Buổi sáng khi Sở Thiên thức dậy, Lâm Ngọc Đình đang làm cơm trong bếp. Sở Thiên có phần thấy lạ liền hỏi:
- Chị Mị đâu? Chị Mị đi đâu rồi?
Lâm Ngọc Đình chu miệng lên nói:
- Làm gì mà thấy mặt đã hỏi chị Mị đâu? Sao không hỏi mình đang làm gì?
Sở Thiên thở dài, giữa thiếu nữ và đàn bà không chỉ khác biệt ở bộ ngực, mà còn ở lời nói và cử chỉ.
Sở Thiên nhìn bộ dạng không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Lâm Ngọc Đình đành bất đắc dĩ nói:
- Vậy cậu đang làm gì vậy?
Lúc này Lâm Ngọc Đình mới mặt mày hớn hở, dương dương cái kẹp trong tay:
- Làm sữa nóng, chiên trứng, nướng bánh mì.
Sở Thiên lấy làm lạ, thiên kim tiểu thư cơm bưng nước rót đến tận miệng quần áo đưa tận tay từ khi nào lại biết xuống bếp làm cơm thế này? Ngay cả Lâm Ngọc Thanh cũng còn phải vào bếp nữa là. Hắn buột miệng:
- Từ khi nào mà cậu biết nấu cơm vậy?
Lâm Ngọc Đình giống như cười:
- Sáng sớm chị Mị đi ra chợ mua chút đồ về, vừa mới dạy mình trước lúc đi, bổn tiểu thư nghe cái hiểu liền. Bạn sắp được ăn bữa sáng rồi, tranh thủ đi rửa mặt mũi đi.
Sở Thiên nhìn mấy thứ kêu bang bang trong nồi của Lâm Ngọc Đình, có linh cảm rất xấu.
Khi Sở Thiên nhìn miếng trứng gà rán chưa chín lắm, miếng bánh mì và ly sữa của Lâm Ngọc Đình, trong lòng nghi ngờ liệu mình có đoán sai không. Thế là cắn một miếng trứng chiên, ăn miếng bánh mỳ, uống chút sữa, biết là mình đoán không sai, nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn của Lâm Ngọc Đình, nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Lâm Ngọc Đình cao hứng nhìn người mình yêu ăn bữa sáng do chính tay mình nấu, bỗng nhiên nghe Sở Thiên nói muốn kể chuyện trong lòng rất ngạc nhiên. Sao tự nhiên Sở Thiên lại muốn kể cho mình nghe chuyện này? Lẽ nào có lời cảm động nào muốn thông qua câu chuyện để biểu đạt với mình sao? Mình chỉ nấu một bữa cơm sáng thôi mà, vậy mà đã làm Sở Thiên khâm phục như vậy rồi sao? Xem ra mấy chiêu mà chị Mị dạy mình quả không sai. Muốn giữ được người đàn ông trước tiên phải giữ được dạ dày của người đó. Thế là, Lâm Ngọc Đình ngại ngùng gật gật đầu nghe Sở Thiên kể chuyện.
Dĩ nhiên Sở Thiên không biết trong lòng Lâm Ngọc Đình nghĩ gì, nếu không thì đã hộc máu mà chết rồi, Sở Thiên điều chỉnh mạch suy nghĩ nói:
- Thời tiết hôm nay đẹp thật, tôi sẽ kể chuyện về chàng "Tráng sĩ khai đao" vậy.
Sở Thiên nghẹ nhàng kể, trước kia có một người đàn ông cậy mình khỏe mạnh nên nuôi ước mơ làm đầu bếp, nhưng lại không có thiên phú của một người đầu bếp. Dù học như thế nào thì những món ăn ông ta làm ra đều rất khó ăn, không phải cho nhiều muối thì là nhạt nhẽo không có vị gì. Những người đã từng ăn những món ăn mà ông ta nấu đều khó tránh được sự thất vọng, ông đành phải từ bỏ lý tưởng làm đầu bếp. Nhưng con người cần phải sinh tồn, sau đó, người này dựa vào vài phần sức mạnh của mình vào rừng làm cướp, vậy mà lại làm rất được việc. Chưa đến vài năm ông ta đã trở thành thống lĩnh của trại.
