Còn chưa hết sự ngưỡng mộ, cô bé đã nhấn mạnh từng chữ:
- Chủ tịch Kim Thái Dương.
Sở Thiên mỉm cười gật gật đầu, không nói gì thêm.
Kim Nhật Thiện khôi phục lại phong cách Lolita, gào thét:
- Game Over rồi, bây giờ tôi cũng có thể chứng minh tiểu tử anh cũng chẳng có thủ đoạn gì. Hiện tại, mở đáp án ra xem, tiểu tử, tôi cũng không tin anh lợi hại tới mức có thể đoán trúng. Lý đại ca, anh tới mở ra đi!
Lý Hoán Hoằng cũng không tin Sở Thiên lợi hại như thế, rất hưng phấn lấy bốn đáp án từ trong chén ra. Bốn tờ giấy được đặt ra trên mặt bàn theo thứ tự. Như một đất nước có chuyện thần kỳ xả ra, trên bốn tờ giấy viết: vườn hoa Hướng Hồng; Súng ngắn tự động ingram; Hỏa tuyến xuyên thấu; chủ tịch Kim Thái Dương.
Một lớn một nhỏ ngây người, trừng to mắt nhìn Sở Thiên.
Kim Nhật Thiện cố gắng tìm kiếm manh mối từ mặt Sở Thiên hoặc là tờ giấy, nhưng chỉ tốn công vô ích, tất cả đều là hàng thật giá thật, hơn nữa chuyện xảy ra trước mặt mình thì không thể có sự gian trá, tựa ở người ở trên ghế, suy nghĩ thật lâu rồi cầu khẩn:
- Anh trai tốt nhất, anh thật sự có thuật đọc tâm? Dạy em một chút đi.
Có 10 phút ngắn ngủi mà đã biến từ người phương nào thành anh trai tốt.
Trước sự cầu xin của Kim Nhật Thiện, khóe miệng Sở Thiên khẽ cười, nhún vai, chậm rãi nói:
- Thuật đọc tâm khá phức tạp, dạy cho em không phải là không thể được, nhưng học thứ này cần lòng yên tĩnh, em sôi nổi cả ngày thì khó lòng học được?
Kim Nhật Thiện trở nên đoan đoan chính chính, ngay cả nụ cười cũng bớt đi nét nghịch ngợm.
Cái gì có khả năng hấp dẫn phụ nữ nhất? Vẻ bề ngoài? Tiền vàng? Tính cách? Còn có tinh thần vượt khó? Cái nào cũng không phải tuyệt đối, trên thực tế, có thể kéo phụ nữ dán chặt trên thân người đàn ông đó là một chút cảm giác huyền bí, một chút tang thương cô độc. Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, đạo lý ấy Sở Thiên hiểu hơn những người khác, hắn nở một nụ cười tà mị.
Nhưng nụ cười của Sở Thiên còn chưa tắt, mắt Kim Nhật Thiện đảo quanh. Mặt mũi tràn đầy nghiêm chỉnh nói:
- Sở Thiên, về sau anh chính là sư phụ em, chuyên môn dạy em thuật đọc tâm, để báo đáp lại, chị đây liền bảo kê anh, ai dám khi dễ anh liền báo tên em, em sai vệ sĩ tiêu diệt kẻ đó.
Sau khi nói xong, còn giả vờ giả vịt rót chén rượu đỏ đưa cho Sở Thiên, ánh mắt giảo hoạt lóe ra một chút chân thành tha thiết:
- Sư phụ, Nhật Thiện mời người!
Sở Thiên toát mồ hôi, con bé kia thật quấn lấy mình, nếu như lúc này nói một tiếng "Không", có lẽ cô nàng sẽ không khách khí hắt vào mặt mình. Nghĩ lại, nên uống rượu mời không uống rượu phạt, vì vậy bất đắc dĩ tiếp nhận rượu đỏ uống cạn, đáp lại:
- Được rồi! Nhưng từ nay em phải nghe lời anh!
Tiểu Lolita lập tức gật đầu.
Lý Hoán Hoằng đương nhiên không tin Sở Thiên biết cái gì thuật đọc tâm, nhưng nghĩ kỹ cũng không biết hắn làm thế nào, đành chờ khi nào rảnh hỏi lại, dù sao bây giờ mà bức hắn nói thật, tiểu Lolita khôi phục lại bộ dáng lúc trước, mình chỉ có đau đầu chết.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Hoán Hoằng liền dẫn Sở Thiên cùng Kim Nhật Thiện tới công ty bảo an. Nếu như không đứng dậy rời đi, Sở Thiên cũng không tìm ra sự bất thường; nhưng khi ba người đi tới cửa, mấy người ở bàn ăn xung quanh cũng đứng dậy đi theo. Cười khổ, đây là vệ sĩ rồi.
Xem ra làm người nổi tiếng cũng thật sự là khổ.
Hơn mười chiếc xe hoa lệ đi tới công ty bảo vệ.
Công ty bảo vệ có trụ sở tại văn phòng Ngân Hồ, nhưng bên trong chỉ có hơn mười nhân viên hành chính công tác, trụ sở chính của công ty tại khu Tây Nam Cửu Long. Từ khách sạn Hồng Phúc đi về phía tây khoảng một cây số. Nơi đây được bao bọc bởi một vườn cây xanh, phong cảnh rất ưu mỹ. Nơi đây tuy đường giao thông không thuận lợi nhưng rất u tĩnh, kiến trúc tòa nhà ở đây không có gì đặc biệt lắm.
Một thôn trang rậm rạp cây xanh, một bãi cỏ rộng, một con đường yên tĩnh, một khu vực hình tròn. Không có bất cứ một công trình nào lớn cả, mà cánh cửa còn có vẻ trật trội. Đây là những đánh giá ban đầu của Sở Thiên về nơi huấn luyện thực chiến cho các vệ sĩ. Nếu không phải thấy một đám vệ sĩ đang rèn luyện thì có mấy ai liên tưởng đây là một công ty bảo vệ.
Dưới ánh nắng ấm áp, hơn trăm tên vệ sĩ đang lăn qua lăn lại. Dù thời tiết có ác liệt đến mấy họ vẫn kiên cường tập luyện. Phía sân luyện tập phía Đông Nam thậm chí còn có vòi nước cao áp bắn xối xả, giọt nước như búa tạ đập vào người. Thế nhưng vẫn có mười vệ sĩ được trang bị đầy đủ không ngừng tránh né, chạy trốn không biết mệt mỏi. Toàn thân họ đã ướt sũng nước.
So với việc nói bọn họ bị nước làm ướt sũng không bằng nói là bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Tia nước bắn vào người họ, họ vẫn không ngừng chịu đựng, bởi sau này ra làm vệ sĩ là bán mạng. Vì tương lai sau này, người càng xuất sắc sẽ càng dễ dàng được các nhà giàu tuyển chọn. Vì thế không ai tiếc mồ hôi của mình cả.
