, đúng chỉ nam phương quân khu Lính Trinh Sát, có thể ngăn trở mười tên Lính Trinh Sát cảnh vệ đúng gì nhân vật? Sợ rằng đều không nghĩ ra được.
Nhìn qua trước mắt hai tên dung mạo không sâu sắc gia hỏa, cảnh vệ đám bọn họ khẽ lắc đầu, hiển nhiên cảm thấy khi dễ bọn hắn không coi vào đâu bổn sự, nhìn chăm chú vài lần về sau, hai tên thể trạng hơi chút nhỏ gầy cảnh vệ mới nhanh nhẹn xông tới, cánh tay kéo dài thẳng tắp hữu lực, nắm đấm vù vù xé gió, rất có đá vụn Đoạn Đao uy lực.
“Trận chiến này, ta đến!” Lão Yêu vỗ vỗ Thiên Dưỡng Sinh bả vai.
Lão Yêu tiến lên trước vài bước, duỗi ra hai tay cuốn lấy hai người, chân trái như như đạn pháo liên tục điểm ra, ‘bang bang’ hai tiếng vang lên, hai tên cảnh vệ như là gãy cánh điểu nhân ngã xuống đất, không có hoa lệ so chiêu, không có đại chiến hiệp, chính là chất phác tự nhiên quấn đá, lại để cho đối chiến ngắn gọn chấm dứt.
Lão Yêu thân hình tuy nhiên nhỏ gầy, nhưng lực đạo cùng đắn đo vị trí đều là vừa đúng, cho nên hai tên cảnh vệ ngã văng ra ngoài liền khó với bò lên, trên đầu gối phương uy hiếp đỏ tía mảnh nhỏ, nhưng toàn tâm đau nhức đau, nếu như không phải là bọn hắn bình thường trong khi huấn luyện có thể chịu khổ, lúc này chỉ sợ đã sớm tru lên đi ra, ném đi Dương Chấn Thiên mặt.
Còn dư lại cảnh vệ phẫn nộ ngoài cũng cực độ khiếp sợ, không thể tưởng được lão Yêu thân thủ như thế bá đạo, đưa tay tầm đó sẽ đem hai tên huynh đệ đánh chính là răng rơi đầy đất, trong nội tâm không khỏi bắt đầu một lần nữa xem kỹ, không chút nào thu hút lão Yêu, ai ngờ, lão Yêu lại toát ra cuồng vọng mà nói: “Không nên lãng phí thời gian, lên một lượt đến đây đi.”
Khinh người quá đáng! Cảm thấy solo nhất định là ngược đãi phần, vì vậy lẫn nhau đối mặt về sau, cảnh vệ đám bọn họ rốt cục xông tới, nồi đất lớn nắm đấm cùng lăng lệ ác liệt đi đứng tựa như đầu đường Phách Vương bên trong vù vù rung động, đối với nhỏ gầy lão Yêu quyền cước gia tăng, tại quyền phong thối vũ ở bên trong, lão Yêu giống như là trong biển rộng lá rụng, tuy nhiên nhỏ bé phiêu diêu, nhưng tổng không chìm nổi.
Một tiếng thét dài.
Quyền phong thối vũ lập tức tan hết, cảnh vệ đám bọn họ ngổn ngang lộn xộn nằm trên mặt đất không động đậy, mà nhỏ gầy lão Yêu như trước ngạo nghễ mà đứng, nhưng không có bất kỳ người nào dám xem thường hắn, cảnh vệ đám bọn họ càng là sợ hãi không thôi, như thế nào cũng nghĩ không thông, lão Yêu kích đánh vào người lực đạo rõ ràng không lớn, vì cái gì lại làm cho người đau nhức đau không thể tự chủ.
Bọn hắn học qua “đầu bếp róc thịt trâu”, nhưng không có nghĩ đến, hiện đại cũng có bào đinh.
Đường Phong sắc mặt của bọn hắn cực kỳ khó coi, được xưng tinh nhuệ cảnh vệ bị lão Yêu đánh cho răng rơi đầy đất, truyền sau khi ra ngoài chỉ sợ ném vào Đường gia cùng Dương gia mặt, mà Dương Chấn Thiên lại tựa hồ như đối trước mắt tình cảnh bỏ qua, khóe môi nhếch lên ý vị thâm trường dáng tươi cười đạp đi lên, chằm chằm vào Sở Thiên nói: “Thiếu soái bên người quả nhiên tinh binh cường tướng.”
