Sở Thiên thầm than trong lòng. Một chiêu vừa rồi vừa ra đã đủ biết, bốn người này tuy kém xa hắn, nhưng lực cánh tay rất mạnh. Cánh tay cầm đao của hắn lúc này đây chẳng dè cũng hơi đau nhức. Thấy chúng phòng thủ kín đáo, lại kinh qua một đao vừa rồi, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay nữa, nhưng cũng mất đi cơ hội một chiêu giết địch.
Ánh đao lại lóe lên, lần này bốn người bọn chúng xuất đao có phân chia trước sau rõ rệt. Từng đao chém tới, chân không ngập ngừng, nháy mắt đã tới bên cạnh Sở Thiên. Kẻ phía sau xông thẳng một mạch tới, đôi tay đầy lực chém tới tấp. Chỉ trong giây lát, ánh đao như bông hoa tuyết quay cuồng, liên miên không dứt mà đánh tới.
Sở Thiên đã không còn sức tấn công vũ bão nữa, đành rút đao chắn trước ngực. Mỗi lần kẻ địch chém tới, tưởng như hắn không thể tránh nổi, vậy mà chiến đao trong tay vẫn kịp thời đưa lên đỡ đúng lúc. Chỉ nghe những tiếng "Keng, keng, keng, keng" vang lên không dứt, Sở Thiên đứng ở giữa liêu xiêu lẹo vẹo, có lúc như đã ngã xuống, vậy mà vẫn còn cứng cỏi hơn cả trúc già nơi thâm sơn.
Bốn cao thủ xuất chiêu đều cảm nhận được lực chống đỡ ngày càng yếu đi, biết nội lực của Sở Thiên đang suy cạn, không thể tấn công được nữa, đều cho rằng cứ liên tiếp chém như thế này thì người này không ngã quỵ xuống cũng sẽ rơi đao. Nào ngờ đã hơn mười đao bổ ra mà tình hình vẫn giằng co ở cục diện bất phân thắng.
Tình hình lại trở nên đôi co hơn.
Gió lạnh trong ngõ nhỏ vi vu thổi tới, nhưng Sở Thiên không thể nào tỉnh táo lại, jắn không hề che dấu mà tựa tường thở dốc. Đầu kia con ngõ nhỏ bỗng vang lên một giọng nữ quát, như băng xuyên qua màng nhĩ mọi người. Liền đó là một tiếng hừ lạnh, một nguời chậm rãi đi đến. Quần đen áo đen, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Đó chính là Âu Dương Thải Vi.
Một vị trẻ tuổi theo sát sau Âu Dương Thải Vi, mặc dù chỉ có thân hình bậc trung nhưng gương mặt hung ác nham hiểm, khiến người ta có cảm giác thâm độc và vô tình. Đôi mắt thì lại rất hưng phấn, sáng long lanh có thần sắc, nhìn vào có thể khiến người ta khiếp sợ, là loại người đã quen đắc ý tung hoành. Dáng đi thì như hồn ma lờ lững, cứ như chân không chạm đất, khiến người ta nổi cả da gà.
Sở Thiên trên mặt cố nở nụ cười khổ, thở ra mấy hơi nói:
- Ta cứ tưởng sẽ phải chết mà chẳng biết vì sao kia chứ. Chẳng ngờ trước khi chết còn đuợc biết ai đã giết mình. Âu Dương tiểu thư thật là chu đáo quá. Không thể không thừa nhận, trong cuộc đời giang hồ của tôi, đây là một trận chiến khiến tôi không thấy có chút hy vọng nào cả.
Âu Dương Thải Vi thấy toàn thân Sở Thiên như vừa bị vớt ra khỏi nước vậy, liền biết hắn đã nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc, chậm rãi nói:
- Sở Thiên, anh dũng mãnh hơn tôi tưởng rất nhiều. Chất độc không màu không mùi mà anh vẫn chống cự được đến tận giờ không ngã. Xem ra cuộc vây giết mà tôi chuẩn bị là hoàn toàn đúng đắn.
Quả nhiên là Âu Dương Thải Vi đã hạ độc!
