Trị Ban Y Sinh công liền ba chiêu, trong chốc lát đao ảnh đã liên tục bay trước mặt Sở Thiên. Lúc này màn đêm buông xuống, từng đao ảnh như ma núi lay động, chợt trái, chợt phải, chợt trước, chợt sau, hoàn toàn bao vây lấy Sở Thiên. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang nhìn thấy đều hít một hơi lạnh, trong lòng lo lắng cho Sở Thiên, người mà mới đây họ bắt đầu có hảo cảm. Họ không biết tên nam sinh đem đến cho họ sự kinh ngạc này có thể ngăn cản được sự tấn của Trị Ban Y Sinh hay không?
Lúc này Sở Thiên mới thực sự cảm nhận được sự dũng mãnh của Trị Ban Y Sinh, thực sự là danh bất hư truyền. Với sát thủ sống qua ngày nhờ dao như gã có thể cắm dùi một chỗ mà lại có thể giữ được tên tuổi không bị quật đổ, nếu không có thực lực, thì sao có thể đạt đến được vị trí đó.
Sở Thiên không dám khinh thường, phi thêm lần nữa, chỉ còn lại ba viên đạn. Lần này Trị Ban Y Sinh không dám kinh xuất, có hết sức chăm chú nhìn phương hướng của viên đạn. Khi viên đạn vừa bay tới không lâu liền trực tiếp chém rơi xuống đất. Sở Thiên đợi chính lúc này, khi Trị Ban Y Sinh chém rơi đạn liền chuyển động thân thể, giống như một chiếc lá bay qua bên đó, nhân lúc đao của Trị Ban Y Sinh chém rơi đạn không kịp thu về, tay phải chém vào các đốt ngón tay ở tay trái của Trị Ban Y Sinh, răng rắc một tiếng, tiếng các đốt ngón tay đứt gãy làm cả căn phòng, cả Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đều cảm thấy tan nát cõi lòng, không ngờ Sở Thiên lại mạnh mẽ, hung hãn đến vậy.
Đao của Trị Ban Y Sinh rơi xuống đất, khóe miệng vẫn khẽ lộ ra một nụ cười lạnh, gã không tránh cũng không né, cho đến khi ngón giữa của Sở Thiên đã bắt tới trước ngực hơn nửa. Trong phút chốc gã hét to một tiếng, hóp ngực, co bụng lại, cánh tay phải tụ lực mãnh liệt đánh về hướng cánh tay trái của Sở Thiên. Sở Thiên thấy vậy, biết chắc trong cánh tay phải của Trị Ban Y Sinh sẽ có vật gì đó nên nhanh chóng thu cánh tay trái lại, hơi nghiêng sang bên cạnh, chân phải gảy con dao bầu của Trị Ban Y Sinh bị rơi trên đất lên đâm về hướng Trị Ban Y Sinh.
Các đốt ngón tay bên tay trái của Trị Ban Y Sinh bị gãy đã không còn sức chống đỡ, cổ tay phải lại trúng đạn, lòng bàn tay cũng không thể di chuyển tự nhiên chỉ có thể dựa lấy cánh tay phải chặn con dao bầu. Keng một tiếng, dao bầu lột bỏ áo trên cánh tay phải của Trị Ban Y Sinh, bỗng nhiên thấy mấy cái vòng đồng bao quanh cánh tay phải, Sở Thiên không khỏi cười thầm vì may mắn không cứng đối cứng với Trị Ban Y Sinh nếu không chắc cánh tay mình đã không chịu nổi rồi.
Trong lúc đánh nhau Trị Ban Y Sinh thấy chút cơ hội duy nhất của mình cũng bị Sở Thiên nhìn thấu không khỏi nảy sinh ý định bỏ trốn, vừa đánh vừa sợ, càng đánh càng sợ, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc về cậu thanh niên thực sự dũng mãnh đang ở trước mắt. Trẻ mà lại có thể luyện được thân thủ như vậy, kinh nghiệm đối địch cũng làm cho người ta không thể ngờ được, nếu tiếp tục đánh, thì người chết chính là mình. Trị Ban Y Sinh chạy về cửa phòng bệnh, nhưng lại cười khổ, vừa rồi chính mình đã đóng đinh cố định cửa rồi, đúng thật là tự gây nghiệt, không còn đường sống.
