Cà phê Lam Sơn phảng phất hương thơm, mùi hương đậm đặc và hấp dẫn. Sở Thiên nhẹ chỉ vào chỗ ngồi, thản nhiên nói:
- Tôi là người thân của Lý tiên sinh. Toàn quyền thay mặt ông ấy lo lắng xử lý chuyện tiền chuộc. Tuy nhiên mới sáng sớm đã nói chuyện tiền dường như có chút tục tằn rồi. Nhưng Trương Tử Hào, có can đảm uống ly cà phê với tôi không?
- Ha ha ha!
Trương Tử Hào cười phóng khoáng. Không chút do dự ngồi lên ghế. Nhìn chằm chằm Sở Thiên khen:
- Tiểu huynh đệ, tôi tung hoành giang hồ mười mấy năm. Sống chết mấy phen, lần đầu tiên có người hỏi tao có can đảm hay không, ngươi thực là có dũng khí. Vì điểm này tao sẽ uống với mày.
A Quyền và A Dũng kinh ngạc. Lên tiếng gần như cùng lúc:
- Anh Hào, đừng uống.
Trương Tử Hào lắc đầu cười, bình tĩnh nói:
- Không sao!
Lập tức bưng cà phê lên ngửa đầu uống cạn, sự can đảm hơn người hiện rõ, ngay cả Sở Thiên cũng không thể không ngưỡng mộ sự can đảm của gãm quả nhiên là loại người làm việc lớn. Chẳng trách dám bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản Lý gia, còn đưa ra giá trên trời mà bọn khủng bố cũng không dám hét.
Sau khi Trương Tử Hào uống cà phê xong liền châm một điếu thuốc, nhả khói ra, ngẩng đầu nhìn sương khói nồng nặc vây quanh ánh đèn lờ mờ chiếu xuống chầm chậm trôi trên khoảng không, càng ngàng càng khuếch tán, càng lúc càng mờ nhạt tiếp đó ngăn ra thành từng đốt liên tiếp, cuối cùng tiêu tan vào không khí.
Hút thuốc là cách đàn ông giải tỏa thăng trầm cuộc sống và là cách duy nhất giảm bớt căng thẳng. Không cần sự thấu hiểu của quá nhiều người. Cũng không cần tụ tập quá nhiều người, một người, một điếu thuốc, thường cũng có thể thay cho cho rất nhiều sự lo buồn. Ở trong sương khói mờ ảo thường có thể tìm được ý nghĩ thông suốt một số việc lo buồn, ví như sự xuất hiện của Sở Thiên.
A Quyền và A Dũng thì đổ mồ hôi đầy đầu, điều này khiến Sở Thiên rất ngạc nhiên.
Xong một điếu thuốc! Trương Tử Hào khẽ khom người dụi tắt đầu thuốc màu đỏ gỗ lim trong cái gạt tàn trên bàn. Lập tức bình tĩnh nhìn Sở Thiên nói:
- Mày không phải người thân của Lý tiên sinh, cũng không phải cảnh sát Hongkong, chẳng lẽ ngươi là viện binh đến từ Đại Lục? Nhưng viện binh như mày hình như quá trẻ một chút. Số người cũng quá ít.
Quả nhiên tư duy nhanh nhẹn! Ngón tay Sở Thiên nhẹ gõ lên bàn. Nói tán dương:
- Anh Hào có con mắt rất tốt, đúng là tôi từ Đại Lục tới, là thông ấp phạm do xã hội đen cùng với Hongkong phân ra. Khó được Lý tiên sinh để mắt đến tôi, nên tôi sẽ đem cả sự việc lặng lẽ đặt xuống. Không có yêu cầu gì khác, chỉ hi họng Lý công tử bình an về nhà ăn cơm!
Trương Tử Hào vẫn không chút kinh ngạc, nhấc chân lên đáp lại:
- Ra lăn lộn cũng chẳng dễ dàng, tiểu huynh đệ lại can đảm hơn người, Trương Tử Hào trước nay là nam tử hán lấy nghĩa khí làm đầu. Hôm nay gặp được người anh em đúng là duyên phận. Như vậy đi, Lý tiên sinh đồng ý cho tao mười lăm mặt trời, nhìn mặt tiểu huynh đệ tao để lại hai mặt trời cho tiểu huynh đệ uống trà thì thế nào?
