Đám Lạn Quỷ vội vàng nhặt vũ khí rời đi, thỉnh thoảng lại lén nhìn Sở Thiên vài cái.
Tên chủ hàng trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn chúng, không biết tại sao bọn chúng lại bỏ chạy nhanh như vậy.
Mấy chiếc se cảnh sát cuối cùng cũng tới, Sở Thiên đứng nhìn mấy vị cảnh sát áp giải tên chủ hàng lên xe, khẽ vươn vai cười nói:
- tưTổ trưởng Phong, mấy tên mua bán c4 cũng tìm được cho cô rồi, những việc còn lại thì để cho cô tiến hành đấy, đêm cũng khuya rồi, tôi cũng phải về đi ngủ đây, cô cũng không thể bắt tôi thức suốt đêm với cô được.
Phong Tuyết Quân đảo mắt vài vòng, Sở Thiên đúng thật chính là Gia Cát Lượng, không chỉ phân tích mọi chuyện chuẩn xác, mà còn có thể cung cấp những tin tình báo giá trị, nếu không thì tên trùm của vụ mua bán c4 này không biết đến bao giờ mới dụ được ra. Quan trọng hơn chính là, hắn có thể dọa lui bọn phần tử hắc bang, có thể thấy lực lượng của người này rất hùng mạnh.
Đối với nhân tài có giá trị như vậy, cô đương nhiên sẽ không chịu buông tay, vì thế khẽ ưỡn ngực lên kề sát vào người Sở Thiên, khoác chặt tay hắn, tinh nghịch cười nói:
- Người như hoa như ngọc như tôi đây còn không sợ thức đêm, anh thì có là gì? Nói cho anh biết, vụ án này còn chưa phá xong, tôi sẽ không thả cho anh về đâu.
Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, cũng hùa theo nói:
- Không về cũng được, nhưng sau khi phá án xong phải bầu bạn với tôi nửa đêm.
Phong Tuyết Quân khẽ biến sắc, không chịu lép về nhìn chằm chằm vào ánh mắt đùa cợt của Sở Thiên, hung dữ nói:
- Cái thằng nhóc thối này, học cái gì không học, toàn nghĩ đến mấy chuyện xấu xa, có phải là muốn tôi còng tay anh đưa đến trại cải tạo thanh thiếu niên không? Ngay cả chị đây mà cũng muốn lợi dụng, chán sống à!
Sở Thiên ngước đầu lên, thản nhiên nói:
- Nếu không được thì thôi! Tôi về đi ngủ!
Phong Tuyết Quân thấy hắn dở trò con nít, dở khóc dở cười nói:
- Thằng nhóc này, anh có biết thế nào gọi là lễ nghi liêm sỉ không?
Sau đó thấy bộ dạng phụng phịu của Sở Thiên, tiếp tục đùa dai đáp lại:
- Nhóc con, nếu như anh có thể phá án trong vòng ba ngày, đồng thời bắt được tội phạm, chị đây sẽ theo.
Tuy hiện giờ có chút manh mối hữu dụng, nhưng tuyến lộ dây dưa còn rất dài, muốn trong vòng ba ngày phá án chắc chắn cực kỳ khó khăn, còn muốn bắt được bọn tội phạm không biết có còn ở lại Trịnh Châu hay không thì lại càng không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu như nửa tháng mười ngày có thể đạt được hiệu quả, thì đã có thể trở thành thần phá án trong lịch sử của Trịnh Châu rồi.
Sở Thiên biết cô đang muốn làm khó mình, vỗn dĩ không có ý trêu đùa lại lập tức trở nên hăng hái thích thú, ngửi mùi hương trên cơ thể Phong Tuyết Quân, quyết định kích động cô, vì thế giả bộ nghiêm túc, trịnh trọng đáp lại:
- Được, Tổ trưởng Phong, chúng ta quyết định rồi nhé, chỉ cần cô trợ giúp tôi, trong vòng ba ngày, vụ án nhất định sẽ phá được.
Phong Tuyết Quân trong lòng hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu.
Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn sáng trưng.
Phong Tuyết Quân nhìn chằm chằm vào tên chủ hàng, quát lên:
- Họ tên?
Tên chủ hàng yếu ớt đáp lại:
- Lý Đông Thăng, thường gọi là anh Thăng!
Phong Tuyết Quân tiếp tục truy hỏi:
- Nghề nghiệp?
Lý Đông Thăng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu trả lời:
- Hộ cá thể?
Sở Thiên chán nản thở ra mấy hơi, không chút khách khí chen ngang mấy câu hỏi thường lệ của Phong Tuyết Quân, bưng tách trà mới pha, bước đến trước mặt Lý Đông Thăng hỏi:
- Lý Đông Thăng, anh Thăng, chúng tôi không vòng vo nữa, mọi người thoải mái chút nhé. Nói, mười ngày trước anh có phải là đã giao dịch c4 với người ta?
