Tình thế lại trở nên khẩn trương.
Tiếu Thanh Băng biết sự lợi hại của thuộc hạ Sở Thiên, nếu thật sự đánh giết chỉ sợ Đông Hưng hội không ai có thể sống để mà trở về, thậm chí còn sẽ liên lụy tới mình, gã đương nhiên không thể để thảm án tiếp tục xảy ra, lần này tới tửu lầu Vân Hạc ngoài việc hạn chế xung đột đột đổ máu ra thì còn có cả nguyên nhân do Triệu Bảo Khôn lén tìm tới gã để áp trận.
Nhưng giờ Triệu Bảo Khôn vô duyên vô cớ lại trúng độc chết, điều này khiến gã khó mà chấp nhận được. Nếu giờ hai bên mà đánh trận máu chảy thành sông thì chắc phải xách đầu về gặp lãnh đạo mất, nghĩ tới đây không khỏi ngẩng đầu quát:
- Tất cả dừng tay! Các người coi cảnh sát Hongkong là rác chắc?
Mã Phi ngầm hiểu ý, đội viên phi hổ vũ trang đầy đủ cầm súng tự đông từ bốn phía nhào ra, một cách điêu luyện nhằm chuẩn vào những thành viên Hắc bang trên trận, họng súng u ám lập tức khiến hai bên đang lộm nhộm trở nên yên lặng lý trí, dưới sự ra hiệu của F ca và Sở Thiên tất cả đều lăng lẽ lui sau mấy bước.
Văn Băng Tuyết thì nhấc điện thọai gọi pháp y và tổ giám định đến khám nghiệm.
Tiếu Thanh Băng thấy đã khống chế được hiện trường thì quay đầu cười nói với Sở Thiên:
- Nói đi, làm thế nào hạ được độc.
Sở Thiên dịch chuyển một bên người cố gắng để mình ngồi thoải mái rồi mói lười biếng đáp:
- Tổ trưởng Tiếu đừng vu cáo hãm hại tôi, Sở Thiên tôi có thể thề với trời nếu như tôi hoặc bất cứ anh em nào hạ độc thì thiên lôi đánh chết tôi, nếu anh không tin tôi thì anh hãy dùng chứng cứ mà khẳng định.
Tuy biết Sở Thiên tâm kế rất sâu nhưng biết rõ những lời hắn nói rất đáng tin, Tiếu Thanh Băng bèn thu lại khí thế ép người, ngược lại dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn chằm chằm hắn rồi chậm rãi nói:
- Thật sự không phải là các anh làm? Bát canh thịt bò này dường như là cậu gọi để uống sẽ không có liên quan gì tới cậu?
Sở Thiên không muốn trả lời khẽ xua tay.
Lão Yêu tiến lên vài bước ấn máy ghi âm:
- Tôi và cảnh ti đều có thể làm chứng các người không có thời gian mà vào bếp hạ độc, ông chủ cũng không bị các ngươi uy hiếp hạ độc. Thiếu soái từ lúc bắt đầu đến giờ cũng không động vào bát canh nên trong canh cho dù có độc cũng không liên quan tới cậu.
Đó là những lời mà mấy người Tiêu Thanh Băng đã nói, không ngờ lại bị Sở Thiên có dụng tâm ghi lại, khiến Tiếu Thanh Băng rất tức giận vốn định chặn đường Sở Thiên nhưng không ngờ lại cắt đứt đường lui của mình.
Sau đó không khỏi cười vài tiếng:
- Thiếu soái thật là tới đã có chuẩn bị, tuy không có bằng chứng cớ buộc tội cậu nhưng lại khiến trong lòng tôi càng phải cân nhắc. . .
Sở Thiên phất tay bảo Lão Yêu thu lại rồi cười sảng khoái nói:
- Nếu Độitrưởng Tiếu thật sự muốn biết là ai hạ độc, tôi có thể nói cho anh.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng hơi căng thẳng, ánh mắt bắn ra tinh quang:
- Cậu biết à?
Sở Thiên gật đầu rồi hét lớn:
- Người hạ độc chính là ông chủ của quán rượu Vân Hạc!
Ánh mắt của tất cả mọi nguời đổ dồn về Sở Thiên.
Tiêu Thanh Băng phản xạ có điều kiện truy hỏi:
- Vì sao ông ta phải giết Triệu Bảo Khôn?
Sở Thiên đầy thâm ý đáp:
- Vốn dĩ ông ta muốn giết tôi.
Tiếu Thanh Băng vẻ khó hiểu nghi ngờ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Không tin tìm ông ta tới hỏi thì biết ngay.
Tiếu Thanh Băng bán tín bán nghi phất tay bảo Mã Phi tìm ông chủ tới, ai biết vẫn chưa đi được vài bước ông chủ đã từ trong bước ra. Còn không đợi mọi người hỏi đã ngửa đầu lên trời cười, trong tiếng cười còn có chút bi thương và tiếc nuối, cực kỳ kích thích thần kinh của mọi người.
Đây dường như là tên điên.
Tiếu Thanh Băng quay đầu quát:
- Ông chủ Ngưu có đúng ông hạ độc không?