Trương Lượng Quang thét:
- Sở Thiên không để cho hắn thoát.
Trị Ban Y Sinh khẽ cắn răng, dốc sức xông tới phía cửa phòng, dưới sức công phá lớn của Trị Ban Y Sinh cửa đã bị phá. Trị Ban Y Sinh vừa ổn định thân hình thì đột nhiên nghe tiếng "bang" chân đã bị trúng đạn. Thì ra Sở Thiên thấy Trị Ban Y Sinh xông ra cửa, cũng không còn gì cố kỵ nữa liền lấy khẩu súng p229 chỉ còn lại một viên đạn ra nhớ lại cách sử dụng súng, bóp cò, vốn định bắn vào người Trị Ban Y Sinh không ngờ lại trúng vào chân gã. Sở Thiên lắc đầu đúng là không dễ sử dụng, rồi thu súng lại. Trị Ban Y Sinh đứng không vững chỉ có thể dựa vào tường, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Lúc này, vừa mới yên tĩnh được không bao lâu thì bệnh viện lại ồn ào trở lại. Trong nháy mắt trên hành lang đã xuất hiện không ít bệnh nhân đang rất bực bội. Cả đêm liên tiếp hai lần nghe thấy tiếng súng, người nào người nấy đều ngủ không yên.
Mắt Trị Ban Y Sinh vừa sáng lên, thừa cơ rẽ ngang lẫn vào trong đám đông trốn đi. Sở Thiên vừa đẩy những người bệnh đang hoảng loạn ra vừa đuổi theo Trị Ban Y Sinh nhưng bỗng nhiên thấy một mùi thơm quen thuộc bay đến, trong lòng cảm thấy có điều gì đó không ổn, quả nhiên nghe thấy tiếng "a" Trị Ban Y Sinh từ từ ngã xuống giữa đám đông. Sau lưng bị đâm bởi một con dao phẫu thuật. Những bệnh nhân nữ xung quanh nhìn thấy Trị Ban Y Sinh chết không rõ ràng không khỏi hét to:
- Chết người rồi!
Tiếng kêu như xé rách cả bệnh viện. Đám người dần dần không chạy nữa, tới vây quanh nơi xảy ra vụ việc.
Sở Thiên vội vàng đuổi theo nơi mùi thơm phát ra, đến góc của một cầu thang gỗ thì nhìn thấy thân ảnh của Hồng Diệp, tuy trên người mặc bộ đồ trắng nhưng lại không thể che hết được phong thái của cô. Lúc này Sở Thiên mới quên đi việc truy đuổi, than thầm một tiếng, quay trở lại phòng bệnh.
Quay trở lại hành lang, Trương Lượng Quang đang kiểm tra thi thể của Trị Ban Y Sinh, thấy Sở Thiên trở lại, anh ta không còn kiêu ngạo như lúc gặp mặt nữa, khiêm tốn hỏi:
- Sở Thiên có đuổi theo được hung thủ không?
Sở Thiên nghĩ tới Hồng Diệp, ánh mắt nhìn mình vẫn như trước kia, thở dài trong lòng, lắc đầu rồi nói với Trương Lượng Quang:
- Nhiều người, loạn quá, chạy rồi.
Trương Lượng Quang gật đầu, hung thủ có thể nhân lúc náo loạn giết chết Trị Ban Y Sinh thì cũng có thể thừa cơ náo loạn mà bỏ trốn nên quay lại an ủi Sở Thiên:
- Chạy thì cũng chạy rồi, dù sao Lưu Đại Dũng vẫn an toàn, hai lần sát thủ ám sát đều thất bại, Trị Ban Y Sinh cũng chết rồi. Chúng tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Kiểm sát trưởng Lâm giao phó.
Mọi người đều khổ cực mới có thể từ lạ lẫm mà kết hợp lại, cảm giác bây giờ của Trương Lượng Quang chính là như vậy. Trong vô hình đã tiếp nhận Sở Thiên đồng thời coi Sở Thiên như người bạn kề vai tác chiến mới nói ra câu nói sau cùng như vậy.
