Trời về chiều. Màu đỏ rực nhuộm đỏ cả Kinh Thành.
Trở về hoa viên Tiềm Long, Sở Thiên sau khi đi thăm Dương Phi Dương và Chủ Đao Y Sinh về mới lấy lá thư tuyên chiến từ tay Phàm Gian xem qua, rồi để lại vào tay Phàm Gian rồi cười nói:
- Đường Vinh này làm việc gì cũng thật kỳ lạ, vừa tuyên chiến lại vừa đưa tài liệu của kẻ tấn công cho ta.
Phàm Gian gật đầu, lễ phép nói:
- Ông ta là một đối thủ đáng kính trọng.
Sở Thiên khẽ cười, trong thâm tâm cũng thầm thán phục con người đó, chậm rãi nói:
- Ông ta thực sự không hề đơn giản, bất luận là can đảm hay con người đều có vẻ hơn người. Đem theo có vài người mà dám đến Hồng Kông tìm tôi, phải biết rằng trong tay tôi có hàng nghìn anh em, cho dù mũi dao của họ có nhanh đến mức nào cũng không thể giết được hết vòng vây ấy.
Phàm Gian chăm chú nhìn hắn ta, trả lời một cách rõ ràng:
- Thiếu soái cũng là một người rất thẳng thắn, vì vậy không bao giờ làm chuyện đạo chích. Nhưng kẻ ly gián Bạch Vô Hạ lại khiến cho người ta khó hiểu, cô ta vốn dĩ nên ở Tam Giác Vàng phát huy tác dụng của bản thân, tại sao lại phải dẫn hơn 10 tay súng bắn tỉa đi tấn công Đường Môn, khiêu khích gây sự.
Sở Thiên bình thản cười nói:
- Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng thấy khó hiểu, hành động của cô ta cũng không có giá trị to lớn gì đối với Tam Giác Vàng, nhưng nghĩ đến Tưởng Thắng Lợi của Hắc đạo Sở tài phán, trong lòng tôi dường như đã hiểu ra điều gì đó, hành động của họ hình như là muốn giết chết Soái quân.
Phàm Gian có chút giật mình bỗng thốt lên:
- Chẳng lẽ?
Sở Thiên đưa tay chặn lại suy đoán của anh ta, điềm tĩnh nói:
- Không nên suy nghĩ quá nhiều, nó sẽ làm cho chúng ta mệt mỏi, hơn nữa Bạch Vô Hạ và những người kia cũng chết rồi, tạm thời Soái quân không còn nguy hiểm gì nữa. Bây giờ đối thủ mà chúng ta phải đối mặt chính là Đường Môn, rốt cuộc thì đêm nay sẽ bắt đầu, hai bang phái sẽ phải khai chiến toàn diện.
Phàm Gian gật đầu nói tiếp:
- Phàm Gian hiểu rồi, Hải Tử bọn họ đã trở về Kinh Thành, mười lăm phút sau có thể mở cuộc họp Soái quân cấp cao.
Sở Thiên vẫy tay nói:
- Được, cậu đi chuẩn bị đi.
Phàm Gian nghe lệnh đi làm.
Nhìn xa ráng chiều buông xuống, hoa viên Tiềm Long ngập tràn trong ánh vàng hoàng hôn, cả ngọn núi màu lá đỏ, tầng tầng lớp lớp, từng trận gió lạnh thổi qua, thấm mát vào tận tâm gan con người.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, khó lắm mới có được một buổi rảnh rỗi, nhưng e rằng đây là giây phút rảnh rỗi cuối cùng. Hắn vặn người, đi về phía phòng khách.
Chưa vào đến phòng khách, tiếng chuông điện thoại vang lên, Sở Thiên có chút bất ngờ liền nhấc máy lên nghe.
Đầu dây bên kia là tiếng của Chu Long Kiếm, trong lòng cười một cách đau khổ, cái lão hồ ly tinh này, vào giờ này còn gọi điện đến chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp, rồi định thần lại nói:
- Xin chào, Bộ trưởng Chu.
Lần này Chu Long Kiếm không khách khí, ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Thiếu soái, nghe nói Đường Môn đã gửi thư khiêu chiến đến Soái quân, đây có lẽ là cuộc chiến kịch liệt trong cả nước, xã hội đen trong nước chắc chắn sẽ loạn tung lên, điều này sẽ dẫn tới sự rối ren trong xã hội, một số kẻ đầu cơ sẽ nhân cơ hội này mà làm mưa làm gió.
Sở Thiên thản nhiên trả lời:
- Ý của Bộ trưởng Chu là?
Giọng điệu Chu Long Kiếm chậm lại nhưng khẩu khí vẫn như trước trả lời rõ ràng:
- Muốn biết phạm vi hoạt động của các cậu, suy cho cùng cũng là trọng trách của tôi, có một số việc mà trong lòng phải biết rõ, để tránh đến lúc làm tổn hại đến tình cảm của mọi nhau. Trung ương tuy chưa có thái độ rõ ràng nhưng không có nghĩa là sẽ không có thái độ gì.
