Không đoán được Sở Thiên đang nghĩ gì, Trần Tú Tài mồ hôi đầm đìa.
Lặng yên suy nghĩ một lúc, Sở Thiên bỗng mỉm cười.
Hắn xoay người, nói trúng tim đen Trần Tú Tài, :
- Có ý muốn tiêu diệt chúng tôi hay không thì trong lòng anh rõ nhất, tuy nhiên tôi nói cho anh biết là, có rất nhiều kẻ muốn lấy cái mạng của tôi thì kết cục cuối cùng đều không được yên thân, cũng đều chết cả rồi.
Trần Tú Tài vội gật đầu, lặng lẽ thở phào.
Sở Thiên vỗ vai y, nhìn ra vùng lửa ngút trời, nói:
- Nghe thấy tiếng nổ mạnh thế này chắc bang Trúc Liên cũng sắp tới rồi đấy, Trần Tú Tài chuẩn bị đi thu dọn bọn chúng đi. Phải giết cho sạch bọn chúng thì sau trận này vị trí đường chủ ở bến cảng sẽ là của anh.
Trần Tú Tài cung kính cúi đầu, rồi vội vàng đi sắp xếp.
Vụ nổ khí gas tuy không làm chết toàn bộ viện quân, nhưng đám lửa lớn theo sau đó lại làm cho họ lâm vào bước đường cùng, vài tên cầm đầu lớn bé vò cái đầu còn choáng váng, lôi điện thoại ra cầu cứu, nghe bang Trúc Liên hẹn năm phút nữa sẽ có mặt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vài tên viện quân tốt số đã vượt qua được biển lửa mà ra ngoài, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì xung quanh lại thấy xuất hiện không ít kẻ áo đen, tay cầm dao sắc đâm về phía họ, mấy tên viện binh vốn đã kiệt sức không thể chống cự, chỉ có thể thét lên một tiếng cuối cùng rồi giã từ cõi đời.
Không đến mấy phút, vô số viện quân đã chết.
Đội quân của bang Trúc Liên nhanh chóng tới nơi, lúc dừng ngoài rạp chiếu phim xem xét, phía sau là vài chiếc xe phi tới đâm vào không ít bang chúng làm họ ngã nhào ra. Bọn họ muốn vây lại để đánh đập nhưng những người trong xe đã chui ra rồi nhanh chân chạy về phía sau.
Vài tên trong bang điên cuồng đuổi theo, kẻ cầm đầu suy nghĩ một chút rồi la lớn:
- Đừng đuổi theo, cẩn thận có mai phục!
Chắc chắn là có mai phục, mấy tên trong bang Trúc Liên đuổi theo liền gặp phải tập kích, trong bóng đêm hơn ngàn người đổ ra tấn công bọn họ, hai lượt đã khiến chúng lê lết trên mặt đất, nhìn anh em của mình bị chém giết, tên đứng đầu liền gọi người lên phản kích.
Bọn áo đen cũng không sợ chúng người đông thế mạnh, hô gào xông lên chém giết, hai bên nhanh chóng lâm vào cuộc huyết chiến, thỉnh thoảng lại lóe lên màu máu tươi. Trong đám đó có thể nhìn thấy hình bóng của Trần Tú Tài, vì muốn chứng tỏ cho Sở Thiên thấy rằng bản thân không phải là kẻ hai lòng, tên này đã tự mình dẫn theo anh em trực tiếp đối phó với quân của bang Trúc Liên.
Sở Thiên đang quan sát mọi chuyện ở một nơi cách đó không xa, sắc mặt có vẻ căng thẳng rồi quay sang phía Phong Vô Tình, nói:
- Cậu có thấy hơn nghìn người của Trần Tú Tài đánh với bang Trúc Liên không phân thắng bại không, quan trọng hơn đó là quân của bang Trúc Liên tới đây không thể đến hai nghìn người được.