Một lần, ông ta đích thân đem người đi cướp đường, rất thuận lời thu hoạch được một đống đồ có giá trị cùng một đám người. Những người này dĩ nhiên không muốn chết tất cả quỳ xuống cầu xin người đàn ông này tha mạng. Người đàn ông từng muốn làm đầu bếp này nhìn đám người đáng thương đó trong lòng nhớ lại ước mơ từng muốn làm đầu bếp của mình, thế là nói với bọn họ nếu bọn họ ăn đồ ăn do ông ta làm thì ông ta sẽ tha cho họ. Đám người này nghe xong chỉ cần ăn đồ ăn do người này làm thì hắn không giết họ trong lòng cảm thấy vui sướng, chuyện này không có gì là khó thế là tất cả đều đồng ý. Rất nhanh sau đó, người đàn ông chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã làm xong cả bàn đầy đồ ăn vui vẻ nhìn những người này ăn. Ai ngờ được, những người này sau khi ăn được vài miếng thì đều quỳ xuống. Cậu biết bọn họ nói gì không?
Lâm Ngọc Đình hoàn toàn không nghĩ tới Sở Thiên có ý đồ trong lời nói liền lắc đầu thể hiện không biết.
Sở Thiên cười cười nói:
- Tráng sĩ, mời ra tay.
Lâm Ngọc Đình không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Sở Thiên cười ha ha hét lên:
- Này nhóc, cậu thật là ngốc, đó là vì đồ ăn quá khó ăn nên những người này thà chết cũng không muốn ăn.
Lâm Ngọc Đình hiểu ra, gật gật đầu À! một tiếng, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhìn vẻ mặt cười đắc ý của Sở Thiên cùng với món trứng chiên, bánh mỳ, với sữa của mình làm bất giác nhào tới vặn tai Sở Thiên:
- Thì ra bạn vòng vo nãy giờ là nói mình sao? Đồ ăn mình nấu thực sự khó ăn vậy sao?
Sở Thiên giãy dụa một mồi mới thoát khỏi sự tấn công của Lâm Ngọc Đình, văn vê lỗ tai nói:
- Nếu không thì tráng sĩ tự mình thử xem sao?
Lâm Ngọc Đình hừ một tiếng, gắp một miếng trứng chiên cho vào miệng, rồi lại lấy bánh mỳ cho vào miệng, nhai rồi nuốt vài miếng nhưng đều nôn hết ra đĩa. Sau đó lấy sữa uống vài ngụm, không ngờ rằng sữa vừa vào tới miệng không bao lâu lại nôn ra hết, cô hết to:
- Mình phải tự tử để tạ lỗi với thiên hạ.
Sở Thiên nhìn cô đồng tình. Trứng gà so với trứng mặn còn mặn hơn nhiều. Phần đuôi bánh mỳ đã nướng thành tro. Sữa thì cho quá nhiều đường. Lâm Ngọc Đình dồn sức ăn, dồn sức cắn, hồng hộc uống dĩ nhiên sẽ càng có ý nghĩ muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trong lúc hai người đang ồn nào thì điện thoại của Sở Thiên reo lên. Sở Thiên ngăn sự đùa giỡn của Lâm Ngọc Đình vì số điện thoại của Sở Thiên rất ít người biết. Thường nếu gọi đến thì ắt hẳn có chuyện gì xảy ra. Sở Thiên cầm điện thoại lên vừa ấn núi trả lời đã nghe thấy giọng lo lắng của chị Mị truyền tới:
- Em trai, chị đâm phải người ta rồi, em mau đến giúp chị bình tĩnh lại, chị sắp bị dọa chết rồi.
Trong lòng Sở Thiên thoáng chút lo lắng, nhưng nhanh chóng xoa dịu tinh thần chị Mị:
- Chị đừng lo. Chị đang ở đâu? Em sẽ đến ngay.
Chị Mị hít thở một hơi:
- Chị đang ở bệnh viện Hòa Bình, người bị chị đụng xe đang cấp cứu.
Sở Thiên quyết đoán:
- Được, giờ em sẽ tới đó, chị đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, đợi em.
