Không thể tưởng tượng được Võ Vân Thiên không ngờ thông đồng cùng Đường Môn, có thể khiến Võ Vân Thiên khéo léo cẩn thận bán mang, có thể biết Đường Môn tốn không ít tiền tài trên người y, có điều, điều hắn cảm thấy lạ là, Lý Thần Châu thế nào mà biết được? Lẽ nào tên tiểu tử này thật thành thần rồi?
Nhìn ánh mắt nghi vấn của Sở Thiên, Lý Thần Châu bưng cốc trà lên uống nửa cốc, cười khổ trả lời: - Tôi cũng không biết Võ Vân Thiên cùng Đường Môn có quan hệ, tôi chỉ là xuất phát từ thái độ suy xét, bảo người trên xe của y lắp máy nghe trộm, việc làm thuần túy này có được thu hoạch ngoài ý muốn!
Thì ra là thế! Sở Thiên bừng tỉnh gật đầu, lập tức lộ ra ý cười khâm phục, Lý Thần Châu ông ta quả nhiên đủ chuyên nghiệp hiểu chuyện, thích đem chuyện nắm chắc trong tay mình, chỉ là không biết tên này có đối với mình làm tay chân như vậy không?
Lý Thần Châu ngón tay gõ nhẹ bên chén trà, ngắm nhìn Sở Thiên mở miệng: - Thiếu soái, có cần giúp anh xử lý Võ Vân Thiên? Mặc dù không thể giết y rồi, nhưng tôi có thể nghĩ cách cho y đi học tập, nếu như vậy, y không có tác dụng nữa rồi, càng không uy hiếp được cậu!
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên nụ cười giảo hoạt, chậm chãi nói: - Không cần động đến y, sẽ rút dây động rừng, theo tôi mà nói, bất cứ nguy hiểm nào đều là cơ hôi, không chừng biết Võ Vân Thiên cùng Đường Môn có quan hệ, có lẽ tương lai có thể tương kế tựu kế, lợi dụng lại!
Lý Thần Châu hiểu ý mỉm cười, tán thành nói: - Thiếu soái anh minh!
Nhìn thấy nước trong hai chén trà hết, Trần Tú Tài tiến lên mấy bước rót trà cho bọn họ.
Sở Thiên cười đầy thâm ý, Trần Tú Tài trong lòng rất rõ, Sở Thiên muốn anh ta ở lại nghe bọn họ nói chuyện, cũng không phải tín nhiệm anh ta, mà là muốn muốn kéo anh ta vào âm mưu thâm sâu, cho anh ta nghe bí mật không nên nghe, sau này muốn tạo phản thì không có khả năng rồi.
Chỉ cần rời khỏi sự che chở của Sở Thiên, Lý Thần Châu sẽ vì anh ta biết quá nhiều mà chủ tâm giết người.
Mình vẫn là thành thật làm chó đi, Trần Tú Tài thầm thở dài.
Sở Thiên uống hai hớp trà nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn Lý Thần Châu nói: - Đội trưởng Lý, kế tiếp tính làm thế nào? Dùng án điều tra đồng bào Đài bị giết tiến hành quét sạch quân Chu gia? Hay là trong lòng đã có phương án khác? Không biết Sở Thiên có thể phối hợp được gì không?
Lý Thần Châu hơi suy nghĩ, cười lắc đầu trả lời: - Điều tra đồng bào Đài bị sát hại, chỉ có thể khiến tôi bảo vệ cậu trong họng súng của Chu gia, căn bản không có cách nào mượn cơ hội trấn áp quân Chu gia, hơn nữa ý cấp trên cũng như thế, Thiếu soái cứ yên tâm đợi hai ngày, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu!
Đúng như Sở Thiên lúc đầu dự liệu, Chu Long Kiếm sẽ không quang minh chính đại cuốn vào trong giới giang hồ, sự lợi hại của ông ta chắc chắn không chỉ trên người Lý Thần Châu, chỉ là Sở Thiên tạm thời cũng không nghĩ ra mặt sau của con cáo già, chỉ có thể nhẹ nhàng thở ra trả lời: - Vâng, tôi đợi tin tức tốt của ông!
Lý Thần Châu đem nước trà uống xong, đứng lên cười: - Thiếu soái, chúng tôi cũng nên trở về SanYa!
Sở Thiên biết ông ta so với mình còn bận hơn, thế là cười gật đầu: - Vâng, tôi đi tìm Vũ Hiên!
Chu Vũ Hiên lúc chui vào xe, quay đầu hướng về phía Sở Thiên vẫy tay: - Bảo trọng!
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt tập trung trên người Chu Vũ Hiên, đường nét trên khuôn mặt hắn, dưới ánh nắng là góc cạnh cứng rắn rõ ràng, nhưng đồng thời cũng có thể xoay vần bi thương, nghe thấy Chu Vũ Hiên cáo biệt, đôi mắt của hắn, lại thoáng nhiều đau thương không hiểu.