Phong Vô Tình nhìn kĩ một lượt rồi trịnh trọng đáp lại:
- Đúng vậy, cũng chỉ thấy khoảng nghìn người, còn phần lớn quân nữa bang Trúc Liên giấu ở đâu nhỉ? Hay là vừa muốn tấn công chúng ta ở phía sau vừa muốn từ bên ngoài đánh vào.
Sở Thiên lắc đầu, trong lòng có vẻ không yên tâm trả lời:
- Viện quân bị Trần Tú Tài thiêu gần hết rồi, bang Trúc Liên làm sao có thể bình tĩnh đi làm kế đó chứ? Càng kéo dài thời gian càng không có lợi gì cho bọn chúng cả. Hơn nữa Trần Tú Tài là kẻ làm phản, bọn chúng chỉ hận không thể quyết chiến với y nhanh hơn.
Phong Vô Tình cũng đang muốn trả lời thì chuông điện thoại bỗng nhiên kêu lên, tiếng chuông chói tai làm anh ta có chút lo lắng. Phong Vô Tình cầm lên nghe thì chợt nghe tiếng của anh em trong Soái quân:
- Phong..Phong đại ca, cứ điểm của chúng ta bị kẻ địch điên cuồng tấn công, các anh em sắp chống cự không nổi nữa rồi.
Phong Vô Tình giật mình rồi ngẩng đầu vội vã báo cho Sở Thiên:
- Thiếu soái, cứ điểm bị tấn công rồi.
Phong Vô Tình không thể nào không giật mình run sợ. Lần này đến đối phó với viện quân và bang Trúc Liên, chín trăm anh em Soái quân thì chỉ có hơn bảy mươi người bị thương ở lại bảo vệ cứ điểm. Nếu lại bị bang Trúc Liên tấn công tiếp thế này thì cứ điểm sẽ nhanh chóng bị công phá thôi. Thật là quá mất mặt rồi.
Quan trọng hơn đó là Chu Vũ Hiên vẫn đang ở trong cứ điểm.
Sở Thiên lặng lẽ thở dài, đối thủ của đêm nay quả là hung ác không thể xem nhẹ. Không những có thể đoán ra Trần Tú Tài định làm phản, mà còn nhân lúc viện quân đang gặp chuyện đã đưa ra được quyết định sáng suốt là không cần quan tâm tới viện quân mà tập trung lực lượng đánh chiếm cứ điểm của Soái quân.
Rốt cuộc là ai là người chỉ huy, sao có thể nắm rõ suy nghĩ của mình rõ ràng đến như vậy?
Nhưng Sở Thiên chẳng kịp suy nghĩ thêm nữa, quay vội đầu lại nói với Phong Vô Tình:
- Vô Tình này, cậu dẫn theo hai trăm anh em tới giúp Trần Tú Tài, tên tiểu tử đó tuy nhiều âm mưu thâm độc nhưng cũng có những thủ đoạn hơn người. Bến cảng vẫn cần tới sự trấn áp của hắn ta, còn những anh em còn lại sẽ theo tôi về bảo vệ cứ điểm.
Phong Vô Tình vội gật đầu, vội vã chạy xuống dưới lầu.
Anh ta ngẩng cao đầu hướng về phía anh em hét lớn:
- Giết hết không tha!
Phong Vô Tình nghĩ tới những anh em đang lành ít dữ nhiều ở cứ điểm mà cảm thấy đau lòng. Vì thế mang theo sự căm giận tiến về phía quân của bang Trúc Liên. Bọn Trần Tú Tài suy cho cùng cũng chỉ là lũ ô hợp. Lúc đầu có vẻ mạnh bây giờ thì vừa đánh vừa lui, trong khi quân Trúc Liên ngày càng dũng mãnh.
Nếu không phải Trần Tú Tài ở bên cạnh thúc ép thì thủ hạ đã bỏ chạy hết cả rồi.
Đang trong lúc lo sợ thì Trần Tú Tài nhìn thấy hơn hai trăm người chạy tới, trong lòng y cảm thấy mừng rỡ. Sở Thiên cuối cùng đã phái quân Soái quân tới tri viện rồi, như vậy chứng tỏ thắng lợi sắp tới gần, cũng là chứng tỏ Sở Thiên đã tín nhiệm bản thân rồi. Chỉ nghĩ vậy thôi đã làm khí thế chiến đấu của y tăng lên gấp bội.
