Đêm nay, là một đêm đông thê lương. Những ngọn núi xa xôi cùng bầu trời tối tăm nối liền lại với nhau căn bản không thể phân biệt rõ đâu là núi đâu là trời. Bên ngoài tiếng gió gào thét vừa mãnh liệt vừa sắc bén đập vào các cánh cửa kính của bệnh viện. Hành lang càng lộ ra từng hơi thở âm trầm. Lúc này cửa sổ của mỗi phòng bệnh đều đã đóng chặt. Thậm chí cảm thấy chỉ cần cho một ngọn gió xuyên vào đều có thể nuốt chửng cả bóng đêm vậy. Bụi cỏ xung quanh bệnh viện thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng kêu thê lương của lũ côn trùng càng làm cho người ra cảm thấy từng trận giá rét, thỉnh thoảng tiếng bước chân "soạt soạt" ngoài hành lang làm cả đêm đông giá rét càng trở nên yên tĩnh.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang rúc trên ghế, xem đồng hồ, mới hơn 11 giờ. Bây giờ mới bắt đầu cảm giác được sự gian nan của đêm khuya. Nếu không có túi thức ăn lớn của Sở Thiên để giết thời gian và bổ sung năng lượng thì sẽ thấy đêm nay càng dài, càng khổ sở. Trương Lượng Quang vươn người, cử động chân tay lạnh cóng của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.
- Ây, thì ra thức đêm khổ cực như vậy, thảo nào tên tiểu tử Sở Thiên kia chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Còn mặt dày nói không muốn chúng ta nhìn thấy mà phiền, rõ ràng mà không muốn gác đêm.
Lưu Phi Yến ngáp một cái, lấy ra một cái gương soi:
- Ôi con gái thức đêm là mau già nhất. Sau vụ án này, tôi nhất định phải về dưỡng da thật tốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trương Lượng Quang bất giác cũng ngáp theo một cái:
- Con gái các cô đúng là nhiều chuyện, luôn lo lắng cho dung nhan của mình, thật là rảnh rỗi. Phi Yến, cô trực đi, tôi đi WC đã.
Trên cành cây, một con chim cú quỷ dị thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thê lương dự báo cái chết làm cho Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yêu đều thấy sợ hãi đến từng sợi lông.
Người Lưu Phi Yến khẽ run:
- Lượng Quang, anh không thể đợi chút nữa hay đi sao? Nói thật, kẻ bắt cóc dù thế nào tôi cũng không sợ nhưng cái âm trầm này của bệnh viện thì lại làm tôi sởn hết cả da gà.
Lúc Trương Lượng Quang định giễu cợt Lưu Phi Yến thì cuối hành lang có một người bị một mắt đi tới, lông mày rậm, mắt to, trên mặt có hai vết sẹo vẫn còn mới, tay trái cầm một thanh khảm đao, tay phải cầm một cái bình sắt, mắt ngoắc về phía Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến rồi đi tới, làm cho người ta cảm thấy sự ghê tởm và dữ tợn vô cùng, những nguy hiểm bình thường chưa xuất hiện bây giờ cứ theo bước chân gã càng ngày càng rõ rệt.
Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến thoắt cái trở nên lo lắng, tay phải đã đặt lên cây súng sau lưng. Tên chột mắt đột nhiên ném bình sắt ở trong tay tới. Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yếu nhanh chóng cúi xuống đồng thời rút khẩu súng ngắn ở sau lưng ra. Bình sắt rơi xuống dưới đất nhưng không vỡ mà ngay lập tức phát tán ra một loại khí. Khí này nhanh chóng lan tới mắt, mũi, hơi thở và da của hai người, đến lúc tạo thành chất kích thích mạnh khiến họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lưu Phi Yến ngay lập tức che mũi, không ngừng ho, nước mắt đều đã chảy ra. Lúc này tên một mắt đã đeo mặt nạ phòng độc, cầm theo khảm đao xông vào. Lưu Phi Yến dốc hết sức, quét một đĩa về hướng tên chột mắt. Tên một mắt hơi né tránh đồng thời đưa con dao khảm tới trước mặt Lưu Phi Yến. Trương Lượng Quang trong cái khó ló cái khôn, lấy súng lục đập sang, tên chột mắt nhìn không rõ vật thể gì đang lao tới, vội vào dùng dao khảm bổ vào, súng lục rơi xuống đất phát ra tiếng kêu.
