Chu Vũ Hiên ánh mắt xinh đẹp, lộ ra ra sự đau khổ vô cùng.
Ngô Văn Khánh dựa vào ghế, hưng phấn bổ sung: - Không ngờ chơi được con gái trinh, tuyệt đối tự nhiên! Ta lúc đó còn có chút không tin, liền gọi người lấy đèn cấp cứu soi kiểm tra. Tôi đang lúc hưng phấn lên, liền làm vài lần, còn đặc biệt cố nhớ kỹ gương mặt của cô bé đấy. Đáng tiếc là hôm sau cô ta nhảy xuống biển tự tử rồi.
Nghe đến đây, Sở Thiên sát khí hiện ra, Ngô Khánh Văn thật là súc sinh!
Chu Vũ Hiên cắn môi, lật tay lấy ra khẩu súng ngắn nhằm vào Ngô Khánh Văn.
Người trong phòng đều bị dọa đứng dựng lên, Ngô Khánh Văn vội kéo người con gái che trước thân mình, mở miệng quát: - Tiểu thư, cô làm gì mà xúc động thế? Chúng ta dường như không thù không oán, phải dùng tới súng để giải quyết sao? Hay là, hay là người con gái kia là em của cô?
Chu Vũ Hiên hai tay nắm chặt súng, nói đầy hận thù: - Mặc dù cô ta không phải là em gái của tôi, nhưng cô ta là người bạn cùng phòng tốt nhất, cũng là chị em tốt nhất của tôi, không ngờ bị tên súc sinh như ngươi làm hại, ông trời có mắt, cuối cùng cho ta tìm được manh mối, còn tìm được ngươi rồi.
Sở Thiên ở cửa vuốt di động, bừng tỉnh gật đầu, không trách Chu Vũ Hiên hận thù sâu như vậy, bị mình đuổi về Kinh Thành vẫn quay lại, hóa ra là vì báo thù cho chị em tốt, mối tình cảm này cũng thật khó có được, chỉ là vì sao phải tự mình điều tra điều này chứ? Với thực lực của Chu Long Kiếm, búng tay một cái là có thể giải quyết được rồi.
Bảy tám người khôi ngô bị họng súng bức bách ngồi trên ghế, nhưng ánh mắt đều lóe lên dục vọng, chỉ cần có cơ hội liền mạnh mẽ nhào lên. Nếu như hôm nay bị Chu Vũ Hiên bắn chết, về sau thì không cần lăn lộn giang hồ rồi. Chỉ là người con gái bé nhỏ lại khiến nhóm đàn ông này kinh sợ.
Ngô khánh Văn trong lòng khiếp sợ, cũng thật là khổ chủ tìm đến cửa rồi, nhưng kinh nghiệm giang hồ nhiều năm khiến ông ta tự giác không thể tự làm bừa được, suy tư một lát liền xoa mông cô gái ôm trong lòng, sau đó liền rút ra con dao nhỏ dí vào cổ cô gái, chuẩn bị ngọc nát đá tan.
Chu Vũ Hiên lộ ra nụ cười chế nhạo, không thèm quan tâm nói: - Dùng cô ta để uy hiếp tôi?
Ngô Khánh Văn cười mấy câu, ánh mắt hiểm ác nói: - Không sai, cô ta là người con gái tôi mới dành được, rất có thể cũng chưa trải qua việc đời, người giết ta, ta thì giết cô ta, mặc dù ta làm hại người chị em của cô, nhưng người con gái này cũng sẽ vì ngươi mà bị hại Chu Vũ Hiên hiện lên một chút u phiền, nghiến răng nghiến lợi nói: - Đê tiện tiểu nhân.
Cô gái vặn vẹo vài cái, thảm thiết kêu: - Cầu xin cô, tha cho tôi.
Ngô Khánh Văn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài nói: - Thôi đi, trước khi sắp chết coi như vì mình làm chút việc thiện đi, ta có thể để người con gái trong lòng thả ra, nhưng có một yêu cầu, chính là cô không được làm hại tiếp các anh em này của ta, bọn họ không tham dự vào việc ở bờ biển.
Chu Vũ Hiên không nghi ngờ, lạnh lùng trả lời: - Ngươi coi như là một người đàn ông, ta còn cho rằng ngươi sẽ dùng người con gái để che chắn cho mình chứ, không ngờ ngươi cũng cao thượng để cô ta rời đi, về phần những người thủ hạ của ngươi, tôi không cần mạng của họ, tôi không phải là người giết người lạm sát kẻ vô tội.
Bảy tám người đàn ông khôi ngô lộ ánh mắt cảm kích, đồng thanh hô: - Đại ca.
Ngô Khánh Văn vẫy tay ngăn bọn họ lại, lập tức vỗ vào bả vai cô gái nói: - Đi đi, qua bên kia đi, tránh bị đạn làm tổn thương.
Sở Thiên trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng cũng vẫn nhẫn nại tiếp.
Chu Vũ Hiên lo lắng Ngô Khánh Văn sẽ đem người con gái này đẩy qua, sau đó nhân dịp đoạt khẩu súng của mình. Cho nên vẫy tay bảo người con gái khiếp sợ chầm chậm đi tới, mà họng súng từ đầu tới cuối nhằm vào đầu của Ngô Khánh Văn, đồng thời dùng ánh mắt uy hiếp những người đàn ông rục rịch ngồi trên ghế.
Người con gái cẩn thận đi tới, lúc tới gần Chu Vũ Hiên, hơi cúi xuống nói: - Chị, cảm ơn chị!
Chu Vũ Hiên lộ ra nụ cười, thản nhiên nói: - Cô nhanh đi ra ngoài, thuận tiện giúp tôi báo cảnh sát.
Cô gái gật gật đầu, lúc lại ngẩng đầu, liền đem dao ngắn hung hăng đâm vào bụng Chu Vũ Hiên, thế tới rất hung hãn lại đột ngột, khiến Chu Vũ Hiên căn bản không thể tránh kịp, may mà lực của cô ta không đủ lớn, cho nên dao ngắn sau khi đâm qua lớp quần áo, cũng không có đi sâu mấy phân tạo thành vết thương chí mạng.