Nhưng Sở Thiên vẫn có vài phần khó hiểu, dùng chút sức lực cuối cùng hỏi:
- Âu Dương tiểu thư, cảm ơn cô đã coi trọng tôi. Tuy nhiên, trước khi chết có thể cho tôi biết đã hạ độc lúc nào không? Dường như từ lúc ra khỏi Lâm gia, tôi không hề tiếp xúc với bất kỳ ai và bất cứ thứ gì. Lẽ nào là Lâm gia?
Âu Dương Thải Vi cười gật đầu, thản nhiên nói:
- Anh đoán đúng rồi đó!
Sở Thiên cười khổ, rốt cuộc đã biết kẻ nào khiến hắn trúng chiêu rồi. Lâm Vũ Địch, là ly rượu xin lỗi của Lâm Vũ Địch. Ly rượu vang lạnh như tuyết đó, dùng cái lạnh và chất cồn để che dấu thuốc độc. Hắn không khỏi buồn bã thở dài:
- Thật là tính toán rất chu toàn. Xin lỗi tôi trước mặt mọi người, tôi thế nào cũng không thể không uống ly rượu đó được.
Khuôn mặt đẹp lạnh lùng lộ vẻ châm chọc, Âu Dương Thải Vi cười lạnh đáp lại:
- Anh nói không sai, đáng tiếc là đã quá muộn, đêm nay chẳng ai có thể cứu nổi anh rồi. Sở Thiên, tôi đã nói anh phạm bảy tội không thể không chết, anh lại vẫn ngoan cố chống cự. Giờ không thấy rất hoang đường buồn cười sao? Hắc đạo Sở tài phán một khi đã phán án thì chưa từng vô hiệu bao giờ.
Mí mắt Sở Thiên trở nên nặng hơn. Tuy nói chuyện có thể giúp hắn nhân cơ hội thở một chút, nhưng dược lực cũng đồng thời phát tác ra. Lúc này hắn cũng không phí lời nữa, đứng thẳng người ngạo nghễ cười nói:
- Nhưng trong mắt tôi vẫn chỉ là thứ bỏ đi thôi. Âu Dương tiểu thư, muốn giết ta thì động thủ cho nhanh, đừng kéo dài thời gian mà sinh biến cố đấy.
Âu Dương Thải Vi biến sắc, bàn tay ngọc phất nhẹ:
- Tiễn hắn đi!
Vừa dứt lời, bốn gã sát thủ lại xông lên bao vây. Hai tên chợt bay chéo lên cao, bổ ra vài đao. Hai tên kia thì bay thẳng đứng lên cao, đao chém thẳng xuống mạnh mẽ. Vài chiêu biến hóa mau lẹ, vừa nhanh vừa linh hoạt lại vừa quỷ dị khôn lường. Sở Thiên dường như không chống đỡ nổi, bước chân đã bắt đầu trở nên lảo đảo.
Tiếp đó, bọn sát thủ hét lớn, Sở Thiên vừa mới hít được một hơi lập tức cảm thấy cánh tay trái đau nhức. Cánh tay trái của hắn đã bị trúng hai đao, máu tươi tuôn ra đầm đìa. Hai tên sát thủ trước mặt thấy bước chân hoang loạn của Sở Thiên, đoán rằng hắn sắp ngã sấp mặt xuống bèn nhanh chóng chém ngang một nhát. Sở Thiên lập tức xoay người, đôi chân bắt chéo nhau né được đồng thời thuận đà dùng hết sức chém ra hai nhát.
Hai tên phía sau bị đánh không kịp trở tay, chỉ kịp nhận ra ánh đao nhanh hơn cả chớp, cổ họng đã cảm thấy lạnh lạnh, lập tức xoay một vòng ngã ra đất, không còn thở nữa. Hai tên phía trước biến sắc mặt, lớn tiếng quát và xông lên. Vút vút hai đao chém ra, Sở thiên không kịp né, đành một lần nữa xoay người đề tránh lưỡi đao nhọn, đồng thời đâm ngược Minh Hồng chiến đao ra phía sau.
Ngực hai tên sát thủ xuất hiện một vết thuơng dài chừng hơn một tấc, máu tươi tuôn ra. Chúng ngã xuống đất.
