Tin tức ban 3 khối 12 trường trung học phổ thông Thiên Đô có một học sinh thông hiểu văn thơ khiến Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa cũng phải bội phục nhanh chóng truyền đi khắp trường. Khi đến tai Sở Hân Hân ban 6 lớp 12 cô liền không cho đó là đúng. Chỉ cho rằng một đám người nào đó tung tin vịt. Anh họ Sở Thiên là người thế nào cô đã thấy tận mắt. Trước kia cô còn có vài phần hảo cảm với anh họ, nhưng dần dần bị cha mẹ tác động nên ngày càng xem thường Sở Thiên, coi Sở Thiên là kẻ trời sinh vô dụng. Ở cùng nhau bao nhiêu lâu như vậy nhưng cô chưa hề thấy hắn có ưu điểm gì huống chi là thông hiểu văn thơ. Người Sở Hân Hân yêu thích chính là Trương Vạn Giang. Cô cảm thấy người này tài hoa xuất chúng, gia cảnh tốt, tương lai khó mà lường được. Nếu như có thể lấy Trương Vạn Giang, cuộc đời về sau sẽ rất hạnh phúc, vì vậy cô luôn tìm cách làm quen với gã.
Học sinh trường Thiên Đô đều ăn cơm ở căng tin trường, ngoại trừ sự tiện lợi, còn có thể tiết kiệm thời gian. Mà thật ra thì làm vậy nhà trường cũng dễ dàng quản lý, thu được lợi nhuận rất khả quan. Khương Tiểu Bàn kéo Sở Thiên tới căng tin, móc 100 đồng trong túi áo, nói:
- Sở Thiên, hôm nay bạn biểu hiện rất nam nhi, tôi cũng nhờ bạn mà cảm thấy nở mày nở mặt. Đi, hôm nay tôi mời bạn đi ăn đùi gà.
Sở Thiên mỉm cười, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Kim Lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*. Cái tên Sở Thiên nhất định sẽ vang danh thiên hạ.
* Câu này tác giả lấy trong Phong Vân. Nghĩa: Kim Lân há lại là vật trong ao, chỉ cần gặp được thời cơ là sẽ hóa rồng.
Đi vào căng-tin, Khương Tiểu Bàn bảo Sở Thiên đi tìm chỗ ngồi còn mình thì đi xếp hàng lấy đồ ăn. Sở Thiên nhàm chán ngồi một chỗ. Một nữ sinh xinh đẹp bê mâm chạy tới nói:
- Xin chào, tôi biết bạn nha. Bạn gọi là Sở Thiên, buổi sáng đánh Lí Kiếm, tên khốn đó nhẽ ra phải bị vậy sớm hơn. Tôi là Lâm Ngọc Đình, ban 1 lớp 12, tôi có thể ngồi đây hay không?
Lâm Ngọc Đình tươi cười rất đáng yêu, rạng rỡ. Sở Thiên thấy mặt nàng tràn ngập ánh mặt trời, không khỏi mỉm cười. Bàn này có 4 chỗ, mình và Khương Tiểu Bàn chỉ cần hai cái, vì vậy sờ sờ mũi, nói:
- Đương nhiên có thể. Được ngồi cùng người đẹp đương nhiên là một chuyện vui rồi. Chỉ có điều tôi muốn ăn nhiều hơn một bát cơm.
Lâm Ngọc Đình ngạc nhiên, nói:
- Sao lại vậy?
Sở Thiên mỉm cười đáp:
- Bởi vì tú sắc khá xan*!
*Tú sắc khả xan: Sắc đẹp cũng có thể ăn được.
Lâm Ngọc Đình tươi cười, cô bị vẻ thản nhiên trên mặt Sở Thiên làm si mê. Cô cảm thấy nam nhân này có ưu nhã, có hờ hững, có lạc quan, những thứ này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ.
Cuối cùng Khương Tiểu Bàn cũng xông ra được vòng vây bưng đồ ăn về. Thấy Lâm Ngọc Đình, nó đầy vẻ ngạc nhiên. Rừ lúc nào lại có thêm một mỹ nữ? Đối với Khương Tiểu Bàn mà nói đây đúng là cơ hội trăm năm khó gặp.
Sở Thiên giới thiệu hai người với nhau. Khương Tiểu Bàn lập tức đưa cánh tay mập tròn ra nói:
- Rất hân hạnh được quen bạn!