Sở Thiên cúi người nhặt lên nhuốm máu lá rụng, lập tức chằm chằm vào muốn xem mặc chính mình Dương Chấn Thiên, nhàn nhạt đáp lại: “Dương tư lệnh mới là nhân trung chi long, nghe các đại lão đồn đại, Dương tư lệnh tiền đồ vô lượng, chỉ là của ta thật không ngờ, đường đường tư lệnh sẽ vì Hoắc gia xấu xí sự tình tự mình đến đây, điều này làm cho ta có hơi thất vọng.”
Đường Phượng không thể gặp người khác giáo huấn trượng phu, huống chi đúng Sở Thiên cuồng vọng như vậy tiểu tử, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có chút thân thủ liền tự cho là đúng, cho phép lớn Thiên triều còn chưa tới phiên ngươi giương nanh múa vuốt, vô luận là Hoắc gia hay là Đường gia, muốn giẫm chết ngươi cùng giẫm con kiến không có cái gì khác nhau.”
Sở Thiên miệt thị cười cười, thổi đi lá rụng bụi mảnh, nếu có điều chỉ mà nói: Là (vâng, đúng) sao? Thế nhưng là ta đây con kiến không chỉ có cắn Đường Thiên Ngạo, còn quạt Hoắc Vô Túy, hôm nay còn muốn rơi Đường Hoàng mặt, đến tột cùng là Hoắc Đường hai nhà vô năng, hay là ta đây con kiến quá mức cường đại, như thế nào đều giẫm bất tử đâu này?"
Hiểu rõ sự tình về sau, Dương Chấn Thiên cảm thấy có lẽ dập tắt chiến hỏa, miễn cho càng náo càng lớn, càng náo càng loạn, đã đến không thể vãn hồi chi tế, song phương chỗ dựa cũng sẽ bị cuốn vào tiến đến, đến lúc đó trong thâm tâm đấu tranh bày ở trên mặt bàn đến, vậy cũng chính là ngươi chết ta sống sát phạt rồi, tuyệt sẽ không gió êm sóng lặng kết thúc.
Dương Chấn Thiên dùng ánh mắt ngăn lại Đường Phượng ăn nói bậy bạ, thanh âm bình thản nói: “Thiếu soái, ta tuy nhiên không biết mọi người có cái gì hiểu lầm, nhưng sự tình hôm nay náo đã khá lớn, ngươi muốn tặng thưởng cũng vậy là đủ rồi, theo ta thấy, sự tình hôm nay liền dừng ở đây được không nào? Có cái gì ân oán ngồi xuống giải quyết.”
Sở Thiên cười khẽ, long trời lở đất nhổ ra: “Không được!”
Lời vừa nói xong, vô luận là Đường Phượng Đường Hoàng bọn hắn, hay là Lâm gia con cái cũng không có so khiếp sợ, Sở Thiên liền Dương Chấn Thiên mặt mũi cũng không cho? Chẳng lẻ không sợ trêu chọc vị này tuổi trẻ tài cao tư lệnh, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở sao? Tuy nhiên Tô gia cường hãn, nhưng cũng không có tất yếu cây cái này cường địch a...
Liễu Yên khóe miệng lộ ra cười khổ, người nam nhân này hay là như vậy liều lĩnh.
Dương Chấn Thiên trong nội tâm tuy nhiên cũng khiếp sợ, nhưng như trước mặt không đổi sắc: “Vì cái gì?”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, ý vị thâm trường nói: “Dương tư lệnh, ta rất muốn cho ngươi mặt mũi lại để cho sự tình giải quyết, nhưng là ta Sở Thiên nói ra rất khó sửa đổi, nếu như Đường Hoàng triệu tập cứu viện có thể ngăn chặn ta, ta đem mệnh cho nàng. Nếu không, ta hôm nay liền xác định vững chắc muốn hắn hai cánh tay rồi.”
Đường Phượng cùng Đường Hoàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, đều đưa ánh mắt đặt ở Dương Chấn Thiên trên người.
Dương Chấn Thiên như trước không có giận tím mặt, nhưng trên người lại tràn ra khí phách: “Ngươi là đỉnh thiên lập địa đàn ông, có tất yếu cùng yếu đuối nữ tử gây khó dễ sao? Sở Thiên, nếu như ngươi chịu thả Đường Hoàng, ta dùng Dương Chấn Thiên ba chữ cam đoan, sự tình hôm nay toàn bộ dừng ở đây, ngươi chỗ phạm sự tình toàn bộ thủ tiêu.”
