Ngay lúc cảnh sát giao thông vừa gọi điện thoại vừa kẹp giấy chứng nhận vào cặp thì một tờ danh thiếp từ trong cặp rơi ra ngoài. Cảnh sát đưa mắt nhìn Sở Thiên ắt hẳn mong Sở Thiên giúp anh ta nhặt lên thế là Sở Thiên khom người xuống nhặt, vừa cầm tấm danh thiếp đó bỗng sững sờ một lúc. Tấm danh thiếp là của Ngưu Côn? Ông Lưu Đại Dũng, Phó giám đốc trại giam này với Ngưu Côn có quan hệ gì? Liên tưởng tới chức vị của Lưu Đại Dũng cùng việc Ngưu Côn tìm người trong nhà giam, còn cả việc tối qua Ngưu Côn mắc mưu nữa, vụ tai nạn xe của Lưu Đại Dũng sáng nay cùng việc bị hai lần va chạm mà bác sĩ nói, Sở Thiên cảm thấy trong lần tai nạn xe lần này ắt hẳn có ẩn tình.
Sở Thiên đột nhiên nghĩ tới một giả thiết cực đoan. Nếu như chị Mị là người thứ hai đâm phải Lưu Đại Dũng vậy chiếc xe thể thao màu đen ở phía trước xe chị Mị sẽ là chiếc xe đầu tiên. Lúc hắn đâm Lưu Đại Dũng nếu như là cố ý thì hắn ta chính là đang giết người diệt khẩu.
Giết người diệt khẩu!
Trong lòng Sở Thiên nghĩ nếu như giả thiết là sự thật thì tên Lý Tử Phong này cũng thực sự một tay che cả bầu trời. Đã ra tay nhanh vậy mà còn dùng cách ngoài ý muốn để cắt đứt đầu mối, xem ra giả thiết này phải nhanh chóng nói với Lâm Ngọc Thanh, còn phải tăng cường bảo vệ với những người khác để tránh tất cả đều bị giết người diệt khẩu, thất bại trong gang tấc.
Sở Thiên nghĩ là làm, đợi sau khi cảnh sát giao thông đi lập tức tìm nơi yên tĩnh gọi điện thoại liên lạc với Lâm Ngọc Thanh. Khi Lâm Ngọc Thanh biết chuyện thì dường như vui hơn cả trúng giải. Tối qua thẩm vấn mấy chục tên phạm nhân đột nhiên biết Lưu Đại Dũng là người giật dây sau đó mới ra bán mạng cho Ngưu Côn. Khi biết Lưu Đại Dũng có liên quan đến vụ án này, ông ta đã biết cả "thế giới" đang săn lùng Lưu Đại Dũng. Ở nhà giam, nhà riêng đều không tìm thấy còn tưởng anh ta biết được tin tức bỏ trốn rồi hoặc bị người ta giết người diệt khẩu rồi. Vẫn may bây giờ anh ta vẫn còn sống nếu không thì sẽ khó mà điều tra tiếp, Lâm Ngọc Thanh còn chuẩn bị sai người ngay lập tức đến đón Lưu Đại Dũng.
Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Chú Thanh, bây giờ Lưu Đại Dũng đang bị thương rất nặng, không tiện di chuyển đến nơi an toàn của các chú, vì vậy tốt nhất chú nên phái hai người đáng tin cậy bên cạnh chú đến đây bảo vệ hắn ta, không cần quá nhiều để tránh mục tiêu quá lớn sẽ bị người khác chú ý, cứ như vậy đợi tới khi Lưu Đại Dũng tỉnh lại. Chú có thể hỏi tình hình đầu tiên từ hắn, còn điểm nữa đó là hình như cảnh sát giao thông đã báo cho đơn vị của Lưu Đại Dũng, mong chú có thể thông qua quan hệ của mình ngăn không cho người đơn vị tới bệnh viện thăm, cứ đông người sẽ dễ dàng có loạn tử. Hơn nữa, cháu thấy đêm nay nhất định sẽ có người đến lấy mạng Lâm Đại Dũng, nếu chú tin tưởng cháu thì để cháu âm thầm bảo vệ Lâm Đại Dũng đồng thời bảo hai người chú sai tới đều phải nghe lời cháu. Như vậy cháu có thể đảm bảo an toàn cho Lâm Đại Dũng. Đợi qua khỏi đêm nay, vết thương đỡ chút, sáng sớm ngày mai cháu sẽ hộ tống anh ta tới chỗ của chú bây giờ.
