Cảm giác của Sở Thiên lập tức nói rõ cho hắn: súng.
Sở Thiên cười khổ sở. Hải Tử chắc là sợ gặp nguy hiểm, vì vậy đã đưa cho hắn một khẩu súng phòng khi cần đến. Nhưng Hải Tử lại không biết Sở Thiên không biết dùng sung. Sở Thiên tìm kĩ lại một lần nữa rồi lại cười khổ. Chắc Hải Tử sợ hắn không biết dùng súng nên đã bỏ cả một tờ giấy hướng dẫn sử dụng súng trong đó. Sở Thiên chỉ có thể bỏ súng vào trong túi thức ăn, bất chợt để người khác nhìn thấy thì sẽ báo cảnh sát bắt lại ngay. Đến lúc đó ngay cả bản thân mình cũng khó mà bảo vệ được huống hồ là bảo vệ Lâm Đại Dũng? Nhưng Sở Thiên vẫn lấy hướng dẫn súng ra xem, bất luận thế nào thì Hải Tử cũng đã mang súng vào rồi, dùng hay không lại là một chuyện khác, học một chút cũng chẳng có hại gì.
Đúng lúc đó Hải Tử gọi điện thoại tới:
- Tam đệ, có phải đã thấy thứ gì đó hay trong túi đồ ăn, chế tạo của nước Đức đấy, súng lục p229, có thể bắn xa 100m, tốc độ 60 phát trong một phút.
Sở Thiên cám ơn rồi mới nói:
- Vấn đề là, anh Hải, em không biết sử dụng. Cho dù có đọc hiểu tờ hướng dẫn đó đi chăng nữa, nhưng chưa từng luyện tập thực tế thì độ chuẩn xác là rất thấp.
Hải Tử dường như rất đa mưu túc trí, sớm đã biết Sở Thiên sẽ như vậy nên cười hai tiếng, nghiêm trang nói:
- Tam đệ, thật ra uy lực lớn nhất của súng nằm ở tính uy hiếp của nó, đó là lúc còn chưa bắn, đến lúc thực sự bắn xong rồi thì chẳng còn gì. Anh đưa cho đệ súng ý là để em dọa người đối diện với mình. Có thể dọa được họ để bọn họ không đánh mà tự khắc lui, bằng không lần nào em cũng tận sức mà làm thì tốn rất nhiều thể lực với tinh lực đó.
Sở Thiên lặng lẽ nghĩ, cũng phải, cái thứ này dọa người ta khá tốt, hơn nữa thực ra không biết sử dụng thì có thể bỏ đạn ra, cầm thay thế tiền xu, lực sát thương cũng có thể mạnh hơn.
Khi Sở Thiên bỏ điện thoại xuống, liền vào phòng bệnh của Lưu Đại Dũng, bỏ đạn ra nhưng để lại một viên ở bên trong để giữ thể diện, rồi cất vào trong ngực. Những viên đạn khác tiện tay bỏ vào trong túi áo của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng lực bắn đi. Sau khi làm xong những việc này, vừa đi ra ngoài chẳng được mấy phút, miếng thịt bò khô trong miệng còn chưa nhấm nháp xong, thì có tiếng của một người con gái truyền đến:
- Này, anh có phải Sở Thiên không?
Thịt bò khô trong miệng của Sở Thiên bị nuốt trọn vào. Câu hỏi mất lịch sử như vậy lại có thể hỏi một cách thẳng thừng như vậy làm hắn thật sự bị dọa một trận. Cũng may Sở Thiên không phải người nhỏ mọn, nếu không thì sẽ không thèm để ý tới nữa. Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lên, một cô gái trẻ chừng hai mươi mấy tuổi đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như có ý muốn bức người ta. Sở Thiên không trả lời câu hỏi của cô gái trẻ ngay, mà dò xét chút. Khuôn mặt tròn, đôi mắt đen lay láy, hai má hồng hào, toàn thân tỏ ra vẻ rất hãnh diện về nhan sắc của mình. Phía sau cô ta còn có một cậu thanh niên tầm tuổi đó, thần sắc cũng ngạo mạn, ngông cuồng như vậy.