Còn Sở Thiên cũng ngã ngửa ra đất, hắn cũng không thể tiếp tục nổi nữa. Vết đao chém và thuốc độc đã tiêu hao toàn bộ khí lực và tinh thần hắn. Lúc này, đừng nói là cao thủ, ngay cả một người bình thường cũng có thể dùng đao giết hắn dễ dàng. Mặc dù rất không cam lòng, nhưng hắn không có thời giờ mà hối hận nữa. Ngẩng mặt nhìn bầu trời Hongkong, hắn chỉ mong được thấy một tia pháo hoa rực rỡ.
Nhìn thấy Sở Thiên ngã xuống rồi, Âu Dương Thải Vi khẽ thở dài. Cô ta phất tay, người trẻ tuổi phía sau rút cây súng trường hình rắn ra, lưỡi lê sắc nhọn tỏa ánh sáng lạnh, sát khí vừa ẩn vừa hiện. Không đợi Âu Dương Thải Vi ra lệnh, gã đi thẳng tới bên cạnh Sở Thiên, dường như muốn biến mình thành cây rơm cuối đè chết lạc đà.
- Mày được lắm!
Người này bỗng thốt ra một câu không đầu đuôi.
Ánh mắt Sở Thiên liếc sang phía tay gã, bỗng nhiên hắn cười nói:
- Mày thì lại không được!
Ánh mắt gã bỗng trở nên sắc như mũi dao nhọn, cười lạnh đáp:
- Mày cũng đáng?
Trong giây phút này, không gian dường như ngưng đọng, trên mặt Sở Thiên vẫn là nụ cười thản nhiên ấy.
Lưỡi lê sắp đâm vào họng hắn, một giọng nói Ấn Độ vang lên:
- Dừng tay!
Sở Thiên cố tỉnh táo muốn được nhìn một tia pháo hoa rạng rỡ, nhưng không có pháo hoa mà chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Mạt Nhĩ Vô Mang. Thiên tài của giới âm nhạc, con trai của Ấn Độ giáo đang chậm rãi tiến về phía hắn, khóe miệng mang nụ cười như nhìn thấu thế sự khắc nghiệt lạnh lùng. Trong ánh mắt kia ẩn chứa sự sắc bén, không mạnh mẽ, cũng không khiêm nhường.
Ánh mắt kẻ trẻ tuổi đang cầm súng trường hình rắn chợt trở nên linh hoạt, sắc bén, cứ như muốn dùng ánh mắt đó đâm thủng người Mạt Nhĩ Vô Mang. Sự cứng rắn của gã và sự khoan dung độ lượng của Mạt Nhĩ Vô Mang đối lập hẳn với nhau. Không đợi Âu Dương Thải Vi ra lệnh, gã lạnh lùng hỏi:
- Mày là ai? Dựa vào cái gì dám quát tao dừng tay?
Mạt Nhĩ Vô Mang thản nhiên đáp lại:
- Cứu người!
Âu Dương Thải Vi mặt khẽ biến sắc, lớn tiếng quát:
- Giết hắn!
Bốn gã sát thủ xông tới. Ngay cả tên nỏ xung quanh cũng nhắm thẳng vào Mạt Nhĩ Vô Mang. Tuy không biết anh ta vào bằng cách nào, nhưng chúng biết anh ta phải chết mới ra được.
Từ đầu tới chân Mạt Nhĩ Vô Mang tràn ngập ý chí chiến đấu và sát khí. Sát khí lạnh thấu xương khiến cho người ta cảm nhận được máu chảy đẩm đìa và những tiếng gào rú thảm thiết. Nhưng đằng sau sát khí lại hồ như có phật pháp vô biên. Bốn tên sát thủ đứng ở gần nhất là những kẻ đầu tiên không chịu nổi áp lực này, cảm thấy tim phổi như ngừng lại rồi mặt mũi tối sầm. Bốn kẻ này đều hôn mê bất tỉnh.
Dùng khí thế để giết người không phải là thần thoại.
Hơn chục tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi mới dần dần yên lặng trở lại. Mạt Nhĩ Vô Mang vẫn bình lặng như cũ, lạnh lùng nhìn bọn chúng, rồi chậm rãi bước tới bên cạnh Sở Thiên.