Trần Tú Tài đâm chết hai tên của bang Trúc Liên và hét lớn:
- Giết hết! viện quân tới rồi!
Bọn thủ hạ nghe thấy thế cũng có thêm khí thế chiến đấu. Còn tên đội trưởng của quân bang Trúc Liên thì sau khi lo sợ một lúc rồi nhìn thấy Phong Vô Tình chỉ dẫn theo hai trăm tên thì mặt tên này liền lộ ra nụ cười chế nhạo, rồi hít vài hơi thuốc sau đó khinh thường hét lớn:
- Các anh em, giết hết con bà lũ viện quân!
Tên dẫn đầu đám quân của bang Trúc Liên tưởng rằng hai trăm viện quân cũng chỉ là lũ ô hợp cho nên tỏ ra rất coi thường. Chỉ sau khi Phong Vô Tình chỉ một lúc giết mười mấy tên địch thì tên cầm đầu mới tỏ ra lo sợ và kinh ngạc. Chỉ trong chớp mắt hai trăm quân viện binh đã gần đánh tới trước mặt.
Tên cầm đầu vội vã điều thủ hạ tiến lên, hai bên lại tiếp tục cuộc đánh giết dã man.
Lúc này Sở Thiên đang dẫn quân quay về cứ điểm.
Những anh em trấn giữ cứ điểm không ngừng báo tình hình với Sở Thiên. Đại bộ phận cứ điểm đã bị kẻ địch công chiếm rồi. Chỉ còn chỗ thác nước là các anh em gắng gượng bảo vệ là chưa bị mất nhưng tình hình này cũng không thể cầm cự nổi qua nửa tiếng nữa. Chu Vũ Hiên cũng được đưa tới khu thác nước nên hiện tại chưa gặp thương tổn gì.
Hơn nghìn tên địch không ngờ không thể chiếm được khu thác nước. Sở Thiên khẽ nhíu mày, ngón tay không ngừng gõ lên thành xe rồi chợt lo lắng trên đường trở về sẽ có phục kích, nên hắn vội vàng hạ lệnh cho anh em Soái quân rẽ làm ba hướng rồi chuẩn bị sẵn sàng phản kích.
Chơi trò âm mưu, tối nay sẽ chơi cùng bọn mày tới cùng! Sát khí lộ ra hừng hực từ ánh mắt Sở Thiên.
Đúng như suy đoán của Sở Thiên, cứ điểm đúng là chưa bị chiếm hoàn toàn. Dù quân của bang Trúc Liên có giỏi đến đâu muốn đối phó với viện quân chủ lực của Soái quân cũng vô cùng khó. Tuy nhiên bọn chúng không thể đoán được Sở Thiên không những không làm rối loạn trận chiến mà còn khám phá ra âm mưu của bọn chúng.
Sở Thiên dẫn đầu hơn một trăm anh em tiến về phía cứ điểm. lúc này chỉ còn cách cứ điểm năm trăm mét nữa bỗng nhiên thấy bốn phía xuất hiện những ánh đèn xe. Sau đó là sự xuất hiện của hơn một nghìn bang chúng Trúc Liên tay xách đao hướng vào bọn Sở Thiên hô hét những tiếng chém giết. Sở Thiên cho người dùng xe quây thành một vòng tròn sau đó đích thân dẫn người tiến đánh.
Hơn một trăm quân Soái quân đấu với gần một nghìn quân của bang Trúc Liên, dựa vào số lượng mà nói thì quả là không thể có cơ hội thắng. Tuy nhiên anh em Soái quân trước nay vẫn rất hiếu chiến, hiện tại lại có Sở Thiên đích thân tham gia chỉ huy nên tất cả anh em đều có khí thế hừng hực, cùng với chướng ngại từ những chiếc xe tiến lên đánh giết kẻ địch.