Hai mặt trời chính là hai tỷ, đủ để thấy sự hào phóng của Trương Tử Hào.
Trương Tử Hào có thể ra lăn lộn thành đạt nhanh chóng, ngoài suy nghĩ nhanh nhẹn và cẩn thận ra, nghĩa khí và hào phóng cũng là hai nhân tố. Sau mỗi lần hành động đều dựa vào thỏa hiệp trước đó mà chia tiền. Tuyệt không bí mật giữ riêng, trong đó hai người được đào tạo rõ ràng nhất chính là A Quyền và A Dũng bên cạnh gã.
Nhiều năm trước khi cướp được xe chở tiền. A Quyền bị thương ở chân không thể tham gia hành động, nhưng sau khi việc thành công, Trương Tử Hào vẫn cho gã theo định mức. Mà A Dũng trúng đạn lạc bị thương lúc cướp tiệm vàng, Trương Tử Hào cũng không từ bỏ gã. Tốn mấy triệu đô Hongkong lên tòa án cho gã, cuối cùng được tha. Bởi vậy khiến tất cả anh em đều quyết một lòng tháp tùng.
Sở Thiên nhẹ thở dài. Bất đắc dĩ cười khổ:
- Trương Tử Hào, anh quả thật là một nhân vật lớn, tôi cũng biết anh nói nghĩa khí và hào phóng. Mỗi lần hoàn thành việc lớn, ngay cả thổ địa công công cũng có thể chia chén canh nên tôi cũng tin tưởng thành ý để lại hai mặt trời. Nhưng làm sao tôi có thể tin sau khi anh nhận tiền sẽ thả người chứ?
Trương Tử Hào giơ điện thoại trong tay lên. Thản nhiên nói:
- Bắt cóc, chúng tao là chuyên nghiệp, lấy tiền không lấy mạng. Chỉ cần mười lăm mặt trời xuất hiện trước mặt tao, tao lập tức để các anh em thả người. Phải biết rằng, chúng tao cũng không muốn ngày ngày giữ lại Lý công tử. Bảo sâm vi cá đều ăn nghèo tao rồi, chỉ thiếu mỗi việc gọi mấy cô tiểu thư hầu hạ thôi. Nguồn truyện:
Sở Thiên bưng cà phê lên uống từ từ. Thờ ơ nói:
- Tuy tôi đủ tin tưởng anh Hào lại có uy tín, nhưng cấp dưới nhất định không có tố chất cao được như thế. Anh Hào, hai tay trao đổi, một tay giao tiền một bên giao hàng! Mặt khác, hai mặt trời không đủ cho tôi uống trà, ít nhất phải là năm mặt trời. Tôi nghĩ với sự hào phóng của anh hẳn là không vấn đề gì chứ?
Trương Tử Hào nghe xong cười, nhưng không lên tiếng.
A Quyền nghe được lời nói của Sở Thiên giận tím mặt, móc súng lục ra tiến lên nhắm ngay đầu hắn. Hung tợn mắng:
- Mày là cái gì chứ? Dám nói vậy với anh Hào? Cho mày hai mặt trời đã là nể mặt lắm rồi, thiếu chút cho mày hai phát đạn rồi đó? Con đường đoạn hồn, mày tham quá là sẽ thâm đấy?
Sở Thiên lắc đầu, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng miệng gã. Ánh mắt ngưng kết sát khí nặng nề khiến A Quyền ngăn không được lui về phía sau, hiọng điệu quyết đoán lạnh như băng nói:
- Đừng có dùng súng chĩa vào đầu tôi, như vậy đạn sẽ bắn vào người anh. Anh nhất định phải tin lời tôi, nếu không anh đến gặp Diêm Vương rồi thế nào cũng sẽ hối hận.
A Quyền cảm thấy có chút mất mặt, thẹn quá hóa giận tiến lên vài bước quát:
- Ông không tin!
Sở Thiên nhẹ thở dài, tay phải cầm ly cà phê lập tức có lực. Cà phê bình thường nổi bắn lên gợn sóng, giống mũi tên nhọn đánh về phía con mắt A Quyền. A Quyền nghiêng đầu tránh theo phản xạ có điều kiện. Chính lúc này, tay trái Sở Thiên như sét quấn lấy cổ tay gã, dùng lực dưới vặn, tay A Quyền buông súng rơi tự do xuống.
