Gió biển giống như lưỡi dao sắc xé ngang qua!
Thân thể cường tráng của bọn Hỏa Pháo càng nổi bật dưới ánh nắng ấm áp, trên hông Hắc Thiết và Hỏa Pháo đều treo lựu đạn, trong tay nắm chặt hai khẩu súng, Thổ Pháo và Ách Chuy ôm lấy súng tự động, trên người còn khoác một túi du lịch bên trong chứa mấy trăm viên đạn, so với năm đó đánh khắp hai đạo Hắc Bạch vô địch HongKong, kỳ binh tỉnh cảng.
Sở Thiên đương nhiên không thể để họ xông lên phía trước, tuy mình đã từng cứu bọn người Hỏa Pháo ở Trung Sơn nhưng nếu để cho bọn họ nơi nguy hiểm nhất thì lại không phải là tính cách của hắn. Sau khi vỗ vai Hỏa Pháo rồi liền đi về phía xe của bọn Pháp Quan hai tay cầm lấy súng sẵn sàng đợi bọn Lão Yêu bắt kịp.
Gần hai mươi tên nhạy bén canh gác nghe thấy tiếng bước chân trên đường, hai tên sát thủ lập tức nắm chặt lấy súng đi về hướng có tiếng động, thấy sự xuất hiện của bọn Sở Thiên vẫn chưa kịp nổ súng thì đã bị Sở Thiên bắn cho nát sọ, sau vài tiếng "bàng bàng bàng" hai tên sát thủ ngã ầm xuống đất.
Tiếng súng ở khoảng cách gần không những khiến bọn sát thủ phản kích mà còn kinh động cả tới Pháp Quan và Cao Vượng Hưng, hai người theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Thiên không chút kiêng nể cầm súng đi tới. Pháp Quan nhìn kỹ lại bức ảnh đã mục nát trong tay, thở ra kinh ngạc:
- Tên tiểu tử kia sao lại có thể ở phía sau? Nó không phải ở trong phòng à?
Cao Vượng Hưng cũng phát hiện tên tiểu tử phía sau mới là mục tiêu cần giết, thấy chiếc xe đen bên cạnh phản ứng rất nhanh biết mình đã bị sắp đặt vội hét to:
- Mẹ nó! Tên phía sau mới là thằng nhóc đó, mau cho người giết nó đi, giết chết nó! Pháp Quan gọi người đang bao vây gian nhà trở lại xử lý hắn.
Pháp Quan kéo cánh cửa chống đạn của xe xuống quát lớn về phía bọn sát thủ đang chờ đợi phản kích:
- Giết tên tiểu tử kia cho tao! Lập tức đánh điện cho thân tín phía trước để lại năm người áp chế mục tiêu trong căn nhà còn lại những người khác toàn bộ rút về cho tao, giết bọn mới đến cho tao.
Bọn sát thủ bao vây tấn công thủy sở đổ nát đã áp sát gần tới chân tường rồi, đúng lúc đang muốn một tiếng cổ vũ là sẽ tấn công vào phá tan căn nhà, thì nghe thấy mệnh lệnh lui về của Pháp Quan, tuy có chút không cam tâm nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh đưa các thành viên lui sau, chỉ lưu lại vài người giữ chân bọn Thiên Dưỡng Sinh, tấn công không vào được cũng cho thấy không thể xông ra.
Sở Thiên và Lão Yêu cầm chặt súng bắn liên tục, bọn Thổ Pháo vẫn nấp phía sau, Sở Thiên vốn tiến công mạnh mẽ mà lại lập tức thay đổi chiến thuật chuyển thành mạo hiểm chính là muốn thu hút bọn sát thủ đang tấn công vào căn nhà quay trở lại. Nếu không đợi mình giải quyết được hai mươi tên sát thủ trên đường xong thì tính mạng của bọn Thiên Dưỡng Sinh cũng khó mà bảo toàn được.
Bốn năm tên sát thủ bị Sở Thiên và Lão Yêu bắn cho không vào đầu thì cũng vào ngực.