Đặt điện thoại xuống đang chuẩn bị lấy chiếc áo khoác đi ra, lại thấy Lâm Ngọc Đình đã giúp hắn lấy một chiếc áo khoác đang đợi ở ngoài của rồi. Sở Thiên gật gật đầu thế là đưa cả Lâm Ngọc Đình đi ra gọi taxi kêu bác tài xế chở đến bệnh viện Hòa Bình.
Sở Thiên nhìn thấy chị Mị đang đi đi lại lại ở tầng hai của bệnh viện Hòa Bình, có vẻ vụ va chạm không thể lạc quan được.
Chị Mị nhìn thấy bọn Sở Thiên đến tâm hồn đang treo lơ lửng liền hoàn toàn yên tâm trở lại. Thực ra với nhiều năm trải nghiệm ngoài xã hội của chị Mị, giọng nói trong điện thoại khi đụng xe làm người ta bị thương sẽ không tuyệt vọng như vậy. Chị cần có người ở bên để bản thân mình có thêm phần dũng khí, bây giờ nhìn thấy Sở Thiên lại càng thấy yên tâm, cảm thấy dù trời có sập xuống cũng không sao.
Chị Mị thở dài, kể tóm tắt sự việc lại một lần. Buổi sáng khi chị đi ra chợ mua đồ, lúc quay về, đã đi qua đường Đông Giang. Bỗng nhiên chị lấy chiếc xe xuống dốc đột nhiên tăng tốc độ, chị mất đà cũng tăng tốc độ theo, đột ngột chị cảm thấy có vật gì đó bay tới đầu xe, sau đó đập vào đầu xe rồi ngã xuống. Chị vội vàng phanh xe xuống xem sao. Quay ra thấy một người toàn thân đầy máu tươi ở trước xe của chị, bị thương nặng nhưng vẫn còn mấy phần hi vọng. Chị không kịp nghĩ nhiều vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát đồng thời đưa người bị thương tới bệnh viện Hòa Bình. Nhìn thần sắc của bác sĩ chị cảm thấy tình hình không được lạc quan cho lắm. Chị Mị nghĩ tới cảnh người thân vừa đánh vừa làm loạn ở bệnh viện thường thấy nên chỉ có thể mau chóng gọi Sở Thiên đến, để mình có thêm phần dũng khí.
Sở Thiên cùng chị Mị đợi trong phòng phẫu thuật gần một tiếng đồng hồ, bác sĩ mới mệt mỏi đi ra, nhìn thấy chị Mị với Sở Thiên cùng tiến đến, thở một hơi nói:
- Haiz… anh ta đã…
Chị Mị nghe được mấy chữ này, toàn thân phát run. Lẽ nào mình thực sự đã đâm chết người rồi sao? Mê muội một hồi, Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy chị Mị, chị Mị định thần hỏi lại:
- Anh ta thực sự chết rồi sao?
Lâm Ngọc Đình cũng đỡ lấy chị Mị, lòng cũng trầm xuống. Nếu chị Mị thực sự đâm chết người chẳng phải sẽ phải ngồi tù sao? Một người con gái xinh đẹp như vậy mà lại phải sống trong nhà giam thì thực sự đáng tiếc.
Bác sĩ lấy làm lạ nhìn chị Mị một cái nói:
- Làm sao chết được? Ý tôi là, anh ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
Chị Mị giận dữ, hận nỗi không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho ông bác sĩ nói chậm, nuốt chữ này một trận, tát cho mấy cái vào mặt, có kiểu dọa người ta như vậy sao?
Nhưng trong bệnh viện bác sĩ có quyền, rất nhiều việc phải dựa vào ông ta, vì vậy lúc đó không thể đắc tội được. Chị chỉ có thể nuốt cơn giận, cố gắng bình thản nói:
- Bác sĩ, vậy khi nào anh ta mới tỉnh lại được?
Bác sĩ nhìn chị Mị với bọn Sở Thiên mấy lần, nhìn thấy những bộ đồ họ mằng trên người đều là hàng hiệu thì biết ngay là người có tiền, chính là người lo cái ăn cái mặc cho bệnh viện thế là lời nói cũng có phần bực bội:
- Chắc là ngày mai thôi, chịu tới hai lần va chạm mạnh, bị thương nặng đến thế này, có thể sống lại được thì đã là tạo hóa của anh ta rồi. Mấy người có phải người nhà của anh ta không? Nếu phải thì mau đi đóng tiền viện phí, chắc anh ta phải nằm lại một thời gian, chưa hết nửa năm chưa chắc có thể xuống giường được.