Tay trái Sở Thiên buông A Quyền ra. Vừa lúc lấy được súng lục, sau đó quay miệng súng rất đẹp. Bắn hai phát vào chân trái A Quyền. Thản nhiên nói:
- Tôi nói rồi, anh phải tin lời tôi nói, anh cố tình không tin. Đúng là bi kịch!
Để thuận tiện hành động. Bọn Trương Tử Hào mang theo toàn súng cách âm. Cho nên hai tiếng súng không hề làm người giúp việc sợ. Nhưng tiếng gào của A Quyền thực sự khiến lòng người dựng lên. Lúc A Quyền đang gào thét thì ngã xuống đất. Nhưng để không làm mất mặt Trương Tử Hào, kêu mấy tiếng sau liền cứng rắn cắn răng chịu đựng. Ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Sở Thiên.
Trương Tử Hào và A Dũng đều vô cùng kinh ngạc. Không ngờ được bản lĩnh Sở Thiên lại tinh xảo đến thế.
Nhưng đối với Trương Tử Hào mà nói. Càng là đối thủ mạnh càng khiến gã hứng thú. "Độc cô cầu bại" cũng chỉ có loại người như hắn mới có thể hiểu được. Nghĩ đến đây, gã vẫy tay kêu A Dũng cầm máu cho A Quyền trước đã.
Sở Thiên vẫn không kinh sợ dựa trên ghế, ngay cả súng lúc giành được cũng để trên bàn, thản nhiên uống tiếp nửa ly cà phê còn lại. Hoàn toàn không quan tâm sự căm hờn của A Quyền, Biểu thị sự khinh thường miệt thị trên mặt, trong đầu thì tính xem bọn Thiên Dưỡng Sinh không biết có tìm được chỗ giấu con tin không?
Mặc dù Trương Tử Hào vì anh em bị thương mà tức giận. Nhưng hôm nay chủ yếu vẫn là vì mười lăm tỷ tiền chuộc mà đến. Chờ tiền tới tay rồi mới đối phó Sở Thiên cũng được. Vì thế ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc mày muốn thế nào? Lý tiên sinh có thành ý giao tiền không? Nếu không thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Sở Thiên cười không rõ ý kiến. Trả lời:
- Anh Hào. Nói thật. Mười lăm tỷ là thực sự có. Nhưng tôi không nhất định phải đưa cho các người. Như vậy đi, lấy hai mươi triệu làm phí vất vả. Hơn nữa vĩnh viễn không được đụng chạm người Lý gia nữa, sau đó cút càng xa càng tốt. Không được về Hongkong, thế nào?
Trương Tử Hào lại ngửa mặt lên trời cười to. Giơ tay quét hết chén đĩa trên bàn. Tay trái chống trên mặt bàn lãnh đạm nói với Sở Thiên:
- Hai mươi triệu? Tao tham gia tiệc tối từ thiện ở Pháp, quyên tặng cũng là hai mươi triệu. Tiểu tử, đừng có chơi trò gì nữa. Trong vòng mười lăm phút không thấy được mười lăm mặt trời, tao sẽ hạ lệnh giết con tin.
Sở Thiên biết hắn không phải nói đùa. Nhưng cũng hoàn toàn không sợ hãi trả lời:
- Giết con tin? Lý công tử có xảy ra chuyện gì. Trương Tử Hào anh có thể sống sót đi ra cửa chính sao? Đối với tôi mà nói, Lý công tử sống hay chết tôi không quan tâm. Vì nhiệm vụ của tôi là xử lý anh. Không quản mọi thủ đoạn xử lý anh.
Trương Tử Hào cười đầy ẩn ý. Đột nhiên kéo quần áo ra. Mười sáu căn liên tục giáo huấn, thuốc nổ bất ngờ đập vào mắt. Khiến đám người giúp việc đột nhiên cảm thấy bất an. Trương Tử Hào vỗ vỗ thuốc nổ trên người. Không cam lòng yếu thế đánh trả Sở Thiên:
- Tuy rằng bản lĩnh mày hơn người. Nhưng nhiều thuốc nổ như vậy trên người tao. Cũng không tin mày có thể giữ chân được Trương Tử Hào tao.
Ya! Không ngờ đeo thuốc nổ đến đòi tiền!