Anh Húc lấy điếu thuốc lá ra bỏ vào miệng, ai nấy đều thấy được sát khí hiện ra, quay đầu nói:
- A Sảng cũng là một Đường chủ của Hắc Dạ hội, những tên này không chỉ va chạm với người của Đông Hưng hội, mà cả với anh em mình cũng thường xuyên so đấu với nhau. Quán bar Mạn Diêu này nằm ở ngã tư đường cho nên Đại Phi và A Sảng đều muốn bỏ vào túi riêng của mình.
Sở Thiên gật đầu, bây giờ, chỉ cần nơi nào có lợi nơi đó có tranh đấu. Sở Thiên ngộ ra một điều nói:
- Vì một chút lợi ích nho nhỏ mà xã đoàn nội đấu với nhau, điều này sẽ cản trở sự phát triển của xã đoán. Anh Húc, nhất định phải chỉnh đốn lại tình trạng này. Bây giờ có anh ở đây, bọn họ không gây ra chuyện lớn gì.
- Vạn nhất có chuyện gì, Hắc Dạ hội sẽ tự tan rã.
Anh Húc đương nhiên hiểu đạo lý này, đây cũng là gút mắc của xã hội đen Hongkong, đừng nhìn bình thường mọi người chém giết khí thế ngất trời, một khi quần long vô liền sẽ biến thành vụn cát, chính như Triệu Bảo Khôn đã chết, nếu không phải F Ca nắm trong tay Đông Hưng hội và cảnh sát áp chế, anh ta tuyệt đối có tin tưởng trong vòng hai ngày cắn nuốt bảy phần địa bàn của Đông Hưng hội.
Lúc này, Đại Phi lấy điện thoại ra, đang định gọi điện, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi quyết định nuốt không trôi cái vũng nước đục này của A Sảng, liền xoay người nói với ông chủ béo:
- Mày đóng phí bảo kê cho ai rồi tao mặc kệ, tóm lại, từ sau nơi này do tao bảo kê, ngày mai chuẩn bị tốt ba mươi vạn, tao cùng các anh em tới lấy.
Nụ cười trên mặt ông chủ béo tắt ngấm.
- Đại Phi, ý mày là thế nào?
Ngoài cửa, mười tên mặc đồ đen từ từ tiến vào. Đi đầu là một người thanh niên, tuổi chừng ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô cường tráng, tướng mạo hung ác, người thường đảo qua vài lần liền biết đây không phải là người có thể trêu trọc được.
Đại Phi ngẩn ra, từ từ quay người lại, hất mũi mình về phía tên vừa tới, nhìn tên đó vài lần rồi bật cười lớn, chậm rãi nói:
- Tưởng ai, hóa ra là A Sảng, như thế nào, lão nhân gia người không phải đang giúp đại ca chuẩn bị lễ vật tế lễ? Sao lại rảnh rỗi đến chỗ tao đi dạo thế.
Lời ám chỉ đầy uy hiếp.
- Đại Phi, mọi việc đều có thứ tự trước sau!
Tên thanh niên hung ác khóe miệng hếch cao, ánh mắt khinh bỉ nhìn Đại Phi, lạnh lùng nói:
- Quán bar Mạn Diêu do đường khẩu tao tiếp quản, chúng mày thích gây chuyện mời đi chỗ khác, miễn cho các anh em cùng đại gia tổn thương hòa khí!
- Ha hả!
Đại Phi cười nói:
- A Sảng muốn cho chúng tao ăn không khí sao? (DG: nguyên văn: uống gió Tây Bắc)
- Hừ, địa bàn mày nhiều như vậy còn bảo ăn không khi?
Tên thanh niên hung ác cười lạnh nói:
- Đại Phi mày cũng thích nói giỡn nhỉ?
Đại Phi từ từ nói:
- Tao nhớ, A Sảng mày dường như đã đồng ý giao khu vực công cộng cho bọn tao mà.
Sảng Ca bật cười ha hả, từ chối cho ý kiến nói:
- Đương nhiên, khu vực công cộng đều cho mày, như bên ngoài đường phố hàng vỉa hè hoặc là quảng trường, mày cũng có thể độc nhất vô nhị thu phí bảo hộ, đường khẩu của tao cùng các anh em không ai tranh với mày, nếu không ngươi cứ việc tiền trảm hậu tấu, nhưng quán bar là nơi tư nhân, cho nên tao còn cần thu phí bảo hộ đấy.
