Thiên Dưỡng Sinh không hoảng loạn một chút nào, dùng tay trái hóa giải thế tấn công linh hoạt sắc bén của Hoàn Nhan Khang, còn không ngừng lui về phía sau, Hoàn Nhan Khang khẽ cười không tỏ thái độ gì, áp sát tới như hình với bóng, hai nắm đấm giao nhau tấn công hướng tới bộ ngực của y, tiếp tục triển khai tấn công liên tục, Bát Quái, Vịnh Xuân, Thái Cực như xé gió.
Ầm! Quyền trái của ông đánh trúng vào vai phải của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh lùi về phía sau vài mét, khóe miệng lập tức liền chảy ra tia máu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như trước, tay cầm đao vẫn nắm chắc như trước, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàn Nhan Khang, lạnh lùng nói:
- Ông biểu diễn xong rồi, tôi cũng thưởng thức đủ rồi, sau đây là đến lượt của tôi rồi!
Hoàn Nhan Khang hơi sững người, trì trệ đứng thế tấn công về phía trước.
Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt vốn bình tĩnh lập tức như đóng băng, trống rỗng mà vô thần, đồng tử lại như là biến mất vậy, y đã phóng to Hoàn Nhan Khang gấp 10 lần, đã xem ông ta là một trong những người phải chết, khi Hoàn Nhan Khang đang âm thầm sợ hãi chờ đòn của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh đã tung người lên, hắc đao tựa như mũi tên nhọn hướng về phía Hoàn Nhan Khang đâm tới.
Khoảng cách càng gần, ảo ảnh thành bảy đao.
Trong mắt Hoàn Nhan Khang lộ ra sự ngưng đọng, ông nhìn không thấu, cho nên chậm rãi lui bước.
Thiên Dưỡng Sinh lại lần nữa di chuyển, đao ảnh còn chưa biến mất, người mang đao đã xoay tròn đánh tới, càng xoay càng nhanh, đao giống như xuyên thủng khoảng không lại tựa như con quay phát ra những tiếng “ong ong”, tiếng “ong” theo tốc độ xoay tròn, càng lúc càng nhanh, trở nên sắc nét, tiếng vang chói tai, trong cơn mưa gió lại càng có vẻ vô cùng quỷ dị.
Một con chim mệt mỏi đang cuộn tròn ngủ yên ở trên cây, cũng bị âm thanh chói tai này đánh thức, giơ cánh lên vỗ cánh bay trong cơn mưa gió, đôi cánh đột nhiên trở nên mềm, cả người con chim rơi vuông góc xuống mặt đất, con chim mệt mỏi đang nghỉ ngơi này mà lại bị âm thanh chói tai này làm chấn động mà chết, khi mà nó còn chưa rơi xuống đến mặt đất.
Bảy lỗ nhỏ trên khuôn mặt đã chảy ra máu tươi.
Ngoại trừ con chim đổ máu, còn có Hoàn Nhan Khang.
Tiếng đao chói tai phá tan khoảng không, khiến ông ta không ngừng bịt chặt lỗ tai rút lui.
Ngay khi hai tay của ông vừa mới áp lên, Thiên Dưỡng Sinh ra sức nhảy lên, tốc độ nháy mắt đã nhanh hơn mấy lần, hắc đao như là sao băng kéo Thiên Dưỡng Sinh bắn ra, một luồng ánh sáng rực rỡ muốn nổ tung lên. Phập! Hắc đao đã đâm thẳng vào ngực Hoàn Nhan Khang, mãi đến lúc chuôi đao chắn lại mới dừng, máu tươi mãnh liệt tuôn ra.
Hoàn Nhan Khang đột nhiên trừng to mắt, không dám tin, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Đã nói ông không được! Thiên Dưỡng Sinh rút thanh đao về, rồi đặt ngang để cọ rửa trong nước mưa, không đếm xỉa đến Hoàn Nhan Khang đang chậm rãi ngã xuống trước mặt, lau sạch sẽ thanh đao, rồi lập tức xoay người rời đi, y đi rất chậm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ý chí kiên cường của y, vậy là y đi rồi, sẽ đi vĩnh viễn.
Hoa đào nở khắp nơi, chiến sự nơi nào cũng có.
Đêm khuya vắng, quán rượu Bông Sen.
Dương Tranh vẫn chọn tiệm bánh mì làm sở chỉ huy như trước, mặc dù nơi này hẻo lánh nhưng tầm nhìn lại rộng rãi, có thể nhìn quét qua tất cả tình hình của quán rượu, gã đưa tay lên nhìn thời gian, nhẹ nhàng đưa ra thủ thế tấn công, mười mấy tên đệ tử Đường Môn đang chống ô che, nhẹ nhàng xách theo xăng tiến gần đến quán rượu, mấy trăm tên đệ tử phía sau thì cầm đao đợi lệnh.
