Một bát thịt lợn, một con vịt quay, một đĩa thịt bò. Đương nhiên, còn có một một bát cơm lớn.
Vài người bọn Hỏa Pháo và cơm như hổ đói, thi thoảng cầm bia trên bàn tu ừng ực. Cả đêm chẳng được hạt cơm nào vào bụng khiến bọn họ bụng sôi sùng sục. Trận đấu súng tại làng chài Thiên Vọng đã khiến họ tiêu hao những giọt sinh khí cuối cùng, vì thế họ ăn như rồng cuốn không còn để ý đến việc người ngoài nhìn mình ra sao nữa. Bộ dạng ăn uống ngấu nghiến đó của họ không thể khiến người ngoài nhận ra họ là những tên tội phạm thực sự.
Anh Húc phất tay bảo phục vụ đưa canh lên cho bọn họ, sau đó châm điếu thuốc tựa vào sofa hút, còn tiện tay mở TV ra xem tin tức. Tất cả các kênh đều nhất loạt đưa tin về vụ thảm sát tại làng chài Thiên Vọng. Những mảnh thân thể nát tươm và cảnh tượng máu me tanh tưởi khiến người ta phải run sợ tận đáy lòng. Đương nhiên, chân tướng của sự việc vẫn còn đang được điều tra làm rõ.
Hỏa Pháo ngẩng đầu nhìn màn hình LCD bảy mươi tám inch, nhận ra đó là hiện trường bắn giết cũng chẳng có chút cảm xúc nào, bẻ hai cái đùi vịt vàng ươm đưa cho Ách Chuy và Hắc Thiết, cái cánh vịt vừa mềm vừa béo thì đưa cho em trai ăn. Anh ta thở phì phò nói:
- Ăn nhiều thịt một chút để khôi phục thể lực, còn có sức mà đền đáp ơn cứu mạng của ân nhân.
Anh Húc nhìn những hảo hán đầy nhiệt huyết này và vũ khí bên người họ bằng ánh mắt hào hứng, không khỏi thầm than năng lực to lớn của Sở Thiên. Chẳng ngờ hắn có thể tập hợp các kiểu nhân vật khác nhau về dưới trướng của hắn và họ đều dốc lòng phục tùng. Trong vòng hai ngày đã thực hiện hai việc đại trọng, tối qua là chà đạp thế lực của vài bên quan chức, jôm này thì lại ra đòn nặng vào tổ chức sát thủ của xã hội đen.
Đối với Sở Thiên mà nói, giết người không phải là mục đích, mà chỉ là thủ đoạn.
Ở phòng bên, Sở Thiên đang cầm điện thoại báo cáo tình hình cho Chu Long Kiếm. Khi báo với ông ta và các lão đại rằng đã đưa Lý Hoàn Hồng về Lý gia an toàn, Chu Long Kiếm vốn im lặng khẽ thở phào mấy hơi, nhàn nhạt nói:
- Cậu làm rất tốt. Nhưng sao lại phát sinh việc đấu súng với quy mô lớn và cả hơn mấy chục mạng người nữa?
Hiển nhiên bọn họ đã nghe tin về trận thảm sát tại làng chài Thiên Vọng và biết là hành động của hắn gây ra. Sở Thiên cũng nghe ra ý trách móc của ông ta, tự biết phải đưa ra được lời giải thích hợp lý. Nếu không sẽ khó tránh khỏi bị các lão đại phản cảm. Điều đó sẽ là một sai lầm không thể bù đắp nổi. Hắn đảo đảo mắt, một ý kiến nảy ra trong đầu.
Đây chính là Sở Thiên, luôn biết hóa giải trong tình cảnh xấu, đồng thời đổ tai họa lên đầu kẻ địch.
Vì vậy Sở Thiên bình tĩnh trả lời:
- Việc bắt cóc lần này liên quan đến thế lực ở mấy nơi liền.
Đầu bên kia điện thoại dường như hơi kinh ngạc. Giọng nói khẽ truyền tới:
- Là thế nào?
Sở Thiên khẽ thở dài, cung kính nói:
- Là Trương Tử Hào tới Lý gia nhận tiền chuộc. Nhưng ở chỗ giam giữ Lý công tử còn có hai bang nhóm. Đó chính Tổ chức sát thủ Thiên Đình và Thiên vương của Đông Hưng hội là Lôi Vượng Hưng. Bọn chúng đều canh gác ở chỗ có con tin. Để cứu Lý công tử, không còn cách nào khác, tôi đành tấn công ồ ạt để cứu người.
