Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra vài phần cuồng nhiệt, giống như đã nhìn thấy hai vị đặc vụ Phi Long nhanh chóng bị đinh lại trên tường.
Lúc này, như có hai tia sáng hướng về phía chiếc dao giải phẫu của y, vang lên tiếng canh canh, con dao rơi xuống, đồng thời, cạnh đó là hai đồng tiền xu quay vòng vòng rồi ngã xuống đất.
Chủ Đao Y Sinh trong mắt phát ra ánh sáng. Cao thủ, tuyệt đối là một cao thủ, chỉ với hai đồng xu mà có thể đuổi kịp tốc độ ném dao của y đồng thời làm đánh rơi dao, không phải là người có vài chục năm công phu thì không thể có được trình độ này.
Chủ Đao Y Sinh hướng mắt về xung quanh tìm kiếm, cả Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo cũng rất kinh ngạc, ai lại có khả năng hạ Chủ Đao Y Sinh để cứu bọn họ chứ.
Chủ Đao Y Sinh xem xét toàn bộ bãi đỗ xe xung quanh, nhưng mãi cũng không tìm thấy hình tượng vị cao thủ mà y suy nghĩ, vì vậy, không còn đủ kiên nhẫn nữa, y hét:
- Cao thủ kia, mau ra đây!
- Ai!
Thở dài một tiếng, Sở Thiên cắn thịt bò khô chậm rãi đi ra, gần đây hắn luôn cảm giác mình ăn không đủ no, nên thể lực có chút suy giảm. Sở Thiên nhìn Chủ Đao Y Sinh, nói:
- Tôi cứ tưởng ông là cao thủ tuyệt đỉnh, nào ngờ chỉ thuộc hạng cao thủ nhất lưu, làm tôi có chút thất vọng.
Hai vị đặc vụ Phi Long không tin nổi mắt mình. Chẳng lẽ chính cậu họ sinh cấp ba này đã cứu họ? Nhìn bộ dạng yếu đuối của hắn, không có vẻ gì giống như một cao thủ, nhưng ở cái bãi đỗ xe này chỉ có mình hắn lên tiếng, nên họ không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là Sở Thiên. Khi bọn họ nghe được vế sau, thiếu chút nữa thì thổ huyết. Nếu như Chủ Đao Y Sinh chỉ là cao thủ nhất lưu, thì bọn họ chẳng phải chỉ thuộc hạng cao thủ tam lưu?
Chủ Đao Y Sinh thấy thái độ tự nhiên của Sở Thiên có chút hiếu kì, hỏi:
- Có thật là cậu đã đánh rơi dao phẫu thuật của ta để cứu hai tên đặc vụ này mà ngay cả cái rắm cũng không bằng?
Chủ Đao Y Sinh hiển nhiên đối với đặc vụ Phi Long không hề coi trọng, nên mở miệng không lời nào khách khí/ Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo nghe được về sau, cũng chỉ có thể cười khổ, ai bảo bọn họ tài nghệ không bằng người ta? Xưa nay những người đứng sau luôn bị đánh coi như đã đi vào quy luật.
Sở Thiên gật gật đầu, tùy tiện từ giữa bãi để xe đi xuống, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh tự tin, hoàn toàn lộ ra khí chất siêu phàm thoát tục. Chủ Đao Y Sinh nội tâm chấn động, tên tiểu tử này mới trẻ thế mà có tài giấu cảnh giới, khiến y không thể nhìn nổi. Hôm nay nhất định y phải trừ khử tên này kẻo về sau lưu lai tai họa. Chủ Đao Y Sinh xem đồng hồ, mười lăm phút nữa cảnh sát sẽ đi qua chỗ này. Y phải tốc chiến tốc thắng, hoàn thành nhiệm vụ là báo thù cho huynh đệ, không thể ở lại chơi trò mèo vờn chuột được.
Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra hàn quang, như chiếc dao giải phẫu băng giá, miệng nhàn nhạt:
- Tuổi còn trẻ mà lại muốn làm anh hùng, cậu phải biết rằng tất cả anh hùng trên thế gian này đều chôn thân dưới mặt đất này.