Trong lòng Sở Thiên khẽ động chen giọng vào:
- Bác sĩ, ông có quyền uy, nhưng ông nói hắn chịu hai lần ngoại lực va chạm là có ý gì? Tôi có chút không hiểu.
Bác sĩ lật quyển bệnh án, có chút khoe khoang đắc ý nói:
- Anh ta bị thương thành thế này là do chịu ngoại lực va chạm tới làm não bộ chảy máu, gãy xương sườn, chảy máu khoang bụng. Như va chạm xe lần này có điều lạ là: Lực anh ta chịu không chỉ có một, vì có hai chỗ bị thương do va chạm rất rõ ràng là vùng bụng và vùng lưng. Đó là ngoại thương, anh nghĩ xem nếu như chỉ do bị đâm xe chính diện vậy những vết thương ở sau lưng là do đâu? Nếu như phần bị xe đâm là lưng anh ta, vậy những vết thương ở vùng bụng lại là do đâu mà ra? Vì vậy, cách giải thích duy nhất đó là anh ta bị hai chiếc xe lần lượt đâm trước và sau mới có thể như vậy.
Trong lòng Sở Thiên có chút suy nghĩ, lặng lẽ phân tích những tình huống mà bác sĩ đưa ra.
Sau khi bác sĩ đi, hai đồng chí cảnh sát giao thông cuối cùng cũng đến, tìm hiểu kĩ tình hình từ chị Mị sau đó yêu cầu trước hết tạm giữ xe đồng thời giữ lại làm bằng chứng. Đợi sau khi xem lại bằng ghi hình và khi người bị thương tỉnh lại mới quyết định trách nhiệm của sự việc. Lúc sắp đi một đồng chí cảnh sát dường như nhớ ra một điều gì đó, vừa đi ngoài hành lang vừa ngó đông ngó tây mấy lần rồi hỏi chị Mị:
- Cô không gọi người nhà anh ta tới à?
Chị Mị lắc đầu, lúc đó tâm loạn như vậy chỉ muốn cứu người, đâu còn nhớ tới báo cho người thân. Cảnh sát giao thông hiển nhiên hiểu tâm trạng của chị Mị, không nói với chị Mị nữa, đi ra chỗ bác sĩ lấy đồ của người bị thương xem xem có thể tìm ra người nhà hoặc cơ quan của người bị thương hay không. Lúc cảnh sát giao thông tìm trong túi của người bị thương lấy ra một cái tấm thẻ. Xem mấy lần rồi đột nhiên dừng lại, bất giác nói với chị Mị:
- Lần này mấy người gặp rắc rối lớn rồi.
Chị Mị với Sở Thiên cùng sững sờ, câu này của cảnh sát giao thông có ý gì?
Cảnh sát giao thông dương dương tấm giấy chứng nhận trong tay:
- Có biết mấy người đã đâm vào ai không? Phó giám đốc phòng giam Đông Phương của thành phố này Lưu Đại Dũng.
[hide]
Sở Thiên buổi sáng lúc thức dậy, Lâm Ngọc Đình đang tại phòng bếp làm bữa sáng, Sở Thiên có vài phần kỳ quái, lên tiếng hỏi: “Mị tỷ đâu này? Mị tỷ đi đâu?”
Lâm Ngọc Đình kiều mị động lòng người chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Tại sao cùng đi liền hỏi Mị tỷ đâu này? Làm gì không hỏi xem ta đang làm ư đâu này?”
Sở Thiên thở dài, thiếu nữ cùng thành thục nữ nhân tầm đó, không chỉ có thể hiện tại trên bộ ngực, càng thể hiện tại ngôn hành cử chỉ bên trên.
Sở Thiên nhìn xem Lâm Ngọc Đình một bộ không đạt mục đích thề không bỏ qua bộ dạng, đành phải bất đắc dĩ nói: “Như vậy, ngươi đang ở đây làm gì đâu này?”