Lý Hoán Hoằng dẫn mọi người đi vào, ngoại trừ Thiên Dưỡng Sinh đi theo Sở Thiên, những người khác đều ở lại bên ngoài, Kim Nhật Thiện tò mò nhìn Thiên Dưỡng Sinh, muốn thử sờ Hắc Đao của anh ta, lại bị tinh quang trong mắt anh ta dọa lui vài bước. Ánh mắt ấy giống như dã thú bị xâm phạm lãnh địa vậy.
Nhìn qua ở đây chia làm mười đội vệ sĩ, Lý Hoán Hoằng không quên giới thiệu:
- Tất cả luyện đều là dựa theo phương thức huấn luyện của đội Phi Hổ Hồng Kông, hơn nữa mỗi người đều rất trung thành, tin cậy. Tôi phái người điều tra qua tổ tông ba đời của bọn họ. Cậu biết đấy, các phú thương ngoại trừ yêu cầu thân thủ người tốt, cũng cần người có thể tin được!
Sở Thiên hiểu ý anh ta, nhiều khi người có thân thủ trác tuyệt không nhất định sẽ chịu thế mạng cho người khác, trung thành người có thể đỡ đạn thay cho mình. Nhìn sân tập vang lên tiếng la hét, nhàn nhạt nói:
- Chúng ta đi qua đó xem đi, có nhiều thứ cần trao đổi mới có thể phát hiện ra ưu khuyết.
Bốn người mới vừa đi được vài mét, một người đàn ông trung niên, tuổi chừng bốn mươi đi tới. Anh ta vóc dáng cao gầy, tướng mạo uy mãnh. Mặt vuông, tai to, mày rậm, cằm nhọn. Anh ta tới trước mặt Lý Hoán Hoằng cung kính hỏi:
- Lý tổng. Hôm nay, ngài rảnh rỗi tự mình tới đây thị sát?
Lý Hoán Hoằng cười khẽ, nhẹ nhàng trả lời:
- Vừa vặn hôm nay có thời gian, cho nên tôi mới tới đây xem thế nào, dù sao chỗ này cũng là chỗ nhân tài bốn phương tụ tập, cũng là nơi cha tôi ký thác tất cả hy vọng. Đến đây, giới thiệu cho anh người bạn tốt của tôi. Sở Thiên!
Lập tức chỉ vào người đàn ông trung niên nói:
- Đổng Tất Vũ. Là tổng huấn luyện viên căn cứ.
Về thân phận đặc thù của tiểu Lolita, anh ta cũng không giới thiệu.
Nghe thấy ông chủ giới thiệu bạn của ngài, Đổng Tất Vũ vội bắt tay, khách khí nói:
- Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Sở Thiên cũng bắt tay anh ta, khi tiếp xúc thì thấy tên này rất hung mãnh.
Hàn huyên một chút, Đổng Tất Vũ liền dẫn bốn người đi tới sân huấn luyện. Miệng không ngừng giới thiệu về các tiểu đội, cuối cùng mới cẩn thận thử thăm dò:
- Lý công tử, kỳ thật những người hộ vệ này chỉ cần cho họ học chút ít lễ tiết xã giao là có thể có thể cho các phú thương chọn lựa, bởi họ vốn đã là những hảo thủ thượng đẳng rồi.
Lý Hoán Hoằng biết rõ tâm tình của anh ta. Đổng Tất Vũ được trích phần trăm từ các hợp đồng bảo vệ, cho nên mới muốn đưa các vệ sĩ sớm đi làm nhiệm vụ, bình thản trả lời:
- Không vội, hiện tại các phú thương yêu cầu tương đối nghiêm khắc, để cho bọn họ huấn luyện thật tốt đi đã, tránh làm mất mặt chúng ta.
Đổng Tất Vũ hiểu ra, vội vàng gật đầu.
Năm người tới gần khu vực luyện tập leo núi, từ trên không đột nhiên vọt xuống một bóng người.
Khi người đó còn cách mặt đất năm mét, khẽ kéo dây thừng khiến tốc độ rơi xuống chậm lại. Thân người đung đưa trên vách núi, lựa thế đạp vào vách nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, đứng trước mặt bọn họ.
Kim Nhật Thiện vỗ tay:
- Thật là lợi hại! Thật là lợi hại! Ta muốn học!
- Chào huấn luyện viên Đổng
Người nọ vừa hạ xuống đã vững vàng đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội. Từ động chuyển sang tĩnh một cách thong dong tự nhiên, thân thủ rất tốt. Người đó nhìn thấy Lý Hoán Hoằng ở bên cạnh, nghiêng người sang cung kính chào:
- Chào Lý tổng.
Lý Hoán Hoằng vừa mới gật đầu đáp lại. Trên vách núi lại có người xé gió rơi xuống, vẫn khoảng cách 4 - 5m, làm chậm lại tốc độ rơi nhưng lần này so với trước càng thêm hoa lệ, lộn mấy vòng trên không rồi mới đáp xuống cạnh người lúc trước.
Khiến Sở Thiên rất tò mò là, người sau lại là một phụ nữ.
Cung kính, ân cần thăm hỏi, giới thiệu.
Đổng Tất Vũ rất hài lòng với biểu hiện của hai người, giới thiệu với Lý Hoán Hoằng:
- Lý công tử. Đây là hai trợ thủ đắc lực của tôi. Bạch Văn Lôi và Lạc Yến, thân thủ coi như không tệ. Ngày bình thường hai người không chỉ tranh giành, mà thường xuyên dẫn đội thi đấu. Đội của hai người họ có thực lực mạnh nhất trong các tiểu đội ở đây.
- Huấn luyện viên Đổng chê cười rồi. Nơi đây người nào không biết ngài mới là cao thủ chân chính. Hai người chúng ta người hợp lại cũng đánh không lại ngài!
Bạch Văn Lôi mang theo sự tôn kính, kiêu ngạo; vừa khiêm tốn lại vừa tự mãn, hiển nhiên bởi vì có Lý Hoán Hoằng ở đây, nói:
- Toàn bộ căn cứ, chúng tôi nhiều lắm là chen vào Top 10.
Lý Hoán Hoằng gật đầu, anh ta vốn ít xuất hiện, không thích phô trương nên với sự khoe khoang này cũng không mấy tán thành. Nhưng không tiện nói ở đây, về sau sẽ tìm cơ hội nói lại. Nói với Sở Thiên:
- Lão đệ. Có cảm giác gì đặc biệt không? Cảm thấy thân thủ bọn họ như thế nào?
Sở Thiên hiểu anh ta đang muốn nhờ mình biểu đạt một chút ý tứ nên cũng không từ chối.
Không chút khách khí nói:
- Tất cả mọi người đều là nhân tài được chiêu mộ, đều có lòng kiêu ngạo, tin rằng trong lòng các vị chẳng có ai phục ai. Đương nhiên, tổng huấn luyện viên cũng có thể dùng sự cạnh tranh để tăng thực lực, nhưng chức trách vệ sĩ càng cần tinh thần đồng đội.
- Còn nữa, toàn bộ căn cứ luyện thoạt nhìn khí thế ngất trời, nhưng tôi tin tưởng không có bao nhiêu người chăm chú tập luyện. Trong lòng mọi người đoán chừng chỉ nghĩ tới khi nào được ra ngoài làm vệ sĩ kiếm tiền, nói đơn giản luôn phập phù không yên. Nếu tôi là phú thương thì thà thuê một bảo an, họ đều mạnh mẽ hơn các người.