Nói xong, y nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, cố tìm một nét hoảng sợ, nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt trống rỗng. Sở Thiên nhếch môi mỉm cười, hai tay rủ xuống, một mảnh an nhàn, làm cho người ta thật nhìn không thấu tâm tư.
Chủ Đao Y Sinh mất hết kiên nhẫn điên cuồng hét lên một tiếng, ra hai chiêu tấn công liên tiếp, tay phải Công Thượng Bàn, bàn tay trái Câu Chỉ Liêu Âm. Đây là một trong những tuyệt chiêu của y, không cách nào biến hóa nổi. Sở Thiên tả hữu né tránh, tức thì trở bàn tay ra sức, quét ngang đối phương. Trong lòng mọi người thầm than, xem ra đây đích thị là chiêu thức khiến Chủ Đao Y Sinh thành danh, giết người tứ phía, hoàn toàn chính xác, không chê vào đâu được, khác hẳn với những chiêu thức bình thường.
Hai vị đặc vụ Phi Long là Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo không khỏi lo lắng cho Sở Thiên. Hắn còn rất trẻ, giỏi lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, ngay cả khi tính cả việc hắn luyện công từ trong bụng mẹ, cả thảy mười tám năm công lực cũng không thể đạt được trình độ này, mà kinh nghiệm chiến đấu của hắn thì vô cùng ít. Còn Chủ Đao Y Sinh thì đã trải qua vô số trận chiến, kinh nghiệm dồi dào. Sở Thiên làm thế nào mà đối phó được với y đây? Trong mắt của bọn họ, Sở Thiên chỉ có thể dùng mấy loại ám khí mà thôi.
Sở Thiên nhận thấy chiêu thức này thật lợi hại, xoay người một cái, xuyên qua chưởng ảnh của Chủ Đao Y Sinh, vọt đến bên cạnh y. Chủ Đao Y Sinh hai mắt hung tợn, không để cho Sở Thiên có cơ hội, gầm nhẹ một tiếng vận song chưởng kẹp lấy con dao đâm về trước ngực Sở Thiên, rõ ràng muốn một chiêu giết chết hắn. Loại chiêu thức này trước thì xuất chưởng, sau mới phát ra tiếng động. Lòng bàn tay y còn in dấu dao giải phẫu, là do giận dữ mà nên, kình lực mạnh, tâm địa độc ác, thật khiến người ta tức lộn ruột.
Lúc dao và song chưởng chỉ còn cách ngực Sở Thiên chừng nửa xích, cả Lưu Phi Yến, Trương Lượng Quang và hai gã Phi Long không khỏi kinh hãi, cũng biết, dao giải phẫu của Chủ Đao Y Sinh vô cùng bá đạo. Lúc này nghe một tiếng hừ lạnh, bóng người tan thành may khói, không còn thấy Sở Thiên đâu nữa.
Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo kinh ngạc vô cùng. Làm sao có thể? Sở Thiên làm sao có thể có loại thân pháp tinh xảo như thế này?
Chủ Đao Y Sinh vừa nãy đã tung một chiêu trí mạng, cho dù Sở Thiên võ công cao cường thế nào cũng sẽ chết ngay lập tức dưới bàn tay y. Tại sao ngay cả lúc mà dao giải phẫu và song chưởng đã cách ngực chỉ còn nửa xích, thì mắt hắn bỗng lóe lên, chợt sau lưng Chủ Đao Y Sinh có tiếng hừ lạnh. Y không hiểu nổi, hắn đã dùng cách gì mà tránh được, ngay cả khinh công cũng không thể. Nhưng Chủ Đao Y Sinh cũng không phải dạng bình thường, tâm niệm y chuyển động như điện, lập tức lộ ra sự hung ác. Tay phải chọc về phía sau lưng, đồng thời chân phải xoay người trở lại, rất nhanh vọt đến đằng sau Sở Thiên.
