Bữa trưa hôm đó, Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình lấy thẻ cơm, cùng mời sáu người, chi hết mấy chục đồng đại dương. Tuy đồ ăn ở tiệm cơm so với đồ ăn ở nhà dở hơn rất nhiều, nhưng đám Tào Hoa Vũ vẫn ăn ngon lành. Đây là lần đầu tiên chúng có được thành quả lao động thông qua tri thức của mình, hiển nhiên là rất quý trọng, nên đã ăn hết toàn bộ suất cơm của mình. Sở Thiên nhìn chúng ăn uống thoải mái, trong lòng rất vui mừng, và cũng suy nghĩ ngày mai phải nâng độ khó thêm lên, nếu không chẳng bao lâu nữa hầu bao sẽ sạch bách.
Buổi chiều lúc gần tan học, Sở Thiên nói với các học sinh điên cuồng của mình:
- Ngày mai các bạn đến trước 15 phút, cùng tập chạy bộ, thân thể phải cường tráng một chút mới có thể khiêu chiến với tôi được. Nhớ kỹ đấy. Học sinh lớp 13, bất luận đi đến đâu, đếu phải ngẩng cao đầu cho tôi. Phải ngẩng cao đầu làm người biết chưa?
- Biết ạ, biết ạ, biết ạ.
36 âm thanh lại cùng hô vang. Sở Thiên tranh thủ bước nhanh ra cửa nếu không sẽ bị chấn động bởi những âm thanh kia.
Sở Thiên vừa ra đến cửa thì nhìn thấy Lâm Ngọc Đình, Khương béo đã nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ Sở Thiên nói:
- Bạn thân, cậu gần đây làm thế nào mà luôn nổi danh thế? Còn để cho anh em sống không?
Lâm Ngọc Đình cũng trêu:
- Vô dụng thôi. Nam sinh xuất sắc như Thiếu soái đây, bất luận là ở chỗ nào, cũng đều giống như là đom đóm giữa trời đêm. Tươi sáng như vậy, xuất chúng như vậy, ánh mắt ưu sầu của Thiếu soái, đao pháp tuyệt diệu, cùng với cốc martin khô, đã làm mọi người say mê sâu sắc. Tuy vẫn xuất sắc như thế này, nhưng trường có quy định của trường, bất luận thế nào Thiếu soái phải trả hết tiền ăn trưa nay, tiền vay không cần trả à?
Sở Thiên bất lực nhìn Lâm Ngọc Đình. Khương béo xoa bụng cười không ngớt.
- Sở Thiên, Sở Thiên.Có phải là Sở Thiên không?
Đột nhiên ngoài cổng trường một ông già hơn năm mươi bước xuống từ chiếc xe jeep, bước lại phía Sở Thiên.
Hai mắt Sở Thiên sang bừng lên. Người đàn ông đứng trước mặt hắn khiến hắn có cảm giác rất thân thiết đến khó giải thích nổi. Ánh mắt ông ánh lên vẻ trí tuệ chói lọi, vừa quan tâm, vừa tỉ mỉ, do đó Sở Thiên lễ phép đáp:
- Vâng, cháu là Sở Thiên, bác là …..?
- Ta là bác Ba của cháu đây, cháu quên rồi sao?
Người đàn ông nhìn chàng thanh niên đứng trước mặt quả nhiên là Sở Thiên, không khỏi hưng phấn hẳn lên.
Sở Thiên nhìn kỹ vẫn không biết ở đâu xuất hiện ra người bác Ba này. Hắn nghĩ đến nát cả óc vẫn không nghĩ ra:
- Bác, thực sự xấu hổ quá, cháu thật sự không nhớ, thật sự không nghĩ ra.
Người bác cười cười, con mắt liếc liếc nhìn nói:
- Cũng khó mà trách cháu không nhớ được. Ta đã từng bế cháu lúc cháu tròn tháng đấy.