Quá trình này rất ngắn, thoáng lướt qua, lập tức hai mắt của Sở Thiên liền lấy lại được vẻ thản nhiên cái kiểu không nhìn rõ được nội tâm, nhưng lúc Chu Vũ Hiên nhìn trở lại Sở Thiên, lại vừa lúc bắt được khoảnh khắc đó, giữa lúc cô ngạc nhiên, đối với Sở Thiên nảy sinh hiếu kỳ không nói nên lời.
Có lẽ bởi vì Sở Thiên trước đây biểu hiện quá mức mạnh mẽ, cho nên trong lúc này vô ý lộ ưu phiền ra, càng hiện lên sâu sắc, giống như điện đánh trúng vào trái tim cô, Chu Vũ Hiên cắn môi, cố nén xúc động thương tiếc chui vào trong xe, nhưng mắt lại bắt đầu hơi cay.
Nhìn thấy vẻ mặt như vậy, Lý Thần Châu nhẹ nhàng thở dài: - Dù thế nào cũng đừng yêu phải anh ta!
Sau khi tiễn Lý Thần Châu bọn họ xong, Sở Thiên dựa vào trên ghế nghỉ tạm, sau một lát ngồi thẳng người, vẫy tay gọi Trần Tú Tài đến nói: - Hai ngày này cho anh em nghỉ ngơi lấy sức, nhất thiết không được đi ra ngoài gây chuyện, nếu đoán không nhầm thì Hải Nam sắp có chuyện lớn!
Trần Tú Tài gật đầu, vội vâng lệnh đi.
Anh ta vừa mới rời đi, Phong Vô Tình lại chân trước chân sau chạy đến, đóng cửa phòng nói: - Thiếu Soái, tôi đã bảo Tổ Tinh Nguyệt và Lưu Học Hữu chú ý chặt chẽ đến đường đi của xã hội đen, tạm thời không có động tĩnh của quân Chu gia, các anh em cũng rút về cứ điểm phòng thủ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên nheo mắt lại, thản nhiên nói: - Đợi!
Phong Vô Tình hơi sững người, hỏi lại: - Đợi?
Sở Thiên không đếm xỉa gật đầu, ngón tay đan vào nhau, giống như là thầy giáo dạy đàn dương cầm tạo phong độ phi phàm, rất lâu mới nói: - Không sai, chính là đợi, đợi động thái lôi đình của Lý Thần Châu, đợi thay đổi vận mệnh của xã hội đen, đợi việc lớn phát sinh làm kinh sợ Hải Nam!
Phong Vô Tình sờ đầu, chần chờ một lát hỏi: - Thiếu soái, kỳ thực thế lực của quân Chu gia rất to lớn, ở Hải Nam lại là thâm căn cố đế, chỉ dựa vào Lý Thần Châu bọn họ có thể làm gì được quân Chu gia sao? Tôi cảm thấy, ân oán giang hồ trận này cuối cùng vẫn là chúng ta tự giải quyết đi.
Sở Thiên hơi mỉm cười, đầy thâm ý nói: - Cậu câu cuối cùng nói không sai, đè chết ngọn cỏ cuối cùng của con lạc đà, Chu Long Kiếm chắc chắn sẽ bảo chúng ta đạp lên, nhưng trước khi đè chết hòn đá của lạc đá kia vượt xa sức tưởng tượng của cậu và tôi, Chu Long Kiếm là người gì?
Phong Vô Tình không nói gì, chờ đợi Sở Thiên giải thích.
Nói đến đây, Sở Thiên hơi ngừng lại, lập tức cười khổ bổ sung: - Đặt trong Tam Quốc chính là Tào Tháo kiêu hùng, có dã tâm, chúng ta đối với địch là chém giết có quy tắc, nhưng trong tay lão cáo già, chỉ có máu chảy đầm đìa chó gà không tha, chỉ có tai họa ngập lên đỉnh đầu khó mà tưởng tượng!
Phong Vô Tình gật đầu hiểu như không hiểu, giơ tay rót trà cho Sở Thiên.
Đêm khuya yên tĩnh, quán rượu 0h!
Mặc dù đã trải qua việc gây sức ép Sở Thiên cứu Chu Vũ Hiên, nhưng dòng người ở quán rượu 0h không vì thế mà giảm bớt, lúc này vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, nhảy múa tưng bừng, biểu diễn những màn rượu thịt phiên bản cũ, Ngô Khánh Văn bị thương càng điên cuồng hoan lạc, ôm nữ sinh giở trò.
Hơn trăm mét ngoài quán rượu 0h, dừng đỗ 7 chiếc xe, bên trong ngồi hơn 40 người mặc sắc phục đen, toàn bộ đều lau sạch khảm đao lạnh như băng, trong đó xe đằng trước lại vẻn vẹn hai người ngồi, sầm sì không nói là lái xe, còn có một người trung niên lạnh như băng.
Người trung niên nắm cây đao, đao của anh ta có chút khiếm khuyết, nhưng sát khí cũng đầy trời.
Hai giờ rạng sáng, lúc con người mệt mỏi nhất.