Sở Thiên thở dài:
- Ngựa non háu đá!
Cô gái nhìn thấy Sở Thiên không những không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn buông một câu không ra gì như vậy tức giận nói:
- Người gì vậy, tuổi tác vậy mà kiêu ngạo, ta đây như vậy. Chúng tôi là người do Kiểm sát trưởng Lâm Ngọc Thanh phái đến, anh có phải Sở Thiên không? Câu hỏi đơn giản vậy anh cũng không biết trả lời sao?
Sở Thiên sững sờ. Sao lại có người đen trắng lẫn lộn như vậy, rõ ràng là cô ta tùy tiện, giờ còn nói Sở Thiên càn rỡ. Xem ra phụ nữ thật sự không thể đắc tội được, nhưng cũng không thể để cô ta ngang ngược như thế được. Hắn bình thản:
- Báo tên đi, xuất trình giấy chứng nhận.
Cô gái trẻ hận không thể đá một phát cho Sở Thiên bị trọng thương. Trước giờ chỉ có cô ta bảo người khác lấy giấy chứng nhận ra còn chưa có ai dám khiêu chiến với cô ta như vậy, vừa nghĩ đến là muốn nổi giận. Cậu thanh niên đứng đằng sau nói:
- Phi Yến, chú ý tố chất, không nên kiếm chuyện với trẻ con. Chúng ta còn có việc lớn phải làm, đưa giấy chứng nhận cho anh ta xem là được rồi.
Cô gái trẻ không cam lòng, không muốn lấy giấy chứng nhận trình cho Sở Thiên. Trong lòng nghĩ, nếu không phải hợp tác cần vậy, thực sự hận không thể đem người đang sống sờ sờ trước mắt này ăn tươi nuốt sống. Sở Thiên xem qua giấy chứng nhận hỏi:
- Lưu Phi Yến?
Sở Thiên đối chiếu lại nét mặt trên giấy chứng nhận, biết hai người trước mắt đích thực là người do Lâm Ngọc Thanh phái đến trợ giúp mình. Nhưng xem tình hình hai vị này dường như xem mình là "Bát phủ tuần án", cải trang vi hành e rằng khó mà ở chung được, không chừng chính mình lại phải giúp đỡ họ.
Sở Thiên trả lại giấy chứng nhận cho Lưu Phi Yến, lạnh nhạt nói:
- Không sai, tôi chính là Sở Thiên.
Lưu Phi Yến nhận lại giấy chứng nhận, khinh thường nhìn Sở Thiên mấy lần:
- Không ngờ, tuổi tác vậy mà có giá đỡ thật là lớn. Cũng không biết anh có năng lực gì mà lại sai hai chúng tôi trợ giúp anh bảo vệ, không chừng anh còn làm liên lụy đến chúng tôi.
Sở Thiên sớm đã được Lâm Ngọc Thanh cho biết được người nữ kiểm sát viên là Lưu Phi Yến, nam là Trương Lượng Quang đều mới tốt nghiệp trường cảnh sát không lâu. Lâm Ngọc Thanh thấy họ mới tốt nghiệp ra, vẫn có phần cảm giác chính nghĩa và nhiệt huyết, thân thủ cũng không tồi nên đã điều họ đến bên cạnh mình từ từ bồi dưỡng. Vụ án lần này rõ ràng làm người ta kinh sợ hơn bình thường nên nhiều người đều trốn tránh tham gia điều tra. Nhưng Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến này lại rất hưng phấn. Tốt nghiệp được hơn nửa năm đã gặp loại án lớn danh trấn toàn quốc như vậy, nếu làm tốt thì có thể lộ diện trước toàn bộ người dân trong cả nước. Sau này sẽ có địa vị ở cục Công - Kiểm, vì vậy chủ động xin đi thi hành nhiệm vụ, cùng tham dự điều tra vụ án này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang có thêm phần kính trọng với Lâm Ngọc Thanh, cẩn trọng làm việc dưới sự chỉ đạo của ông. Có lẽ tên tuổi của Lâm Ngọc Thanh quá lớn, những đồng nghiệp khác còn có thể bị phản đối, nhưng Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang từ khi tham gia vào vụ án đều thuận buồm xuôi gió, không thể tốt hơn được. Điều này làm họ có lúc hài lòng nhưng cũng có nhiều phần kiêu ngạo. Lâm Ngọc Thanh nhìn ra điểm yếu của họ, nhiều lần bảo họ cần giữ thăng bằng tâm lý hơn. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang ngoài mặt đồng ý nhưng khi làm việc lại bộc lộ thái độ ngạo mạn, ngông nghênh. Lâm Ngọc Thanh biết là họ làm việc tốt, trẻ tuổi nên tinh lực dồi dào, chỉ cần không phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, trong lòng trọng chính nghĩa, cũng không cần quản thúc họ nữa. Thậm chí thái độ liều lĩnh sau này trong quá trình rèn luyện dần dần sẽ được tích lũy thêm, thực tế tự nhiên sẽ từ từ dạy họ.