Sở Thiên ban nãy xem cuộc chiến giữa Chủ Đao Y Sinh và đội đặc vụ Phi Long một hồi, cuối cùng hắn phát hiện cổ của Chủ Đao Y Sinh cũng không cử động linh hoạt được, chắc là do trước đây chiến đấu bị thương để lại di chứng. Cho nên Sở Thiên quyết đánh Chủ Đao Y Sinh từ sau lưng, cơ hội thắng lợi sẽ lớn hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Thiên hóp bụng co lại, tránh những công kích ác liệt của Chủ Đao Y Sinh, tay phải hóa quyền tạo chưởng, hướng tới cổ của Chủ Đao Y Sinh mà chem. Chủ Đao Y Sinh nghe phía sau có chưởng phong đánh trả, còn không kịp quay đầu dò xét, thân thể liền bị thổi mạnh về phía trước, không ai đoán được Sở Thiên đang muốn biến Chủ Đao Y Sinh thành Quỷ, tay phải không hề bỏ qua phần cổ của Chủ Đao Y Sinh.
Chủ Đao Y Sinh kinh hãi. Cổ của hắn trải qua nhiều trận chiến đã bị tổn thương, rất khó để vặn vẹo. Nhược điểm này người bình thường rất khó nhận ra, bởi vì mọi người đều chú tâm tới chuyện trong tay y đang cầm dao giải phẫu. Hiện tại nhìn thấy Sở Thiên chú tâm tấn công cổ của y, y biết rõ Sở Thiên đã nhìn thấy được nhược điểm của y. Vì vậy y vô cùng nóng lòng muốn quay người lại, đối diện trực tiếp với Sở Thiên. Thế nhưng Sở Thiên hoàn toàn không để cho y có cơ hội, một tấc cũng không rời cổ y, chỉ chờ Chủ Đao Y Sinh quay người, việc này sẽ làm cho hắn có đủ thời gian công kích được cổ y, còn Chủ Đao Y Sinh thì bất luận thế nào cũng không thể để Sở Thiên chạm vào cổ bởi vì nó chính là bộ phận yếu nhất của y.
Hai vị đặc vụ Phi Long và Trương Lượng Quang thì vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đệ nhất cao thủ Chủ Đao Y Sinh bị Sở Thiên đuổi theo. Bọn họ giờ mới xác thực lời Lưu Phi Yến nói về trận chiến đêm qua không phải là quá. Xem ra không phải hung đồ tối hôm qua vô năng, mà là Sở Thiên thật lợi hại
Chủ Đao Y Sinh bị Sở Thiên đuổi theo như vậy, trong lòng vô cùng bực bội, hơn nữa cảnh sát cũng sắp đến rồi. Vì vậy Chủ Đao Y Sinh dứt khoát một mạch hướng về vách tường, Sở Thiên cũng tự nhiên đi qua, tại thời điểm đứng cạnh bên tường. Chủ Đao Y Sinh hai chân đạp một cái, tung người, thuận lợi xoáy người, cũng đồng thời đánh về phía Sở Thiên, năm ngón tay duỗi thẳng hướng đến yết hầu của Sở Thiên. Sở Thiên không hề nghĩ tới việc Chủ Đao Y Sinh có thể chuyển hóa mọi việc bằng cách kì diệu như vậy. Hắn vội vàng rút lui về phía sau, tay hắn bật ra hai đồng xu, ngăn cản việc Chủ Đao Y Sinh phản công.
Khi Chủ Đao Y Sinh gần như đã chế trụ được yết hầu của Sở Thiên, bất ngờ, Sở Thiên quay mình, bắt ra hai đồng tiền xu trong một khoảng cách rất gần, phản lại đòn tấn công của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh biết rõ lực tay của Sở Thiên, vì cổ không đủ linh hoạt, y không cách nào quay đầu lại được, chỉ có thể dùng tay phải bắt lấy hai đồng tiền xu của Sở Thiên.
