Sau cái chết của Trị Ban Y Sinh những gì còn lại trong đêm đó chỉ là sự yên tĩnh. Sau khi Trương Lượng Quang xuất hiện trình giấy chứng nhận ra, cùng những cảnh sát đến hỗ trợ xử lý thỏa đáng ở bệnh viện, còn để cảnh sát ở lại giúp bệnh viện canh gác. Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến xong, dưới sự giám sát của Trương Lượng Quang, Lưu Phi Yến bác sĩ kiểm tra toàn diện một lần cho Lưu Đại Dũng, tất cả đều tốt, có thể sáng ngày thứ hai sẽ tỉnh lại, lúc đó mọi người mới yên tâm.
Lúc Lưu Phi Yến báo cáo tình hình cho Lâm Ngọc Thanh thì Sở Thiên đã lấy hai chiếc giường, chăn, màn từ phòng bệnh khác tới. Hắn xốc chăn, đặt đệm dưới đất trong phòng bệnh của Lưu Đại Dũng. Trước khi nằm xuống hắn còn nói với Trương Lượng Quang:
- Đêm nay, sẽ không có hung đồ nào đến nữa đâu, hai người cũng nghỉ ngơi đi. Nếu thực sự không yên tâm thì luân phiên trực cùng Lưu Phi Yến, giữ được sức mới là vương đạo. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sau đó thoải mái nằm xuống.
Nếu theo tính cách nóng nảy như trước kia của Trương Lượng Quang thì sớm đã xông ra mắng một trận, lúc nào rồi mà còn ngủ được. Nhưng Trương Lượng Quang của bây giờ đã không còn nhuệ khí, hơn nữa họ đã hoàn toàn bị khuất phục trước năng lực mà Sở Thiên đã thể hiện. Họ thuộc loại ai mạnh sẽ liền sùng bái người đó, nghe theo người đó, những người nhu nhược, vô dụng thì mãi cũng chỉ làm họ xem thường. Đây cũng là lí do vì sao từ trước đến nay họ nể phục Lâm Ngọc Thanh. Vì vậy bây giờ Trương Lượng Quang nhìn thấy Sở Thiên nằm xuống cũng không có gì bất mãn, ngược lại còn thấy nên như vậy. Vì Sở Thiên đã đánh bại một Trị Ban Y Sinh vô cùng dũng mãnh.
Nửa đêm sau đó thực sự rất yên tĩnh, sự yên tĩnh làm cho người ta liên tục cảm thấy buồn ngủ.
Sở Thiên thực sự ngủ một giấc tới sáng, dụi dụi con mắt, ngồi dây lại nhìn thấy Lưu Phi Yến ở trong phòng đang giữ tinh thần mạnh mẽ bảo vệ trước giường bệnh của Lưu Đại Dũng, vành mắt giống như con gấu trúc vậy, ắt hẳn cả đêm không ngủ. Thực sự đã làm khó cô ta rồi. Vì tận chức tận trách mà một cô gái thích trưng diện đã không tuân thủ việc không thức đêm. Sở Thiên nghĩ tới giấc ngủ ngon lành của mình, trong lòng có chút áy náy, nhìn quanh phòng bệnh một vòng mà không thấy Trương Lương Quang đâu đang định mở miệng hỏi Lưu Phi Yến thì thấy của phòng bệnh mở ra. Tay cầm súng của Lưu Phi Yến bất giác hơi nhúc nhích.
Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Lượng Quang xách một túi lớn bánh bao cùng sữa đậu nành, còn có mấy bát cháo đi vào. Thấy Sở Thiên đã thức dậy liền cười nói:
- Sở Thiên, Phi Yến mau qua đây ăn sáng đi, bánh bao cùng sữa đậu nành thơm ngon mới ra lò, còn có cả cháo nữa.
Lưu Phi Yến cười, tên Trương Lương Quang này như người buôn bán vậy. Sở Thiên tiến đến vỗ vào tay Lưu Phi Yến:
- Thu khẩu súng lại đi, cô chỉ có một tay có thể cử động mà lại đi cầm súng vậy thì làm sao ăn sáng đây?
