Vương mù vẫn cười nhạt một tiếng, trên mặt không chút sợ hãi, tựa hồ đã quen những sóng to gió lớn này, nói:
- Quả nhiên có chút khí thế, không hổ danh Thiên Khung Tứ Hổ vô cùng tiếng tăm ở đông bắc. Đáng tiếc, Vương mù ta cũng không phải ngồi yên.
Trương Dương Phong lắc đầu, mặt tràn đây khinh miệt, lạnh lùng nói:
- Vương mù, ông thật là không biết điều. Có lẽ ông có chút võ vẽ, nhưng ông đã già rồi. Hơn nữa là một người mù, nếu bốn người chúng tôi mà đến ông cũng không đánh nổi, thì chúng tôi mua đậu hũ ném chết cho rồi.
Trương Dương Phong nói rất đúng, một người mù thì lợi hại bao nhiêu cũng là một người mù, thân thủ lợi hai hơn cũng sẽ có biến ứng không kịp mà bị thương.
Vương mù nở nụ cười thâm sâu khó lường, miệng khô quắt nhổ ra nước bọn có lực:
- Vậy mày thử xem, muốn dẫm lên thi thể của ông, xem thử phải trả cái giá thế nào.
Trương Dương Phong "hừ" một tiếng, không trả lời, vung dao tới, đường dao bổ về cổ họng của Vương mù. Ba người đàn ông khỏe mạnh khác cũng phân công rõ ràng, hai người tấn công thắt lưng và lồng ngực của Vương mù, người còn lại lăn dưới đất đánh vào chân. Bốn người phối hợp tương đối ăn ý, động tác cũng khá độc ác. Trên mặt Vương mù, nghe thấy tiếng dao từ các hướng không giống nhau, uốn éo đàn nhị hồ, cầm cán tự nhiên xoay tròn một vòng, cung đàn đâm dưới chân. "Bang, bang, bang" ba tiếng cán đàn đánh về phía cổ họng, ngực, thắt lưng, chặn ba con dao lại. Người đàn ông to khỏe đánh ở phía dưới thấy cung đàn dài hơn dao ngắn, e rằng mình chưa chém lên người Vương mù, thì đã bị đâm trúng một lỗ, thế là vội thu mình lại, rút về phía sau.
Hiệp này, xem ra không phân cao thấp, nhưng Vương mù chỉ có một mình, hơn nữa là người già, là ông già mù, nói về thực lực thực sự, ai mạnh ai yếu, trong lòng mọi người tất nhiên rõ.
Sở Thiên lúc này không biết suy xét sao cho tốt, đứng dậy, cười khổ mấy tiếng:
- Các vị cao thủ, các vị đại hiệp, các người bây giò bất phân thắng bại, hà tất anh chết tôi sống chứ? Thật muốn thấy một lần sống chết, có thể tha cho tôi một con đường sống không? Tôi không biết gì cả, đơn thuần là một người đi đường qua nghe đàn, hà tất cần cái mạng nhỏ của người vô tội tôi chứ?
Trương Dương Phong lạnh lùng quét qua Sở Thiên mấy lần, cười nham hiểm nói:
- Người anh em, trên đời này mỗi ngày đều có quá nhiều người vô tội từ từ chết đi. Hôm nay cậu tới đây, có lẽ thật sự là vô tội, nhưng đã không còn cách nào để cậu sống sót ra khỏi con phố này. Cậu muốn trách thì trách số mạng mình không tốt đi, muốn trách thì trách Vương mù đi.
Sở Thiên thở dài, lùi lại sau mấy bước, nói:
- Vậy thì các người một sống một chết đi, chỉ là hi vọng đừng muốn giết tôi.