Lâm Ngọc Đình thấy biểu lộ chất phác của Khương Tiểu Bàn, mỉm cười, đưa tay ngọc thon thon ra:
- Rốt cuộc tôi biết vì sao bạn lại được gọi là Khương Tiểu Bàn rồi. Nhìn đồ ăn của bạn là có thể biết được nha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc này Sở Thiên mới phát hiện núi đồ ăn trước mặt. Trên mỗi mâm đều có hai cái đùi gà, hai quả trứng, một suất thịt bò lớn, cộng thêm mấy khúc cá, bên ngoài còn có một phần rau cùng mấy suất cơm. Sở Thiên thở dài, nói với Lâm Ngọc Đình:
- Không ngờ đúng là tôi phải ăn nhiều hơn một bát cơm thật.
Khương Tiểu Bàn không chút ngại ngùng, cắn một miếng đùi gà lớn, nói:
- Không có biện pháp, ai bảo hôm nay tôi cao hứng tới vậy. Hôm nay bạn trên bục giảng thao thao bất tuyệt về thơ văn khiến ngay cả Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa cũng phải bội phục, huống chi còn cản trở Trương Vạn Giang có cơ hội khoe mẽ. Tôi không những được thơm lây mà còn được hả giận.
Lâm Ngọc Đình giật mình nói:
- Hóa ra bạn chính là người thông hiểu văn thơ đó hay sao? Hiện tại mọi người đều đồn đại về bạn nha.
Sở Thiên gật nhẹ đầu thì từ bên cạnh một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Hừ, mèo mù vớ cá rán mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người, cho dù mày giỏi hơn nữa thì cũng không thể thay đổi kết quả kỳ thi đại học.
Sở Thiên không cần ngẩng đầu cũng biết đó chính là Trương Vạn Giang. Mặc dù mình không có tiếp xúc gì với gã nhưng qua mấy chuyện sáng nay cũng đủ thấy Trương Vạn Giang là một kẻ nhỏ mọn, gió chiều nào che chiều đó. Sở Thiên không muốn nhiều lời với người này, vì vậy chẳng thèm để ý tới gã.
Trương Vạn Giang thấy Sở Thiên không để ý tới mình, tức muốn điên nên, nói với Sở Hân Hân đứng cạnh đó:
- Hân Hân, chúng ta ngồi ở đây đi.
Sau đó ngồi xuống vị trí duy nhất còn trống ở bàn.
Sở Thiên không có bất kỳ phản ứng gì. Lúc này, Sở Hân Hân mở miệng:
- Sở Thiên, anh đi chỗ khác ngồi. Em muốn ăn cơm với Trương Vạn Giang.
Theo suy nghĩ của Sở Hân Hân, Sở Thiên nhất định sẽ ngoan ngoãn rời khỏi. Bởi vì Sở Thiên chưa bao giờ dám trái lời cô, nếu không về nhà thì hắn sẽ rất "thoải mái" đấy.
Nhưng đâu ngờ lần này Sở Thiên lại không nghe lời, cắn một miếng đùi gà. Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn cũng không nói lời nào, không để ý tới hai người Trương Vạn Giang.
Sở Hân Hân thấy Sở Thiên dám cả gan làm loạn, trái lệnh của cô, trong lòng uất hận bèn đem bát canh nóng trong tay hắt về phía Sở Thiên. Một chiêu này quá mức đột ngột, ai có thể ngờ tâm địa của Sở Hân Hân độc ác như vậy, dám dùng bát canh nóng hắt vào anh họ mình. Mắt thấy bát canh đã sắp tới nhưng Sở Thiên vẫn chăm chú ăn cơm, như không phát hiện ra, Khương Tiểu Bàn chấn động, Lâm Ngọc Đình che miệng thét lên.
- A....!
Một tiếng thét vang khắp phòng ăn, tất cả mọi người đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía này.
Canh nóng không đổ lên người Sở Thiên mà không hiểu tại sao lại chuyển tới người Trương Vạn Giang. Trương Vạn Giang bị bỏng, đau đớn hét toáng lên. Sở Hân Hân cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng hiện giờ cô không có thời gian suy nghĩ, vội vàng cầm khăn tay lau cho Trương Vạn Giang, miệng lo lắng nói:
- Rất xin lỗi, Vạn Giang. Em... em không biết tại sao lại hắt lên người anh, tha lỗi cho em!
Trương Vạn Giang vì Sở Thiên đã tức điên lên rồi, giờ lại mất thể diện trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm oán hận. Gã không thể trút giận lên Sở Hân Hân, chỉ ngang ngược vô lý chỉ vào Sở Thiên:
- Mày... mày dám đổ canh vào người tao. Tao đánh chết mày!