Phong Tuyết Quân có chút kinh ngạc, Sở Thiên tại sao lại biết rõ như vậy? Đến đây cô mới nghĩ lại một vấn đề càng quan trọng hơn, không có bất kỳ một chứng cớ nào chứng tỏ Lý Đông Thăng là người giao dịch c4, đều là Sở Thiên khi ở cửa hàng đột nhiên nói ra, khiến Lý Đông Thăng chạy bán sống bán chết, còn mình cũng vội vàng theo sát đuổi bắt gã.
Quả nhiên, Lý Đông Thăng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận:
- Không phải, cái gì mà c4?
Phong Tuyết Quân thiếu kiên nhẫn hỏi:
- Vậy anh bỏ chạy làm cái gì?
Lý Đông Thăng khẽ thở phào, vội vàng đáp lại:
- Tưởng là mấy người đến đòi nợ, chạy theo phản xạ có điều kiện.
Sở Thiên phất tay ngăn lời Phong Tuyết Quân, nếu như còn để cô hỏi mò thì sẽ công toi mất, hắn vội quay đầu lại hỏi:
- Lý Đông Thăng, đừng có giả ngây giả ngốc nữa, tôi có chứng cứ có thể xác nhận anh đã giao dịch nửa cân c4, tôi nói cho anh biết, có người dùng c4 gây nổ trên một chuyến bay, anh tốt nhất là nên thành thật trả lời, nếu không anh chết chắc rồi.
Thân thể béo núc của Lý Đông Thăng khẽ rung lên, đáp lại càng kiên quyết hơn:
- Tôi thật sự không làm.
Sở Thiên uống mấy hớp trà, từ từ nói:
- Được, tôi tin anh không làm, vậy thì tôi sẽ tố cáo anh làm nổ chuyến bay 108, dù sao vụ án này của chúng tôi cũng không phá được, muốn tìm một kẻ chết thay. Tôi thấy anh rất phù hợp, đừng nói oan uổng với tôi, tôi rất thích những người oan uổng, Tổ trưởng Phong, khép án đi.
Phong Tuyết Quân chần chờ giây lát, nhìn thấy ánh mắt của Sở Thiên, gật đầu nói:
- Được!
Lý Đông Thăng lập tức trợn tròn mắt.
Sở Thiên đảo mắt mấy vòng, suy nghĩ cặn kẽ nói:
- Lên đến tòa án sẽ cần có chứng cứ, động cơ phạm tội, chúng tôi sẽ tố cáo anh vì muốn vơ vét tiền tài của chính phủ nên mới cài sẵn thuốc nổ lên chuyến bay 108. Nhân chứng chính là đám người Lạn Quỷ, còn vật chứng, chính là ba cân c4 tìm thấy trong nhà anh ta, nếu nhà anh ta chưa có c4, chúng tôi sẽ bỏ vài cân vào đó trước.
Phong Tuyết Quân ngơ ngẩn, thằng nhóc này cũng rất biết vu cáo hãm hại người khác đấy.
Lý Đông Thăng vội vàng ngẩng đầu, la lớn lên:
- Các người là lũ khốn nạn, chúng mày vu váo hãm hại tôi!
Sở Thiên lại đi đến trước mặt gã, cười nói úp mở:
- Vu cáo hãm hại là thủ đoạn rất bình thường cũng rất cần thiết, ban đầu định cho anh tội danh cung cấp c4 phi pháp, kết quả anh cứ không chịu thừa nhận, vậy thì hết cách rồi, chúng tôi không bắt được tên làm nổ máy bay, đành phải đổ lên người anh thôi, hy vọng kiếp sau anh làm người cẩn thận chút.
Lý Đông Thăng có phần suy sụp, hét lên như bị bệnh tâm thần:
- Tôi muốn kháng án.
Sở Thiên bật cười ha hả, đi đến trước mặt gã nhìn chằm chằm vào ánh mắt tức giận, thản nhiên đáp lại:
- Xin lỗi, anh không có cơ hội kháng án, tôi nói cho anh biết, anh sẽ không sống được đến ngày mai đâu, tối nay anh sẽ lén đoạt súng của cảnh sát, ý đồ vượt ngục, sau đó bị một viên cảnh sát anh dũng của chúng tôi bắn hạ ngay tại chỗ.
Phong Tuyết Quân cùng mấy người cấp dưới ngơ ngác nhìn nhau, may là người này không phải người nhà nước, nếu không thật đúng là có thể danh chính ngôn thuận hại chết không ít người, đồng thời trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ, những gì Sở Thiên nói đều là một hiện thực cá biệt tồn tại trong cơ cấu chấp pháp, nếu không thì hắn đã không mạnh miệng mà nói ra như vậy.