Lâm Ngọc Đình lúc này mới mặt mày hớn hở đứng lên, du dương trong tay cái cặp, nói: “Sữa bò nóng, trứng gà tươi, bánh mì nướng.”
Sở Thiên có vài phần kỳ quái, cái này cơm đến há miệng, y đến thò tay thiên kim tiểu thư, lúc nào sẽ xuống bếp rồi hả? Liền Lâm Ngọc Thanh cũng chỉ là cái thay đổi giữa chừng ‘chử nam’, vì vậy tò mò hỏi: “Ngươi chừng nào thì biết làm bữa ăn sáng?”
Lâm Ngọc Đình giống như cười cười, nói: “Mị tỷ buổi sáng đi ra ngoài cửa hàng mua ít đồ, trước khi đi vừa mới dạy ta, bổn tiểu thư nghe xong liền hiểu, cái này không, ngươi rất nhanh có thể ăn điểm tâm, ngươi tranh thủ thời gian rửa sạch a.”
Sở Thiên nhìn xem Lâm Ngọc Đình trong nồi bang bang rung động đồ vật, có một loại rất cảm giác xấu.
Ngay khi Sở Thiên nhìn xem Lâm Ngọc Đình khảo thi không quá tiêu trứng gà, nửa tiêu bánh mì, còn có nửa chén sữa bò, trong nội tâm còn hoài nghi mình chẳng lẽ đã đoán sai, vì vậy cẩn thận cắn khẩu trứng gà, ăn hết khẩu bánh mì, uống chút sữa bò, biết mình cũng không có đoán sai, nhìn xem mặt mũi tràn đầy hưng phấn bộ dáng Lâm Ngọc Đình, suy nghĩ phía dưới, nói: “Ta nghĩ cấp cho ngươi nói, kể câu chuyện.”
Lâm Ngọc Đình đang cao hứng nhìn xem người yêu ăn mình làm bữa sáng, chợt nghe Sở Thiên muốn nói, kể câu chuyện, trong nội tâm rất kinh ngạc, Sở Thiên như thế nào bỗng nhiên cấp cho nàng nói, kể câu chuyện đâu này? Chẳng lẽ có cái gì cảm động muốn nhờ câu chuyện để diễn tả? Chính mình chẳng qua là nấu bỗng nhiên: Ngừng bữa sáng mà thôi, để cho Sở Thiên đầu rạp xuống đất rồi, xem ra Mị tỷ dạy chiêu số không sai, nếu muốn lưu lại nam nhân, đầu tiên muốn lưu lại nam nhân dạ dày. Vì vậy, Lâm Ngọc Đình gật gật đầu, mang một ít ngượng ngùng nghe Sở Thiên kể chuyện xưa.
Sở Thiên đương nhiên không biết Lâm Ngọc Đình trong lòng nghĩ cái gì, nếu không đã thổ huyết bỏ mình, Sở Thiên suốt mạch suy nghĩ, nói: “Hôm nay khí trời tốt, ta liền nói, kể ‘tráng sĩ khai đao’ câu chuyện a.”
Sở Thiên nhàn nhạt tự thuật ra, trước kia có một vài phần cậy mạnh người muốn làm đầu bếp, nhưng không có đầu bếp thiên phú, vô luận như thế nào học, làm ra thức ăn đều là rất khó ăn, không phải phóng muối quá nhiều, chính là không có mùi vị gì cả, nếm qua hắn làm đồ ăn không người nào không tránh chi, rơi vào đường cùng, đành phải buông tha cho đầu bếp lý tưởng, nhưng người cũng nên sinh tồn, về sau, người này dựa vào vài phần cậy mạnh, vào rừng làm cướp là giặc, thực sự làm được tương đối xuất sắc, không đến vài năm, đã đã thành trong trại lĩnh quân nhân vật.