Lâm Ngọc Đình và Khương béo trong lòng rất buồn cười, bế Sở Thiên lúc mới tròn tháng tuổi mà nghĩ là Sở Thiên có thể nhận ra ông ấy? Sở Thiên là kỳ tài, nhưng không phải là thần đồng. Tuy nhiên họ cũng có chút cảm tình với người đàn ông này, có thể là do ở ông ấy có sự gần gũi, bình dị khiến cho người ta có cảm giác thoải mái đến khó hiểu.
Sở Thiên cũng cảm thấy người bác đột ngột xuất hiện này có chút ý tứ:
- Được rồi, bác Ba, làm sao mà đột nhiên bác tìm được cháu vậy?
Người chú chỉ chỉ vào trong chiếc xe Jeep nói:
- Chú của cháu và còn cả người em họ Sở Hân Hân đều đang ở trong xe, vì vậy chúng ta đứng chờ cháu ở ngoài cổng trường này đấy.
Sở Thiên nhìn người bác một cách kỳ lạ:
- Chờ cháu? Tại sao lại chờ cháu vậy?
- Bác lần này là về nước có chút chuyện, tháng sau là phải đi lên đại học Thiên Kinh dạy học rồi, nhân tiện hoàn thành một tâm nguyện. Bác thấy còn thời gian, vì vậy đến thành phố này tìm các cháu. Phải biết là các cháu là những người thân duy nhất của ta ở Đại Lục. Vẻ mặt của người bác hiện lên vẻ cô đơn.
Lúc này, cửa xe mở ra, tiếng người chú cất lên:
- Đại bá, nếu Sở Thiên không đi thì chúng ta đi thôi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Bác ba quay đầu lại:
- Sở Thiên, đi, đi ăn cơm cùng bác. Bác đã đặt bàn ở tiệm ăn chay Bồ Đề Duyên rồi, gia đình chúng ta cùng họp mặt.
Sở Thiên nhìn thấy chú, thím và cả người em họ trên xe, xem ra người bác Ba trước mặt quả nhiên là thật rồi. Thảo nào nhìn thấy họ là thấy thân thiện, bản thân cũng muốn gần gũi với họ. Chỉ là các chú, thím luôn mâu thuẫn với mình. Bây giờ xuất hiện người bác Ba đầy hứa hẹn này, dứt khoát là không thích lẫn mình vào.
Bác Ba tất nhiên là nhận ra những suy nghĩ trong lòng Sở Thiên, ánh mắt sáng lên vẻ hiểu biết:
- Sở Thiên, không có chuyện gì, là bác mời mọi người ăn cơm thôi. Chú thím cháu có ý kiến gì cũng không ý nghĩa, huống chi chúng ta luôn phải đối mặt với mọi mâu thuẫn.
Bác Ba sớm đã nhận ra vấn đề khi nghe những người trong gia đình Sở Hân Hân nói những điều không hay về Sở Thiên. Nhưng bác Ba không phải là người thường. Hơn năm mươi năm kinh nghiệm đã giúp ông có thể nhận ra được chân tướng sự việc từ những câu nói ấy. Đây cũng chính là lý do khiến ông kiên quyết đến mời Sở Thiên đi ăn cùng.
Sở Thiên cũng rất kinh ngạc, bản thân chưa từng thổ lộ với bác Ba nửa lời, nhưng bác lại có cái nhìn sâu sắc, sáng suốt về rất nhiều vấn đề, quả nhiên không phải là người thường. Thảo nào mà bác có thể đi Thiên Kinh dạy học được.
Sở Thiên quay lại gật gật đầu với Lâm Ngọc Đình và Khương béo, tỏ vẻ cáo từ. Sau đó theo bác Ba lên chiếc xe jeep.
Sở Thiên lên xe, quả nhiên thấy chú thím không thèm nhìn mình, lại còn cả cô em họ Sở Hân Hân nữa, xem ra họ vẫn canh cánh trong lòng về số tiền bảo hiểm hai trăm ngàn kia. Sở Thiên không khỏi lắc đầu. Họ quả là những người háo lợi, khiến mình phải chịu đựng bao nhiêu năm. Nhưng Sở Thiên vẫn tỏ ra lễ phép, cung kính thưa với chú thím:
- Cháu chào chú thím, chào Hân Hân.