Trương Dương Phong cười cười không tỏ rõ ý, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương mù, con người đảo vòng, tay trái cầm một cái vòng. Người người đàn ông to khỏe khác liền hiểu ý, bắt đầu nhảy tới bao vây Vương mù, đồng thời khua dao, mượn lúc quấy nhiễu khả năng nghe của Vương mù. Quả nhiên đầu của Vương mù không ngừng chuyển động, Trương Dương Phong lẳng lặng mò tới, chầm chậm rút ra một con dao, không chút tiếng động, Sở Thiên kinh hãi, hô:
- Phía trước có dao
Sở Thiên hô xong, Trương Dương Phong lập tức nương theo âm thanh của Sở Thiên nhanh chóng đâm dao tới Vương mù. Vương mù tai nghe tám hướng, tay cầm cán đàn, ống đàn hướng lên. Dao của Trương Dương Phong đâm vào trong ống đàn, không kịp xuyên qua, cách mặt của Vương mù chỉ có khoảng một cm. Vương mù mỉm cười, cây đàn trong tay đâm tới Trương Dương Phong, thế đâm tới mạnh mẽ. Trương Dương Phong nhất thời không rút dao ra được, chỉ có thể bỏ dao lui lại phía sau. Cây đàn của Vương mù giống như kiếm bén từ chính diện đâm tới, áp sát vào Trương Dương Phong. Ba người đàn ông to khỏe còn lại vì Trương Dương Phong, toàn bộ áp tới, một đám liều mạng không quan tâm sống chết, muốn cứu Trương Dương Phong. Vương mù rơi vào đường cùng, chỉ có thể dồn đầy lực lên đàn nhị hồ, chuyển hướng công kích, quét qua ba người bọn chúng. Trục đàn trúng vào cổ họng của bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng khá hung hãn. Cho dù bị trúng chỗ hiểm, vẫn liều mạng tới hơi thở cuối cùng, đâm con dao vào bụng Vương mù. Sau đó mới ôm họng té xuống, trong mắt mang theo sự không cam lòng rời khỏi buổi tối mưa gió mờ ảo.
Vương mù cũng bị thương nặng thở dốc dựa vào tường, máu tươi không ngừng tuôn ra ào ạt. Ai cũng biết, chỉ cần bổ thêm cho Vương mù một dao, nhất định phải chết.
Sở Thiên đi tới, gắng sức đỡ Vương mù, chân khí trên người vô tình hay hữu ý chậm rãi lén truyền cho Vương mù. Mắt Vương mù sáng lên, tựa hồ thêm mấy phần sức lực, cho rằng là mình hồi quang phản chiếu.
Trương Dương Phong chậm rãi đi tới, thấy ba người anh em tốt của mình té trong vũng máu, mặt đầy giận dữ. Sau đó cầm con dao trên đất sắc mặt vô cùng thâm độc, đi tới Vương mù. Vương mù vận khí một lượt, thở dài, biết đêm này khó tránh kiếp nạn. Sau đó quay đầu, muốn dùng lỗ tai cảm nhận hơi thở tuyệt vọng của Sở Thiên. Nhưng Vương mù rất nhanh biết mình đã sai. Nhịp thở của Sở Thiên ngược lại bình thản có lực, không chút sợ hãi, có sức trấn định không tương xứng với độ tuổi.
Vương mù rút con dao cắm vào ống đàn ra, ném xuống đất, lúc này toàn thân đã không có sức lực gì, hy vọng đòn đánh cuối cùng có thể làm trọng thương Trương Dương Phong. Trương Dương Phong từ từ đi tới trước mặt Vương mù, Vương mù một kích lôi đình, ống đàn từ dưới lên trên đánh về hướng Trương Dương Phong. Trương Dương Phong trở tay dùng dao kê vào nhị hồ của Vương mù, cười lạnh:
- Ông còn có sức lực gì thì đem ra đi. Nguồn truyện:
Vương mù khó khăn mới giơ nổi cung đàn, không đâm về hướng người trung niên, mà dùng lực giựt đứt dây đàn. Dây đàn giống như tên bắn về hướng mặt của Trương Dương Phong. Trương Dương Phong tránh không kịp, trên mặt lại rạch ra hai đường vết máu. Trương Dương Phong dùng dao chặt đàn nhị hồ ra, đá ngã lăn cung đàn trên tay của Vương mù, oán độc nói:
- Ông còn có thủ đoạn gì, thì dùng ra đi, hôm nay tôi tuyệt đối không thể để ông chết quá nhanh, nhất định phải thay ba anh em đã chết của tôi tra tấn ông.
Nói xong, Trương Dương Phong cầm dao hung hăng đâm tới Vương mù. Vương mù đã không còn lực để tránh, trơ mắt nhìn dao từ từ đâm tới bụng. Trương Dương Phong tay cầm chuôi đao, cười lạnh nói:
- Cho ông nếm thử mùi vị dao đâm vào khuấy trong thịt.
Lời nói còn chưa dứt, dao vẫn chưa đâm tới, Trương Dương Phong lại biến sắc, gã đột nhiên phát hiện ngực của mình bị đâm bởi một con dao, đó là con dao của mình.