Hôm nay, Lâm Ngọc Thanh gọi điện thoại điều Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang đến bệnh viện bảo vệ Lưu Đại Dũng. Họ biết Lưu Đại Dũng là nhân vật mấu chốt tự nhiên cam tâm tình nguyện tới đây bảo vệ và thẩm vấn. Nhưng sau khi nghe thấy họ đến bệnh viện, phải hoàn toàn nghe theo sự điều phối của một tên học sinh cấp ba để bảo vệ Lưu Đại Dũng trong lòng rất không vui. Một tên học sinh cấp ba tầm thường dựa vào cái gì mà phải nghe sự điều phối của hắn? Hắn có chỗ nào hơn người khác? Vì vậy trong lòng họ không được thoải mái, đến bệnh viện, nhìn thấy Sở Thiên, tuy qua lời mô tả của Lâm Ngọc Thanh đã biết người ngồi trên ghế đẩu là Sở Thiên nhưng vẫn dằn mặt trước. Họ muốn dùng cách này để lấy lại quyền kiểm soát.
Sở Thiên nhìn hai người bọn họ, trong lòng cười khổ vài tiếng:
- Liên lụy hay không thực tế sẽ chứng minh, bây giờ tôi giao người lại cho hai người, tôi ra ngoài dạo một chút, để tránh hai người phiền lòng. Tầng hai này có tất cả hai tám phòng bệnh, hai bên trái phải đều có một lối ra, mười bác sĩ, mười một y tá, bác sĩ cao không quá 1m70, y tá cao trung bình khoảng 1m50-1m60. Hai người phải lưu ý người có chiều cao quá chiều cao của bác sĩ và y tá. Cửa sổ phòng bệnh của Lưu Đại Dũng đã được tôi khóa chặt rồi. Hơn nữa cửa sổ ở giữa phòng bệnh cách xa nhau ba mét nên sát thủ nhất định sẽ đi vào từ phía chính diện. Đồ ăn tôi để trên ghế rồi, hai người chỉ cần phòng thủ chặt của phòng này thì Lưu Đại Dũng có thể sống đến sáng ngày mai. Tôi đã nói hết những thứ cần thiết rồi.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, ắt hẳn thấy khiếp sợ với sự thận trọng của Sở Thiên, nhưng đáy lòng cũng có chút lơ đễnh. Dù kẻ đần cũng biết sát thủ sẽ đi vào từ phía chính diện không phải giả dạng bác sĩ thì giả dạng y tá, đây là kiến thức quá cơ bản. Trên ti vi thường ghi lại cảnh này, huống hồ với thân thủ của hai người họ, nếu có sát thủ nào đến mưu sát Lưu Đại Dũng thì chính là đến chịu chết.
Sở Thiên nhìn bộ dạng bất cần của họ, cũng không phật ý, cầm túi thịt bò khô vừa ăn vừa từ từ rời đi.
Lưu Phi Yến ở sau lưng nhìn bộ dạng phất phơ của Sở Thiên, khinh thường hừ một tiếng:
- Lũ trẻ bây giờ thực sự bị làm hư rồi, cũng không biết Kiểm sát trưởng Lâm làm gì mà tín nhiệm hắn như vậy.