Chú thím hắn nhìn vẻ mặt bác Ba, bất đắc dĩ "ừ" một tiếng, còn cô em họ Sở Hân Hân thì làm như không nghe thấy, ngồi ngắm nhìn cảnh bên ngoài.
Sở Thiên cũng đành làm như không nhìn thấy gì, quay đầu nói với người lái xe:
- Chú là …?
Người lái xe tươi cười đáp:
- Tôi là lái xe được Đại học Thiên Kinh điều đến đưa đón ông Sở. Cứ gọi tôi chú Vương là được rồi.
Sở Thiên cười đáp:
- Chào chú Vương, chú vất vả quá. Cảm ơn chú.
Ông Vương chưa từng nhận được lời nói tôn trọng như vậy bao giờ. Những người chú, thím và em họ kia chỉ xem ông là lái xe, chẳng hề chào hỏi, bây giờ thấy Sở Thiên lễ phép như vậy, trong lòng thoải mái hẳn lên, khuôn mặt cũng thêm phần rạng rỡ.
Bác Ba tất nhiên đều nhìn thấy mọi việc nên đối với Sở Thiên không khỏi thêm cảm giác tốt đẹp. Người trẻ lễ phép ngày càng ít, mà chỉ thấy thật nhiều những kẻ mang tính ngỗ nghịch.
Tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên nằm ở trung tâm của thành phố này, cách Trường trung học Thiên Đô khoảng nửa tiếng chạy xe. Sở dĩ gọi là tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên là vì bên trong vườn có cây Bồ Đề hơn ba trăm năm tuổi. Nghe nói chỉ cần treo tấm giấy ghi ước nguyện lên cây thì điều ước ấy sẽ thành hiện thực. Vì vậy hàng ngày có rất nhiều người đến đây ăn cơm. Đồ ăn trong tiệm cơm chay Bồ Đề Duyên khá đắt, nhưng mà rất ngon. Những người đã từng đến đây đều nhớ đến mùi vị đồ ăn nơi này.
May sao bác Ba (thật là tác giả viết thúc nhưng để phân biệt với người chú kia nên em sửa là bác cho dễ nhớ - thanhco) đã đặt chỗ trước, nếu không tiệm cơm này luôn chật kín không có chỗ ngồi. Sở Thiên còn phát hiện ngoài cửa tiệm viết rằng hôm nay sẽ có vị cao tăng chùa Thiên Pháp tới giảng thiền. Vì vậy càng nhiều người từ khắp mọi nơi tấp nập về đây trải nệm ngồi dưới gốc Bồ Đề nghe cao tăng Thiên Pháp tự giảng thiền. Tất cả bàn ăn cũng bày xung quanh gốc Bồ Đề để thưc khách khi ăn cũng có thể nhìn thấy cao tăng. Sở Thiên thầm nghĩ không biết vị đại sư nào của Thiên Pháp tự sẽ về giảng nhỉ? Chủ trì Không Văn hay đại sư Không Kiến? hay là ai khác?
Bác Ba hiển nhiên cũng rất hào hứng, có thể nghe cao tăng giảng thiền, vừa được thưởng thức đồ ăn, lại được cùng người thân đoàn tụ, thật sự là điều thú vị, vì vậy vẫy tay chọn bảy phần ăn chay, sau đó cao hứng nói:
- Ban đầu ta định sau khi ăn xong sẽ tuyên bố một việc, nhưng sợ chút nữa nghe thiền sẽ quên mất, vì vậy bây giờ nói trước.
[hide]
Ngày đó giữa trưa, Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình cầm cơm tạp, tổng cộng xin sáu người, bỏ ra hơn mười đại dương, tuy nhiên tiệm cơm đồ ăn so về trong nhà kém rất nhiều, nhưng Tào Hoa Vũ bọn hắn hay là ăn hứng thú, đây là bọn hắn lần thứ nhất thông qua kiến thức của mình đổi lấy lao động thành quả, lộ ra đặc biệt quý trọng, đem bất luận cái gì một hạt cơm đều ăn được sạch sẽ, Sở Thiên nhìn bọn họ thoải mái ăn nhiều, trong nội tâm cao hứng rất nhiều, cũng suy nghĩ ngày mai bắt đầu muốn đề cao độ khó, nếu không túi bên eo của mình rất nhanh liền quắt rồi.