- Nam Bắc giao chiến, không những hai bang phái thiệt hại về người và của, mà tôi Chu Long Kiếm cũng thở không ra hơi. Cuối cùng thì nhiều khu vực sẽ bị chia ra, khó mà có thể khôi phục lại như ban đầu. Quan trọng hơn cả là một khi hai bên chém giết lẫn nhau, tình hình khó mà có thể kiểm soát được, thậm chí còn liên quan đến sự ổn định của xã hội.
- Đậy cũng chính là điều mà Tô lão gia muốn nói đến.
Sở Thiên khẽ cười không chút do dự trả lời:
- Bộ trưởng Chu, vấn đề này Sở Thiên tôi e rằng khó để trả lời, tuyên chiến là do Đường Môn đưa ra, vì thế mức độ tấn công chủ yếu phải xem thái độ của Đường Môn, Soái quân có thể hứa với ông một điều, trước khi bị tấn công chúng tôi chắc chắn sẽ không tấn công, vì vậy về phần tôi ông có thể yên tâm được rồi.
Chu Long Kiếm có chút bất ngờ, trên mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu, chậm rãi nói:
- Thiếu Soái trước giờ thích chế ngự kẻ khác, giờ sao lại ngồi im chờ kẻ khác đến khiêu chiến vậy? Ý của tôi không phải là muốn các cậu từ bỏ cuộc chiến, mà là muốn biết rõ các cậu sẽ lựa chọn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng hay vẫn còn chút lý tính biết dừng lại?
Sở Thiên thản nhiên nói ra bốn chữ:
- Chiến đấu tới cùng.
Chu Long Kiếm thở vài hơi rồi trả lời một cách đầy ẩn ý:
- Vậy thì tôi biết nên làm gì rồi. Hai bên đã muốn chiến đấu tới cùng thì tôi sẽ để sở cảnh sát các tỉnh giải quyết việc chung, các cậu có trò gì thì dở hết ra đi, cuộc chiến này coi như là cuộc chiến của riêng giới giang hồ.
Sở Thiên cười không dứt, hắn từ trước tới giờ không tin có cuộc chiến của riêng giới giang hồ. Bất cứ sự việc gì cũng có mối liên quan tới nhau. Cuộc chiến giữa Đường Môn và Soái quân không chỉ phải mất vô số anh em để tìm được Bá Vương, đồng thời còn là cuộc đọ sức giữa giới thương nhân và quan trường. Chỉ là hiện tại nhân tố chính trị vẫn chưa thể có ảnh hưởng rõ lắm.
Suy nghĩ một lát, Sở Thiên nửa đùa nửa thật hỏi:
- Bộ trưởng Chu có nhận xét gì về cuộc chiến Nam Bắc này? Hoặc là thái độ của Trung Nam Hải ra sao?
Chu Long Kiếm khẽ than thở một cách thành thật:
- Mặc dù Soái quân không được vững chắc lâu năm như Đường Môn, nhưng bù lại về mưu lược thì lại có Thiếu soái anh thông minh trí tuệ, vì thế cuộc chiến Nam Bắc này chẳng ai có thể biết trước được ai thắng ai thua. Trung ương không cho rằng cuộc chiến của các cậu là đúng, nhưng lại sợ nếu cuộc chiến kéo dài sẽ ảnh hưởng tới tình hình trật tự xã hội.
Sở Thiên hiểu ý của ông ta, thản nhiên trả lời:
- Trận chiến này trong vòng nửa năm sẽ kết thúc.
Chu Long Kiếm gật đầu, còn nói thêm:
- Long Kiếm tôi cũng chỉ là quân cờ của chính phủ hiện tại, sau này khó tránh khỏi phải làm những chuyện không vừa ý với Soái quân, vì thế mong Soái quân lượng thứ.
- Ngườirong giang hồ, thân bất do kỷ, trong quan trường cũng vậy thôi. Dù gì đi nữa tôi cũng chúc cậu thắng ngay trong trận đầu.
- Thắng ngay trong trận đầu?
Sở Thiên có chút giật mình nhưng không nói gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sau khi gác máy, Chu Long Kiếm đứng ngẩn ra nhìn về phía Trường Thành xa xôi, âm thanh chiến tranh như vang dội ngay bên tai. Xét về mặt lý trí, ông ta không hề muốn Đường Môn và Soái quân quyết chiến trong thời kỳ ông ta đương nhiệm, nhưng về mặt cảm tính thì ông ta cũng muốn xem Đường Vinh và Sở Thiên, ai mới là kẻ mạnh.
Lý Thần Châu ngập ngừng đứng bên cạnh, cuối cùng cũng nói:
- Lão gia, ngài nói xem có phải là Đường Môn và Đường Kiến Quốc bị tập kích là do Sở Thiên gây ra hay không?
- Theo sự hiểu biết của tôi về cậu ta thì dường như cậu ta đâu có lỗ mãng đến như vậy. Hơn nữa thà tấn công giết Đường Vinh còn hơn là đi đánh lén ông lão Đường Kiến Quốc đã gần 70 tuổi.