Lý Hoán Hoằng bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái, lúc trước luôn luôn có cảm giác không đúng. Bây giờ được Sở Thiên nói ra rất đồng tình, nhưng còn chưa kịp nói gì, thì Bạch Văn Lôi sắc mặt khó coi nhìn qua Đổng Tất Vũ, lại nhìn qua Lý Hoán Hoằng cung kính hỏi:
- Lý công tử, người anh em này là?
- Tôi đã nói qua, đây là bạn tôi mời tới.
Lý Hoàn Hoằng thản nhiên nói tiếp:
- Thuận tiện tới đây tìm ra chỗ không đúng. Sở Thiên cậu nói tiếp đi.
Sở Thiên đảo qua Bạch Văn Lôi cùng Lạc Yến bình tĩnh nói:
- Giống như vừa rồi hai vị biểu diễn, ngoại trừ lấy lòng mọi người thì được cái gì? Làm vệ sĩ phải đặt an toàn của thân chủ lên hàng đầu, khi xảy ra chuyện phải cảnh báo, chứ không phải dùng võ nghệ cao cường đi cứu người?
Bạch Văn Lôi muốn nói nhưng bị Sở Thiên ngăn lại.
- Nói cách khác, thân chủ bị người bắt, võ nghệ cao cường của các người chỉ có thể gia tăng nguy hiểm cho họ. Nhớ kỹ, chức trách của vệ sĩ đầu tiên là phải đề phòng, sau đó mới cứu người, các người dẫu có mạnh mấy cũng không thể vượt qua đội Phi Hổ chuyên nghiệp? Các người chưa từng gặp đối thủ, cho nên đừng nghĩ mình là cảnh vệ Trung Nam Hải.
Tiểu Lolita hét lớn:
- Sư phụ nói hay quá!
Sở Thiên xấu hổ, bình tĩnh tâm thần tiếp tục mở miệng:
- Các người biểu hiện càng nhiều, thân chủ càng gặp nhiều nguy hiểm. Các người lựa chọn nghề vệ thì sĩ phải phòng chứ không phải là chống. Bất kể các người xuất sắc ra sao cũng không được buông lỏng cảnh giác, khi gặp bọn có ý đồ tới hại thân chủ cũng không được mù quáng giết chóc.
- Không khách khí mà nói với các người, các người chết không sao cả nhưng không được ảnh hưởng tới thân chủ?
Rất sâu sắc, Lý Hoán Hoằng liên tục gật đầu.
Đổng Tất Vũ và Bạch Văn Phi sắc mặt khó coi, nhưng nể mặt là bạn của Lý công tưt nên cũng không dám nói gì. Lý công tử nhìn ra tâm lý của bọn họ, khách khí nói:
- Các người cũng có ý kiến của mình, nếu thấy cậu ta nói gì sai thì cứ mở miệng nói.
Trong lúc Đổng Tất Vũ cùng Bạch Văn Lôi còn do dự, Lạc Yến vốn không phục đưa ra nghi vấn:
- Lý luận nói ra rất đầy đủ, nhưng nếu muốn chúng ta tâm phục khẩu phục, trước hết anh phải xuất ra thực lực chứng minh bản thân của mình, nếu không cho dù anh nói tảng đá nở hoa, chúng ta cũng sẽ không phục ngươi! Nhiều lắm là nể mặt Lý công tử duy trì trầm mặc mà thôi.
Thực lực? Sở Thiên cười thầm, xem ra làm sao cũng cần thực lực nói chuyện, may mắn mình vừa vặn cũng có chút thực lực. Ánh mắt nhìn qua vách đá giả, thản nhiên nói:
- Lạc tiểu thư, hôm nay tôi dùng thực lực nói chuyện với cô! Cô không phải cao thủ leo núi sao. Tôi sẽ thi leo núi với cô.
Lạc Yến cười cười, không có ý kiến gì thêm, cầm dây thừng trên tay lễ phép đưa cho Sở Thiên, không khỏi đắc ý nói:
- Vách đá cao mười thước này, kỷ lục của tôi là leo hết năm mươi giây, rơi xuống là hai mươi hai giây, tổng cộng là bảy mươi hai giây, đã được ghi chép cẩn thận. Nể mặt cậu là em, nếu đạt chín mươi giây thì tôi khâm phục khẩu phục.
Sở Thiên thản nhiên cười khẽ, nhưng không có tiếp nhận dây thừng của cô, đi đến phía dưới vách đá, đột nhiên quay đầu lại nói:
- Không cần đạt định mức cho tôi, tôi tự đặt hạn mức cho mình, nếu trong vong ba mươi giây mà không hoàn thành thì tôi thua. Đồ bảo hộ, nhiều khi chỉ làm vướng bận mà thôi.
Mặt mọi người đổi sắc, Sở Thiên dường như quá cuồng vọng, tay không leo núi còn định cho mình ba mươi giây? Không phải kẻ điên thì là thiên tài, nhìn qua dung mạo kia thì phần lớn là loại thứ nhất, ngay Lý Hoàn Hoằng cũng giật mình, anh ta tuy rằng phán đoán Sở Thiên vô địch thiên hạ, nhưng lại chưa từng chứng kiến nên rất lo cho cậu ta.
Kim Nhật Thiện bái phục sát đất thuật đọc tâm của Sở Thiên, vỗ tay cổ vũ:
- Sư phụ vô địch, sư phụ cố lên!
Bây giờ là giờ giải lao, gần nơi huấn luyện người cũng không ít, nhìn thấy loại tình huống này, không ít người tới xem. Thiên Triều chưa bao giờ thiếu quần chúng, huống chi là nơi náo nhiệt, nhưng trong mắt cũng không khỏi tràn đầy nên có miệt thị, ngoại trừ không tin năng lực Sở Thiên, hơn nữa là bọn họ tự cho là đúng.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn xung quanh vài lần. Lạc Yến trông thấy ánh mắt của anh ta, đột nhiên cảm thấy giật mình sợ hãi, dáng vẻ bình tĩnh của người trẻ tuổi kia trở nên sắc bén, giống như kim cương được đánh bóng trở nên sáng chói. Sở dĩ Sở Thiên lên giọng muốn dùng thực lực để thu phục mọi người, ngoài việc đồng ý với Lý Hoán Hoằng chỉ bảo về nơi huấn luyện vệ sĩ, mà còn muốn hùn vốn vào quỹ bất động sản.
Chân bước ra, súc địa thành thốn!
Trong khi mọi người kinh sợ, ngơ ngác nhìn, Sở Thiên đã nhảy hơn hai mét, tay phải bám vào vách đá nhô ra, cả người giống như thang máy lao lên. Lạc Yến há hốc mồm không thể ngờ được Sở Thiên chỉ dùng hai giây để vượt qua năm sáu mét, khi định thần lại Sở Thiên đã leo lên cao tít.