Giọng nói trong điện thoại có phần hạ xuống:
- Lẽ nào bọn chúng cũng tham dự?
Sở Thiên không trực tiếp trả lời, những chuyện như thế này đương nhiên không thể đích thân nói ra đáp án. Như vậy sẽ dễ bị đoán ra là hắn đang muốn vu oan giá hoạ. Vì vậy, hắn chỉ nói bâng quơ:
- Ai mà biết được. Nhưng bọn chúng chắc chắn đã xuất hiện tại nơi giam giữ con tin. Hơn nữa đều có súng và vũ khí hạng nặng như súng tiểu liên. Chúng tôi may mắn đã đoạt được súng của chúng rồi mới phản kích cứu người.
- Trong file tôi gửi, ông có thể thấy các hình ảnh báo cáo có liên quan. Tin rằng các lão đại có thể tự đưa ra phán đoán.
Đầu kia điện thoại trở nên trầm mặc, sau một lát mới nói:
- Đảm bảo không để lại dấu vết gì chứ?
Sở Thiên trong lòng vui mừng, đây là dấu hiệu lão ta đã tin hắn. Vì vậy không do dự đáp:
- Không, xin Bộ trưởng Chu cứ yên tâm. Những người xuất hiện và có liên quan đến vụ án này đều sẽ im như thóc. Nhưng nếu Đông Hưng hội thực sự có tham gia bắt cóc thì khó đảm bảo lãnh đạo cấp cao của hội này không biết sự tình.
Tuy rằng Sở Thiên nói rất tự tin, nhưng nghĩ tới người hầu và Thư ký Lăng của Lý gia, trong lòng vẫn hơi bất an. Mặc dù mấy chục người hầu của Lý gia có Lý Gia Thành đảm bảo, nhưng còn Thư ký Lăng thì hơi khó giải quyết. Giết cô ta hay là bắt lại rồi đưa đi xa, tới giờ vẫn chưa biết nên làm thế nào.
Giọng nói bình thản của Chu Long Kiếm lại một lần nữa truyền tới:
- Vậy là tốt rồi, bên ngoài tôi sẽ cho người giải quyết. Về phần Đông Hưng hội, cậu tuỳ cơ ứng biến. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, không được giết người lộ liễu hoặc gây ra ảnh hưởng tồi tệ. Bên trên phải đối mặt với áp lực dư luận rất lớn. Nếu còn để xảy ra chuyện nữa thì khó mà đỡ nổi.
Sở Thiên dùng thái độ tuyệt đối cung kính đáp lại:
- Được!
Bỗng nhiên, giọng điệu nghiêm túc của Chu Long Kiếm trong nháy mắt thay đổi. Giọng cười sang sảng đầy thâm ý vọng tới:
- Thiếu soái, việc công bàn xong rồi. Chúng ta thả lỏng nói chút chuyện riêng. Hừm! Giờ đã biết bổng lộc nhà nước không phải là dễ kiếm phải không? Nhận lộc của quân phải trung quân. Việc của quân chủ làm xong rồi, chúng ta mới có thể nhẹ nhõm nói chuyện tình cảm.
Sở Thiên cười khổ không ngừng, tên cáo già này trở mặt như thời tiết biến hóa vậy. Nếu một ngày nào đó nằm gọn trong tay lão, lão nhất định sẽ chém bay đầu hắn không nương tay. Sau đó lại như mèo khóc chuột mà phủ phục bên thi thể hắn kêu gào thảm thiết. Vì vậy, hắn khẽ đáp:
- Bộ trưởng Chu nói chí phải. Vì vậy, mong lão gia ông chiếu cố nhiều hơn.
Chu Long Kiếm cười ha ha, nói đầy thâm ý:
- Thiếu soái nặng lời quá! Cậu đã hoàn thành hai nhiệm vụ lớn vì tổ quốc, danh tiếng của cậu giờ các đại lão đều đã biết. Ngay cả Chủ tịch và Thủ tướng nói chuyện với nhau còn trêu đùa, hỏi cậu trước đây có phải là vua rắc rối không? Cậu nói xem cậu còn chưa được chiếu cố sao?
Sở Thiên khẽ động lòng, xem ra sách lược của hắn đã có hiệu quả rồi.