Chu Long Kiếm đứng dậy cười nói:
- Thần Châu, có những việc không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét. Việc có phải là Sở Thiên tấn công hay không không quan trọng, quan trọng là Đường Môn muốn lấy cớ đấy để tuyên chiến. Theo dấu tích thì Đường Môn đã tích cực chuẩn bị cho trận chiến này 6 tháng trước rồi, vụ việc tấn công đúng lúc trở thành cái cớ cho bọn họ.
Lý Thần Châu bừng tỉnh ngộ gật đầu thử hỏi:
- Sở Thiên và Đường Vinh ai sẽ có cơ hội thắng lớn hơn?
Ánh mắt Chu Long Kiếm như dừng lại, không nhắc lại những lời mà đã từng nói với Sở Thiên, nhẹ nhàng trả lời:
- Sở Thiên, con người này anh hùng mưu lược hơn người, không chỉ thông minh mà còn tinh thông binh pháp, trên chiến trường là một mãnh tướng vô địch, mà thủ hạ của hắn ta luôn coi hắn ta như một vị thần, sự trung thành của thủ hạ đối với hắn ta không có gì phải nghi ngờ. Giao chiến với bọn chúng chẳng ai dám nói sẽ thắng.
Lý Thần khẽ thở dài, quả thật là như vậy.
Sau khi gác máy, thời gian cuộc họp của Sở Thiên cũng đến, thế là bước về phía mật thất.
Tổng bộ của Soái Quân ở gần Hắc Long Tower, tên là Kỳ Tích building. Nhưng Sở Thiên rất ít qua đó, tất cả mọi việc hầu như đều diễn ra ở hoa viên Tiềm Long. Vì thế những người thân quen đều gọi hoa viên Tiềm Long là trụ sở nhỏ.
Bước vào mật thất hào hoa rộng rãi, đập vào mắt Sở Thiên đầu tiên chính là cái đầu trọc bóng loáng. Không đợi Sở Thiên nói gì, Quang Tử đã nhảy ra, xoa bóp hai bên vai cho Sở Thiên hét lớn:
- Tam đệ, sao đi đến nơi Tư bản chủ nghĩa lại gầy đi thế này? Có phải nơi đó mạnh quá ăn hiếp cậu?
Sở Thiên dở khóc dở cười, Hải Tử cũng bước tới, cười ha ha rồi vỗ vai Sở Thiên nói:
- Tam đệ, vẫn tốt chứ? Lâu lắm rồi không gặp mà vẫn phong độ như xưa.
Rồi quay sang nhìn Quang Tử cười nói một cách nham hiểm:
- Bị ức hiếp hình như là cậu thì phải? Nghe nói còn bị vào nhà tù tội phạm Trung Sơn.
Quang Tử vốn đang rất tự hào đứng nghênh ngang thì bỗng chốc lại trở nên đau thương, bất đắc dĩ nói:
- Anh chỉ biết lấy điểm yếu của tôi ra nhạo báng tôi? Chẳng phải là do tôi sơ ý trúng phải gian kế của bọn chúng sao, hơn nữa, tôi vào trong nhà giam cũng vẫn rất phát triển, bất luận là giám thị trại giam hay phạm nhân, ai cũng nịnh bợ tôi.
Sở Thiên nhìn hai người anh em kết nghĩa mà thấy ấm lòng, giang hồ tàn khốc, nên tình nghĩa anh em vô cùng quý giá. Vội đưa tay nắm lấy vai của họ nói:
- Không ngờ hai người anh em lại vui tính đến thế, đầu tiên em còn tưởng các anh vì thế mà phát điên. Giờ thấy anh em đều tốt cả em yên tâm rồi.
Sở Thiên vừa nói vừa bước đến gần bàn hội nghị. Hội nghị cấp cao của Soái Quân không đông. Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình vẫn ở Tam Giác Vàng tập huấn cho quân đội của Sa gia.
Vì thế cuộc họp chỉ có Hải Tử, Quang Tử, Hắc Tiễn, Phương Tình, Phàm Gian và Thống soái của tử sĩ Soái quân Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên trong lòng có chút ngậm ngùi, xem ra nhân tài của Soái quân hiếm hoi quá, nhất định phải nhanh chóng bổ sung thêm nhân tài, nếu không đánh vài tháng thì đã bị Đường Vinh tiêu diệt hết, cũng có khi bị nhiều việc vặt làm cho mệt chết.
Sau giây phút hàn huyên ngắn ngủi, giọng nói của Sở Thiên làm mọi người giật mình:
- Tôi muốn trước tiên sẽ thất bại ba trận.
Đêm khuya, bí mật hoa viên.
Sở Thiên chắp tay đứng ở trong đình viện, vươn người ngọc lập áo trắng như tuyết.
Bên cạnh hắn dưới cây có một bếp lò, lô trên có ấm trà.
Nhìn từ xa hắn tuy nhiên còn là một thiếu niên, kỳ thật khóe mắt đã có không tương xứng hàm súc thú vị.