Bạch Văn Lôi làm rơi dây thừng xuống đất, anh ta không thể tin người mà còn nhanh nhẹn hơn khỉ, bởi vì dù cho là khỉ nơi thâm sơn cũng không có khả năng lưu loát như mây trôi nước chảy như thế. Người này leo núi mà giống như đi trên đất bằng, cũng không biết ngón tay của hắn có trang bị lò xo không nữa.
Đổng Tất Vũ cũng giật mình, kinh nghiệm chiến trường của anh ta hơn bọn Lạc Yến rất nhiều, cho nên cũng có thể nhìn ra một chút môn đạo. Sở Thiên giống như dùng tay bám vào, trên thực tế là chân phát lực nhảy lên cao, chỉ có điều động tác của hắn như mây trôi nước chảy, tự nhiên khiến người ta không nhìn rõ trước sau.
Loại leo núi này không thể so với nhưng loại khác, các động tác tuyệt đối cần dứt khoát, phối hợp lực của cả mười ngón tay mà Sở Thiên có thể mượn sức của đôi bàn chân bù lại lực tay yếu hơn, hắn không chỉ trí tuệ hơn người mà còn có thân thủ rất tốt, thật là anh hùng xuất thiếu niên.
Trong mắt Kim Nhật Thiện hiện lên sự ngưỡng mộ vô vàn, cô bé lớn lên dưới bóng hồng kỳ, cả ngày lăn lộn trong trung tâm quyền lực ở Triều Tiên, cảnh tượng nào chưa chưa từng gặp qua? Sáu tuổi học bắn súng, tám tuổi học ném bom, mười hai tuổi lái xe tăng, là lãnh đạo đội quân đồng nữ, nhưng gặp Sở Thiên giống như thần thoại, võ nghệ cao cường, vẫn cực kỳ tán thưởng.
Sư phụ, Nhật Thiện chấm ngài rồi! Tiểu Lolita âm thầm si mê.
Lúc này, Sở Thiên đã leo gần đến phía cuối, nhìn thấy góc bên cạnh nhô ra, để mình leo núi trọn vẹn, đột nhiên buông lỏng bàn tay ra, thân đi không ngờ hướng về phía trước trượt đi lên, hành vi này rất kinh người, chỉ cần nắm không chắc là ngã chết, kể cả có dây thừng bảo hộ thì động tác này vẫn rất nguy hiểm.
Mọi người sợ muốn hét lên, đột nhiên Sở Thiên xoay người, mấy ngón tay linh hoạt bám vào góc cuối cùng, toàn bộ thân hình nhẹ nhàng dán tại vách đá, chỉ là lực của mấy ngón tay mà có thể chịu hơn trăm cân, không ai có thể hình dung được tâm tình của mình ra sao, cũng không có ai tưởng tượng mình có thể làm được.
Kim Nhật Thiện nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, hô hào:
- Sư phụ, thật là lợi hại a, ai nha, chỉ còn 8 giây rồi, ngài mau hạ xuống, mau hạ xuống!
Bất kể Sở Thiên có vượt qua thời gian đã định ra hay không thì mọi người cũng thấy hắn đã thắng. Mà Sở Thiên đang thở dốc trên vách đá nghe thấy tiếng Kim Nhật Thiện thì không khỏi cười khổ. Tiểu Lolita còn sợ thiên hạ không loạn, hắn biết mình cằn bao nhiêu thời gian để chiến thắng thuyết phục.
Nghĩ tới đó, Sở Thiên buông tay ra, cả người tựa như cánh diều hâu gấp khúc bay vuông góc xuống, mọi người lại ngây người, tên nhóc này nghĩ mình là thần tiên? Rơi xuống như vậy, không tan xương nát thịt là lạ? Lạc Yến nhắm tịt mắt lại, đều như chính mình gặp họa.
Sở Thiên tính toán khoảng cách và thời gian chính xác, khi còn cách mặt đất ba bốn mét, mũi chân đập vào vách đá làm giảm tốc độ, cùng lúc đó, nương theo phản lực lộn vòng đẹp mắt, triệt tiêu tất cả xung lượng, hạ xuống hoàn hảo trước mặt mọi người.
Sở Thiên phủi tay, chậm rãi đi đến chỗ Lý Hoàn Hoằng, cười nói:
- Lý công tử, nơi đây cũng không tệ lắm, ngẫu nhiên có thể dùng để tiêu khiển, nhưng lấy ra thực chiến thì có vẻ là trò đùa rồi, nếu đổi thành tôi đến bắt cóc Lý công tử, không biết vệ sĩ nơi đây sẽ bảo hộ như thế nào?
Kim Nhật Thiện vội vàng đưa khăn tay cho Sở Thiên, tự hạ thấp mình thành người hầu. Hành động của cô bé này càng khiến cho Sở Thiên run sợ, cái thuật đọc tâm hư vô mờ mịt đó có phải hắn đã mua dây buộc mình? Đáp án là chính xác.
Lý Hoán Hoằng mặt mày hồng hào, đó là bởi vì vui sướng quá độ, biết Sở Thiên lợi hại nhưng thật không ngờ mạnh mẽ như vậy, khiến cho mấy tên cứ thích tự cho mình là đúng ở đây kiếm chế lại, lập tức cười đáp lại:
- Nếu như là cậu tới bắt cóc tôi, tôi sẽ không phản kháng, tin tưởng toàn bộ đám vệ sĩ ở đây cũng không thể chống lại cậu.
Hiển nhiên, anh ta muốn dùng kế khích tướng khiến kiêu ngạo ngông cuồng vừa rồi của bọn họ hoàn toàn xoá sạch. Sở Thiên hiểu ý, vừa mới muốn mở miệng rút lại lời anh ta, nhưng lại nghĩ đi cùng mình có hai đài truyền hình di động, cười khổ không ngớt, đây gọi là ăn thịt mềm của người ta, bắt thủ đoạn của người ta.
Quả nhiên, lời đả kích của Lý Hoán Hoằng đã kích thích tôn nghiêm của họ, vốn còn có chút khâm phục và hoảng sợ, lập tức đã biến mất tăm mất tích, đều quay đầu nhìn Sở Thiên, trong mắt lại lóe ra tia nóng bỏng, cũng mang theo một chút may mắn. Người này leo núi quả thật không thể địch nổi, nhưng đối chiến thân thủ lại có thể giỏi sao?
Nhóc con còn chưa mọc đủ lông, suy cho cùng lợi hại đến đâu cũng bị thân thể hạn chế.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Đổng Tất Vũ, Bạch Văn Lôi tiến lên đầu tiên, nhìn vẻ mặt ủng hộ của mọi người, cao giọng hô:
- Lý tổng, chúng tôi không phục, còn không có đối chiến đã phán chúng tôi không đấu lại cậu ta, đây thật là bất công, trừ phi tôi thua tâm phục khẩu phục, cho nên tôi muốn cùng hắn đối chiến.
Lý Hoán Hoằng cũng không nói gì thêm, cười nói:
- Được, cho các người cơ hội chứng minh!
Lại nói với Sở Thiên:
- Nhờ cậu giúp nhé!