Ông chủ Ngưu dừng tiếng cười chói tai, có vẻ như không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Thanh Băng mà với vẻ âm sầm nhìn Sở Thiên, thở dài chậm rãi nói:
- Thiếu soái quả nhiên không tầm thường, không những làm việc cẩn thận còn biết được cả tâm trí người khác. Chỉ đáng tiếc Ngưu mỗ hôm nay không thể độc chết cậu đúng là hổ thẹn với tổ tiên.
Lời nói của ông ta đã ngầm thừa nhận việc hạ độc của mình.
Sắc mặt Tiếu Thanh Băng trầm xuống lại quát:
- Có ý gì?
F ca bi tráng hô:
- Thật đốn mạt, dám hạ độc đại ca, ông bổ mày.
Thù hận của thành viên Đông Hưng hội trong nháy mắt bị thay đổi, tuy không rõ ông chủ Ngưu vì sao hạ độc, nhưng đã là độc hại Triệu Bảo Khôn thì phải giết tên này để hiến tế lão Đại. Tất cả cầm khảm đao chói lọi xông về phía ông chủ Ngưu, như có thể xé vụn ông ta ra.
Mã Phi giơ tay ra hiệu mười mấy khẩu súng tự động giơ lên áp chế.
Ông chủ Ngưu vẫn không nhìn tới Tiếu Thanh Băng, hai tay đột nhiên xé bỏ áo dày, hai hàng thuốc nổ cột trên người lọt vào tầm mắt lóe lên mùi của cái chết, lũ cảnh sát bao quanh lộ vẻ kinh ngạc vội lùi chậm về sau, ông chủ Ngưu tiến trước nửa bước cảnh sát liền run như cầy sấy lùi ra sau hai bước.
Mấy vị cảnh ti cao cấp sắc mặt càng trắng bệch.
Sở Thiên nhìn ông chủ Ngưu đang áp sát biết mục tiêu của ông ta là đối phó với mình thế nên cũng không dám lên mặt, lùi người về sau, miệng thì không chút khách khí nhạo báng bọn cảnh sát Tiếu Thanh Băng.
- Đội trưởng Tiếu là cảnh sát thì phải bảo vệ an toàn cho dân chúng, giờ có kẻ ác thắt lưng quấn thuốc nổ các người vẫn không nổ súng?
Nghe thấy những lời của Sở Thiên bọn cảnh sát choáng, tên này cũng thật quá nham hiểm rồi giờ mà nổ súng thì không phải là cùng chết à?
Tiếu Thanh Băng cũng tỏ vẻ oán hận nhưng không có cách nào đành khuyên:
- Ông chủ Ngưu à nhất định không được manh động, ông có chuyện gì khó không như ý thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sứ giúp ông nhưng hy vọng ông có thể giữ bình tĩnh, chỉ cần ông dừng hành động tổn thương người tòa án sẽ khoan hồng cho ông.
Ông chủ Ngưu cười dài buồn bã, nhìn chằm chằm Sở Thiên quát:
- Tôi muốn mạng sống của tên đó.
Tiếu Thanh Băng thấy có cơ hội đàm phán vội liên thanh đáp ứng theo hắn:
- Được, ông chủ Ngưu tất cả mọi việc đều có thể thương lượng mong ông dừng những hành động hiện giờ được không? Nếu như Sở Thiên làm việc gì có lỗi hượng làm tổn thương ông thì ông cứ nói cho chúng tôi biết, cảnh sát Hongkong nhất định không bỏ qua bất cứ kẻ xấu nào hết.
Lúc đó Sở Thiên đã lui được mấy mét, trong lòng đã tính toán tới chỗ an toàn, nên trên miệng đã lộ rõ nụ cười sâu xa điều này khiến Văn Băng Tuyết cách hắn không xa mí mắt giật liên tục vội chăm chú nhìn Sở Thiên, với cô mà nói tên này nguy hiểm hơn nhiều so với thuốc nổ của ông chủ Ngưu.
Ông chủ Ngưu không hề để ý tới ngân phiếu của Tiếu Thanh Băng, thấy Sở Thiên dẫn theo bọn người Lão Yêu lui tới xa như thế trên mặt liền hiện lên sự lo lắng và vẻ mâu thuẫn, sau khi có chút đấu tranh nội tâm rồi đuổi theo Sở Thiên, ai cũng có thể nhìn thấy hành động của ông ta càng ngày càng nguy hiểm, mà bọn Tiếu Thanh Băng chỉ có thể bất đắc dĩ lùi sau.
Nhưng ai cũng không dám hạ lệnh nổ súng bắn dù sao thì uy lực cảu thuốc nổ cũng khó biết.
Bỗng nhiên Sở Thiên đưa hai tay ra vỗ mạnh, tiếng vỗ tay hùng hậu phát ra " bộp, bộp".
Chính cái âm thanh này đã kích thích thần kinh của tất cả mọi người, đội tập kích và đội Phi hổ đang cảnh giác cao đội và vô cùng hồi hộp nên lập tức sợ hãi không đợi mệnh lệnh của bọn Tiếu Thanh Băng thì ngón tay đặt trên cò súng đã không thể tự chủ được đạn mà lập tức từ bốn phương tám hướng bắn về phái ông chủ Ngưu, trong mắt Văn Băng Tuyết hiện vẻ đau khổ vô cùng.
Bàng bàng bàng! Rồi bùm bùm!