Trương Lượng Quang cũng phụ thêm:
- Đúng vậy! Trời đã sáng rồi, hung đồ sẽ không đến nữa. Người của Kiểm sát trưởng Lâm sai đến cũng đang trên đường tới rồi, đợi thêm chút là phải hộ tống Lưu Đại Dũng đến nơi dưỡng thương rồi.
Trước lời khuyên của hai người, cuối cùng Lưu Phi Yến cũng thu lại súng, nhưng mắt lại không tự chủ được nhìn về phía cửa, ắt hiển cô vẫn còn sợ hãi với sự việc xảy ra tối qua. Thấy không có động tĩnh gì mới cầm bánh bao lên cắn một miếng, hương nồng của đậu trượt vào trong miệng cô. Nghĩ lại đêm qua thiếu chút nữa thì bị mất mạng, cô lần đầu tiên nhận ra bánh bao nóng hổi lại ngon như vậy.
Đúng lúc Sở Thiên ăn đến chiếc bánh bao thứ tư thì cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa. Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhanh chóng vứt bỏ bánh bao, rút súng ra vô cùng cảnh giác, khẩn trương nhìn ra cửa phòng. Sở Thiên lại vẫn không hề sợ hãi ăn tiếp bánh bao, uống sữa đậu nành. Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến bất giác cười một cái, cái tên Sở Thiên này đúng thật là chủ quan quá đi.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên, Trương Lượng Quang khẽ quát một tiếng:
- Ai đó?
Ngoài cửa truyền lại âm bình thản, đầy thân thiện:
- Chúng tôi là người do Kiểm sát trưởng Lâm phái tới, đặc vụ Phi Long.
Sở Thiên nghe xong không có phản ứng gì, đói bụng cả đêm, chuyện lớn thế nào cũng không bằng việc ăn bánh bao. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang hít thở một hơi, đặc vụ Phi Long thuộc cục Cảnh vệ Trung ương, ai nấy thân thủ đều phi phàm. Mỗi một đội viên mỗi năm sẽ có một phần ba thời gian tiến hành phong bế huấn luyện, nội dung huấn luyện bao gồm bắn súng, lái xe, bắt giữ, đột kích, hóa trang vân vân. Một đặc vụ Phi Long hợp cách thì từ việc rút súng đến khi lên đạn, bắn đi phải hoàn thành chỉ trong một giây, tốc độ chạy một trăm mét bằng giày đế bằng chỉ được trong mười một giây. Họ còn yêu cầu nắm vững bắn súng trong khi di chuyển, bắn súng trong khi lái xe bạn phải trúng hết hồng tâm, hơn nữa hầu như tất cả các đặc vụ đều có thể sử dụng kim khâu quần áo bắn qua tấm kính chắn dày ba mét. Vì vậy trong mắt nhiều người đặc vụ Phi Long chính là cao thủ võ lâm phi tường đi vách. Bởi vậy Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang không dám kiêu ngạo như vậy nữa, trước mặt đặc vụ Phi Long đều tỏ ra kém hơn một bậc.
Trương Lượng Quang nhìn Lưu Phi Yến với ánh mắt sắc bén, sau đó giương súng đã mở bảo hiểm lên, ngay lúc đó Lưu Phi Yến từ từ tiến về phía cửa. Vừa mở cửa thì thấy hai người đàn ông mặc thường phục đang đứng trước cửa, họ nhìn thấy một Lưu Phi Yến căng như dây đàn, một Trương Lượng Quang tay nắm chắc súng không khỏi phì cười. Người bên trái đưa cho Lưu Phi Yến giấy chứng nhận rồi nói:
- Tôi là Hoàng Long Hùng, còn vị này là chiến hữu của tôi Trương Kim Hạo. Chúng tôi đích thực là do Kiểm sát trưởng Lâm phái tới mọi người không phải lo lắng.
Lưu Phi Yến vừa kiểm tra giấy chứng nhận vừa nghĩ thầm: "Bổn cô nương có thể không khẩn trương được sao? Đêm qua suýt chút nữa thì mất mạng rồi".