Điện thoại của người trung niên bỗng nhiên vang lên, sau khi cầm lên nghe xong liền mở cửa xe, những người mặc áo đen khác nhìn thấy thế chui theo ra ngoài xe, người trung niên quay đầu nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: - Bảy đội, cứ theo bố trí, không tha cho một ai!
Bảy người mặc y phục đen đứng đầu tiên gật đầu, lập tức mỗi người dẫn năm người rời đi.
Bọn họ giống như bảy lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào quán rượu 0h. Mỗi một phương hướng đều là từ lối đi vào quán rượu, hành động của bọn họ rất nhanh, giống như sói hoang tập kích bất ngờ trên cánh đồng hoang, không chỉ tổ chức phân công chặt chẽ, mà còn trong mắt cũng toát ra sự khát máu tương tự.
Mà tàn đao thì dẫn bốn người hướng về phía cửa lớn đi đến.
Ở cửa có vài tên bảo vệ canh gác, từ sau khi bị Sở Thiên làm loạn quán rượu 0h, Ngô Khánh Văn tăng nhân sự phòng bị, còn bảo bảo vệ lúc nào cũng phải chú ý người đến vui chơi, có cái gì không thích hợp lập tức nói cho ông ta, ông ta sẽ dẫn hơn trăm anh em đi giết.
Cho nên bảo vệ nhìn thấy tàn đao bọn họ sát khí đằng đằng, trong lòng không khỏi hồi hộp, một vị bảo vệ cường tráng to gan quát: - Các người là người nào? Nếu như đến quán rượu hưởng lạc tiêu tiền, chúng tôi mở to cửa hoan nghênh, nếu như đến gây chuyện, đao côn có thể vô tình!
Tàn đao cười lạnh vài tiếng, không chút dừng bước hướng thẳng về phía trước.
Người bảo vệ dẫn đầu sau khi lùi vài bước, lớn tiếng quát: - Ngăn bọn họ lại!
Mấy tên bảo vệ nhìn thấy Tàn đao cười lạnh nhạt, không khỏi sửng sốt, phản ứng kịp thời đồng loạt giơ côn lên, chỉ trong nháy mắt, Tàn đao tay phải vạch ra đường cong hoa lệ, bảo vệ bọn họ bỗng nhiên cảm giác cổ tay lạnh băng, mắt nhìn xuống, cổ tay đồng loạt chặt đứt rồi, lập tức đau nhức truyền đến.
Cùng lúc đó, đồng bọn của Tàn Đao lấn lên phía trước, đem đao đâm vào ngực bọn họ.
Chỉ còn lại người bảo vệ dẫn đầu, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Tàn Đao nhìn cũng không thèm nhìn, bước đi vào bên trong, lúc đi qua người bảo vệ đứng đầu, tay phải đưa xuống, đưa một đao, đầu của bảo vệ lập tức lăn xuống đất, sắc mặt vẫn còn giữ vẻ khiếp sợ vạn phần, còn có đau đớn.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, trời đất hiện lên vẻ tiêu sát!
Tây Độc trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Sở Thiên kế tiếp mà nói càng làm cho hắn thán phục không thôi: “Còn có cái là trọng yếu hơn nhân tố, tất cả mọi người là Thiên triều người, tại dị quốc tha hương ngoài chăn người khi dễ, ta như thế nào cũng muốn xuất thủ cứu giúp, cho nên ngươi cũng không nên cảm kích ta, cảm kích tựu sẽ khiến ngươi mất đi ngạo tính, mất đi ngạo tính sẽ ảnh hưởng ngươi Chiến thần giống như hùng tâm.”
Tây Độc tựa ở trên ghế ngồi nhẹ nhàng thở dài, buồn bả nói: “Cuối cùng tìm được tri âm rồi, huynh đệ mà nói thật sự là nói đến lòng ta khảm ở bên trong đi, về sau có cái gì yêu cầu giúp cứ mở miệng, ngươi biết, kiêu ngạo người là không thích nợ nhân tình đấy, cho nên vô luận như thế nào cũng muốn hồi báo ngươi đêm nay to lớn tương trợ.”
Sở Thiên không có tiếp cái đề tài này, chuyện độ lệch hỏi: “Dùng thân thủ của ngươi, làm sao sẽ bị trăm người đuổi giết chật vật như thế đâu này?”
Tựa như bị người giẫm vĩ mong Hầu Tử, Tây Độc thân hình lập tức ngồi được thẳng tắp, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc đáp lại nói: “Bổng Tử đường tại mở đại hội, ta trực tiếp dẫn theo dao bầu giết đi vào, chém trở mình bọn hắn ~ vị nòng cốt liền chuẩn bị lui lại, kết quả tại cửa khẩu nhìn thấy có một tiểu hài tử ngã sấp xuống, ta đem hắn nâng dậy đến.”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, mặt mũi tràn đầy bình tĩnh thay hắn bổ sung: “Ai biết, cái đứa bé kia trở tay dùng đao đâm bị thương ngươi rồi, cho ngươi hoàn mỹ chiến thái xuất hiện khuyết điểm nhỏ nhặt, tiến tới ảnh hưởng tới lực chiến đấu của ngươi, như là loại này mấy trăm người vây giết kịch chiến, thời gian lâu dài, tuy nhỏ vết thương đều chậm rãi mở rộng thành trí mạng.”