Nét mặt tươi cười trên mặt Đại Phi cứng lại, xách đao chỉ phía xa nói:
- Mày dám chơi chữ với bố mày sao?
Sảng Ca cười ha hả:
- Muốn động thủ phải không? Tốt, đến đây đi! A Sảng tao mà sợ mày thì chính là con chó đẻ.
Từ trước đến nay Đại Phi vốn rất kiêu ngạo, chưa từng bị ai chống đối, gã gật đầu cười âm lãnh, rống lên:
- Các anh em, lên cho tao!
Bọn thủ hạ thấy lão đại mệnh lệnh, đều xuất hiện, vì lão đại đánh giết.
Hai đám người đều hung hăng chém giết, trong nháy mắt có người ngã xuống trong loạn đao, máu chảy đầy người, kêu rên thảm thiết. Ông chủ quán rượu cùng các nhân viên phục vụ hoảng sợ vội vàng tránh ra xa, mà những vị khách sợ hãi bỏ chạy tứ tán, chỉ trong nháy mắt, trong quán rượu liền người ngã ngựa đổ, khóc lóc hô hào, loạn như cào cào.
Tuy rằng hai phe chém giết thảm liệt, nhưng Đại Phi cùng Sảng Ca đều tự chọn một cái bàn ngồi xuống, mấy tên hộ vệ bên cạnh cầm lấy bia, rượu mang tới. Hai vị lão đại bình tĩnh tựa như đang ngồi xem TV, với bọn họ chém giết là của bọn thủ hạ, còn thân là Đường chủ phải khống chế toàn cục.
Không ra cái gì!
Sắc mặt annh Húc âm trầm đáng sợ, chai bia trong tay nện mạnh xuống bàn. Chai bia nứt vỡ, bia đen chảy ra ngoài, chảy theo ngón tay anh ta xuống bàn rồi xuống đất, quay người về phía chém giết thảm liệt, đứng dậy nói:
- Dừng tay!
Âm thanh không lớn, trong chiến trường gần như không ai nghe thấy, cho dù nghe thấy, hai bên đang chém giết đỏ mắt cũng không để ý đến lời nói của anh ta. Ánh mắt anh Húc toát ra sát khí, tay hơi run run, chai bia vỡ xé rõ lao thẳng tới chân Đại Phi vỡ nát.
Bang!
Đại Phi hoảng hốt, vội vàng đứng lên nhìn xem có phải Sảng Ca đê tiện đánh lén gã, thấy tên đó vẫn rất chấn định, tự nhiên. Gã giận tím mặt hướng bốn phía quát to:
- Thằng chó chết nào ném chai bia vào tao? Chán sống rồi phải không? Biết ông mày là ai không? Ông mày là Hắc Dạ hội anh Đại Phi!
Anh Húc thản nhiên đáp lại:
- Anh Đại Phi, mày giỏi thật đấy!
Đại Phi nghe thấy âm thanh trả lời, vội quay đầu nhìn lại:
- A? Lão Đại?
Đại Phi như bị sét đánh thành ngây ngốc, ngơ ngẩn, thân hình run rẩy hoảng sợ, thét lớn:
- Lão Đại, sao anh ở đây! Dừng tay, dừng tay, dừng tay lại cho bố!
Ba cô gái không ngờ anh Húc là đại ca xã hội đen, trên mặt càng trở nên xuân tình nhộn nhạo, hận không thể lập tức kéo khóa ra làm mấy chuyện phóng đãng, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị mấy anh em Hắc Dạ hội đuổi đi, thất vọng vô cùng chỉ biết dùng bia an ủi chính mình, thuận tiện nhìn chuyện này ra sao.
Sảng Ca kinh ngạc thấy hành động của Đại Phi, nhìn lại không kìm chế được hít sâu, đừng thấy bình thường gã rất kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng ở trước mặt anh Húc lại như chuột thấy mèo, vô cùng cung kính, thở mạnh cũng không dám, lập tức hô hào bọn đàn em dừng lại:
- Dừng tay, dừng tay, đừng đánh nữa.