Đám đệ tử phóng hỏa vừa mới xoay mở nắp thùng, còn chưa kịp đổ xuống, một bóng người nhỏ gầy nhảy xuống từ cửa sổ trên lầu, một thanh đao thái thịt lạnh lẽo sáng lấp loáng rạch hướng về phía cổ bọn chúng, hai tên đệ tử gần nhất kêu lên thảm thiết, vứt bỏ thùng xăng chạy về phía sau, những người còn lại thấy thế vô cùng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Tốc độ rút lui của bọn chúng rất nhanh, nhưng so với hàn đinh mà Lão Yêu tung ra lại chậm hơn rất nhiều, còn chưa rời khỏi ba bước, hàn đinh đã đâm vào ngực của bọn chúng, có hai người bởi vì ở cuối nên may mắn tránh khỏi, nhưng còn chưa kịp nhanh chân trốn chạy, đao thái thịt của Lão Yêu đã rạch qua lồng ngực của bọn chúng, miệng vết thương dài gần tấc, vừa vặn có thể chết người.
Trong nháy mắt, mười mấy tên đệ tử phóng hỏa đã ngã xuống.
Dương Tranh đứng ở xa hơi giật mình, kẻ địch quả nhiên dũng mãnh hống hách, chẳng trách bọn Triệu Cương bị diệt toàn quân, lập tức trở nên giận dữ, y muốn Lão Yêu nợ máu phải trả bằng máu, báo thù cho các huynh đệ đã chết, vì thế đứng người dậy, ra lệnh cho đệ tử Đường Môn:
- Giết! Xóa sổ cả cái quán rượu Bông Sen này cho ta.
Mấy trăm tên đệ tử Đường Môn xông về phía Lão Yêu, khi còn cách mười mấy thước, trên lầu quán rượu Bông Sen và ở cửa xuất hiện mấy chục người, trong tay nắm nỏ liên bắn về phía đệ tử Đường Môn đang xông tới, hơn trăm mũi tên nhọn đâm toạc khoảng không mưa gió, nhanh chóng ẩn vào trong bể người, khoảng cách gần như thế, người đông như thế.
Gần như là không có mũi tên nào trượt, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sở Thiên nắm bình rượu Trúc Diệp Thanh vẫn còn ấm, bộ dạng uể oải từ bên trong đi ra, lúc này, tử sĩ Soái quân đang lên nỏ lượt hai, bắn ra với lực rất lớn khiến đệ tử Đường Môn đi đầu phải lùi lại vài bước, sau đó mới giống như là thịt heo đã tráp lông chim ngã xuống đất, sau lượt nỏ thứ hai, Đường Môn thương vong gần hai trăm người.
Đệ tử Đường Môn xung phong vì phải tránh né tên nỏ lợi hại bốn phía, vốn không thể tới gần quán rượu Bông Sen, Dương Tranh phẫn nộ đến cực điểm, đến lúc này mới tin rằng lúc trước hai trăm liên quân Anh Pháp không ngờ lại giết sạch tám ngàn quân Thanh, có thể nói vũ khí không tương xứng dẫn đến không công bằng chút nào nếu cứ xông lên liều chết, vì thế y đá ngã lăn chiếc ghế bên cạnh về phía Sở Thiên.
Khi còn cách gần 50 mét, Dương Tranh dừng lại, khua tay khiến đám đệ tử tạm dừng xông lên, tức giận hét lên:
- Sở Thiên, để ông đây đi ra, các ngươi thật quá hèn hạ vô cùng, hai bang chém giết chú trọng chính là so sánh thực lực, ngươi lại phá vỡ phép tắc giang hồ bắn chết đệ tử Đường Môn, ngươi có còn là người không?
Sở Thiên nhấp hai ngụm rượu Trúc Diệp Thanh, bước vài bước về phía trước nói trực diện với Dương Tranh:
- Phá vỡ phép tắc giang hồ? Ông nói câu này không cảm thấy xấu hổ sao? Nửa đêm canh ba mang mười mấy thùng xăng đến phóng hỏa, chẳng lẽ chính là cái gọi là so sánh thực lực? Nếu như không phải là chúng tôi cảnh giác, bây giờ e rằng đã bị các ngươi đốt thành than đen rồi.
Dương Tranh lập tức á khẩu không nói gì, không ngờ bên mình phóng hỏa lại trở thành lý do để người ta bắn chết, đến lúc này mới hiểu mười mấy đệ tử đi tưới xăng lại không bị tên nỏ bắn chết, hóa ra là Sở Thiên để mình phá vỡ phép tắc trước, sau đó mới quang minh chính đại trả thù, kẻ này tâm kế thật sự hơn hẳn người thường.
Dương Tranh biết nói không lại Sở Thiên, đành chuyển đề tài câu chuyện:
- Ít nói những lời vô ích nữa, có bản lĩnh thì hãy chiến đấu một cách quang minh chính đại, cho dù ta chết cũng cam tâm tình nguyện.
Sở Thiên tựa vào vách tường, thờ ơ trả lời:
- Chém giết thật quá lãng phí thời gian, ông lại là lãnh đạo Đường Môn, ta cũng là Thiếu soái Soái quân, chúng ta không cần phải để thuộc hạ đánh nhau một mất một còn như thế, hai người chúng ta tiến lên quyết chiến sinh tử, ông chết, đệ tử Đường Môn rút đi; tôi chết, Soái quân vĩnh viễn không đặt chân lên Hải Nam.
Động thái này, ngay lập tức buộc Dương Tranh vào trong cảnh khốn cùng.