Trương Dương Phong không tin nổi nhìn con dao dao đâm vào ngực của mình, sau đó mới dùng cái nhìn cuối cùng nhìn lên mặt không chút biểu tình của Sở Thiên và cánh tay của hắn từ dưới nách Vương mù cầm dao đâm tới. Trương Dương Phong rất không cam tâm, rất là thống khổ. Đáng tiếc trên đời này mãi mãi không có thuốc hối hận, cho dù có người mất đi ý thức cũng không uống được.
Vương mù cũng rất khiếp sợ. Người thanh niên trẻ nhẫn nại không quen biết lại mạnh như vậy, ra tay lại chính xác ác độc như vậy, Mãi tới lúc hai tay của mình bị trọng thương, chỗ bụng sắp bị đâm thêm một dao, mới ra tay đâm bị thương Trương Dương Phong. Cái này cần rất nhiều định lực và tâm trí. Người thanh niên trước mắt rốt cuộc là người thế nào. Chẳng lẽ hắn thật sự là đơn thuần tới đây nghe mình kéo nhị hồ, không cẩn thận cuốn vào trận ân oán này mà ra tay? Hay là hắn cũng là nhắm vào ngọc Vô Danh của mình mà tới?
Thật ra Sở Thiên cũng không muốn động thủ, ân oán giang hồ rất khó phân biệt rõ ràng, không có cái gì gọi là đúng sai, giúp bên nào cũng là đại kỵ. Hắn thật sự không muốn cuộc sống yên tĩnh lại vướng vào những ân oán này. Nhưng hắn biết, nếu Trương Dương Phong không ngã xuống, đợi Vương mù chết rồi, tiếp theo muốn đối phó chính là người vô tội mình. Đang lúc bị uy hiếp tới tính mạng, Sở Thiên chỉ có thể cố gắng bảo vệ mình, ra tay tất nhiên cũng không chút hồ đồ. Cho nên mũi dao này cũng nắm bắt đúng mực, làm Trương Dương Phong hoàn toàn mất đi ý thức, mất đi trí nhớ.
Sở Thiên lay Vương mù vẫn đang ngẩn ra, vội vàng nói:
- Ông ơi, chúng ta nhanh đi đi, bằng không cảnh sát hay đồng bọn của bọn chúng tới thì rất nguy hiểm.
Vương mù gật đầu, lập tức nói ra lời làm Sở Thiên mở rộng tầm mắt, nói:
- Làm phiền tiểu anh hùng, nhanh giúp ông thu dọn cái chén này, sau đó đỡ ông đi.
Sở Thiên suy nghĩ, lúc này Vương mù còn nghĩ tới tiền, nhưng nhiều tiền thế này vứt thế này cũng đáng tiếc. Hắn cầm tiền và cái chén nhét vào túi đàn của Vương mù, muốn cõng Vương mù chạy trốn, Vương mù lại cự tuyệt lòng tốt của Sở Thiên. Lão sợ thân hình mình nặng nề làm nặng thêm gánh nặng cho Sở Thiên. Sở Thiên biết suy nghĩ của Vương mù, có chút không biết làm sao, đành đỡ Vương mù bắt đầu chạy trốn. Vương mù lúc đầu còn chạy rất nhanh, không giống ông lão bị thương, nhưng sau mấy chục mét, lại chậm lại. Sở Thiên thấy phần bụng của Vương mù không ngừng chảy máu, mặc kệ Vương mù phản ứng hay không phản ứng, dứt khoát cõng Vương mù. Tránh chạy không xa, thì Vương mù đã chảy máu mà chết, vậy thì phiền phức.
Theo chỉ dẫn bảy quẹo tám rẽ của Vương mù, Sở Thiên mơ hồ vòng vo mấy vòng, Vương mù đột nhiên hô:
- Dừng, vào căn nhà thứ hai bên trái.
Sở Thiên vội thở ra, may mắn không cần chạy thêm mấy con phố nữa. Cơ thể của Vương mù này vẫn rất nặng. Hắn thả Vương mù xuống ở cửa, lão móc ra chùm chìa khóa, chỉ nói câu:
- Nhất định không được đưa ông tới bệnh viện…
Rồi hôn mê bất tỉnh, chắc là do mất máu quá nhiều. Sở Thiên vội mở cửa, kéo Vương mù vào gian nhà nhỏ, sau đó đặt nằm yên trên giường.