Lần này Lâm Ngọc Thanh không chút do dự:
- Sở Thiên, chú tin cháu, trong cả thành phố Nghi Hưng này, người chú tin tưởng nhất chính là cháu. Bây giờ thế lực đối nghịch thực sự rất nhiều, sáng sớm nay đã có không ít lãnh đạo không vô ý thì cũng cố ý qua hỏi về vụ án này. Thực ra mấy vụ án này chẳng liên quan gì đến họ nhưng họ sợ vụ án này sẽ liên lụy tới họ vì vậy họ lo lắng. Như vậy cũng tốt để ta có thêm một vài con số, sau đó dựa vào danh sách rồi điều tra từng tên từng tên một.
Sở Thiên lại do dự một lúc, rồi bấm bụng nhắc ông:
- Chú Thanh, vẫn câu nói cũ chó sợ thì nhảy tường, thỏ sợ thì cắn người. Chú nhất định phải chú ý an toàn nếu không thì bọn họ sẽ quần chú thảm đó, rồi lại khơi thông được quan hệ. Vụ án này sẽ khó mà giải quyết được.
Lâm Ngọc Thanh cười sảng khoái thể hiện sự tự tin, sau đó hạ thấp giọng:
- Sở Thiên nói thật với cháu, bây giờ trung ương cũng rất coi trọng vụ án này. Mấy chục tên tội phạm ra khỏi nhà giam còn dễ dàng hơn ra khỏi nhà, chỉ riêng mình tên Phó giám đốc trại giam Lưu Đại Dũng có thể làm được chuyện đó ư? Vì vậy trung ương quyết định điều tra tới cùng, còn đặc biết phái đội đặc công Phi Long bảo vệ an toàn của chú, chiều nay sẽ tới, vậy nên chú không sợ mấy người đó.
Nghe vậy lòng Sở Thiên mới thoải mái hơn chút. Sự lo lắng suốt hai ngày hôm nay coi như cũng tiêu tan. Nếu cấp trên của cấp trên đều quyết tâm điều tra đến cùng còn sai người đi theo bảo vệ Lâm Ngọc Thanh thì xem ra những ngày "tốt đẹp" của Lý Tử Phong chắc sắp đến rồi. Sở Thiên nghĩ, đợi lát báo tin này cho chị Mị với Lâm Ngọc Đình, tin rằng họ cũng sẽ vui như vậy.
Sở Thiên trở lại trước cửa phòng bệnh, hỏi chị Mị với Lâm Ngọc Đình:
- Bên trong chắc không có ai vào chứ?
Chị Mị lắc lắc đầu có chút lo lắng lại có chút nghi ngờ:
- Không có ai đến, nếu có chị đã sớm đi báo cho em biết rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có phải có ai đó đã đâm Lưu Đại Dũng?
Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Chị với Ngọc Đình không phải lo lắng quá, trong việc này có ẩn tình, trong bệnh viện người qua lại nhiều bây giờ em không tiện nói ra. Em chỉ có thể nắm chắc mọi việc trong tay ngoài ra chị tuyệt đối không được vì vụ tai nạn xe này mà làm náo động sự việc, cha của Ngọc Đình tuyệt đối an toàn.
Nghe Sở Thiên bảo đảm như vậy chị Mị với Lâm Ngọc Đình hoàn toàn hết lo lắng, ngay cả từ "tuyệt đối" cũng nói ra rồi có thể thấy Sở Thiên có lẽ đã nắm chắc sự việc trong tay nếu không thì sẽ không lời nói sẽ không chu toàn như vậy.
Chị Mị hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên cười lộ ra vẻ tự tin đầy bản lĩnh nam nhi:
- Chị cùng Ngọc Đình trước hết ở đây đợi đã. Em đi gọi người đón hai người đến nơi an toàn ở mấy ngày.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình nghe thấy Sở Thiên để họ đến nơi an toàn ở mấy ngày lại cảm thấy sự việc có chút không bình thường. Nhưng họ biết khi Sở Thiên muốn nói với họ tự nhiên sẽ nói cho họ biết. Bây giờ điều họ lo là Sở Thiên nên đồng thanh hỏi:
- Còn bạn/em thì sao?