Nhưng hành động này khiến đau nhức truyền đi khắp thân Chu Vũ Hiên, còn chưa có phản ứng kịp thời, người con gái lại nhào tới cắn tay cô ta, khiến cô ta không có cách nào bắn súng, cùng lúc đó, thủ hạ của Ngô Khánh Văn cũng nhanh nhẹn nhảy qua, bảy tám người dễ dàng khống chế được Chu Vũ Hiên.
Người đàn ông cường tráng bắt cánh tay của Chu Vũ Hiên, hung tợn đặt cô trên bàn trà, cô không ngừng dãy dụa, nhưng dựa vào sức lực của cô và đối phương hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp, Ngô Khánh Văn dẫm chân bên người Chu Vũ Hiên trên bàn trà, cúi người cười tà.
Chu Vũ Hiên đảo qua cô gái, mắt nhìn chằm chằm Ngô Khánh Văn nói: - Vô sỉ.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ngón tay đã ấn số của Chu Kiếm Long ở trên đầu.
Ngô Khánh Văn cười ha ha lên, cầm cằm của cô lên trả lời: - Tôi thừa nhận tôi vô liêm sỉ, nhưng thế thì thế nào? Không ngờ cô muốn bắn chết ông mày, ông mày cũng dùng súng, trừng phạt ngươi, không ngờ người chị em tốt là người con gái hiếm thấy, tin rằng cô cũng cũng sẽ không khiến tôi thất vọng? Bảy tám người thủ hạ cùng cười lên, Chu Vũ Hiên giãy dụa, hiện ra thân phận hiển hách: - Các ngươi dám động vào bà cô này, các ngươi chết không tử tế. Bác của tôi là Bộ trưởng công an. Nếu như biết tôi có chuyện gì không hay xảy ra, thì không chỉ các ngươi bị băm thành trăm miếng, mà toàn bộ Chu gia cũng bị chôn vùi theo.
Cô ta hét rất lớn tiếng, nhưng lại không có bất cứ người nào nghe lọt tai, Ngô Khánh Văn càng không cho rằng như thế lắc đầu, nếu như chú cô ta thật là Bộ trưởng Công an, cô ta lại thế nào đơn thân xông vào chỗ nguy hiểm điều tra mình chứ? Lập tức gọi điện thoại cho tay chân khiến mình phơi thây đầu đường là được.
Ngô Khánh Văn đột nhiên xé rách quần áo của cô ta, ngang ngược càn rõ gào thét: - Chú của cô là Bộ trưởng Công an sao? Ông mày cũng là thủ tướng quốc gia! Người đâu, đem quần áo của cô ta toàn bộ xé ra cho ông mày, tối hôm nay thưởng thức hương vị cháu gái của Bộ trưởng Công an, mọi người mặc sức thưởng thức
Banh
Cửa bị đá mạnh ra, Sở Thiên ở bên ngoài đợi rất lâu, đạp vào, thông qua điện thoại vừa vặn bắt được tiếng cười và từ ngữ của Ngô Khánh Văn, Sở Thiên rõ ràng nghe được Chu Long Kiếm gầm nhẹ: - Mẹ nó, ông mày giết toàn bộ cả nhà! Diệt cửu tộc. Sở Thiên đem điện thoại duy trì trò chuyện vứt trên quầy rượu bên cạnh, đảo qua Chu Vũ Hiên chỉ còn lại quần áo lót trên người, lập tức cười lạnh lùng nhìn Ngô Khánh Văn bọn họ, không để ý nói: - Chu gia các người cũng thật là súc sinh. Không ngờ làm ra việc cầm thú như vậy.
Ngô Khánh Văn bá vương ngang nghạnh đã lộ ra trên người, ngay cả thắt lưng trên người đã rút ra, lúc muốn hưng phấn đè lên trên, lại bị Sở Thiên làm gián đoạn. Ông ta bực mình xấu hổ phẫn nộ lùi lại lấy tay kéo khóa. Dữ tợn gầm nhẹ nói: - Bất luận là ai, tôi đều muốn mày chết.
Sở Thiên cả người đều bao phủ trong ánh đèn lờ mờ, khiến cho người nhìn không mặt, nhưng khí thế toát ra khiến người đổ mồ hôi, nghe thấy lời của Ngô Khánh Văn, Sở Thiên cười khẽ vài tiếng, thản nhiên trả lời: - Tối hôm nay tuyệt đối sẽ chết người, có điều là ngươi.
Sở Thiên đọc nhấn mạnh rõ từng chữ rất thong thả, quả thật là từng chữ từng chữ chậm rãi từ miệng phát ra, nhưng trong đó mang sát khí mãnh liệt, khiến người không khỏi có chút sởn tóc gáy, dù Ngô Khánh Văn bọn họ nhìn qua máu đấy, trong lòng cũng không ngừng run rẩy.
Ngô Khánh Văn sờ vết sẹo trên người, không để ý nói: - Chỉ bằng ngươi?
Lúc nói chuyện, lão đưa mắt cho bọn thủ hạ, ra tay trước chiếm lợi thế, thủ hạ sau thủ thế, cùng ở bên cạnh làm bao nhiêu việc nhiều năm nay, mấy người bọn họ đã sớm có ăn ý, một ánh mắt, một thủ thế, đều có thể rõ ý của hai bên.
Lúc Ngô Khánh Văn phát ra những chữ cuối cùng, mấy tên đại hán trong lúc vô tình đã tiếp cần gần Sở Thiên, lúc này bọn họ bắt đầu bùng lên, dao sắc nhọn trong tay hiện lên ánh sáng chói mắt. Như rắn độc hướng thắng tới ngực và bụng Sở Thiên đâm tới.
Mấy người này không phải lần đầu tiên giết người, con dao vừa ổn vừa chuẩn, phối hợp với nhau rất ăn ý, khiến đối thủ chú ý trước thì không chú ý được sau, chú ý trên thì không để ý dưới, chỉ cần găm đến trên người thì nhất định mất mạng.
Sở Thiên hơi mỉm cười, không thèm để ý.
Yên tĩnh lặng lẽ, hành động như thỏ khôn, Sở Thiên vừa mới đứng yên ở cửa sau một lúc lâu, nếu không nói lời nào, người khác hoặc có lẽ còn cho rằng hắn là cây cột, nhưng hắn bây giờ hành động rồi, dùng thỏ khôn để hình dung tựa như cũng có chút tạm được, thật sự là nhanh như chớp, mắt thường căn bản nhìn không rõ.