Lúc này, Lưu Phi Yến đã hít thở được, đá nghiêng một phát trúng cái tay đang cầm dao của tên chột mắt. Tên chột mắt cũng khá hung hãn hắn cố chịu cái đau ở cổ tay đâm con dao xuống phía dưới. Lưu Phi Yến vội vàng thu chân tránh người đi mở bao bảo hiểm của khẩu súng trong tay. Đằng nào cũng không thể giữ được sự yên tĩnh cho bệnh viện vậy thì dương súng bắn cho tên chột mắt một phát. Tên chột mắt tránh không kịp, vai bị trúng một viên đạn. Lúc này, Trương Lương Quang cũng nhào tới, tên chột mắt khó mà đạt được mục đích vội bỏ chạy về hướng cửa ra của hành lang.
Tiếng súng đã phá tan sự yên tĩnh của bệnh viện. Lúc này tất cả các phòng bệnh đều nhao nhao mở cửa ra xem, không ngờ khi vừa mở cửa ra đã thấy khí cay vẫn chưa bay đi hết đâm vào mắt khiến người ta khó lòng mà mở mắt ra được. Hơn nữa còn cảm thấy tức tối, bối rối tưởng rằng bệnh viện gặp phải đấu súng bị bốc cháy thế là tất cả bệnh nhân ở tầng hai ai có thể chạy được thì bắt đầu chạy ra khỏi đây. Những người không thể cử động, không thể chạy thì nhờ sự giúp đỡ của người nhà cũng đi ra hành lang. Bác sĩ cùng y tá cũng nháo nhào chạy ra, vừa an ủi mọi người, vừa điều tra nguyên nhân.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang không dám đi quá xa hít thở không khí trong lành, chỉ trốn vào trong phòng bệnh của Lưu Đại Dũng mà thở dốc. Cuộc đối đầu vừa rồi đã làm hao tổn khá nhiều sức lực của họ cộng thêm tên chột mắt dùng khí cay nên họ căn bản không còn sức lực truy đuổi tên chột mắt đó, huống hồ bảo vệ Lưu Đại Dũng mới là quan trọng nhất. Vì vậy họ chỉ có thể nhớ hình dáng tên chột mắt đã chạy trốn vào trong đầu, đợi ngày mai sẽ đi ghép hình.
Sau khi hít thở không khí cuối cùng Lưu Phi Yến cũng có thể mở được miệng nói chuyện:
- Lượng Quang, sao tên chột mắt lại có khí cay được? Còn kiêu ngạo, khua chiêng dóng trống như vậy trực tiếp đến ám sát Lưu Đại Dũng?
Trương Lượng Quang thở dốc rồi lắc đầu:
- Ai mà biết hắn lấy khí cay ở đâu ra, nhưng mà chúng ta đã đả thương hắn, rốt cục cũng bảo vệ được an toàn của Lưu Đại Dũng. Đêm nay ồn ào thế này, tôi thấy tên chột mắt sẽ không bao giờ dám tập kích nữa. Cảnh sát có lẽ sắp tới rồi, huống hồ hắn đã cô bắn bị thương ở bả vai.
Khuôn mặt của Lưu Phi Yến lộ ra vẻ đắc ý, ắt hẳn rất hưởng thụ câu nói sau cùng của Trương Lượng Quang, vừa muốn mở miệng thì của phòng bệnh đột nhiên mở ra. Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến kinh hãi, giương súng ngắm thẳng cửa ra vào, khẽ quát một tiếng:
- Ai?
Đèn trong phòng rực sáng, một bác sĩ kinh hãi, thất thần đứng ngoài cửa hẳn là bị Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến tay cầm súng dọa đến phát sợ, nên bác sĩ nơm nớp lo sợ.
- Tôi, tôi là Trị Ban Y Sinh, bệnh viện xuất hiện người làm loạn, tôi, tôi được lệnh phải kiểm tra tình hình từng phòng bệnh. Hai người, hai người là ai?