Sở Thiên nhún vai:
- Em còn nhiều việc phải xử lý, yên tâm đi, mai em có thể về nhà uống rượu hai người, ăn cơm hai người nấu.
Rồi nhìn Lâm Ngọc Đình nói:
- Hi vọng tráng sĩ sẽ có tiến bộ.
Lâm Ngọc Đình có chút ngượng ngùng, hừ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, không nhìn Sở Thiên nhưng khóe miệng lại cười rất tươi.
Chị Mị là người có kinh nghiệm, làm sao có thể không biết hai người họ đang đùa gì chứ, nên cũng vui vẻ đáp:
- Vậy được rồi, chị đưa Ngọc Đình đến nơi mà em sắp xếp, em cũng phải chú ý an toàn của chính mình đó.
Sở Thiên gật đầu. Điểm này của chị Mị là giỏi nhất, cho dù trong lòng có ngàn câu nghi vấn nhưng chỉ cần chị tin, chị sẽ làm theo ý mình, sẽ không gây thêm cho mình bất kì phiền phức nào. Có được người chị như thế này quả thực thật là may mắn. Sở Thiên ngồi trên ghế đẩu, lấy điện thoại ra gọi cho Hải Tử. Trong những thứ hiện đại thì cái này là tốt nhất, truyền tin không cần đến ra roi thúc ngựa cũng không cần chim đưa thư, nếu không thì không biết tháng nào năm nào mới có thể trao đổi được những việc đang cần bàn luận trong thời điểm đó. Sở Thiên còn chưa nói gì Hải Tử đã cướp lời của người ta trước:
- Tam đệ, mới sáng sớm có cần huynh đây giúp gì không, cứ nói đi.
Sở Thiên cười trong lòng, nói chuyện với Hải Tử rất thoải mái, không câu nệ lễ tiết, luôn đi thẳng vào vấn đề, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, thế là Sở Thiên từ từ nói:
- Có hai việc cần anh giúp đỡ. Thứ nhất là, sai thủ hạ đến bệnh viện Hòa Bình đón hai người bạn của em đến chỗ anh ở mấy ngày. Thứ hai là, khi đến nhân tiện bảo họ mang đủ thức ăn cho mấy ngày ở bệnh viện, chắc em phải ở đây mấy ngày.
Hải Tử cười sảng khoái:
- Anh còn tưởng truyện gì đó khó như cướp ngân hàng chứ, chút việc này không có vấn đề gì. Bốn mươi phút nữa sẽ tới, có cần anh sai người giúp em không?
Lúc đó Sở Thiên giống như nhìn thấy Hải Tử đang xoa cái đầu trọc của mình, cười hiền lành ở đó, chính mình cũng bất giác bật cười:
- Không cần đâu, đông người sẽ rối hết việc. Ngày mai em sẽ tìm anh Hải và anh Quang cùng uống rượu.
- Nhân tiện phân tích tình hình cho anh biết, anh đang không biết làm như thế nào đây?
Hải Tử thể hiện sự vui mừng, có thể lôi kéo Sở Thiên về Tương bang cùng nhau đánh thiên hạ, anh ta cảm thấy như đó là việc làm đúng đắn nhất của mình trong những năm gần đây.
Cất điện thoại, nhân lúc còn chút thời gian, Sở Thiên tranh thủ đi rà soát hành lang một lần, cố gắng nhớ những bác sĩ đã từng đi qua phía trước, rồi lại vào phòng bệnh của Lâm Đại Dũng kiểm tra kĩ một lần cửa sổ với trần nhà rồi mới đi ra. Theo Sở Thiên thì bất cứ một sơ hở nào cũng có thể trở thành mấu chốt liên quan đến sự sống chết trong đêm nay của Lưu Đại Dũng. Hơn nữa Sở Thiên tin rằng, tối nay nhất định có người đến ám sát Lâm Đại Dũng, nếu không, qua ngày mai khi Lâm Đại Dũng mở miệng được thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hiệu suất làm việc của Hải Tử đúng là rất cao, chưa đến ba mươi phút, Quang Tử đã đến trước mặt Sở Thiên, Sở Thiên có chút ngạc nhiên:
- Anh Quang, sai ai đó đến là được rồi, hà tất phải đích thân đến?