Sở Thiên trong lòng hiểu rất rõ, nếu như không dùng tên nỏ uy hiếp bọn chúng, mà cùng đám đệ tử Đường Môn chiến đấu quyết tử với đao thương thật, thì các tử sĩ đã qua đại chiến rất khó để chống lại sự tấn công của vài trăm người, nhưng nếu như không chấp nhận đề nghị của Dương Tranh, ông ta cũng có thể nhân dịp này lấy cớ sử dụng các thủ đoạn hèn hạ khác như dùng súng, phóng hỏa.
Cho nên Sở Thiên dứt khoát phản kích Dương Tranh, đẩy vấn đề khó khăn cho y.
Quả nhiên, Dương Tranh vẻ mặt rất mất tự nhiên, nhiều thuộc hạ như vậy để đó không chém giết mà để mình quyết chiến, hơi có vẻ thật quá ngu xuẩn, nhưng nếu không chấp nhận đề nghị của Sở Thiên, đám thuộc hạ sẽ cho rằng ông chỉ quý trọng mạng của mình, hơn nữa Sở Thiên có thể lại vẫn dùng tên nỏ để trấn áp, nghĩ đến đây, ông cảm thấy hơi đau đầu.
Sở Thiên dốc toàn bộ rượu Trúc Diệp Thanh trong bình vào miệng, tung người phóng vụt ra, nhân lúc dòng nước ấm đang chảy trong cổ họng, quát:
- Lề mề, còn coi gì là Thống soái nữa? Bổn Thiếu soái thân là bá chủ phương bắc cũng không sợ sinh tử, ngươi lãnh đạo một phần nhỏ Đường Môn lại thân kiều nhục quý, chẳng trách Chu Bách Ôn đến bây giờ cũng không nên trò trống.
Dương Tranh sắc mặt không ngừng biến đổi, lại nhìn thấy đệ tử Đường Môn đang nhìn mình chằm chằm, biết rằng bất luận như thế nào cũng phải đích thân ứng chiến, vì thế cao giọng trả lời:
- Tên tiểu tử ngu ngốc, đừng ở đó mà làm loạn, đợi ông đây tiến lên cắt bỏ đầu ngươi xuống, ngươi sẽ biết được hậu quả của thói ngang ngược càn rỡ, Trương Hồng, mang đao đến đây.
Người thân tín bên cạnh tiến lên trước vài bước, đưa thanh khảm đao lạnh như băng cho Dương Tranh.
Dương Tranh giơ tay nắm chặt lấy khảm đao, tung người vài cái đã đến trước mặt Sở Thiên, tốc độ cực nhanh cùng khí thế to lớn cho thấy thân thủ tuyệt vời của ông, Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên khen:
- Không ngờ bên cạnh Chu Bách Ôn có nhiều tinh binh tướng tài như vậy, chẳng trách có ý tự lập môn hộ, đáng tiếc, ông ta lại gặp tôi.
Lời nói của Sở Thiên, khiến Dương Tranh càng nắm chặt đao hơn, lập tức quát:
- Ít nói những lời vô ích, muốn chiến thì chiến, đêm nay nhất định phải chặt được đầu của ngươi, để dâng lên tưởng niệm các huynh đệ đã chết của chúng ta.
Sở Thiên đang nắm chiến đao Minh Hồng, không tỏ thái độ gì mà nói:
- Đêm nay không chỉ là ngày chết của ngươi, mà cũng là ác mộng của Chu Bách Ôn
Chờ Sở Thiên vặn eo bẻ cổ lúc đi ra, quán bán hàng chỉ còn lại sát thủ cùng Hắc Dạ xã huynh đệ, vì vậy làm cho người ta đem bên trong bị Khả Nhi kích thương cổ tay nữ sát thủ cũng nói ra.
Nữ sát thủ bởi vì đau đớn quá độ đã choáng luôn.
Lại để cho Sở Thiên có chút kinh ngạc chính là, hắn dĩ nhiên là người Cao Ly.
Khả Nhi tựa hồ xem thấu Sở Thiên ý tưởng, tiến lên kéo xuống nữ sát thủ cổ áo lộ ra phượng hoàng đồ án, cười phá mê: “Tổ chức Mặt Trời Đỏ thuộc về Á Châu tổ chức sát thủ, bên trong thành viên đến từ từng cái Á Châu quốc gia, mặc dù lớn bộ phận đúng Thiên triều người, nhưng là có không ít người Nhật Bản, người ZNV' cùng với người Cao Ly chờ.”
Sở Thiên gật gật đầu, thật sự là trời cũng giúp ta.
Xem ra lại có thể cùng Triều Tiên chính phủ đánh nhau giương tốt bài rồi. Nghĩ tới đây, Sở Thiên hướng Hắc Dạ xã huynh đệ phân phó: “Ngoại trừ cái này Triều Tiên nữ tử lưu lại, những người khác tất cả đều cho ta áp tải đi thẩm vấn, ngoan cố mạnh miệng người, các ngươi sẽ đem tất cả hình phạt đều cho ta thu được, tóm lại muốn theo bọn hắn trong miệng đào ra thứ đồ vật.”