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn dáng vẻ sợ sệt của bác sĩ, nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng có phần trách bản thân mình quá lo lắng nên bỏ súng xuống. Lưu Phi Yến lấy giấy chứng nhận trong túi ra, tự hào nói:
- Chúng tôi là người của Viện kiểm sát chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của bệnh nhân này, vừa rồi có một hung đồ định hành thích anh ta nhưng đã bị chúng tôi đánh lui, không có việc gì lớn, anh đi nói với người phụ trách bệnh viện một tiếng để tránh mọi người sợ hãi.
Trị Ban Y Sinh gật gật đầu, lật cuốn sổ bệnh án sau đó chỉ Lưu Đại Dũng nằm ở trên giường, vỗ ngực một cái:
- Thì ra là hai vị kiểm sát viên tuổi trẻ tài cao, có các vị ở đây thì tốt rồi. Tôi có thể kiểm tra bệnh nhân này một chút không, tôi sợ tiếng súng với bom cay vừa rồi ít nhiều cũng ảnh hưởng tới anh ta. Cơ thể bệnh nhân này vốn đã suy yếu, kiểm tra một chút sẽ giúp bệnh viện cùng các vị đều an tâm.
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn chăm chú một lát rồi gật đầu, thấy ông bác sĩ này sợ hãi như vậy cũng không giống với sát thủ mang khẩu trang che mất nửa khuôn mặt của chính mình ở trong ti vi chút nào, trong tay cũng không gầm súng giảm thanh, chỉ có bệnh án bình thương, có lẽ không phải là sát thủ, vậy được để ông ta kiểm tra một chút cho Lưu Đại Dũng xem xem bệnh tình có gì tiến triển không cũng để bản thân mình an tâm hơn.
Bác sĩ cầm lấy cuốn bệnh án, từ từ tiến đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn nét mặt của Lưu Đại Dũng:
- Nhìn sắc mặt bề ngoài thì vẫn rất bình thường.
Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến lại càng yên tâm hơn. Bác sĩ không động vào Lưu Đại Dũng ngay lập tức vậy có lẽ không phải hung đồ đến giết Lưu Đại Dũng.
Lưu Phi Yến nhìn vẻ chuyên nghiệp, dùng tay ra hiệu nhưng đột nhiên nhớ lại lời Sở Thiên nói chiều cao của bác sĩ không quá 1m70, chiều cao của y tá trung bình 1m65, bác sĩ với y tá có chiều cao vượt quá số đó hai người phải lưu ý thêm. Không khỏi lưu ý liếc qua bác sĩ, bác sĩ này hình như cao quá thì phải, thế là cô vô tình mà cố ý hỏi:
- Bác sĩ, ông cao bao nhiêu vậy?
Trị Ban Y Sinh thành khẩn cười:
- Tôi cao 1m87, hai vị kiểm sát viên vẫn có thói quen thẩm vấn bác sĩ à?
Vừa nói vừa dùng tay dò xét mạch đập của Lưu Đại Dũng.
Nét mặt của Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang biến sắc, tâm trí biến đổi, Lưu Phi Yến thử thăm dò liền hét lớn một tiếng:
- Ngươi không phải bác sĩ, rốt cục ngươi là ai?
Vừa dứt lời, tay của Trị Ban Y Sinh bỗng dừng lại, mắt phóng ra tia sáng, phi cuốn bệnh án về hướng Lưu Phi Yến. Lưu Phi Yến vừa nghiêng đầu tránh được, Trị Ban Y Sinh đã đấm một đám vào vai của cô. Lưu Phi Yến giống như diều đứt dây ngã về phía sau. Trương Lượng Quang kinh hãi, không ngờ lực đánh của tên Trị Ban Y Sinh này lại lớn như vậy, một Lưu Phi Yến được huấn luyện nghiêm khắc mà lại bị gã đánh chỉ một quyền đã bay đi.
Trương Lượng Quang nhanh chóng rút súng lục ra, còn chưa kịp giơ lên Trị Ban Y Sinh đã giống như mũi tên lao đến, con dao phẫu thuật sáng choang lộ ra dọa người. Trương Lượng Quang căn bản không có cơ hội mở chốt bảo hiểm, con dao phẫu thuật đã ở ngay trước mặt chỉ có thể lui về phía sau, vừa lùi được mấy bước thì phát hiện đến kịch tường. Trương Lượng Quang chỉ có thể ném súng hướng vào phía đầu của Trị Ban Y Sinh lần nữa. Đồng thời lợi dụng thời gian ngắn ngủi đó, chân phải đạp vào vách tường, mượn sức của tường xông về phía Trị Ban Y Sinh.