Sở Thiên thở dài, không nói gì, đi vào phòng bệnh, thấy Lưu Phi Yến đang cầm khẩu súng lục ngồi trước giường bệnh Lưu Đại Dũng đầy cảnh giác nhìn về phía cửa phòng, thấy Sở Thiên đi vào mới nhẹ nhàng thở ra, sau một hồi chiếu đấu kịch liệt cô đã có cái nhìn hoàn toàn khác đối với Sở Thiên. Nếu không phải Sở Thiên, không chừng cả cô cùng Trương Lượng Quang đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi. Bây giờ mới biết tại sao Kiểm sát trưởng Lâm lại muốn cả hai người đều phải nghe lời Sở Thiên quả nhiên là đều có lý của nó. Nếu không phải tự nhiên nhớ lại câu nói chiều cao của bác sĩ không quá 1m70, chiều cao của y tá bình quân 1m65, bác sĩ, y tá có chiều vượt quá con số đó hai người phải lưu ý thêm của Sở Thiên thì e rằng Lưu Đại Dũng đã sớm bị… Nếu mình cùng Trương Lượng Quang nghe lời Sở Thiên, phòng thủ chặt ở cửa phòng bệnh thì Trị Ban Y Sinh sẽ không vào phòng bệnh đả thương hai người họ, chút nữa đã nguy hiểm tới tính mạng của Lưu Đại Dũng.
Sở Thiên nhìn Lưu Phi Yến:
- Vết thương của cô thế nào? Lưu Đại Dũng sao rồi?
Lưu Phi Yến nhìn Sở Thiên mấy lần, trong lòng cảm động vài phần vì Sở Thiên đã hỏi vết thương của cô như thế nào trước, còn tưởng Sở Thiên cũng là loại chỉ cầu mục đích mà mặc kệ sống chết của người bên cạnh. Nếu đổi là cô ta hoặc Trương Lượng Quang thì nhất định họ sẽ hỏi: Lưu Đại Dũng như thế nào rồi trước. Dù sao, nghi phạm mới là mấu chốt bởi vậy Lưu Phi Yến càng nhìn Sở Thiên càng thấy thuận mắt, trong lòng càng bội phục, cô trả lời với ngữ khí nhẹ nhàng dị thường trước lời hỏi thăm của Sở Thiên:
- Tôi không sao, Lưu Đại Dũng cũng không sao. Nguồn truyện:
Sở Thiên tiến đến, thấy con dao Trị Ban Y Sinh phi vào vai Lưu Phi Yến đã được rút ra, máu tươi vẫn còn lưu lại, hắn tiến đến nhẹ nhàng ấn vài cái xung quanh bả vai cô, Lưu Phi Yến lập tức cảm thấy bả vai tê dần, cúi đầu xuống nhìn, miệng vết thương vậy mà đã không còn chảy máu nữa. Xem ra Sở Thiên thực sự là cao thủ, cảm thấy vô cùng cảm kích nhưng lại ngại ngùng không nói ra. Sau khi Sở Thiên cầm máu cho Lưu Phi Yến liền đưa tay ra, nắm chặt mạch của Lưu Đại Dũng. Tuy có phần yếu đi nhưng lại rất ổn định. Lúc này hắn mới dám yên tâm hơi đôi chút.
Sở Thiên biết Trương Lượng Quang ở bên ngoài giữ nguyên hiện trường vị trí của thi thể Trị Ban Y Sinh chờ cảnh sát đến nên nói với Lưu Phi Yến:
- Cô đi tìm bác sĩ đến đây giúp cô và Trương Lượng Quang kiểm tra vết thương sau đó kiểm tra cho Lưu Đại Dũng đồng thời thông báo với Kiểm sát trưởng Lâm những sự việc đã xảy ra để chú ấy có dự tính, cũng không cần chú ấy tới trợ giúp tránh phân tán lực lượng bên đó để kể địch có cơ hội xâm nhập. Đêm nay là một đêm bận rộn, mọi người phải dốc sức giữ cảnh giác.
Lưu Phi Yến gật đầu, đi ra ngoài tìm bác sĩ. Cậu thanh niên kiêu ngạo khi mới vào bệnh viện sau một trận chiến kịch liệt đã biến thành một chàng thiếu niên chu toàn.