Hắn ta trước tiên là phi thân lên, chân vừa lúc đá trúng cổ tay người cầm dao bên trái, lực đánh vào thật lớn. Không chỉ đá bay dao trong tay, hơn nữa tiếng răng rắc vang lên, ngay cả cổ tay của gã ta cũng toàn bộ dập nát, cả người theo đà ngã xuống, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Cái tay này coi như là phế rồi.
Lúc gã ta kêu thảm thiết, Sở Thiên như vượn tránh được phía tấn công từ bên phải, cũng thuận thế đánh tiếp vào trong lồng ngực người này, một trưởng lực đánh về phía lồng ngực của gã ta, giống như cũ tiếng răng rắc kêu, cú đánh người giống như bao cát bị đánh ra xa mấy trượng, ngực cũng lõm xuống theo.
Trong miệng gã cũng không ngừng nôn ra máu, hiển nhiên là gãy xương sườn đâm rách nội tạng, ngã trước mặt Ngô Khánh Văn phun máu tươi, ánh mắt thống khổ sống không bằng chết nhìn Ngô Khánh Văn, bất lực, đau buồn, lại càng ngày càng tối tăm, cuối cùng lại cũng không nhìn ra sắc thái gì.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong đầu thoáng cái ớn lạnh, ý chí chiến đấu tiêu tan, mồ hôi lạnh theo sống lưng rơi thẳng xuống, ngay cả quần áo đều thấm ướt mồ hôi, lúc ngẩng đầu lên, mấy người thủ hạ bên cạnh đều bị đánh ngã, Ngô Khánh Văn ngăn không được chân bước lùi lại vài bước, còn mượn cơ hội ra tín hiệu cầu cứu.
Sở Thiên lướt nhìn động tác nhỏ của ông ta, nhưng không ngăn lại
Hắn bỗng nhiên cảm giác được, Ngô Khánh Văn tạm thời sống đối với mình càng có lợi!
Thế là Sở Thiên quay người hướng về Chu Vũ Hiên mà đi, đem áo khoác bên ngoài ôm người cô vào trong lòng, khiến cho người con gái cố chấp lạnh lùng trở nên ấm lòng, sức lực của cô sớm đã tiêu tan trong sự âu yếm, hơn nữa là Sở Thiên cứu cô, cho nên cô không có cự tuyệt sự ôm ấp của Sở Thiên.
Ngô Khánh Văn nhân cơ hội này, giơ tay nhặt khẩu súng cảnh sát trên bàn, Sở Thiên tay mắt nhanh nhẹn đá chai rượu trên đất, vừa đúng trúng vào đầu ông ta, máu tươi theo rượu đỏ chảy xuôi xuống, hiện lên vẻ đẹp quái dị, nhưng cũng không làm tổn hại đến tính mạng ông ta.
Chu Vũ Hiên nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, yếu ớt nói: - Giết hắn cho tôi!
Sở Thiên đang muốn gật đầu, ngoài cửa đã truyền đến bước chân hỗn loạn, nghe thấy âm thanh bên ngoài không dưới bốn năm mươi người, Chu Vũ Hiên hơi thở dài, lập tức hiểu lòng người nói: - Chúng ta hay là rút lui trước, tránh bị bọn họ bao vây hết, thù, ngày khác sẽ báo vậy!
Sở Thiên thở ra mấy hơi, ôm Chu vũ Hiên hướng ra bên ngoài chạy.
Ngô Khánh Văn nhẹ nhàng thở ra, bưng đầu đau đớn cũng không dám đuổi theo.
Sở Thiên bọn họ ở hành lang quả nhiên gặp mười mấy bang chúng Chu gia, vốn dĩ người này đối với hắn mà nói không có sức khiêu chiến, nhưng bởi vì chăm sóc Chu Vũ Hiên nên vẫn chém giết năm sáu phút mới mở đường máu chạy ra, trên người cũng có vài vết thương do dao chém.
Chật vật chạy đến xe, Sở Thiên hướng anh em Soái quân hét: - Về Hải Khẩu!
Anh em Soái quân giẫm lên chân ga rời khỏi quán rượu 0h, trên đường còn ném xuống mấy viên đạn khói, ngăn cản truy binh, đợi sau khi chạy được mấy chục km, Sở Thiên mới thở ra nhẹ nhàng, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơ, Chu Vũ Hiên ôm sát hai vai, nhẹ nhàng nói: - Cảm ơn ngươi, Sở Dẫn.
Ngô Khánh Văn băng bó kỹ vết thương, nghe thấy mất dấu Sở Thiên thì nổi trận lôi đình, gào thét như điên: - Nghĩ cách tìm ra bọn họ, đem tên tiểu tử kia băm thành trăm mảnh cho ta, đem bắt con bé kia đốt cháy cho ta, quân Chu gia lớn như vậy không ngờ bị người ta ức hiếp đến tận nhà rồi. Mặt mũi đâu nữa? Ta sao có thể giải thích với bang chủ chứ?
Bang chúng Chu gia cao giọng đáp, tinh thần quần chúng mãnh liệt không thể ngăn được. Nhưng ai cũng không phát hiện ở kẽ hở quầy rượu còn cất giấu chiếc di động, hơn nữa di động còn giữ liên lạc.
Ở Kinh Thành trong phòng mật thất
Chu Long Kiếm sắc mặt sầm sì, sát khí trong mắt đâm thấu người, Lý Thần Châu nửa đêm bị gọi đến trong lòng đột nhiên lạnh, lại có người trêu chọc ông già này tức rồi.
Hậu quả này tương đối nghiêm trọng!
Thay lời khác mà nói, cái này hoàn toàn có thể xem như quân sự hành động đồ rồi.
Nếu có máy bay oanh tạc, đó là ném một cái chuẩn một cái.
Suy nghĩ địa đồ không sai biệt lắm nửa giờ, cửa sắt bị nhẹ nhàng gõ, Kim Cơ Tú tập trung tinh thần vểnh tai nghe, ngoại hạng mặt gõ xong về sau mới mở ra cửa hông làm cho người ta tiến đến, đó là một nhỏ gầy trung niên nhân, đeo bình thường màu đen kính mắt, tuy nhiên dung mạo không sâu sắc, nhưng ánh mắt cũng là tương tự chính là cảnh giác.