Người đàn ông này, cử chỉ hành động đều tao nhã đến cực điểm.
Tên trẻ tuổi cầm súng trường hình rắn khẽ khiếp sợ trong lòng, xê dịch bước chân, súng trường khua khua phía trước, dường như muốn tấn công mà không dám, dường như muốn phòng thủ mà lại không phải. Lưỡi lê không ngừng tăng uy hiếp cho địch thủ theo mỗi bước chân, súng trường đưa ra trước ngực, hai tay gã khẽ nắm một đầu cây súng trường hình rắn, lưỡi lê rung rung.
Tên trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Muốn cứu nguời, bước qua xác tao đã!
Mạt Nhĩ Vô Mang không đếm xỉa đến sát khí ngập trời đó, thản nhiên đáp lại:
- Được! Giết.
Đợi cho Mạt Nhĩ Vô Mang nhích lại gần gã hai thước, gã quát lớn một tiếng, xoay người, lưỡi lê đâm ra như chớp điện, hóa thành ánh hào quang kỳ ảo đầy trời đâm thẳng vào chỗ yếu hại trên ngực Mạt Nhĩ Vô Mang. Gã muốn lợi dụng độ dài của súng trường hình rắn để đâm đối phương ở cự ly dài. Tên trẻ tuổi khinh cuồng này vẫn chưa rút ra được kinh nghiệm từ cái chết của đồng bọn gã.
Mắt Mạt Nhĩ Vô Mang hơi hơi trợn lên, né được cây súng trường đâm vào tim, tay phải không do dự chém vào cuống lưỡi lê. Chỉ cần lệnh một chút thôi là sẽ chém phải lưỡi lê. Kỳ diệu nhất là anh ta nắm bắt được đối phương vì đâm mạnh nhưng không trúng sẽ muốn cấp tốc biến đối chiêu thức, nắm bắt được chính xác thời khắc khí thế từ mạnh chuyển sang yếu.
Thân hình tên trẻ tuổi rung mạnh, Tay Mạt Nhĩ Vô Mang đánh trúng tuy là mũi súng, nhưng chịu đựng chiêu này lại là khí huyết kinh mạch khiếu huyệt toàn thân gã, cứ như có cây trùy sắt xoáy vào ngực gã như một mũi khoan điện vậy, khó chịu đến nỗi gã thiếu chút nữa đã hộc máu ngã ra. Nhưng gã cũng rất khá, vội lùi ra sau, súng trường hình rắn khua mạnh thành hình lưới bảo vệ chính gã.
Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ thở dài, chỉ dùng trạng thái âm và thần hợp nhất, mặc cho cơ thể phản ứng nhẹ nhàng. Tay trái anh ta vẽ ra hai vòng tròn, sau đó chậm rãi đâm vào lưới bảo vệ. Động tác tuy chậm chạp dễ nhìn, nhưng lưỡi lê khua loạn trời kia không thể ngăn cản anh ta tiến vào. Một giây sau đó, anh ta đã vào được và nắm lấy trùy súng, đồng thời vận nội lực.
Kình khí sinh ra như bão táp, cuốn đất đá bay lên cuồn cuộn, hình thành một trường lực như thiên ma. Tên trẻ tuổi giận dữ và bối rối, hốt hoảng biến đổi chiêu thức, lại đâm ra, chẳng còn phong thái ôn tồn như sơn binh của cao thủ nữa. Mạt Nhĩ Vô Mang khẽ bước tới vài bước, tưởng như dấn thân vào chỗ lưỡi lê tự tử, nhưng thực ra là thân hình xuyên qua cả đao ảnh mà không hề bị cản trở.
Chẳng có tiếng đao tiếng súng nào, anh ta tới bên cạnh tên trẻ tuổi.
Tất cả im lặng đến nỗi cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Sở Thiên tâm hạ thầm than, vừa rồi chẳng qua là ra tay một chiêu, cũng đã biết rõ, bốn người này tuy nhiên cùng mình chênh lệch khá xa, nhưng lực cánh tay mạnh mẽ, chính mình cầm đao chi thủ thời khắc này vậy mà hơi cảm thấy nhức mỏi, gặp kia phòng thủ lành lạnh, chính mình một chiêu về sau, cũng không dám tùy tiện ra tay, ngược lại mất đi một chiêu giết địch cơ hội.