Buổi chiều lâm tan học thời điểm, Sở Thiên đối với không sai biệt lắm điên cuồng đệ tử nói: “Ngày mai sớm mười lăm phút đến, tập thể chạy một chút bước, thân thể cường tráng chút mới có thể tiếp tục cùng ta khiêu chiến, nhớ kỹ, mười ba lớp đệ tử, vô luận đi đến nơi nào, đều muốn cho ta ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu làm người, có biết hay không?”
“Biết rõ! Biết rõ! Biết rõ!” Ba mươi sáu cái thanh âm lần nữa rót thành một cái gào thét, Sở Thiên tranh thủ thời gian tông cửa xông ra, miễn cho bị thanh âm kia đánh ngã.
Sở Thiên mới vừa ở cửa ra vào nhìn thấy Lâm Ngọc Đình, Khương Tiểu Bàn đã con thỏ giống như đuổi theo, vỗ Sở Thiên nói: “Bạn thân, ngươi gần nhất thế nào luôn ra cố gắng hết sức danh tiếng à? Còn để cho hay không huynh đệ sống à?”
Lâm Ngọc Đình cũng trêu ghẹo nói: “Sẽ vô dụng thôi! Giống như Thiếu soái nam nhân xuất sắc như vậy, vô luận ở địa phương nào, cũng giống như đen kịt trong đom đóm giống nhau, như vậy tươi sáng rõ nét, như vậy xuất chúng. Thiếu soái cái kia u buồn ánh mắt, hiếm xuỵt hồ tra tử, vô cùng kì diệu đao pháp, cùng chén kia Dry-Martine, đều thật sâu mê hoặc mọi người. Bất quá, tuy nhiên cái này là như vậy xuất sắc, nhưng là trường học có nội quy trường học, vô luận như thế nào Thiếu soái muốn thanh toán tiền giữa trưa cơm trưa phí a, vay tiền không cần trả à?”
Sở Thiên đối diện lấy Lâm Ngọc Đình bất đắc dĩ chi tế, Khương Tiểu Bàn đã vuốt bụng cười không ngừng.
“Sở Thiên, Sở Thiên, ngươi có phải hay không Sở Thiên à?” Bỗng nhiên, cửa trường học một cỗ xe jeep xuống một cái tuổi trên năm mươi lão đầu, đi tới đối với Sở Thiên nói.
Sở Thiên hai mắt phát sáng lên, trước mắt lão đầu này lại để cho hắn không hiểu cảm thấy thân thiết, trong ánh mắt rảnh rỗi diệu lấy trí tuệ ánh sáng chói lọi, lại nhạy cảm, vừa mịn gây nên, vì vậy có lễ phép trả lời: “Là đúng đấy, ta là Sở Thiên, lão trượng đúng?”
“Ta là ngươi Tam thúc công a..., ngươi đã quên?” Lão đầu nhìn thấy trước mắt cái này anh tuấn thiếu niên quả nhiên là Sở Thiên, không khỏi hưng phấn lên.
Sở Thiên nhìn xem cái này không biết ở đâu xuất hiện Tam thúc công, nghĩ đến nát óc, cũng không có cái gì trí nhớ, nói: “Lão trượng, thật sự không có ý tứ, ta thật không có nhớ, thật sự nghĩ không ra.”
Tam thúc công cười cười, cái kia lại đặc biệt tinh thần con mắt chuyển động đứng lên, nói: “Cũng khó trách ngươi không nhớ rõ, ta còn là ngươi trăng rằm thời điểm ôm qua ngươi rồi.”
Lâm Ngọc Đình cùng Khương Tiểu Bàn trong nội tâm tại mãnh liệt cười, trăng rằm thời điểm ôm qua Sở Thiên đã nghĩ muốn Sở Thiên nhận ra hắn? Sở Thiên đúng kỳ tài, cũng không phải thần đồng a..., bất quá bọn hắn đối với lão nhân này cũng là có vài phần hảo cảm, có thể là trên người tản mát ra bình dị gần gũi khí tức làm cho người ta không hiểu cảm giác được thoải mái.