Bị trúng đạn, khiến những tên sát thủ phía sau vô cùng khiếp sợ liền tạo sự che chắn, sau khi thở vài hơi thì giơ súng bắn trả đồng thời cũng hi vọng các anh em đang lui về sẽ tới kịp để bao vây, chúng không tin mấy khẩu súng lại có thể đối kháng được với mấy chục người.
Sở Thiên và Lão Yêu bắn hết đạn liền lui về phía sau, từ những âm thành ồn ào phía trước cũng đủ biết kế hoạch dẫn dụ của mình đã thành công.
Tốc độ của bọn sát thủ rất nhanh, mấy chục người rất nhanh đã kéo tới bên cạnh xe của Pháp Quan.
Người đông thế mạnh hỏa lực cũng lớn nên những tên sát thủ vốn tìm công sự che chắn cũng đứng cả lên, bắn tiến về chỗ quẹo mà Sở Thiên và Lão Yêu đã đứng, những viên đạn bắn ra liên tiếp khiến cho đá và cỏ cây tung bay khắp nơi.
Để bọn sát thủ không kiêng nể đuổi giết mình, Sở Thiên không hề quên biểu hiện giả vờ, sau khi để đạn bắn loạn xạ rồi lại bóp cò cho phát ra tiếng kêu ken két, sau đó mới vứt hai khẩu súng xuống đất, còn mắng một cách hung hăng:
- Hết đạn rồi! Lão Yêu mau gọi cứu viện.
Bọn sát thủ cười ha ha nói:
- Đạn của mày đã bắn hết rồi sao?
Sở Thiên bị đánh cho tơi bời khiến bọn sát thủ mừng rỡ như điên.
Pháp Quan lặng lẽ theo dõi tình huống qua kính kiểm tra, thấy bọn Sở Thiên bị đánh đến đầu cũng không dám ló ra thì cười vẻ đắc ý, vứt nửa điếu thuốc lá đặc biệt vứt xuống đất, đẩy cửa xe bước xuống quát:
- Nhất định không được để bọn chúng chạy đâu, ai có thể đánh vỡ đầu chúng thì thưởng hai trăm ngàn!
Cao Vượng Hưng cũng bước từ trong xe ra.
Mấy chục tên sát thủ cũng đã áp sát tới chỗ quẹo, sau khi thay xong đạn liền không cố kỵ chút nào đi tới, bọn chúng vẫn không hề biết chỗ quẹo này là chỗ quẹo sinh tử, cả người bước trên cỏ rõ ràng lọt vào tầm mắt không phải là bọn người Sở Thiên nhếch nhác chạy trốn mà là hai súng tự động và sáu khẩu súng lục.
Không có ai có thể hình dung ra cảm giác trong nháy mắt này của bọn chúng!
Tâm như tro tàn? Người như cây cỏ?
Không ai có thể biết được cảm nhận của chúng! Vì khi mà Sở Thiên nổ súng bắn tới đầu của bọn chúng thì súng tự động và súng ngắn của bọn Thổ Pháo cũng cùng lúc bắn ra những viên đạn chí mạng, thảm cảnh của mấy chục người trên đường bị hỏa lực mạnh bắn phá, tin rằng ai cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng máu tươi bay tứ tung, người nát, tiếng kêu thảm thiết liên hồi.
Trong mắt bọn Hỏa Pháo chỉ có bạn bè và kẻ địch, đối với bạn bè như sự ấm áp của mùa xuân còn với kẻ địch thì như lá thu vàng lặng lẽ rơi nên họ không có chút thương hại nào, vô số viên đạn được bắn ra từ trong họng súng sâu thẳm kéo ra tiếng rít bén nhọn bay qua không khí đầy hung tàn găm vào người vào đầu bọn sát thủ.
Sở Thiên bắn hết hộp đạn, trong lòng lại hiện qua một chút không đành lòng, đây so với ngộ sát thì không có khác biệt gì nhưng thực tế lại không cho phép mình không bắn tiếp, vì nhân từ với kẻ địch chính là chơi đùa với máu của anh em, lại càng không có trách nhiệm đối với tính mạng của bọn Hỏa Pháo.
Giang hồ, giang hồ hiểm ác, giang hồ sinh tồn!
Hắc Thiết vứt khẩu súng đã hết đạn, quay người với lấy lựu đạn ném tới.