Lý Đông Thăng trở nên vô cùng đau khổ, sau khi bị bắt những người phạm tội hoàn toàn không sợ tiếp xúc với cảnh sát, bởi vì bản thân là tội phạm vẫn có rất nhiều quyền lợi có thể sử dụng, thậm chí có thể dựa vào lỗ hổng trong pháp luật để thoát thân, nhưng Sở Thiên rõ ràng không giảng đạo lý, chỉ biết làm theo ý mình, điều này khiến gã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đây thì là cảnh sát cái nỗi gì, đất nước này có còn là xã hội pháp trị hay không?
Lý Đông Thăng nhìn thấy Sở Thiên quay người rời đi, cảm thấy cơ thể như dần bị hút hết sức sống, vội buột miệng hô:
- Tôi nói, tôi nói! Mười ngày trước, tôi có làm một vụ mua bán c4, bên mua là hai người trẻ tuổi, dùng hai mươi vạn mua của tôi nửa cân, tôi tham tiền nên liền bán cho bọn chúng, tôi không ngờ là bọn chúng lại đem đi cho nổ máy bay.
Người trẻ tuổi? Sở Thiên có chút kinh ngạc, vội hỏi:
- Bọn họ có đặc điểm gì?
Lý Đông thăng không dám chậm trễ, lên tiếng đáp:
- Chiều cao trung bình, mặt mũi cũng rất phổ biến, nhưng mà toàn thân toát lên vẻ âm u lạnh lẽo.
Âm u lạnh lẽo? Sở Thiên dường như đã có chút liên tưởng.
Đột nhiên, Lý Đông Thăng như nhớ ra điều gì, quên cả đau hét lên:
- Đúng rồi, bọn chúng còn có một hình xăm ở trên cổ, là chỉ chim phượng hoàng, tôi lúc đó còn thắc mắc bọn họ xăm ở trên cổ không thấy đau sao? Bởi vì ngày trước tôi muốn ra vẻ ta đây, nên cũng xăm hình rồng đen ở trên cánh tay, ai ngờ đau gần chết.
Hình chim phượng hoàng? Sở Thiên trở nên kinh ngạc.
Ngay sau đó Sở Thiên lại hỏi thêm một số vấn đề mấu chốt, đều không có đột phá mang tính thực chất, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, biết được hình xăm phượng hoàng đã là đủ rồi, đồng thời cũng thầm nghĩ không biết tình hình điều tra của bọn Phương Tình như thế nào? Mạt Nhĩ Vô Mang, chặn giết người trong mưa, làm nổ chuyến bay, bên trong mấy vụ việc này không biết có liên hệ gì không.
Sở Thiên cảm thấy có chút không yên lòng, liền giao Lý Đông Thăng cho đám người Phong Tuyết Quân xử lý, còn mình kéo lê cơ thể mệt mỏi bước vào phòng họp, ngồi xuống ghế sô pha uống mấy hớp trà, Phong Tuyết Quân rất nhanh cũng tiến vào, bước đến bên cạnh Sở Thiên ngồi xuống, lo lắng hỏi:
- Sở Thiên, lời khai chúng ta lấy được có phạm pháp không?
Sở Thiên biết được lo lắng của cô, e sợ ngày nào đó Lý Đông Thăng sẽ khiếu tố lên cấp trên, nói toàn bộ lời khai của hôm nay đều là do bọn họ vu cáo hãm hại, đến lúc đó rất có khả năng sẽ khiến Lý Đông Thăng thoát thân, thậm chí còn khiến bọn Phong Tuyết Quân gặp phải phiền phức.
Kể cả là khi bọn họ đã thật sự phá được vụ án máy bay phát nổ và bắt được tên thủ phạm chính.
Phương Tuấn thấy thế kinh hãi, Đường Thiên Ngạo hiện tại như thế xúc động, vạn nhất bị Sở Thiên dây dưa ở, mấy trăm số bang chúng liền căn bản không cách nào đã đi ra, bởi vì chính mình không thể đem vị thiếu gia này lưu lại.
Vì vậy hắn trầm giọng hô: “Đường thiếu gia, chúng ta rút lui!”
Đường Thiên Ngạo cũng không quay đầu lại, miệt thị đáp lại: “Giết cái Sở Thiên có cái gì khó hay sao? Phương đường chủ nếu như rất sợ chết, chi bằng dẫn người rời đi!”
Đồ chó hoang! Phương Tuấn oán hận thầm mắng, lập tức hô: “Lưu lại mười người cùng ta cản phía sau!”