Nói xong gã cầm bát canh trong mâm của mình hất về phía Sở Thiên. Gã vốn tưởng rằng khoảng cách gần như vậy nhất định sẽ trúng, nhưng lại bỗng dưng cảm thấy dùng lực quá lớn, thân thể bị mất trọng tâm, ngã xuống ghế, bát canh trong tay bắn tung tóe khắp mặt gã.
Không biết từ lúc nào Sở Thiên đã đứng lên, ăn một miếng thịt bò, nói với Khương Tiểu Bàn:
- Tiểu Bàn, thịt bò ở đây quá dai, lần sau đừng mua nữa.
Khương Tiểu Bàn thấy Trương Vạn Giang thảm hại, lại nhìn sang Sở Thiên, lau mồ hôi nói:
- Tôi cũng nghĩ thế. Lần sau tới đây chỉ ăn đùi gà thôi.
Lâm Ngọc Đình thấy Sở Thiên thản nhiên, thong dong lại thêm vài phần thiện cảm. Cô thừa nhận chính mình đã động tâm với Sở Thiên!
Trương Vạn Giang giãy dụa đứng lên, cầm dao nĩa trong bộ đồ ăn, khua múa về phía Sở Thiên, miệng hô:
- Con mẹ mày, hôm nay tao phải giết tên phế nhân như mày!
Sở Thiên bắt đầu nổi giận, tiến tới một bước, tay không đoạt dao nĩa trong tay Trương Vạn Giang, một cước đá gã ngồi xuống ghế, lấy xương gà nhét vào mồm gã, lạnh lùng nói:
- Trương Vạn Giang, tao nói lần cuối, nếu tao còn gặp mày chửi người khác thì nhất định tao sẽ dùng cái xương gà này đâm vào cổ mày, để mày vĩnh viễn không thể nói được nữa!
Trương Vạn Giang nhìn ánh mắt Sở Thiên, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Hôm nay gã bị một tên "phế vật" làm nhục, nhưng gã tin Sở Thiên nói được là làm được. Bởi vì hắn cảm thấy Sở Thiên đã thay đổi, không phải là Sở Thiên có thể tùy ý bắt nạt ngày trước nữa. Thậm chí gã cảm thấy hàn khí của cái xương gà trong cổ họng, gã cũng bắt đầu sợ hãi, không dám tiếp tục mở miệng nhục mạ Sở Thiên.
Sắc mặt Sở Hân Hân rất khó coi, cô không biết từ lúc nào trở nên kiêu ngạo như vậy. Nhưng cô vẫn không sợ, cô có thể mượn uy thế của cha mẹ để hả giận thay cho Trương Vạn Giang. Cô chỉ vào Sở Thiên, oán hận nói:
- Sở Thiên, mày cứ chờ đó.
Sau đó cô kéo Trương Vạn Giang, tức giận rời khỏi căng-tin, cơm cũng quên không ăn.
Khương Tiểu Bàn không hiểu tại sao chỉ qua một đêm mà Sở Thiên lại thay đổi lớn tới vậy, nhưng nó không để ý tới điều đó. Sở Thiên hiện giờ rất cá tính, rất xuất sắc, ngay cả nó cũng cảm thấy kiêu hãnh lây.
- ---------------- Thiên Đô trung học cấp ba tam ban có một thông hiểu thi từ cũng lại để cho phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa bội phục gia hỏa, tin tức này tại cả buổi ở trong rất nhanh liền truyền khắp Thiên Đô trung học, rơi vào tay cấp ba ban Sở Hân Hân trong tai thời điểm, Sở Hân Hân rất không cho là đúng, nàng đương nhiên cho rằng đây chỉ là một tung tin vịt, biểu ca Sở Thiên cái gì mặt hàng, trong nội tâm nàng nhìn thấy tận mắt, trước kia nàng đối với cái này biểu ca còn có mấy phần hảo cảm, nhưng ở cha mẹ ngày càng dưới ảnh hưởng, cũng càng ngày càng xem thường Sở Thiên, cảm thấy Sở Thiên trời sanh là cái kẻ bất lực, cùng ở cùng một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ không gặp hắn có ưu điểm gì, huống chi thông hiểu thi từ? Sở Hân Hân thưởng thức đúng Trương Vạn Giang nam sinh như vậy, nàng vẫn cảm thấy Trương Vạn Giang tài hoa hơn người, gia cảnh lại tốt, tương lai tiền đồ tất nhiên bất khả hạn lượng, nếu như mình tương lai có thể cùng Trương Vạn Giang cùng một chỗ, cái này cả đời liền vô cùng hạnh phúc hoàn mỹ, cho nên Sở Hân Hân luôn tìm cơ hội cùng Trương Vạn Giang đi ra nhập.