Ánh đao tái khởi, lần này bốn người xuất đao lại phân ra trước sau, liền đao bổ ra, dưới chân không làm dừng lại, thoáng qua đã chuyển tới Sở Thiên bên cạnh thân, người phía sau không hề gián đoạn, hai tay rót đầy lực lượng, lại là liền đao tuần hoàn bổ tới, chẳng qua là một lát công phu, ánh đao như tuyết hao phí cuồn cuộn, không ngớt không dứt tập kích mà đến.
Sở Thiên đã vô lực cường công, chỉ có thể xuất đao che ở trước người, địch nhân mỗi lần công tới, nhìn như hắn đã tránh cũng không thể tránh, hết lần này tới lần khác trong tay chiến đao tức thời ngăn tại trước người, chỉ nghe đến ‘đương đương đương đương’ tiếng vang bên tai không dứt, Sở Thiên trong tràng dao động tây sáng ngời, nhìn như tùy thời đều muốn ngã xuống, hết lần này tới lần khác so với kia thâm sơn trúc già còn muốn cứng cỏi.
Xuất thủ bốn gã sát thủ đều cảm thấy lực cản càng ngày càng yếu, biết rõ Sở Thiên nội tức đã suy bại, vô lực lại công, đều cho là mình cái này liền dưới đao đi, người này cho dù không ngã thân ngã quỵ, cũng sẽ biết vứt bỏ đao đầy đất, thật không ngờ mấy chục đao bổ ra, tình cảnh lại còn là giằng co cái không dư thừa bất bại cục diện!
Tình cảnh lại trở nên giằng co.
Ngõ nhỏ từ từ thổi tới gió lạnh, nhưng Sở Thiên nhưng không cách nào thanh tỉnh, không che dấu chút nào tựa ở vách tường hô hấp, ngõ nhỏ phần cuối đột nhiên truyền đến một tiếng kiều hừ, phảng phất băng giống nhau xuyên thấu mọi người địa màng tai, theo tiếng hừ lạnh, một người chậm rãi đi đến, hắc y hắc trang lãnh diễm gương mặt, đúng là Âu Dương Thải Vi.
Nhất vị trẻ tuổi theo sát tại Âu Dương Thải Vi sau lưng, mặc dù chỉ là trung đẳng dáng người, nhưng gương mặt hung ác nham hiểm đâm người, dư người âm độc Vô Tình cảm giác, hai mắt tức thì thần thái Phi Dương, lòe lòe có thần, tại chật vật lớn lên gương mặt lên, đặc biệt khiếp người, đúng cái loại này trường kỳ tung hoành đắc ý người, đi đường như u linh phiêu đãng, coi như đủ không chỉa xuống đất, làm cho người ta nổi lên hàn ý.
Sở Thiên trên mặt bài trừ đi ra nụ cười, gọi ra mấy hơi thở nói: “Ta còn tưởng rằng chính mình liền mơ hồ đã chết đâu rồi, không thể tưởng được trước khi chết còn có thể biết là ai giết ta, Âu Dương tỷ thật sự là dụng tâm lương khổ, không phải không thừa nhận, tại ta kiếp sống giang hồ ở bên trong, đây là lần đầu để cho ta cảm giác không thấy hy vọng đối chiến.”
Âu Dương Thải Vi nhìn thấy Sở Thiên toàn thân như là trong nước kiếm đi ra giống nhau, càng là biết rõ hắn là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn là ngăn không được kinh ngạc, chậm rãi nói: “Sở Thiên, ngươi đã vượt qua ta trong tưởng tượng cường hãn, vô sắc vô vị mê độc lại vẫn có thể làm cho ngươi rất đến hiện tại mà không ngược lại, có thể thấy được ta chuẩn bị vây giết là hoàn toàn chính xác.”
Quả nhiên là Âu Dương Thải Vi ở dưới mê độc!