Đàn em hai bên đều dừng tay lại nhìn về phía anh Húc.
Không đợi anh Húc đi tới, Đại Phi và Sảng Ca ù té chạy tới ân cần thăm hỏi. Thân hình anh Húc lay động, giống như tên bắn bay tới trước mặt hai tên đó, không nói năng gì, hai chân phi lên đá trúng ngực hai bọn chúng khiến chúng bay ra ngoài.
Hai người bị lùi về sau hơn ba mét, sau khi được các anh em nâng dậy, tuy rằng rất đau đớn gần như không chịu nổi nhưng cũng không dám có chút bất mãn hoặc oán hận. Anh Húc lại ngoắc tay bảo bọn chúng tới. Hai người lại chạy đến, lại bị đá tiếp lần này văng xa tới bốn mét.
Mấy tên đàn em muốn đi lại nâng hai người đó dậy, lại bị anh Húc quát:
- Để bọn chúng tự đứng dậy.
Đại Phi và Sảng Ca đều giãy dụa đứng dậy, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Anh Húc lại ngoắc tay, ánh mắt sắc bén. Hai người không dám có chút cãi lời, từ từ đi tới trước mặt anh Húc, lần này không phải đỡ hai chân của lão đại, mà bị lão đại tra hỏi:
- Tao nói với chúng mày bao nhiêu lần rồi, anh em trong nhà tối kị nội chiến, hôm nay chúng mày lại dám chém giết trước mặt tao, coi tao chết rồi phải không?
Đại Phi và Sảng Ca không dám lên tiếng.
Dường như anh Húc chưa bao giờ tức giận như hôm nay, trong mắt bắn ra tia sắc lẹm, lại quát:
- Đông Hưng hội còn chưa có diệt, chúng mày lại cầm lấy đao mà chém nhau, có bản lĩnh liền mang anh em đánh Đông Hưng hội đoạt lại địa bàn, tao sẽ ghi tặng đại công cho chúng mày.
Đại Phi và Sảng ca như muốn nói điều gì nhưng rốt cuộc cũng không dám mở miệng.
Anh Húc thấy sự bất mãn trong chúng, liền lấy thuốc là ra châm, liên tục phun ra khỏi cho bình ổn lạnh lửa giận, mới cười lạnh nói:
- Chúng mày không phục? Cho chúng mày cơ hội trình bày lý do, hy vọng có thể làm tao hài lòng không thì vị trí lão đại chúng mày cũng không cần làm nữa!
Đại Phi và Sảng Ca nhìn nhau vài lần, Đại Phi vốn tính tình cương liệt liền cố lấy dũng khí trả lời:
- Đại ca, lão nhân gia ngài ở chỗ cao, tự nhiên không biết nỗi khổ của các anh em phía dưới. Mấy ngày nay có không ít các anh em chết và bị thương, người chết phải có tiền an ủi chăm sóc, người bị thương phải có tiền thuốc men, người sống phải có tiền thưởng, nhưng, tiền từ chỗ nào đến?
Sảng Ca chần chừ một lát, cũng phụ họa nói:
- Cũng không thể mở miệng đòi tiền đại ca? Em chỉ có tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, cho nên mới nghĩ thu phí bảo kê các nơi cấp phúc lợi cho các anh em, về phần nội chiến, chắc đại ca cũng thấy rồi đấy đều là từ tên Đại Phi gây từ chuyện không đâu.
Anh Húc cười lạnh, thản nhiên nói:
- Thế là tao lại trách oan chúng mày rồi hả?
Lớn phi và thích ca tất cả đồng thanh trả lời:
- Không dám!
Anh Húc lạnh lùng nhìn bọn chúng, âm thanh lạnh đến thấu xương:
Đại Phi bướng bỉnh, quật cường đáp lại:
- Lão Đại, không có biện pháp, A Sảng hai mặt, ở mặt ngoài xưng anh gọi em nói nhường nơi công cộng cho đường khẩu chúng em, kết quả thừa dịp em phòng bị lỏng lẻo liền giành trước chiếm lấy, nếu đổi lại là ai cũng khó với nuốt cục tức này được, cho dù em không đánh, thủ hạ cũng đánh một trận này!