Thiên Đô trung học đệ tử giữa trưa đều là tại tiệm cơm ăn cơm đấy, ngoại trừ thuận tiện đệ tử tiết kiệm thời gian, trường học rất tốt quản lý bên ngoài, đối với trường học nhà ăn lợi nhuận cũng có được không thể đoán chừng tác dụng, Khương Tiểu Bàn cao hứng lôi kéo Sở Thiên đi tiệm cơm, móc ra cái kia trong túi áo một trăm đồng, nói: “Sở Thiên, ngươi hôm nay chân tướng cái đàn ông, ngay cả ta đều đi theo ngươi tăng thể diện rồi, đẹp trai ngây người, đi, đi tiệm cơm mời ngươi ăn đùi gà.”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, những thứ này cũng chỉ là bắt đầu, Kim Lân há lại vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa rồng, ‘Sở Thiên’ cái tên này cuối cùng muốn ngạo thế mà đứng.
Đi vào tiệm cơm, Khương Tiểu Bàn tìm cái vị trí muốn Sở Thiên coi chừng, chính mình tắc khứ xếp hàng nhận lấy đồ ăn, Sở Thiên tất cả nhàm chán tại chỗ ngồi ngẩn người, một cái lớn lên tinh xảo nữ sinh bưng chén bát chạy tới, đối với Sở Thiên nói: “Xin chào, ta nhận thức ngươi ah, ngươi gọi Sở Thiên, buổi sáng khốc đập chết, đã sớm có lẽ đánh chết Lí Kiếm cái kia khốn kiếp rồi, ta là Lâm Ngọc Đình, cấp ba nhất ban, ta có thể không thể ở chỗ này ngồi xuống à?”
Lâm Ngọc Đình dáng tươi cười vô địch đáng yêu, dị thường sáng lạn, Sở Thiên đã gặp nàng tràn ngập dương quang thần sắc, không khỏi mỉm cười, cái bàn này bốn cái vị trí, mình và Khương Tiểu Bàn chỉ cần hai cái là được rồi, vì vậy sờ sờ cái mũi, nói: “Đương nhiên có thể, có thể cùng dáng tươi cười như vậy sáng lạn nữ hài chung sống một bàn, tự nhiên là kiện chuyện vui sướng tình, chỉ là của ta vừa muốn ăn nhiều một chén cơm.”
Lâm Ngọc Đình sững sờ, nói: “Tại sao phải ăn nhiều một chén cơm?”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười: “Bởi vì sắc đẹp thanh tú.”
Lâm Ngọc Đình cởi mở cười cười, lập tức bị Sở Thiên trên mặt nhàn nhạt thần sắc sở mê say, nàng cảm thấy nam sinh này trên người có ưu nhã, lạnh nhạt, lạc quan khí chất, điều này làm cho nàng rất thoải mái, rất vui vẻ.
Khương Tiểu Bàn rốt cục giết ra lớp lớp vòng vây, bưng hai phần đồ ăn đã trở về, nhìn thấy Lâm Ngọc Đình, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, lúc nào nhiều hơn cái mỹ nữ? Đây đối với hắn Khương Tiểu Bàn đúng trăm năm khó được gặp phải sự tình.
Sở Thiên nhàn nhạt cho bọn hắn giúp nhau giới thiệu một chút, Khương Tiểu Bàn lập tức duỗi ra mập tròn tay, nói: “Rất hân hạnh được biết ngươi.”
Lâm Ngọc Đình nhìn thấy Khương Tiểu Bàn chất phác biểu lộ, lại là mỉm cười, duỗi ra thon thon tay ngọc, nói: “Rốt cuộc biết ngươi vì cái gì gọi Khương Tiểu Bàn rồi, xem ngươi đồ ăn đã biết rõ a.”
Sở Thiên lúc này mới phát hiện bày ở trước mắt đồ ăn chồng chất dọa người, mỗi bản đồ ăn đều có hai cái đùi gà, hai cái trứng tươi, lớn phần thịt bò, còn có mấy khối thịt cá, cộng thêm một phần rau cỏ cùng mấy lượng cơm, Sở Thiên thở dài, đối với Lâm Ngọc Đình nói: “Không nghĩ tới ta thật sự muốn ăn nhiều một chén cơm.”