[hide]
Trị Ban Y Sinh công liền một hơi ba chiêu, lập tức Sở Thiên trước mặt, đao ảnh lộn xộn bay, tư lúc màn đêm buông xuống, nhiều đóa đao hoa hình như lay động quỷ si, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt về sau, hoàn toàn đem Sở Thiên đặt đao ảnh bên trong, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang thấy đều hút miệng khí lạnh, trong nội tâm thay vừa có vài phần hảo cảm Sở Thiên lo lắng, không biết cái này cho bọn hắn ngạc nhiên suất khí người trẻ tuổi có hay không có thể ngăn cản được Trị Ban Y Sinh tiến công.
Lúc này Sở Thiên mới chính thức cảm nhận được Trị Ban Y Sinh cường hãn thân thủ, thật sự là nổi danh không uổng, như hắn loại này trên vết đao sống sát thủ, có thể có một chỗ cắm dùi, mà lại có thể duy trì hung danh không ngã, nếu không thực học, gì có thể đạt đến này?
Sở Thiên không dám khinh thường, lần nữa bay vụt ra còn lại tam viên đạn, lần này Trị Ban Y Sinh không dám vô lễ, hết sức chăm chú nhìn thẳng viên đạn phương hướng, tại viên đạn vừa mới bay vụt không lâu, liền trực tiếp chém rụng đầy đất, Sở Thiên đợi chính là cái này cơ hội, tại Trị Ban Y Sinh chém rụng viên đạn thời điểm, di động thân ảnh, như là lá cây giống nhau nhẹ nhàng đi qua, thừa dịp Trị Ban Y Sinh dao bầu chém rụng viên đạn tương lai được và thu về chi tế, tay phải chém vào Trị Ban Y Sinh tay trái các đốt ngón tay, ‘răng rắc’ một tiếng, các đốt ngón tay đứt gãy thanh âm vang dội toàn bộ phòng bệnh, liền Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang đều cảm giác được tan nát cõi lòng, không nghĩ tới Sở Thiên cũng như vậy bưu hãn hung mãnh.
Trị Ban Y Sinh đao rơi vào đấy, khóe miệng vẫn như cũ lộ ra lạnh miệt cười khẽ, không tránh không lùi, cho đến Sở Thiên ngón giữa đã bắn đến trước ngực nửa xích, phút chốc một tiếng hét to, lõm ngực co lại bụng, cánh tay phải tụ họp công, mãnh liệt hướng Sở Thiên cánh tay trái cách đi, Sở Thiên thấy thế, biết rõ Trị Ban Y Sinh cánh tay phải nhất định bên trong có càn khôn, vì vậy nhanh chóng thu hồi cánh tay trái, hướng bên cạnh hơi nghiêng, chân phải khơi mào Trị Ban Y Sinh ngã xuống trên mặt đất dao bầu, hướng về Trị Ban Y Sinh vọt tới.
Trị Ban Y Sinh tay trái các đốt ngón tay đứt gãy, đã vô lực chống đỡ, cổ tay phải trúng đạn, bàn tay cũng không chuyển đi dùng tự nhiên, chỉ có thể dựa vào lấy cánh tay phải đi ngăn trở dao bầu, ‘ngay khi’ một tiếng, dao bầu lột bỏ Trị Ban Y Sinh cánh tay phải quần áo, bỗng nhiên có thể thấy được cánh tay phải bao quanh mấy cái đồng vòng, Sở Thiên không khỏi âm thầm may mắn, không có Trị Ban Y Sinh cứng đối cứng, nếu không cánh tay của mình khả năng không chịu đựng nổi.
Trong lúc đánh nhau Trị Ban Y Sinh, thấy mình cuối cùng một điểm tâm cơ cũng bị Sở Thiên nhìn thấu, không khỏi bắt đầu sinh trốn ý, vừa đánh bên cạnh sợ, càng đánh càng gấp, trong đầu không khỏi âm thầm kinh ngạc người trẻ tuổi trước mắt này thật sự cường hãn, tuổi còn nhỏ vậy mà luyện được như thế thân thủ, đối phó với địch kinh nghiệm cũng là ngoài dự đoán mọi người, tiếp tục đánh xuống, cái chết tất nhiên là chính mình, Trị Ban Y Sinh hướng về cửa phòng bệnh thối lui, lại một nụ cười khổ, chính mình vừa rồi đem cửa phòng đóng đinh rồi, thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống.
Trương Lượng Quang quát: “Sở Thiên, đừng cho hắn chạy.”