Nhưng Sở Thiên vẫn như cũ có vài phần khó hiểu, chống đỡ cuối cùng khí lực đặt câu hỏi: “Âu Dương tỷ, cám ơn ngươi coi trọng, bất quá trước khi chết có hay không có thể báo cho biết, ta đến tột cùng là lúc nào trúng độc? Tựa hồ theo Lâm gia đi ra liền chưa có tiếp xúc qua bất luận kẻ nào, bất luận cái gì vật thể, hẳn là Lâm gia?”
Âu Dương Thải Vi cười gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi đoán đúng rồi!”
Sở Thiên nở nụ cười khổ, rốt cuộc biết là ai làm cho mình trúng chiêu rồi, Lâm Vũ Địch, Lâm Vũ Địch xin lỗi rượu, chén kia lạnh lùng như tuyết rượu nho, dùng lạnh như băng cùng rượu cồn che dấu mê độc, không khỏi buồn bã thở dài: “Thật sự dụng tâm lương khổ, tại tiệc tối mắc lừa chúng chịu nhận lỗi, ta vô luận như thế nào đều không thể không uống chén kia rượu!”
Lãnh diễm nét mặt biểu lộ vẻ châm chọc, Âu Dương Thải Vi cười lạnh đáp lại: “Ngươi nói không sai, đáng tiếc đã đã quá muộn, đêm nay ai cũng không cách nào cứu ngươi rồi, Sở Thiên, ta nói rồi ngươi phạm vào thất tông tội không thể không chết, ngươi lại muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hiện tại không biết là vớ vẩn buồn cười không? Hắc Đạo Tài Phán Sở làm ra cân nhắc quyết định chưa từng mất đi hiệu lực.”
Sở Thiên mí mắt trở nên một chút nặng nề, mặc dù nói lời nói lại để cho mình có thể mượn cơ hội thở, nhưng dược lực cũng đồng thời phát tác, lập tức cũng không hề nói nhảm, thẳng tắp thân hình ngạo nghễ cười nói: “Nhưng trong mắt ta như cũ là phế vật, Âu Dương tỷ, nếu muốn giết ta liền tranh thủ thời gian động thủ, miễn cho thời gian kéo được lâu rồi sinh ra biến cố.”
Âu Dương Thải Vi sắc mặt biến đổi lớn, bàn tay như ngọc trắng vung khẽ: “Tiễn đưa hắn ra đi!”
Vừa dứt lời, bốn gã sát thủ lần nữa vây giết đi lên, hai người đột nhiên phản xạ nghiêng chọc vào trên xuống, vài đao bổ ra, hai người khác nhưng là cao cao bắn lên, lăng lệ ác liệt vung đao thẳng xuống dưới, mấy chiêu biến hóa động tác mau lẹ, nhanh tật trôi chảy trong nhưng là quỷ dị khó lường, trên trận Sở Thiên tựa hồ đáp ứng không xuể, dưới chân đã trở nên lảo đảo.
Theo bọn sát thủ gào to, Sở Thiên vừa mới để thở liền biết vậy nên cánh tay trái đau nhức đau, đã bị hai đao trúng cánh tay trái, máu tươi đầm đìa hạ xuống, phía trước hai tên sát thủ nhìn thấy Sở Thiên dưới chân tập tễnh, nhìn như về phía trước ngã quỵ bộ dạng, tật đúng vung mạnh đao chém ngang, Sở Thiên bỗng nhiên xoay người, hai chân giao nhau né qua cũng thuận thế chém ra toàn lực hai đao.
Đằng sau hai người bị công trở tay không kịp, chỉ cảm thấy đao nhanh chóng nhanh hơn lôi chạy, trong cổ hơi cảm thấy lạnh buốt, đã trở mình ngã xuống đất, đã không có tiếng động, phía trước hai người sắc mặt biến đổi lớn, lớn tiếng quát chói tai tiến lên, xoát xoát hai đao bổ ra, Sở Thiên biến khí không kịp né tránh, chỉ có thể lần nữa cuốn nghiêng người tránh thoát lưỡi đao, cũng trở tay chém ra kêu hồng chiến đao!
Hai tên sát thủ ngực hiện ra hơn tấc miệng vết thương, máu tươi tuôn ra lấy ngã xuống đất.