Khương Tiểu Bàn không chút nào ngượng ngùng, hung hăng cắn miệng đùi gà, nói: “Không có biện pháp, ta hôm nay thật sự thật cao hứng, ngươi đang ở đây ngữ văn khóa thượng đối thi từ thao thao bất tuyệt, lại để cho phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa đều bội phục, huống chi đem thích ra danh tiếng Trương Vạn Giang ép xuống, ta không chỉ có dính ngươi quang tăng thể diện, còn giải hận.”
Lâm Ngọc Đình giật mình nhìn xem Sở Thiên, nói: “Nguyên lai ngươi chính là cái kia thông hiểu thi từ gia hỏa à? Hiện tại đại gia đem ngươi truyền có thể thần.”
Sở Thiên vừa nhẹ gật đầu, bên cạnh một thanh âm truyền đến: “Hừ, chẳng phải mèo mù đụng với chuột chết sao? Có gì đặc biệt hơn người, hơn nữa, dù là ngươi càng lợi hại, cũng không có thể thay đổi ngươi kỳ thi đại học vận mệnh.”
Sở Thiên không cần ngẩng đầu cũng biết đúng Trương Vạn Giang, mặc dù mình cùng hắn không có gì giao tiếp, nhưng buổi sáng âm thầm mấy chuyện xấu cùng trên lớp học một ít với tư cách, là hắn biết Trương Vạn Giang là một lòng dạ nhỏ mọn, kiến phong sử đà chi nhân, hắn luôn luôn chẳng muốn cùng loại người này nói nhảm, vì vậy lý đều không để ý hắn.
Trương Vạn Giang nhìn thấy Sở Thiên lý đều không để ý hắn, tức giận đến nhanh nổ, cùng bên người Sở Hân Hân nói: “Hân Hân, chúng ta ngay ở chỗ này ngồi đi.” Sau đó đặt mông tại Sở Thiên bên cạnh duy nhất không vị ngồi xuống rồi.
Sở Thiên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, lúc này, Sở Hân Hân mở miệng: “Sở Thiên, ngươi đi địa phương khác ngồi, ta muốn ngồi ngươi vị trí này cùng Trương Vạn Giang tại cùng nhau ăn cơm.”
Dựa theo Sở Hân Hân ý tưởng, Sở Thiên nhất định sẽ ngoan ngoãn cụp đuôi rời đi, bởi vì Sở Thiên chưa bao giờ dám không nghe nàng..., nếu không về đến nhà thì có Sở Thiên dễ chịu đấy.
Ai biết lần này Sở Thiên hoàn toàn không có nghe được nàng..., phối hợp cắn đùi gà, Khương Tiểu Bàn cùng Lâm Ngọc Đình gặp Sở Thiên không nói lời nào, cũng liền không để ý Trương Vạn Giang cùng Sở Hân Hân.
Sở Hân Hân nhìn thấy Sở Thiên như thế cả gan làm loạn, vậy mà bỏ qua mệnh lệnh của nàng, trong lòng một hận, trong tay canh nóng liền hướng Sở Thiên đập tới, một chiêu này tới quá đột ngột quá là nhanh, ai biết Sở Hân Hân tâm địa vậy mà ác như vậy, dùng canh nóng đập biểu ca của mình, mắt thấy chén kia canh nóng muốn nện ở Sở Thiên trên người, Sở Thiên vẫn như cũ cúi đầu ăn cơm, không chút nào phát giác giống nhau, Khương Tiểu Bàn chấn động, Lâm Ngọc Đình tức thì che miệng thét lên.
“A...” Hét thảm một tiếng vang dội toàn bộ tiệm cơm đại sảnh, tất cả mọi người ngừng động tác trong tay, hướng thanh âm phát nguyên chỗ xem ra.
Canh nóng cũng không có nện ở Sở Thiên trên người, mà là không biết như thế nào chuyển tới Trương Vạn Giang trên người, đem hắn bị phỏng thống khổ hét thảm lên, Sở Hân Hân cũng không hiểu làm sao sẽ nện ở Trương Vạn Giang trên người, lúc này thời điểm, đã không có thời gian đi qua suy nghĩ nhiều khảo thi rồi, vội vàng cầm khăn tay cho Trương Vạn Giang chà lau, trong miệng lo lắng nói: “Thực xin lỗi, Vạn Giang, ta không biết làm sao sẽ nện ở trên người của ngươi đấy, thật sự thực xin lỗi.”