Tiếng nổ ngút trời khí nóng lan tràn xung quanh, cảnh sát không kịp chạy ra. Từng người từng người như kiến bị hất tung rồi không biết sống chết ngã trên đất, Tiếu Thanh Băng cả người lẫn xe lăn đều ngã xa bảy tám mét miệng còn ngậm không ít bùn đất.
Mã Phi cũng bị văng tới vùng phụ cận, quần áo rách nát.
Thi thể Ông chủ Ngưu thì nát thành từng mảnh.
Còn Sở Thiên và bọn F ca cách trung tâm thuốc nổ khá xa, lúc mà cảnh sát nổ súng thì đã vội chạy lui về sau mấy mét nên tuy cũng bị khí nóng lan tới trên người nhưng cũng có đầy đất cát và bột phấn, cũng không bị thương nặng như bọn Tiếu Thanh Băng, lắc lắc đầu không chút tổn hao đứng dậy.
Cảnh sát bị thương kêu rên không ngớt, cảnh sát tụ tập thu dọn hiện trường.
Sở Thiên duỗi lưng một cái trong lòng thầm thở dài:
- Đại cục đã định.
Dưới sự chỉ huy với chút ý thức sót lại của Tiếu Thanh Băng, bọn người Sở Thiên đều bị mời về sở cảnh sát thẩm tra.
Anh Húc ở cách khá xa trong ghế xe hơi khẽ cười, trước mặt là hai chiếc laptop, theo dõi toàn bộ quán rượu Vân Hạc, sau đó nhìn ba vị luật sư ngồi sau thản nhiên nói:
- Ba vị là những luật sư nổi danh nhất Hongkong không biết có thể chắc chắn anh em chúng tôi bình an vô sự hay không?
Tất cả quá trình diễn ra trong quán rượu Vân Hạc đều trong mắt ba vị luật sư nên trong lòng họ sớm đã có phương án, cười với nhau dường như đồng thanh đáp:
- Anh Húc yên tâm, có những đoạn video này, với những nhân chứng vật chứng tại hiện trường anh em anh nhất định không vấn đề gì.
Anh Húc cười sảng khoái đưa tay nói:
- Hợp tác vui vẻ.
Ba vị luật sư vội bắt tay.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát hỏi gắt gao nhưng Sở Thiên từ đầu tới cuối không nói gì, đúng lúc thẩm tra bằng lửa thì ba vị luật sư không chút khách khí xông vào bảo lãnh, dùng những kiến thức chuyên nghiệp của mình không những giúp Sở Thiên rửa sạch tội còn khiến cảnh sát sợ chết khiếp, thứ khiến họ sợ chính là bối cảnh khiếp người của Sở Thiên.
Lúc suy nghĩ lại xét thấy không có bằng chứng, cảnh sát chỉ có thể bất đắc dĩ thả Sở Thiên.
Vừa ra khỏi cửa đồn cảnh sát, anh Húc đích thân lái xe tới, trên xe còn có Tô Dung Dung chờ đợi đã lâu. Sở Thiên khẽ cười bước vào xe ôm chặt cô vào lòng, tất cả những hành động hôm nay mình đều đánh cuộc thắng, đúng là phú quý trong cái khó mà.
Xe đi xa mấy chục mét, Tô Dung Dung như con chim nhỏ nép vào người mở nước cho Sở Thiên, còn lấy giấy lau sạch vết thương trên mặt khéo hiểu lòng người cười nói:
- Canh thịt bò ở quán rượu Vân Hạc không uống được thì uống tạm chút nước khoáng cho đỡ khát, đợi về tới hoa viên em nấu canh thịt bò cho anh.
Sở Thiên cười ha ha, anh Húc cũng cười lớn, sau khi dừng lại mới hỏi hàng loạt:
- Người anh em, anh có chút vấn đề trong lòng muốn hỏi, lúc đầu thấy Triệu Bảo Khôn bị hạ độc chết anh vẫn cho rằng là em hạ độc, trong lòng liền buồn bực, nhưng nhìn hai chiếc máy tính theo dõi suốt đều không thấy cậu động chạm gi?
Sở Thiên cười không nói gì đợi câu hỏi tiếp theo của anh ta.
Anh Húc dừng lại chút cho xe đi lên đường phụ hỏi tiếp:
- Sau đó em bảo ông chủ Ngưu hạ độc anh lại càng khó chịu, em uy hiếp ông chủ Nguu lúc nào à? Hơn nữa giống như Triệu Bảo Không nói, ông ta không có gì có thể uy hiếp được, nhưng thật sự khiến tôi giật gân là ông chủ Ngưu thừa nhận là hạ độc nhưng mục tiêu lại là em.
Sở Thiên uống hai ngụm nước, tinh thần toàn người lại được khôi phục vài phần thản nhiên nói:
- Thuốc độc thực sự là ông ta bỏ vào, hơn nữa ông ta thực sự là muốn độc chết em. Xem ra động cơ rất quái dị nhưng nếu mọi người biết ông ta là người của Hắc đạo Sở tài phán, quán rượu Vân Hạc là căn cứ bí mật của Hắc đạo Sở tài phán thì cũng sẽ không khó hiểu.