Sở Thiên ánh mắt bình tĩnh: “Không được!”
Lời nói không sợ hãi người chết không ngớt!
Tất cả đều nhanh điên rồi, không biết Sở Thiên nơi nào đến lực lượng, cuồng vọng đến loại tình trạng này, Lâm Nguyệt Như giúp đỡ Lan bà bà ra vài phần công văn về sau, rút sạch gọi điện thoại cho Tô lão gia tử, vừa mới kể ra Sở Thiên làm việc tựa hồ có chút quá mức, Tô lão gia tử liền ý vị thâm trường nhổ ra: Có việc không nên làm có cái nên làm, mới có thể thành châu báu.
Tuy nhiên Lâm Nguyệt Như không biết lão gia tử ý tứ, nhưng thấy hắn lão nhân gia đều không có lo lắng, vì vậy cũng liền giải sầu đi ra tiếp tục quan sát tình thế giương, tuy nhiên Lâm gia bên ngoài vây quanh mấy trăm cảnh sát, nhưng không có được thượng cấp mệnh lệnh cùng với quân đội giới nghiêm, cũng không có dám xông vào hoa viên thăm hỏi sự tình gì.
Dương Chấn Thiên rốt cục nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói: “Thật muốn cá chết lưới rách?”
Sở Thiên chậm rãi lại gần đi lên, nhàn nhạt đáp lại: “Cá chết không nhất định lưới rách.”
Hai nam nhân nhìn nhau mà đứng, lẫn nhau tầm đó chỉ vẹn vẹn có mấy thốn khoảng cách, con mắt cũng không cam yếu thế đối với, đều muốn từ đối phương trong mắt tìm ra một tia khiếp đảm, nhưng hiện lẫn nhau đều rất thong dong trấn định làm cho đối phương thưởng thức, vài miếng lá rụng phiêu hạ lại không có chút nào dao động bọn hắn ngưng tụ tinh thần.
Đánh cờ rất nhanh lại bắt đầu.
Dương Chấn Thiên bờ môi khinh động, vô hình khí thế nương theo, đọc nhấn rõ từng chữ hữu lực nhắc nhở: “Ngươi giết người đả thương người, tử tội mang vạ cũng khó khăn miễn, vì cái gì không muốn dàn xếp ổn thỏa đâu này? Soái quân cùng Tô gia lớn hơn nữa quyền thế, cũng không cách nào đồng thời áp chế Đường Hoắc hai nhà cùng với Hồng Kông các giới tai to mặt lớn.”
Khóe miệng giơ lên dáng tươi cười, Sở Thiên không kinh không sá, lạnh nóng trả lời: “Đả thương người giết người đô sự ra có nguyên nhân, trong tay của ta còn có băng ghi hình đâu rồi, không có Hoắc Vô Túy súc sinh hành vi, ta căn bản chẳng muốn phản ứng những cái... Kia phế nhân, của ta tất cả hành động cùng Lâm gia không quan hệ, càng cùng Tô gia không quan hệ, Sở Thiên cho tới bây giờ đều là đỉnh thiên lập địa đàn ông.”
Dương Chấn Thiên khẽ gật đầu, kẻ này quả nhiên có tướng soái phong phạm, bị chính mình bách xem vậy mà như trước không sợ, đáng tiếc tất cả mọi người bởi vì các loại rắc rối quan hệ phức tạp bị đổ lên mặt đối lập, nếu không hai người ngồi xuống uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt bự đúng cỡ nào mãn nguyện sự tình, nghĩ tới đây không khỏi thầm than ý trời trêu người.
Lập tức nhưng vẫn là không thể không giải quyết sự tình làm chủ.
Đương hai người khí thế đọ sức ở bên trong, Dương Chấn Thiên lại mở miệng: “Tốt, cho dù ngươi quán bar giết người đả thương người có nguyên nhân, nhưng ngươi vì sao tại Lâm gia hoa viên đánh chết bảo tiêu cùng vết thương do thương hơn mười số cảnh sát đâu này? Thậm chí đấu súng cảnh vụ phó sở trưởng, lui một bước mà nói, cho dù lại là bọn hắn bách ngươi, ngươi cũng không phải lung tung giết người? Dù sao, Thiên triều cùng đặc khu còn có vương pháp.”