Bùm một tiếng, bất luận là người đang đứng hay là thi thể đâng nằm đều bị sức mạnh của lựu đạn ném văng, máu tưới tung tóe, rất nhiều tảng đá lớn nứt toác ra té xuống vùi lấp bọn chúng.
Bọn Pháp Quan hoàn toàn bị chấn động tới bất tỉnh, trong tiếng kêu thảm thiết của bọn sát thủ lại nghe thấy tiếng súng hỏa thuật lốp bốp, tiếng đạn vù vù bay từ trên cao tới kéo theo tiếng kêu xé gió và phá tan bầu trời nắng đẹp, bắn cho những tên sát thủ vẫn còn sức lực và đang rên rỉ lăn trên đất.
Trong lúc bên ngoài tiếng súng nổ lớn, khóe miệng Thiên Dưỡng Sinh cũng nở nụ cười, anh ta biết Sở Thiên đã đưa người tới cứu mình, chỉ là không ngờ hỏa lực lại mạnh mẽ vậy. Trong lúc đó, anh ta cũng không chịu ngồi yên, dựa vào cửa sổ quan sát tình thế bên ngoài, năm tên áp chế căn nhà cũng vì tiếng súng nổ phía sau thấp thỏm lo lắng trong lòng hồi hộp đến việc cảnh giác cũng đứng chết lặng.
Thiên Dưỡng Sinh tính xong vị trí của năm tên sát thủ liền ngoắc tay về phía Lý Hoán Hồng, sau khi gọi hắn tới thì nói thầm:
- Thiếu gia nhà giàu, cậu bắn lung tung vài phát súng bên cửa trái để dụ sự chú ý của bọn địch, nhớ là bắn trúng hay không không quan trọng quan trọng là bảo vệ bản thân cậu nếu không diệt được bọn chúng thì cũng thua trận này.
Lý Hoán Hồng gật đầu, tuy có chút căng thẳng nhưng cũng bò được tới góc chết bên cửa sổ trái nổ vài phát lung tung.
Tiếng súng đã gây sự chú ý cho sát thủ.
Thiên Dưỡng Sinh thừa dịp nhấc thi thể một tên sát thủ ném ra ngoài, mấy tên sát thủ bên ngoài cho rằng có người xông ra ngoài vội bắn vài phát vào thi thể, tài bắn súng tinh chuẩn, Thiên Dưỡng Sinh không chút biểu hiện lại một lần nữa vứt thi thể ra ngoài lại có mấy tiếng súng vang lên nhưng ai cũng cảm nhận được lòng người bắn súng không yên.
Sau khi liên tục ném ra năm sáu thi thể liền không có đạn bắn ra nữa, bọn sát thủ đã nhận ra đó là thi thể của người nhà thì không kiên nhẫn được, có tên sát thủ thâm chí còn đứng lên mắng:
- Có bản lĩnh thì ra đây, cứ chới cái trò trẻ con vậy, thật không đáng mặt đàn ông!
Đúng lúc đó, cửa sổ bên trái lại vang lên tiếng súng, cửa sổ bên phải vẫn ném ra hai thi thể, bọn sát thủ cơ bản không để ý tới những thi thể đó nữachir nhìm chằm chằm vào của sổ bên phải ai cũng không ngờ thi thể ngã ra đột nhiên cử động, Thiên Dưỡng Sinh lăn dưới đất bắn ra liên tiếp bốn phát.
Tiếng súng vang lên, theo đó là tiếng kêu thảm thiết!
Bốn gã sơ suất lập tức trúng đạn bỏ mạng, còn tên sát thủ phía xa không khỏi kinh ngạc, đang định tìm kiếm bóng dáng của Thiên Dưỡng Sinh, chưa kịp quay đầu thì Thiên Dưỡng Sinh đã áp tới trước mặt tên sát thủ, trong tay cầm Hắc Đao giản dị tự nhiên đâm như mãnh hổ trong rừng sâu lâu ngày.
Tuyệt đối linh hoạt và sắc bén!