Tô Dung Dung như bừng tỉnh rồi cũng bổ sung phía sau:
- Anh giết chết Âu Dương Thải Vi, ép Lão Tưởng rời Hongkong coi như là diệt luôn cả Hắc đạo Sở tài phán rồi, bọn họ vì người trong tổ chức đương nhiên hận anh. Mà đúng lúc anh xuất hiện ở quán rượu Vân Hạc đàm phán với Triệu Bảo Khôn nên ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội.
Anh Húc dường như cũng đã hiểu mắt chăm chú vào đèn xanh đỏ trước mặt miệng thầm tự nói:
- Chẳng trách muốn tới quán rượu Vân Hạc đàm phán, anh thấy lạ là tại sao em chọn nơi quỷ dị thế, hóa ra sớm đã biết nó là căn cứ của Lão Tưởng. Nhưng sao em có thể khẳng định ông chủ Ngưu sẽ hạ độc trong canh chứ?
Sở Thiên nằm lên đùi Tô Dung Dung, ngửi mùi thơm trên người cô đáp lại:
- Em một nửa đánh cuộc một nửa phân tích, giống như bọn người Triệu Bảo Khôn nói, ông chủ Ngưu buôn bán tại quán rượu Vân Hạc ở Hongkong mười mấy năm nay, là người trung hậu thật thà. Nếu không biết thân phận thật sự của ông ta thì ai cũng không tin ông ta lại hạ độc với người lạ.
- Trong lòng ông ta đương nhiên cũng cho rằng em cũng nghĩ vậy nên cho độc vào canh để giết em. Anh cũng biết đấy người của Hắc đạo Sở tài phán thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ vô cùng, em sao có thể uống canh của ông ta chứ? Hơn nữa màu của hành hoa cũng khác thường thì càng khẳng định canh có vấn đề.
Tô Dung Dung thở dài vuốt ve má Sở Thiên khẽ nói:
- Sau khi anh biết trong canh có độc thì lợi dụng việc Triệu Bảo Khôn vùa bỏ ra hai mươi triệu máu thịt thì liền giả dạng trêu đùa đánh cuộc bị bắt nhược điểm để Triệu Bảo Khôn cam tâm tình nguyện đi uống canh, thậm chí đến Tiếu Thanh Băng cũng trở thành lợi thế thoát thân của anh.
Sở Thiên nhắm mắt ôm lấy eo thon của Tô Dung Dung mê say, lầm bầm nói:
- Sở dĩ Triệu Bảo Khôn không có chút e dè mà uống còn là vì bọn Tiếu Thanh Băng đã tới quán rượu Vân Hạc kiểm tra trước, không có sát thủ mai phục ông chủ Ngưu cũng không có gì khác thường gã làm sao mà còn có phòng bị chư?
Anh Húc hỏi câu hỏi sau cùng:
- Chẳng nhẽ em không sợ cảnh sát sẽ chiếm ưu thế à?
- Những chuyện em làm với Tưởng Thắng Lợi khiến thái độ của Tiếu Thanh Băng thay đổi, cũng biết gã sẽ cấu kết với Triệu Bảo Khôn.
- Lại trên bàn đàm phán nắm điểm yếu của em giải quyết việc chung, gã làm sao có thể không can thiệp chứ? Đáng tiếc em thế nào cũng không thể ngờ em có thể trước mặt gã khiến Triệu Bảo Khôn chết trong tay ông chủ Ngưu, tất cả đều là ý trời.
Anh Húc cảm thán:
- Ba phần là trời định, bảy phần là dốc sức.
Xe như lập công chiến thắng trở về.
Tình thế lại trở nên khẩn trương lên.
Tiếu Thanh Băng biết rõ Sở Thiên bộ hạ lợi hại, nếu quả thật chém giết đứng lên, chỉ sợ Đông Hưng xã không ai có thể còn sống trở về, thậm chí hội ảnh hướng đến chính mình, hắn đương nhiên không thể để cho thảm án tiếp tục phát sinh, lần này đến đây Vân Hạc quán rượu ngoại trừ thượng cấp muốn áp chế đổ máu xung đột, cũng có Triệu Bảo Khôn lén tìm hắn áp trận nhân tố chỗ.
Nhưng dưới mắt Triệu Bảo Khôn lại vô duyên vô cớ trúng độc chí tử, điều này làm cho hắn đã không cách nào tiếp nhận việc này, nếu như hiện tại song phương đội ngũ lại làm cho cái máu chảy thành sông, đoán chừng muốn dẫn theo đầu trở về gặp lãnh đạo, nghĩ tới đây, không khỏi ngẩng đầu quát: “Toàn bộ dừng tay cho ta! Các ngươi thật coi cảnh sát Hồng Kông đúng phế vật sao?”
Mã Phi ăn ý đánh võ thế, bốn phía tuôn ra võ trang đầy đủ Phi Hổ đội thành viên, nghiêm chỉnh huấn luyện bưng súng tiểu liên nhắm ngay trên trận hắc bang phần tử, u ám họng súng lập tức lại để cho rục rịch song phương trở nên lý trí yên tĩnh, tại F ca cùng Sở Thiên ý bảo phía dưới, yên lặng hướng lui về phía sau mấy bước.
Văn Băng Tuyết tức thì cầm điện thoại lên tìm pháp y cùng giám chứng nhận tổ tới đây thăm dò.