Cái kia loại thành thục mà tiêu sái phong thái vốn cũng không phải là bất luận cái gì người trẻ tuổi có thể học được như đấy.
Ánh mắt của hắn rơi vào xa xôi kinh thành phương hướng, tuy nhiên nhìn không tới chút nào cảnh tượng, nhưng bầu trời nhưng là quen thuộc mông mông bụi bụi cô đơn, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, quay người vì chính mình rót nửa chén nước trà, ngày mai phải trở về kinh thành tọa trấn chuẩn bị chiến tranh rồi, với mình mà nói, cái kia chính là vượt mọi khó khăn gian khổ nhiều năm huyết chiến.
Có lẽ vô số huynh đệ hội mất đi tánh mạng, có lẽ vô số địa phương hội sanh linh đồ thán, nhưng chiều hướng phát triển lại có cái biện pháp gì? Hai hổ bình an vô sự vĩnh viễn cũng chỉ là cái Thần Thoại, trong hiện thực nhất định là đến chết phương thôi, Sở Thiên nắm ấm áp nước trà cuối cùng không có uống đi vào, mà là chiếu vào trên mặt đất tóe lên bụi đất.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không có bao lâu liền gặp được Húc ca thân ảnh, hắn không nói gì, mà là đi tới vỗ nhẹ Sở Thiên bả vai, thượng vị giả khổ sở hắn tự nhiên sẽ hiểu, lúc trước cùng Đông Hưng xã liều chết liều sống thời điểm, hắn hận không thể đem mình giết đến chấm dứt phân tranh, đó là loại vinh quang, cũng là loại dày vò.
Sở Thiên ánh mắt tỉnh táo lợi hại kiên định, cho thấy hắn qua người trí tuệ cùng quyết tâm, hơn nữa mang theo vô cùng tự tin, khiến cho bất luận kẻ nào cũng không dám đánh giá thấp lực lượng của hắn, suy nghĩ sau một lát, hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, quay đầu đối với Húc ca nói: “Đêm nay đến đêm mai, ngươi muốn làm cho cả Hồng Kông hắc đạo loạn đứng lên.”
Húc ca hơi sửng sốt, không hiểu hỏi: “Loạn đứng lên?”
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, bình tĩnh đáp lại: “Nói thật, ta hiện tại không biết Đường Vinh sẽ đem chiến hỏa để ở nơi đâu, Từ Châu, Hàng Châu, thậm chí Thượng Hải cũng có thể, nhưng ta vừa rồi nghĩ nghĩ, hắn đánh Từ Châu không thành, như vậy mục tiêu liền tất nhiên sẽ đặt ở Hồng Kông, hắn muốn giải trừ nỗi lo về sau.”
Húc ca rót hai chén trà, đưa cho Sở Thiên về sau cười nói: “Đường Môn muốn nắm bắt Hồng Kông cũng không phải vài ngày sự tình, trước kia liền vô số lần trực tiếp hoặc là đường cong mưu đồ Hồng Kông, kết quả đều không công mà về, cho dù hắn đều muốn cầm Hắc Dạ xã khai đao thị uy, chúng ta mấy ngàn huynh đệ cũng không phải cừu non.”
Sở Thiên lắc đầu than nhẹ: “Tình huống hiện tại bất đồng, trước kia Hắc Dạ xã đúng độc lập hắc bang, hiện tại ai cũng biết lệ thuộc Soái quân, nếu như ta là Đường Vinh, khẳng định phải đem Hồng Kông đánh xuống, bằng không thì sau lưng có đem dao găm, chỉ sợ liền ngủ cũng không được an bình, nếu đổi lại là ngươi, chỉ sợ cũng là như vác trên lưng.”
“Cho nên, Đường Vinh đao nhọn hội chỉ hướng Hồng Kông, đến lúc đó mấy ngàn Đường Môn tinh nhuệ áp tới đây, cuộc sống của ngươi sẽ tương đối khổ sở, dù sao Soái quân nước xa khó với giải quyết gần khát, dù là ta tiến công Đường Môn khác chỗ hiểm thành thị, Đường Vinh cũng sẽ biết khiêng áp lực đem các ngươi nuốt vào, cái kia tại Soái quân đúng không ai tổn thất lớn.”
Húc ca hơi chút suy nghĩ, cảm giác Sở Thiên nói rất có đạo lý, lập tức mở miệng nói: “Cho dù Đường Môn muốn bắt hạ Hắc Dạ xã, ta lại để cho các huynh đệ đề cao cảnh giác chính là, cần gì phải lại để cho Hồng Kông hắc đạo loạn đứng lên đâu này? Nói như vậy, dù cho Đường Môn mặc kệ mất chúng ta, cảnh sát cũng sẽ biết để cho chúng ta chịu không nổi.”