Sảng Ca cũng trợn mắt trừng trừng, oán hận trả lời:
- Đều nhường cho mày, các anh em khác ăn không khí à?
Đại Phi cũng tức giận tới cực điểm, hai tay chống nạnh mắng to bốn phía:
- Móa, vậy mày cũng không thể độc chiếm toàn bộ!
Lập tức nói với anh Húc:
- Lão Đại, anh nói cái gì cũng vô dụng, chẳng sợ anh sẽ đánh em đến tàn tật không thể làm được việc gì, em quyết định, không thể nói chuyện với súc sinh này được nữa
Nghe thấy Đại Phi nhục mạ, mắt Sảng Ca bắn ra lửa giận, cũng la lớn:
- Đại ca, Đại Phi đã hạ chiến thư rồi, nói rõ đánh cũng không đánh, chẳng để lại chút mặt mũi nào, em về sau còn có thể lăn lộn hay không? Cho nên hôm nay em cũng quyết, hôm nay không đánh ngày mai đánh, trừ phi anh giết em!
Anh Húc bị bọn chúng chọc giận tức muốn chết, biết cho dù hôm nay ngăn lại bọn họ chém giết, về sau vẫn đầu độc đàn em tranh chấp nội bộ không ngớt, hận không thể tự tay đem hai tên chó má này tươi sống bóp chết, nhưng đều là anh em cùng mình chém giết giành thiên hạ từ ngày đầu, vì mấy chuyện vớ vẩn mà ra tay giết họ thì làm không được huống chi các anh em khác còn có ý kiến.
Lúc này, Sở Thiên thấy anh Húc đang rất khó xử, vì thế chậm rãi đi tới từ phía sau, thản nhiên đứng trước mặt anh Húc, tuy rằng Sở Thiên đã ở Hắc Dạ hội nhiều ngày rồi, cũng điều động không ít các anh em xã đoàn đi bảo hộ cùng cơ động tác chiến, nhưng ngoại trừ Ngưu Ma Vương và thân tín của anh Húc, cũng không có quá nhiều người đã bắt gặp.
Đại Phi và Sảng Ca cũng chưa từng gặp Sở Thiên nên khi thấy hắn xuất hiện thì không khỏi ngạc nhiên.
Anh Húc thấy Sở Thiên đến thì biết nhất định có biện pháp giúp mình giải vây, vì thế cười nói:
- Người anh em, em tới giúp anh giáo huấn hai tên không nên thân này đi, không cần cho anh mặt mũi, muốn đánh muốn mắng gì cũng được, anh không tin hai tên này dám tạo phản.
Đại Phi cùng Sảng Ca giả bộ kinh hãi, trong mắt lại hiện lên vẻ khinh thường.
Sở Thiên không có ý kiến gì chỉ cười cười, bình tĩnh mở miệng:
- Hai người đều là Đường chủ Hắc Dạ hội, đều là trụ cột, cho nên phản ứng của hai người lúc trước cũng không giả, hơn nữa theo ngữ khí của hai người có thể đoán ra, cho dù hôm nay không chém giết, về sau còn có thể đánh tiếp?
Đại Phi và Sảng Ca đồng thanh đáp lại:
- Đương nhiên!
Sở Thiên nở một nụ cười khó đoán, lấy hai thanh khảm đao của hai anh em trong xã đoàn, phân biệt đưa cho Đại Phi và Sảng Ca, thản nhiên nói:
- Không ngờ hai vị đều cảm thấy không còn mặt mũi, cũng đều nói về sau còn có thể phát sinh xung đột, như vậy hãy giải quyết hết trong đêm nay đi.
Đại Phi cùng Sảng Ca cầm lấy thanh khảm đao, ngạc nhiên hỏi:
- Có ý gì?
Sở Thiên chắp tay sau lưng, nhìn qua bọn họ, bình tĩnh nói:
- Hai vị muốn đánh, tôi cũng cho rằng phải đánh, nhưng các người làm đại ca không cần phải đánh đều để cho các anh em chém giết, chính mình thì ngồi ở bên cạnh uống bia ăn hoa quả. Đây có hai thanh khảm đao giống nhau, các người tùy tiện đâm chém, ai thắng thì được thu phí bảo hộ quán bar được chứ?