Tiếu Thanh Băng gặp đã khống chế hiện trường, quay đầu hướng Sở Thiên cười nói: “Nói một chút, như thế nào hạ độc.”
Sở Thiên hoạt động nửa người, tận lực làm cho mình ngồi thoải mái, sau đó mới lười biếng đáp lại: “Tiếu tổ trưởng, ngàn vạn không nên vu hãm ta, ta Sở Thiên có thể thề với trời, nếu như là ta hoặc là đảm nhiệm Hà huynh đệ hạ độc, thiên lôi đánh xuống chết không yên lành, nếu như ngươi không tin ta, vậy ngươi hay dùng chứng cớ đóng đinh ta.”
Mặc dù biết Sở Thiên tâm cơ rất sâu, nhưng là rõ ràng hắn nói chuyện hay là đáng tin cậy, vì vậy Tiếu Thanh Băng hơi chút thu hồi đốt đốt bức nhân khí thế, ngược lại dùng bán tín bán nghi ánh mắt theo dõi hắn, chậm rãi đặt câu hỏi: “Thực không phải là các ngươi làm hay sao? Cái này thịt bò súp tựa hồ là ngươi gọi đến uống, sẽ cùng ngươi không có sao?”
Sở Thiên chẳng muốn trả lời, nhẹ nhàng phất tay.
Lão Yêu tiến lên trước vài bước, đè xuống điện thoại ghi âm: Ta cùng cảnh ti cũng có thể làm chứng, các ngươi không có thời gian đến phòng bếp hạ dược, lão bản cũng không có bị các ngươi uy hiếp hạ dược, Thiếu soái đến hiện tại mới thôi cũng không có chạm qua thịt bò súp, cho nên trong súp cho dù có độc cũng chuyện không liên quan ngươi tình
Đó là Tiếu Thanh Băng đám người chỗ đã nói, không thể tưởng được lại bị Sở Thiên dụng tâm kín đáo bản sao, bởi vậy lại để cho Tiếu Thanh Băng quả thực lửa giận, đều muốn ngăn chặn Sở Thiên lộ lại đem đường lui của mình đoạn cắt, lập tức không khỏi gượng cười vài tiếng: “Thiếu soái thực đến có chuẩn bị a..., mặc dù không có chứng cớ chỉ hướng ngươi, nhưng để cho ta trong nội tâm càng có mấy.”
Sở Thiên phất tay lại để cho lão Yêu thu hồi, sau đó cởi mở cười nói: “Nếu như Tiếu tổ trưởng thật muốn biết ai hạ độc, ta có thể nói cho ngươi biết!”
Tiếu Thanh Băng sắc mặt khẽ biến thành nhanh, trong mắt bắn ra tinh quang: “Ngươi biết?”
Sở Thiên gật gật đầu, lập tức cao giọng hô: “Hạ độc người chính là Vân Hạc quán rượu lão bản!”
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn qua Sở Thiên.
Tiếu Thanh Băng phản xạ có điều kiện truy vấn: “Hắn tại sao phải giết Triệu Bảo Khôn?”
Sở Thiên ý vị thâm trường đáp lại: “Hắn bổn ý muốn giết ta!”
Tiếu Thanh Băng trong mắt lộ ra khó hiểu, ngắm nhìn Sở Thiên thần sắc.
Sở Thiên nhàn nhạt cười nói: “Không tin đem hắn tìm đến hỏi một chút là được!”
Tiếu Thanh Băng bán tín bán nghi, phất tay lại để cho Mã Phi dẫn người đi tìm lão bản tới đây, ai biết vẫn chưa ra khỏi vài mét, lão bản đã từ bên trong hiện thân đi ra, còn không có đợi mọi người đặt câu hỏi, trước ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười mang theo vài phần bi thương cùng tiếc nuối, cực kỳ kích thích mọi người thần kinh.
Cái này tựa hồ là cái kẻ điên.
Tiếu Thanh Băng quay đầu quát: “Ngưu lão bản, có phải hay không ngươi phóng độc?”
Ngưu lão bản dừng lại tiếng cười chói tai, tựa hồ không có nghe được Tiếu Thanh Băng quát hỏi, mà là u ám chằm chằm vào Sở Thiên, chậm rãi thở dài: “Thiếu soái quả nhiên không giống bình thường, không chỉ có làm việc cẩn thận từng li từng tí, chính là tâm trí gan dạ sáng suốt cũng cái gì cho người khác, đáng tiếc, ngưu mỗ hôm nay không cách nào đem ngươi hạ độc chết, thẹn với tiên liệt a...”
Hắn mà nói gián tiếp thừa nhận có hạ độc.
Tiếu Thanh Băng sắc mặt âm trầm, lần nữa quát: “Có ý tứ gì?”
F ca bi tráng hô: “Thật là ngươi cái này đồ chó hoang độc đại ca, lão tử chặt ngươi.”
Đông Hưng xã thành viên cừu hận tâm tình lập tức bị thay đổi, tuy nhiên không rõ ngưu lão bản tại sao phải hạ độc, nhưng dĩ nhiên là hắn độc hại Triệu Bảo Khôn, vậy có lẽ giết thằng này tế tự lão đại, vì vậy nhao nhao lần nữa dẫn theo sáng loáng dao bầu hướng ngưu lão bản đánh tới, rất có đem hắn băm thành thịt vụn xu thế.