Sở Thiên hiện lên sâu không lường được dáng tươi cười, lưng đeo tay nói: “Ta chính là muốn dùng cảnh sát đến đối kháng Đường Môn, nếu như Hắc Dạ xã đem toàn bộ Hồng Kông như vậy gà chó không yên, cảnh sát tất nhiên sẽ tăng cường Anti-Triads độ mạnh yếu, cảnh sát không chỉ có hội áp chế hắc đạo động tác, cũng sẽ biết mãnh liệt bài xích Đường Môn tiến đến quấy rối.”
“Tuy nhiên Hắc Dạ xã sẽ được tổn thất chút ít tràng tử cùng nhân viên, nhưng tại Đường Môn tương bính mà nói, có lợi nhất gấp trăm lần cũng không dừng lại, ít nhất bảo vệ sinh lực.”
Húc ca bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hướng Sở Thiên dựng lên ngón cái.
Sở Thiên uống cạn nửa chén trà, dáng tươi cười hiện lên một chút giảo hoạt, ung dung bổ sung: “Kỳ thật cái này loạn cũng là có thu hoạch đấy, ngươi có thể đem Hồng Kông bang phái toàn bộ quét xong, tại cảnh sát áp chế Hắc Dạ xã lúc trước, đem gia sản của bọn hắn tới trước cái cướp sạch sạch sẽ, như vậy có thể đền bù về sau tổn thất.”
Húc ca dài âm thanh cười to, khen: “Một mũi tên trúng hai con nhạn!”
Hai cái lúc về sau, Hồng Kông hắc đạo quả nhiên loạn cả lên, một ít bang phái đường khẩu đụng phải Hắc Dạ xã mãnh liệt trùng kích, vốn là tại trong khe hẹp sinh tồn bọn hắn ở vào mê hoặc bên trong, thậm chí không kịp cầu xin tha thứ đã bị chém giết thất linh bát lạc, bọn hắn danh nghĩa nơi cũng bị cướp sạch sạch sẽ.
Chỉ huy trận chiến này chính là Đại Phi cùng Sảng ca, mỗi người đô thống suất đám người ngựa thay phiên càn quét, bánh xe thức công kích đến đến, hai mươi mấy người bang phái không có năm cái lúc liền toàn quân bị diệt rồi, có chút người thông minh chạy tới Đông Hưng xã tìm kiếm che chở, nhưng bởi vì cầm không xuất ra tài vật tỏ vẻ thành ý, cũng bị Đông Hưng xã không lưu tình chút nào đuổi ra đến.
Đến bước đường cùng bọn hắn mất hết can đảm phía dưới, chỉ có thể hướng cảnh sát cầu cứu bảo đảm an toàn, cho nên tất cả khu cục cảnh sát điện thoại đều bị đánh cho liên tục, vốn là đen kịt cảnh sát cao ốc toàn bộ trở nên đèn đuốc sáng trưng, bị quấy mộng đẹp bọn cảnh sát bên cạnh hùng hùng hổ hổ, bên cạnh tìm tuyến nhân hiểu rõ tình huống.
Chờ bọn hắn tập trung Hắc Dạ xã thời điểm, càn quét đã tiến nhập khâu cuối cùng.
Cảnh vụ sở trưởng bách tại khắp nơi dư luận áp lực, rốt cục cũng phát ra liên hợp đánh hắc hành động, tại bệnh viện Tiếu Thanh Băng tự nhiên cũng biết bên ngoài chuyện đã xảy ra, trong nội tâm tuy nhiên nói thầm Sở Thiên cùng Húc ca đang đùa mấy thứ gì đó trò hề, nhưng vẫn là lại để cho thủ hạ của mình kéo dài hơn ' sau mới gia nhập cảnh sát liên hợp hành động.
Hắc Dạ xã bừa bãi hắc đạo cử động đã lại để cho cảnh sát kì quái, nhưng còn có càng làm cho bọn hắn nắm lấy không thấu đấy, cái kia chính là cảnh sát ngăn lại Hắc Dạ xã trái pháp luật hành vi thời điểm, bọn hắn đều không có như ngày xưa giống như kịch liệt phản kháng hoặc là chạy trốn, rất nhiều không chạy thoát được đâu Hắc Dạ xã thành viên đều thoải mái bên trên xe cảnh sát.
Thẳng đến hừng đông, song phương mới hơi chút thở dốc.
Sáng sớm bảy giờ, Hồng Kông sân bay.
[ truyen cua tui .
net ]
Húc ca tại đợi cơ đại sảnh nhìn xem sáng sớm tin tức, nghe tới cảnh sát muốn nghiêm khắc quét sạch hắc đạo thế lực thời điểm, trong miệng toát ra thực hiện được dáng tươi cười, quay đầu nhìn qua Sở Thiên mở miệng: “Tuy nhiên bị bắt đi người, che mười cái tràng tử, nhưng tại xã đoàn thực lực cũng không đáng lo, cảnh sát phát ra Triều Tiên gián điệp tiền thưởng liền đủ đền bù.”