Trong tay của hắn còn cầm hai đại túi thứ đồ vật, Sở Thiên tại Kim Cơ Tú giới thiệu biết rõ tên của hắn gọi Trịnh Đại Thành, vì vậy khách khí cùng hắn hàn huyên vài câu, Trịnh Đại Thành mang thứ đó mở ra đặt ở trên mặt bàn, đúng thơm ngào ngạt cơm cuộn rong biển cơm tháng cùng với vài phần bánh mật, hắn nhiệt tình mời đến Sở Thiên tới đây giải quyết ấm no vấn đề.
Đem đồ ăn ăn được sạch sẽ về sau, Trịnh Đại Thành nói ra Sở Thiên chờ đợi hồi lâu tin tức.
Hắn và tức giận mặt lập tức trở nên nghiêm túc, chỉ vào địa đồ phía Tây mở miệng: “Chúng ta tại cảng Dongwang vòng vo bảy giờ, cơ hồ đem mỗi lần thốn địa phương đều đi khắp rồi, rốt cục tại phía Tây dãy số tóc phát hiện ra mánh khóe, nơi đó bị kéo cảnh giới tuyến.”
“Còn có vài tên đại hán trông coi, tiêu chí bến tàu bảo hành sửa chữa tạm dừng sử dụng.”
Kim Cơ Tú khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ mà nói: “Phía Tây dãy số đầu, không phải mới xây lập chuyên dụng bến tàu sao? Như thế nào nhanh như vậy yêu cầu bảo hành sửa chữa đâu này? Lúc trước tu kiến thời điểm, bến tàu kẻ có được cũng liền đúng Trầm thị vận tải đường thuỷ, còn theo Hồng Kông phái ra chuyên gia tới đây giám sát đâu rồi, được xưng rất kiên cố rất nhanh và tiện bến tàu.”
Trầm thị vận tải đường thuỷ? Sở Thiên trong nội tâm hiện lên linh quang, hắn nghĩ đến Hồng Kông hào phú Trầm gia cùng Triều Tiên chính phủ ngàn vạn lần, nghĩ đến Trầm gia muốn tại Triều Tiên phát triển sự tình, vì vậy lên tiếng hỏi: “Trầm thị vận tải đường thuỷ có hay không Hồng Kông Trầm thị tập đoàn công ty con? Có hay không Hồng Kông hào phú Trầm Nam Sơn vật nghiệp?”
Kim Cơ Tú hiển nhiên đối với những tài liệu này đều nhớ kỹ trong lòng, nghe được Sở Thiên nếu có điều chỉ hỏi ra, vội vàng gật đầu trả lời: “Không sai, chính là Hồng Kông Trầm gia, chỉ có Trầm Nam Sơn mới có thể tài đại khí thô thành lập nhà mình bến tàu, nghe nói hắn vì tại Triều Tiên phát triển đã đả thông hắc bạch hai nhà quan hệ, sẽ chờ phê duyệt đi ra.”
Sở Thiên ngón tay nhẹ nhàng gõ bên cạnh bàn, trầm ổn đến không chê vào đâu được tình trạng, tiếp nhận Khả Nhi đưa tới tịnh thủy nhấp hai phần, thanh hắng giọng nói: “Ta cùng Trầm gia cũng có chút ân oán, chẳng qua là không dám tưởng tượng hắn sẽ giúp trợ Triều Tiên đặc công đối phó ta, nếu như Trầm gia thật sự có tham dự, ta sẽ nhượng cho hắn hối hận cả đời.”
Kim Cơ Tú cảm nhận được Sở Thiên sát cơ, trong nội tâm có chút nghiêm nghị.
Trịnh Đại Thành tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục bổ sung nói: “Chúng ta cũng hiểu được dãy số đầu có chút cổ quái, nhưng cũng không dám khẳng định liền núp ở nơi đó, sợ bỏ sót địa phương khác, vì vậy lại đang cảng vòng vo vài vòng, nhưng không có phát hiện bất luận cái gì khả nghi dấu vết hoạt động, cho nên chúng ta kết luận con tin liền tại dãy số đầu.”
Kim Cơ Tú sờ lên cằm, chậm rãi hỏi: “Kim Trung Dân có hay không chằm chằm tại chỗ nào?”
Trịnh Đại Thành gật gật đầu, gọi ra mấy ngụm hờn dỗi sau nói: “Không sai, Kim Trung Dân tại phụ cận chằm chằm vào, nhưng chúng ta cũng có chút kỳ quái, dãy số đầu bốn phía chỉ có sáu cái giữa không trung nhà kho, cũng xác thực ném để đó lộn xộn hàng hóa, căn bản không có khả năng giấu người a..., bọn hắn sẽ đem con tin dấu ở nơi nào đâu này?”
Sở Thiên đánh ngón tay đình trệ, như có điều suy nghĩ nói: “Ngoại trừ chất đống hàng hóa nhà kho, bến tàu có hay không đỗ lấy ca-nô?”
Trịnh Đại Thành hơi sửng sốt, lập tức gật đầu đáp lại: “Có, còn đỗ lấy Trầm gia hôm qua tới lớn tàu hàng, hẳn là ngươi cảm thấy hội giấu ở trên tàu chở hàng? Ai nha, ta làm sao lại không nghĩ tới đâu rồi, còn cho là bọn họ sẽ đem con tin giam giữ nhà kho tương đối dễ dàng khống chế, bây giờ nghĩ lại tàu hàng thùng đựng hàng cũng là nơi tốt.”
Sở Thiên nhìn xem thời gian, bây giờ là năm giờ, vì vậy cười nói: “Có thể hay không mang bọn ta đi qua đi xem? Cũng không phải là không tin được các ngươi dấu hiệu địa đồ, cùng với các ngươi sưu tập trở về tin tức, mà là con tin nếu quả thật tại lớn trên tàu chở hàng, ta nghĩ muốn nhìn địch nhân phòng thủ tình huống, chờ sắc trời tối xuống phía sau liền đánh lén.”
Kim Cơ Tú trịnh trọng gật đầu, lập tức đi đến nơi hẻo lánh nhắc tới mấy cái bao tải ném ở trên mặt bàn, dùng sắc bén dao găm cắt sau liền trợt xuống không ít máy móc linh kiện, hắn chỉ vào những vật này nói: “Những cái... Kia Triều Tiên đặc công đều có súng, các ngươi tay không đi qua khó tránh khỏi có hại chịu thiệt, ta giúp các ngươi lắp ráp vài thanh súng phòng thân a.”