Sở Thiên thấy thế, mỉm cười, không lùi mà tiến, thân hình di chuyển, cặp mắt sáng lên, nhanh như cắt, ngón tay bấm vào cổ tay của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh cảm thấy cổ tay tê rân, chưởng bị lui lại, tay cũng đã chết lặng, không kịp biến hóa. Sở Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đá xoáy một cước hướng đến bả vai của Chủ Đao Y Sinh. Chủ Đao Y Sinh vì đánh lâu, sớm tâm phiền ý loạn, vô thức để tay rời ra bắt cổ chân Sở Thiên. Ai mà biết được, đây chính là chiêu thức của Sở Thiên. Đại loại thế này: đợi cho Chủ Đao Y Sinh giang hai tay ra, thì lập tức thu chân về phía trước, tay phải mạnh mẽ tấn công vào phần bên phải cổ của Chủ Đao Y Sinh. Khi mà Chủ Đao Y Sinh trở vể thế phòng bị thì toàn bộ cánh tay vận lực tiến thẳng đánh vào ngực Chủ Đao Y Sinh.
Chủ Đao Y Sinh lui về phía sau vài bước, nhổ ra một ngụm máu tươi, cổ như bị gãy, đau đớn khó chịu vô cùng. Chủ Đao Y Sinh biết rõ đại thế đã mất, nếu tiếp tục đánh tiếp, chỉ có thể thịt nát xương tan, vì vậy y liền phi bốn thanh dao giải phẫu, thân thể lùi về phía sau.
Sở Thiên chớp liên tục bốn thanh đao giải phẫu, nhưng sau đó liền phát hiện Chủ Đao Y Sinh đã biến mất, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng. Chủ Đao Y Sinh thật sự là cường hãn, đang bị thương mà vẫn có thể thong dong đào tẩu, nếu như không phải đánh vì đánh hơi lâu, tâm phiền ý loạn, thì hắn khó mà nắm bắt được nhược điểm của y. Mà cho dù may mắn thuộc về ai, Sở Thiên trong lòng cũng có chút an ủi. Chủ Đao Y Sinh lần này thật sự phải dùng thuốc, riêng vết thương cũ thôi cũng cần mấy tháng điều trị thì mới có thể trở lại nói chuyện như bình thường.
Nếu như Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo không phải tự mình nếm thử sức lợi hại của Chủ Đao Y Sinh, thì bọn họ đã sớm cho rằng Sở Thiên chỉ là một công tử bột. Việc Chủ Đao Y Sinh bị một học sinh cấp ba đánh cho thê thảm tới nỗi phải chật vật bỏ trốn quả thật khó tin, nếu truyền ra ngoài chắc chắn chẳng ai tin nổi.
Lúc này, Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo có chút xấu hổ khi nhìn Sở Thiên, ngoài thì ngượng ngùng tán thưởng, trong lòng thì vô cùng khâm phục. Sông Trường Giang nước sau đẩy nước trước, chuyện đời người mới thay thế kẻ cũ, đây đúng là tuổi trẻ lừng danh thiên hạ. Còn Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang thì càng thêm sùng bái Sở Thiên. Đối với bọn đặc vụ Phi Long thì ánh mắt lại càng thêm phần khinh bỉ, miệt thị, như ý nói: Ta nhìn qua đã biết Sở Thiên đích thị là một cao thủ, vậy mà các người lại không tin. Nhìn thấy chưa, đến cả Chủ Đao Y Sinh mà đã đánh cho bọn đặc vụ các người rụng hết răng cũng đã bại trận trong tay Sở Thiên, về sau liệu lấy mà cư xử.
Sở Thiên nhìn thấy thái độ của bọn họ, không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhàn nhạt:
- Đi thôi!
[hide]
Chủ Đao Y Sinh trong mắt toát ra vài phần cuồng nhiệt, giống như nhìn thấy hai vị Phi Long đặc công bị đinh tại trên tường khoái cảm.
Lúc này, hai đạo lượng quang cũng dùng vô cùng tốc độ hướng về đao giải phẫu vọt tới, “Đương đương” hai tiếng, đao giải phẫu rơi xuống đất, đồng thời, đao giải phẫu chung quanh còn có hai quả tiền xu tại đi lòng vòng, sau đó mới ngã xuống.