Trị Ban Y Sinh nghiêng đầu tránh khẩu sung. Trương Lượng Quang cũng đã xông tới, giữ chặt tay cầm con dao phẫu thuật của Trị Ban Y Sinh, sắc mặt Trị Ban Y Sinh không hề đổi. Bỗng nhiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn con dao phẫu thuật lên, há miệng giữ lấy con dao một cách chuẩn xác, hướng về phía cổ của Trương Lượng Quang rạch một nhát. Trương Lượng Quang không ngờ Trị Ban Y Sinh còn có chiêu này chỉ có thể buông tay ra lui về phía sau. Trị Ban Y Sinh kẹp con dao phẫu thuật dùng lực hất lên, con dao phẫu thuật vạch lên vệch sáng nhưng không hướng về phía Trương Lượng Quang mà ném về phía Lưu Phi Yến đang lấy súng ra. Lưu Phi Yến chỉ chú ý đến việc móc súng hoàn toàn không để ý tiếng gió mà con dao phẫu thuật đang bay tới.
Trương Lượng Quang hét lên:
- Phi Yến, cẩn thận.
[hide]
Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ.
Tối nay, là một thê lương đêm đông, nơi xa dãy núi cùng hắc ám bầu trời nối thành một mảnh, căn bản phản không rõ không phải núi, không phải thiên, phía ngoài tiếng gió gào thét mà đến, mãnh liệt mà sắc bén đụng chạm lấy bệnh viện thủy tinh, trên hành lang càng là lộ ra âm trầm từng trận, đúng lúc này, mỗi gian phòng phòng bệnh đều giữ cửa cửa sổ được đóng chặc, thậm chí cảm thấy đến làm cho một tia phong thấu gần đây đều có thể bị đêm tối thôn phệ tựa như. Bệnh viện bên ngoài chung quanh trong bụi cỏ ngẫu nhiên xen lẫn vài tiếng thê lương trùng tiếng kêu, càng làm cho người cảm thấy trời đông giá rét từng trận lãnh ý, ngẫu nhiên trên hành lang ‘soạt soạt’ tiếng bước chân làm cho cả đêm khuya trở nên càng thêm yên lặng.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cuốn rúc vào trên ghế, nhìn xem thời gian, mới hơn mười một giờ, hiện tại mới bắt đầu cảm giác được đêm khuya gian nan, nếu như không phải Sở Thiên cái kia nhất túi lớn đồ ăn với giết thời gian cùng bổ sung năng lượng, cái này ban đêm sẽ có vẻ càng thêm dài dằng dặc khổ sở, Trương Lượng Quang duỗi duỗi lưng mỏi, động động tay lạnh như băng chân, cố gắng làm cho mình trở nên càng thêm thanh tỉnh một điểm.
Trương Lượng Quang uốn éo uốn éo cổ, nói: “Ai, nguyên lai thức đêm khổ cực như vậy, trách không được Sở Thiên tiểu tử kia chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, còn mày dạn mặt dày nói đúng không muốn cho chúng ta trông thấy tâm phiền, rõ ràng chính là không muốn gác đêm.”
Lưu Phi Yến đánh một cái ngáp, móc ra cái gương nhỏ, nhìn xem sắc mặt, nói: “Ai, nữ nhân thức đêm đúng dễ dàng nhất lão đấy, cái này vụ án về sau, ta nhất định phải hảo hảo bổ trở về.”
Trương Lượng Quang không tự chủ được đi theo đánh một cái ngáp, nói: “Các ngươi nữ hài tử chính là nhiều chuyện tình, luôn lo lắng cho mình xinh đẹp, thật sự là rảnh rỗi đau. Phi Yến, ngươi trước nhìn xem điểm, ta đi đạp WC toa-lét.”
Trên nhánh cây, một con mèo đầu ưng quỷ dị địa tại bệnh viện phía ngoài nhánh cây đứng thẳng, rất không thỏa đáng thê lương vang lên, phảng phất tại biểu thị một loại tử vong dấu hiệu, lại để cho Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến đều cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Lưu Phi Yến thân thể run lên một chút, nói: “Lượng Quang, ngươi có thể hay không đợi chút nữa lại đi à? Nói thật, kẻ bắt cóc ta không thế nào sợ, cái này âm trầm bệnh viện luôn để cho ta sởn hết cả gai ốc.”