Hắc Dạ xã huynh đệ cung kính gật đầu, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Chờ bọn hắn đều rời đi về sau, Sở Thiên làm cho người ta đem nhà hàng màn hình giám sát muốn đi qua, sau đó lại bấm Tiếu Thanh Băng điện thoại, đơn giản báo cho biết sự kiện sau khi trải qua, liền hướng hắn nói thẳng ra ý nghĩ của mình, sau đó liền dẫn người đem nữ sát thủ áp lên xe, hướng km bên ngoài cục cảnh sát chạy tới.
Nữ sát thủ hai tay hai chân bị trói được rắn chắc, cổ tay miệng vết thương cũng bị Khả Nhi băng bó kỹ rồi, đương Sở Thiên cảm giác được hắn đã chưa tỉnh lại, liền không đếm xỉa tới hướng Khả Nhi nói ra: “Cũng không biết đêm nay là người nào? Không biết là tổ chức sát thủ đấy, hay là Triều Tiên chính phủ phái tới đặc công?”
Khả Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, nhàn nhạt đáp lại: “Cả hai có cái gì bất đồng đâu này?”
Sở Thiên cười khổ không thôi, thở dài nói: “Nếu như là tổ chức sát thủ phái tới đấy, ta có thể đem bọn họ phanh thây xé xác, cuối cùng thi chìm biển rộng, nếu như là Triều Tiên phái ra đặc công, chúng ta xuất phát từ ngoại giao cân nhắc, cũng chỉ có thể nén giận thả người, ngươi biết, chúng ta làm sao dám cùng Triều Tiên chính phủ đối kháng đâu này?”
Khả Nhi bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, cũng đầy mặt bất đắc dĩ đáp lại: “Ai kêu ngươi trước kia đắc tội Triều Tiên chính phủ đâu này? Kỳ thật chúng ta có thể đem các nàng coi như sát thủ xử lý sạch, chỉ tiếc đã bị cảnh sát đã biết, chờ mai kia, Triều Tiên chính phủ phái người phân biệt sau lại ý định a, hi vọng hắn không phải Triều Tiên đặc công.”
Sở Thiên gọi ra mấy ngụm hờn dỗi, nhàn nhạt nói: “Nếu như hắn thật sự là Triều Tiên đặc công, vậy rất có thể là vì Phác Đông Hoán mà đến, Triều Tiên chính phủ đã cho ta đem trao đổi sứ đoàn Phó đoàn trưởng tiến đụng vào hải lý rồi, cho nên đã nghĩ muốn phái đặc công muốn mạng của ta, ai, thật sự là khinh người quá đáng rồi, đáng tiếc lại không thể làm gì.”
Khả Nhi tựa ở trên chỗ ngồi, buồn bã thở dài: “Đúng vậy a, bất đắc dĩ a...”
Sở Thiên ánh mắt xéo qua rõ ràng nhìn thấy Triều Tiên nữ tử lỗ tai khinh động, hiển nhiên là nửa chữ không lọt nghe xong đi vào, trong nội tâm không khỏi nở nụ cười, đêm đó, tại cục cảnh sát phòng thẩm vấn, Tiếu Thanh Băng cùng với mấy vị tổ trọng án nhân viên cảnh sát vừa hỏi Triều Tiên nữ tử người nào, hắn mà ngay cả châu mang pháo nhận tội mình là Triều Tiên đặc công.
Vô luận như thế nào thẩm vấn, hắn đều kiên trì đúng Triều Tiên chính phủ phái tới đặc công, bởi vì Sở Thiên đắc tội Triều Tiên chính phủ, còn đem trao đổi sứ đoàn Phác Đông Hoán tiến đụng vào hải lý, bởi vậy phải trả giá một cái giá lớn bằng máu, cho nên bọn họ vì Triều Tiên dân quốc tôn nghiêm đi vào Thiên triều, cũng đêm nay đối với Sở Thiên hạ độc thủ.
Sở Thiên tại bên cạnh phòng quan sát ở bên trong trong bụng nở hoa, lần này đầy đủ Triều Tiên chính phủ uống hũ buồn bực rượu, hơn ' sau về sau, Tiếu Thanh Băng đi đến, cầm trong tay mấy chén cà phê, đưa cho Sở Thiên về sau cười nói: “Ngươi cái này bịp bợm còn khiến cho xinh đẹp quá, ngươi làm sao sẽ biết hắn hội theo lời của ngươi nói sao?”
Sở Thiên uốn éo khai mở cà phê, nhấp mấy ngụm về sau trả lời: “Rất đơn giản, đây là bọn sát thủ bệnh chung, các nàng rất nhiều đều bị tổ chức tẩy não, bởi vậy ngươi muốn các nàng khai ra tổ chức sát thủ, còn không bằng trực tiếp đã muốn mạng của các nàng, nhưng chỉ cần không phá các nàng điểm mấu chốt lại có thể mạng sống, các nàng đó sẽ mật thiết phối hợp.”
Tiếu Thanh Băng chằm chằm vào Sở Thiên, cái hiểu cái không bộ dạng.