Quang Tử chớp mắt một cái:
- Rất đơn giản, sự việc nghiêm trọng Hải Tử sợ xảy ra sơ xuất gì đó nên phái người em quen thuộc đến đón người, có thể tiết kiệm thời gian em phải xác minh, vì vậy mà anh đến.
Sở Thiên thở dài trong lòng. Hải Tử suy nghĩ thật chu đáo, thảo nào Tương bang có thể chỉ trong vài năm mà phất lên như vậy, trở thành một bang phái lớn mạnh.
Sau khi tiễn Quang Tử, chị Mị cùng với Lâm Ngọc Đình, Sở Thiên liền ngồi xuống ghế đầu ngoài hành lang một lát, lấy miếng thịt bò khô mà Quang Tử mang đến ra, từ từ ăn. Tuy mùi vị không được tươi ngon nhưng cái vị này còn đỡ hơn nhiều so với bữa sáng mà Lâm Ngọc Đình nấu. Tay Sở Thiên tìm chai nước trong túi đầy thức ăn, không cẩn thận chạm phải cái gì đó bằng sắt, vừa ngó đầu vào nhìn liền ngây người ra.
[hide]
Liền tại cảnh sát giao thông một bên gọi điện thoại, một bên đem giấy chứng nhận chọc vào quay về cái cặp thời điểm, một tờ danh thiếp theo cái cặp bên trong trượt đi ra, cảnh sát giao thông dùng ánh mắt nhìn xem Sở Thiên, hiển nhiên hi vọng Sở Thiên giúp hắn nhặt một chút, vì vậy Sở Thiên có chút khom người, vừa cầm lấy tấm danh thiếp kia, lại sửng sốt một chút, cái này tấm danh thiếp dĩ nhiên là Ngưu Côn hay sao? Cái này ngục giam phó sở trưởng Lưu Đại Dũng cùng Ngưu Côn cái gì quan hệ đến hay sao? Liên tưởng đến Lưu Đại Dũng chức vị, Ngưu Côn theo trong ngục giam chiêu binh mãi mã sự tình, còn có Ngưu Côn tối hôm qua sa lưới, Lưu Đại Dũng buổi sáng hôm nay tai nạn xe cộ, cùng với bác sĩ theo như lời hai lần va chạm, Sở Thiên cảm giác được lần này trong tai nạn xe có càn khôn.
Sở Thiên đột nhiên nghĩ đến một cái cực kỳ giả thiết, nếu như Mị tỷ đúng lần thứ hai va chạm bên trên Lưu Đại Dũng đấy, như vậy Mị tỷ lúc trước cái kia chiếc màu đen xe thể thao phải là chiếc thứ nhất, hắn ở đây cái này thời khắc va chạm Lưu Đại Dũng, nếu như không phải vô tình ý đấy, như vậy hắn chính là tại giết người diệt khẩu.
Giết người diệt khẩu!
Sở Thiên trong lòng nghĩ, nếu như giả thiết thành lập, cái này Lý Tử Phong cũng quá thần thông quảng đại rồi, đã vậy còn quá nhanh đã đi xuống tay, nhưng lại dùng ngoài ý phương pháp đến chặt đứt manh mối, xem ra cái này giả thiết muốn tranh thủ thời gian nói cho Lâm Ngọc Thanh, còn muốn hắn tăng cường đối với những người khác bảo hộ, miễn cho đều bị giết người diệt khẩu, thất bại trong gang tấc.