Sở Thiên vươn tay ra, nhẹ điểm mấy cái lên người Vương mù, máu liền không chảy ra nữa. Sau đó tìm khắp căn phòng, thấy không có thùng thuốc ấp cứu nào, lật tung nữa ngày, cuối cùng Sở Thiên tìm được một hộp thuốc từ dưới giường của Vương mù. Hắn xem tỉ mỉ, hình như đều là thuốc trị đau, cầm máu các loại. Thầm nghĩ ông lão này làm sao biết trước có thể dự trữ như vậy, chẳng lẽ bình thường bị người ta đuổi giết, để phòng bị thương tự cứu? Tuy Sở Thiên trong lòng rất nhiều nghi ngờ, nhưng tay lại không dám ngừng lại, lập tức không ngừng thoa thuốc cho Vương mù, băng bó chắc chắn, mới ngồi xuống nghĩ ngơi suy nghĩ về câu chuyện này.
[hide]
Vương mù lòa vẫn như cũ cười nhạt một tiếng, trên mặt không sợ hãi chút nào, tựa hồ đã thành thói quen những thứ này sóng to gió lớn, nói: “Quả nhiên có chút khí thế, không hổ là Đông Bắc ra cố gắng hết sức danh tiếng ‘Thiên Khung Tứ Hổ’, đáng tiếc, Vương ta mù lòa cũng không phải ngồi không.”
Trương Dương Phong lắc đầu, mặt mũi tràn đầy viết miệt thị, lạnh lùng nói: “Vương mù lòa, ngươi thật sự là không biết điều, có lẽ ngươi có vài phần quyền cước, nhưng ngươi đã già, hơn nữa là cái mù lòa, chúng ta bốn người liền ngươi đều bày bất bình lời mà nói..., chúng ta mua khối đậu hũ đâm chết được rồi.” Trương Dương Phong nói rất là sự thật, một cái càng lợi hại mù lòa, thủy chung còn là một mù lòa, càng lợi hại thân thủ cũng sẽ có ứng biến không kịp cứng rắn tổn thương,
Vương mù lòa lộ ra một cái sâu không lường được dáng tươi cười, khô quắt miệng nhổ ra rõ ràng hữu lực mà nói: “Vậy ngươi liền thử xem, nếu muốn đạp trên thi thể của ta, nhìn xem cần gì tốt một cái giá lớn.”
Trương Dương Phong “Hừ” một tiếng, không hề trả lời, vung đao đi lên, Hoành Đao bổ về phía Vương mù lòa yết hầu, mặt khác ba cái đại hán cũng chia công rõ ràng, hai cái công Vương mù lòa phần eo cùng lồng ngực, một cái vậy mà lăn đất công chân, bốn người phối hợp chính là tương đối ăn ý, chiêu số cũng là tương đối âm tàn, Vương mù lòa mặt dần dần ngưng trọng, lỗ tai nghe đến từ bất đồng phương hướng đao thanh, uốn éo đàn nhị hồ, cầm cán tự nhiên xoay tròn thành tròn, cầm cung đâm về dưới thân, “Đương, đương, ngay khi” ba tiếng, cầm cán đem công hướng yết hầu, lồng ngực, phần eo ba thanh kiếm ngăn cản trở về, phía dưới công tới đại hán nhìn thấy cầm cung dài quá đoản đao, chỉ sợ chính mình còn không có trảm tại Vương mù lòa trên người, mình đã bị đâm ra một cái hố, vì vậy bề bộn dừng thân hình, hướng về sau rút về.
Cái này hiệp, thoạt nhìn chẳng phân biệt được cao thấp, nhưng Vương mù lòa là một người, hơn nữa là cái lão đầu, là một mò mẫm lão đầu, quang minh chính đại luận thực lực, ai mạnh ai yếu, mọi người trong nội tâm tự nhiên rõ ràng.
Sở Thiên lúc này không biết phân biệt đứng dậy, cười khổ vài tiếng: “Các vị cao thủ, các vị đại hiệp, các ngươi hiện tại chẳng phân biệt được cao thấp, hà tất liều cái ngươi chết ta sống đâu này? Thật muốn gặp cái sinh tử, có thể hay không thả ta một con đường sống đâu này? Ta cái gì cũng không biết, thuần túy là cái tới nghe khúc người qua đường giáp, cần gì phải ta đây cái người vô tội mạng nhỏ đâu này?”