Gần một phút sau, Lưu Phi Yến xác định giấy chứng nhận đúng là thật, gật đầu với Trương Lượng Quang, lúc đó Trương Lượng Quang mới thu súng lại rồi để Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vào phòng. Sau khi Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vào phòng, nhìn thấy Sở Thiên coi như không thấy ai tự nhiên ăn bánh bao, uống sữa đậu nành không khỏi có chút kinh ngạc. Sao lại có một thằng trẻ con vẫn còn hôi sữa ở đây? Không lẽ bên cạnh Kiểm sát trưởng Lâm thực sự không còn người nữa? Cũng phải, nếu không thì cũng không phái năm người bọn họ xuống trợ giúp Lâm Ngọc Thanh. Thảo nào đêm qua hung hiểm như vậy, thì ra là do mấy người không có bản lĩnh gì ở đây bảo vệ bệnh nhân. Nhìn dáng vẻ cầm súng như mạng sống của họ thì đoán được đêm qua nếu không có hai khẩu súng đó thì sớm đã bị tên hung đồ đó đắc thủ rồi. Hơn nữa, tên hung đồ có lẽ cũng là một người vô dụng mới đó đã bị hai khẩu dọa phát khiếp rồi. Nếu như gặp hung đồ cỡ như đặc vụ Phi Lọng bọn họ thì dù có thêm mấy khẩu súng nữa thì họ vẫn sẽ lấy được mạng của Lưu Đại Dũng.
Tuy trong lòng Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghĩ như vậy nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn khách khí hỏi thăm thương tích của Lưu Phi Yến với Trương Lượng Quang cùng tình hình đêm qua. Khi nghe đến cậu thanh niên ngồi ăn bánh bao, uống sữa đậu nành chính là người đánh bại hung đồ thì trong lòng họ chỉ có chút kinh ngạc chứ không hề để tâm. Nghĩ thầm một cậu học sinh cấp ba thì có gì lợi hại chứ, đoán chắc là Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đã quá khoa trương rồi, tên hung đồ càng lợi hại thì thành tích của họ sẽ càng thêm phần vinh quang.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cũng là người có kinh nghiệm phong phú, thuật lại câu chuyện, từ nét mắt của Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo có thể thấy hai viên đặc vụ Phi Long này không hề tin lời họ nói. Tuy vẻ bề ngoài thì khách khí nhưng thực chất bên trong lại giống hệt họ của trước kia: tuổi trẻ kiêu ngạo. Xem ra hai viên đặc vụ Phi Long này nếu không chịu chút khổ cực thì sẽ không biết khiêm tốn phần nào. Cũng may lúc này Sở Thiên không biết Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đang nghĩ gì nếu không thì nhất định sẽ phì hết sữa đậu nành ra mất. Chỉ một đêm mà Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đã đem câu "ngựa non háu đá" chuyển sang cho hai viên đặc vụ Phi Long.
Sau khi Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến thuật lại hết sự việc liền đi ra ngoài tìm bác sĩ kiểm tra cho Lưu Đại Dũng lần nữa. Còn muốn bệnh viện phái một bác sĩ cùng một y ta đi cùng họ hộ tống Lưu Đại Dũng trở về nhà khách Duyên Quang. Bên bệnh viện cũng nghe qua tên tuổi của Lâm Ngọc Thanh nên tự nhiên sẽ vui vẻ cung cấp người phục vụ cho vị Thiết diện Bao Công này. Thế là phái một già bác sĩ có thâm niên cùng y tá trưởng theo bọn Lưu Phi Yến quay về.
Lúc này Sở Thiên đã ăn xong bữa sáng, xoa cái bụng no tròn của mình rồi nhìn Trương Lượng Quang và hai viên đặc vụ Phi Long đang bận rộn thu xếp, đợi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, lúc đẩy Lưu Đại Dũng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Hoàng Long Hùng quay đầu lại nói với Sở Thiên:
- Người anh em này, giao người cho chúng tôi là được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.
Hoàng Long Hùng biết Sở Thiên không phải nhân viên của cục Công - Kiểm, chỉ là cậu học sinh cấp ba nhiệt tình giúp đỡ mà thôi. Thế nên không muốn người không liên quan bị cuốn vào vụ án này, cũng không muốn Sở Thiên bị liên lụy.
Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi đã hứa với Kiểm sát trưởng Lâm, phải hộ tống mọi người đến nơi làm việc rồi mới rời khỏi.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nhìn nhau cười. Hẳn họ cảm thấy rất buồn cười với từ "hộ tống" mà Sở Thiên. Hai người họ là đặc vụ Phi Long còn cần người hộ tống sao? Đầu tiên không nói tới thuật bắn súng bách phát bách trúng của họ, chỉ nói đến chiến đấu, cho dù có tám hay mười tên sát thủ đến thì họ đều có thể đối phó được. Huống hồ thanh thiên bạch nhật thế này, thì dù sát thủ có lợi hại đến mấy cũng sẽ không điên cuồng giết người trên đường như vậy. Nhưng nếu Sở Thiên kiên quyết muốn hộ tống thì cứ làm theo ý cậu ta, cũng để cho cậu ta được mở mang kiến thức về uy danh của đặc vụ Phi Long.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ắt hẳn biết Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghĩ gì, vì vậy thầm than thở thêm lần nữa: tuổi trẻ kiêu ngạo.
Vừa tiến vào bãi đỗ xe, Sở Thiên liền cảm thấy một không khí đầy nguy hiểm đang ở đó, vội nói:
- Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm.
Lưu Phi Yến, Trương Lượng Quang rất tin lời Sở Thiên, vội vàng rút súng ra, mở chốt bảo hiểm, dần cảnh giác đồng thời an ủi bác sĩ và y tá không cần lo lắng.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vừa nghe Sở Thiên nói có nguy hiểm liền rút súng ra theo phản xạ tưởng rằng tên tiểu tử này phát hiện ra điều gì đó, nhưng ngay lập tức lại chỉ thấy một bãi đỗ xe yên tĩnh liền mắng thầm Sở Thiên: đa nghi.
Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau cây cột hiện ra, cản đường đi của bọn Sở Thiên.
[hide]
Trị Ban Y Sinh sau khi chết, còn dư lại ban đêm tức thì lộ ra tương đối bình tĩnh, Trương Lượng Quang xuất hiện ở bày ra giấy chứng nhận về sau, đem bệnh viện phương diện cùng chạy tới cảnh sát đều xử lý thỏa đáng, còn lại để cho cảnh sát ở lại bệnh viện hỗ trợ cảnh giới. Bác sĩ cho Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến xử lý xong miệng vết thương về sau, liền tại Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến giám sát hạ giúp đỡ Lưu Đại Dũng toàn diện kiểm tra rồi một lần, tình huống hài lòng, đoán chừng sáng ngày thứ hai có thể tỉnh lại, lúc này thời điểm, mọi người mới yên tâm lại.
Tại Lưu Phi Yến vội vàng cho Lâm Ngọc Thanh báo cáo tình huống thời điểm, Sở Thiên đã theo cái khác phòng bệnh lấy ra hai giường chăn, mền, tại Lưu Đại Dũng phòng bệnh xốc lại chăn đệm nằm dưới đất đến, nằm xuống lúc trước, còn cùng Trương Lượng Quang nói: “Đêm nay, không có hung đồ lại đến á..., các ngươi cũng hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, thật sự lo lắng, hãy cùng Lưu Phi Yến luân phiên cắt lượt, bảo trì chút tinh lực mới là vương đạo.” Sau đó liền thư thư phục phục nằm xuống.
Dựa theo Trương Lượng Quang trước kia nóng nảy, đã sớm mắng đi qua, lúc nào còn ngủ ngon a..., nhưng bây giờ Trương Lượng Quang đã không có nhuệ khí, hơn nữa Sở Thiên biểu hiện ra ngoài năng lực đã khuất phục bọn hắn, bọn họ là thuộc về cái loại này ai mạnh hung hãn liền sùng bái ai, nghe theo ai người, những cái... Kia nhu nhược vô năng người đi hướng sẽ chỉ làm bọn hắn xem thường, đây cũng là bọn hắn vì cái gì cho tới nay chỉ phục Lâm Ngọc Thanh nguyên nhân, cho nên Trương Lượng Quang hiện tại nhìn thấy Sở Thiên nằm xuống, cũng không có gì bất mãn, ngược lại cảm thấy đó là nên phải đấy, bởi vì Sở Thiên đánh bại cường hãn vô cùng Trị Ban Y Sinh.
Cái này sau nửa đêm thật sự rất yên tĩnh, yên lặng làm cho người ta buồn ngủ liên tục.