Sở Thiên nghĩ đến là làm, đợi cảnh sát giao thông sau khi rời khỏi, lập tức tìm yên lặng địa phương bấm Lâm Ngọc Thanh điện thoại, báo cho biết Lâm Ngọc Thanh thời điểm, Lâm Ngọc Thanh quả thực so trúng giải thưởng lớn cao hứng, tối hôm qua đột thẩm cái kia mười mấy cái phạm nhân, biết là Lưu Đại Dũng giật dây, sau đó mới có thể đi ra ngoài thay Ngưu Côn bán mạng đấy, khi biết Lưu Đại Dũng dính đến cái này vụ án thời điểm, bọn hắn đã khắp thế giới tại điều tra Lưu Đại Dũng rồi, trong ngục giam, trong nhà đều không có tìm được hắn, còn tưởng rằng hắn đạt được tiếng gió chạy trốn hoặc là bị người giết người diệt khẩu rồi, may mắn hắn bây giờ còn còn sống, bằng không thì liền khó với truy tra đi xuống, Lâm Ngọc Thanh còn chuẩn bị phái người lập tức tới đón Lưu Đại Dũng.
Sở Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Thanh thúc thúc, Lưu Đại Dũng hiện tại tổn thương rất nặng, bất tiện di động đến các ngươi địa phương an toàn, cho nên, ngươi tốt nhất phái hai cái ngươi người tin cẩn đến bảo hộ hắn, không cần quá nhiều, miễn cho mục tiêu quá lớn bị người chú ý, như vậy đợi Lưu Đại Dũng sau khi tỉnh lại, các ngươi có thể trước tiên hỏi thăm tình huống của hắn. Còn một điều, chính là cảnh sát giao thông giống như đã thông tri Lưu Đại Dũng đơn vị, hi vọng Thanh thúc thúc thông qua quan hệ ngăn cản bọn hắn đơn vị người đến bệnh viện nhìn, người càng nhiều liền dễ dàng sai lầm, hơn nữa ta cảm thấy được đêm nay nhất định có người tới lấy Lưu Đại Dũng tánh mạng, nếu như Thanh thúc thúc tin tưởng qua được ta, Lưu Đại Dũng để cho ta âm thầm bảo hộ, cũng cho ngươi phái tới hai người đều nghe ta đấy, như vậy ta có thể cam đoan Lưu Đại Dũng an toàn, chờ hắn đã qua đêm nay, thương thế tốt đi một chút, buổi sáng ngày mai ta lại hộ tống đến ngươi bây giờ địa phương.”
Lần này, Lâm Ngọc Thanh không chút lựa chọn nói: “Sở Thiên, ta tin tưởng ngươi, hiện tại toàn bộ Nghi Hưng thành phố, ta rất tin được đúng là ngươi, hiện tại thế lực thật sự là chỗ nào cũng có, buổi sáng hôm nay đã có không ít lãnh đạo hữu ý vô ý tại hỏi đến vụ án này rồi, kỳ thật những thứ này bản án theo chân bọn họ cũng không quan hệ, nhưng bọn hắn sợ theo vụ án này liên lụy ra bọn hắn đến, cho nên bọn hắn nóng nảy, cũng tốt, để cho ta trong nội tâm nhiều ít có chút mấy, về sau chiếu vào danh sách nguyên một đám tra.”
Sở Thiên do dự một chút, hay là nói: “Thanh thúc thúc, hay là cách ngôn, con chó nóng nảy nhảy tường, con thỏ nóng nảy cắn người, ngươi nhất định phải chú ý an toàn, nếu không bọn hắn đem ngươi cả mất, lại khơi thông khơi thông quan hệ, vụ án này sẽ không giải quyết được gì.”
Lâm Ngọc Thanh sảng khoái nở nụ cười, lộ ra tương đối tự tin, sau đó hạ giọng nói: “Sở Thiên, nói thiệt cho ngươi biết, hiện tại trung ương cũng rất xem trọng vụ án này, hơn mười số phạm nhân ra ngục giam so với gia môn còn thuận tiện, ngươi nói, chỉ bằng vào Lưu Đại Dũng như vậy một cái phó chức có thể làm đi ra sao? Cho nên trung ương là quyết định truy xét đến ngọn nguồn, còn đặc biệt cho ta phái một đội Phi Long đặc công thiếp thân bảo hộ an toàn của ta, buổi chiều đi ra, cho nên ta không sợ những người kia.”