Mà Sở Thiên cũng ngửa mặt lên trời ngã xuống, hắn cũng chi trì không nổi, vết đao cùng dược lực đã đã tiêu hao hết hắn tất cả khí lực cùng ý niệm, lúc này đừng nói là cao thủ, chính là người bình thường cũng có thể dùng đao đem hắn đơn giản đâm chết, tuy nhiên hắn rất không cam tâm, nhưng không có thời gian hối hận, nhìn lên lấy Hồng Kông bầu trời, chờ mong có thể gặp mảnh pháo hoa nhắm mắt.
Nhìn thấy Sở Thiên ngã xuống, Âu Dương Thải Vi nhẹ nhàng thở dài, ngón tay cô đơn chém ra, sau lưng người trẻ tuổi trở tay rút... Ra xà hình trường thương, bén nhọn chùy phong lóe ra hàn quang, sát khí như ẩn như hiện, bất đồng Âu Dương Thải Vi phân phó liền trực tiếp đi đến Sở Thiên bên người, tựa hồ muốn cho chính mình trở thành đè chết lạc đà cuối cùng cây rơm rạ.
“Ngươi không sai.” Người kia đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
Sở Thiên ánh mắt chuyển qua trên tay của hắn, lại đột nhiên cười nói: “Ngươi lại không được.”
Người nọ ánh mắt trong lúc đó lưỡi đao giống nhau địa lợi hại, cười lành lạnh nói: "Ngươi cũng muốn?
Không khí phảng phất tại thời khắc này cứng lại, Sở Thiên trên mặt hay là cái loại này nhàn nhạt dáng tươi cười,
Chùy phong gần cổ họng, Phạn âm nhàn nhạt vang lên: “Dừng tay!”
Sở Thiên ngưng tụ cuối cùng ý thức không có nhìn thấy sáng lạn pháo hoa, đã thấy đến Mạt Nhĩ Vô Mang cặp kia thâm thúy con mắt, cái này âm nhạc giới bất thế thiên tài, cái này Ấn Độ giáo chi tử đang chậm rãi nhích lại gần mình, khóe miệng chứa đựng phảng phất xem nhạt nhìn thấu thế sự chua ngoa mạc ý, ánh mắt rời rạc trong hàm ẩn mũi nhọn, không tính cường thế, không tính ít xuất hiện.
Cầm trong tay xà hình trường thương người trẻ tuổi ánh mắt bỗng nhiên lăng lệ ác liệt, quả thực có thể đem người xem thấu ánh mắt thẳng tắp địa xuất tại Mạt Nhĩ Vô Mang trên người, hắn cường thế cùng Mạt Nhĩ Vô Mang cuồn cuộn bao la hình thành tươi sáng rõ nét đối lập, bất đồng Âu Dương Thải Vi chỉ thị liền lạnh lùng đặt câu hỏi: “Ngươi là người nào? Dựa vào cái gì quát bảo ngưng lại ta dừng tay?”
Mạt Nhĩ Vô Mang nhàn nhạt đáp lại: “Cứu người!”
Âu Dương Thải Vi mặt khẽ biến, nghiêm nghị quát: “Giết hắn đi!”
Bốn gã sát thủ xông tới, chung quanh liên nỏ cũng nhắm ngay Mạt Nhĩ Vô Mang, tuy nhiên không biết hắn vào bằng cách nào, nhưng biết rõ lại để cho hắn đã chết đi ra ngoài.
Mạt Nhĩ Vô Mang toàn thân tản mát ra ngập trời chiến ý cùng sát khí, lạnh thấu xương sát khí làm cho người ta tổng cảm nhận được máu chảy đầm đìa rú thảm, mà sát khí sau lưng vậy mà mơ hồ có to lớn Phật hiệu, rất tiến gần bốn gã sát thủ đầu tiên chịu không được áp lực như vậy, cảm giác trái tim kinh hoàng không thôi về sau trước mắt bỗng nhiên ám, bốn người toàn bộ hôn mê bất tỉnh.
Khí thế giết người cũng không phải Thần Thoại.
Vô số tên nỏ phá không bắn ra, nhưng thấy Mạt Nhĩ Vô Mang tay trái nhẹ nhàng huy động, tên nỏ lập tức bị xoay ngược lại trở về, lăng lệ ác liệt hồi bắn cầm nỏ chi nhân, hơn mười âm thanh kêu thảm thiết vang lên về sau mới dần dần khôi phục lại bình tĩnh, mà Mạt Nhĩ Vô Mang như trước không sợ hãi không sá lạnh lùng đối mặt mọi người, lập tức cất bước hướng Sở Thiên chậm rãi đi đến.