Chủ Đao Y Sinh trong mắt phát ra lượng quang, cao thủ, tuyệt đối là cao thủ, lại có thể dùng tiền xu tốc độ đuổi theo thủ thuật của mình đao cũng đánh rơi, không có mấy thập niên công phu là không thể nào có cái này trình độ đấy.
Chủ Đao Y Sinh hướng về chung quanh tìm tòi, Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo cũng rất kinh ngạc, ai có thể đủ tại Chủ Đao Y Sinh chính là thủ hạ cứu hai người bọn họ.
Chủ Đao Y Sinh hoàn xem bãi đỗ xe chung quanh, không có nhìn thấy phù hợp lòng hắn trong mắt hình tượng cao thủ, vì vậy không kiên nhẫn nói: “Vị cao thủ kia, đi ra để cho ta mở mang kiến thức.”
Âm thanh thở dài, Sở Thiên cắn thịt bò khô chậm rãi đi ra, gần nhất hắn luôn cảm giác mình ăn không đủ no, khả năng thể lực luôn tại tiêu hao, Sở Thiên nhìn qua Chủ Đao Y Sinh nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ, không nghĩ tới thủy chung cũng chỉ là cái cao thủ nhất lưu, có chút để cho ta thất vọng.”
Hai vị Phi Long đặc công không tin nhìn xem Sở Thiên, chẳng lẽ thật là cái này học sinh cấp cứu mình? Nhìn hắn yếu đuối bộ dạng, không giống như là cái gì cao thủ, nhưng bãi đỗ xe duy nhất tương đối nhạt định tự nhiên cùng lên tiếng người lại không hề nghi ngờ đúng Sở Thiên, hai vị Phi Long đặc công lập tức nghe được Sở Thiên câu nói sau cùng, thiếu chút nữa nhổ ra huyết đến, nếu như Chủ Đao Y Sinh chẳng qua là cao thủ nhất lưu, như vậy hai người bọn họ Phi Long đặc công không chính là cái gì tam lưu cao thủ?
Chủ Đao Y Sinh nhìn xem thần sắc tự nhiên Sở Thiên, cũng không khỏi nhiều hơn vài phần hiếu kỳ, hỏi: “Thật là ngươi đánh rơi dao phẫu thuật của ta cứu được liền cái rắm cũng không phải hai cái Phi Long đặc công?” Chủ Đao Y Sinh hiển nhiên đối với Phi Long đặc công dị thường không có hảo cảm, cho nên mở miệng không chút khách khí, Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghe được về sau, cũng chỉ có thể cười khổ, ai kêu chính mình tài nghệ không bằng người đâu này? Rớt lại phía sau muốn bị đánh từ xưa đến nay khuôn vàng thước ngọc.
Sở Thiên gật gật đầu, tùy tiện nhìn qua chính giữa bãi xuống, trên người bình tĩnh tự nhiên, siêu phàm thoát tục khí chất hoàn toàn lộ ra hiện ra, Chủ Đao Y Sinh trong nội tâm chấn động, tiểu tử này tuổi còn trẻ thậm chí có như thế giấu tài cảnh giới, xem ra là không thể xem nhẹ, hôm nay nhất định muốn đem hắn bỏ, miễn cho lưu lại tai họa, Chủ Đao Y Sinh nhìn xem thời gian, tiếp qua mười lăm phút cảnh sát sẽ tới đây, chính mình phải tốc chiến tốc thắng, hoàn thành nhiệm vụ, là đệ báo thù, không thể chơi nữa mèo vờn chuột trò chơi rồi.
Chủ Đao Y Sinh trong mắt lộ ra hàn quang, tựa như đao giải phẫu lạnh như băng, trong miệng nhàn nhạt nói: “Tuổi còn trẻ, vậy mà muốn làm anh hùng, muốn biết rõ anh hùng đều là chôn dưới đất đấy.” Sau khi nói xong, nhìn chằm chằm đối diện Sở Thiên, đều muốn theo trong mắt của hắn nhìn ra một tia kinh hoảng, lại phát hiện Sở Thiên trong mắt ngoại trừ bình tĩnh không có cái gì, khóe môi nhếch lên mỉm cười, hai tay rủ xuống phóng, một mảnh an nhàn, làm cho người ta thật sự là đoán không ra.