Bang chúng Trúc Liên tuy người đông nhưng bị những chiếc xe ngăn trở nên không thể dùng ưu thế nhiều người để đối phó chứ nói gì tới việc đánh với quy mô lớn. Kẻ địch chỉ có thể nhân lúc có khe hở mà xuyên qua hoặc là nhảy qua chiếc xe để đánh vào cho nên tất cả đều cảm thấy khó khăn , chiêu thức cũng còn thiếu sót nhiều.
Hai tên địch từ trên nóc xe đang đè áp Sở Thiên, mũi đao tiến thẳng về phía đầu.
Sở Thiên nhẹ xoay đầu, khiến cho đao bị mất đà đâm về phía trước. Hai tên địch đột nhiên ngã xuống phía đầu xe và ngay sau đó bị xe cán lên còn văng ra vết máu.
Nhìn theo tiếng kêu la thảm thiết của bang chúng bang Trúc Liên, Sở Thiên lộ ra vẻ khinh thường, lấy điện thoại ra rồi ra hiệu cho hai huynh đệ bên trái và bên phải mình tấn công kẻ địch đánh tới. Hắn không muốn mất quá nhiều thời gian ở đây. Hắn phải nhanh chóng vào được cứ điểm để cứu Chu Vũ Hiên và các anh em của mình.
Điện thoại gọi đi chưa được bao lâu, anh em Soái quân ở hai bên đã giết tới rồi. Sự xuất hiện của bọn họ không chỉ làm cho sự cách biệt về số quân được giảm xuống mà còn làm bang chúng Trúc Liên rất ngạc nhiên. Vốn dĩ đến tấn công Soái quân mà bây giờ bị đánh từ hai phía, vì vậy mà sĩ khí bị giảm xuống nặng nề.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, quay đầu về phía quân của mình và hô lớn:
- Giết sạch bọn chúng đi!
Anh em Soái quân cao giọng đáp lại:
- Tuân lệnh!
Sở Thiên gật đầu, rồi như một thanh kiếm sắc bén lao thẳng vào cứ điểm.
Sở Thiên nâng lên Hoắc Vô Túy mang theo Địa Tạng vương Bồ Tát khuyên tai ngọc tuyết trắng cổ tay, cùng thuý ngọc màu sắc khuyên tai ngọc tôn nhau lên thành huy, cánh tay vài đạo thật sâu vết thương lại phá hư lấy loại này hài hòa vẻ, Sở Thiên ánh mắt ôn nhu hiện lên thương tiếc, cũng lộ ra vô tận sát cơ, lửa giận tựa hồ có thể đem vạn vật đốt thành tro bụi.
Việc này, kịch chiến đã tiến vào khâu cuối cùng.
Sở Thiên lộ ra kêu hồng chiến đao, hoa lệ bổ trở mình hai tên trúng đạn lại chưa từng chết đi đặc công.
Máu tươi chậm rãi theo mũi đao nhỏ, trong mắt của hắn nhưng không có nhân từ.
Hai phút về sau, ngoại trừ Cao Chính Diệu, Triều Tiên đặc công đều bị đánh chết trong vũng máu, tuy nhiên Cao Chính Diệu còn thẳng tắp đứng đấy, nhưng hắn tâm cũng đã quỳ xuống, những người ở trước mắt tất cả đều là biến thái đấy, hai mươi mấy tên đặc công cơ bản không có phóng mấy phát sẽ chết đi, không phải là bọn hắn quá vô năng, mà là địch nhân thật sự quá cường hãn.
Sở Thiên giơ lên thời gian, biết rõ cảnh sát rất nhanh sẽ đi đến dãy số đầu điều tra tình huống, đến lúc đó khó tránh khỏi hội chuyển tới dãy số đầu xem xét, vì vậy quát lớn: “Đem hắn mang lên xe, nếu như dám cả gan phản kháng liền giết cho ta rồi! Đem thi thể toàn bộ kéo đi nhà kho che dấu tốt, có thể kéo kéo dài một lát liền kéo dài.”