Phương Tuấn thân tín vọt ra, theo sát ở phía sau hắn hướng Đường Thiên Ngạo dựa sát vào, đối mặt lui lại Đường Môn bang chúng, cứ điểm mười cái Soái quân huynh đệ không có đuổi theo, không phải bọn hắn không muốn đuổi theo giết, mà là không có bao nhiêu khí lực, chủ yếu hơn chính là, Sở Thiên muốn bọn hắn giữ vững vị trí chính là Soái quân cứ điểm.
Cuối cùng bốn gã Đường Môn bên ngoài bang chúng thẳng hướng Sở Thiên, mang theo lấy mưa Khai Sơn Đao thẳng đến Sở Thiên đầu, Sở Thiên bình tĩnh đẩy ra địch nhân Khai Sơn Đao, cùng sử dụng rót đầy lực lượng chiến đao chấn động người nọ trong cửa mở rộng ra, thích thú một cước đá ra, như thiểm điện trúng mục tiêu lồng ngực của hắn, này sức của đôi chân lực mười phần, người nọ phó địa ngã xuống.
Hắn té ngã còn đụng ngã lăn phía sau ba gã Đường Môn bang chúng.
Sau một khắc, Đường Thiên Ngạo để ngang Sở Thiên trước mặt.
Sở Thiên thu đao mà đứng, đối mặt với âm trầm Đường Thiên Ngạo, trong nội tâm rõ ràng vị này Đường gia thiếu gia đối với chính mình hận thấu xương, mình ở kinh thành quan lại quyền quý trước mặt gãy mặt mũi của hắn, nhưng là không cho là đúng, vì vậy từ chối cho ý kiến cười cười: “Đường thiếu gia, đã lâu không gặp a..., không thể tưởng được ngươi vậy mà sẽ đến Trịnh Châu?”
Đường Thiên Ngạo không có quá lâu nói nhảm, lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi chết!”
Tiếng nói hạ xuống, trong tay hắn dao bầu liền bổ về phía Sở Thiên, chiêu số lăng lệ ác liệt, công lực thâm hậu, lưỡi đao đâm thẳng Sở Thiên, mang theo sức lực liệt tiếng gió, đủ làm cho người khiếp sợ, Sở Thiên cởi mở cười dài, vai trái nhún tránh đi chém ngang mà đến dao bầu, tay phải kiện cổ tay nhẹ rung, kêu hồng chiến đao hóa thành hoàng mang, tật chọn địch đao.
“Đ... A... N... G... G!” Kêu hồng chiến đao chọn trúng dao bầu, Đường Thiên Ngạo xác thực rất cao minh, dao bầu tại Sở Thiên thế lớn lực chìm chi tế chỉ đẩy ra một chút, há biết Sở Thiên kêu hồng chiến đao liền thừa dịp nháy mắt khe hở, hơi chút hồi thế liền Bôn Lôi chớp giống như tật bổ đi vào, thẳng đến Đường Thiên Ngạo mặt, đao pháp nhanh chóng tinh diệu làm cho người khác khó có thể tin.
Đường Thiên Ngạo hồn phi phách tán vứt bỏ dao bầu, liều mình hướng về sau né tránh, Sở Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cái này thủ thắng cơ hội, bước chân hoạt động đi theo, lui đến vài mét có hơn Đường Thiên Ngạo bỗng nhiên trên mặt đúng lòe ra vẻ quỷ dị, hai tay đột nhiên về phía trước dương ra, tính ra hàng trăm độc châm giấu ở mưa trong bắn về phía Sở Thiên.
Chiêu này âm hiểm độc ác!
Nhưng đáng tiếc hắn gặp phải chính là Sở Thiên, Sở Thiên từ trước đến nay biết rõ Đường Thiên Ngạo ưa thích sử dụng ám khí, hôm nay cùng chính mình xách đao chém giết nhất định có âm mưu, cho nên trong nội tâm thủy chung đối với hắn có chỗ phòng bị, bởi vậy thấy hắn run run hai tay, đã biết rõ người này phát ra ám khí, gấp hướng bên cạnh chuyển động tránh thoát trí mạng độc châm.
Đằng sau hai tên Đường Môn bang chúng trốn tránh không kịp, bị độc châm bắn trúng.
Tiếng kêu thảm thiết Ra! Hai tên Đường Môn bang chúng lập tức ngã xuống đất bỏ mình.
Phương Tuấn thống khổ đến cực điểm thực sự bất đắc dĩ, bây giờ không phải là ‘giáo huấn’ Đường Thiên Ngạo thời điểm, trợ giúp Soái quân tiếng bước chân lờ mờ có thể biện, sau một lát là có thể đem nơi đây vây quanh, vì vậy bề bộn suất lấy tám gã Đường Môn bang chúng bảo vệ Đường Thiên Ngạo, quát: “Đường thiếu gia, ngươi tranh thủ thời gian đi trước, nơi đây do chúng ta đối phó! Nhanh!”