Mã Phi nhấc tay ý bảo, vài chục thanh súng tiểu liên giơ lên áp chế.
Ngưu lão bản như trước không có nhìn qua Tiếu Thanh Băng, hai tay đột nhiên giật ra dày đặc xiêm y, trên người cột hai hàng thuốc nổ thình lình lọt vào trong tầm mắt, lóe ra nồng hậu dày đặc tử vong khí tức, vây quanh hắn cảnh sát đám người mắt lộ sợ hãi, gấp hướng sau chậm rãi thối lui, ngưu lão bản về phía trước nửa bước, cảnh sát liền run như cầy sấy lui ra phía sau hai bước.
Mấy vị cao cấp cảnh ti càng là sắc mặt trắng bệch.
Sở Thiên nhìn qua tiếp cận ngưu lão bản, biết rõ mục tiêu của hắn là đối phó chính mình, vì vậy cũng không dám vô lễ, đứng dậy hướng phía sau thối lui, trong miệng không khách khí nhạo báng Tiếu Thanh Băng chờ cảnh sát: “Giống như đội trưởng, thân là cảnh sát liền ứng với giữ được thị dân an toàn, hiện tại có hung đồ eo quấn thuốc nổ, các ngươi còn không nổ súng đánh gục?”
Nghe được Sở Thiên lời mà nói..., bọn cảnh sát hổn hển, choáng nha, tiểu tử này cũng quá âm hiểm, hiện tại nổ súng chẳng phải là đồng quy vu tận?
Tiếu Thanh Băng cũng mặt lộ hận ý, nhưng vẫn là không thể làm gì khuyên bảo: “Ngưu lão bản, ngàn vạn không nên vọng động! Ngươi có cái gì khó khăn chuyện không như ý tình cũng có thể nói với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ hết sức địa trợ giúp ngươi, nhưng là hi vọng ngươi có thể gắng giữ tỉnh táo! Chỉ cần ngươi đình chỉ tổn thương hành vi, chúng ta sẽ ở toà án bên trên cho ngươi hướng Pháp Quan biện hộ cho.”
Ngưu lão bản buồn bã cười dài, chằm chằm vào Sở Thiên hô: “Ta muốn tiểu tử kia mệnh!”
Tiếu Thanh Băng nhìn thấy có đàm phán cắt vào khẩu, bề bộn liền âm thanh theo hắn đáp ứng: “Tốt, ngưu lão bản, có chuyện cũng có thể thương lượng, xin ngươi đình chỉ bây giờ hành vi được không nào? Nếu như Sở Thiên có cái gì thực xin lỗi hoặc là thương tổn ngươi sự tình, mời nói cho chúng ta biết, cảnh sát Hồng Kông nhất định sẽ không bỏ qua bất luận cái gì người xấu.”
Lúc này Sở Thiên đã thối lui ra khỏi tám chín mét, trong nội tâm hơi chút tính toán đã đến an toàn khu vực, vì vậy khóe miệng lộ ra sâu không lường được dáng tươi cười, điều này làm cho cách hắn không xa Văn Băng Tuyết mí mắt trực nhảy, bề bộn hết sức chăm chú chằm chằm vào Sở Thiên, tại hắn mà nói, tiểu tử này nguy hiểm rộng lớn tại ngưu lão bản thuốc nổ.
Ngưu lão bản không có để ý Tiếu Thanh Băng ngân phiếu khống, lại thấy Sở Thiên dẫn lão Yêu đám người lui ra phía sau xa như vậy, trên mặt hiện lên lo lắng cùng vẻ mâu thuẫn, nội tâm hơi chút giãy dụa về sau liền đi nhanh hướng Sở Thiên bọn hắn bách đi, ai nấy đều thấy được cử động của hắn càng ngày càng nguy hiểm, Tiếu Thanh Băng bọn hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lui về phía sau.
Nhưng ai cũng không dám hạ lệnh nổ súng đánh chết, dù sao thuốc nổ uy lực khó dò.
Bỗng nhiên, Sở Thiên duỗi ra hai tay, đột nhiên tương chụp, tiếng vỗ tay hùng hậu phát ra ‘phanh!’ Vang.
Chính là cái này thanh âm kích thích tất cả mọi người thần kinh, ở vào độ cao cảnh giác cùng với cực độ khẩn trương bắn tỉa tay cùng Phi Hổ đội thành viên lập tức hù dọa, bất đồng Tiếu Thanh Băng bọn hắn phát ra chỉ lệnh, đặt ở cò súng bên trong ngón tay không tự chủ được bóp, viên đạn lập tức theo bốn phương tám hướng hướng ngưu lão bản vọt tới, Văn Băng Tuyết trong mắt hiện lên vô cùng thống khổ.
‘Rầm rầm rầm!’ Vang lên, lập tức ‘rầm rầm!’
Tiếng nổ mạnh ngút trời vang lên, nóng rực sóng khí bốn phía lan tràn, không kịp chạy đi cảnh sát một người tiếp một người như con kiến giống nhau bị sóng nhiệt nhấc lên, lập tức sống chết không rõ ngã xuống trên mặt đất, Tiếu Thanh Băng liền người mang xe lăn bị ném ra bảy tám mét xa, trong miệng còn nuốt vào không ít bùn đất, Mã Phi cũng bị vọt tới phụ cận trên cây, quần áo rách mướp.