Trị Ban Y Sinh khẽ cắn môi răng, dụng hết toàn lực hướng cửa phòng đánh tới, cửa tại Trị Ban Y Sinh cực lớn trùng kích phía dưới, vậy mà phá, Trị Ban Y Sinh vừa mới ổn định thân hình, đột nhiên nghe được “Phanh” một tiếng, chân của mình bộ phận vậy mà trúng đạn, nguyên lai là Sở Thiên nhìn thấy Trị Ban Y Sinh đụng ra khỏi cửa phòng, cũng không còn điều gì cố kỵ, móc ra nòng súng bên trong còn có một phát P hình súng ngắn, hồi tưởng đến dùng súng chỉ nam, bóp cò, vốn đều muốn bắn Trị Ban Y Sinh trên người, không nghĩ tới lại đánh trúng vào bắp chân của hắn, Sở Thiên lắc đầu, thật sự là không dùng được, thu hồi súng đến, Trị Ban Y Sinh đứng không vững, chỉ có thể đỡ lấy tường, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này, vừa mới bình tĩnh không bao lâu bệnh viện lại sôi trào lên, trên hành lang trong nháy mắt lại xuất hiện không ít bực bội người bệnh, cả đêm liên tục nghe được hai lần tiếng súng, dù ai cũng không cách nào ngủ an ổn.
Trị Ban Y Sinh nhãn tình sáng lên, thừa cơ một bước rẽ ngang lẫn trong đám người đào tẩu, Sở Thiên vừa đẩy ra bối rối người bệnh đuổi theo Trị Ban Y Sinh, bỗng nhiên cảm giác được một hồi mùi thơm quen thuộc thổi qua, trong nội tâm thầm kêu không tốt, quả nhiên nghe được “A...” Một tiếng, Trị Ban Y Sinh chậm rãi trong đám người ngã xuống, phần lưng cắm người đứng đầu thuật đao, chung quanh nữ bệnh nhân nhìn thấy Trị Ban Y Sinh không hiểu chết rồi, không khỏi quát to một tiếng: “Chết người đi được!” Thanh âm đâm rách toàn bộ bệnh viện, đám người dần dần đình chỉ sức chạy, hướng về xảy ra chuyện địa phương vây quanh tới đây.
Sở Thiên bề bộn men theo mùi thơm đuổi theo, chỉ ở thang lầu chỗ góc cua nhìn thấy Hồng Diệp cái kia thân ảnh, một bộ áo trắng trang phục lại không che dấu được nàng cái kia động lòng người tao nhã, Sở Thiên giờ khắc này quên đuổi theo, thầm than một tiếng, quay người trở về phòng bệnh.
Trở lại trên hành lang, Trương Lượng Quang đã tại Trị Ban Y Sinh trên thi thể kiểm tra, trông thấy Sở Thiên trở về, đã không giống vừa gặp mặt thời điểm liều lĩnh, trở nên nhiều hơn vài phần khiêm tốn, nói: “Sở Thiên, đuổi tới hung thủ không có?”
Sở Thiên nghĩ đến Hồng Diệp, còn có trước kia xem ánh mắt của mình, trong nội tâm thở dài, đối với Trương Lượng Quang lắc đầu, nói: “Nhiều người, lộn xộn, chạy.”
Trương Lượng Quang gật gật đầu, hung thủ lại có thể thừa dịp giết lung tung Trị Ban Y Sinh, đương nhiên có thể thừa dịp chạy loạn cởi, vì vậy ngược lại an ủi nảy sinh Sở Thiên đến: “Chạy liền chạy, dù sao Lưu Đại Dũng còn an toàn, sát thủ hai lần ám sát đều đã thất bại, Trị Ban Y Sinh cũng đã chết, chúng ta với đối với Lâm kiểm có chỗ dặn dò.” Mọi người đều nói, cực khổ có thể đem lạ lẫm người liên hợp lại, Trương Lượng Quang lúc này chính là loại tâm tính này, trong lúc vô hình đã tiếp nạp Sở Thiên, gồm Sở Thiên coi như kề vai chiến đấu đồng bọn, mới có thể nói ra câu nói sau cùng.