“Tại trong lòng của các nàng, quốc gia chính phủ xa không có tổ chức thần thánh, nếu không cũng sẽ không làm sát thủ rồi, cái này Triều Tiên nữ tử cho là chúng ta không có nhìn thấu thân phận của nàng, cho nên liền vội vàng sinh ra mạng sống hi vọng, mà ta ‘vô tình ý’ trong lời mà nói..., lại vừa lúc có thể cứu vớt các nàng, cớ sao mà không làm đâu này?”
Sở Thiên rơi xuống cuối cùng chữ, ngửa đầu đem còn lại cà phê uống xong, sau đó vặn eo bẻ cổ cười nói: “Giống như đội trưởng, người liền giao cho ngươi rồi, ngàn vạn muốn xịn sinh đối đãi, hắn thế nhưng là giương hiếm thấy tốt bài đâu rồi, tin tưởng Triều Tiên chính phủ phái tới người sẽ bị chọc giận gần chết, ít nhất cũng có thể cho là chúng ta đối kháng đàm phán lợi thế.”
“Còn có, trời tối ngày mai, Mã Phi cùng Kim Lợi Nhã sẽ bị tìm thấy được.”
Tiếu Thanh Băng gật gật đầu, tiểu tử này quả nhiên thông minh qua người, ngoại giao nguy cơ cứ như vậy bị hắn dễ dàng hóa giải, thậm chí còn sẽ để cho Triều Tiên chính phủ chịu không nổi, lập tức trịnh trọng chuyện lạ trả lời: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ ở phù hợp mặt biển, phù hợp thời gian tìm thấy được bọn hắn.”
Rời đi cục cảnh sát về sau, còn không có tiến vào bãi đỗ xe, điện thoại liền nhẹ nhàng chấn động lên.
Đeo lên tai nghe về sau, liền truyền đến Khả Nhi thanh âm: “Thiếu soái, có hai người lén lén lút lút theo dõi ngươi, hai người kia cách xa nhau m bước xa, một cái đi bên trong, một cái đi cạnh ngoài, giơ tay nhấc chân, lộ ra một cổ phối hợp ăn ý hương vị, vừa nhìn liền biết rõ, tiếp nhận qua chuyên nghiệp theo dõi huấn luyện.”
Sở Thiên bất động thanh sắc cúp điện thoại, sau đó dẫn Liệt Dực hướng ngỏ hẻm bên cạnh đi đến, đây là đầu chật vật ngõ hẻm, vị trí cao lớn lầu bầy tầm đó, hai bên vách tường lành lạnh như hạp, phố nhỏ gần hơn trăm mét, chính giữa ba chỗ chuyển hướng, dựa vào tường chỗ bầy đặt mười cái sắt lá hạt bụi đồng, tản ra làm cho người buồn nôn mùi hôi mùi.
Ngõ nhỏ không người, bóng đèn mờ nhạt, khi đi đến thứ hai chuyển hướng chỗ lúc, Sở Thiên chạy chậm hai bước, ra chân đá vào trên vách tường, mượn xung lượng bắn ngược, thân thể nhảy lên thật cao, thò tay ôm lấy hơn năm mét cao đột ngột tường trên hạ thể, đem mình như là chỉ thạch sùng tựa như, kề sát vách tường treo ở ngõ nhỏ trên không.
Liệt Dực cũng như pháp ngâm chế, chẳng qua là ngăn cách vài mét khoảng cách.
Sau một lát, ngõ nhỏ đi vào hai người, bọn hắn cánh tay tự nhiên rủ xuống, mặc dù có tay áo chống đỡ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra, bọn hắn trên tay nắm có súng, bước chân chần chờ, cho thấy cơ bắp kéo căng cảnh giác, tựa hồ là đối với bị truy tung người, bỗng nhiên lựa chọn tiến vào như vậy một cái ngõ nhỏ, mà cảm thấy buồn bực khó hiểu.
Gió đêm đất bằng dựng lên, Sở Thiên ở giữa không trung tay áo phiêu động, hắn nhiều hứng thú nhìn xem phía dưới hai người, trong mắt chớp động lên làm cho lòng người kinh hãi hàn mang, tiến vào thứ hai chuyển hướng chỗ, hai cái người theo dõi liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu giao nhau đi về phía trước, đi ở phía trước người kia, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến giòn vang.
Hắn phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn lại, cả người lập tức kinh sửng sốt, Liệt Dực như là từ trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện ma quỷ, giờ phút này đang đứng tại đồng bạn sau lưng, tay trái bụm lấy đồng bạn miệng, tay phải án lấy sau ót của hắn muôi, đem đồng bạn đầu, dùng lực lượng kinh người, trái với sinh vật lẽ thường xoay tròn nửa vòng.
Nói cách khác, đồng lõa hiện tại mới có thể trông thấy phía sau lưng của mình.
Đồng bạn hai tay vô lực giãy dụa, đón lấy như là đỡ không dậy nổi tường bùn nhão, đang từ Liệt Dực ôm ấp hoài bão trong chậm rãi chảy xuống, còn lại người nọ sợ hãi, hầu như tan vỡ giống như, toàn thân run rẩy, trong tay súng cùng bài trí tựa như, hoàn toàn quên tác dụng, hắn đều muốn nói cái gì đó, lại khẩn trương liền miệng đều rút gân.