Ngưu lão bản tức thì tại chỗ bị nổ phá thành mảnh nhỏ.
Mà Sở Thiên cùng F ca bọn hắn tương rời trong lúc nổ tung xa xôi, tại cảnh sát nổ súng thời điểm liền cấp tốc hướng phía sau chạy ra vài mét nằm ngược lại, cho nên tuy nhiên cũng bị sóng khí có chỗ ảnh hướng đến, trên người cũng rơi đầy bụi đất cùng bột phấn, nhưng không có Tiếu Thanh Băng bọn hắn bị thương nghiêm trọng, lập tức lắc lắc đầu liền hoàn hảo không tổn hao gì đứng lên.
Bị thương cảnh sát kêu rên không dậy nổi, chật vật cảnh sát tụ tập thanh lý hiện trường.
Sở Thiên duỗi lưng một cái, trong nội tâm thầm than: Đại cục đã định.
Tại Tiếu Thanh Băng còn sót lại ý thức chỉ lệnh xuống, Sở Thiên đám người toàn bộ bị mời được cục cảnh sát làm ghi chép.
Cách xa nhau khá xa Húc ca tại gia trưởng trong ghế xe có chút cười khẽ, trước mặt bầy đặt hai bộ Laptop, hình ảnh toàn bộ đối với Vân Hạc quán rượu, lập tức nhìn sang sau lưng ba gã đại luật sư, nhàn nhạt hỏi: “Ba vị đều là Hồng Kông rất phụ nổi danh luật sư rồi, không biết có nắm chắc hay không bảo vệ huynh đệ của ta bình an vô sự?”
Vân Hạc quán rượu tất cả quá trình đều rơi vào ba gã luật sư trong mắt, cho nên trong nội tâm đã sớm có đối sách phương án, lập tức lẫn nhau đối với cười vài lần, hầu như trăm miệng một lời trả lời: “Húc ca xin yên tâm, có những thứ này thu hình lại ghi âm, cùng với người ở chỗ này vật chứng chứng nhận, huynh đệ của ngươi tuyệt đối không có chuyện gì.”
Húc ca cởi mở nở nụ cười, vươn tay nói: “Hợp tác vui vẻ!”
Ba gã đại luật sư tranh thủ thời gian nắm tốt.
Tại phòng thẩm vấn rồi, bọn cảnh sát đốt đốt bách hỏi, Sở Thiên thủy chung trầm mặc không nói, đang muốn nổi giận thời điểm, ba gã đại luật sư liền không chút khách khí xông vào nộp tiền bảo lãnh, vận dụng chính mình chuyên nghiệp tri thức không chỉ có giúp đỡ Sở Thiên đẩy được sạch sẽ, còn đem cảnh sát thủ trưởng sợ tới mức kinh hồn bạt vía, ngoại trừ đại luật sư giữ lại truy tố quyền lợi đe dọa, chính là Sở Thiên bối cảnh kinh người.
Suy nghĩ chi tế, lại xét thấy không có chứng cớ, cảnh sát chỉ có thể bất đắc dĩ đem Sở Thiên thả.
Mới ra cảnh sát đại môn, Húc ca liền tự mình đem xe lái tới, trên xe còn có chờ đợi đã lâu Tô Dung Dung, nhìn thấy hắn lo lắng thần sắc, Sở Thiên có chút cười khẽ liền chui vào, chăm chú đem nàng ôm vào trong ngực, hôm nay tất cả hành động đều bị chính mình đánh bạc thắng, thật là cầu phú quý trong nguy hiểm a...
Xe con khai ra hơn m xa, Tô Dung Dung y như là chim non nép vào người uốn éo khai mở tinh khiết nước đưa cho Sở Thiên, còn cầm lấy khăn tay giúp hắn lau sạch lấy trên mặt vết thương, khéo hiểu lòng người cười nói: “Tại Vân Hạc quán rượu thịt bò súp không uống thành, trước hết uống chút tinh khiết nước cho trơn cổ, chờ trở lại hoa viên ta cho ngươi thêm sắc chén thịt bò súp.”
Sở Thiên ha ha nở nụ cười, Húc ca cũng đi theo cười to, sau khi dừng lại mới hàng loạt mang pháo đặt câu hỏi: “Huynh đệ, ta có chút ít nghi vấn đặt ở trong nội tâm, vừa mới bắt đầu nhìn thấy Triệu Bảo Khôn bị độc chết, ta còn tưởng rằng ngươi phóng độc, trong nội tâm tựu buồn bực trông coi hai bộ Computer giám sát và điều khiển đều nhìn không ra ngươi làm quá thủ cước à?”
Sở Thiên cười mà không nói, chờ đợi phía sau hắn vấn đề.
Húc ca hơi chút dừng lại, đem xe khai mở bên trên phụ nói, tiếp tục mở miệng: “Về sau ngươi nói ngưu lão bản hạ độc, ta thì càng buồn bực, ngươi chừng nào thì uy hiếp qua ngưu lão bản à? Hơn nữa chính như Triệu Bảo Khôn theo như lời, hắn lưu manh tư lệnh không có gì có thể bị uy hiếp. Nhưng chính thức để cho ta đầu rút gân đấy, thì là ngưu lão bản thừa nhận hạ độc, nhưng mục tiêu là ngươi.”