Đại Phi sửng sốt, như phản xạ có điều kiện hỏi:
- À? Anh bảo chúng tôi tự mình đánh?
Sảng Ca cũng không biết phải làm sao, không biết đáp trả Sở Thiên thế nào.
Sở Thiên nắm lấy thời cơ, lớn tiếng quát:
- Đánh đi!
Đai Phi hoảng sợ tới mức lui ra phía sau vài bước, làm rơi thanh khảm đao ở bên cạnh, còn chống chế cố lấy lại mặt mũi:
- Mày làm cái gì? Bảo bọn tao đánh thì đánh hả? Huống chi chuyện này là chuyện riêng của Hắc Dạ hội, lão đại của bọn tao đều không có mở miệng, mày là người ngoài mà cũng dám chõ mõm vào?
Ai cũng thấy Đại Phi đang sợ hãi.
Nhìn Đại Phi cùng Sảng Ca khó xử, anh Húc thiếu chút nữa không nhín được cười, vì phí bảo hộ một quán bar liền lao vào chém giết, chắc bọn chúng cũng không ngu ngốc mà lao vào, đao thương không có mắt, không khéo lại chết ở đây. Anh Húc thổi thêm gió:
- Đại Phi, tao nói cho mày biết lời của người này chính là lời của tao.
Đại Phi thiếu chút nữa trượt ngã xuống đất, hôm nay lão đại bị động kinh ak? Để mình với Sảng Ca cầm đao chém nhau, nếu là cùng Đông Hưng hội chém giết ít nhất còn được mười mấy chỗ tốt thu hoạch phí bảo kê, nhưng lại chỉ vì ba mươi vạn mà chém nhau thì quá là ngu xuẩn cái được không bù nổi cái mất.
Sảng Ca thấy lời lão đại, xem ra không đánh không được, lập tức cầm lấy khảm đao hướng tới Đại Phi cũng đang không tình nguyện như mình, âm thầm nháy mắt phải với gã làm dấu hạ thủ lưu tình giống như cưỡi ngựa xem hoa là được. Nhưng Đại Phi là tên vai u thịt bắp cứ tưởng Sảng Ca khiêu khích chính mình nên giận tím mặt cầm đao lao tới.
Sảng Ca không ngờ gã nói đánh là đánh, dù sao hai người đều là Đường chủ Hắc Dạ hội, phản ứng cũng rất lanh lẹ, trước khi thanh khảm đao đâm vào ngực, hắn đã nghiêng người tránh né. "Xoẹt", mũi đao xuyên qua thắt lưng, một dòng máu ấm chảy ra.
- Ai da!
Sảng Ca đau đớn kêu lên, khảm đao lập tức chém tới chân Đại Phi, Đại Phi không ngờ tên kia tấn công xuống bên dưới, còn chưa kịp phản ứng đã trúng đòn. Hét thảm:
- Ai da!
Hai người lâm vào thế giằng co, cực kỳ khẩn trương.
Sở Thiên đi tới giữa hai người, trên mặt nợ nụ cười rạng rỡ như hoa, nhưng hai mắt lại trở nên sâu thẳm, tròng mắt đen nhánh lòe ra hàn khí khiến người ta sợ hãi, lên tiếng nhắc nhở:
- Hai vị nhanh lên một chút, đêm nay chỉ có một người có thể sống, đàn em của các ngươi vẫn chờ nhặt xác đấy!
Sảng Ca và Đại Phi muốn mắng Sở Thiên, nhưng lại bị ánh mắt của hắn ngăn trở.
Tia sáng kia, sắc bén giống như đao, rồi lại độc như rắn rết, giống như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim. Trước sự bức bách sâu tận tâm hồn của Sở Thiên, cả hai tự lui về phái sau hai chân run rẩy, tâm thần dần dần trở nên bối rối.
Anh Húc thuận thế quát:
- Đánh đi!
Sảng Ca và Đại Phi lập tức vứt bỏ khảm đao, cũng bất chấp mặt mũi ùy xuống trước mặt anh Húc cầu xin:
- Lão Đại, đều là lỗi của chúng em, đều là lỗi của chúng em, từ nay về sau không bao giờ làm như thế nữa, về sau chúng em đều là anh em tốt, cùng nhau đối ngoại, vì Hắc Dạ hội chết cũng không chối từ.