Đường Thiên Ngạo không có trả lời, trong mắt như trước bắn ra oán độc.
Nhìn thấy hai tên Đường Môn bang chúng thất khiếu đổ máu, Sở Thiên chợt nhớ tới Đỗ Kiếm Minh nghiền xương thành tro, trong nội tâm lập tức đã minh bạch mọi chuyện cần thiết, trong mắt toát ra vô tận sát cơ, hắn đứng dậy vượt qua đối với bị Phương Tuấn bọn hắn bảo vệ Đường Thiên Ngạo, khí thế trong lúc đó kéo lên đến không ai có thể suy đoán đỉnh phong cảnh giới.
Âm trầm lạnh như băng kêu hồng chiến đao chỉ phía xa địch nhân, Sở Thiên trên mặt hiện lên vẻ thê lương, lạnh lùng khẽ nói: “Ta liền kỳ quái, các ngươi tại sao phải đem Đỗ đường chủ bọn hắn nghiền xương thành tro, nguyên lai là lo lắng bị người phát hiện các ngươi thắng chi không võ, Đường Môn, quá làm cho ta thất vọng rồi, Đường Thiên Ngạo, ngươi đêm nay tử kỳ đã đến!”
Phương Tuấn có thể nhìn thấy Soái quân huynh đệ cái bóng, biết rõ Đường Thiên Ngạo nếu ngươi không đi liền không có cơ hội, bề bộn nghiêm nghị quát: “Đường thiếu gia, đi mau!”
Đường Thiên Ngạo cắn cắn bờ môi, quay đầu bước đi người.
Sở Thiên tiến lên trước vài bước, nghiền ngẫm nói: “Muốn đi? Không có cửa đâu!”
Tiếng nói hạ xuống, Khả Nhi suất lĩnh người liền xuất hiện, nghiêm mật ngăn chặn Đường Thiên Ngạo đường đi của bọn hắn, Trương Đông Bình bọn hắn cũng chạy tới, toàn bộ đứng ở Sở Thiên sau lưng, toàn bộ đường đi hoàn toàn bị Soái quân huynh đệ khống chế, Phương Tuấn mấy người lộ ra có chút cô linh, thậm chí có chút bi thương, ai cũng biết bọn hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sở Thiên nhìn qua sắc mặt ngưng trọng Phương Tuấn, nhàn nhạt nói: “Phương đường chủ, tại ta gặp phải đối thủ bên trong, ngươi mưu lược cùng gan dạ sáng suốt đúng để cho nhất ta bội phục, kỳ thật đêm nay ngươi cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng bị người này xúc động mà đáp bên trên tánh mạng của các ngươi, còn khơi dậy của ta sát tâm!”
Phương Tuấn xóa đi trên mặt mưa, nhẹ nhàng thở dài: “Cảm ơn!”
Sở Thiên gọi ra mấy ngụm hờn dỗi, con mắt ngưng tụ thành mang mà nói: “Phương đường chủ, ngươi mời trọng Soái quân huynh đệ phân thượng, ta đêm nay cũng cho ngươi sinh lộ, ngươi chỉ cần đem Đường Thiên Ngạo lưu lại, ngươi cùng còn lại Đường Môn bang chúng có thể tự do rời đi, Đường Thiên Ngạo giết bằng thuốc độc Soái quân huynh đệ, ta đêm nay tất yếu giết chi!”
Phương Tuấn nở nụ cười khổ, chậm rãi nói: “Ta biết rõ, ngươi muốn cho các huynh đệ giao cho. Nhưng là, ta cũng muốn cho Đường đại ca giao cho, cho nên ta sẽ không đem Đường thiếu gia lưu lại, càng sẽ không trơ mắt nhìn các ngươi giết hắn, nếu như muốn đầu của hắn, như vậy ngươi liền đạp trên thi thể của chúng ta đi qua đi.”
Sở Thiên chỉ vào hơn trăm Soái quân huynh đệ, nhàn nhạt nói: “Hắn có cơ hội mạng sống sao?”
Đường Thiên Ngạo hoàn nhìn xem chung quanh, đến tận đây mới cảm giác được sợ hãi, tất cả Soái quân huynh đệ ánh mắt đều rơi vào trên người mình, nếu như rơi vào trong tay bọn họ, chỉ sợ là sống không bằng chết, bởi vậy quay đầu hướng Sở Thiên hô: “Sở Thiên, không nên khinh người quá đáng, nếu như ngươi dám giết ta, cha ta nhất định muốn ngươi đầu người rơi xuống đất!”