Trong tình huống cận thân này căn bản không có chỗ để sử dụng súng, sát thủ chỉ còn cách giơ súng lên liều mạng, cùng với sự tức giận của Thiên Dưỡng Sinh, Hắc Đao chém cho người và súng bay khỏi, đầu xương vỡ vụn máu phun ra, tên sát thủ đến cơ hội kêu rên cũng không có mà đã chết.
Thiên Dưỡng Sinh lắng nghe không có động tĩnh gì nữa bèn chạy vào phòng.
Trận thảm chiến thật sự cũng đã khép màn.
Khói bụi tan hết, mấy chục tên sát thủ đã không còn động tĩnh gì nữa, thân thể tan thành mảnh nhỏ khắp nơi. Đến Pháp Quan và Cao Vượng Hưng cũng không dám tin, Cao Vượng Hưng cười khổ, buồn bã than thâm:
- Không sợ chết không có nghĩa là sẽ không chết.
Sở Thiên lãnh đạo bọn Hỏa Pháo bước qua thi thể bước thẳng tới chỗ bọn Pháp Quan, sau khi còn lại vài tên thân tín phản ứng lại vừa giơ súng lên liền bị Ách Chuy bắn vỡ đầu, năm viên đạn nhanh chuẩn dường như cùng lúc từ họng súng của hắn bắn ra, đến Sở Thiên cũng không thể không khen ngợi độ chuẩn xác của anh ta.
Thổ Pháo với sự phản kháng của bọn sát thủ vô cùng bất mãn, cầm lấy súng tự động lại bắn thêm vài viên, thi thể nằm dưới đất bị sức của đạn bắn vào nấc lên không ngừng co lên rúm xuống, sự hung mãnh và hống hách của hắn khiến Pháp Quan và Cao Vượng Hưng đang định rút súng cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Pháp Quan cũng có xuất thân là tội phạm, nhưng sau khi có tiền liền trở nên kiêu hãnh, đối mặt với ánh mắt hung tàn của bọn họ liền cảm thấy mất đi uy thế thậm chí vì tính mạng của người thân mà trở lên lo lắng. Gã có chút hối hận, vì năm triệu mà lại tới đối phó với bọn Sở Thiên, thậm chí còn hối hận là mình đã tháo kính chống đạn của xe ra nếu không bây giờ có thể mượn xe này mà có đường sống.
Còn Cao Vượng Hưng thì lại đặt hy vọng của mình vào cảnh sát sắp tới.
Pháp Quan và Cao Vượng Hưng dường như cùng thở dài:
- Chúng tôi nhận thua rồi!
Hai người muốn lấy sự yếu đuối của mình để cầu cạnh đồng tình của Sở Thiên và nhờ đó tìm đường sống, ai biết Thổ Pháo lại không chút để tâm nào tới chúng mà cầm súng tự động bắn vào đùi hai tên này, một bên vẻ ác nghiệt lặng lẽ nhìn chúng kêu rên và máu chảy ra, một bên lấy đạn trong túi du lịch cài vào, miệng còn măng:
- Thua cái đít, cần chúng mày nhận thua à?
Hỏa Pháo hơi nhíu mày, giơ tay xoa đầu em trai, đau lòng quát:
- Đồ ngu, đạn không phải là tiền à? Tiết kiệm chút, đánh xong rồi lấy tiền đâu mà dùng? Quan trọng là mày nên hỏi xem ân nhân có muốn giữ lại mấy cái mạng này không. Vô tổ chức vô kỷ luật, tối nay đọc tam tự kinh nhé.
Sở Thiên có chút khó xử, những người này có màu sắc Thiên Triều quá nhưng lúc đó cũng không tiện nói gì, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi đi ngay nếu không cảnh sát mà đến thì phiền to.
Trận đấu kịch liệt hôm nay tất nhiên sẽ được xếp vào mười trận đấu súng lớn của Hongkong. Nghĩ tới đây bước lên vài bước tới trước mặt Pháp Quan nói:
- Chúng mày là ai?
Pháp Quan biết đám người này giết người không nương tay nên cũng không dám có chút đối kháng vội đáp:
- Tôi là Pháp Quan của tổ chức Thiên Đình, tên này là Cao Vượng Hưng là Thiên Vương của Đông Hưng hội, Đông Hưng hội phái anh ta tới giao dịch với chúng tôi, đưa cho chúng tôi năm triệu để giết các anh, à không chủ yếu là giết anh. Hành tung của chiếc xe đen cũng được Đông Hưng hội cung cấp.