Lúc này, Sở Thiên cũng theo phía sau hắn rơi xuống, tay phải xảo quyệt ở hắn ác thương đích cổ tay, nhẹ nhàng thay đổi liền đoạt được súng lục, sau đó đưa chân đem hắn đạp trở mình, liền mờ nhạt ngọn đèn nhìn lại, người nọ là Triều Tiên hình dáng, trong lòng nhất thời rõ ràng, đó là Triều Tiên chính phủ phái tới theo dõi giám thị chính mình, dùng cái này tìm đến ra Phác Đông Hoán dấu vết để lại.
Bất quá bọn hắn cũng thông minh, hội trốn vào cục cảnh sát đến truy tung chính mình.
Thư thượng hữu vân: Thần không mật, tức thì mất kia thân, quân không mật, tức thì mất kia nước.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, xem ra nhất định phải cho Triều Tiên chính phủ cảnh cáo mới được, miễn cho tiếp tục phái người theo dõi chính mình, này tương hội ảnh hưởng hành động của mình, vì vậy móc ra khăn tay chà lau hết hai tay, chậm rãi hướng ngõ nhỏ bên ngoài đi đến, hơn mười thước về sau, mới hướng Liệt Dực làm cái đơn giản đánh chết dùng tay ra hiệu.
Liệt Dực nắm Đường đao, không đếm xỉa tới tiêu sái đến theo dõi mặt người trước.
Tên kia đến tận đây mới hồi phục tinh thần, tuyệt vọng hô: “Ngươi muốn làm gì?”
Không có người trả lời hắn, bạch quang tật đúng hiện lên, ấm áp máu tươi bắn tung tóe tại trên tường.
Đêm, tương đối đen đặc, tựa hồ có thể thôn phệ vạn vật.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thiên Dưỡng Sinh không hoảng loạn một chút nào, dùng tay trái hóa giải thế tấn công linh hoạt sắc bén của Hoàn Nhan Khang, còn không ngừng lui về phía sau, Hoàn Nhan Khang khẽ cười không tỏ thái độ gì, áp sát tới như hình với bóng, hai nắm đấm giao nhau tấn công hướng tới bộ ngực của y, tiếp tục triển khai tấn công liên tục, Bát Quái, Vịnh Xuân, Thái Cực như xé gió.
Ầm! Quyền trái của ông đánh trúng vào vai phải của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh lùi về phía sau vài mét, khóe miệng lập tức liền chảy ra tia máu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như trước, tay cầm đao vẫn nắm chắc như trước, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàn Nhan Khang, lạnh lùng nói:
- Ông biểu diễn xong rồi, tôi cũng thưởng thức đủ rồi, sau đây là đến lượt của tôi rồi!
Hoàn Nhan Khang hơi sững người, trì trệ đứng thế tấn công về phía trước.
Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt vốn bình tĩnh lập tức như đóng băng, trống rỗng mà vô thần, đồng tử lại như là biến mất vậy, y đã phóng to Hoàn Nhan Khang gấp 10 lần, đã xem ông ta là một trong những người phải chết, khi Hoàn Nhan Khang đang âm thầm sợ hãi chờ đòn của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh đã tung người lên, hắc đao tựa như mũi tên nhọn hướng về phía Hoàn Nhan Khang đâm tới.
Khoảng cách càng gần, ảo ảnh thành bảy đao.
Trong mắt Hoàn Nhan Khang lộ ra sự ngưng đọng, ông nhìn không thấu, cho nên chậm rãi lui bước.
Thiên Dưỡng Sinh lại lần nữa di chuyển, đao ảnh còn chưa biến mất, người mang đao đã xoay tròn đánh tới, càng xoay càng nhanh, đao giống như xuyên thủng khoảng không lại tựa như con quay phát ra những tiếng “ong ong”, tiếng “ong” theo tốc độ xoay tròn, càng lúc càng nhanh, trở nên sắc nét, tiếng vang chói tai, trong cơn mưa gió lại càng có vẻ vô cùng quỷ dị.
Một con chim mệt mỏi đang cuộn tròn ngủ yên ở trên cây, cũng bị âm thanh chói tai này đánh thức, giơ cánh lên vỗ cánh bay trong cơn mưa gió, đôi cánh đột nhiên trở nên mềm, cả người con chim rơi vuông góc xuống mặt đất, con chim mệt mỏi đang nghỉ ngơi này mà lại bị âm thanh chói tai này làm chấn động mà chết, khi mà nó còn chưa rơi xuống đến mặt đất.
Bảy lỗ nhỏ trên khuôn mặt đã chảy ra máu tươi.
Ngoại trừ con chim đổ máu, còn có Hoàn Nhan Khang.
Tiếng đao chói tai phá tan khoảng không, khiến ông ta không ngừng bịt chặt lỗ tai rút lui.
Ngay khi hai tay của ông vừa mới áp lên, Thiên Dưỡng Sinh ra sức nhảy lên, tốc độ nháy mắt đã nhanh hơn mấy lần, hắc đao như là sao băng kéo Thiên Dưỡng Sinh bắn ra, một luồng ánh sáng rực rỡ muốn nổ tung lên. Phập! Hắc đao đã đâm thẳng vào ngực Hoàn Nhan Khang, mãi đến lúc chuôi đao chắn lại mới dừng, máu tươi mãnh liệt tuôn ra.