Trương Lượng Quang vừa định giễu cợt Lưu Phi Yến, lúc này, cuối hành lang chậm rãi đi tới một cái độc nhãn nhân, mày rậm mắt to, trên mặt vạch lên hai cái đỏ tươi vết đỏ dấu vết, trái cầm trong tay một thanh khảm đao, tay phải cầm một cái bình sắt, nhãn ngoắc ngoắc hướng về Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến đã đi tới, làm cho người ta cảm giác được vô cùng dữ tợn cùng chỉ sợ, một cổ nói không nên lời tính nguy hiểm theo cước bộ của hắn càng ngày càng đậm.
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến thoáng cái khẩn trương lên, phải tay đã án lên trên lưng súng, cái này độc nhãn nhân đột nhiên ném ra trong tay bình sắt, Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến tưởng rằng quả Boom, nhanh chóng gục xuống, đồng thời rút... Ra phần eo súng ngắn, bình sắt ngã xuống trên mặt đất, cũng không có bạo tạc nổ tung, mà là lập tức tản mát ra một loại khí thể, khí thể rất nhanh đối với Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến con mắt, cái mũi, đường hô hấp cùng với làn da đợi tạo thành mãnh liệt kích thích, để cho bọn họ cảm thấy vô cùng vô cùng không thoải mái.
Lưu Phi Yến lập tức che cùng cái mũi, không ngừng ho khan, nước mắt đều đi ra, lúc này, cái kia độc nhãn nhân đã đeo lên mặt nạ phòng độc, dẫn theo dao bầu vọt lên, Lưu Phi Yến đem hết toàn lực, một cái quét ngang hướng độc nhãn nhân hạ bàn, độc nhãn nhân có chút hiện lên, đồng thời lấn trên người trước, dao bầu đã đến Lưu Phi Yến trước mặt, Trương Lượng Quang cái khó ló cái khôn, súng ngắn đập tới, độc nhãn nhân tại trong ánh trăng mờ nhìn thấy có vật thể không rõ tập kích mà đến, vội vàng dùng dao bầu bổ tới, súng ngắn lên tiếng mà rơi sau
Lúc này, Lưu Phi Yến đã trì hoãn qua khí đến, một cái đá nghiêng, đem độc nhãn nhân cầm đao tay đá trúng, độc nhãn nhân cũng tương đối cường hãn, chịu đựng thủ đoạn đau đớn, dao bầu chém xéo hướng phía dưới chém tới, Lưu Phi Yến bề bộn thu chân ổn thân, súng trong tay mở ra bảo hiểm, đã quản không hơn bệnh viện yên tĩnh bất an yên tĩnh, đưa tay đối với độc nhãn nhân bắn một phát, độc nhãn nhân trốn tránh không kịp, bả vai trúng đạn bị thương, lúc này, Trương Lượng Quang cũng nhào tới, độc nhãn nhân cảm thấy bất lợi, gấp hướng lấy hành lang cửa ra vào bỏ chạy.
Tiếng súng hiển nhiên đâm rách bệnh viện yên lặng, tất cả đóng cửa phòng bệnh lúc này nhao nhao mở cửa đến quan sát, không nghĩ tới nhất mở cửa, nhìn thấy trên hành lang còn không có tản đi khí thể, cũng kích thích mắt người con ngươi khó với mở ra, hơn nữa cảm thấy bực mình hoảng hốt, cho rằng bệnh viện gặp đấu súng cũng gặp đại hỏa, vì vậy toàn bộ lầu hai người bệnh có thể chạy năng động bắt đầu hành động, không thể chạy không thể di chuyển đã ở gia thuộc người nhà dưới sự trợ giúp đi vào hành lang, bác sĩ cùng hộ sĩ cũng nhao nhao đi ra, một bên an ủi người bệnh, một bên kiểm tra nguyên nhân.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang không dám chạy xa đi hít thở mới mẻ không khí, chỉ có thể trốn vào Lưu Đại Dũng phòng bệnh thở, vừa rồi đánh nhau đã rất hao tổn tinh lực của bọn hắn rồi, tăng thêm độc nhãn nhân sử dụng khí thể kích thích, bọn hắn căn bản vô lực truy kích cái kia độc nhãn nhân, huống chi bảo hộ Lưu Đại Dũng mới là chủ yếu nhất, cho nên bọn hắn chỉ có thể đem độc nhãn nhân bộ dạng tại trong đầu ghi xuống, đợi ngày mai lại đến liều đồ.