Trương Lượng Quang vươn người:
- Có thể do hắn ta vô tình cứu được Lưu Đại Dũng nên Kiểm sát trưởng Lâm mới nhất thời tín nhiệm hắn ta mà thôi. Cô tưởng bây giờ ai ai cũng có năng lực, kĩ thuật siêu việt, trung quân báo quốc như chúng ta sao.
Lưu Phi Yến cười khì khì một tiếng:
- Cũng phải, xã hội bây giờ muốn tìm ra những người có động lực tiến lên phía trước, bất chấp nguy hiểm như chúng ta thực sự là rất khó. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Lưu Đại Dũng ngày mai hỏi ra chút gì đó có giá trị cho Kiểm sát trưởng Lâm, đồng thời giúp Kiểm sát trưởng Lâm phá được án, thì chúng ta có thể công thành danh toại rồi.
Nghĩ đến công thành danh toại trong ánh mắt của Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cháy lên ánh sáng rực rõ. Nếu bản thân thực sự có thể trợ giúp trong vụ án này thì không những có thể lộ diện trước những đồng nghiệp cùng lứa mà còn có thể cao hơn người ta một bậc. Cho dù đứng trước nhân dân cả nước cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đâu, nghĩ đến việc được mọi người ngưỡng mộ, miệng hai người lộ ra nụ cười đầy đắc thắng.
Sở Thiên ở dưới lầu không biết tại sao, lại thở dài nói:
- Ngựa non háu đá.
[hide]
Sở Thiên ý thức lập tức rõ ràng nói cho hắn biết: Đây là súng.
Sở Thiên cười khổ một hồi, Hải Tử hiển nhiên là sợ hắn quá nguy hiểm, cho nên cho hắn làm cây để ngừa vạn nhất, nhưng Hải Tử nhưng lại không biết, Sở Thiên cũng không nghịch súng, Sở Thiên lại kỹ càng vừa tìm tra, lần nữa cười khổ, hiển nhiên Hải Tử cũng sợ hắn sẽ không nghịch súng, bên trong vẫn còn có một tờ dùng súng chỉ nam, Sở Thiên chỉ có thể khẩu súng chôn ở thực phẩm bên trong, bằng không thì bị người phát hiện, rất nhanh cũng sẽ bị báo động bắt đứng lên, đến lúc đó liền bản thân cũng khó khăn bảo vệ rồi, huống chi bảo hộ Lưu Đại Dũng? Bất quá Sở Thiên hay là rút ra dùng súng chỉ nam nhìn lại, vô luận như thế nào, Hải Tử lại đem súng đút tiến đến, có cần hay không đúng một chuyện khác nữa, học một ít thực sự không có gì chỗ xấu.
Lúc này, Hải Tử điện thoại tới, nói: “Tam đệ, có hay không tại thực phẩm bên trong phát hiện thứ tốt a..., nước Đức gây ra, P hình súng ngắn, tầm sát thương: m, xạ tốc: phát phân.”
Sở Thiên sau khi tạ ơn mới nói: “Vấn đề là, Hải ca, ta sẽ không sử dụng, dù cho cái kia trang chỉ nam ta xem được lại thấu triệt, không có thực tế luyện tập, độ chính xác là phi thường suy giảm đấy.”
Hải Tử giống như đa mưu túc trí, sớm biết như vậy Sở Thiên có thể như vậy nói, cười qua hai tiếng, nghiêm trang nói: “Tam đệ, kỳ thật, súng uy lực lớn nhất ở chỗ nó uy hiếp tính, chính là còn chưa mở súng thời điểm, chính thức khai mở hết súng cũng không có gì rồi, ta cho ý của ngươi, chính là cho ngươi đối mặt tiêu lúc nhỏ, có thể hù dọa một chút bọn hắn, để cho bọn họ không đánh mà lui, bằng không thì ngươi mỗi lần kinh nghiệm bản thân thân là, thật lãng phí thể lực tinh lực.”
Sở Thiên tâm trong lặng lẽ tưởng tượng, cũng thế, vật này dọa người vẫn là tương đối thật tốt, hơn nữa, thật sự sẽ không sử dụng, cầm đạn dỡ xuống đến, lấy ra thay thế tiền xu, lực sát thương cũng có thể tương đối mạnh.