Sở Thiên thật một giấc ngủ tới hừng sáng, xoa xoa con mắt, ngồi dậy, lại trông thấy trong phòng bệnh Lưu Phi Yến đang mạnh mẽ đánh tinh thần thủ vệ tại Lưu Đại Dũng trước giường bệnh mặt, vành mắt cùng gấu trúc tựa như, hiển nhiên là một đêm không ngủ, cũng thật sự là làm khó nàng, vì tận chức tận trách, liền nữ nhân thích chưng diện không thức đêm mục đích cũng không tuân thủ, Sở Thiên nghĩ đến chính mình mỹ mỹ ngủ một giấc, trong nội tâm có vài phần áy náy, hoàn xem bệnh phòng, nhưng không có phát hiện Trương Lượng Quang, vừa định lối ra hỏi Lưu Phi Yến, lại phát hiện cửa phòng bệnh mở, Lưu Phi Yến nắm súng tay không khỏi bỗng nhúc nhích.
Cửa phòng mở ra rồi, Trương Lượng Quang bưng lấy nhất túi lớn bánh bao cùng sữa đậu nành, còn có mấy chén cháo vào được, nhìn thấy Sở Thiên đã tỉnh lại, cười cười nói: “Sở Thiên, Phi Yến, tranh thủ thời gian tới đây ăn điểm tâm, mới mẻ xuất hiện sữa đậu nành, bánh bao, còn có cháo gạo đâu.”
Lưu Phi Yến nở nụ cười một chút, cái này Trương Lượng Quang hiển nhiên như một người bán hàng rong, Sở Thiên tiến lên vỗ vỗ Lưu Phi Yến tay, nói: “Khẩu súng thu lại a, ngươi chỉ có một tay năng động, lại cầm lấy súng, như thế nào ăn điểm tâm à?”
Trương Lượng Quang cũng phụ họa nói: “Đúng vậy a, thiên đều sáng, hung đồ sẽ không tới, Lâm kiểm sát trưởng phái tới người cũng đã trên đường rồi, muộn một chút muốn hộ tống Lưu Đại Dũng đi chỗ làm việc dưỡng thương.”
Lưu Phi Yến đang khuyên nói rằng, rốt cục thu hồi súng, ánh mắt lại vẫn không tự chủ được nghiêng mắt nhìn lấy cạnh cửa, hiển nhiên nàng đối với chuyện tối ngày hôm qua lòng còn sợ hãi, thấy không động tĩnh gì, rốt cục cầm lấy bánh bao cắn, hương nồng bánh đậu trượt vào trong miệng của nàng, nghĩ đến tối hôm qua thiếu chút nữa bị mất mạng, nàng lần thứ nhất phát giác, nguyên lai nóng hổi bánh bao ăn ngon như vậy.
Thỏa đáng Sở Thiên ăn vào đệ tứ bánh bao thời điểm, cửa phòng đột nhiên bị gõ, Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến bay nhanh ném bánh bao, móc súng lục ra, vô cùng cảnh giác cùng khẩn trương nhìn xem cửa phòng, Sở Thiên lại như cũ không sợ hãi không sá ăn bánh bao, uống vào sữa đậu nành, Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến không tự chủ được nở nụ cười một chút, cái này Sở Thiên, thật sự là bảo trì bình thản a...
Cửa lại tiếp tục bị gõ vang, Trương Lượng Quang khẽ quát một tiếng: “Ai à?”
Ngoài cửa truyền đến bình thản hữu hảo thanh âm: “Lâm kiểm sát trưởng phái tới đấy, Phi Long đặc công.”
Sở Thiên nghe xong không có phản ứng gì, đói bụng cả đêm, cái gì đều so ra kém ăn bánh bao chuyện lớn, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang nhưng là hít và một hơi, Phi Long đặc công lệ thuộc trung ương cục cảnh vệ, mỗi cái thân thủ phi phàm, một cái đội viên hàng năm sẽ có một phần ba thời gian tiến hành phong bế huấn luyện, trong khi huấn luyện cho kể cả xạ kích, điều khiển, bắt, đột kích, hóa trang các loại..., một gã hợp cách Phi Long đặc công, theo móc súng đến lên đạn đến xạ kích nên tại giây bên trong hoàn thành, mặc đáy bằng giày chạy bộ trăm mét tốc độ là giây, bọn hắn còn muốn cầu nắm giữ vận động trong xạ kích, lái xe xạ kích súng súng tất trúng hồng tâm, hơn nữa hầu như từng đặc công đều có thể dùng bình thường may quần áo cương châm bắn thủng ngăn cản centimet dầy thủy tinh, cho nên Phi Long đặc công tại rất nhiều người trong mắt chính là phi tường đi vách tường võ lâm cao thủ. Cho nên, Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến lại như thế nào tuổi trẻ khinh cuồng, tại Phi Long đặc công trước mặt đều lộ ra thấp một đoạn.