Sở Thiên nhìn xem trước mặt lò xo ống sắt cò súng, bọn hắn thật đúng là giải quyết xong chính mình nan đề, vốn đều muốn hỏi thăm bọn họ nơi đó có chợ đêm giao dịch súng ống đạn được, không thể tưởng được bọn hắn sớm có chuẩn bị, vì vậy cười nói: “Vậy cám ơn Kim tiểu thư rồi, các ngươi nghĩ đến thật sự là quá chu đáo, Khả Nhi, các ngươi hỗ trợ lắp ráp.”
Khả Nhi cùng Phong Vô Tình bọn hắn gật gật đầu, đem tất cả bao tải toàn bộ giật ra, sau đó liền lấy, những cái... Kia máy móc linh kiện lắp đặt đứng lên, Kim Cơ Tú theo bắt đầu không cho là đúng đến đằng sau mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, trước sau không đến giây, trước mắt những thứ này cường nhân tại đây chút thời gian ở bên trong vậy mà hoàn thành súng ngắn lắp ráp.
phút không đến, chín chuôi súng ngắn cùng giản dị súng ngắm liền trang hảo rồi, lại để cho Kim Cơ Tú cùng Trịnh Đại Thành trợn mắt há hốc mồm, mình có thể xem như đặc công bên trong người nổi bật rồi, nhưng cùng trước mắt mấy người so với quả thực chính là gặp dân chơi thứ thiệt.
Kinh khủng hơn chính là, những thứ này biến thái người đều nghe theo Sở Thiên chỉ lệnh.
Yêu cầu như thế nào cường hãn, mới có thể chỉ lệnh những người này đâu này?
Phía Tây dãy số đầu.
Sở Thiên bọn hắn gặp được ngồi chổm hổm chờ Kim Trung Dân, tại Kim Cơ Tú giới thiệu sau liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm trong khoảng thời gian này vừa rồi không có phát sinh tình huống khác, Kim Trung Dân lắc đầu, báo cho biết ngoại trừ giao lộ cảnh giới người thay phiên bên ngoài, toàn bộ bến tàu căn bản không có người xuất nhập, gió êm sóng lặng càng chứng minh trong đó ẩn hàm cổ quái.
Sở Thiên bình tĩnh gật đầu, lại để cho Kim Cơ Tú đem xe chạy đến tầm mắt gò đất.
Bến tàu này bởi vì vừa mới mới kiến không lâu, hơn nữa chuyên môn là Trầm gia cung cấp phục vụ, hôm nay hay bởi vì kéo cảnh giới tuyến bảo hành sửa chữa, cho nên lộ ra dị thường quạnh quẽ tiêu điều, thỉnh thoảng có người bốn phía đi đi lại lại, cũng phần lớn là mang trên mặt kính râm, thân mặc tây trang màu đen, trên mặt bạo lực đặc thù rõ ràng người vạm vỡ.
Nơi xa Sở Thiên tựa ở trên ghế ngồi nhìn quét hoàn cảnh, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh dùng ống nhòm quan sát tình huống, Khả Nhi ở bên cạnh dùng hồng bút tiêu chí bọn hắn đọc lên tin tức, toàn bộ đoàn đội ăn ý độ lần nữa lại để cho Kim Cơ Tú cùng Trịnh Đại Thành hai mặt nhìn nhau.
Người trước mắt dùng bộ đội đặc chủng hình dung xa so hắc bang phần tử càng chuẩn xác.
Căn cứ Phong Vô Tình bọn hắn cho ra tư liệu, ca-nô ở vào ánh mắt rộng rãi mặt biển, trên thuyền đi đi lại lại người có hơn mười người, mà trên bờ giao lộ cảnh giới có tám chín tên, song phương hình thành có thể lẫn nhau sách viện binh cơ giác xu thế, theo bọn hắn đi đường tư thế cùng bên hông tình huống phân biệt ra, cái này hai mươi mấy người người đều cũng có súng đấy.
Sở Thiên có chút kinh ngạc số người của địch nhân, làm sao lại hai mươi mấy người đâu? Nghĩ lại phía dưới bừng tỉnh đại ngộ, nơi này là Triều Tiên cảnh nội, dùng thân phận của bọn hắn đương nhiên không sợ có người tìm phiền toái, hơn nữa bọn hắn căn bản sẽ không nghĩ tới Sở Thiên sờ đến Triều Tiên đã đến.
Dù sao hai mươi mấy người người trông coi Hoắc Vô Túy đã dư xài rồi.
Bất quá Sở Thiên hay là không dám chủ quan, bày ở trước mặt có một nan đề, cái kia chính là như thế nào vượt qua cảnh giới thủ vệ giết trên thuyền, từ trên biển ẩn núp quá khứ là rất không có khả năng rồi, ca-nô độ cao vô cùng nghiêng khó với leo trèo, bốn phía vừa rồi không có đường khác hiểu rõ, chỉ có thủ vệ cầm giữ thông đạo tin cậy gần ca-nô.
Vậy mà không cách nào vượt qua trên bờ thủ vệ, vừa rồi không có đường khác thông hành, chỉ có giết những cái... Kia thủ vệ xông lên ca-nô, nhưng nếu như trên bờ gây ra động tĩnh liền dễ dàng khiến cho trên thuyền thủ vệ chú ý, đến lúc đó bọn hắn bắt cóc Hoắc Vô Túy đối kháng chính mình, tất cả cố gắng đều phó mặc.
Sở Thiên lông mày nhẹ nhàng nhăn lại đến.
Tại phía Tây dãy số đầu, có một chiếc vạn tấn thuyền chở dầu, giờ phút này đang đỗ tại cảng trên bến tàu, chiếc này vạn tấn thuyền chở dầu là từ Iraq khai ra, chở đầy tinh luyện tốt dầu mỏ, giữa trưa vừa vặn vận đến Triều Tiên Seoul, công nhân đang đem dầu mỏ đều cởi xuống dưới, chất đống tại trên bến tàu, dùng thô dày vải bạt che khuất.
Tay trái của hắn đặt ở cửa sổ xe biên giới, đang muốn thói quen gõ lại cảm giác được cảm giác mát, trong nội tâm khẽ nhúc nhích phía dưới vội vươn tay ra cửa sổ, từ từ gió biển theo giữa ngón tay lướt qua, gió tây, thổi chính là gió tây, Sở Thiên linh quang hiện lên, trong nội tâm lập tức đã có đối sách.