Sở Thiên thở dài, không nói gì, đi vào phòng bệnh, chứng kiến Lưu Phi Yến đang cầm súng lục, ngồi ở Lưu Đại Dũng trước giường bệnh, tràn ngập cảnh giác nhìn xem cửa phòng, nhìn thấy Sở Thiên tiến đến, mới nhẹ nhàng thở ra, một hồi kịch chiến xuống, đối với Sở Thiên đã hoàn toàn đổi mới rồi, nếu như không phải Sở Thiên, đoán chừng mình và Trương Lượng Quang đã không thấy được ngày mai mặt trời rồi, hiện tại mới hiểu được Lâm kiểm tại sao phải hai người bọn họ đều nghe Sở Thiên đấy, quả nhiên có Lâm kiểm đạo lý, nếu như không phải mình đột nhiên nhớ tới Sở Thiên “Bác sĩ thân cao không cao hơn một mét bảy, hộ sĩ thân cao đồng đều tại một mét sáu ngũ, vượt qua thân cao bác sĩ cùng hộ sĩ, các ngươi muốn ở lâu ý.” Những lời này, Lưu Đại Dũng chỉ sợ cũng sớm đã bị uốn éo toái cổ họng, nếu như mình cùng Trương Lượng Quang nghe Sở Thiên lời mà nói..., giữ vững vị trí cửa phòng bệnh, Trị Ban Y Sinh tựu cũng không tiến vào phòng bệnh, kích thương hai người bọn họ, còn kém chút hại Lưu Đại Dũng tánh mạng.
Sở Thiên nhìn xem Lưu Phi Yến, nói: “Thương thế của ngươi như thế nào đây? Lưu Đại Dũng như thế nào đây?”
Lưu Phi Yến phức tạp nhìn Sở Thiên vài lần, trong nội tâm đối với Sở Thiên hỏi trước thương thế của nàng như thế nào, nhiều hơn vài phần cảm động, còn tưởng rằng Sở Thiên cũng là cái loại này chỉ cầu mục đích mặc kệ người bên cạnh chết sống chủ đâu rồi, đổi thành nàng hoặc là Trương Lượng Quang, nhất định sẽ hỏi trước “Lưu Đại Dũng như thế nào đây?”, dù sao, nghi phạm mới là mấu chốt, bởi vậy, Lưu Phi Yến càng xem Sở Thiên càng thuận mắt, trong nội tâm càng bội phục, đối mặt Sở Thiên ân cần thăm hỏi, ngữ khí dị thường hữu hảo, nói: “Ta không sao tình, Lưu Đại Dũng cũng không có việc gì.”
Sở Thiên tiến lên, chứng kiến Lưu Phi Yến bả vai đã rút ra Trị Ban Y Sinh bay vụt đi vào đao giải phẫu, máu tươi vẫn còn lưu, Sở Thiên tiến lên nhẹ nhàng trên bả vai chung quanh xoa bóp vài cái, Lưu Phi Yến lập tức cảm thấy bả vai tê rần, cúi đầu vừa nhìn, miệng vết thương vậy mà không chảy máu nữa rồi, xem ra Sở Thiên quả nhiên là cao thủ, cảm thấy vô cùng cảm kích, lại không có ý tứ nói ra miệng, Sở Thiên tại ngừng Lưu Phi Yến miệng vết thương về sau, thò tay cầm chặt Lưu Đại Dũng mạch đập, mặc dù có chút yếu, nhưng bằng phẳng, vì vậy yên lòng.
Sở Thiên biết Trương Lượng Quang ở bên ngoài giữ vững vị trí Trị Ban Y Sinh thi thể chờ cảnh sát đến, vì vậy đối với Lưu Phi Yến nói: “Ngươi đi tìm thầy thuốc tới đây, giúp ngươi cùng Trương Lượng Quang nhìn xem tổn thương, sau đó giúp đỡ Lưu Đại Dũng kiểm tra một chút, cũng báo cho biết Lâm kiểm bên này chuyện đã xảy ra rồi, lại để cho hắn tâm lý nắm chắc, cũng muốn hắn không cần trợ giúp, miễn cho bên kia nhân thủ phân tán, làm cho địch nhân thừa dịp hư mà vào, tối nay là cái nhiều chuyện chi dạ, mọi người tận lực bảo trì cảnh giác.”
Lưu Phi Yến gật gật đầu, thuận theo đi ra ngoài tìm thầy thuốc, vừa mới tiến bệnh viện thời điểm tuổi trẻ khinh cuồng tại một hồi kịch chiến về sau, biến thành thiếu niên cẩn thận.
[/hide]