Sở Thiên uống hai phần tinh khiết nước, cả người tinh thần lại khôi phục vài phần, nhàn nhạt đáp lại: “Độc dược đúng là hắn phóng đấy, hơn nữa hắn đúng là đều muốn hạ độc chết ta, thoạt nhìn động cơ rất quỷ dị, nhưng nếu như các ngươi biết rõ hắn là Hắc Đạo Tài Phán Sở người, Vân Hạc quán rượu đúng Hắc Đạo Tài Phán Sở bí mật trụ sở huấn luyện sẽ không khó lý giải rồi.”
Tô Dung Dung bừng tỉnh đại ngộ, lập tức theo ở phía sau bổ sung: “Ngươi đánh chết Âu Dương Thải Vi, đem lão Tưởng bách ra Hồng Kông, tương đương đem Hắc Đạo Tài Phán Sở hủy diệt, hắn thân là người của tổ chức tự nhiên đối với ngươi cừu hận, mà ngươi ‘vừa vặn’ ra hiện tại Vân Hạc quán rượu cùng Triệu Bảo Khôn đàm phán, cho nên hắn sẽ không nguyện ý bỏ qua cơ hội.”
Húc ca cũng tựa hồ đã minh bạch, con mắt nhìn chăm chú lên phía trước đèn xanh đèn đỏ, trong miệng thì thào tự nói: “Trách không được ngươi muốn đi Vân Hạc quán rượu đàm phán, ta còn kỳ quái ngươi như thế nào lựa chọn như thế quỷ dị địa phương đâu rồi, nguyên lai sớm biết như vậy nó là lão Tưởng trụ sở huấn luyện, nhưng ngươi như thế nào khẳng định ngưu lão bản sẽ ở trong súp hạ độc đâu này?”
Sở Thiên nằm ở Tô Dung Dung trên đùi, nghe trên người nàng mùi thơm đáp lại: “Ta nửa phần đánh bạc nửa phần phân tích, chính như Triệu Bảo Khôn đám người theo như lời đấy, ngưu lão bản tại Hồng Kông kinh doanh Vân Hạc quán rượu vài chục năm, làm người trung hậu thật sự, nếu như không phải biết rõ thân phận chân thật của hắn, ai cũng không tin hắn sẽ đối với người xa lạ hạ độc.”
“Trong lòng của hắn, đương nhiên cũng đã cho ta đúng nghĩ như vậy pháp, cho nên liền hướng trong súp hạ độc muốn giết chết ta, ngươi cũng biết, Hắc Đạo Tài Phán Sở nhân thủ đoạn đó là hèn hạ vô sỉ đấy, ta làm sao có thể uống hắn nấu súp? Hơn nữa lúc ấy phiêu hốt hành thái nhan sắc khác thường, trong nội tâm càng thêm khẳng định thịt bò súp có vấn đề.”
Tô Dung Dung thật dài than nhẹ, vuốt ve Sở Thiên đôi má, khẽ mở cặp môi đỏ mọng: “Khi ngươi biết rõ trong súp có độc về sau, liền lợi dụng Triệu Bảo Khôn vừa móc ra vạn thịt đau tâm lý, giả dạng làm tùy ý trêu chọc đánh cuộc lại bị bắt lấy tay cầm quẫn dạng, lại để cho Triệu Bảo Khôn cam tâm tình nguyện đi uống chén kia thịt bò súp, thậm chí ngay cả Tiếu Thanh Băng bỏ đá xuống giếng cũng thành ngươi rồi thoát thân lợi thế.”
Sở Thiên nhắm mắt lại, ôm Tô Dung Dung eo thon mê say, lầm bầm lầu bầu: “Triệu Bảo Khôn sở dĩ có thể không có nửa điểm cố kỵ uống xong, còn tại ở Tiếu Thanh Băng bọn hắn sớm đến Vân Hạc quán rượu kiểm tra, không có bất kỳ sát thủ mai phục, ngưu lão bản cũng không có bất kỳ khác thường, hắn như thế nào còn sẽ có phòng tâm đâu này?”
Húc ca than ra cuối cùng nghi vấn: “Ngươi chẳng lẻ không sợ cảnh sát hội nhiễu cục sao?”
“Ta đối với Tưởng Thắng Lợi làm những chuyện như vậy, lại để cho Tiếu Thanh Băng thái độ chuyển biến, đã biết rõ hắn hội cấu kết Triệu Bảo Khôn, cũng muốn ở trên bàn đàm phán đắn đo của ta chân đau giải quyết việc chung, hắn làm sao sẽ nhiễu cục đâu này? Đáng tiếc hắn như thế nào cũng thật không ngờ, ta coi như bọn hắn mặt, lại để cho Triệu Bảo Khôn chết ở ngưu lão bản trong tay, hết thảy đều là ý trời a...”
Húc ca rất có cảm khái: “Ba phần thiên nhất định, bảy phần kháo dốc sức làm.”
Xe con như là kiểu lưỡi kiếm sắc bén chiến thắng trở về.