Tây Độc khen ngợi gật đầu, hiển nhiên Sở Thiên suy đoán là hoàn toàn chính xác, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Ai biết bổng tử đời sau đều bị độc hại thành như vậy đâu này? Ta phần bụng bị đâm bị thương tấc hơn miệng vết thương, giết chảy máu đường chạy tới sân bay lại bị cắn, cuối cùng xe lại ra trục trặc, chỉ có thể bối thủy mà chiến.”
Người nầy vừa nói còn bên cạnh kéo vừa đổi quần áo, Sở Thiên đưa mắt đảo qua đi, bụng của hắn quả nhiên có một miệng vết thương, nếu như lại đâm vào vài phần mà nói chính là thi thể rồi, vì vậy phất tay lại để cho hắn buông, mở miệng nói: “Yên tâm, không chết chính là phúc khí, có cái này thê thảm đau đớn trải qua, về sau tựu cũng không tái xuất hiện sai lầm.”
Tây Độc cười hắc hắc vài tiếng, con mắt đảo qua lắc mông chi xinh đẹp tiếp viên hàng không, ném ra ngoài phong tình ánh mắt đã muốn ly cà phê cái miệng nhỏ miệng nhỏ đích uống vào, tại cái nào đó thời điểm, cà phê có giảm bớt thần kinh tác dụng, Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười về sau, cũng phất tay kêu lên tiếp viên hàng không đã muốn mấy bọc nhỏ đường trắng, sau đó đem chúng ném cho Tây Độc.
Tây Độc nắm đường trắng, có chút kinh ngạc: “Ta uống cà phê phải không thêm đường hay sao?”
Sở Thiên vuốt Hoắc Vô Túy tóc, cười khổ trả lời: “Cái này đường trắng không phải cho ngươi xông cà phê uống đấy, là cho ngươi giảm bớt đau xót đấy, đường trắng là cái rất tốt thuốc chữa thương, tại Napoléon thời kì, trong quân liền lưu hành dùng đường trắng thoa ở miệng vết thương đến giảm nhiệt cùng giảm bớt đau nhức đau, bởi vậy pháp quân sức chiến đấu khôi phục nhanh nhất.”
Tây Độc bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, là Sở Thiên học rộng tài cao dựng lên ngón cái.
Chờ hắn xử lý xong miệng vết thương về sau, Sở Thiên lần nữa ung dung bổ sung: “Với tư cách coi như hợp ý bằng hữu, đề nghị ngươi đi đến Philippines, liền tranh thủ thời gian tìm bệnh viện liền xem bệnh a, miễn cho không chết tại trong tay địch nhân lại chết ở vết thương nhỏ trên miệng, chúng ta liền trực tiếp ở phi trường chuyển cơ hồi Thiên triều rồi, về sau chúng ta có cơ hội lại gặp nhau a.”
Đường trắng thoa ở lập tức chậm lại đau đớn, Tây Độc tựa ở trên ghế ngồi đáp lại: “Yên tâm đi, ta không phải cầm thân thể hay nói giỡn người, huống chi ta còn không có lấy lão bà đâu rồi, chỉ là của ta thương thế tốt lên sau nên đi ở đâu tìm ngươi? Ta nói rồi, thiếu nợ ngươi tình vô luận như thế nào phải trả đấy, ngươi có hay không muốn giết người? Ta giúp ngươi Sát!”
Đó là một cố chấp hơn nữa cuồng ngạo người, thương thế của mình cũng còn không có tốt đã nghĩ ngợi lấy giúp mình giết người! Sở Thiên ngăn không được nở nụ cười khổ, xem ra không cho hắn còn cái này tình chỉ sợ còn không được đâu rồi, ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ lan can, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Muốn giết người không có, bảo hộ người, có hứng thú hay không?”
Tây Độc có chút sửng sốt, hỏi ngược lại: “Bảo hộ người?”
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, ý vị thâm trường trả lời: “Đúng vậy a, ta có người bằng hữu gần nhất gặp tổ chức sát thủ đuổi giết, hắn rất là phiền não, ngươi không bằng liền còn con người của ta tình, bảo hộ hắn hai tuần lễ như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi e ngại đối mặt thành đàn sát thủ, ta cũng không miễn cưỡng ngươi còn nhân tình này.”
Tây Độc cuồng ngạo lại bị kích phát ra đã đến, vỗ lồng ngực nói: “Chê cười, ta đường đường Tây Độc thì sợ gì những cái... Kia sát thủ? Đem ngươi bằng hữu địa chỉ cùng danh tự nói cho ta biết, ta ngày mai xử lý xong miệng vết thương phải đi bảo hộ hắn, đừng nói là bảo vệ hắn hai tuần lễ bình an vô sự, chính là bảo vệ hắn hai năm cũng không có vấn đề gì cả.”
