- Ba người các ngươi mau đưa Lưu Đại Dũng và bác sĩ, y tá lên xe trước, để chúng tôi đối phó.
Vẻ mặt Hoàng Long Hùng lộ ra vẻ hung phấn, anh ta vẫn luôn muốn lập công, bây giờ có cơ hội thể hiện mình tất nhiên sẽ không thể bỏ qua, lại còn có thể phát huy tuyệt kĩ của đặc vụ Phi Long trước mặt Sở Thiên nữa.
Trên mặt đất dưới ngọn đèn vàng của bãi đỗ xe, một người đàn ông trung niên nho nhã chống tay đứng dậy, nét mặt có phần lạnh lùng, cũng có phần đau buồn căm giận. Ánh mắt vừa bi vừa phẫn đó khiến người khác e ngại. Cách đó không xa Sở Thiên nghĩ thầm: "Chỉ e là giờ mới gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi."
Người đàn ông trung niên đối diện với hai đặc vụ Phi Long nói:
- Bọn mày chính là hung thủ giết hại em trai ta?
Hoàng Long Hùng tiến thêm một bước, cũng lạnh lùng nói:
- Em trai anh là ai?
Người đàn ông trung niên, vẻ mặt lạnh lùng mang chút đau buồn:
- Biệt danh của e trai ta là "'Trị Ban Y Sinh", mười năm nay, chúng ta chiến đấu trên giang hồ không biết bao nhiêu lần, đã có lần nào thất bại chưa? Nhất định do bọn mày đã bày kế giết hại.
Trương Lượng Quang rất muốn thốt lên: "Em trai ông không phải do chúng ta giết, mà là bị diệt khẩu". Nhưng Trương Lượng Quang nhìn thấy Sở Thiên không nói gì, thế là cũng đành nhịn, miễn cưỡng để cho người ta chê cười mình nhu nhược, sợ phiền phức.
Hai đặc vụ Phi Long cười thầm: "Cái gì mà Trị Ban cái gì mà Y Sinh, làm ra vẻ mơ hồ như vậy làm gì cơ chứ? Lại còn chinh chiến mấy chục năm trên giang hồ, tối qua bị hai thanh niên trẻ tuổi và một xác chết thối còn chưa khô giết chết rồi, xem ra thân thủ cũng chẳng đâu vào đâu".
Trương Kim Hạo nói xem vào:
- Hóa ra em trai ông chính là Trị Ban Y Sinh à, hắn ta đã chết rồi, chúng ta đang lo không có ai để truy tìm tung tích đây, ông ngươi đến thật đúng lúc, chúng ta sẽ bắt luôn cả ông.
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng:
- Chủ Đao Y Sinh ta đây là sát thủ đứng thứ ba, làm sao có thể bị những hậu bối như bọn mày bắt được chứ? Hôm nay không những ta phải thay em trai hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải đem tất cả bọn mày tế sống cho linh hồn em trai ta ở trên trời, như vậy mới có thể trút được mối hận trong lòng ta.
Trương Lượng Quang trầm xuống. Anh ta nhớ lại khi còn ở trong trường cảnh sát có nghe qua cái tên "Chủ Ban Y Sinh", khi giáo quan kể chuyện phiếm, đã từng nói với bọn họ, trong giới sát thủ đứng thứ nhất là "Tàn kiếm", thứ hai là "Sói hoang", thứ ba chính là "Chủ Ban Y Sinh", người nào người nấy đều vô và liều lĩnh, khi thi hành nhiệm vụ, giáo quan có đem theo hai đặc vụ, từng gặp phải "Chủ Ban Y Sinh", chiến đấu kịch liệt. Kết quả ba viên đặc vụ đều bị ông ta đánh trọng thương, nếu như không phải viện binh đến, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Giáo quan còn cho họ xem những vết thương dài sau lưng họ, nó là kiệt tác của con dao mổ nhát nào cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Trương Lượng Quang nhìn người đàn ông trước mắt mình, chỉ có thể cầu mong tên "Chủ Ban Y Sinh" chỉ là hữu danh vô thực, nếu không thì hôm nay thật sự là vô và nguy hiểm.