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, đi tới nói:
- Một mình anh đối chiến với tôi, đơn thuần là làm lãng phí thời gian của tôi. Như vậy đi, các anh đều là những vệ sĩ được huấn luyện cẩn thận, nên chúng ta sẽ bắt chước cách diễn tập. Các anh tổ chức một đội ba mươi người bảo vệ huấn luyện viên Đổng, chỉ cần có thể dưới sự công kích của tôi, hộ tống anh ta đi ra ngoài 500m, vậy coi như là các anh thắng.
Mọi người ồ lên! Tên nhóc này không phải kiêu ngạo, ngông cuồng, mà là điên rồi, dựa vào lực lượng cá nhân đã nghĩ đánh bại ba mươi vị vệ sĩ, hơn nữa chỉ cần huấn luyện viên Đổng đi ra ngoài 500m coi như đã thắng, đây là điều quá dễ dàng? Chẳng sợ ba mươi vệ sĩ toàn bộ không phản kháng, chỉ cần ngăn trước mặt Sở Thiên, huấn luyện viên Đổng cũng có thể đi ra 500m.
Lý Hoán Hoằng thấy Sở Thiên rất tự tin, gật đầu nói:
- Được! Theo lời Sở Thiên mà làm! Nếu các người thắng Sở Thiên, tôi cam đoan ba người trong số những người ở đây nội trong một tháng sẽ được ra ngoài nhận nhiệm vụ, nhưng nếu các người thua, nhất định phải toàn bộ nghe theo sự huấn luyện của Sở Thiên, nếu không tôi sẽ giải tán chỗ này.
Kim Nhật Thiện nhìn thấy có trò hay xem, rất vui vẻ, dùng ngón tay thành hình chữ V tới hướng Sở Thiên, miệng hét lớn:
- Sư phụ tất thắng! Sư phụ thiên thu vạn tuế!
Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác mình thành Đinh Xuân Thu.
Bạch Văn Lôi và Lạc Yến rất nhanh liền tổ chức một nhóm gồm mười người tinh nhuệ, đương nhiên, xuất phát từ tư tâm đều là chọn lựa trong đội vệ sĩ mình làm Thống soái, muốn triển lãm phong thái của mình, cho nên trước mặt Sở Thiên là các vệ sĩ tinh nhuệ nhưng không phải tinh nhuệ nhất. Do đó, bên ngoài có vệ sĩ đứng xem lộ ra vẻ mỉa mai.
Từng người tự chiến, năm bè bảy mảng.
Khoảng cách năm trăm mét rất nhanh đã được người dùng vôi đánh dấu, mở mắt ra là nhìn rõ. Ánh mắt Sở Thiên chẳng có chút hứng thú nào nhìn mấy tên vệ sĩ, lại nhìn qua huấn luyện viên Đổng vốn cho đây là ván đã đóng thuyền. Sau khi hai người vào vị trí, Sở Thiên cười nói:
- Các vị tinh nhuệ, có thể bắt đầu rồi chứ?
Bạch Văn Lôi không chút để ý trả lời:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu!
Lạc Yến thản nhiên phụ họa:
- Tới đi!
Bọn người kia nhất định phải vì sơ suất của mình mà trả giá thật nhiều. Sở Thiên hơi cười khẽ gật đầu, lập tức tinh quang bắn ra, chân phải xuất kỳ bất ý đá vào lưng Thiên Dưỡng Sinh, thân hình như lạc nhạn vượt qua phòng tuyến phía trước, rơi vào nơi trung tâm phòng thủ lỏng lẻo.
Bên cạnh Đổng Tất Vũ cũng chỉ có hai vệ sĩ, khi nhìn thấy Sở Thiên lăng không xông vào thì ngây ngốc, còn không kịp phản ứng, tay phải Sở Thiên đã bóp vào yết hầu anh ta, trận chiến này kết thúc đơn giản như vậy.
Tất cả mọi sững sờ, giận dữ.
Nếu như nói Sở Thiên trải qua luân phiên huyết chiến đánh bại bọn họ, cuối cùng khống chế được mục tiêu, trong lòng bọn họ sẽ chịu thua, nhưng không có biểu hiện cái gì liền thất bại thảm hại, bọn họ thật sự khó chấp nhận, thậm chí cảm giác được cực kỳ nghẹn khuất. Lạc Yến kềm nén không được, hổn hển mở miệng:
- Cậu, cậu coi đây là cái gì?
Sở Thiên bỏ yết hầu Đổng Tất Vũ ra, quay đầu lại quét mắt nhìn các vệ sĩ đang xấu hổ, phong khinh vân đạm trả lời:
- Nếu tôi là sát thủ, người là bảo vệ thì huấn luyện viên Đổng đã mất mạng, nói một cách khác, các người đã mất chức! Cái gọi là ba mươi tinh nhuệ không ngờ lại không bảo vệ được huấn luyện viên Đổng.
Bạch Văn Lôi không phục đáp lại:
- Vậy, vậy cậu cũng không thể còn sống chạy ra.
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, ánh mắt lạnh như băng đảo qua:
- Các người là vệ sĩ, là phải bảo vệ ông chủ an toàn, nhưng ông chủ đặt ở trên tay các người lại không hề an toàn, cho dù các người cuối cùng giết tôi, hoặc là đem tôi đưa đi ngồi tù thì như thế nào? Các người đã mất chức, vệ sĩ không làm tròn bổn phận sẽ đánh mất tín nhiệm, về sau rất khó có người sẽ mời các người.
Lời này rất đau đớn người, nhưng là sự thật!
Khi đám Bạch Văn Lôi đang hối lỗi, Sở Thiên lại phun ra:
- Huống chi các người thoạt nhìn rất hùng mạnh, trên thực tế cũng chỉ là vụn cát, tư tâm quấy phá khó ra hồn, nếu tôi muốn lao ra, các người cũng không làm gì nổi tôi, muốn thử một chút không? Xem tôi có thể không hề tổn hại tiêu sái ra khỏi vòng vây.
Lần này không có bất kỳ người nào nói chuyện, hai gã vệ sĩ tới gần Sở Thiên vung quyền, quyền phong xé gió chứng tỏ thân thủ của bọn họ không tồi. Sở Thiên cười lạnh, không chỉ có không tránh né, ngược lại để thân đón quyền. Hai gã vệ sĩ mặt lộ vẻ châm chọc, trọng quyền chừng trăm cân hắn cũng có thể thừa nhận?
Vẻ châm chọc còn chưa biến mất, tay đấm vào Sở Thiên lại như đấm phải cục bông, mềm mại vô lực. Hai người hoảng sợ, còn không có kịp phản ứng, Sở Thiên đã duỗi thẳng tay nắm lấy bả vai bọn họ, lực quán ngàn cân. Hai thân hình giống như diều đứt dậy bay ra ngoài, còn khiến vài tên vệ sĩ bị ngã theo.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:
- Đồ vô dụng!
Con mắt Lạc Yến như hồ nước thu gợn sóng, cô không thể ngờ một người có vẻ ngoài không hề xuất chúng, lại có lực lượng bá đạo như vậy, hơn nữa nhìn biểu hiện của hắn, trong cái bộ dáng uể oải ấy lại có một sức hấp dẫn kỹ lạ không lời nào tả hết. Nhìn nhóm vệ sĩ chiếm ưu thế về quân số, nhưng cô tin rằng họ chẳng thể động tới được Sở Thiên.