Trên máy bay dần dần trở nên lạnh, Sở Thiên giúp đỡ Hoắc Vô Túy phủ thêm điều hòa y, hạ giọng trả lời: “Thương thế của ngươi khẩu không ngại sau phải đi Ấn Độ, phải bảo vệ người gọi Mạt Nhĩ Vô Mang, tùy tiện mua phần báo chí có thể biết rõ hắn tin tức, ngươi chỉ cần âm thầm bảo hộ hắn hoặc là giúp hắn thanh lý sát thủ có thể, ngàn vạn không nên quấy rầy hắn.”
Tây Độc gật gật đầu, cười nói: “Xem ra là cái đại nhân vật? Đi, không có vấn đề.”
Sở Thiên vươn tay ra cùng hắn nắm nắm, trong nội tâm thầm than đây là hay không tính toán nhất cử lưỡng tiện đâu này? Đã lại để cho Tây Độc trả nhân tình của mình, cũng cho Mạt Nhĩ Vô Mang tăng thêm vài phần an toàn, chẳng qua là không biết Tây Độc có thể hay không khiêng ở tổ chức Mặt Trời Đỏ công kích, dù sao cự ly này cái gì thánh điển càng gần, bọn sát thủ sẽ càng điên cuồng.
Hi vọng không nên đem Tây Độc góp đi vào, nếu không cũng không phải là vẹn toàn đôi bên, mà là gà bay trứng vỡ rồi, vậy biến thành chính mình thiếu nợ Tây Độc khó với trả hết nợ nhân tình.
Hai giờ về sau, Sở Thiên bọn hắn tại Philippines dập máy.
Tây Độc phất tay theo chân bọn họ cáo biệt về sau, liền kêu xe taxi trực tiếp hướng bệnh viện xử lý miệng vết thương, hắn tuy nhiên mặt ngoài kiêu ngạo liều lĩnh, nhưng nội tâm cũng là nói mà có tín chi nhân, vậy mà đáp ứng Sở Thiên đi bảo hộ Mạt Nhĩ Vô Mang, hắn sẽ nhanh chóng xử lý tốt chính mình tiến đến Ấn Độ, gắng đạt tới mình có thể sớm chút xuất lực.
Philippines sân bay tại khoảng thời gian này lộ ra có chút quạnh quẽ, cho nên Sở Thiên bọn hắn đợi nửa giờ liền mua được trở lại kinh thành vé máy bay, điều này làm cho mọi người trong nội tâm đều sinh ra lòng trung thành cùng cảm giác hưng phấn, chính như Đường Vinh theo như lời, người đang dị quốc mệnh ti tiện, chỉ có đạp trở lại Thiên triều thổ địa mới có chính thức cảm giác an toàn.
Sở Thiên thừa dịp chờ đợi thời gian, không đếm xỉa tới nhìn xem TV, xinh đẹp nữ nhân vật chính truyền bá đang hưng phấn phát lại lấy ban ngày tin tức, đó là một sưu tầm, giảng thuật đến từ Thiên triều Hoa kiều tại Philippines phấn đấu lịch sử, đánh liều bao nhiêu năm rốt cục trở thành Philippines ‘Mễ vương’, hầu như nắm trong tay Philippines mọi người bàn ăn.
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, khống chế Philippines mọi người bàn ăn? Chỉ sợ đây chỉ là cái dùng để hấp dẫn ngoại thương đầu tư mánh lới, trong lòng của hắn rất rõ ràng, tại bất kỳ quốc gia nào, chỉ cần không phải bổn quốc người nắm giữ mỗ ngành sản xuất, chính phủ rất nhanh sẽ sinh ra chính sách chèn ép, cái này kêu là dân tộc bảo hộ.
Thỏa đáng Sở Thiên không cho là đúng thời điểm, tin tức phần cuối lại làm cho Sở Thiên sửng sốt, đó là ‘Mễ vương’ tự than thở chính mình tuổi tác dần dần cao, chuẩn bị lui cư nhị tuyến làm cố vấn, mà xí nghiệp hằng ngày quản lý sẽ giao cho cháu trai quản lý, màn hình còn dần hiện ra Mễ vương cháu trai ảnh chụp, hắn dĩ nhiên là Sở Thiên quen biết chi nhân.
Ngày xưa Tương bang đường chủ, Triệu Phong Tường
Lúc trước chính mình xếp đặt thiết kế tiêu diệt Triệu Phong Tường Tương bang tinh nhuệ, còn đem trợ giúp Triệu lão gia tử bao hết sủi cảo, để cho bọn họ hai cha con vứt bỏ giới đầu hàng, cũng bởi vậy giữ được hai người tánh mạng, về sau Sở Thiên lại để cho hai người bọn họ đều đã viết thư hối cãi, sau đó sẽ đem Triệu lão gia tử cùng Triệu Phong Tường tiến đến nước ngoài.