Rét lạnh sát khí, khiến cho Cao Chính Diệu theo sau tai đến đầu vai đều nổi lên, hạt hạt nổi da gà.
Lão Yêu mặt không biểu tình đi ra phía trước, dễ dàng đem Cao Chính Diệu trong tay súng đoạt được, sau đó hướng hắn phần bụng trọng kích hai quyền, thừa dịp hắn xoay người xuống dưới thời điểm liền nhắc tới hắn, Cao Chính Diệu từ đầu đến cuối đều không có phản kháng, dù cho nắm trong tay lấy súng cũng không có khai mở, hắn đã triệt để buông tha cho phản kháng niệm đầu.
Khi ngươi thân hãm hai thanh không phát nào trượt súng, hai thanh điện thiểm giống như khoái đao, sẽ phát hiện phản kháng thuần túy là tự tìm đường chết, dù là trong tay mình cũng cầm lấy súng.
Sau một lát, hai bộ xe con gào thét rời đi. Xa xa cao ốc sân thượng Khả Nhi nhìn quét qua bến tàu cảng tình huống, cũng nhanh chóng thu hồi súng ngắm lặng lẽ rời đi, dừng lại tại phụ cận phản truy tung Kim Cơ Tú bọn hắn, chờ Sở Thiên rời đi hai phút về sau, cũng nhanh chóng giữ một khoảng cách đi theo.
dãy số đầu hỏa thật sự quá lớn, người đến người đi lại cực kỳ tiếng động lớn tạp, mặc dù lớn tàu hàng thùng đựng hàng cũng hỏa, nhưng trong rương không có hàng hóa thiêu đốt, dầu thô lại bị khống chế, tại thiêu hủy bao trùm vải bạt liền dập tắt, tăng thêm dãy số đầu có cảnh giới tuyến, bởi vậy không có ai đã chạy tới cứu hoả.
Cho nên dãy số tóc sinh kịch chiến căn bản không có ai biết, mà sau đó chạy tới cảnh sát tại dãy số đầu loay hoay sứt đầu mẻ trán, đối với yên tĩnh dãy số đầu căn bản không có tinh lực cùng hứng thú, lại càng không cần phải nói phát hiện trong kho hàng hai mươi mấy cỗ thi thể, điều này cũng làm cho là Sở Thiên bọn hắn thoát đi hiện trường thắng được không ít thời gian.
Chạy như bay xe con lên, Sở Thiên dáng tươi cười lại để cho Cao Chính Diệu run như cầy sấy.
Sở Thiên nghiêng dựa vào trên ghế ngồi, ở ngoài sáng ám tầm đó, hai con ngươi chớp động lên mát lạnh quang hoa, hắn vỗ nhè nhẹ lấy bờ vai của hắn, ý vị thâm trường mà nói: “Ngươi chính là Cao Chính Diệu a? Thoạt nhìn cũng tướng mạo đường đường, vì sao lại làm ra bắt cóc nữ nhân loại này vô sỉ sự tình đâu này? Ngươi cùng Kim Thái Thân đều bị ta quá thất vọng rồi.”
Cao Chính Diệu trong nội tâm rung mạnh, thốt ra: “Kim tổ trưởng làm sao vậy?”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, đường cong rõ ràng mặt, lộ ra rõ ràng có thể thấy được đối với địch nhân miệt thị, nhàn nhạt nói: “Hắn không chết, nhưng là sống không bằng chết, ngươi hiện tại không nên cân nhắc Kim Thái Thân sinh tử, mà có lẽ vì chính mình suy nghĩ, ta hiện tại yêu cầu hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi ngàn vạn không nên đáp sai.”
“Đúng rồi, ngươi sống! Sai rồi, sống không bằng chết.”
Cao Chính Diệu cái trán chảy ra mồ hôi, đều muốn làm thiết cốt boong boong hán tử, nhưng thấy đến già yêu gác ở trên cổ mình cắt thịt đao, đáy lòng dũng khí cùng cốt khí theo lạnh như băng lưỡi đao dần dần đánh tan, hắn cả khuôn mặt bởi vì mâu thuẫn mà trở nên vặn vẹo, rốt cục hắn như là tiết khí khí cầu gật gật đầu.