Chủ Đao Y Sinh rốt cục không kiên nhẫn điên cuồng hét lên một tiếng, xoát xoát công liên tiếp nhị chiêu, tay phải Công Thượng Bàn, bày tay trái Câu Chỉ Liêu Âm, đây là Chủ Đao Y Sinh một trong những tuyệt chiêu, có không nên xem nhẹ biến hóa, Sở Thiên như tả hữu né tránh, tức thì lập tức trở bàn tay ra sức, quét ngang đối phương trong bàn, trong lòng mọi người thầm than, xem ra đây là Chủ Đao Y Sinh thành danh chiêu thức, sát cơ tứ phía, hoàn toàn chính xác không giống bình thường.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo hai vị Phi Long đặc công không khỏi lo lắng nảy sinh Sở Thiên cái này tuổi trẻ đệ tử đến, Sở Thiên niên kỷ bất quá là , tám tuổi, chính là tại trong bụng mẹ mà bắt đầu bắt đầu luyện, mười tám năm cũng sẽ không cao đến loại trình độ đó, đối phó với địch kinh nghiệm đã ít lại càng ít, hơn nữa Chủ Đao Y Sinh đều là trải qua vô số thực chiến có được đối địch chiêu số cùng kinh nghiệm, Sở Thiên như thế nào cùng nhân gia đối kháng đâu này? Tại Phi Long đặc công trong mắt, Sở Thiên chẳng qua là hội chút ám khí các loại hài tử.
Sở Thiên tự nhiên nhìn ra lợi hại, một cái xoay người, dưới chân di động, xuyên qua Chủ Đao Y Sinh chưởng ảnh, vọt đến bên cạnh bên cạnh, Chủ Đao Y Sinh hai mắt mãnh liệt bắn, không để cho Sở Thiên cơ hội, một tiếng gầm nhẹ song chưởng vận lực đẩy, một cổ kình phong kẹp lấy một chút lóe sáng đao giải phẫu, đánh về phía Sở Thiên trước ngực đồng thời từng đánh chết đi, loại này trước xuất chưởng, Hậu Văn Thanh, lòng bàn tay còn có dấu đao giải phẫu, lại là giận dữ mà phát, kình lực mạnh, dụng tâm chi độc, thật là khiến người tức lộn ruột.
Chỉ thấy đao giải phẫu cùng song chưởng đã khoảng cách Sở Thiên trước ngực nửa xích lúc, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang, còn có lưỡng danh Phi Long đặc công không khỏi kinh hãi, ai cũng biết, Chủ Đao Y Sinh đao giải phẫu chi bá đạo, lực tay chi tàn nhẫn, lúc này chỉ nghe một tiếng thật nhỏ hừ lạnh, bóng người nhất màn trướng, trước mắt liền đã mất đi Sở Thiên thân ảnh.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo kinh ngạc vô cùng, làm sao có thể? Sở Thiên làm sao có thể giống như này tinh xảo thân pháp đâu này?
Chủ Đao Y Sinh đầy cho rằng cái này một kích trí mạng, cho dù Sở Thiên võ công cao hơn cũng sẽ biết chết ngay lập tức dưới lòng bàn tay, sao liệu đao giải phẫu cùng chưởng phong đã đến Sở Thiên trước ngực nửa xích, người trước mắt ảnh lóe lên, trả lại không kịp nghĩ lại, chợt thấy sau lưng một tiếng cười lạnh, một điểm cũng nhìn không ra, hắn là dùng cái gì lúc nãy lúc nãy né tránh đấy, cái này cả kinh không phải chuyện đùa, nhưng Chủ Đao Y Sinh cũng không phải là bình thường chi nhân, tâm niệm chuyển động chi tế, lập tức mắt lộ ra hung quang, hai tay phản chọc vào sau lưng, đồng thời chân phải xoáy quay về, rất có đem vọt đến đằng sau Sở Thiên kẹp toái chi ý.