Cao Vượng Hưng nhìm chằm chằm vào Sở Thiên, sau đó lại vẻ khinh thường nhìn Pháp Quan, rồi phỉ một tiếng thật mạnh.
Sở Thiên phất tay để Lão Yêu dẫn theo Thổ Pháo và Hắc Thiết đi cứu bọn Thiên Dưỡng Sinh rồi ngồi xuống nhìn Cao Vượng Hưng thản nhiên nói:
- Lại là Đông Hưng hội chúng mày, chẳng lẽ vẫn chết chưa đủ à? Thủ Đô, Trung Sơn, thật sự bất chấp thi thể đã nằm khắp nơi? Có phải thật sự muốn tao đánh cho thi thể của Triệu Bảo Khôn nát bét thì mới biết lui.
Cao Vượng Hưng kìm nén đau nhói cười dài, sau nhổ máu trong miệng ra thì nhìn Sở Thiên nói:
- Tiểu tử, đừng ngông cuồng, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, người của Đông Hưng hội làm sao giết hết được cho dù hôm nay ngươi giết chết Cao Vượng Hưng tao thì anh em Đông Hưng hội sẽ báo thù cho tao, có bản lĩnh thì cho tao môt nhát thoải mái!
Sở Thiên không cho ý kiến cười cười, không chút bận tâm hỏi:
- Đông Hưng hội chúng mày còn có âm mưu quỷ kế gì đây?
Hắn tin rằng Cao Vượng Hưng là bị Triệu Bảo Khôn sai phái người tới tìm sát thủ đối phó mình, điều đó có nghĩa gã chính là tâm phúc của Đông Hưng hội, ít ra cũng là thân tín của Triệu Bảo Khôn, nhất định biết được những bí mật khác.
Cao Vượng Hưng quay nghiêng đầu không trả lời.
Hỏa Pháo thấy Cao Vượng Hưng kiêu ngạo như vậy thì lập tức nổi trận lôi đình bước lên đá vào vết thương của gã hai phát, cú đá mạnh khiến Cao Vượng Hưng lại kêu rên lên, ngẩng đầu lộ ra ánh mắt oán hận, Hỏa Pháo lại giẫm lên đất mắng:
- Sắp chết đến nơi còn dám càn rỡ, tao sẽ lột da của mày!
Hỏa Pháo nói được làm được quay tay rút ra cái muỗng đâm vào vai Cao Vượng Hưng giống như đối với săn bắn thú già, phương pháp thuần thục cắm vào giữa thịt và xương. Tuy không bằng chiêu móc sừng linh dương của Lão Yêu nhưng cắt xương với thịt thì còn làm tốt. Khí thế của Cao Vượng Hưng trong lúc chịu khổ hình liền lập tức biến mất hiến, đau khổ cầu khẩn:
- Tao nói, tao nói.
Sở Thiên khua tay ra hiệu Hỏa Pháo dừng lại.
Hỏa Pháo rút muỗng ra, nhìn chằm chằm vào Cao Vượng Hưng đang nằm trên đất dường như luôn sẵn sang tiếp tục đông thủ.
Cao Vượng Hưng thấy ánh mắt như sói hoang này thì rung mình một cái, lớn tiếng nói:
- Hắc đạo Sở tài phán đưa ra lệnh ám sát đối với toàn bộ Soái quân! Đông Hưng hội nhận được thông báo nên Triệu bang chủ muốn mượn thanh thế của Hắc đạo Sở tài phán để thuyết phục các bang xã hội đen khác khai chiến, ám sát mày hoặc toàn bộ Soái quân.
Điều này khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc, chưa cần nói tới Hắc đạo Sở tài phán gì đó muốn đối phó mình, nếu bọn họ chỉ nghĩ ám sát mình thì không là gì nhưng nếu không để ý tới anh em trong Soái quân thì sẽ đặt anh em Soái quân vào tình thế nguy hiểm, điều này mình không thể nào cho phép xảy ra.