Trương Lượng Quang hướng Lưu Phi Yến đưa mắt liếc ra ý qua một cái, sau đó giơ lên mở ra bảo hiểm súng ngắn, Lưu Phi Yến tức thì đi từ từ hướng cạnh cửa, mở cửa vừa nhìn, lưỡng danh bình thường nam tử đứng ở cửa ra vào, nhìn xem bị thương Lưu Phi Yến cùng cầm lấy súng Trương Lượng Quang, không khỏi cười cười, bên trái nam tử đưa cho Lưu Phi Yến giấy chứng nhận, nói: “Ta là Hoàng Long Hùng, vị này chính là ta chiến hữu Trương Kim Hạo, chúng ta thật sự là Lâm kiểm phái tới đấy, các ngươi không cần khẩn trương.”
Lưu Phi Yến vừa tra xét giấy chứng nhận bên cạnh thầm nghĩ: Bổn cô nương có thể không khẩn trương sao được? Tối hôm qua thiếu chút nữa mệnh cũng bị mất.
Không sai biệt lắm một phút đồng hồ về sau, Lưu Phi Yến xác định đây là thật, hướng Trương Lượng Quang gật gật đầu, Trương Lượng Quang mới thu hồi súng đến, lại để cho Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo tiến đến phòng bệnh, Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo sau khi đi vào, nhìn thấy đang không coi ai ra gì ăn bánh bao uống sữa đậu nành Sở Thiên, không khỏi có chút kinh ngạc, như thế nào nơi này có cái miệng còn hôi sữa hài tử? Chẳng lẽ Lâm kiểm bên người thật sự không ai rồi hả? Cũng thế, nếu không cũng sẽ không phái bọn hắn năm cái xuống hiệp trợ Lâm Ngọc Thanh. Trách không được tối hôm qua như vậy hung hiểm vô cùng, nguyên lai đều là mấy cái không có bản lãnh gì người đang nơi đây bảo hộ người bệnh, xem bọn hắn nắm súng như mạng bộ dạng, đoán chừng tối hôm qua không có cái kia hai chi súng, sớm đã bị hung đồ đắc thủ rồi, hơn nữa cái này hung đồ cũng hẳn là người vô năng, bị hai chi phá súng liền hù ngã rồi, nếu như vô tình gặp hắn như chính mình như vậy Phi Long đặc công thân thủ hung đồ, nhiều hơn nữa mấy khẩu súng cũng có thể lấy Lưu Đại Dũng tánh mạng.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo trong nội tâm tuy nhiên nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện ra hay là khách khách khí khí đích hướng về Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang hỏi đến thương thế cùng tối hôm qua tình huống, nghe tới tất nhiên ngồi lấy ăn bánh bao uống sữa đậu nành người trẻ tuổi đem hung đồ đánh bại, trong nội tâm cũng chỉ là có chút kinh ngạc một chút, cũng lơ đễnh, nghĩ thầm một cái học sinh cấp ba có thể có cái gì lợi hại, đoán chừng là Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang nói ngoa, đem hung đồ nói càng lợi hại càng có thể cho chính mình bị thương thêm vào vài phần vinh quang.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cũng là lịch duyệt phong phú chi nhân, nhìn mặt mà nói chuyện cũng là vô cùng rất nhỏ, theo Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo sắc mặt cũng có thể thấy được, hai cái này Phi Long đặc công cũng không tin tưởng bọn họ theo như lời nói, tuy nhiên mặt ngoài khách khí, thực chất ở bên trong nhưng là cùng bọn họ trước kia giống nhau: Tuổi trẻ khinh cuồng. Xem ra hai cái này Phi Long đặc công không ăn chút đau khổ chắc là sẽ không có chỗ thu liễm được rồi. May mắn lúc này, Sở Thiên không biết Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang suy nghĩ cái gì, nếu không, sữa đậu nành là tuyệt đối muốn phun ra đến đấy, trong vòng một đêm, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang sẽ đem chính mình đưa cho bọn họ “Tuổi trẻ khinh cuồng” chuyển tới hai cái này Phi Long đặc công trên người.
Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến đem sự tình sau khi nói xong, liền đi ra ngoài tìm thầy thuốc lần nữa cho Lưu Đại Dũng kiểm tra một lần, còn muốn bệnh viện phái cái bác sĩ cùng hộ sĩ theo chân bọn họ cùng một chỗ hộ tống Lưu Đại Dũng quay về Duyên Giang nhà khách, bệnh viện phương diện cũng nghe qua Lâm Ngọc Thanh tên tuổi, tự nhiên vui vì ‘thiết diện Bao Công’ Lâm Ngọc Thanh người cung cấp phục vụ, vì vậy phái cái thâm niên lão bác sĩ cùng y tá trưởng đi theo Lưu Phi Yến bọn hắn trở về.
Lúc này Sở Thiên sớm đã ăn xong bữa sáng, vuốt tròn vo bụng xem Trương Lượng Quang cùng hai vị Phi Long đặc công bề bộn đến bề bộn đi, đợi hết thảy đều làm thỏa đáng, phụ giúp Lưu Đại Dũng đi dưới mặt đất bãi đỗ xe thời điểm, Hoàng Long Hùng quay đầu lại cùng Sở Thiên nói: “Vị tiểu huynh đệ này, người giao cho chúng ta là được rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi đi.” Hoàng Long Hùng đã biết rõ Sở Thiên cũng không phải là công - kiểm - pháp nhân viên, chẳng qua là nhiệt tâm giúp người học sinh cấp mà thôi, vì vậy không muốn Sở Thiên loại này người không liên quan sĩ cuốn vào bản án, cũng không muốn Sở Thiên Thành là liên lụy.
Sở Thiên nhàn nhạt nói: “Ta sẽ về nhà nghỉ ngơi đấy, nhưng ta đã đã đáp ứng Lâm kiểm, muốn đem các ngươi hộ tống tiến chỗ làm việc mới rời đi.”
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nhìn nhau cười cười, hiển nhiên đối với Sở Thiên nói lời cảm thấy rất là buồn cười, còn hộ tống bọn hắn, hai người bọn họ Phi Long đặc công yếu nhân hộ tống sao? Không nói trước bọn hắn không phát nào trượt thương pháp, chính là vật lộn, đến mười cái tám cái sát thủ, bọn hắn đều có thể đối phó, huống chi giữa ban ngày, càng lợi hại sát thủ cũng sẽ không bên đường giết người như vậy càn rỡ. Nhưng vậy mà Sở Thiên kiên trì muốn đưa, liền từ nào đó hắn tính tình a, cũng làm cho hắn mở mang kiến thức Phi Long đặc công uy danh.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang hiển nhiên biết rõ Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghĩ đến là cái gì, lần nữa trong nội tâm thầm than: Tuổi trẻ khinh cuồng.
Vừa tiến vào bãi đỗ xe, Sở Thiên cũng cảm giác được một cổ cực kỳ nguy hiểm khí tức tồn tại, vì vậy nói: “Mọi người cẩn thận, gặp nguy hiểm.”
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang hiển nhiên rất tin tưởng Sở Thiên lời mà nói..., bề bộn móc súng lục ra, mở ra bảo hiểm, cảnh giác lên, cũng an ủi bác sĩ cùng hộ sĩ không cần lo lắng.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vừa nghe Sở Thiên nói gặp nguy hiểm, cũng phản xạ có điều kiện lấy ra súng đến, cho rằng tiểu tử này chẳng lẽ phát hiện cái gì, lập tức nhìn thấy bãi đỗ xe một mảnh yên tĩnh, sẽ không do thầm mắng âm thanh Sở Thiên: Đa nghi.
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh theo cây cột (Trụ tử) sau lưng lòe ra, ngăn cản Sở Thiên đường đi của bọn hắn.
[/hide]