Trì hoãn qua khí về sau, Lưu Phi Yến rốt cục có thể mở miệng nói chuyện: “Lượng Quang, độc nhãn nhân tại sao có thể có bom cay đâu này? Còn kiêu ngạo như vậy đấy, gióng trống khua chiêng trực tiếp đến ám sát Lưu Đại Dũng.”
Trương Lượng Quang thở dốc một hơi, lắc đầu nói: “Ai biết hắn làm sao làm đến bom cay, bất quá, chúng ta dù sao đả thương hung đồ, rốt cục giữ được Lưu Đại Dũng an toàn, đêm nay náo thành như vậy, ta xem độc nhãn nhân không bao giờ... Nữa sẽ đến tập kích rồi, cảnh sát cũng có thể rất nhanh đi đến, huống chi hung đồ bị ngươi đả thương bả vai.”
Lưu Phi Yến trên mặt lộ ra vài phần vẻ đắc ý, hiển nhiên rất là hưởng thụ Trương Lượng Quang câu nói sau cùng, đang muốn mở miệng nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến kinh hãi, giơ tay lên súng nhắm ngay cửa ra vào, khẽ quát một tiếng: “Ai?”
Phòng bệnh đèn sáng, cửa ra vào đứng đấy một cái kinh hoàng thất thố bác sĩ, hiển nhiên là bị trong phòng bệnh Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến tay cầm súng ống hù ngã đấy, bác sĩ nơm nớp lo sợ nói: “Ta, ta là Trị Ban Y Sinh, bệnh viện, bệnh viện ra nhiễu loạn, ta, ta theo lệ muốn kiểm tra từng phòng bệnh cùng quan sát từng người bệnh tình huống, các ngươi, hai người các ngươi là ai?”
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn xem bác sĩ cái kia phó không lịch sự bị hù bộ dáng, nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm có chút tự trách mình quá mức khẩn trương, vì vậy khẩu súng thu vào, Lưu Phi Yến từ miệng túi móc ra giấy chứng nhận, rất có cảm giác thành tựu nói: “Chúng ta là viện kiểm sát đấy, phụ trách bảo hộ cái bệnh này người an toàn, vừa rồi có hung đồ đều muốn ám sát hắn, bị chúng ta đánh lui, không có cái gì đại sự, ngươi đi cùng bệnh viện người phụ trách nói một tiếng, miễn cho vô cùng kinh hoảng.”
Trị Ban Y Sinh gật gật đầu, bay vùn vụt bệnh lịch vốn, sau đó chỉa chỉa trên giường bệnh Lưu Đại Dũng, vỗ ngực một cái nói: “Nguyên lai là hai vị tuổi trẻ tài cao kiểm sát trưởng, có các ngươi tại là tốt rồi. Ta có thể không thể kiểm tra một chút cái bệnh này người, ta sợ vừa rồi tiếng súng cùng thúc nước mắt thể nhiều ít có chút ảnh hưởng đến hắn, cái bệnh này người bản thân cũng rất suy yếu, kiểm tra một chút có thể cho bệnh viện cùng các ngươi đều yên tâm.”
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhìn chăm chú một chút, gật gật đầu, xem cái này bác sĩ như thế kinh hồn bạt vía, cũng không giống trong TV sát thủ mang khẩu trang che khuất chính mình nửa bên mặt, trong tay cũng không có cầm lấy súng lục giảm thanh, chỉ có bình thường bệnh lịch vốn, hẳn không phải là sát thủ, cũng tốt, lại để cho hắn kiểm tra hạ Lưu Đại Dũng, nhìn xem bệnh tình có không có biến hóa, cũng để cho mình an tâm chút.