Hoàn Nhan Khang đột nhiên trừng to mắt, không dám tin, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Đã nói ông không được! Thiên Dưỡng Sinh rút thanh đao về, rồi đặt ngang để cọ rửa trong nước mưa, không đếm xỉa đến Hoàn Nhan Khang đang chậm rãi ngã xuống trước mặt, lau sạch sẽ thanh đao, rồi lập tức xoay người rời đi, y đi rất chậm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ý chí kiên cường của y, vậy là y đi rồi, sẽ đi vĩnh viễn.
Hoa đào nở khắp nơi, chiến sự nơi nào cũng có.
Đêm khuya vắng, quán rượu Bông Sen.
Dương Tranh vẫn chọn tiệm bánh mì làm sở chỉ huy như trước, mặc dù nơi này hẻo lánh nhưng tầm nhìn lại rộng rãi, có thể nhìn quét qua tất cả tình hình của quán rượu, gã đưa tay lên nhìn thời gian, nhẹ nhàng đưa ra thủ thế tấn công, mười mấy tên đệ tử Đường Môn đang chống ô che, nhẹ nhàng xách theo xăng tiến gần đến quán rượu, mấy trăm tên đệ tử phía sau thì cầm đao đợi lệnh.
Đám đệ tử phóng hỏa vừa mới xoay mở nắp thùng, còn chưa kịp đổ xuống, một bóng người nhỏ gầy nhảy xuống từ cửa sổ trên lầu, một thanh đao thái thịt lạnh lẽo sáng lấp loáng rạch hướng về phía cổ bọn chúng, hai tên đệ tử gần nhất kêu lên thảm thiết, vứt bỏ thùng xăng chạy về phía sau, những người còn lại thấy thế vô cùng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Tốc độ rút lui của bọn chúng rất nhanh, nhưng so với hàn đinh mà Lão Yêu tung ra lại chậm hơn rất nhiều, còn chưa rời khỏi ba bước, hàn đinh đã đâm vào ngực của bọn chúng, có hai người bởi vì ở cuối nên may mắn tránh khỏi, nhưng còn chưa kịp nhanh chân trốn chạy, đao thái thịt của Lão Yêu đã rạch qua lồng ngực của bọn chúng, miệng vết thương dài gần tấc, vừa vặn có thể chết người.
Trong nháy mắt, mười mấy tên đệ tử phóng hỏa đã ngã xuống.
Dương Tranh đứng ở xa hơi giật mình, kẻ địch quả nhiên dũng mãnh hống hách, chẳng trách bọn Triệu Cương bị diệt toàn quân, lập tức trở nên giận dữ, y muốn Lão Yêu nợ máu phải trả bằng máu, báo thù cho các huynh đệ đã chết, vì thế đứng người dậy, ra lệnh cho đệ tử Đường Môn:
- Giết! Xóa sổ cả cái quán rượu Bông Sen này cho ta.
Mấy trăm tên đệ tử Đường Môn xông về phía Lão Yêu, khi còn cách mười mấy thước, trên lầu quán rượu Bông Sen và ở cửa xuất hiện mấy chục người, trong tay nắm nỏ liên bắn về phía đệ tử Đường Môn đang xông tới, hơn trăm mũi tên nhọn đâm toạc khoảng không mưa gió, nhanh chóng ẩn vào trong bể người, khoảng cách gần như thế, người đông như thế.
Gần như là không có mũi tên nào trượt, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sở Thiên nắm bình rượu Trúc Diệp Thanh vẫn còn ấm, bộ dạng uể oải từ bên trong đi ra, lúc này, tử sĩ Soái quân đang lên nỏ lượt hai, bắn ra với lực rất lớn khiến đệ tử Đường Môn đi đầu phải lùi lại vài bước, sau đó mới giống như là thịt heo đã tráp lông chim ngã xuống đất, sau lượt nỏ thứ hai, Đường Môn thương vong gần hai trăm người.
Đệ tử Đường Môn xung phong vì phải tránh né tên nỏ lợi hại bốn phía, vốn không thể tới gần quán rượu Bông Sen, Dương Tranh phẫn nộ đến cực điểm, đến lúc này mới tin rằng lúc trước hai trăm liên quân Anh Pháp không ngờ lại giết sạch tám ngàn quân Thanh, có thể nói vũ khí không tương xứng dẫn đến không công bằng chút nào nếu cứ xông lên liều chết, vì thế y đá ngã lăn chiếc ghế bên cạnh về phía Sở Thiên.
Khi còn cách gần 50 mét, Dương Tranh dừng lại, khua tay khiến đám đệ tử tạm dừng xông lên, tức giận hét lên:
- Sở Thiên, để ông đây đi ra, các ngươi thật quá hèn hạ vô cùng, hai bang chém giết chú trọng chính là so sánh thực lực, ngươi lại phá vỡ phép tắc giang hồ bắn chết đệ tử Đường Môn, ngươi có còn là người không?