Sở Thiên chắp tay trước ngực, mở miệng hỏi: “Các ngươi theo Thiên triều trở lại Seoul, có phải hay không Trầm gia giúp đỡ chiếu cố?”
Cao Chính Diệu lập tức nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai đúng vấn đề như vậy, vì vậy không chút lựa chọn trả lời: “Vâng, chúng ta ngồi Trầm gia thuyền trở lại Triều Tiên, bằng không thì mang theo con tin là không cách nào tiến vào sân bay thông qua kiểm an đấy, cho nên chúng ta cũng là buổi sáng mới vừa tới Seoul, vừa mới an bài thỏa đáng liền tao ngộ các ngươi công kích.”
Sở Thiên cho Trầm gia phán quyết tử hình.
Ngừng trì hoãn một lát, Sở Thiên long trời lở đất mà hỏi: “Phụ trách bắt cóc Hoắc Vô Túy đấy, cao nhất quan chỉ huy là ai?”
Sở Thiên tâm ở bên trong rất rõ ràng, Kim Thái Thân cùng Cao Chính Diệu mặc dù là bắt cóc thay người hành động cao tầng, nhưng nhiều lắm là thuộc về tiếp nhận nhiệm vụ người, không tính là lần này hành động cao nhất quan chỉ huy, nếu không làm sao có thể tự mình phạm hiểm đến Thiên triều đâu này? Phía trên nhất định còn có tọa trấn trù tính chung người, cũng liền đúng được chuyện đầu lĩnh công gia hỏa.
Cao Chính Diệu ngăn không được giật mình, quay đầu nhìn về phía Sở Thiên đang thấy hắn nghiền ngẫm dáng tươi cười, phảng phất đang nói nghĩ kỹ một lần nữa cho ta trả lời, ta đã sớm theo Kim Thái Thân chỗ đó đạt được đáp án, hiện tại sở dĩ hỏi ngươi chính là muốn thăm dò nhĩ lão thực hay không? Vì vậy hắn run rẩy mở miệng: “Có, là chúng ta Thôi trưởng phòng.”
Sở Thiên mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Địa điểm!”
Cao Chính Diệu trong nội tâm không hiểu sinh ra khủng hoảng, hắn không biết Sở Thiên hỏi đến làm những thứ gì, nhưng là biết chắc sẽ không bắn tên không đích, bất quá chuyện cho tới bây giờ đã không phải do chính mình rồi, nếu như không trả lời chỉ sợ cũng đầu thân chỗ khác biệt rồi, chỉ có thể da đầu tê dại trả lời: “Tại, tại nội thành Châu Quang Bảo Khí các.”
Sở Thiên ngón tay vung khẽ, nhàn nhạt nói: “Đi Châu Quang Bảo Khí các!”
Châu Quang Bảo Khí các cũng không phải bán châu báu đấy, mà là cao cấp câu lạc bộ tư nhân, chiếm diện tích hơn vạn m²-mét vuông, tại Seoul cũng coi là không người không biết, không người không hiểu chỗ ăn chơi, tòa nhà tầng trệt tương liên kiến trúc hầu như bao gồm tất cả giải trí hạng mục, nơi đây mỗi đêm tụ tập Seoul quan lớn người phóng khoáng lạc quan, vô cùng náo nhiệt.
Theo Cao Chính Diệu trong miệng biết được, Châu Quang Bảo Khí các không chỉ có là cao cấp chỗ ăn chơi, kia dưới mặt đất khoan hồng mật thất cũng là Triều Tiên tin tức đặc công chỗ phân bộ, quanh năm có gần trăm người đang làm việc, bọn hắn ngoại trừ tiếp thu tổng bộ nhiệm vụ chấp hành, cũng lợi dụng Châu Quang Bảo Khí các sưu tập khắp nơi tư liệu, khống chế Seoul nhân vật nổi tiếng hướng đi.
' về sau, hai bộ xe con đứng ở Châu Quang Bảo Khí các.