Hoàng Long Hùng cười lạnh một tiếng, nhìn tên sát thủ trước mắt mình một cách khinh thường:
- Nếu như không có đặc vụ Phi Long chúng ta ở đây, có lẽ ông có thể đạt được mục đích, nhưng hôm nay chúng ta đã ở đây, chỉ có thể trách số ông không tốt.
Người đàn ông trung niên vung tay một cái, trong tay có thêm hai con dao phẫu thuật:
- Đặc vụ Phi Long? Trong mắt ta, bọn mày cũng chẳng phải cái rắm gì, Đội trưởng của bọn mày Lý Thần Châu có lẽ có thể ngang sức với ta.
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo giật mình, cái tên Chủ Đao Y Sinh này biết cả Đội trưởng Lý Thần Châu? Vậy cũng sẽ biết thực lực đội Điệp Môn như thế nào, đã biết như vậy sao vẫn còn kiêu ngạo như thế, xem ra cái tên Chủ Đao Y Sinh này không biết nhìn người.
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo tay phải nhẹ nhàng gương lên hai khẩu sung ngắn p239, trong nháy mắt ngắm đúng Chủ Đao Y Sinh. Lúc đó trong lòng họ mới có thêm chút tự tin. Tài thiện xạ bách phát bách trúng, súng ngắn thuận buồm xuôi gió, đối phó với một tên sát thủ thực sự là dư thừa.
Chủ Đao Y Sinh lắc lắc đầu, rất là kinh thường:
- Đặc vụ Phi Long thật là danh bất hư truyền, bọn mày cho rằng dùng súng có thể xọa được ta sao? Thật là ngây thơ, Lý Thần Châu đã dạy các ngươi những gì rồi?
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo chưa khi nào bị người ta khinh thường như vậy, trong lúc giận giữ đã nổ sung. Viên đạn đã bắn đi, khi họ nổ súng, hai con dao mổ cũng kẹp tiếng gió đùng một tiếng rồi đi.
'Ken két' hai tiếng, Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo liền lùi lại hai bước, cúi đầu xuống thì phát hiện súng của mình đã bị hai phát đao của Chủ Đao Y Sinh đâm hỏng miệng súng, không thể sử dụng được nữa, trong lòng khiếp sợ, phải dùng lực như thế nào mới có thể xuyên qua miệng súng được? Hiển nhiên Chủ Đao Y Sinh cũng không muốn một đao lấy mạng của họ, nếu không chỉ cần chệch đi một chút thì họ đã mất mạng rồi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Chủ Đao Y Sinh, phát hiện đao của Chủ Đao Y Sinh không hề bị đạn đâm thủng, vẫn đứng cười lạnh lùng ở đó, mồ hôi lạnh của Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo đều đã rơi xuống. Không lẽ tên Chủ Đao Y Sinh này có thể tránh đạn? Thần kỳ quá? Trước đây chỉ từng xem trên phim ảnh, lẽ nào đời thực cũng có? Hai đặc vụ luôn cảm thấy bản lĩnh mình rất tốt nhưng thời khắc này lại bỗng thấy thiếu tự tin.
Nhưng họ không được suy nghĩ nhiều nữa, vì Chủ Đao Y Sinh đã giống như gió lướt tới rồi.