Sở Thiên để điện thoại xuống thời điểm, chợt hiện tiến Lưu Đại Dũng phòng bệnh, dùng chính mình vừa rồi xem ít ỏi dùng súng tri thức, cầm đạn đều hủy đi xuống, còn lại một viên tại nòng súng bên trong chống đỡ giữ thể diện, bỏ vào trong ngực, mặt khác viên đạn đặt ở chính mình thuận tay túi, tùy thời dùng sức kích phát bay vụt, làm tốt những thứ này về sau, vừa mới đi ra ngồi xuống không có vài phút, trong miệng thịt bò khô cũng còn không có nhấm nuốt xong, một nữ tính thanh âm truyền đến: “Này, ngươi có phải hay không gọi Sở Thiên?”
Sở Thiên trong miệng thịt bò khô nuốt trọn đi vào, như thế không có lễ phép hỏi lời nói rồi lại như thế lẽ thẳng khí hùng ngữ khí, quả thực đem hắn lại càng hoảng sợ, may mắn Sở Thiên không phải lòng dạ nhỏ mọn chi nhân, nếu không chắc là sẽ không để ý tới người này, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, một cái hai mươi mấy tuổi tuổi trẻ nữ tử đang nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt hàn ý bức người, Sở Thiên không có trả lời ngay tuổi trẻ nữ tử câu hỏi, mà là thoáng quét mắt nữ tử này, một tờ hình cầu trứng ngỗng mặt, tròng mắt tối như mực đấy, hai má ửng đỏ, quanh thân lộ ra một cổ còn trẻ đắc chí khí tức. Phía sau của nàng còn đứng lấy tuổi không sai biệt lắm tiểu tử, giống nhau là ngạo mạn liều lĩnh thần sắc.
Sở Thiên có chút thở dài: “Tuổi trẻ khinh cuồng.”
Tuổi trẻ nữ tử nhìn thấy Sở Thiên không chỉ có không có trả lời nàng..., còn toát ra một câu không mặn không nhạt mà nói đến, khí sẽ không từ một chỗ đến, nói: “Người nào a..., tuổi còn nhỏ tiểu giống như này ngang ngược càn rỡ, chúng ta là Lâm Ngọc Thanh kiểm sát trưởng phái tới đấy, ngươi có phải hay không Sở Thiên à? Đơn giản như vậy câu hỏi cũng không biết trả lời sao?”
Sở Thiên sững sờ, tại sao có thể có như thế hắc bạch điên đảo người đâu, rõ ràng là nàng liều lĩnh, ngược lại nói là Sở Thiên ngang ngược càn rỡ, xem ra nữ nhân thật là không thể đắc tội, nhưng cũng không thể khiến nàng quá thống khoái, vì vậy nói: “Báo danh ra chữ, xuất ra giấy chứng nhận.”
Tuổi trẻ nữ tử hận không thể nhất chân đem Sở Thiên đá cho trọng thương, luôn luôn chỉ có nàng làm cho người đào giấy chứng nhận, còn không người dám như vậy hướng nàng như thế khiêu chiến đâu rồi, vừa định nổi giận, đằng sau tuổi trẻ tiểu tử nói: “Phi Yến, chú ý tố chất, không nên cùng tiểu hài tử kiến thức, chúng ta là muốn làm đại sự, cho giấy chứng nhận nhìn hắn là được.”
Tuổi trẻ nữ tử tâm không cam lòng, không muốn móc ra giấy chứng nhận ném cho Sở Thiên, trong lòng suy nghĩ, nếu như không phải hợp tác cần, thực hận không thể đem trước mắt người này tươi sống nuốt, Sở Thiên quét vài lần giấy chứng nhận, “Lưu Phi Yến?” Lại so sánh giấy chứng nhận bên trên thần sắc, biết rõ trước mắt hai người đúng là Lâm Ngọc Thanh phái tới hiệp trợ chính mình đấy, bất quá xem tình hình này, hai vị này giống như ra vẻ mình đúng Bát phủ tuần án, cải trang vi hành, chỉ sợ khó với ở chung, chính mình hiệp trợ bọn hắn cũng không nhất định.