Không thể tưởng được bị chính mình bức bách xuất ngoại Triệu gia phụ tử vậy mà chạy tới Philippines rồi, Triệu Phong Tường hoàn thành Philippines hết sức quan trọng quyền quý, cái này Đông Sơn tái khởi bổn sự còn không có người thường có thể bằng, thật sự là thế sự vô thường a..., lập tức Sở Thiên nghe được ‘Mễ vương’ lời nói hùng hồn, muốn cho gạo tiến quân Thiên triều thị trường.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, trong nội tâm thầm nghĩ: Ngàn vạn không nên nghĩ đến tiến công Soái quân.
' về sau, Philippines đến kinh thành chuyến bay.
Liên tục bôn ba lại để cho tất cả mọi người buồn ngủ, chỉ có Sở Thiên còn mạnh hơn chống đỡ ý thức bao quát phía ngoài cảnh đêm, ngọn đèn dầu mờ ảo theo trước mắt lướt qua, lập tức liền biến mất trong tầm mắt, điều này làm cho trong lòng của hắn sinh ra một chút mệt mỏi, sáng chói như khói a..., chính mình dốc sức làm đến tột cùng là nhiệt huyết lý tưởng, hay là Phù Vân hiệu quả và lợi ích đâu này?
Hắn suy nghĩ tung bay, lại thủy chung không có đáp án.
Chờ nhìn thấy chân trời dần dần trắng bệch thời điểm, hắn đã đang ở kinh thành sân bay rồi, ý vị này tất cả giá trị suy tư đều đã mất đi ý nghĩa, giang hồ chiến xa vĩnh viễn đều là không quay đầu lại đấy, nó chỉ biết vĩnh viễn về phía trước chạy tới, có người nhảy tới, cũng có người bị bỏ xuống đến, lại không ai có thể lui về phía sau.
Sở Thiên bước vào Tiềm Long hoa viên, Thành Đô tin tức liền để ngang trước mặt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sở Thiên sững người lập tức cười lên.
Không thể tưởng tượng được Võ Vân Thiên không ngờ thông đồng cùng Đường Môn, có thể khiến Võ Vân Thiên khéo léo cẩn thận bán mang, có thể biết Đường Môn tốn không ít tiền tài trên người y, có điều, điều hắn cảm thấy lạ là, Lý Thần Châu thế nào mà biết được? Lẽ nào tên tiểu tử này thật thành thần rồi?
Nhìn ánh mắt nghi vấn của Sở Thiên, Lý Thần Châu bưng cốc trà lên uống nửa cốc, cười khổ trả lời: - Tôi cũng không biết Võ Vân Thiên cùng Đường Môn có quan hệ, tôi chỉ là xuất phát từ thái độ suy xét, bảo người trên xe của y lắp máy nghe trộm, việc làm thuần túy này có được thu hoạch ngoài ý muốn!
Thì ra là thế! Sở Thiên bừng tỉnh gật đầu, lập tức lộ ra ý cười khâm phục, Lý Thần Châu ông ta quả nhiên đủ chuyên nghiệp hiểu chuyện, thích đem chuyện nắm chắc trong tay mình, chỉ là không biết tên này có đối với mình làm tay chân như vậy không?
Lý Thần Châu ngón tay gõ nhẹ bên chén trà, ngắm nhìn Sở Thiên mở miệng: - Thiếu soái, có cần giúp anh xử lý Võ Vân Thiên? Mặc dù không thể giết y rồi, nhưng tôi có thể nghĩ cách cho y đi học tập, nếu như vậy, y không có tác dụng nữa rồi, càng không uy hiếp được cậu!
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên nụ cười giảo hoạt, chậm chãi nói: - Không cần động đến y, sẽ rút dây động rừng, theo tôi mà nói, bất cứ nguy hiểm nào đều là cơ hôi, không chừng biết Võ Vân Thiên cùng Đường Môn có quan hệ, có lẽ tương lai có thể tương kế tựu kế, lợi dụng lại!
Lý Thần Châu hiểu ý mỉm cười, tán thành nói: - Thiếu soái anh minh!
Nhìn thấy nước trong hai chén trà hết, Trần Tú Tài tiến lên mấy bước rót trà cho bọn họ.
Sở Thiên cười đầy thâm ý, Trần Tú Tài trong lòng rất rõ, Sở Thiên muốn anh ta ở lại nghe bọn họ nói chuyện, cũng không phải tín nhiệm anh ta, mà là muốn muốn kéo anh ta vào âm mưu thâm sâu, cho anh ta nghe bí mật không nên nghe, sau này muốn tạo phản thì không có khả năng rồi.
Chỉ cần rời khỏi sự che chở của Sở Thiên, Lý Thần Châu sẽ vì anh ta biết quá nhiều mà chủ tâm giết người.
Mình vẫn là thành thật làm chó đi, Trần Tú Tài thầm thở dài.