Sở Thiên vừa rồi đang xem cuộc chiến Chủ Đao Y Sinh cùng Phi Long đặc công, một hồi xuống, rốt cuộc biết Chủ Đao Y Sinh cổ cũng không giống như quá linh hoạt, hẳn là trước kia chịu qua tổn thương lưu lại di chứng, cho nên Sở Thiên quyết định dán tại Chủ Đao Y Sinh sau lưng, thủ thắng cơ hội liền lớn hơn nhiều.
Sở Thiên hóp bụng sau co lại, tránh thoát Chủ Đao Y Sinh lăng lệ ác liệt công kích, tay phải lại hóa quyền là chưởng, hướng Chủ Đao Y Sinh cổ chém tới, Chủ Đao Y Sinh nghe phía sau chưởng phong đánh úp lại, trả lại không kịp quay đầu dò xét xem, thân thể vội vàng về phía trước thổi đi, ai biết, Sở Thiên hướng về Quỷ Hồn giống nhau, dán tới đây, tay phải rất có không chém đến Chủ Đao Y Sinh cổ thề không bỏ qua bộ dạng.
Chủ Đao Y Sinh kinh hãi, cổ của hắn trong chiến tranh chịu qua tổn thương, rất khó hướng hai bên vặn vẹo, cái nhược điểm này người bình thường rất khó coi đi ra, bởi vì mọi người chỉ biết chú ý trong tay hắn đoạt mệnh đao giải phẫu, hiện tại nhìn thấy Sở Thiên chuyên môn công kích cổ của hắn, hắn biết rõ Sở Thiên chứng kiến nhược điểm của hắn rồi, vì vậy nóng lòng đều muốn xoay người lại, chính diện đối kháng Sở Thiên, thế nhưng là Sở Thiên hoàn toàn không để cho hắn cơ hội, một tấc cũng không rời dán tại phía sau hắn chừng một thước, chỉ cần Chủ Đao Y Sinh quay người, cái kia quay người lập tức sẽ cho Sở Thiên đầy đủ thời gian công kích được cổ của hắn, Chủ Đao Y Sinh đúng vô luận như thế nào cũng không cho phép lại để cho Sở Thiên đụng phải cổ của hắn, bởi vì đó là hắn yếu ớt nhất bộ phận.
Hai vị Phi Long đặc công cùng Trương Lượng Quang bọn hắn đều kinh ngạc nhìn không ai bì nổi Chủ Đao Y Sinh bị Sở Thiên đuổi theo chạy, lộ ra không thể tưởng tượng nổi, hai vị Phi Long đặc công hiện tại mới biết được Lưu Phi Yến bọn hắn theo như lời đều là thật sự, xem ra không phải tối hôm qua hung đồ quá vô năng, mà là Sở Thiên thật lợi hại.
Chủ Đao Y Sinh bị Sở Thiên như vậy đuổi theo chạy, trong nội tâm dần dần bực bội, hơn nữa cảnh sát cũng sắp đến rồi, vì vậy Chủ Đao Y Sinh dứt khoát hướng một mặt vách tường vọt tới, Sở Thiên tự nhiên cũng dán đi qua, nhanh đến bên tường thời điểm, Chủ Đao Y Sinh hai chân đạp một cái, một cái tung người, rất thuận lợi thay đổi thân thể, cũng đồng thời hướng Quỷ Hồn giống như Sở Thiên đánh tới, năm ngón tay là trảo, khấu trừ hướng Sở Thiên yết hầu, Sở Thiên cũng không nghĩ tới Chủ Đao Y Sinh thậm chí có như vậy tinh diệu hóa giải phương thức, vì vậy bề bộn rút lui bước lui về phía sau, trong tay tật bắn ra hai quả tiền xu, ngăn cản Chủ Đao Y Sinh phản công.
Chủ Đao Y Sinh mắt thấy lại nửa xích liền có thể chế trụ Sở Thiên yết hầu, không ngờ xoay mình, Sở Thiên khoảng cách gần bắn ra hai quả tiền xu, phản lấy Chủ Đao Y Sinh yết hầu, Chủ Đao Y Sinh tự nhiên biết rõ Sở Thiên lực tay, bởi vì cổ không quá linh hoạt, không cách nào quay đầu hiện lên, chỉ có thể tay phải đi đón Sở Thiên phóng tới tiền xu.