Sở Thiên đem giấy chứng nhận bồi thường Lưu Phi Yến, nhàn nhạt nói: “Không sai, ta chính là Sở Thiên.”
Lưu Phi Yến thu hồi giấy chứng nhận, khinh thường nhìn Sở Thiên vài lần, nói: “Không nghĩ tới, tuổi còn nhỏ nhỏ, cái giá đỡ rất lớn, cũng không biết ngươi có năng lực gì, lại để cho hai người chúng ta hiệp trợ ngươi bảo hộ, nói không chừng, ngươi còn có thể liên lụy chúng ta đây.”
Sở Thiên sớm đã theo Lâm Ngọc Thanh trong miệng biết rõ, cô gái này đúng Lưu Phi Yến, nam đúng Trương Lượng Quang, đều là mới từ cảnh sát trường học tốt nghiệp không lâu, Lâm Ngọc Thanh nhìn bọn họ vừa tốt nghiệp đi ra, còn có mấy phần tinh thần trọng nghĩa cùng bốc đồng, thân thủ cũng không tệ, thì đem bọn hắn điều đến tại bên cạnh mình chậm rãi bồi dưỡng, lần này đại án, rõ ràng sóng gợn sóng dị thường kinh người, rất nhiều người đều trốn tránh tham dự điều tra, cái này Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhưng là dị thường hưng phấn, tốt nghiệp hơn nửa năm, liền gặp phải loại này có thể danh chấn cả nước đại án, làm không tốt, có thể tại cả nước mọi người trước mặt Lộ Lộ mặt, về sau tại công - kiểm - pháp thì có địa vị, bởi vậy chủ động xin đi giết giặc, tham dự lần này đại án điều tra.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang đối với Lâm Ngọc Thanh thì là kính trọng có gia, khi hắn phía dưới cũng là cẩn trọng công tác, có thể là Lâm Ngọc Thanh tên tuổi quá lớn, những đồng nghiệp khác còn có thể gặp phải cái gì hung hiểm kháng pháp, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang thiết lập bản án đến, đều là thuận buồm xuôi gió, đánh đâu thắng đó; Không gì cản nổi, điều này làm cho bọn hắn có cảm giác thỏa mãn thời điểm cũng nhiều vài phần liều lĩnh, Lâm Ngọc Thanh nhìn lông ra bệnh, mấy lần gọi bọn hắn muốn tâm bình tĩnh làm người, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang mặt ngoài đáp ứng, một khi làm lên sự tình lại như cũ đúng liều lĩnh không cố kỵ tư thái, Lâm Ngọc Thanh biết là bọn hắn làm sự tình quá thuận lợi, hơn nữa người trẻ tuổi huyết khí phương cương, chỉ cần bọn hắn không đáng nguyên tắc tính sai lầm, trong nội tâm có tinh thần trọng nghĩa, cũng liền không quan tâm bọn họ. Về phần liều lĩnh thái độ, tương lai sẽ tại tôi luyện trong chậm rãi thu liễm đấy, sự thật tự nhiên sẽ chậm rãi dạy dỗ bọn hắn.
Hôm nay, Lâm Ngọc Thanh đem Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang một chiếc điện thoại điều đến bệnh viện bảo hộ Lưu Đại Dũng, bọn hắn biết rõ Lưu Đại Dũng là một nhân vật mấu chốt, tự nhiên cam tâm tình nguyện tới đây bảo hộ cùng thẩm vấn, nhưng nghe đến bọn hắn đi vào bệnh viện về sau, muốn hoàn toàn nghe theo một cái học sinh cấp ba điều phối bảo hộ Lưu Đại Dũng, trong nội tâm tức thì mười vạn cái không vui, chính là một cái học sinh cấp ba, dựa vào cái gì nghe hắn điều phối? Hắn có cái gì chỗ hơn người? Cho nên tâm tình của bọn hắn dị thường khó chịu, đi vào bệnh viện, nhìn thấy Sở Thiên, mặc dù đang Lâm Ngọc Thanh miêu tả trong nhận ra trên ghế người là Sở Thiên rồi, nhưng vẫn là húc đầu đúng ngay vào mặt khởi xướng lời nói đến, đánh đòn phủ đầu, đều muốn dùng cái này lấy được quyền khống chế.