Cổ có Gia Cát Lượng mượn gió đông, hiện có Sở Thiên mượn gió tây.
Nghĩ tới đây, hắn trong đầu huyễn hiện ra vô số chiến đấu phương án, hắn lại căn cứ những thứ này chiến phương án đối với chính mình bố trí tiến hành điều chỉnh, hắn thậm chí quên Kim Cơ Tú thấp gọi chính mình, thẳng đến tự nhận đã đạt tới bất luận cái gì tình huống ngoài ý muốn đều đã cân nhắc đã đến hoàn mỹ cảnh giới mới thôi.
Chờ hắn lại mở to mắt, hai con ngươi đã ẩn chứa thâm thúy xa xôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu Vũ Hiên ánh mắt xinh đẹp, lộ ra ra sự đau khổ vô cùng.
Ngô Văn Khánh dựa vào ghế, hưng phấn bổ sung: - Không ngờ chơi được con gái trinh, tuyệt đối tự nhiên! Ta lúc đó còn có chút không tin, liền gọi người lấy đèn cấp cứu soi kiểm tra. Tôi đang lúc hưng phấn lên, liền làm vài lần, còn đặc biệt cố nhớ kỹ gương mặt của cô bé đấy. Đáng tiếc là hôm sau cô ta nhảy xuống biển tự tử rồi.
Nghe đến đây, Sở Thiên sát khí hiện ra, Ngô Khánh Văn thật là súc sinh!
Chu Vũ Hiên cắn môi, lật tay lấy ra khẩu súng ngắn nhằm vào Ngô Khánh Văn.
Người trong phòng đều bị dọa đứng dựng lên, Ngô Khánh Văn vội kéo người con gái che trước thân mình, mở miệng quát: - Tiểu thư, cô làm gì mà xúc động thế? Chúng ta dường như không thù không oán, phải dùng tới súng để giải quyết sao? Hay là, hay là người con gái kia là em của cô?
Chu Vũ Hiên hai tay nắm chặt súng, nói đầy hận thù: - Mặc dù cô ta không phải là em gái của tôi, nhưng cô ta là người bạn cùng phòng tốt nhất, cũng là chị em tốt nhất của tôi, không ngờ bị tên súc sinh như ngươi làm hại, ông trời có mắt, cuối cùng cho ta tìm được manh mối, còn tìm được ngươi rồi.
Sở Thiên ở cửa vuốt di động, bừng tỉnh gật đầu, không trách Chu Vũ Hiên hận thù sâu như vậy, bị mình đuổi về Kinh Thành vẫn quay lại, hóa ra là vì báo thù cho chị em tốt, mối tình cảm này cũng thật khó có được, chỉ là vì sao phải tự mình điều tra điều này chứ? Với thực lực của Chu Long Kiếm, búng tay một cái là có thể giải quyết được rồi.
Bảy tám người khôi ngô bị họng súng bức bách ngồi trên ghế, nhưng ánh mắt đều lóe lên dục vọng, chỉ cần có cơ hội liền mạnh mẽ nhào lên. Nếu như hôm nay bị Chu Vũ Hiên bắn chết, về sau thì không cần lăn lộn giang hồ rồi. Chỉ là người con gái bé nhỏ lại khiến nhóm đàn ông này kinh sợ.
Ngô khánh Văn trong lòng khiếp sợ, cũng thật là khổ chủ tìm đến cửa rồi, nhưng kinh nghiệm giang hồ nhiều năm khiến ông ta tự giác không thể tự làm bừa được, suy tư một lát liền xoa mông cô gái ôm trong lòng, sau đó liền rút ra con dao nhỏ dí vào cổ cô gái, chuẩn bị ngọc nát đá tan.
Chu Vũ Hiên lộ ra nụ cười chế nhạo, không thèm quan tâm nói: - Dùng cô ta để uy hiếp tôi?
Ngô Khánh Văn cười mấy câu, ánh mắt hiểm ác nói: - Không sai, cô ta là người con gái tôi mới dành được, rất có thể cũng chưa trải qua việc đời, người giết ta, ta thì giết cô ta, mặc dù ta làm hại người chị em của cô, nhưng người con gái này cũng sẽ vì ngươi mà bị hại Chu Vũ Hiên hiện lên một chút u phiền, nghiến răng nghiến lợi nói: - Đê tiện tiểu nhân.
Cô gái vặn vẹo vài cái, thảm thiết kêu: - Cầu xin cô, tha cho tôi.
Ngô Khánh Văn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài nói: - Thôi đi, trước khi sắp chết coi như vì mình làm chút việc thiện đi, ta có thể để người con gái trong lòng thả ra, nhưng có một yêu cầu, chính là cô không được làm hại tiếp các anh em này của ta, bọn họ không tham dự vào việc ở bờ biển.
Chu Vũ Hiên không nghi ngờ, lạnh lùng trả lời: - Ngươi coi như là một người đàn ông, ta còn cho rằng ngươi sẽ dùng người con gái để che chắn cho mình chứ, không ngờ ngươi cũng cao thượng để cô ta rời đi, về phần những người thủ hạ của ngươi, tôi không cần mạng của họ, tôi không phải là người giết người lạm sát kẻ vô tội.
Bảy tám người đàn ông khôi ngô lộ ánh mắt cảm kích, đồng thanh hô: - Đại ca.
Ngô Khánh Văn vẫy tay ngăn bọn họ lại, lập tức vỗ vào bả vai cô gái nói: - Đi đi, qua bên kia đi, tránh bị đạn làm tổn thương.
Sở Thiên trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng cũng vẫn nhẫn nại tiếp.
Chu Vũ Hiên lo lắng Ngô Khánh Văn sẽ đem người con gái này đẩy qua, sau đó nhân dịp đoạt khẩu súng của mình. Cho nên vẫy tay bảo người con gái khiếp sợ chầm chậm đi tới, mà họng súng từ đầu tới cuối nhằm vào đầu của Ngô Khánh Văn, đồng thời dùng ánh mắt uy hiếp những người đàn ông rục rịch ngồi trên ghế.
Người con gái cẩn thận đi tới, lúc tới gần Chu Vũ Hiên, hơi cúi xuống nói: - Chị, cảm ơn chị!