Sở Thiên cởi mở nở nụ cười, từ chối cho ý kiến trả lời: “Muốn ta đầu người rơi xuống đất? Nguyện vọng này không chỉ có là phụ thân ngươi đấy, hay là rất nhiều người cầu thần bái Phật tâm nguyện, hơn nữa không nên bắt ngươi phụ thân đến áp ta, Đường Môn cùng ta đối chiến đến nay, có mấy trận trận chiến đúng triệt để thắng lợi hay sao? Hàng Châu? Hay là Trịnh Châu?”
Đường Thiên Ngạo sắc mặt biến đổi lớn, thực sự á khẩu không trả lời được.
Phương Tuấn xách đao nhìn qua Sở Thiên, mang theo cuối cùng cô đơn mở miệng: “Sở Thiên, Phương Tuấn không có yêu cầu khác, ta đêm nay sau khi chết, xin ngươi buông tha ta còn lại hơn ngàn bang chúng, để cho bọn họ đều hồi vùng duyên hải đi, ta biết rõ, bọn hắn khẳng định không phải là đối thủ của ngươi, ngươi liền làm việc thiện, ít giết ngàn người a.”
Sở Thiên trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh trả lời: “Cố gắng hết sức nhân sự, nghe thiên mệnh!”
Nghe thế sáu cái chữ, Phương Tuấn thoả mãn gật đầu, cái này tỏ vẻ Sở Thiên đáp ứng yêu cầu của mình rồi, chỉ cần Đường Môn bang chúng không sinh xảy ra chuyện gì đầu, Sở Thiên liền chịu buông tha bọn hắn, đương nhiên, nếu như Đường Môn bang chúng còn muốn sinh sự, như vậy hắn sẽ không tiếc một cái giá lớn đem Trịnh Châu Đường Môn diệt trừ sạch sẽ.
Phương Tuấn tiến lên trước vài bước, chậm rãi nói: “Đến đây đi!”
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, phất tay, hơn trăm Soái quân huynh đệ đè lên, bỗng nhiên, xa xa một tiếng thét dài, một bóng người tung nhảy chuyển chợt hiện theo nóc phòng rơi vào Sở Thiên trước mặt, động tác nước chảy mây trôi, hoàn toàn không thấy chung quanh Soái quân huynh đệ, lạnh nhạt đối mặt Sở Thiên, bình tĩnh nói: “Thiếu soái, ta là tới cứu người đấy!”
Sở Thiên nhàn nhạt cười khẽ, lạnh lùng nói: “Liệt Dực, ngươi muốn cứu ai đó?”
Liệt Dực không có xem người chung quanh, nhàn nhạt nói: “Phương đường chủ cùng Đường Thiên Ngạo!”
Sở Thiên kiên quyết lắc đầu, chằm chằm vào thần sắc tự nhiên Liệt Dực nói: “Ngươi cảm thấy có thể cứu bọn hắn sao?”
Liệt Dực thành thật lắc đầu, chậm rãi trả lời: “Không thể, nhưng ta vẫn còn muốn cứu!”
Người nầy trung thực thật sự thú vị, Sở Thiên cởi mở nở nụ cười, chuyện độ lệch nói: “Ngươi chỉ sợ không chỉ có cứu không được người, thậm chí hội đáp bên trên tánh mạng của mình, ta tuyệt đối tin tưởng mình có thể đem ngươi lưu lại, vô luận đao của ngươi cỡ nào lợi hại cỡ nào bá đạo, ngươi đều không thể theo đang bao vây xông ra đi.”
Liệt Dực lần nữa gật gật đầu, thở dài: “Cho nên ta là tới đổi mệnh đấy!”
Sở Thiên khẽ nhíu mày, hỏi: “Đổi mệnh?”
Liệt Dực vỗ lồng ngực của mình, bình tĩnh trả lời: “Đổi mệnh! Dùng ta Liệt Dực mệnh để đổi lấy mạng của bọn hắn, chỉ cần ngươi đem bọn hắn thả, mạng của ta sẽ là của ngươi, ngươi muốn giết ta, ta tuyệt không đánh trả!”
Sở Thiên nhiều hứng thú nhìn qua hắn, nhàn nhạt hỏi: “Mạng của ngươi có như vậy đáng giá? Có thể đổi Đường gia thiếu gia cùng Đường Môn đường chủ mệnh? Tuy nhiên ngươi biểu hiện qua thực lực cường đại, nhưng đêm nay đều muốn đổi mạng của bọn hắn, liền lấy ra tuyệt học của ngươi đến, nếu như muốn để cho ta đối với ngươi mệnh cảm thấy hứng thú, vậy đánh bại ta.”
Liệt Dực không nói gì, nhưng tay phải đã giữ tại Đường đao.