Sở Thiên nháy mắt với anh Húc, cười cười đi về chiếc ghế sofa.
Sau khi anh Húc giải quyết xong, Đại Phi và Sảng Ca cùng nhau rời khỏi, Sở Thiên mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, mấy bạn gái của Hoắc Vô Túy đã biến mất tăm mất tích; nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình gợi cảm kia khiến trong đầu hiện lên vài ý nghĩ kỳ quái.
Anh Húc vỗ vai Sở Thiên cười nói:
- Anh em tốt!
Thấy thân hình Hoắc Vô Túy, đưa ra đề nghị đấy thâm ý:
- Thiếu soái, em muốn đem Hoắc Vô Túy đi đâu? Nếu không thì mang về nhà? Không ngờ là cô ta chủ động nhào vào ôm lấy, liền không cần phải ... Khách khí, đồng thời cũng có thể chọc tức Hoắc gia.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, than thở:
- Người phụ nữ này thật sự không đơn giản, người đàn ông bị cô ta bò lên sớm hay muộn không chết cũng tổn thương, tôi cần gì phải đi tự mình chuốc lấy đau khổ? Đúng rồi, ba cô bạn gái kia đâu? Anh đem các cô đuổi đi nơi nào rồi? Em muốn họ đưa Hoắc Vô Túy đuổi về Hoắc gia?
Anh Húc nhìn xung quanh tìm kiếm ba cô gái, nhưng không thấy bóng dáng ai ca, vì thế phất tay kêu mấy người đứng xem xung quanh, kết quả thấy ba cô đó đi theo một người đàn ông chắc là đi thuê phòng ở một khách sạn gần đây. Nghe thấy vậy, Sở Thiên cười khổ xem ra phải đưa Hoắc Vô Túy về nhà rồi.
Nhưng Sở Thiên còn chưa kịp rời khỏi, ngoài cửa có hai người của Hắc Dạ hội chạy vào.
Hai người lo lắng nói:
- Lão Đại, không xong, sòng bạc xảy ra chuyện lớn!
Nghe thấy sòng bạc có chuyện lớn xảy ra, anh Húc vốn còn định trêu đùa một chút nhưng lập tức trở nên nghiêm túc, theo thói quen lấy ra điếu thuốc lá ngậm lên miệng, ánh mắt sắc bén như như đao nhìn chăm chú vào tên đàn em bình tĩnh nói:
- Chuyện gì? Là sòng bạc sụp hay bị cảnh sát truy quét.
Người anh em Hắc Dạ hội thấy anh Húc bình thản như vậy, trong lòng vốn lo lắng vạn phần cũng giảm bớt, hắng giọng nói:
- Vấn Đính Sơn Trang có mấy người Ma Cao tới, mỗi người đều có rất nhiều tiền, các anh em còn tưởng là dê béo, muốn hung hăng giết thịt, kết quả đám người đó có đổ thuật cao siêu, thắng bọn em hai ngàn vạn.
Mi mắt anh Húc khẽ nhúc nhích, thản nhiên nói:
- Có phải gian lận không?
Tên đàn em lắc đầu thở dài:
- Họ có gian lận cũng không biết gian lận bằng cách nào, cho dù chúng ta có gian lận cũng bị bọn họ phản lại thủ thắng, những người này chắc là dân cờ bạc chuyên nghiệp giở trò gian lận nếu không sao có thể thắng hai mươi đêm liên tiếp? Vấn đề là chúng em không nhìn ra, cứ để mặc bọn họ tung hoành.
Sở Thiên ôm lấy Hắc Vô Túy, nghe tới đó, ngẩng đầu nhìn người đàn em ở sòng bạc này, tò mò hỏi:
- Không ngờ nhìn không ra, vậy thì đuổi bọn chúng đi, bọn họ thắng nhiều như vậy chắc cũng biết đạo lý chừng mực. Chẳng lẽ họ không biết có mạng kiếm tiền nhưng không có mạng hưởng sao?
Hai gã thủ hạ xấu hổ cười cười.