Người nam nhân này, ngôn hành cử chỉ, hoa lệ đến cực điểm.
Cầm trong tay xà hình trường thương người trẻ tuổi trong nội tâm có chút khiếp sợ, bước chân hoạt động gia tốc, trường thương chỉ phía xa phía trước, giống như công phi công, giống như thủ không phải thủ, lưỡi đao theo đi bước xu thế không ngừng tăng cường đối địch tay uy hiếp, trường thương chuyển qua trước người, hai tay nhẹ nắm xà hình súng một mặt, mũi thương chấn động đến run rẩy, tứ ke hở mà phát.
Người trẻ tuổi lạnh như băng nhổ ra: “Muốn cứu người, đạp trên thi thể của ta đi qua!”
Mạt Nhĩ Vô Mang bỏ qua ngập trời sát khí, nhàn nhạt đáp lại: “Tốt! Giết ngươi.”
Đợi được Mạt Nhĩ Vô Mang nhích lại gần mình m chi tế, hắn quát lên điên cuồng một tiếng, uốn éo xoay người thể, xà hình súng điện nhanh đâm ra, huyễn làm đầy trời rung rung quang mang kỳ lạ thẳng sóc Mạt Nhĩ Vô Mang trái tim chỗ hiểm, ý đồ bằng xà hình súng chiều dài cự ly xa đem đối phương ám sát, tuổi trẻ khinh cuồng như trước không có từ chết đi đồng lõa hấp thủ giáo huấn.
Mạt Nhĩ Vô Mang ánh mắt có chút trợn khải, né qua thứ tâm nội tạng trường thương, tay phải không chỗ nào cố kỵ chém mũi thương nơi tận cùng, chỉ cần chỉ trong gang tấc, sẽ gặp bổ vào mũi thương trước không trung, rất tinh diệu cực kỳ địa phương, đúng nắm giữ đến đối phương súng sức lực bởi vì đâm vào không khí mà gấp dục vọng biến chiêu, khí thế từ thịnh chuyển suy nháy mắt.
Người trẻ tuổi thân hình kịch chấn, Mạt Nhĩ Vô Mang tay không đánh trúng tuy là mũi thương, thừa nhận nhưng là toàn thân hắn khí huyết kinh mạch khiếu huyệt, giống như cho máy khoan điện tật chuyển tới lớn thiết trùy cứng rắn đâm ngực, khổ sở được thiếu chút nữa thổ huyết rơi ngã, bất quá hắn cũng là vô cùng rất cao minh, gấp sau này rút lui, xà hình súng lắc lư chấn màn trướng, hình thành súng lưới bảo vệ mình.
Mạt Nhĩ Vô Mang nhẹ nhàng thở dài, thuần túy bằng tâm thần hợp nhất siêu nhiên trạng thái, tùy ý thân thể đi làm ra rất tinh vi phản ứng, tay phải vẽ lên hai cái vòng tròn, lập tức chậm rãi đâm vào súng lưới, động tác tuy nhiên chậm chạp có thể nhận thức, nhưng đầy trời mũi thương nhưng không cách nào ngăn cản hắn tiến vào, sau một khắc, hắn đã cầm súng chùy đồng phát ra hồn nhiên nội kình.
Sinh ra khí kình bão táp, xoáy lên một chùm bụi đất, hình thành một cái như Thiên Ma khí kình lực trường, người trẻ tuổi gấp phẫn nộ hạ hốt hoảng biến chiêu lại đâm, cũng không có giao thủ trước trầm ổn như núi cao thủ phong phạm, Mạt Nhĩ Vô Mang nhẹ nhàng bước ra vài bước, làm như quăng vào thương ảnh bên trong chịu chết, thiên đúng thân hình có thể không trở ngại chút nào mặc thương ảnh mà qua.
Tại không nghe thấy đao thương giao kích âm thanh xuống, đến người trẻ tuổi sau lưng.
Toàn trường yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.