Lúc cúp điện thoại, Sở Thiên bình thản bước ra khỏi phòng, anh Húc vội vỗ vỗ vào ghế sofa bên cạnh, tự tay pha tra. Sở Thiên ngồi trên ghế sofa mềm mại, thoải mái rồi mới thở dài. Ánh mắt bắt gặp bọn Hỏa Pháo đang ăn như hùm beo, khóe mắt không khỏi nheo cười, nhàn nhạt nói:
- Anh Húc, gây thêm phiền phức cho anh rồi.
Anh Húc cười ha ha, rót nước trà cho Sở Thiên rồi chậm rãi nói:
- Thiếu soái, chúng ta đã là anh em rồi, khỏi phải khách sáo nữa. Mấy người anh em của em ăn được đương nhiên đánh đấm sẽ ra trò. Cứ nhìn da thịt cứng rắn của họ là biết mình đồng da sắt rồi. Tin rằng hổ báo nơi thâm sơn cũng không đối phó nổi với họ.
Thổ Pháo đang vùi đầu ăn hiển nhiên đã nghe được lời anh Húc nói, nuốt miếng thịt trong miệng rồi xen lời:
- Hổ báo đã là cái gì, chiến tích huy hoàng nhất của bốn anh em bọn em là xử hai con gấu chó đấy! Là loại dùng súng săn bắn cũng không hề hấn gì ấy. Thế mà nó cũng phải chết dưới đao của em.
Hỏa Pháo đưa tay vỗ mạnh vào đầu Thổ Pháo, hung tợn mắng:
- Dựa vào cái gì? Chút tài mọn này mà cũng đòi đem ra khoe khoang à? Mày chưa được chứng kiến thân thủ của ân nhân, đó mới là dũng mãnh độc nhất vô nhị. Anh ấy mà đánh mày thì chỉ giống như miết một con kiến thôi! Mau ăn cơm, ăn xong rồi phạt mày rửa bát!
Thổ Pháo tuy nóng nảy, nhưng gặp phải Hỏa Pháo là im miệng ngay, vội cúi đầu và cơm.
Sở Thiên và anh Húc bèn nhìn nhau cười, mấy chàng trai này thật biết điều.
Anh Húc tựa hồ nhớ ra điều gì đó, hơi xấu hổ mở miệng:
- Thiếu soái, ngại quá! Anh thật sơ ý không để ý tới động tác nhỏ của Cao Vượng Hưng. Thấy hai ngày nay gã cứ im ỉm, tưởng rằng gã nghỉ ngơi lấy sức. Ai dè gã quay đầu đi tìm tổ chức Thiên Đình phục kích em.
Sở Thiên bưng chén trà nóng hổi chậm rãi uống, quay đầu nhìn anh Húc, trấn an nói:
- Vẫn là lời anh nói, chúng ta đã là anh em rồi thì để ý chuyện đó làm gì, huống chi em giờ vẫn đang sống nhăn ra đó thôi. Chỉ có Cao Vượng Hưng của Đông Hưng hội là chết, phỏng chừng lúc này Triệu Bảo Khôn đang tức giận lôi đình.
Anh Húc cảm kích gật đầu, xoay chén trà tinh tế, nói:
- Hai ngày nay vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay với Triệu Bảo Khôn vì đám người bảo vệ bên cạnh gã đã nhiều hơn ngày trước gấp hai lần. Bất luận tới khách sạn hay khu vui chơi giải trí đều có ba lớp tường bảo vệ. Các anh em về cơ bản không thể lại gần.
Sở Thiên khẽ động lòng, kinh ngạc nói:
- Nhiều người như vậy sao?
Anh Húc khẽ thở dài, gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, hơn trăm người bảo vệ, trong đó có rất nhiều gương mặt mới. Có lẽ trận chiến ở quán ăn đã khiến gã sợ hãi, chỉ lo em bất ngờ xuất hiện lấy mạng gã. Cần biết rằng cái tên Thiếu soái đã lừng lẫy khắp Hongkong này rồi, các thế lực đen ở các nơi đều gọi đây là tín hiệu bang đại lục tấn công Hongkong.
Nghĩ đến các thế lực địa phương, trong đầu Sở Thiên chợt hiện lên Hắc đạo Sở tài phán, hắn đặt chén trà xuống nói:
- Anh Húc, Cao Vượng Hưng trước khi chết có nói cho em biết, đêm nay mười giờ rưỡi ở Thiên An building, Hắc đạo Sở tài phán sẽ họp các bang nhóm xã hội đen của Hongkong. Nghe nói là để đối phó với em và Soái quân, anh có nhận được giấy mời không?