Sở Thiên thấy thế, mỉm cười, thân thể không lùi mà tiến tới, di động thân hình, lóe lên cắt vào, cùng sử dụng cầm nã thủ, nhanh như thiểm điện, ngón tay đánh vào Chủ Đao Y Sinh đích cổ tay, Chủ Đao Y Sinh thủ đoạn tê rần, vốn đợi lui chưởng phản cầm, tay cũng đã chết lặng, rốt cuộc không kịp biến hóa, Sở Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đá xoáy một cước, gấp đá Chủ Đao Y Sinh bả vai, Chủ Đao Y Sinh bởi vì đánh lâu không dưới, đã sớm tâm phiền ý loạn, theo bản năng lấy tay đi rời ra Sở Thiên chân, ai biết, đây là Sở Thiên hư chiêu, đợi Chủ Đao Y Sinh giang hai cánh tay, lập tức thu chân về phía trước, tay phải trùng trùng điệp điệp đánh vào Chủ Đao Y Sinh bên phải trên cổ, tại Chủ Đao Y Sinh quay về phòng chi tế, toàn bộ cánh tay vận đầy toàn lực dựng thẳng đánh vào Chủ Đao Y Sinh ngực.
Chủ Đao Y Sinh hướng lui về phía sau mấy bước, nhổ ra một ngụm máu tươi, cổ như là đã đoạn giống nhau, đau đớn khó nhịn, Chủ Đao Y Sinh biết rõ đại thế đã mất, tiếp tục đánh xuống, chỉ có thể đem mình gãy ở chỗ này, vì vậy bay vụt ra bốn thanh đao giải phẫu, thân thể lại hướng lui về phía sau đi.
Sở Thiên chớp liên tục bốn thanh đao giải phẫu về sau, lại phát hiện Chủ Đao Y Sinh đã biến mất, trong nội tâm không khỏi thầm than một tiếng, Chủ Đao Y Sinh thật sự là cường hãn, dù cho chính mình đả thương Chủ Đao Y Sinh, hắn vẫn như cũ có thể thong dong đào tẩu, nếu như không phải đánh lâu không dưới, tâm phiền ý loạn cùng bị chính mình tìm được nhược điểm, nói không chừng chẳng biết hươu chết về tay ai đâu. Bất quá Sở Thiên trong lòng hay là nhiều ít có chút an ủi, Chủ Đao Y Sinh lần này thật sự muốn đi xem thầy thuốc, vết thương cũ nội thương không có mấy tháng đúng khôi phục không được.
Nếu như Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo không phải tự mình thăm dò qua Chủ Đao Y Sinh lợi hại, bọn hắn sớm cho rằng đó là một công tử bột, lại bị một học sinh trung học đánh cho chật vật mà chạy, nói ra cũng không có mấy người tin tưởng, hiện tại lại không phải không thừa nhận chính mình cuồng vọng tự đại.
Lúc này, Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo đã có chút xấu hổ nhìn xem Sở Thiên, tán thưởng ngoài có chút ngượng ngùng, trong nội tâm rất là cảm khái, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trên đời người mới thay người cũ, đây đúng người trẻ tuổi đích thiên hạ rồi, Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ngoại trừ càng thêm sùng bái Sở Thiên bên ngoài, đối với Phi Long đặc công ánh mắt cũng trở nên nhiều hơn vài phần miệt thị, giống như đang nói: Tiểu tử, ta đều nói qua Sở Thiên là một cao thủ, các ngươi cũng không tin, nhìn xem, đem các ngươi Phi Long đặc công đánh chính là răng rơi đầy đất Chủ Đao Y Sinh cứ như vậy bị Sở Thiên đánh bại, về sau thu liễm chút thái độ.
Sở Thiên nhìn bọn họ, không có suy nghĩ nhiều cái gì, chẳng qua là nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
[/hide]