Một lần, hắn tự mình dẫn người đi cướp đường, rất thuận lợi bắt tù binh một nhóm lớn tài vật cùng một đám người, những người này tự nhiên cũng không muốn chết, toàn bộ quỳ xuống đến cầu vị này tráng sĩ tha mạng, vị này đã từng muốn làm đầu bếp tráng sĩ, nhìn xem một đoàn người đáng thương, trong lòng nghĩ nổi lên từng đã là đầu bếp mộng tưởng, vì vậy nói cho bọn hắn biết, nếu như bọn hắn chịu ăn hắn làm đồ ăn, hắn để lại bọn hắn, những người này nghe được chỉ cần chịu ăn tráng sĩ cho bọn hắn làm đồ ăn sẽ không giết bọn hắn, trong nội tâm đại hỉ, cái này hoàn toàn không có gì độ khó, vì vậy tất cả mọi người đã đáp ứng. Rất nhanh, vị này tráng sĩ dùng hai canh giờ làm tràn đầy cả bàn đồ ăn, cao hứng nhìn xem những người này đi ăn cơm, ai biết, những người này ăn vài miếng về sau, toàn bộ quỳ xuống, biết rõ bọn hắn nói cái gì sao?
Lâm Ngọc Đình hoàn toàn thật không ngờ Sở Thiên trong lời nói lời nói, đem đầu đung đưa, tỏ vẻ không biết.
Sở Thiên mỉm cười, nói: “Tráng sĩ khai đao!”
Lâm Ngọc Đình không hiểu hỏi: “Vì cái gì à?”
Sở Thiên cười ha ha, hô hào: “Lâm nha đầu, ngươi thực ngốc a..., bởi vì đồ ăn quá khó ăn, cho nên những người này tình nguyện đi tìm chết cũng không ăn được.”
Lâm Ngọc Đình bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Ah” một tiếng, sau đó đột nhiên thông minh đứng lên, nhìn xem Sở Thiên cái kia tươi cười đắc ý, còn có mình làm trứng gà, bánh mì, sữa bò, không khỏi nhào tới, lắc lắc Sở Thiên lỗ tai nói: “Nguyên lai, ngươi một mực ở quanh co tổn hại ta à, ta làm thực khó như vậy ăn sao?”
Sở Thiên giãy dụa một hồi, mới thoát khỏi Lâm Ngọc Đình công kích, xoa xoa lỗ tai, nói: “Nếu không, tráng sĩ chính mình thử xem?”
Lâm Ngọc Đình hừ một tiếng, cái cặp trứng gà nhìn qua trong miệng tiễn đưa, cầm lấy bánh mì cũng hướng trong miệng tiễn đưa, nhai nhai nhấm nuốt vài cái, toàn bộ nhả tại trong mâm, sau đó cầm lấy sữa bò súc miệng, không nghĩ tới sữa bò mới vừa vào khẩu không lâu, lại phun ra, hô to: “Ta muốn tự vận tạ thiên xuống.”
Sở Thiên rất đồng tình nhìn xem nàng, trứng gà so trứng mặn còn mặn, bánh mì dưới đáy đã sấy đã thành tro, sữa bò đường thật sự nhiều lắm, Lâm Ngọc Đình mạnh như vậy ăn mãnh liệt cắn quát mạnh, dĩ nhiên muốn tâm muốn chết đều đã có.
Thỏa đáng hai người hồ đồ chi tế, Sở Thiên điện thoại đột nhiên vang lên, Sở Thiên ngăn lại đùa giỡn Lâm Ngọc Đình, bởi vì Sở Thiên điện thoại rất ít người biết rõ, gọi điện thoại đến bình thường đều là có chuyện, Sở Thiên cầm điện thoại lên, vừa đè xuống nút trả lời, chợt nghe đến Mị tỷ lo lắng thanh âm truyền đến: “Đệ đệ, ta đụng người, ngươi mau tới giúp đỡ tỷ tỷ bình tĩnh kinh, tỷ tỷ nhanh hù chết.”
Sở Thiên trong lòng lộp bộp một chút, tận lực hòa hoãn Mị tỷ tâm tình, nói: “Tỷ tỷ, đừng nóng vội, ngươi bây giờ đang ở ở đâu? Ta lập tức đuổi đi qua.”
Mị tỷ hít thở một cái khí, nói: “Ta bây giờ đang ở Hòa Bình bệnh viện đâu rồi, người nọ bị ta đụng bị thương rồi, bác sĩ đang tại cứu giúp.”