Sở Thiên gật gật đầu, duỗi lưng một cái trả lời: “Đáng tiếc cái kia mười tám cỗ thi thể bị cảnh sát mãnh liệt muốn đi, bằng không thì có thể nhiều mấy ngàn vạn hao phí hao phí, đúng rồi, Húc ca, Đông Hưng xã đưa tới lão đầu kia, trước tiên đem thương thế của hắn khống chế được, sau đó từ trong miệng hắn đào chút ít có giá trị tin tức đến, mặt khác, cho Đông Hưng xã vạn.”
Húc ca cởi mở nở nụ cười vài tiếng, ý vị thâm trường nói: “Minh bạch!”
Sở Thiên quay đầu nhìn xem Thổ Pháo mấy huynh đệ, vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn nói: “Hỏa Pháo, các ngươi mấy huynh đệ hảo hảo bảo hộ Húc ca, nhớ kỹ, ta không tại Hồng Kông thời điểm, Húc ca chính là của các ngươi tuyệt đối lãnh đạo, muốn hoàn toàn nghe theo chỉ huy của hắn, ngàn vạn không nên cũng không có việc gì liền lấy súng chém giết cướp.”
Hỏa Pháo cười mỉa vài tiếng, vỗ lồng ngực nói: “Ân nhân yên tâm, Húc ca an toàn tuyệt đối không có vấn đề, người nào muốn động hắn lông tơ, trừ phi đạp trên huynh đệ chúng ta thi thể đi qua, về phần cướp bóc nha, trước kia là không có tiền không có biện pháp, hiện tại ân nhân cùng Húc ca mỗi tháng cho bọn ta nhiều tiền như vậy, ai còn chém giết cướp a...”
Thổ Pháo yếu ớt hỏi ra: “Đoạt nữ nhân biết không?”
Vừa dứt lời, Hỏa Pháo đá chân đi ra, mắng: “Đồ chó hoang!”
Mọi người ngăn không được cười to, tiếng cười lập tức che dấu chia lìa vẻ u sầu.
Từ xưa đến nay có người vui mừng có người lo.
Độc lập dân cư năm tầng.
Bạch Vô Hạ là một nữ nhân thông minh, tối hôm qua chỉ huy bắn tỉa tay đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, toàn bộ hoàn thành vô cùng xuất sắc, không chỉ có đem Đường Kiến Quốc cùng tất cả Đại đường chủ đánh chết thất linh bát lạc, nhưng lại lại để cho Đường Môn không có chút nào phát giác, theo thám thính đến tin tức phân tích, Đường Môn cùng Soái quân rất nhanh muốn khai chiến.
Hắn vì chứng minh là đúng tin tức cùng quan sát Đường Môn động tĩnh, chuẩn bị ở lâu cả buổi điều tra, khi nàng buổi sáng ăn xong bữa sáng, theo trên đường người được biết Đường Môn đã hướng Soái quân hạ chiến thư, tuyên chiến ngày chính là ngày mai thời điểm, hắn hầu như rơi lệ mặt mũi tràn đầy, đi tới cửa bên ngoài nơi hẻo lánh, cầm lấy điện thoại bấm Tưởng Thắng Lợi điện thoại.
Điện thoại vang lên ba cái liền đã thông.
Bạch Vô Hạ vẫn không nói gì, Tưởng Thắng Lợi đã hưng phấn mở miệng: “Vô Hạ, ngươi làm được rất không tồi! Ta đã nhận được tin tức rồi, Đường Môn ngay hôm đó hướng Soái quân khai chiến, xét thấy Đường Kiến Quốc sống chết không rõ, Trung Nam Hải khắp nơi lợi ích đại biểu cũng đạt thành hiệp nghị, giang hồ ân oán giang hồ giải quyết.”
Bạch Vô Hạ khiêm tốn cười cười, bình tĩnh trả lời: “Vô Hạ có tài đức gì thừa nhận Tưởng tiên sinh khích lệ, tất cả kế hoạch đều là nhĩ lão nhân gia an bài, Vô Hạ chỉ có điều ra chút ô-sin mà thôi, bất quá đối mặt thế cục bây giờ, Vô Hạ vẫn là rất cao hứng đấy, ít nhất có thể cho Sở Thiên sứt đầu mẻ trán.”
Tưởng Thắng Lợi cởi mở nở nụ cười vài tiếng, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy a, Sở Thiên cái kia tử tâm cơ rất sâu, đợi một thời gian khó tránh khỏi phát triển an toàn, đến lúc đó Đường Môn liền khó với kiềm chế hắn thậm chí sẽ bị hắn hủy diệt, cho nên ta chỉ có thể nghĩ biện pháp lại để cho Đường Môn sớm ngày đối với Soái quân động thủ, mới có thể nhìn thấy cục diện lưỡng bại câu thương.”
Bạch Vô Hạ gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn là có một chút khó hiểu, vì vậy cung kính đáp lại: “Tưởng tiên sinh sáng suốt, bất quá cái này nam bắc cuộc chiến, ta căn bản nhìn không ra ai phần thắng điểm hơn, Đường Môn căn cơ thâm hậu, Sở Thiên thông minh quả nhiên, vạn nhất cuối cùng là Soái quân diệt Đường Môn, chúng ta chẳng phải là lãng phí tâm huyết?”