Sở Thiên nhấp hai ngụm rượu Trúc Diệp Thanh, bước vài bước về phía trước nói trực diện với Dương Tranh:
- Phá vỡ phép tắc giang hồ? Ông nói câu này không cảm thấy xấu hổ sao? Nửa đêm canh ba mang mười mấy thùng xăng đến phóng hỏa, chẳng lẽ chính là cái gọi là so sánh thực lực? Nếu như không phải là chúng tôi cảnh giác, bây giờ e rằng đã bị các ngươi đốt thành than đen rồi.
Dương Tranh lập tức á khẩu không nói gì, không ngờ bên mình phóng hỏa lại trở thành lý do để người ta bắn chết, đến lúc này mới hiểu mười mấy đệ tử đi tưới xăng lại không bị tên nỏ bắn chết, hóa ra là Sở Thiên để mình phá vỡ phép tắc trước, sau đó mới quang minh chính đại trả thù, kẻ này tâm kế thật sự hơn hẳn người thường.
Dương Tranh biết nói không lại Sở Thiên, đành chuyển đề tài câu chuyện:
- Ít nói những lời vô ích nữa, có bản lĩnh thì hãy chiến đấu một cách quang minh chính đại, cho dù ta chết cũng cam tâm tình nguyện.
Sở Thiên tựa vào vách tường, thờ ơ trả lời:
- Chém giết thật quá lãng phí thời gian, ông lại là lãnh đạo Đường Môn, ta cũng là Thiếu soái Soái quân, chúng ta không cần phải để thuộc hạ đánh nhau một mất một còn như thế, hai người chúng ta tiến lên quyết chiến sinh tử, ông chết, đệ tử Đường Môn rút đi; tôi chết, Soái quân vĩnh viễn không đặt chân lên Hải Nam.
Động thái này, ngay lập tức buộc Dương Tranh vào trong cảnh khốn cùng.
Sở Thiên trong lòng hiểu rất rõ, nếu như không dùng tên nỏ uy hiếp bọn chúng, mà cùng đám đệ tử Đường Môn chiến đấu quyết tử với đao thương thật, thì các tử sĩ đã qua đại chiến rất khó để chống lại sự tấn công của vài trăm người, nhưng nếu như không chấp nhận đề nghị của Dương Tranh, ông ta cũng có thể nhân dịp này lấy cớ sử dụng các thủ đoạn hèn hạ khác như dùng súng, phóng hỏa.
Cho nên Sở Thiên dứt khoát phản kích Dương Tranh, đẩy vấn đề khó khăn cho y.
Quả nhiên, Dương Tranh vẻ mặt rất mất tự nhiên, nhiều thuộc hạ như vậy để đó không chém giết mà để mình quyết chiến, hơi có vẻ thật quá ngu xuẩn, nhưng nếu không chấp nhận đề nghị của Sở Thiên, đám thuộc hạ sẽ cho rằng ông chỉ quý trọng mạng của mình, hơn nữa Sở Thiên có thể lại vẫn dùng tên nỏ để trấn áp, nghĩ đến đây, ông cảm thấy hơi đau đầu.
Sở Thiên dốc toàn bộ rượu Trúc Diệp Thanh trong bình vào miệng, tung người phóng vụt ra, nhân lúc dòng nước ấm đang chảy trong cổ họng, quát:
- Lề mề, còn coi gì là Thống soái nữa? Bổn Thiếu soái thân là bá chủ phương bắc cũng không sợ sinh tử, ngươi lãnh đạo một phần nhỏ Đường Môn lại thân kiều nhục quý, chẳng trách Chu Bách Ôn đến bây giờ cũng không nên trò trống.
Dương Tranh sắc mặt không ngừng biến đổi, lại nhìn thấy đệ tử Đường Môn đang nhìn mình chằm chằm, biết rằng bất luận như thế nào cũng phải đích thân ứng chiến, vì thế cao giọng trả lời:
- Tên tiểu tử ngu ngốc, đừng ở đó mà làm loạn, đợi ông đây tiến lên cắt bỏ đầu ngươi xuống, ngươi sẽ biết được hậu quả của thói ngang ngược càn rỡ, Trương Hồng, mang đao đến đây.
Người thân tín bên cạnh tiến lên trước vài bước, đưa thanh khảm đao lạnh như băng cho Dương Tranh.
Dương Tranh giơ tay nắm chặt lấy khảm đao, tung người vài cái đã đến trước mặt Sở Thiên, tốc độ cực nhanh cùng khí thế to lớn cho thấy thân thủ tuyệt vời của ông, Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên khen:
- Không ngờ bên cạnh Chu Bách Ôn có nhiều tinh binh tướng tài như vậy, chẳng trách có ý tự lập môn hộ, đáng tiếc, ông ta lại gặp tôi.
Lời nói của Sở Thiên, khiến Dương Tranh càng nắm chặt đao hơn, lập tức quát:
- Ít nói những lời vô ích, muốn chiến thì chiến, đêm nay nhất định phải chặt được đầu của ngươi, để dâng lên tưởng niệm các huynh đệ đã chết của chúng ta.
Sở Thiên đang nắm chiến đao Minh Hồng, không tỏ thái độ gì mà nói:
- Đêm nay không chỉ là ngày chết của ngươi, mà cũng là ác mộng của Chu Bách Ôn