Sở Thiên quyết đoán nói: “Tốt, ta hiện tại liền đi qua, tỷ tỷ, đừng lo lắng, không có việc gì tình đấy, ngươi chờ ta.”
Để điện thoại xuống, Sở Thiên đang chuẩn bị cầm kiện áo khoác lao ra, lại phát hiện Lâm Ngọc Đình đã giúp hắn lấy ra áo khoác, tại cửa ra vào chờ hắn, Sở Thiên gật gật đầu, vì vậy liền mang theo Lâm Ngọc Đình ngăn cản bộ phận xe taxi, lại để cho lái xe hướng về Hòa Bình bệnh viện điều khiển đi ra ngoài.
Tại Hòa Bình bệnh viện lầu hai, Sở Thiên gặp được đi tới đi lui Mị tỷ, xem ra, đụng bị thương tình huống không thể lạc quan,
Mị tỷ nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn đã đến, giắt một lòng hoàn toàn để xuống, kỳ thật, dùng Mị tỷ nhiều năm xã hội lịch duyệt, đụng bị thương người cũng sẽ không thanh âm trong điện thoại như vậy thúc thủ vô sách, nhưng nàng chính là cần người làm bạn tại bên người nàng, làm cho mình nhiều mấy phần lực lượng, hiện tại nhìn thấy Sở Thiên càng là an tâm, đã cảm thấy trời sập xuống cũng không có cái gọi là.
Mị tỷ dài thở dài, đem sự tình nói đơn giản một lần, buổi sáng nàng đi cửa hàng mua ít đồ, lúc trở lại, trải qua Đông Giang đường, nàng đột nhiên nhìn thấy phía trước một cỗ màu đen xe thể thao đột nhiên gia tốc, nàng không tự chủ được đi theo gia tốc, bỗng nhiên tầm đó, nàng cảm giác có một vật thể hướng đầu xe bay tới, sau đó đụng vào đầu xe ngã xuống, nàng bề bộn tranh thủ thời gian phanh lại, xuống xe vừa nhìn, vậy mà nhìn thấy một cái toàn thân máu tươi người ngã vào nàng trước xe, nàng tìm kiếm bị thương người khí tức, còn có mấy phần hi vọng, nàng không kịp ngẫm nghĩ nữa, bề bộn gọi điện thoại báo động cũng tiễn đưa người bị thương đến Hòa Bình bệnh viện, nhìn xem bác sĩ thần sắc, cảm giác tình huống rất không lạc quan, Mị tỷ nghĩ đến thường xuyên xem những cái... Kia gia thuộc người nhà lại đánh lại náo tình cảnh, cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian gọi Sở Thiên tới đây, làm cho mình nhiều mấy phần lực lượng.
Sở Thiên cùng Mị tỷ tại trong phòng giải phẫu đợi chừng gần một giờ, bác sĩ mới mỏi mệt không chịu nổi đi ra, nhìn thấy Mị tỷ cùng Sở Thiên đi lên, thở dài, nói: “Ai, hắn đã...”
Mị tỷ nghe được mấy chữ này, toàn thân phát run, chẳng lẽ mình thật sự đâm chết người? Một hồi mê muội, Sở Thiên tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy Mị tỷ, Mị tỷ bình tĩnh thần, nói: “Hắn thật đã chết rồi?”
Lâm Ngọc Đình cũng đỡ lấy Mị tỷ, tâm cũng trầm xuống, nếu như Mị tỷ thật sự đâm chết người, chẳng phải là muốn ngồi tù? Trẻ tuổi như vậy xinh đẹp, muốn trong tù vượt qua, thật sự đáng tiếc.
Bác sĩ kỳ quái nhìn thoáng qua Mị tỷ, nói: “Làm sao sẽ chết đâu này? Ta ý là, hắn đã vượt qua kỳ nguy hiểm rồi.”
Mị tỷ nóng nảy cho dù tốt, cũng hận không thể đi lên làm nhiều việc cùng lúc, cho cái này nói chuyện chậm quá bác sĩ mấy cái cái tát, có dọa người như vậy đấy sao? Nhưng bác sĩ tại bệnh viện chính là quyền uy, rất nhiều chuyện muốn ỷ vào hắn, lúc này lại đúng vạn không thể đắc tội, chỉ có thể nhịn lấy nộ khí, tận lực bình thản nói: “Bác sĩ, vậy hắn lúc nào có thể tỉnh lại à?”