Tưởng Thắng Lợi ha ha cười dài, lập tức hạ giọng lộ ra: “Yên tâm, ta sớm đã có hậu chước, ta cùng bảo đảo Trúc Liên bang đã đạt thành hiệp nghị, chờ Đường Môn cùng Soái quân chém giết hầu như không còn thời điểm, Trúc Liên bang hãy tiến vào đại lục tranh đoạt hắc đạo thiên hạ, lấy khí quan cầu vồng xu thế, diệt hai bang mỏi mệt chi sư, tự nhiên nước chảy thành sông.”
Bạch Vô Hạ trong nội tâm thầm than, gừng càng già càng cay.
Sau khi để điện thoại xuống, Bạch Vô Hạ quyết định tuân theo Tưởng Thắng Lợi chỉ thị, phản hồi Tam Giác Vàng trợ giúp Quốc Minh đảng đối phó đóng quân, đồng thời còn quyết định “nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo” đem Sa gia quân cũng cuốn vào tiến đến, tại trong khe hẹp tìm kiếm lớn nhất lợi ích cùng sinh tồn không gian, làm cho mình là quốc dân đảng cố gắng hết sức chút non nớt chi lực.
Thỏa đáng Bạch Vô Hạ hướng chỗ ở tiến gần thời điểm, trời sinh tính cảnh giác để cho nàng cảm giác được nguy hiểm, thân hướng lầu sáu đạp đi, không có đi ra vài bước liền gặp được rất nhiều cảnh sát xuất hiện, dùng nhanh như chớp xu thế đá văng ra cửa phòng, trong tay súng cảnh sát không lưu tình chút nào vào bên trong kích bắn.
Nương theo lấy dày đặc tiếng súng, trong phòng không ngừng vang lên kêu thảm thiết, không có bao lâu, vang trời nổ mạnh dựng lên, toàn bộ gian phòng bị nổ hoàn toàn thay đổi, cảnh sát lại khai ra hơn mười súng về sau, mới chen chúc mà vào, cũng không lâu lắm liền từ bên trong lôi ra mười bộ thi thể, toàn bộ vượt qua đặt ở trên hành lang.
Trốn ở trên lầu lối đi nhỏ hiểu rõ Bạch Vô Hạ bi thống không thôi, hắn không biết cảnh sát làm sao sẽ như thế tìm được nhanh chóng tìm được bọn hắn điểm dừng chân, cũng không biết là địa phương nào ra chỗ sơ suất, nhưng trong nội tâm rõ ràng mình tuyệt đối không thể đi xuống dưới, nếu không cũng sẽ bị cảnh sát ngăn lại đề ra nghi vấn, tiếp theo bại lộ thân phận.
Sau một lúc lâu, mấy cái thường phục trung niên nhân dẫn theo người trẻ tuổi đi vào bên cạnh thi thể, người cầm đầu đúng là Đường Môn quản gia Khương Trung, hắn dẫm ở gầy như que củi người trẻ tuổi, lạnh lùng mà hỏi: “Ngươi nói, có một nữ nhân hai lần hướng ngươi hỏi thăm Đường Môn sự tình, trả lại cho không ít tiền, hơn nữa hắn thì ở lại đây?”
Hắn tay thiện nghệ chưởng rộng mà dày lớn tùy thời tùy khắc đều nắm rất nhanh, như là từng giây từng phút đều tại nắm một cỗ lực lượng, tùy thời đều chuẩn bị mạo phạm người của hắn đánh bại, mỗi người ở trước mặt hắn nói chuyện đều được tâm cẩn thận, hắn nhưng lại ngay cả xem đều lười phải xem người khác, cũng chính là loại này uy nghiêm lại để cho hắn nho nhã tăng thêm vài phần cuồng dã.
Người trẻ tuổi lảo đảo bất ổn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau đó sợ hãi đáp lại: “Ngày hôm qua trong đêm, nữ nhân kia tìm ta do thám biết tin tức, ta cho rằng nàng là hiếu kỳ, cho nên sẽ đem nghe được sự tình nói cho hắn, không nghĩ tới hắn vậy mà cho ta nguyên, cuối cùng còn muốn vào ta số điện thoại, nói về sau có việc hỏi ta.”
“Lập tức ta liền nhận được Đường Môn mệnh lệnh: Mật thiết chú ý người xa lạ nghe ngóng tin tức, cho nên nữ nhân kia lần nữa ước ta thám thính tình huống, ta liền lưu lại tâm nhãn theo dõi hắn, xác định hắn ở chỗ này về sau liền hướng Đường Môn hồi báo cho, ta theo như lời đều là chắc chắn % đấy, tuyệt đối không có chút nào giấu diếm.”
Bạch Vô Hạ xuyên thấu qua hành lang khe hở xem xét, nhìn vài lần không khỏi chấn động, nguyên lai người trẻ tuổi kia dĩ nhiên là chính mình thám thính tin tức người, xem ra là chính mình liên tục hỏi thăm tin tức đưa tới chú ý, lập tức không dám có chút dừng lại, chịu đựng bi phẫn liền hướng mái nhà đi đến, đằng sau có thể nhảy đến lân cận mái nhà.