Chu Vũ Hiên lộ ra nụ cười, thản nhiên nói: - Cô nhanh đi ra ngoài, thuận tiện giúp tôi báo cảnh sát.
Cô gái gật gật đầu, lúc lại ngẩng đầu, liền đem dao ngắn hung hăng đâm vào bụng Chu Vũ Hiên, thế tới rất hung hãn lại đột ngột, khiến Chu Vũ Hiên căn bản không thể tránh kịp, may mà lực của cô ta không đủ lớn, cho nên dao ngắn sau khi đâm qua lớp quần áo, cũng không có đi sâu mấy phân tạo thành vết thương chí mạng.
Nhưng hành động này khiến đau nhức truyền đi khắp thân Chu Vũ Hiên, còn chưa có phản ứng kịp thời, người con gái lại nhào tới cắn tay cô ta, khiến cô ta không có cách nào bắn súng, cùng lúc đó, thủ hạ của Ngô Khánh Văn cũng nhanh nhẹn nhảy qua, bảy tám người dễ dàng khống chế được Chu Vũ Hiên.
Người đàn ông cường tráng bắt cánh tay của Chu Vũ Hiên, hung tợn đặt cô trên bàn trà, cô không ngừng dãy dụa, nhưng dựa vào sức lực của cô và đối phương hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp, Ngô Khánh Văn dẫm chân bên người Chu Vũ Hiên trên bàn trà, cúi người cười tà.
Chu Vũ Hiên đảo qua cô gái, mắt nhìn chằm chằm Ngô Khánh Văn nói: - Vô sỉ.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ngón tay đã ấn số của Chu Kiếm Long ở trên đầu.
Ngô Khánh Văn cười ha ha lên, cầm cằm của cô lên trả lời: - Tôi thừa nhận tôi vô liêm sỉ, nhưng thế thì thế nào? Không ngờ cô muốn bắn chết ông mày, ông mày cũng dùng súng, trừng phạt ngươi, không ngờ người chị em tốt là người con gái hiếm thấy, tin rằng cô cũng cũng sẽ không khiến tôi thất vọng? Bảy tám người thủ hạ cùng cười lên, Chu Vũ Hiên giãy dụa, hiện ra thân phận hiển hách: - Các ngươi dám động vào bà cô này, các ngươi chết không tử tế. Bác của tôi là Bộ trưởng công an. Nếu như biết tôi có chuyện gì không hay xảy ra, thì không chỉ các ngươi bị băm thành trăm miếng, mà toàn bộ Chu gia cũng bị chôn vùi theo.
Cô ta hét rất lớn tiếng, nhưng lại không có bất cứ người nào nghe lọt tai, Ngô Khánh Văn càng không cho rằng như thế lắc đầu, nếu như chú cô ta thật là Bộ trưởng Công an, cô ta lại thế nào đơn thân xông vào chỗ nguy hiểm điều tra mình chứ? Lập tức gọi điện thoại cho tay chân khiến mình phơi thây đầu đường là được.
Ngô Khánh Văn đột nhiên xé rách quần áo của cô ta, ngang ngược càn rõ gào thét: - Chú của cô là Bộ trưởng Công an sao? Ông mày cũng là thủ tướng quốc gia! Người đâu, đem quần áo của cô ta toàn bộ xé ra cho ông mày, tối hôm nay thưởng thức hương vị cháu gái của Bộ trưởng Công an, mọi người mặc sức thưởng thức
Banh
Cửa bị đá mạnh ra, Sở Thiên ở bên ngoài đợi rất lâu, đạp vào, thông qua điện thoại vừa vặn bắt được tiếng cười và từ ngữ của Ngô Khánh Văn, Sở Thiên rõ ràng nghe được Chu Long Kiếm gầm nhẹ: - Mẹ nó, ông mày giết toàn bộ cả nhà! Diệt cửu tộc. Sở Thiên đem điện thoại duy trì trò chuyện vứt trên quầy rượu bên cạnh, đảo qua Chu Vũ Hiên chỉ còn lại quần áo lót trên người, lập tức cười lạnh lùng nhìn Ngô Khánh Văn bọn họ, không để ý nói: - Chu gia các người cũng thật là súc sinh. Không ngờ làm ra việc cầm thú như vậy.
Ngô Khánh Văn bá vương ngang nghạnh đã lộ ra trên người, ngay cả thắt lưng trên người đã rút ra, lúc muốn hưng phấn đè lên trên, lại bị Sở Thiên làm gián đoạn. Ông ta bực mình xấu hổ phẫn nộ lùi lại lấy tay kéo khóa. Dữ tợn gầm nhẹ nói: - Bất luận là ai, tôi đều muốn mày chết.
Sở Thiên cả người đều bao phủ trong ánh đèn lờ mờ, khiến cho người nhìn không mặt, nhưng khí thế toát ra khiến người đổ mồ hôi, nghe thấy lời của Ngô Khánh Văn, Sở Thiên cười khẽ vài tiếng, thản nhiên trả lời: - Tối hôm nay tuyệt đối sẽ chết người, có điều là ngươi.
Sở Thiên đọc nhấn mạnh rõ từng chữ rất thong thả, quả thật là từng chữ từng chữ chậm rãi từ miệng phát ra, nhưng trong đó mang sát khí mãnh liệt, khiến người không khỏi có chút sởn tóc gáy, dù Ngô Khánh Văn bọn họ nhìn qua máu đấy, trong lòng cũng không ngừng run rẩy.
Ngô Khánh Văn sờ vết sẹo trên người, không để ý nói: - Chỉ bằng ngươi?
Lúc nói chuyện, lão đưa mắt cho bọn thủ hạ, ra tay trước chiếm lợi thế, thủ hạ sau thủ thế, cùng ở bên cạnh làm bao nhiêu việc nhiều năm nay, mấy người bọn họ đã sớm có ăn ý, một ánh mắt, một thủ thế, đều có thể rõ ý của hai bên.
Lúc Ngô Khánh Văn phát ra những chữ cuối cùng, mấy tên đại hán trong lúc vô tình đã tiếp cần gần Sở Thiên, lúc này bọn họ bắt đầu bùng lên, dao sắc nhọn trong tay hiện lên ánh sáng chói mắt. Như rắn độc hướng thắng tới ngực và bụng Sở Thiên đâm tới.