Bác sĩ nhìn mấy lần Mị tỷ cùng Sở Thiên bọn hắn, thấy bọn họ quần áo cách ăn mặc đều đặc biệt có thưởng thức, biết rõ đúng có tiền nhân gia, đúng bệnh viện áo cơm cha mẹ, vì vậy nói chuyện cũng so sánh khách khí: “Đoán chừng ngày mai a, liền chịu hai lần cực lớn ngoại lực va chạm, trọng thương thành như vậy, có thể sống lại đã là vận mệnh của hắn rồi, các ngươi là gia thuộc người nhà sao? Đúng vậy lời nói, tranh thủ thời gian đi giao tiền, đoán chừng hắn muốn ở đoạn thời gian, không có một năm nửa năm là không thể nào xuống giường.”
Sở Thiên trong lòng khẽ động, xen vào đến: “Bác sĩ, ngươi là quyền uy, nhưng ngươi nói hắn liền chịu hai lần ngoại lực va chạm, có ý tứ gì? Ta có chút không hiểu nhiều.”
Bác sĩ bay vùn vụt bệnh lịch vốn, có chút khoe khoang ý tứ, đắc ý nói: “Thương thế của hắn thành như vậy, đúng gặp ngoại lực va chạm dẫn đến não bộ chảy máu, xương sườn bẻ gẫy, ổ bụng chảy máu, như lần này xe đụng, kỳ quái đúng, hắn chịu lực cũng không phải đơn phương diện đấy, bởi vì rõ ràng đụng bị thương có hai nơi, phần bụng cùng phần lưng, đó là ngoại thương, ngươi suy nghĩ một chút, nếu như xe chẳng qua là đụng phải hắn chính diện, phần lưng tổn thương nơi nào đến hay sao? Nếu như xe đụng chính là hắn sau lưng, phần bụng đụng bị thương lại nơi nào đến? Cho nên nói, giải thích duy nhất, hắn là bị hai bộ xe trước sau va chạm mới có thể như thế.”
Sở Thiên tâm có chút suy nghĩ, âm thầm phân tích bác sĩ theo như lời tình huống.
Bác sĩ đi rồi, hai cái cảnh sát giao thông rốt cuộc đã tới, hướng Mị tỷ kỹ càng rất hiểu rõ tình huống, sau đó yêu cầu trước giam xe, cũng cho tạm khấu trừ chứng minh những thứ khác dựa theo bệnh viện căn cứ chính xác rõ ràng, điều xem màn hình giám sát về sau cùng đợi kẻ thụ thương sau khi tỉnh lại lại trồng định sự cố trách nhiệm, lúc gần đi đợi, một cái cảnh sát giao thông giống như nhớ ra cái gì đó, tại hành lang hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn mấy lần, hỏi Mị tỷ: “Ngươi không có thông tri nhà của hắn thuộc tới sao?”
Mị tỷ lắc đầu, lúc ấy tâm loạn như ma chi tế, chỉ muốn cứu người, ở đâu nghĩ đến đi thông tri người nhà của hắn, cảnh sát giao thông hiển nhiên cũng hiểu rõ Mị tỷ tâm tính, không nói cái gì nữa, mang theo Mị tỷ bọn hắn, đi theo bác sĩ đã muốn người bị thương đồ vật, lật xem có thể hay không tìm được người bị thương gia thuộc người nhà hoặc là đơn vị, cảnh sát giao thông tại người bị thương trong quần áo tìm một lát, móc ra cái tấm card nhỏ kẹp, lật xem vài lần, bỗng nhiên dừng lại, không tự chủ được đối với Mị tỷ nói: “Các ngươi lần này phiền toái lớn rồi.”
Mị tỷ cùng Sở Thiên đều sững sờ, cảnh sát giao thông những lời này có ý tứ gì?
Cảnh sát giao thông du dương trong tay một tờ giấy chứng nhận, nói: “Biết rõ các ngươi đụng chính là người nào không? Vốn là Đông Phương ngục giam phó sở trưởng Lưu Đại Dũng.”
[/hide]