Trương Dương Phong lạnh lùng quét vài lần Sở Thiên, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm nói: “Tiểu huynh đệ, trên cái thế giới này mỗi lần Thiên Đô có quá nhiều người vô tội chậm rãi chết đi, ngươi hôm nay đâm vào nơi đây, có lẽ thật là người vô tội, nhưng đã không cách nào làm cho ngươi còn sống đi ra con đường này rồi, ngươi muốn trách thì trách chính mình số mệnh không tốt a, muốn trách thì trách Vương mù lòa a.”
Sở Thiên dài thở dài, lui ra phía sau vài bước, nói: “Vậy các ngươi chỉ thấy cái ngươi chết ta sống a, chẳng qua là hi vọng không nên muốn giết ta.”
Trương Dương Phong từ chối cho ý kiến cười cười, ánh mắt một lần nữa chằm chằm vào Vương mù lòa, con ngươi đảo một vòng, tay trái cầm cái vòng tròn, mặt khác ba cái đại hán lập tức hiểu ý, bắt đầu ở Vương mù lòa bốn phía toát ra, cũng không lúc bính bính đao, mượn này đến nhiễu loạn Vương mù lòa thính lực, quả nhiên Vương mù lòa đầu không ngừng chuyển động, Trương Dương Phong tức thì lặng lẽ sờ soạng đi lên, thời gian dần qua đưa ra một đao, vô thanh vô tức, Sở Thiên ám ăn cả kinh, hô: “Phía trước có đao.”
Sở Thiên vừa hô xong, Trương Dương Phong lập tức mượn Sở Thiên thanh âm thanh đao nhanh hơn đâm về Vương mù lòa, Vương mù lòa tai nghe bát phương, tay cầm cầm cán, cầm đồng hướng lên, Trương Dương Phong đoản đao đâm vào cầm trong ống, cũng mặc đi ra, rời Vương mù lòa mặt chỉ có nhất centimet tả hữu, Vương mù lòa mỉm cười, trong tay cầm cung đâm về Trương Dương Phong, thế tới hung mãnh, Trương Dương Phong nhất thời nhổ không xuất ra đoản đao, chỉ có thể phóng đao hướng lui về phía sau đi, Vương mù lòa cầm cung đã như là lợi kiếm giống nhau theo chính diện đâm tới, kề sát Trương Dương Phong không tha, lúc này mặt khác ba cái đại hán vì Trương Dương Phong, toàn bộ đè lên, một bộ không để ý tánh mạng mà liều giết, đều muốn cứu trở về Trương Dương Phong, Vương mù lòa rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở đàn nhị hồ bên trên rót đầy lực lượng, chuyển biến công kích phương hướng, quét về phía ba người bọn hắn, cầm trục quét trúng cổ họng của bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng tương đối cường hãn, dù cho bị đánh trúng chỗ hiểm, hay là liều mạng cuối cùng một hơi, đem hai thanh đoản đao đâm vào Vương mù lòa phần bụng, sau đó mới che yết hầu té xuống, con mắt liền mang theo không cam lòng đã đi ra cái này mưa gió mờ ảo buổi tối.
Vương mù lòa cũng “Đạp, đạp, đạp” mang theo trọng thương tựa ở trên vách tường thở, máu tươi đã bắt đầu không chút khách khí chảy ra, ai cũng biết, chỉ cần cho Vương mù lòa bổ khuyết thêm một đao, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sở Thiên đi tới, dùng sức đỡ lấy Vương mù lòa, trên người chân khí hữu ý vô ý chậm rãi đã thua bởi Vương mù lòa, Vương mù lòa nhãn tình sáng lên, tựa hồ lại thêm vài phần khí lực, tưởng rằng chính mình hồi quang phản chiếu.
Trương Dương Phong trì hoãn qua khí đến, nhìn mình ba vị hảo huynh đệ ngược lại trong vũng máu, mặt mũi tràn đầy giận dữ, sau đó sắc mặt vô cùng âm độc cầm lấy trên mặt đất đao, hướng về Vương mù lòa đi qua, Vương mù lòa vận khí một lần, thở dài một hơi, biết rõ đêm nay tránh khỏi kiếp nạn này, sau đó quay đầu lại, muốn dùng lỗ tai cảm thụ muốn cùng chính mình cùng một chỗ tổng cộng phó suối vàng Sở Thiên, cho rằng Sở Thiên trong nội tâm nhất định tràn ngập tuyệt vọng, thống khổ, sợ hãi, thế nhưng là Vương mù lòa rất nhanh cảm giác được sai rồi, Sở Thiên hô hấp vậy mà bằng phẳng hữu lực, phóng ra không hề sợ hãi, có cùng tuổi tương xứng trấn định, còn có lạnh nhạt.