Sở Thiên nhìn bọn họ hai cái, trong nội tâm cười khổ vài tiếng, nói: “Liên lụy không liên lụy, sự thật sẽ chứng minh, hiện tại ta đem người giao cho các ngươi, ta đi ra ngoài đi dạo, tránh cho các ngươi tâm phiền. Cái này lầu hai tổng cộng có hai mươi tám đang lúc phòng bệnh, tả hữu tất cả một cái cửa ra, mười tên bác sĩ, mười một gã hộ sĩ, bác sĩ thân cao không cao hơn một mét bảy, hộ sĩ thân cao đồng đều tại một mét sáu ngũ, vượt qua thân cao bác sĩ cùng hộ sĩ, các ngươi muốn ở lâu ý. Lưu Đại Dũng phòng bệnh cửa sổ đã bị ta ngăn chặn, hơn nữa phòng bệnh ở giữa cửa sổ cách xa nhau ba mét, bởi vậy, ám sát người nhất định sẽ theo chính diện mà đến, đồ ăn ta cũng đặt ở trên ghế rồi, các ngươi chỉ cần giữ vững vị trí cái này cửa phòng, Lưu Đại Dũng liền nhất định có thể sống đến buổi sáng ngày mai, nói cho thứ các ngươi cần có.”
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang kinh ngạc nhìn Sở Thiên, hiển nhiên đối với Sở Thiên như thế thận trọng cảm thấy khiếp sợ, nhưng đáy lòng cũng có chút lơ đễnh, dù cho kẻ đần cũng biết, sát thủ hội theo chính diện mà đến, không phải giả trang bác sĩ chính là giả trang hộ sĩ, cái này căn bản là thưởng thức, trong TV đều thường xuyên có những thứ này màn ảnh, huống hồ dùng hai người bọn họ thân thủ, có cái gì sát thủ đến ám sát Lưu Đại Dũng, đó là rõ ràng chịu chết.
Sở Thiên nhìn bọn họ lơ đễnh bộ dạng, cũng không nói cái gì nữa, cầm lấy bao thịt bò khô vừa ăn bên cạnh đi từ từ ra
Sau lưng Lưu Phi Yến nhìn xem Sở Thiên cái kia phó cà lơ phất phơ bộ dạng, khinh thường hừ ra một câu: “Bây giờ hài tử thật sự là bị làm hư rồi, cũng không biết Lâm kiểm làm gì như vậy tín nhiệm hắn.”
Trương Lượng Quang duỗi duỗi lưng mỏi, nói: “Khả năng hắn trong lúc vô tình cứu được Lưu Đại Dũng, Lâm kiểm mới có thể nhất thời tín nhiệm hắn mà thôi, ngươi cho rằng bây giờ mọi người giống chúng ta còn trẻ như vậy đầy hứa hẹn, thân thủ trác tuyệt, tinh trung báo quốc a.”
Lưu Phi Yến ‘PHỐC’ một tiếng nở nụ cười, nói: “Cũng thế, hiện tại xã hội này muốn tìm ra chúng ta như vậy tích cực tiến tới, không sợ nguy hiểm người xác thực rất khó. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Lưu Đại Dũng, ngày mai hỏi ra chút vật có giá trị cho Lâm kiểm, sẽ giúp trợ Lâm kiểm đem bản án phá, chúng ta có thể công thành danh toại rồi.”
Nghĩ đến công thành danh toại, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang trong mắt phát ra nóng quang, nếu như mình thật có thể mượn nhờ lần này bản án có chỗ với tư cách, cái kia không những được tại đồng hành trước mặt mặt mày rạng rỡ, có thể tài trí hơn người, cho dù ở cả nước mọi người trước mặt cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, nghĩ đến cái kia phần thiếu niên đắc chí, mọi người hâm mộ uy phong, hai người ngoài miệng liền giương lên cười đắc ý ý.
Dưới lầu Sở Thiên không biết vì cái gì, lại thán nổi lên một câu: “Tuổi trẻ khinh cuồng.”
[/hide]