Bác sĩ cầm lấy bệnh lịch vốn, đi từ từ đến bên cạnh giường bệnh, thăm dò nhìn xuống Lưu Đại Dũng sắc mặt, nói: “Mặt ngoài xem ra, sắc mặt hay là rất bình thường.” Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến lần nữa yên lòng, bác sĩ không có lập tức đụng Lưu Đại Dũng, như vậy thầy thuốc kia hẳn không phải là sốt ruột muốn giết Lưu Đại Dũng hung đồ.
Lưu Phi Yến nhìn xem bác sĩ chuyên nghiệp biểu lộ, dùng tay ra hiệu, đột nhiên nhớ tới Sở Thiên nói lời “Bác sĩ thân cao không cao hơn một mét bảy, hộ sĩ thân cao đồng đều tại một mét sáu ngũ, vượt qua thân cao bác sĩ cùng hộ sĩ, các ngươi muốn ở lâu ý.”, không khỏi lưu ý liếc qua bác sĩ, thầy thuốc kia giống như cao điểm, vì vậy hữu ý vô ý hỏi: “Bác sĩ, ngươi thân cao nhiều ít à?”
Trị Ban Y Sinh thành khẩn cười cười, nói: “Ta m thất, hai vị kiểm sát trưởng còn có thẩm vấn bác sĩ đích thói quen à?” Vừa nói vừa lấy tay đi dò xét Lưu Đại Dũng mạch đập.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang biến sắc, tâm niệm chuyển động chi tế, Lưu Phi Yến thăm dò tính hét lớn một tiếng: “Ngươi không phải bác sĩ, ngươi đến tột cùng là ai?”
Vừa dứt lời, Trị Ban Y Sinh tay bỗng nhiên đình trệ, trong mắt bắn ra tinh quang, trong tay bệnh lịch vốn toàn phi hướng Lưu Phi Yến, Lưu Phi Yến vừa nghiêng đầu tránh thoát, Trị Ban Y Sinh nắm đấm đã đánh vào trên vai của nàng, Lưu Phi Yến như là như diều đứt dây, hướng về sau ngã đi, Trương Lượng Quang kinh hãi, không có nghĩ đến cái này Trị Ban Y Sinh lực đạo lớn như vậy, nghiêm chỉnh huấn luyện Lưu Phi Yến lại bị hắn một quyền đánh bay.
Trương Lượng Quang nhanh chóng móc súng lục ra, còn không có giơ lên, Trị Ban Y Sinh đã như mũi tên giống như lao đến, trong tay đao giải phẫu lộ ra sáng choang dọa người, Trương Lượng Quang căn bản không có cơ hội mở ra tay chốt an toàn, đao giải phẫu đã đến trước mặt, chỉ có thể hướng phía sau thối lui, vừa chân vài bước lại phát hiện đã đến bên tường, Trương Lượng Quang chỉ có thể lần nữa khẩu súng ra sức hướng về Trị Ban Y Sinh đầu ném đi, đồng thời lợi dụng ngắn ngủi lập tức, đùi phải đạp tại vách tường, mượn nhờ vách tường lực lượng, ra sức hướng về Trị Ban Y Sinh đánh tới.
Trị Ban Y Sinh nghiêng đầu nghiêng súng ngắn, Trương Lượng Quang cũng đã đánh tới, chăm chú chế trụ Trị Ban Y Sinh nắm tay thuật đao tay, Trị Ban Y Sinh mặt không đổi sắc, bỗng nhiên dùng đầu ngón tay bắn lên nhẹ nhàng đao giải phẫu, miệng chuẩn xác há miệng đao giải phẫu, hướng về Trương Lượng Quang cổ vạch tới, Trương Lượng Quang thật không ngờ Trị Ban Y Sinh còn có chiêu này, chỉ có thể buông tay hướng lui về phía sau đi, Trị Ban Y Sinh kẹp lên đao giải phẫu, dùng sức hất lên, đao giải phẫu vạch lên hào quang mà đi, nhưng cũng không phải bắn về phía Trương Lượng Quang, mà là vọt tới đứng dậy móc súng Lưu Phi Yến, Lưu Phi Yến chỉ lo móc súng, hoàn toàn không nhìn thấy gào thét mà đến đao giải phẫu.
đọc truyệnvới
encuatui.net/ Trương Lượng Quang quát lên: “Phi Yến, cẩn thận.”
[/hide]