Sở Thiên cũng hiểu được cái này bay tới Tam thúc công hữu chút ý tứ, nói: “Được rồi, Tam thúc công, ngươi là như thế nào đột nhiên tìm được của ta à?”
[
truyen cua tui | Net ] Tam thúc công chỉa chỉa xe jeep ở bên trong, nói: “Ngươi thúc phụ thím còn ngươi nữa biểu muội Sở Hân Hân đều tại trên xe, cho nên chúng ta một mực ở cửa trường học chờ ngươi a...”
Sở Thiên kỳ quái nhìn xem Tam thúc công, nói: “Đợi ta? Tại sao vậy ta đâu này?”
“Tam thúc công lần này là trao đổi về nước, tháng sau muốn đi Thiên Kinh đại học đảm nhiệm dạy rồi, thuận tiện hoàn thành một kiện tâm nguyện, ta xem thời gian còn dù sao không dụ, cho nên mới tới cái thành phố này tìm các ngươi rồi, muốn biết rõ, các ngươi đều là ta tại đại lục thân nhân duy nhất rồi.” Tam thúc công thần sắc lộ ra có vài phần cô đơn.
Lúc này, cửa xe mở ra rồi, thúc phụ thanh âm bình thường kêu lên: “Đại bá, Sở Thiên nếu như không đi lời mà nói..., chúng ta đi qua đi.”
Tam thúc công quay đầu lại nói: “Sở Thiên, đi, cùng Tam thúc công đi ăn cơm, ta đã tại Bồ Đề Duyên thức ăn chay phủ đính tốt vị trí, chúng ta một nhà họp gặp.”
Sở Thiên chứng kiến thúc phụ thím, còn có biểu muội đều tại trên xe, xem ra trước mắt cái này Tam thúc công quả nhiên là sự thật, trách không được chính mình nhìn thấy hắn có như vậy vài phần thân thiết, mình cũng muốn cùng hắn thân cận một chút, chẳng qua là thúc phụ thím bọn hắn đối với chính mình luôn luôn đều ác nói tương hướng, hiện tại xuất hiện như vậy đầy hứa hẹn Tam thúc công, quả quyết phải không rất ưa thích chính mình lẫn vào đấy.
Tam thúc công hiển nhiên nhìn ra Sở Thiên tâm tư, lóe trí tuệ con mắt nói: “Sở Thiên, không có việc gì tình, đúng thúc công mời mọi người ăn cơm, ngươi thúc phụ thím lại có ý kiến gì cũng vô dụng, huống chi mâu thuẫn luôn muốn đối mặt.” Tam thúc công đã sớm theo Sở Hân Hân một nhà đối với Sở Thiên thập ác thổ lộ hết trông được xảy ra vấn đề, Tam thúc công không phải thường nhân, hơn năm mươi năm lịch duyệt đã sớm lại để cho hắn theo bề bộn thổ lộ hết trong đã tìm được chân tướng, đây cũng là hắn kiên trì muốn tới tiếp Sở Thiên cùng nhau ăn cơm nguyên nhân.
Sở Thiên cũng âm thầm kinh ngạc, chính mình hoàn toàn chưa cùng Tam thúc công thổ lộ nửa chữ nhãn, Tam thúc công lại có thể nhìn rõ mọi việc giống như hiểu rõ rất nhiều thứ, quả nhiên không phải bình thường ngưu, trách không được có thể trao đổi đi Thiên Kinh đại học đảm nhiệm dạy.
Sở Thiên quay đầu lại cùng Lâm Ngọc Đình cùng Khương Tiểu Bàn gật gật đầu, tỏ vẻ cáo biệt, sau đó hãy theo Tam thúc công lên xe jeep.