Người như đao, đao như người, Sở Thiên không phải không thừa nhận Liệt Dực là một bá đạo đao thủ, khi hắn tay cầm tại Đường đao thời điểm, cả người giống như hừng hực thiêu đốt trên chiến trường một điểm vĩnh viễn không hòa tan Băng Tuyết, vô luận tình thế như thế nào hung hiểm, tử thần như thế nào tiếp cận, hắn nhưng dùng lạnh như băng tự nhiên tâm cảnh đi ứng phó hóa giải.
Sở Thiên bình tĩnh mở miệng: “Mời ra chiêu!”
Liệt Dực chậm rãi tiến lên trước vài bước, sát khí đã không thấy, chẳng qua là vốn bóng người lại trở nên phiêu hốt bất định, khó có thể cân nhắc, Sở Thiên hai mắt kỳ quang đại thịnh, ánh mắt tập trung - sâu ngóng nhìn để ngang trước ngực kêu hồng chiến đao, giống như như nhập định lão tăng, đối với Liệt Dực ra người dự kiến bề ngoài thủ pháp cùng kỳ dị tiến công phương thức chẳng quan tâm.
Thật là một cái cao thủ! Liệt Dực trong nội tâm thầm khen.
“Khanh!” Đường đao lập tức ra khỏi vỏ, hết thảy chỉ có thể dùng một cái chữ nhanh đi hình dung, phát sinh ở mắt thường khó coi rõ ràng tốc độ cao xuống, Sở Thiên “Cảm thấy” Liệt Dực bạt đao lúc, Đường đao đã sớm rời vỏ bổ ra, hóa thành như thiểm điện cầu vồng, xẹt qua ba mét hư không, bài sơn đảo hải bổ về phía Sở Thiên.
Tại phía xa mấy mét bên ngoài Sở Thiên tâm ở bên trong thất kinh, cảm thấy quanh mình tất cả khí lưu cùng sinh khí đều trở nên đình trệ, đều giống bị Liệt Dực cái này kinh thiên động địa Đường đao hấp thu không dư thừa chút nào, một mảnh sinh cơ cố gắng hết sức đoạn tuyệt, tử vong cùng khắc nghiệt làm cho người ta sợ hãi mùi vị, ứng phó như thế lăng lệ ác liệt chi đao, nhưng chỉ còn lại có liều mạng một đường.
Người chung quanh đều thấy trợn mắt há hốc mồm, đổi thành chính mình căn bản không cách nào đối kháng.
Sở Thiên thẳng tắp thân hình, toàn thân quần áo không gió mà bay, hình thái trở nên uy mãnh không sóng lớn, cùng hình dáng so thiên thần Liệt Dực so sánh với không chút thua kém, kêu hồng chiến đao long trời lở đất đánh ra, liên tục làm ra huyền ảo tinh kỳ đến vượt quá bất luận cái gì hình dung huyền diệu biến hóa, rồi lại đúng không hề ngụy giả dối oanh tại Đường đao sắc bén chỗ.
Soái quân huynh đệ âm thầm ủng hộ, không thể tưởng được Thiếu soái như thế thần uy.
Phương Tuấn cũng lộ ra vẻ hân thưởng, đồng thời cảm giác được sinh cơ bay lên.
“Đ... A... N... G... G!” Kình khí giàn giụa cổn đãng, hai người như giật điện thối lui, Liệt Dực quay người vòng qua vòng lại, Đường đao thường thường không có gì lạ địa xa hơn nghênh trở về Sở Thiên quét ngang, đao này cũng không cảm giác có bất kỳ bất phàm chỗ, nhưng chậm đến không hợp với lẽ thường, thiên đúng Sở Thiên lại rõ ràng nắm giữ đến Liệt Dực đao này ngụ nhanh hơn chậm, tâm ngẩm mà đấm chết voi.
Mặc dù không thấy bất luận cái gì biến hóa, nhưng thiên biến vạn hóa đều ở trong đó, như thiên địa chi vô cùng, như vũ trụ không có cố gắng hết sức cực. Liệt Dực không thể tại tốc độ cùng nội kình bên trên áp đảo Sở Thiên, cho nên sửa dùng đao pháp thủ thắng, ứng biến độ cao hay, dạy người thán phục, Sở Thiên lại dùng thiên biến vạn hóa động tác, giống như tiến giống như lui, dục vọng bên trên dục vọng xuống.
Kêu hồng chiến đao thi xuất huyền ảo khó lường thủ pháp, nghênh tiếp Liệt Dực hồn nhiên không ke hở, thiên mã hành không một đao. “Đương”! Sở Thiên kêu hồng chiến đao gần như thần tích giống như đứng vững Liệt Dực lưỡi đao, thời gian như ngưng dừng lại bất động, hai đại cao thủ ngưng dừng lại đối lập, như bốn phía La Hán giống như biến thành không có tánh mạng tố điêu.