Lúc này Sở Thiên có chút lo lắng. Chủ Đao Y Sinh thực sự rất mạnh, thân thủ không hề kém so với mình, quay đầu lại nhìn Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang, vẫn giữ vẻ điển trai và nụ cười mê hồn nói:
- Hai người đợi một chút cho dù có long trời lở đất, hoặc xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng không được sợ, không được cử động, mọi chuyện do Sở Thiên quyết định. Nói thật lòng tới bây giờ, tôi cũng không nắm chắc mười phần thắng, cho nên chỉ tiếp tục xem cuộc chiến, chờ Chủ Đao Y Sinh có sơ hở nào đó. Dù sao gặp phúc không phải họa, là họa có tránh cũng không được, đành đi một bước, tính một bước, nhưng đừng hoảng hốt, lúc nào cũng phải giữ được bình tĩnh, không thể lỗ mãng, đường đột, càng không thể nổ súng, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang vội vàng gật đầu đồng ý. Họ chỉ có thể dựa vào Sở Thiên thôi, hai viên đặc vụ Phi Long mặc dù thân thủ cũng giỏi, nhưng vừa nhìn là biết không cùng đẳng cấp với Chủ Đao Y Sinh. Chỉ là Chủ Đao Y Sinh vẫn chưa muốn giết họ, nếu không thì họ sớm đã bị giết rồi.
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo liếc nhìn về phía Chủ Đao Y Sinh, ám đen khi ngày thường đội trưởng Lý Thần Châu truyền võ lan ra toàn thân, bước chân hình chữ T, ánh sáng có thần, chú ý lên nhìn Chủ Đao Y Sinh, đem hết toàn lực, lập tức đột ngột tập trung sức mạnh vào cánh tay, vận khí lên, đôi chân nhấc lên từ mặt đất, phản kích vào lồng ngực của Chủ Đao Y Sinh. Bởi vì họ luôn nhớ lời Lý Thần Châu đã dạy họ: "Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất". Chủ Đao Y Sinh hừ nhẹ một tiếng, dừng người lại, yên tĩnh như núi, lúc đó, hai bàn tay của Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo đã rơi vào thế nguy hiểm, nhắm chắc vào người Chủ Đao Y Sinh, nhưng giống như đánh trên bông gòn vậy. Chủ Đao Y Sinh vừa ưỡn người, hai viên đặc vụ Phi Long lập tức giống như mũi tên bay ra xa ba mét, đau đến nỗi nước mắt muốn chảy ra, họ không ngừng xoa bóp cánh tay tê tái của mình.
Trong lòng họ sợ hãi mà nghĩ, cái tên Chủ Đao Y Sinh có phải là người không sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy?
Không biết gió lạnh từ đâu dần dần thổi vào bãi đỗ xe, thổi đến nỗi quần áo vừa làm nóng không ngừng kêu rì rầm, làm tăng thêm sự u ám đáng sợ cho bãi đỗ xe cô quạnh này.
Chủ Đao Y Sinh cười lạnh nhìn hai viên đặc vụ Phi Long:
- Bọn mày đánh đủ rùi, giờ đến lượt ta ra tay.
Lời nói vừa thốt ra, Chủ Đao Y Sinh đã biến đổi vị trí, chớp động thân hình, một tay giơ lên một tay duỗi thẳng, tiến về phía hai viên đặc vụ Phi Long.
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo biết thời khắc sinh tử đã tới, cánh tay dài quay cuồng trong không trung đâm tới, Chủ Đao Y Sinh một lần nữa không hề né tránh, hay tay túm lấy hai viên đặc vụ Phi Long, dùng lực cuốn lại. Đặc công Phi Long không tự chủ được nghiêng về phía trước, ánh mắt của Chủ Đao Y Sinh như tên bắn, dùng hai vai rắn chắc vô cùng của mình đánh vào ngực của hai viên đặc vụ. Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo trước giờ chưa thấy lực nào lớn như vậy, người ngã về phía sau, nét mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Bây giờ họ mới biết, trong mắt của Chủ Đao Y Sinh, bọn họ đúng thật ngay cả rắm cũng không bằng.
Chủ Đao Y Sinh thấy họ ngã xuống, một lần nữa dùng dao phẫu thuật trong tay phi về phía vai của viên đặc vụ, ông ta muốn đem họ đính lại trên tường.
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo nhìn tiếng gào thét của dao phẫu thuật bay tới, nét mặt lộ ra vẻ vô và đau đớn và tuyệt vọng