Những vệ sĩ còn lại vì lòng tự trọng mà chiến đấu, như lang như hổ vọt tới Sở Thiên. Người dẫn đầu xung phong là Bạch Văn Lôi, khi anh ta còn cách Sở Thiên chừng hai mét, đột nhiên anh ta hét chói ta, tung mình tới trước mặt Sở Thiên, hai tay đấm ra quyền ngắn khó đoán góc độ công tới, khiến Sở Thiên phải lui về sau.
Hai quyền chiếm thượng phong, Bạch Văn Phi vui mừng, được một tấc lại muốn tiến một thước tiến lên trước vài bước xung quyền, ai ngờ Sở Thiên khi lui về sau đột nhiên xoay người, lập tức tiến lên, hắn lui không chậm, tiến lại càng nhanh hơn; tay trái tung một cú đấm móc như lợi kiếm hành quân thần tốc.
Bạch Văn Lôi vô cùng khiếp sợ, xoay tay lại giao nhau đón đỡ, vốn cho là phòng thủ cẩn thận, lại không biết Sở Thiên như thế nào nhìn thấu sơ hở, đánh trúng vùng ngực yếu ớt. Anh ta cảm thấy như có lực đạo cực mạnh vọt tới, ngực rất khó chịu, lảo đảo lui ra về phía sau, ngã lăn trên mặt đất.
Bạch Văn Lôi rất sợ hãi vì sao người trẻ tuổi này lại có võ công cao cường như vậy.
Kim Nhật Thiện nhìn thần uy của Sở Thiên, khuôn mặt xinh đẹp, tươi mát nở nụ cười, tựa như cô chính là người chém giết chứ không phải là Sở Thiên. Hai tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh, cái miệng nhỏ nhắn cong vút, cao giọng trợ uy:
- Sư phụ, sư phụ ngài quá tuyệt vời, đánh cho bí đao lăn đầy đất, Nhật Thiện yêu ngài chết mất, yêu ngài chết mất!
Vốn chăm chú hết sức quan sát trận chiến, Lý Hoàn Hoằng khi nghe thấy lời của cô bé không khỏi có cảm giác da đầu tê dại, nếu Sở Thiên thật bị tiểu Lolita yêu, phỏng chừng cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khổ sở, anh ta không ngừng hối hận vì đã để Kim Nhật Thiện quen biết Sở Thiên, cử chỉ vô ý không ngờ đã làm hại hắn.
Lại có hai vệ sĩ không biết sống chết, đã tiến lên hai bước, một trái một phải vung quyền đấm tới. Sở Thiên vẩy tay ra, tay trái đánh trúng ngực người bên phải, khiến anh ta phải lùi về phía sau, không đợi anh ta ngã xuống, tay phải lại chém vào cổ, làm anh ta đổ ầm ầm xuống đất.
Chỉ có mấy phút, Sở Thiên đã đánh bại bảy người.
Nhưng các vệ sĩ cũng là kẻ liều mạng, chiến đấu kịch liệt khiến huyết tính nổi lên, còn lại hơn hai mươi người giống như thủy triều mãnh liệt mà đến. Sở Thiên thản nhiên cười khẽ nghênh đón bọn họ tới, giống như lá rơi trong biển rộng, tuy nhỏ bé nhưng không bị nước nhấn chìm.
Mười lăm phút sau, hai mươi chín người ngã xuống, chỉ còn Lạc Yến đang đối diện với Sở Thiên, nguyên bản các vệ sĩ hùng tâm tráng chí đã trở nên uể oải, từ sự khinh bỉ Sở Thiên kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại đến bây giờ cũng không phản bác được, không có bất kỳ người nào cho rằng Lạc Yến có đủ tài cán gỡ lại vài phần mặt mũi cho họ. Thực lực Sở Thiên chỉ có thể hai từ biến thái để hình dung.
Lạc Yến đã mất đi cảm giác về sự ưu việt, Sở Thiên thản nhiên mở miệng:
- Ra tay đi! Xem cô là nữ lưu, tôi nhường cô ba chiêu!
Lạc Yến nhíu chặt mày, bước lên hai bước, hóa quyền vì chưởng, chém nghiêng vào Sở Thiên. Chiêu thức này rất mau lẹ, ẩn có tiếng gió, xuống tay không có lưu tình chút nào. Cô có thể là phụ ta đắc lực của Đổng Tất Vũ, tự nhiên có chỗ hơn người. Toàn bộ các vệ sĩ ở đây đều xem thường lẫn nhau, nhưng đối với Lạc Yến lại có vài phần bội phục.
Ngoại trừ cô ta là nữ lưu, quan trọng hơn là cô ta rất có thực lực!
Sở Thiên cũng không tiếp chiêu, chỉ lui về phía sau nửa bước, ngọc chưởng của Lạc Yến dừng lại trên không, biến chiêu, dùng khủy vòng lại đánh vào ngực Sở Thiên. Chiêu thức vừa nhanh vừa hiểm, nhưng Sở Thiên hơi cong người, liền nhẹ nhàng và khéo léo hóa giải. Ngây ngốc, không ngờ chiêu thức đắc ý nhất của cô lại dễ dàng bị phá như thế.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, hai tay dùng chưởng pháp, ngón tay hơi cong như cái móc câu lao thẳng tới mặt Sở Thiên. Chiêu thức của cô rất đơn giản nhưng thực dụng vô cùng. Sở Thiên thấy thế khẽ gật đầu, cất bước tiến lên, tay phải đấm ra vào vai trái Lạc Yến!
Lạc Yến trong lòng thất kinh, bước chếch ra một bước, giơ lên đơn chưởng, bảo vệ đầu vai. Chân trái đá ra không tình không bóng vào mạng sườn Sở Thiên. Từ lúc bắt đầu, cô chú ý tìm chỗ sơ hở của hắn, chỉ thấy có mạng sườn là nơi không được bảo vệ, vì vậy cô rất tin tưởng đòn này sẽ trúng Sở Thiên.
Kim Nhật Thiện nhìn không chớp mắt.
Hai người một chiêu liều mạng, như sét đánh lửa thiêu. Huyết quản các vệ sĩ đổ sôi sục, hét lên thật lớn. Nhưng không ngờ, trong tư thế ấy Sở Thiên lại có thể lui nửa bước; khi tránh được cú đá của Lạc Yến, không thay đổi chiêu thức, mà bất ngờ đổi hướng, quyền trái đã đánh trúng vào vai phải của Lạc Yến.
Mọi người ở ngoài xem rất khó hiểu, cảm thấy đòn tấn công của Lạc Yến vững chắc, thần diệu khôn cùng, làm người ta khó có thể chống lại, nhưng Sở Thiên phản kích, giống như tường thành, không có sơ hở. Mọi người cũng đều biết Lạc Yến lấy khỏe đánh yếu nhằm vãn hồi một chút mặt mũi cho các vệ sĩ, đạt lợi thế rất lớn nhưng vẫn thất bại.