Tại sau khi vào cửa, Sở Thiên cho Khả Nhi phát cái tin tức, hắn đêm nay không chỉ có chẳng qua là cứu ra Hoắc Vô Túy đơn giản như vậy, còn muốn cho Triều Tiên chính phủ thảm trọng nhất giáo huấn, để cho bọn họ về sau đề cập đến chính mình sẽ lạnh run, ít nhất không dám lại bất chấp mọi thứ không kiêng sợ chạy đến Thiên triều, áp dụng thủ đoạn hèn hạ đối phó nữ nhân của mình.
Kim Cơ Tú nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn nghĩ cách cứu viện con tin về sau, cũng không có trực tiếp chạy đi sân bay rời đi, ngược lại đi vào Châu Quang Bảo Khí các, trong nội tâm buồn bực ngoài phát ra tin tức hỏi thăm, sau một lát liền thu được Sở Thiên hồi phục, để cho bọn họ nên rời đi trước đi đính vé máy bay, chính mình muốn tại Châu Quang Bảo Khí các giải quyết chút ít ân oán cá nhân.
Kim Cơ Tú sinh ra một chút căm tức, nhưng cũng không có qua nói gì nhiều, những người này quân sự tố chất xa so các nàng còn mạnh hơn hung hãn gấp lần, tại dãy số đầu giải quyết Triều Tiên đặc công hãy cùng thái thịt tựa như, đặc biệt là Sở Thiên thiết kế ra ‘hỏa mượn gió tây’ sách lược càng là thu được kỳ hiệu quả, cho nên hắn tin tưởng Sở Thiên tâm lý nắm chắc.
Cho nên hắn lại để cho Trịnh Đại Thành đi sân bay đính vé máy bay, mình và Kim Trung Dân ở lại phụ cận quan sát bốn phía động tĩnh, vậy mà hướng Kim Nhật Thiện cam đoan muốn đem Sở Thiên bọn hắn bình an tiễn đưa rời Triều Tiên, liền tỏ vẻ Kim Cơ Tú nguyện ý vì Sở Thiên làm bất cứ chuyện gì, kể cả chảy hết máu tươi cùng mất đi tánh mạng, đây là đối với Kim chủ tịch lớn nhất trấn an.
Châu Quang Bảo Khí các do tòa nhà chủ thể tương liên cao ốc tổ thành, tả hữu cao ốc cùng sở hữu tầng bảy lầu, mỗi lần tầng đều có riêng phần mình công năng, có chút đúng ẩm thực, có chút đúng sòng bạc, có chút đúng xa hoa phòng, mà chính giữa cao ốc thì là hai tầng lầu xa hoa quán bar.
Thích hợp ăn chơi thiếu gia cùng nữ minh tinh thông đồng giao dịch.
Tả hữu cao ốc thang máy, đều tại xa hoa quán bar hai bên.
Phong Vô Tình bọn hắn đẩy cửa đi vào thời điểm, quán bar thủ vệ thói quen thò tay ngăn trở, Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, từ trong lòng ngực móc ra hai đại điệp tiền mặt ném tới, vốn là mắt chó nhìn người kém thủ vệ lập tức thay đổi dáng tươi cười, tự mình làm Sở Thiên bọn hắn kéo ra quán bar cửa thủy tinh, tuyệt đối Hàn gian bộ dáng.
Sở Thiên nghiền ngẫm cười cười, Cao Chính Diệu sắc mặt dị thường khó coi.
Tựa hồ toàn bộ thế giới quán bar đều rất tương tự, tại cảnh ban đêm yểm hộ phía dưới luôn túy sinh mộng tử, đạp vào quán bar đá cẩm thạch lúc, gay mũi rượu cồn khí tức không ngờ như thế mùi nước hoa đập vào mặt, trong tràng các nam nhân lui tới, hoặc khiêu vũ hoặc trải qua đấy, các nữ nhân luôn sẽ khiến những nam nhân này điên cuồng truy đuổi.
Đương nhiên, truy đuổi chính là nữ nhân xinh đẹp!