Mấy người này không phải lần đầu tiên giết người, con dao vừa ổn vừa chuẩn, phối hợp với nhau rất ăn ý, khiến đối thủ chú ý trước thì không chú ý được sau, chú ý trên thì không để ý dưới, chỉ cần găm đến trên người thì nhất định mất mạng.
Sở Thiên hơi mỉm cười, không thèm để ý.
Yên tĩnh lặng lẽ, hành động như thỏ khôn, Sở Thiên vừa mới đứng yên ở cửa sau một lúc lâu, nếu không nói lời nào, người khác hoặc có lẽ còn cho rằng hắn là cây cột, nhưng hắn bây giờ hành động rồi, dùng thỏ khôn để hình dung tựa như cũng có chút tạm được, thật sự là nhanh như chớp, mắt thường căn bản nhìn không rõ.
Hắn ta trước tiên là phi thân lên, chân vừa lúc đá trúng cổ tay người cầm dao bên trái, lực đánh vào thật lớn. Không chỉ đá bay dao trong tay, hơn nữa tiếng răng rắc vang lên, ngay cả cổ tay của gã ta cũng toàn bộ dập nát, cả người theo đà ngã xuống, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Cái tay này coi như là phế rồi.
Lúc gã ta kêu thảm thiết, Sở Thiên như vượn tránh được phía tấn công từ bên phải, cũng thuận thế đánh tiếp vào trong lồng ngực người này, một trưởng lực đánh về phía lồng ngực của gã ta, giống như cũ tiếng răng rắc kêu, cú đánh người giống như bao cát bị đánh ra xa mấy trượng, ngực cũng lõm xuống theo.
Trong miệng gã cũng không ngừng nôn ra máu, hiển nhiên là gãy xương sườn đâm rách nội tạng, ngã trước mặt Ngô Khánh Văn phun máu tươi, ánh mắt thống khổ sống không bằng chết nhìn Ngô Khánh Văn, bất lực, đau buồn, lại càng ngày càng tối tăm, cuối cùng lại cũng không nhìn ra sắc thái gì.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong đầu thoáng cái ớn lạnh, ý chí chiến đấu tiêu tan, mồ hôi lạnh theo sống lưng rơi thẳng xuống, ngay cả quần áo đều thấm ướt mồ hôi, lúc ngẩng đầu lên, mấy người thủ hạ bên cạnh đều bị đánh ngã, Ngô Khánh Văn ngăn không được chân bước lùi lại vài bước, còn mượn cơ hội ra tín hiệu cầu cứu.
Sở Thiên lướt nhìn động tác nhỏ của ông ta, nhưng không ngăn lại
Hắn bỗng nhiên cảm giác được, Ngô Khánh Văn tạm thời sống đối với mình càng có lợi!
Thế là Sở Thiên quay người hướng về Chu Vũ Hiên mà đi, đem áo khoác bên ngoài ôm người cô vào trong lòng, khiến cho người con gái cố chấp lạnh lùng trở nên ấm lòng, sức lực của cô sớm đã tiêu tan trong sự âu yếm, hơn nữa là Sở Thiên cứu cô, cho nên cô không có cự tuyệt sự ôm ấp của Sở Thiên.
Ngô Khánh Văn nhân cơ hội này, giơ tay nhặt khẩu súng cảnh sát trên bàn, Sở Thiên tay mắt nhanh nhẹn đá chai rượu trên đất, vừa đúng trúng vào đầu ông ta, máu tươi theo rượu đỏ chảy xuôi xuống, hiện lên vẻ đẹp quái dị, nhưng cũng không làm tổn hại đến tính mạng ông ta.
Chu Vũ Hiên nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, yếu ớt nói: - Giết hắn cho tôi!
Sở Thiên đang muốn gật đầu, ngoài cửa đã truyền đến bước chân hỗn loạn, nghe thấy âm thanh bên ngoài không dưới bốn năm mươi người, Chu Vũ Hiên hơi thở dài, lập tức hiểu lòng người nói: - Chúng ta hay là rút lui trước, tránh bị bọn họ bao vây hết, thù, ngày khác sẽ báo vậy!
Sở Thiên thở ra mấy hơi, ôm Chu vũ Hiên hướng ra bên ngoài chạy.
Ngô Khánh Văn nhẹ nhàng thở ra, bưng đầu đau đớn cũng không dám đuổi theo.
Sở Thiên bọn họ ở hành lang quả nhiên gặp mười mấy bang chúng Chu gia, vốn dĩ người này đối với hắn mà nói không có sức khiêu chiến, nhưng bởi vì chăm sóc Chu Vũ Hiên nên vẫn chém giết năm sáu phút mới mở đường máu chạy ra, trên người cũng có vài vết thương do dao chém.
Chật vật chạy đến xe, Sở Thiên hướng anh em Soái quân hét: - Về Hải Khẩu!
Anh em Soái quân giẫm lên chân ga rời khỏi quán rượu 0h, trên đường còn ném xuống mấy viên đạn khói, ngăn cản truy binh, đợi sau khi chạy được mấy chục km, Sở Thiên mới thở ra nhẹ nhàng, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơ, Chu Vũ Hiên ôm sát hai vai, nhẹ nhàng nói: - Cảm ơn ngươi, Sở Dẫn.
Ngô Khánh Văn băng bó kỹ vết thương, nghe thấy mất dấu Sở Thiên thì nổi trận lôi đình, gào thét như điên: - Nghĩ cách tìm ra bọn họ, đem tên tiểu tử kia băm thành trăm mảnh cho ta, đem bắt con bé kia đốt cháy cho ta, quân Chu gia lớn như vậy không ngờ bị người ta ức hiếp đến tận nhà rồi. Mặt mũi đâu nữa? Ta sao có thể giải thích với bang chủ chứ?
Bang chúng Chu gia cao giọng đáp, tinh thần quần chúng mãnh liệt không thể ngăn được. Nhưng ai cũng không phát hiện ở kẽ hở quầy rượu còn cất giấu chiếc di động, hơn nữa di động còn giữ liên lạc.
Ở Kinh Thành trong phòng mật thất
Chu Long Kiếm sắc mặt sầm sì, sát khí trong mắt đâm thấu người, Lý Thần Châu nửa đêm bị gọi đến trong lòng đột nhiên lạnh, lại có người trêu chọc ông già này tức rồi.