Sở Thiên trong lòng lúc này mới giãn ra, hai ngày này lo lắng cuối cùng biến mất, vậy mà cấp trên thượng cấp đều có quyết tâm truy xét đến ngọn nguồn, còn phái người thiếp thân bảo hộ Lâm Ngọc Thanh, xem ra Lý Tử Phong ngày tốt lành đoán chừng nhanh đến rồi, Sở Thiên nghĩ đến, đợi chút nữa đem tin tức này nói cho Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình, tin tưởng các nàng giống nhau hội cao hứng.
Sở Thiên trở lại cửa phòng bệnh trước, hỏi Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình: “Bên trong có lẽ không ai vào đi thôi?”
Mị tỷ lắc đầu, có chỗ lo lắng cũng có chỗ nghi hoặc nói: “Không ai đã tới, nếu như mà có, tỷ tỷ đã sớm đi qua thông tri đệ đệ, đến tột cùng chuyện gì xảy ra tình à? Có phải hay không còn có người cũng đụng phải Lưu Đại Dũng à?”
Sở Thiên bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ cùng Ngọc Đình cũng không muốn lo lắng, trong sự tình có càn khôn, bệnh viện cái chỗ này người đến người đi, ta bất tiện bây giờ nói ra đến, ta chỉ có thể nói hết thảy đều nằm ở trong lòng bàn tay của ta, mặt khác, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không bởi vì này nảy sinh tai nạn xe cộ trêu chọc phải sự tình, Ngọc Đình phụ thân tuyệt đối an toàn.”
Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình tâm hoàn toàn để xuống, nghe được Sở Thiên như thế cam đoan, liền ‘tuyệt đối’ nói hết ra rồi, có thể nghĩ, sự tình có lẽ đều tại Sở Thiên trong lòng bàn tay, nếu không sẽ không đem lời nói được như vậy viên mãn.
Mị tỷ phật dưới tóc, nói: “Cái kia chúng ta hiện tại có lẽ làm chút gì à?”
Sở Thiên mỉm cười, lộ ra suất khí mê người biểu lộ, nói: “Tỷ tỷ cùng Ngọc Đình trước tiên ở nơi đây tiểu đợi một lát, ta là người đến tiếp các ngươi đi địa phương an toàn ở vài ngày.”
Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình nghe được Sở Thiên làm cho các nàng đi địa phương an toàn ở vài ngày, cũng cảm giác được sự tình có chút bất thường, nhưng các nàng biết rõ, Sở Thiên muốn nói cho các nàng biết thời điểm, tự nhiên sẽ nói cho các nàng biết, hiện tại các nàng lo lắng đúng Sở Thiên, trăm miệng một lời nói: “Vậy còn ngươi?”
Sở Thiên nhún nhún vai, nói: “Ta còn có thiệt nhiều sự tình phải xử lý, yên tâm đi, ngày mai ta có thể về nhà uống các ngươi hâm nóng rượu, làm đồ ăn.” Đón lấy nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Đình, nói: “Hi vọng tráng sĩ sẽ có tiến bộ a.”
Lâm Ngọc Đình có chút ngượng ngùng, hừ một tiếng, liền ngẩng đầu, không nhìn Sở Thiên, nhưng khóe miệng vui vẻ nhưng là đậm.
Mị tỷ là một kinh nghiệm sóng gió người, làm sao có thể không biết hai người đang đùa hoa thương, vì vậy nói: “Vậy được rồi, tỷ tỷ mang Ngọc Đình đi ngươi an bài địa phương, đệ đệ chính mình chú ý an toàn Ah.”
Sở Thiên gật gật đầu, Mị tỷ điểm ấy tốt nhất, dù là trong nội tâm có muôn vàn nghi vấn, chỉ cần nàng tin tưởng ngươi, nàng sẽ chiếu vào ngươi nói đi làm, không để cho ngươi sinh ra khác phiền toái, có tư nữ tử, cuộc đời này thực hạnh a..., Sở Thiên ngồi ở trên ghế, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, bấm Hải Tử điện thoại, hiện đại chính là cái này tốt nhất, truyền cái tin tức không cần cái gì ra roi thúc ngựa, cũng không cần dùng bồ câu đưa tin, nếu không không biết năm nào tháng nào mới có thể câu thông vốn hẳn nên một lát nói chuyện với nhau sự tình, Sở Thiên còn chưa nói lời nói, Hải Tử đã lớn tiếng doạ người, nói: “Tam đệ, sáng sớm sự tình gì cần ca ca giúp à? Cứ việc nói.”