Sở Thiên lên tới trên xe, quả nhiên nhìn thấy con mắt cũng không nhìn thúc phụ của mình thím, còn có biểu muội Sở Hân Hân, xem ra bọn hắn đối với cái kia hai mươi vạn tiền bảo hiểm hay là canh cánh trong lòng, Sở Thiên không khỏi lắc đầu, nhà này người thật sự là bợ đít nịnh bợ chi nhân, làm khó mình trước kia chịu được nhiều năm như vậy, nhưng Sở Thiên vẫn là đem lễ phép làm được nhà, cung kính đối với thúc phụ thím nói: “Thúc phụ, thím tốt, Hân Hân tốt.”
Thúc phụ thím Tam thúc công trên mặt mũi, rất không tình nguyện “Ừ” một tiếng, biểu muội Hân Hân thì là coi như không có nghe được, nhìn xem phong cảnh phía ngoài.
Sở Thiên cũng chỉ dễ làm làm không phát hiện, quay đầu cùng lái xe nói: “Vị đại ca kia đúng?”
Lái xe cởi mở cười cười, nói: “Ta là Thiên Kinh đại học đưa cho Sở lão lái xe, bảo ta Vương thúc là được rồi.”
Sở Thiên cười cười, nói: “Vương thúc tốt, thật sự là vất vả ngươi rồi, cám ơn.”
Vương thúc hiển nhiên không có chịu qua như vậy tôn trọng, thúc phụ thím còn có biểu muội Sở Hân Hân đều chỉ đem hắn xem thành lái xe, mời đến cũng không đánh, bây giờ nhìn đến Sở Thiên như thế có lễ phép, trong nội tâm không khỏi thoải mái đứng lên, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần dáng tươi cười.
Tam thúc công hiển nhiên thấy được tất cả mọi người thần sắc, không khỏi đối với Sở Thiên nhiều hơn vài phần hảo cảm, có lễ phép người trẻ tuổi đúng càng ngày càng ít, hơn nữa là tùy hứng, điêu ngoa.
Bồ Đề Duyên thức ăn chay phủ tọa lạc tại cái thành phố này trung ương nhất, rời Thiên Đô trung học có nửa giờ đường xe, sở dĩ gọi Bồ Đề Duyên thức ăn chay phủ, là vì nó trong sân có một gốc cây nhiều năm thụ linh cây bồ đề, nghe nói chỉ cần trên tàng cây treo cái nguyện vọng bài, có thể phù hộ nguyện vọng của mình thực hiện, cho nên mỗi lần Thiên Đô rất nhiều người đi vào trong đó ăn cơm, Bồ Đề Duyên thức ăn chay trong phủ trai thức ăn đều rất đắt, nhưng là ăn thật ngon, đi qua người luôn vô cùng hoài niệm mùi vị nơi đó,
May mắn Tam thúc công đính vị trí, nếu không cái này giờ cơm đúng thành thật không có chỗ ngồi trống đấy, Sở Thiên còn phát hiện cửa ra vào viết hôm nay sẽ có Thiên Pháp tự cao tăng tới đây giảng thiền, cho nên càng là người ta tấp nập, cây bồ đề hạ đã bày xong mấy cái bồ đoàn, hiển nhiên là cung cấp Thiên Pháp tự cao tăng giảng thiền thời điểm sử dụng, tất cả bàn ăn cũng vây quanh cây bồ đề mà bày, hiển nhiên là lại để cho thực khách lúc ăn cơm có thể chứng kiến cao tăng, Sở Thiên thầm nghĩ, không biết Thiên Pháp tự vị nào đại sư sẽ đi qua đâu này? Không Văn chủ trì hay là Không Kiến đại sư? Hay là mặt khác?
Tam thúc công hiển nhiên cũng rất hưng phấn, có thể nghe được cao tăng giảng thiền, lại có thể nhấm nháp mỹ thực, còn có thể cùng thân nhân đoàn tụ, thật sự là kiện điều thú vị, vì vậy phất tay chọn bảy trai thức ăn, sau đó cao hứng nói: “Vốn ta nghĩ cơm nước xong xuôi về sau tuyên bố một việc, sợ đợi chút nữa nghe nảy sinh thiền pháp đến quên, cho nên hiện tại sớm nói.”
[/hide]