Khả Nhi như Thu Thủy giống như trong đôi mắt, thoáng hiện lấy ôn nhu hào quang.
Đó là sùng bái cùng ái mộ đan vào.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, thu hồi kêu hồng chiến đao.
Liệt Dực cũng làm cho Đường đao vào vỏ.
Tuy nhiên hai người không có phân ra thắng bại, càng không có người bị thương, nhưng Sở Thiên tâm ở bên trong rõ ràng, dùng Liệt Dực mệnh đổi lấy Phương Tuấn cùng Đường Thiên Ngạo, không những được đã qua chính mình quan khẩu, cũng có thể hướng Soái quân các huynh đệ giao cho, huống chi Sở Thiên đối với Liệt Dực còn có khác mục đích, cho nên hắn có chừng có mực thu đao.
Sở Thiên quay đầu hướng Soái quân huynh đệ, nhàn nhạt nói: “Lại để cho Phương đường chủ cùng Đường thiếu gia đi ra ngoài!” Lập tức chằm chằm vào Đường Thiên Ngạo nói: “Đường thiếu gia, đêm nay coi như ngươi mệnh tốt, có người để mạng lại đổi với ngươi, bất quá ngươi tốt nhất nhanh đi về Thâm Quyến trốn đi, nếu không ngày mai sẽ không mấy Soái quân huynh đệ đuổi giết ngươi.”
Đường Thiên Ngạo sắc mặt biến đổi lớn, nắm chặt nắm đấm đều muốn nói cái gì đó, lại bị Phương Tuấn vội vàng lôi đi, hiện tại đang ở Soái quân trong vòng vây, không phải xử trí theo cảm tính thời điểm, vạn nhất chọc giận Sở Thiên, chỉ sợ cũng hội tái khởi biến cố, đến lúc đó đừng nói Liệt Dực rồi, chính là Đường Vinh tự mình đến cũng cứu bọn họ không được rồi.
Nhìn qua chậm rãi rời đi Phương Tuấn, Liệt Dực nhẹ nhàng thở dài: “Phương đường chủ, trở về nói cho Đường lão gia tử, thiếu nợ hắn tình, ta đã trả lại cho Đường thiếu gia rồi!”
Phương Tuấn thống khổ gật đầu, đêm nay tất cả tổn thất đều so ra kém Liệt Dực, Đường Môn thiếu đi cái này Đại tướng, về sau ứng phó như thế nào Soái quân tinh binh cường tướng? Nếu như hắn cũng có thể phục vụ quên mình thay người, hắn muốn cầm mạng của mình đi đổi về Liệt Dực, lập tức con mắt đảo qua như trước ngạo nghễ Đường Thiên Ngạo, ngăn không được nhẹ nhàng lắc đầu.
Sinh tử như thế, bi ai!
Đêm nay cuộc chiến, Đường Môn xem như thảm bại ngã xuống đất, vây giết cuộc chiến, Diệp gia hảo thủ cùng Đường Môn bang chúng tử thương gần ngàn người, công kích Soái quân cứ điểm vốn là lại để cho Phương Tuấn cầm lại vài phần tặng thưởng, kết quả bởi vì Đường Thiên Ngạo lỗ mãng, không chỉ có thiếu chút nữa đã mất đi mọi người tánh mạng, còn lại để cho Sở Thiên hiểu rõ đến Đỗ Kiếm Minh nguyên nhân cái chết.
Lại để cho Soái quân biết rõ Đỗ Kiếm Minh chết ở độc châm phía dưới, tựu sẽ khiến gần nghìn Soái quân tàn khốc trả thù, chủ yếu hơn chính là, còn lại để cho Liệt Dực mệnh để lại cho Sở Thiên, sinh tử của hắn trở nên khó lường đứng lên, nhưng ít ra có thể khẳng định, Liệt Dực đúng hồi không được Đường Môn rồi, không thể tưởng được Trịnh Châu đối chiến sẽ tới tình trạng như thế.
Tuy nhiên Trịnh Châu Đường Môn bang chúng còn có hai ngàn người, so sánh với Soái quân còn lại bảy trăm người hay là chiếm hết ưu thế, nhưng Phương Tuấn đã sinh ra sầu lo, thậm chí khiếp ý.
Chờ bọn hắn rời đi về sau, Sở Thiên nhìn qua Liệt Dực, ý vị thâm trường nói: “Vậy mà mạng của ngươi là của ta, như vậy, ta muốn ngươi giết người, ngươi có làm hay không?”
Chuyện đó hỏi được tứ bề báo hiệu bất ổn, Liệt Dực trên mặt lại không có chút nào biểu lộ, trì hoãn vừa nói nói: “Người của Đường môn không giết!”
Sở Thiên gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Vậy thay ta giết người của Diệp gia!”