Sở Thiên trong lòng cười cười, cùng Hải Tử nói chuyện chính là thoải mái, không có nhiều như vậy phồn văn lễ tiết, đi thẳng vào vấn đề có thể giảm bớt bao nhiêu thời gian, vì vậy nhàn nhạt nói: “Có hai cái việc nhỏ cần hỗ trợ a..., thứ nhất, phái người đến Hòa Bình bệnh viện tiếp hai ta vị bằng hữu đi ngươi chỗ ở vài ngày, thứ hai, đến thời điểm, thuận tiện gọi hắn mang đầy đủ vài ngày thực phẩm đến bệnh viện, ta đoán chừng muốn ở vài ngày.”
Hải Tử sảng khoái cười cười, nói: “Ta còn tưởng rằng muốn cướp bóc ngân hàng cái gì khó khăn sự tình đâu rồi, điểm ấy việc nhỏ không thành vấn đề, ' tất nhiên đến, có cần hay không phái người giúp ngươi bề bộn à?”
Sở Thiên lúc này trong mắt tựa hồ lại gặp được Hải Tử vuốt đầu trọc tại đó cười ngây ngô, mình cũng không tự chủ được nở nụ cười, nói: “Không cần, nhiều người ngược lại loạn sự tình, ngày mai tìm Hải ca cùng Quang ca uống rượu a...”
“Cảm tình tốt, thuận tiện giúp ca ca phân tích phân tích tình thế, ca ca hiện tại hoang mang rất đâu.” Hải Tử lộ ra cao hứng phi thường, có thể đem Sở Thiên kéo vào đem giúp đỡ cùng một chỗ giành chính quyền, hắn cảm thấy đúng nhiều năm trước tới nay rất chuyện chính xác.
Để điện thoại xuống, Sở Thiên thừa dịp có chút thời gian, tại toàn bộ hành lang quét một lần, chính là trước mặt đi qua bác sĩ cũng tận số lượng nhớ kỹ, lại tiến vào Lưu Đại Dũng phòng bệnh kỹ càng kiểm tra rồi lượt cửa sổ cùng trần nhà mới đi ra, tại Sở Thiên mà nói, bất kỳ một cái nào lỗ thủng đều có thể trở thành Lưu Đại Dũng đêm nay sinh tử mấu chốt, hơn nữa Sở Thiên tin tưởng vững chắc, đêm nay nhất định có người đến ám sát Lưu Đại Dũng, nếu không đã qua đêm nay, Lưu Đại Dũng ngày mai mới mở miệng, sẽ không cơ hội.
Hải Tử xử lý sự tình hiệu suất dị thường cao, không đến phút, Quang Tử liền đứng ở Sở Thiên trước mặt, Sở Thiên có chút kinh ngạc, nói: “Quang ca, tùy tiện phái cá nhân là được rồi, hà tất ngươi tự mình đến đâu này?”
Quang Tử chớp mắt, nói: “Rất đơn giản a..., Hải Tử nói, sự tình nghiêm trọng, sợ ra cái gì cái sọt, phái cái ngươi người quen tới đón người, có thể giảm bớt ngươi tra hỏi xác thực thời gian quen biết, cho nên ta đã đến a...”
Sở Thiên trong lòng thở dài, Hải Tử nghĩ đến thật sự là chu đáo, trách không được đem giúp đỡ tại Thượng Hải có thể mấy năm thời gian liền quật khởi, trở thành một đại cự đầu.
Cất bước Quang Tử, Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình về sau, Sở Thiên liền tại trên hành lang ghế ngồi xuống, rút ra Quang Tử mang đến thịt bò khô, chậm rãi nhấm nuốt, tuy nhiên không ngon, nhưng mùi vị kia cũng thực so Lâm Ngọc Đình bữa sáng tốt hơn nhiều, Sở Thiên tay tại đục túi thức ăn ở bên trong tìm kiếm nước, tay không cẩn thận đụng phải một cái Thiết gia hỏa, thăm dò vừa nhìn, lập tức sợ ngây người.
[/hide]