Sở Thiên uống hai hớp trà nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn Lý Thần Châu nói: - Đội trưởng Lý, kế tiếp tính làm thế nào? Dùng án điều tra đồng bào Đài bị giết tiến hành quét sạch quân Chu gia? Hay là trong lòng đã có phương án khác? Không biết Sở Thiên có thể phối hợp được gì không?
Lý Thần Châu hơi suy nghĩ, cười lắc đầu trả lời: - Điều tra đồng bào Đài bị sát hại, chỉ có thể khiến tôi bảo vệ cậu trong họng súng của Chu gia, căn bản không có cách nào mượn cơ hội trấn áp quân Chu gia, hơn nữa ý cấp trên cũng như thế, Thiếu soái cứ yên tâm đợi hai ngày, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu!
Đúng như Sở Thiên lúc đầu dự liệu, Chu Long Kiếm sẽ không quang minh chính đại cuốn vào trong giới giang hồ, sự lợi hại của ông ta chắc chắn không chỉ trên người Lý Thần Châu, chỉ là Sở Thiên tạm thời cũng không nghĩ ra mặt sau của con cáo già, chỉ có thể nhẹ nhàng thở ra trả lời: - Vâng, tôi đợi tin tức tốt của ông!
Lý Thần Châu đem nước trà uống xong, đứng lên cười: - Thiếu soái, chúng tôi cũng nên trở về SanYa!
Sở Thiên biết ông ta so với mình còn bận hơn, thế là cười gật đầu: - Vâng, tôi đi tìm Vũ Hiên!
Chu Vũ Hiên lúc chui vào xe, quay đầu hướng về phía Sở Thiên vẫy tay: - Bảo trọng!
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt tập trung trên người Chu Vũ Hiên, đường nét trên khuôn mặt hắn, dưới ánh nắng là góc cạnh cứng rắn rõ ràng, nhưng đồng thời cũng có thể xoay vần bi thương, nghe thấy Chu Vũ Hiên cáo biệt, đôi mắt của hắn, lại thoáng nhiều đau thương không hiểu.
Quá trình này rất ngắn, thoáng lướt qua, lập tức hai mắt của Sở Thiên liền lấy lại được vẻ thản nhiên cái kiểu không nhìn rõ được nội tâm, nhưng lúc Chu Vũ Hiên nhìn trở lại Sở Thiên, lại vừa lúc bắt được khoảnh khắc đó, giữa lúc cô ngạc nhiên, đối với Sở Thiên nảy sinh hiếu kỳ không nói nên lời.
Có lẽ bởi vì Sở Thiên trước đây biểu hiện quá mức mạnh mẽ, cho nên trong lúc này vô ý lộ ưu phiền ra, càng hiện lên sâu sắc, giống như điện đánh trúng vào trái tim cô, Chu Vũ Hiên cắn môi, cố nén xúc động thương tiếc chui vào trong xe, nhưng mắt lại bắt đầu hơi cay.
Nhìn thấy vẻ mặt như vậy, Lý Thần Châu nhẹ nhàng thở dài: - Dù thế nào cũng đừng yêu phải anh ta!
Sau khi tiễn Lý Thần Châu bọn họ xong, Sở Thiên dựa vào trên ghế nghỉ tạm, sau một lát ngồi thẳng người, vẫy tay gọi Trần Tú Tài đến nói: - Hai ngày này cho anh em nghỉ ngơi lấy sức, nhất thiết không được đi ra ngoài gây chuyện, nếu đoán không nhầm thì Hải Nam sắp có chuyện lớn!
Trần Tú Tài gật đầu, vội vâng lệnh đi.
Anh ta vừa mới rời đi, Phong Vô Tình lại chân trước chân sau chạy đến, đóng cửa phòng nói: - Thiếu Soái, tôi đã bảo Tổ Tinh Nguyệt và Lưu Học Hữu chú ý chặt chẽ đến đường đi của xã hội đen, tạm thời không có động tĩnh của quân Chu gia, các anh em cũng rút về cứ điểm phòng thủ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên nheo mắt lại, thản nhiên nói: - Đợi!
Phong Vô Tình hơi sững người, hỏi lại: - Đợi?
Sở Thiên không đếm xỉa gật đầu, ngón tay đan vào nhau, giống như là thầy giáo dạy đàn dương cầm tạo phong độ phi phàm, rất lâu mới nói: - Không sai, chính là đợi, đợi động thái lôi đình của Lý Thần Châu, đợi thay đổi vận mệnh của xã hội đen, đợi việc lớn phát sinh làm kinh sợ Hải Nam!
Phong Vô Tình sờ đầu, chần chờ một lát hỏi: - Thiếu soái, kỳ thực thế lực của quân Chu gia rất to lớn, ở Hải Nam lại là thâm căn cố đế, chỉ dựa vào Lý Thần Châu bọn họ có thể làm gì được quân Chu gia sao? Tôi cảm thấy, ân oán giang hồ trận này cuối cùng vẫn là chúng ta tự giải quyết đi.