Vương mù lòa rút... Ra tại cầm đồng cái thanh kia đoản đao, ném xuống đất, lúc này toàn thân đã không có khí lực gì, hi vọng một kích cuối cùng có thể trọng thương Trương Dương Phong, Trương Dương Phong đi từ từ đến Vương mù lòa trước mặt, Vương mù lòa Lôi Đình Nhất Kích, cầm đồng từ đuôi đến đầu công hướng Trương Dương Phong, Trương Dương Phong chợt lóe lên, trở tay dùng đao kê vào Vương mù lòa đàn nhị hồ, cười lạnh đến: “Ngươi còn có cái gì khí lực liền khiến cho xuất hiện đi.”
Vương mù lòa khó khăn giơ lên cầm cung, cũng không có đâm về trung niên nhân, mà là dùng sức cắt đứt dây đàn, dây đàn hướng mũi tên đạn hướng Trương Dương Phong mặt, Trương Dương Phong trốn tránh không kịp, trên mặt lại bị kéo lê hai cái vết máu, Trương Dương Phong dùng đao chặt ra đàn nhị hồ, đá ngả lăn Vương mù lòa trên tay cầm cung, trùng trùng điệp điệp đánh vào Vương mù lòa hai cánh tay, âm tàn nói: “Ngươi còn có cái gì chiêu số, liền khiến cho xuất hiện đi, ta hôm nay không có khả năng cho ngươi bị chết quá nhanh, nhất định phải thay ta chết đi ba vị huynh đệ hảo hảo tra tấn ngươi.”
Nói xong, Trương Dương Phong cầm lấy đoản đao hung hăng đâm về Vương mù lòa, Vương mù lòa đã vô lực có thể trốn, rõ ràng nhìn xem đoản đao chậm rãi đâm tới phần bụng, Trương Dương Phong tay cầm chuôi đao, cười lạnh nói: “Cho ngươi lại nếm thử đao đâm vào trong thịt quấy tư vị.”
Lời còn chưa nói hết, đao còn không có đâm vào, Trương Dương Phong lại biến sắc, hắn đột nhiên phát hiện bộ ngực của mình đâm vào một chút đoản đao, cái thanh kia thuộc về mình đoản đao.
Trương Dương Phong rất không tin tưởng nhìn xem cái thanh này đâm vào chính mình trái tim đao, sau đó mới dùng một lần cuối cùng chứng kiến Sở Thiên cái kia không chút biểu tình mặt, còn có cái kia theo Vương mù lòa dưới nách lấy đao đâm tới tay, Trương Dương Phong rất không cam tâm, rất là thống khổ, đáng tiếc trên thế giới vĩnh viễn không có đã hối hận ăn, dù cho có, mất đi ý thức người cũng ăn không được.
Vương mù lòa cũng là rất khiếp sợ, cái này vốn không quen biết người trẻ tuổi sự nhẫn nại vậy mà mạnh như vậy, ra tay vậy mà ác như vậy chuẩn, thẳng đến hai tay của mình bị trọng thương, phần bụng nhanh bị lại Thứ bên trên một đao thời điểm, mới một kích đâm bị thương Trương Dương Phong, điều này cần bao nhiêu một phần định lực cùng tâm trí, người trẻ tuổi trước mắt này đến tột cùng là cái bộ dáng gì người? Chẳng lẽ hắn thật là thuần túy tới nơi này nghe chính mình kéo đàn nhị hồ người qua đường giáp, không cẩn thận cuốn tiến trận này ân oán mà ra tay? Hay là, hắn cũng là hướng về phía chính mình vô danh ngọc thạch mà đến?