Trương Vạn Giang bản thân bị Sở Thiên hôm nay tức giận đến giận dữ rồi, lại đang trước mặt mọi người như thế xấu mặt, càng là lòng tràn đầy oán hận, lại không có pháp hướng Sở Hân Hân nổi giận, chỉ có thể ngang ngược vô lý chỉ vào Sở Thiên nói: “Con mẹ nó ngươi dám dùng súp đập ta, ta đánh chết ngươi.”
Nói xong, cầm lấy chính mình bộ đồ ăn bên trong chén canh hung hăng hướng bên người Sở Thiên đập xuống, nguyên lai tưởng rằng như thế khoảng cách gần có thể đập vừa vặn, lại đột nhiên cảm giác độ mạnh yếu quá lớn, không có gắng sức điểm, một cái trọng tâm bất ổn, cả người nằm ở Sở Thiên trên ghế, trong tay chén canh đập trên mặt đất, còn lại súp lần nữa bắn tung tóe đến Trương Vạn Giang trên mặt.
Lúc này Sở Thiên không biết lúc nào đứng lên bên cạnh bàn bên cạnh, gặm một mảnh thịt bò, đối với Khương Tiểu Bàn nói: “Tiểu Bàn, cái này tiệm cơm thịt bò có chút già rồi, không có gì nước, lần sau cũng đừng có mua.”
Khương Tiểu Bàn nhìn xem chật vật Trương Vạn Giang, lại nhìn xem cho hắn rất nhiều kinh hỉ Sở Thiên, sờ sờ mồ hôi rịn, nói: “Ta cũng cho rằng như vậy, lần sau chúng ta cũng chỉ ăn đùi gà a.”
Lâm Ngọc Đình trong nội tâm đối với Sở Thiên phần này lạnh nhạt thong dong lại nhiều ra vài phần hảo cảm, nàng thừa nhận chính mình đối với Sở Thiên có vài phần động tâm.
Trương Vạn Giang giãy dụa lấy đứng lên, cầm lấy bộ đồ ăn trong dao nĩa, vung vẩy lấy hướng Sở Thiên chạy tới, trong miệng hô: “Ta X con mẹ nó, chơi ngươi tổ tông, con mẹ nó ngươi liền phế nhân một cái.”
Sở Thiên trong lòng bay lên một cổ hỏa, tiến lên một bước, tay không đoạt được Trương Vạn Giang dao nĩa, một cước đem Trương Vạn Giang quét trở mình tại trên ghế, xoay tay lại đem hắn bộ đồ ăn bên trong đùi gà xương cốt, cắm vào Trương Vạn Giang trong miệng, lạnh lùng nói: “Trương Vạn Giang, đây là một lần cuối cùng, nếu như về sau ngươi dám can đảm ra lại nói đả thương người, ta nhất định sẽ đem căn này xương gà đâm vào cổ họng của ngươi, cho ngươi một đời một thế đều nói không ra lời.”
Trương Vạn Giang nhìn xem Sở Thiên ánh mắt, không hiểu cảm thấy sợ hãi, hắn tuy nhiên cảm giác hôm nay bị phế người khi dễ thật sự là nhục nhã, nhưng hắn tin tưởng Sở Thiên nói được làm được, bởi vì hắn cảm giác Sở Thiên đã thay đổi cá nhân, không còn là có thể tùy tiện khi dễ phế nhân, hắn thậm chí có thể cảm nhận được trong cổ họng xương gà hàn khí, hắn bắt đầu khiếp đảm, cũng không dám nữa mở miệng nhục mạ Sở Thiên rồi.
Sở Hân Hân sắc mặt rất khó nhìn, nàng không biết Sở Thiên lúc nào trở nên kiêu ngạo như vậy, nhưng nàng vẫn như cũ không sợ, nàng còn có thể mượn nhờ cha mẹ lực lượng hả giận, thay Trương Vạn Giang lấy lại công đạo, chỉ vào Sở Thiên oán hận mắng câu: “Sở Thiên, mày lỳ, chờ xem.” Sau đó lôi kéo Trương Vạn Giang tức giận rời khỏi tiệm cơm, cơm đều quên ăn hết.
Khương Tiểu Bàn không biết Sở Thiên thế nào trong vòng một đêm thay đổi cá nhân tựa như, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, cái dạng này Sở Thiên thật sự rất có tính tình, thật sự quá đẹp trai xuất sắc rồi, mình cũng có chút kiêu ngạo đi lên.