Sở Thiên hơi mỉm cười, đầy thâm ý nói: - Cậu câu cuối cùng nói không sai, đè chết ngọn cỏ cuối cùng của con lạc đà, Chu Long Kiếm chắc chắn sẽ bảo chúng ta đạp lên, nhưng trước khi đè chết hòn đá của lạc đá kia vượt xa sức tưởng tượng của cậu và tôi, Chu Long Kiếm là người gì?
Phong Vô Tình không nói gì, chờ đợi Sở Thiên giải thích.
Nói đến đây, Sở Thiên hơi ngừng lại, lập tức cười khổ bổ sung: - Đặt trong Tam Quốc chính là Tào Tháo kiêu hùng, có dã tâm, chúng ta đối với địch là chém giết có quy tắc, nhưng trong tay lão cáo già, chỉ có máu chảy đầm đìa chó gà không tha, chỉ có tai họa ngập lên đỉnh đầu khó mà tưởng tượng!
Phong Vô Tình gật đầu hiểu như không hiểu, giơ tay rót trà cho Sở Thiên.
Đêm khuya yên tĩnh, quán rượu 0h!
Mặc dù đã trải qua việc gây sức ép Sở Thiên cứu Chu Vũ Hiên, nhưng dòng người ở quán rượu 0h không vì thế mà giảm bớt, lúc này vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, nhảy múa tưng bừng, biểu diễn những màn rượu thịt phiên bản cũ, Ngô Khánh Văn bị thương càng điên cuồng hoan lạc, ôm nữ sinh giở trò.
Hơn trăm mét ngoài quán rượu 0h, dừng đỗ 7 chiếc xe, bên trong ngồi hơn 40 người mặc sắc phục đen, toàn bộ đều lau sạch khảm đao lạnh như băng, trong đó xe đằng trước lại vẻn vẹn hai người ngồi, sầm sì không nói là lái xe, còn có một người trung niên lạnh như băng.
Người trung niên nắm cây đao, đao của anh ta có chút khiếm khuyết, nhưng sát khí cũng đầy trời.
Hai giờ rạng sáng, lúc con người mệt mỏi nhất.
Điện thoại của người trung niên bỗng nhiên vang lên, sau khi cầm lên nghe xong liền mở cửa xe, những người mặc áo đen khác nhìn thấy thế chui theo ra ngoài xe, người trung niên quay đầu nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: - Bảy đội, cứ theo bố trí, không tha cho một ai!
Bảy người mặc y phục đen đứng đầu tiên gật đầu, lập tức mỗi người dẫn năm người rời đi.
Bọn họ giống như bảy lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào quán rượu 0h. Mỗi một phương hướng đều là từ lối đi vào quán rượu, hành động của bọn họ rất nhanh, giống như sói hoang tập kích bất ngờ trên cánh đồng hoang, không chỉ tổ chức phân công chặt chẽ, mà còn trong mắt cũng toát ra sự khát máu tương tự.
Mà tàn đao thì dẫn bốn người hướng về phía cửa lớn đi đến.
Ở cửa có vài tên bảo vệ canh gác, từ sau khi bị Sở Thiên làm loạn quán rượu 0h, Ngô Khánh Văn tăng nhân sự phòng bị, còn bảo bảo vệ lúc nào cũng phải chú ý người đến vui chơi, có cái gì không thích hợp lập tức nói cho ông ta, ông ta sẽ dẫn hơn trăm anh em đi giết.
Cho nên bảo vệ nhìn thấy tàn đao bọn họ sát khí đằng đằng, trong lòng không khỏi hồi hộp, một vị bảo vệ cường tráng to gan quát: - Các người là người nào? Nếu như đến quán rượu hưởng lạc tiêu tiền, chúng tôi mở to cửa hoan nghênh, nếu như đến gây chuyện, đao côn có thể vô tình!
Tàn đao cười lạnh vài tiếng, không chút dừng bước hướng thẳng về phía trước.
Người bảo vệ dẫn đầu sau khi lùi vài bước, lớn tiếng quát: - Ngăn bọn họ lại!
Mấy tên bảo vệ nhìn thấy Tàn đao cười lạnh nhạt, không khỏi sửng sốt, phản ứng kịp thời đồng loạt giơ côn lên, chỉ trong nháy mắt, Tàn đao tay phải vạch ra đường cong hoa lệ, bảo vệ bọn họ bỗng nhiên cảm giác cổ tay lạnh băng, mắt nhìn xuống, cổ tay đồng loạt chặt đứt rồi, lập tức đau nhức truyền đến.
Cùng lúc đó, đồng bọn của Tàn Đao lấn lên phía trước, đem đao đâm vào ngực bọn họ.
Chỉ còn lại người bảo vệ dẫn đầu, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Tàn Đao nhìn cũng không thèm nhìn, bước đi vào bên trong, lúc đi qua người bảo vệ đứng đầu, tay phải đưa xuống, đưa một đao, đầu của bảo vệ lập tức lăn xuống đất, sắc mặt vẫn còn giữ vẻ khiếp sợ vạn phần, còn có đau đớn.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, trời đất hiện lên vẻ tiêu sát!