Sở Thiên kỳ thật cũng rất không muốn động thủ, giang hồ ân oán rất khó lý được rõ ràng, không sao cả đúng sai, giúp đỡ đều là tối kỵ, hắn thật sự không muốn cuộc sống yên tĩnh lại liên lụy tiến những thứ này ân oán, nhưng là hắn biết rõ, nếu như Trương Dương Phong không ngã xuống, đợi Vương mù lòa chết rồi, kế tiếp hắn muốn đối phó chính là mình cái này người vô tội rồi, ngay khi uy hiếp được tánh mạng của mình thời điểm, Sở Thiên chỉ có thể gắng đạt tới tự bảo vệ mình, ra tay tự nhiên cũng không chút nào hàm hồ, bất quá Sở Thiên luôn luôn không thích giết người, cho nên một đao kia cũng là rất nắm giữ đúng mực, lại để cho Trương Dương Phong hoàn toàn mất đi ý thức, mất đi trí nhớ.
Sở Thiên lung lay còn đang ngẩn người Vương mù lòa, vội vàng nói: “Lão trượng, chúng ta đi nhanh lên đi, bằng không thì cảnh sát hoặc là bọn họ đồng lõa đã đến cũng rất nguy hiểm.”
Vương mù lòa gật gật đầu, lập tức nói ra lại để cho Sở Thiên mở rộng tầm mắt, nói: “Phiền toái tiểu anh hùng, mau giúp ta đem chén đĩa thu lại, sau đó đỡ ta đi.”
Sở Thiên tâm muốn, cái này Vương mù lòa lúc nào, còn muốn lấy tiền, bất quá nhiều tiền như vậy cứ như vậy ném đi cũng trách đáng tiếc đấy, vì vậy, cầm lấy Vương mù lòa túi cầm, đem tiền cùng chén đĩa nhét đi vào, đều muốn lưng cõng Vương mù lòa chạy trốn, Vương mù lòa lại cự tuyệt Sở Thiên hảo tâm, hắn sợ chính mình nặng nề thân hình tăng thêm Sở Thiên gánh nặng, Sở Thiên biết Vương mù lòa ý tưởng, có chút bất đắc dĩ, đành phải vịn Vương mù lòa bắt đầu chạy trốn, Vương mù lòa bắt đầu còn chạy trốn rất nhanh đấy, không giống như là cái bị thương lão đầu, nhưng hơn m về sau, tức thì chậm lại, Sở Thiên nhìn xem Vương mù lòa phần bụng không ngừng chảy xuôi huyết, mặc kệ Vương mù lòa có đáp ứng hay không, dứt khoát đem Vương mù lòa gánh tại trên lưng, miễn cho chạy không được bao xa, Vương mù lòa liền đổ máu bỏ mình, cái kia thì phiền toái.
Dựa theo Vương mù lòa thất vòng tám ngoặt chỉ thị, Sở Thiên mơ hồ vòng vo mấy vòng, Vương mù lòa đột nhiên hô: “Ngừng, tiến bên trái thứ hai phòng.”
Sở Thiên bề bộn thở ra một hơi, may mắn không cần chạy nữa hơn mười đầu phố, cái này Vương mù lòa thân thể còn rất nặng đấy, tại cửa ra vào buông Vương mù lòa, Vương mù lòa móc ra cái chìa khóa, chỉ nói câu “Ngàn vạn không nên tiễn đưa ta đi bệnh viện”, còn không có mở ra cửa phòng, liền hôn mê bất tỉnh, đoán chừng mất máu quá nhiều rồi, Sở Thiên bề bộn mở cửa, đem Vương mù lòa chuyển vào cái này nhất phòng một phòng khách căn phòng nhỏ, sau đó nằm thẳng đặt ở giường, bên trên.
Sở Thiên vươn tay, tại Vương mù lòa trên người điểm nhẹ vài cái, huyết lập tức không hề dũng mãnh tiến ra, sau đó cả phòng bắt đầu tìm kiếm, xem có cái gì không hộp cấp cứu, lật ra cả buổi, Sở Thiên cuối cùng từ Vương mù lòa đáy giường tìm được một cái dược phẩm rương hòm, nhìn kỹ phía dưới, hầu như đều là đau xót thuốc, cầm máu cao các loại, nghĩ thầm lão nhân này tại sao có thể có như thế dự kiến trước đâu này? Chẳng lẽ thường xuyên bị người đuổi giết, để ngừa bị thương tự cứu? Sở Thiên tuy nhiên trong nội tâm rất nhiều nghi vấn, nhưng thủ hạ lại không dám dừng lại, ngựa không dừng vó cho Vương lão đầu tốt nhất thuốc, băng bó rắn rắn chắc chắc, mới ngồi xuống nghỉ ngơi suy nghĩ vấn đề.
[/hide]