Lạc Yến khó có thể tránh né, cũng không kịp ra tay đón đỡ, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, rút nhanh vai lại, muốn hóa giải lực đạo của quyền kia, đồng thời đá ra, đây là tuyệt chiêu lật ngược thế cờ của cô. Nhưng cô không ngờ, nắm tay Sở Thiên nhìn như không mạnh nhưng lực lượng lại bá đạo vô cùng, đánh trúng vai cô khiến cô bật ra ngoài.
Cô đỡ không nổi cỗ lực đạo kia, liên tục lui về phía sau vài bước, cú đá rơi vào không khí! Sở Thiên thừa cơ tiến tới, tay phải khống chế cổ của cô, sau đó thả ra lui về chỗ cũ. Trận chiến này thắng bại đã phân, nếu không phải Sở Thiên hạ thủ lưu tình, chỉ sợ sớm đã một chiêu bại địch.
Lạc Yến tự biết bản thân mình ra sao, mặc dù không có bị thương nhưng không thể tiếp tục tiến công, cố lấy dũng khí đi lên vài bước nói:
- Tôi thua!
Tuy rằng tất cả mọi người đều biết kết cục, nhưng nghe thấy lời Lạc Yến, trong lòng vẫn rất khó chịu, trước kia chưa nhìn thấy Sở Thiên. Bọn họ cảm thấy mình vô cùng ưu tú, thậm chí cho rằng mình là vệ sĩ xuất sắc nhất trong căn cứ, nhưng hôm nay lại bị Sở Thiên hung hăng vò nát cái cảm giác ưu việt của bản thân. Hiện tại, họ đều cảm thấy rất chán nản.
Lý Hoàn Hoằng nhẹ nhàng thở dài, vừa vui sướng lại vừa tiếc nuối, vui sướng chính nhìn thấy sự chênh lệch, tiến tới hoàn thiện chính mình; tiếc nuối chính là, nhiều vệ sĩ như vậy bị Sở Thiên chà đạp một cách khó coi.
Đổng Tất Vỗ là một con cáo già, vội vàng bước ra cười nói:
- Người làm việc lớn không được tâm hoảng ý loạn, bạn của Lý tổng là rồng trong loài người, trăm năm không có lấy vài người, mọi người thua cũng đừng lo, chủ yếu nhất là có thể học tập kỹ xảo đối chiến, như vậy trong tương lai mới có thể càng trở nên ưu tú, trở thành những vệ sĩ ưu tú nhất.
Sở Thiên không khỏi tán dương anh ta vài lần, người này cũng rất có năng lực làm huấn luyện viên, cho dù thủ hạ thua vô cùng thê thảm, anh ta cũng có thể đem sự tức giận chôn xuống, phải biết rằng, người ra lăn lộn giang hồ, nhiều thứ so với mất mặt càng nghiêm trọng.
Lời của huấn luyện viên giúp các vệ sĩ thêm phần hy vọng, sau đó đều nhìn Sở Thiên, muốn nói lại thôi. Lý Hoàn Hoằng đoán ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, cười nói:
- Người anh em, tôi biết thời gian của cậu rất quý giá, bất quá hôm nay đã tới đây, cậu có thể ra tay một chút, hỗ trợ chỉ điểm cho mọi người được chứ?
Đổng Tất Vũ lập tức vỗ tay phụ họa:
- Mọi người chào mừng huấn luyện viên Sở chỉ điểm!
Tất cả vệ sĩ lập tức giơ tay ra chào, trong lòng biết mình còn kém cỏi, nếu như có thể theo Sở Thiên học được chút da lông, có thể hưởng thụ suốt đời. Bọn họ đều không tin Thượng Đế, chỉ có dùng thực lực mới có thể khuất phục, đã có thực lực họ sẽ thuận theo.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, không phải đây là Lý Hoàn Hoằng bắt mình lao động chân tay sao, hay là vì hai cái đài truyền hình? Nhưng thấy ánh mắt tha thiết của mọi người, tiếng vỗ tay không dứt, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, giữa trăm người lại nhận việc khổ sai, thật đúng là bi kịch.
Kim Nhật Thiện đúng là âm hồn bất tán nhảy ra ngoài:
- Em cũng muốn chỉ điểm!
Đối với tiểu Lolita này, Sở Thiên chỉ có thể cười khổ không ngừng, đang muốn nói lại nghe thấy tiếng điện thoại của Lý Hoán Hoằng vang lên. Anh ta cầm lấy điện thoại, đứng ra một bên nghe máy. Không có bao lâu quay lại, mặt rất vui vẻ vỗ vai Kim Nhật Thiện nói:
- Chú Kim bảo em tham dự buổi dạ tiệc từ thiện, ông ấy đang ở khách sạn Hilton chờ em.
Kim Nhật Thiện buồn như con chuồn chuồn, nhưng không thể không nghe lời cha, le lưỡi, sau đó thất vọng nhìn Sở Thiên:
- Sư phụ, đồ nhi hôm nay không thể theo người học tập rồi, ngày mai người có thể dạy đồ nhi không? Người đang ở đâu? Nhật Thiên đi tìm người chơi!
Sở Thiên vội mở miệng trả lời:
- Ngày mai anh có chuyện quan trọng!
Đương nhiên không thể để cho Tiểu ma nữ tìm tới mình, bởi vì đó không khác gì chuốc khổ vào thân, nhưng hiển nhiên Kim Nhật Thiện không hài lòng với lời nói Sở Thiên, kéo ống tay áo làm nũng, giảo hoạt hỏi:
- Sư phụ, có phải sư phụ thấy Nhật Thiện phiền phức cứ quấn lấy người? Sư phụ có thể nói cho đồ nhi biết đó là chuyện gì không? Hơn nữa người thề không thể nói dối đồ nhi.
Sở Thiên đương nhiên không thể thừa nhận, vi phạm lương tâm cười nói:
- Làm sao như vậy được? Nhật Thiện đáng yêu như vậy, làm sao anh lại thấy phiền phức được? Chỉ là ngày mai anh phải tới nghĩa trang Vân Hạc bái tế, thật sự không có thời gian rảnh, cũng không phải không phải anh muốn đuổi em, nếu anh nói dối, sẽ bị sét đánh được chưa?
Kim Nhật Thiện quỷ dị gật đầu, sau đó mới chào tạm biệt Sở Thiên và Lý Hoàn Hoằng rời đi.
Sau khi cô bé đi rồi, Sở Thiên phát hiện lưng mình đã ướt hết.
Dưới sự yêu cầu của mọi người, Sở Thiên cứng ngắc ngây ngốc ở chỗ này mấy giờ. Khi ra khỏi đây, đường phố đã lên đèn, trên đường trở về, Lý Hoàn Hoằng ngồi chung xe với Sở Thiên cùng nói chuyện phiếm, người ưu tú bao giờ cũng phải biết học hỏi người khác mới có tiến bộ.
Rất nhiều tư tưởng lớn gặp nhau, Lý Hoàn Hoằng thỏa mãn dựa vào ghế ngồi, đầy hân hoan mở miệng:
- Cậu em, chúng ta thật sự hận vì không được gặp nhau sớm hơn, đêm nay chúng ta đi uống vài chén chứ? Nói thật, đã rất lâu rồi tôi mới có cảm giác vui sướng như hôm nay, cậu biết không, làm người có đôi khi không thể không mang cho mình một cái mặt nạ.