Sát ý xuất hiện, Sở Thiên thản nhiên nói:
- Địa điểm và thời gian?
Cao Vượng Hưng trong lòng trở lên hoảng sợ vì mỗi ánh mắt mỗi hành động của Sở Thiên, ngay cả khi lặng thinh thì hơi thở lưu động trong người hắn cũng khiến người khác có một cảm giác sâu sắc giống như một ngon núi lửa bị băng tuyết bao phủ. Thực sự khiến người khác sợ hãi không yên, vội đáp:
- Mười giờ ba mươi phút tối, Tầng mười tám, Thiên An building.
Sở Thiên gật đầu, Hắc đạo Sở tài phán cái gì chứ, tối nay sẽ chém chúng trước!
Từ xa vọng tới tiếng còi xe cảnh sát nghe chói tai.
Một lát sau, Lão Yêu cũng đã đón bọn Thiên Dưỡng Sinh quay lại, Sở Thiên nhìn người thanh niên không quen, trên mặt không chút dụng tâm lau đi mấy vệt máu tươi. Sau khi đoán chắc đây là Lý Hoán Hồng nhìn thiện ý gật đầu với Thiên Dưỡng Sinh:
- Chắc chắn là không còn ai sống sót chứ?
Thiên Dưỡng Sinh mặt không lộ vẻ trả lời:
- Không có.
Lúc này Sở Thiên mới yên tâm liền nói:
- Cảnh sát sắp tới rồi, mọi người nhanh chóng lên xe chia ra rời đi, Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu trực tiếp đưa người về.
Khi Lý Hoán Hồng đi về phía xe quay người đến bên cạnh Sở Thiên, cắn tai hắn nói khẽ:
- Nếu được thì để cô ấy sống.
Sở Thiên khẽ thở dài không trả lời phất tay để Thiên Dưỡng Sinh đưa Lý Hoán Hồng lên xe.
Sau khi Sở Thiên nhìn bọn Hỏa Pháo giọng điệu bình tĩnh nói:
- Hỏa Pháo, đưa anh em của cậu đi với tôi, Thư ký Lăng cô cũng đi luôn.
Hỏa Pháo gật đầu, phất tay bảo bọn Thổ Pháo lên xe, Thư ký Lăng hơi nghi ngờ nhưng cũng bước lên xe, Sở Thiên quay đầu nhìn Cao Vượng Hưng và Pháp Quan đúng lúc đang định nghĩ xem có nên cho chúng sống không thì thấy Cao Vượng Hưng nhìn tấm lưng Lý Hoán Hồng trầm xuống, khóe miệng nở nụ cười.
Sắc mặt Sở thiên hơi biến, vỗ vai Hỏa Pháo, ánh mắt hất về phía Pháp Quan và Cao Vượng Hưng.
Hỏa Pháo lập tức hiểu ngay ý của Sở Thiên, bước lên vài bước cái muỗng không chút lưu tình đâm vào cổ họng chúng, sau khi máu tươi phun ra hai người sống trở thành hai thi thể. Cao Vượng Hưng không thể nào mà tưởng tượng được sự hiếu kỳ của mình với Lý Hoán Hồng lại là cái họa sát thân, Pháp Quan càng không hiểu sao phải chết trước.
Bọn Thiên Dưỡng Sinh nhanh chóng rời đi, Sở Thiên cũng dùng lực mạnh mở cửa xe tự mình ngồi vào vị trí lái xe cầm lấy bánh lái sau khi đạp ga thì đi thẳng tới địa bàn của anh Húc, nhiêm vụ cấp bách là đưa bọn Hỏa Pháo tới nơi ẩn nấp an toàn dù sao mức độ ảnh hưởng của trận chiến hôm nay cũng không thua kém gì với sự việc ở quán bar hôm trước.
Có lẽ cơ quan lập pháp lại trách cứ cảnh sát Hongkong vô dụng rồi.
Hai chiếc xe như mũi tên lao vút ra khỏi làng chài Thiên Vọng.
Làng chài Thiên Vọng sau trận chiến không còn an tường và yên lặng như trước kia, thay vào đó là thương đau và tràn ngập máu tươi.