Tiếng bước chân của nàng lập tức đưa tới Khương Trung chú ý, hắn theo người trẻ tuổi trên người vượt qua, dẫn vài tên thân tín liền đi lên lầu đến, lập tức nghe được tiếng bước chân gia tốc khuynh hướng, sắc mặt khẽ biến thành hơi âm trầm, bề bộn đi nhanh hướng trên lầu phóng đi, vẫn không quên nhớ lên tiếng: “Phái người bên ngoài bố khống!”
Khương Trung vừa mới lên tới tầng cao nhất, lại phát hiện sân thượng cửa sắt bị khóa trái rồi, trong mắt xẹt qua sát cơ,, chân sẽ đem cửa hung hăng đá văng ra, sau đó cực kỳ nhanh chóng vọt đến sân thượng, vừa vặn nhìn thấy nổi danh nữ tử đứng ở biên giới hướng lân cận tầng trệt nhảy lên, vì vậy khóe miệng có chút rút động, trở tay theo cảnh sát cầm trong tay qua súng cảnh sát bóp.
‘Rầm rầm rầm!’
Liên tục ba phát vang lên, đang muốn thoát đi hiểm cảnh Bạch Vô Hạ bước chân còn không có bước ra, bên trái bả vai đã bị viên đạn đánh trúng, cả người tựa như gãy cánh chim chóc hướng dưới lầu mất đi, nhiều năm ứng biến năng lực để cho nàng sinh ra khí lực bắt lấy điều hòa hộ thiết, thân thể ở giữa không trung phiêu diêu bất định.
Đợi nàng ổn định thân thể thời điểm, Khương Trung đã tại biên giới thò đầu ra, khẽ hừ nhẹ vài tiếng, lạnh lùng nói: “Ngươi ngược lại là thoát được rất nhanh đấy, thiếu chút nữa để cho ngươi này cá lớn lọt lưới rồi, nói một chút, tại sao phải do thám biết tình huống Đường Môn? Tối hôm qua tập kích sự kiện đúng không phải là các ngươi làm được?”
Bạch Vô Hạ trong mắt bắn ra lửa giận, khinh thường chằm chằm vào Khương Trung, trời sinh tính thông minh hắn biết mình lành ít dữ nhiều, vì vậy sắp chết sinh ra độc kế, nhịn đau đau quát: “Chính là ta làm được thì như thế nào? Có bản lĩnh ngươi hiện tại liền nổ súng giết ta, Thiếu soái sẽ vì chúng ta báo thù rửa hận đấy!”
Khương Trung khinh thường nhìn qua hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi là Soái quân người?”
Bạch Vô Hạ cao ngạo giương đầu lên, tự hào trả lời: “Đương nhiên!”
Khương Trung trong nội tâm rõ ràng đây là châm ngòi ly gián gian kế, vì vậy quyết định cầm hắn đến trêu đùa, mặt mũi tràn đầy bình tĩnh cười nói: “Ngươi chẳng phải muốn nhìn Đường Môn cùng Soái quân khai chiến không? Thiếu soái tối hôm qua đã suốt đêm đến Đường Môn giải thích, hắn tuyệt đối không có sai khiến bất luận kẻ nào tập kích Đường Môn, mà đại ca của chúng ta cũng tin tưởng hắn rồi.”
Bạch Vô Hạ hơi sửng sốt, ngăn không được đặt câu hỏi: “Làm sao có thể? Đường Môn không phải hướng Soái quân hạ chiến thư sao? Đường Môn làm sao sẽ tin tưởng Sở Thiên đâu này?”
Khương Trung từ chối cho ý kiến cười cười, ánh mắt nghiền ngẫm trả lời: “Hạ chiến thư chính là vì dẫn các ngươi đi ra, trong thâm tâm hai bang lại tốt lắm, nếu như không làm như vậy, ngươi như thế nào lại lại thám thính tin tức bại lộ chính mình đâu này? Tuy nhiên các ngươi tối hôm qua làm được sự tình gọn gàng, nhưng ngươi cũng quá nâng lên chính mình, nhìn Đường Môn khả năng.”
Bạch Vô Hạ nghe được Đường Môn cùng Soái quân khai chiến là giả, cả người đều trở nên ngu ngơ rồi, thì thào tự nói lặp lại: “Làm sao có thể? Làm sao có thể?”
Khương Trung lưng đeo tay, nhàn nhạt nói: “Nói đi, ai phái ngươi tới đấy!”
Bạch Vô Hạ tựa hồ không có nghe thấy hắn mà nói, nghĩ đến chết thảm mười tên huynh đệ cùng với không có đạt thành mục đích, hắn mất hết can đảm cười dài đứng lên, lập tức buông tay ra hướng phía dưới ngã đi, lầu tuy nhiên không cao lắm, nhưng với ngã chết người.
Khương Trung có chút sững sờ, lập tức có chút than nhẹ.