Kỳ thật Sở Thiên cũng muốn thư giãn một chút, nhưng nghĩ đến hành động ngày mai, vì thế mỉm cười cự tuyệt:
- Anh Lý, đêm nay sợ là không được rồi, ngày mai thật sự có việc cần hoàn thành, anh đừng nghĩ chuyện lúc nãy là em lừa gạt Kim Nhật Thiện, khi nào rảnh, tôicam đoan sẽ uống với anh ba trăm chén.
Lý Hoàn Hoằng cũng biết Sở Thiên là người rất bận rộn, lộ ra vẻ đáng tiếc gật đầu nói:
- Cậu em, thiếu chút nữa quên, cậu có thể lộ ra bí mật thuật đọc tâm cho tôi không? Tôi biết cậu đã động tay động chân, nhưng suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, đến đây đi, nói cho tôi biết, tôi cam đoan không lộ ra với tiểu Lolita.
Sở Thiên đã dự liệu từ trước Lý Hoàn Hoằng sẽ hỏi mình, cho nên xé lấy một tờ giấy trắng trong cuốn sổ, cầm lấy bút viết như rồng bay phượng múa, một lát sau nhẹ nhàng đưa cho anh ta nói:
- Bí mật thật ra rất đơn giản, nhưng cũng có mấy phần là đánh cuộc vào vận may, tuy nhiên dù là như thế, cũng không nên nói cho Kim Nhật Thiên, bằng không tôi chết thật sự thảm a.
Lý Hoàn Hoằng xem qua trang giấy: 1 Cô thích nhất biệt thự nào ở TQ? —— đáp án: Chủ tịch Kim Thái Dương;
2 trong các loại súng ống, cô thích loại vũ khí nào nhất? —— đáp án: Hoa viên Hướng Hồng;
3 Cô thích nhất chơi trò chơi gì? Đáp án: —— súng tự động Ingram;
4 ngươi sùng bái nhất người là ai? Đáp án: —— Hỏa tuyến xuyên thấu;
Sở Thiên bổ sung bên cạnh:
- Đây là trình tự mà tôi viết lên tờ giấy!
Lý Hoàn Hoằng là một người thông minh, lập tức biết đáp án 123 đều là Kim Nhật Thiện nói ra, nói cách khác lúc Sở Thiên viết tờ giấy thứ hai, trả lời chính là vấn đề thứ nhất, dùng cái này dễ dàng suy ra ba đáp án, lúc ấy mình cũng nghĩ vậy, nhưng Sở Thiên lại đúng toàn bộ khiến mình không nghĩ ra được.
Sở Thiên hiển nhiên nhìn ra nghi vấn của anh ta, cười thản nhiên nói:
- Kỳ thật bí mật ngay tại đề thứ bốn, đổi thành những người khác, tôi khẳng định không biết đáp án, nhưng Kim Nhật Thiện sùng bái người nào nhất chắc chắn là chủ tịch Kim Thái Dương, tại trung tâm quyền lực hồng sắc nữ, ngoại trừ Kim Thái Dương sẽ không sùng bái bất cứ ai, cũng không dám sùng bái những người khác.
Lý Hoàn Hoằng bừng tỉnh đại ngộ, bí ẩn lập tức cởi bỏ:
- Cho nên khi cậu hỏi cô bé vấn đề thứ nhất, sẽ viết Chủ tịch Kim Thái Dương bỏ vào cái chén, như vậy các câu còn còn lại dễ dàng viết ra đáp án rồi, đều là lợi dụng sau biết mà bổ sung. Sở Thiên cậu quả nhiên trí tuệ hơn người, biết rõ đáp án câu thứ tư, cho nên đạt tới hiệu quả "Thuật đọc tâm".
Sở Thiên cười khiêm tốn, hạ giọng nói:
- Kỳ thật tôi nghĩ mà vẫn còn sợ, bởi vì khi viết Chủ tịch Kim Thái Dương cũng không phải tuyệt đối nắm chắc, bởi vì anh cũng không biết Kim Nhật Thiện có thể nói ra người khác, tỷ như ba nàng, mẹ của nàng, thậm chí chính cô ta, may mắn cô tuy rằng nghịch ngợm, nhưng giác ngộ chính trị cũng cao, không hay nói đùa.
Lý Hoàn Hoằng cười thoải mái, sau vỗ mạnh bả vai Sở Thiên, tuy rằng thuật đọc tâm ẩn chứa giảo hoạt, đầu cơ trục lợi, nhưng không thể không thừa nhận Sở Thiên chỉ trong chốc lát đã bắt được suy nghĩ của cô bé, ít nhất khả năng suy đoán rất hợp lý, đây là yếu tố quan trọng thành công.
Sắp tới lúc chia tay, Lý Hoàn Hoằng đi ra phía sau xe, nheo mắt, khóe miệng vểnh vểnh lên, như ẩn như hiện nở nụ cười xấu xa, quay đầu nhìn Sở Thiên chậm rãi báo cho biết:
- Cậu em, quên nói cho cậu biết, tôi làm cho hai đài truyền hình bị thua lỗ nghiêm trọng, hy vọng cậu có thể bắt bọn nó đi vào hoạt động thành công a.
Sở Thiên chán nản cười mắng:
- Đúng là gian thương!
Lý Hoàn Hoằng cười ha ha mà đi.
Bóng đêm mê ly rực rỡ, sương gió lạnh buốt cắt qua mặt người đi đường, sương khói chập chờn trên nhánh cây nghĩa trang Vân Hạc. Hơn mười Đại Hán mặc đồ đen lặng lẽ đi vào bốn phía khu mộ, eo của bọn họ đeo dao găm sáng loáng tỏa ánh sáng ra bốn phía, trong lòng đều rõ ràng ngày mai nhất định muốn dùng nó hút hết máu Sở Thiên.
- Nhớ kỹ, ngày mai chúng ta nhất định phải thành công!
Trên mặt mỗi tên đều tràn đầy oán độc, ngẫu nhiên còn có thể vặn vẹo ra nụ cười quỷ dị không biết miêu tả ra sao.
- Quốc gia bồi dưỡng mọi người nhiều năm như vậy, đây là lúc hồi báo! Hơn nữa vì thân phận chúng ta đặc thù, cho nên chúng ta chỉ có thể thắng lợi, không thể thất bại, nếu không sẽ khiến cho dư luận quốc tế chỉ trích mãnh liệt, tuy rằng kinh tế của chúng ta không kém, nhưng mà so với Thiên Triều chúng ta vẫn không có năng lực quyết chiến!
Chỉnh y, hành lễ. Chỉnh đốn y phục, chào.
Thái độ hành lễ tao nhã, nhưng không ai có thể nghĩ đến, giữa lúc bọn họ có cử chỉ hành lễ, từng người có thể trong nháy mắt ra đòn giết người, bọn họ luôn tin tưởng vào mũi kiếm sắc bén, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bởi vì bọn họ là đặc công cao cấp nhất của Triều Tiên.
Lúc trời sắp sáng cũng là lúc tối nhất.