Trời vừa tối, quán Vong Ưu có thêm nhiều người, chị Mị bận rộn túi tăm mặt mũi. Nhưng vì kiếm tiền, bận rộn mấy cũng vui vẻ. Sở Thiên đêm nay không đi ra ngoài, hắn nhớ tới cuộc nói chuyện lúc sáng, hắn không yên tâm chút nào. Dù sao, quán Vong Ưu ở ngoài sáng, bọn Hắc Tử ở trong tối, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng bị bọn hắn tính kế. Sở Thiên tự nhiên sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, làm sao có thể bởi vì mình mà hại chị Mị, hại quán Vong Ưu ? Sở Thiên ở trong quán rượu Vong Ưu ngây ngốc một mình, cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng. Hắn cầm bình rượu đi lại trước cửa quán, bỗng có người vỗ vai hắn, nói: - Sở huynh đệ, quả nhiên phong phạm vẫn như xưa, còn béo lên nữa, xem ra không còn có việc gì làm khó được nha... Sở Thiên quay lại, nhận ra Thường ca, đánh giá gã một chút thấy gã mặt mày hồng hào, xem ra tại nhà khách Duyên Giang những ngày này ăn uống không tồi, chẳng qua lấy làm lạ là gã sao lại ở đây? Không phải đang bị ngồi tù ư? Thấy gã thảnh thơi như đi dạo phố vậy. Hắn khó hiểu hỏi: - Thường ca, các anh như thế nào mà ra được? Chẳng lẽ lại là có người mở cửa mời các anh ra? Hoặc là vượt ngục? Thường ca lộ ra vài phần xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói: - Sở lão đệ, cậu đừng ăn nói lung tung vậy chứ, chúng ta lần này là danh chính ngôn thuận đi ra. Chúng ta vốn thời hạn thi hành án cũng sắp hết, tăng thêm việc lần này lão Thường lập công, biểu hiện hài lòng. Lâm Kiểm sát trưởng hướng lên trên xin giảm án, được chấp nhận, cho nên liền được ra trước vài ngày hóng gió. Mấy anh em khác hối hận không đưa ra yêu cầu giống ta, về sau tất cả đều nhao nhao mở miệng, nhưng cũng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, cho nên mấy người chúng ta đi ra, còn bọn hắn tiếp tục ngồi trong tù nuôi muỗi. Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là Lâm Ngọc Thanh giúp bọn hắn cầu tình, trách không được có thể sớm tự do như thế. Lâm Ngọc Thanh phá án quả nhiên lợi hại, bằng cách giúp đỡ lão Thường ra ngoài, liền đổi lấy nhiều lời khai của đám phạm nhân, đoán chừng còn có thể mang tới thật nhiều tin tức quan trọng, thật sự tính toán tốt, khó trách có người vội vã điều Lâm Ngọc Thanh đi lên thủ đô nhậm chức, nếu không lại bị Lâm Ngọc Thanh âm thầm điều tra tiếp, không biết sẽ có bao nhiêu chuyện nữa vỡ lở, lúc đó thật khó vãn hồi lại được. Sở Thiên quét mắt nhìn đám người Thường ca, thấy trong mắt bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: - Thường ca, dẫn các anh em tới đây uống chén rượu nhạt đi? Thường ca lắc đầu, tràn đầy cảm xúc nói: - Sở lão đệ, chúng ta mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy lệ khí, sao có thể đi vào đâu? Đây không phải là tìm xúi quẩy cho cậu sao? Sở Thiên cười cười, thiện ý vỗ vỗ bả vai Thường ca, nói: - Thường ca, anh là bạn tốt của tôi, đã là bạn, tôi đương nhiên sẽ không để ý đến cái gì xúi quẩy rồi, đi thôi, cho anh cùng các anh em nếm thử mùi vị của Trúc Diệp Thanh. Thường ca nghe được lời Sở Thiên, hưng phấn hẳn, vui vẻ dị thường, không phải là vì có thể uống cái gì mà Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, mà là Sở Thiên đã đem mình làm bạn, vội mở miệng nói: - Sở lão đệ, lão Thường tôi trước kia đắc tội với cậu, cậu không hận tôi, còn muốn làm bạn, tôi thật không biết nói gì? Về sau, người anh em có chuyện gì cần lão Thường ta giúp cứ mở miệng, dù cho có xông qua núi đao biển lửa, lão Thường ta cũng sẵn lòng. Sở Thiên gật đầu, Thường ca quả nhiên tính tình hào sảng, so với mấy kẻ bên ngoài chính nhân quân tử kỳ thật một bụng đầy âm mưu quỷ kế như Lý Tử Phong không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Sở Thiên uống hết rượu trong bình, vẻ mặt tươi cười mang theo Thường ca mấy người đi vào trong quán. Chị Mị nhìn thấy đám Thường ca vẻ mặt sững sờ. Bọn chúng tại sao lại đến đây? Lập tức nhìn thấy Sở Thiên trên mặt biểu tình thân mật, biết rõ là bạn không phải địch rồi, vì vậy cười cười, thân thiết nói: - Em dẫn bọn họ lên "Mộc Lan các" đi, chỗ đó rộng đủ sáu bảy người ngồi, chị sẽ gọi mấy cô gái mang cho các em mấy chai rượu, cùng với mấy món nhậu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Chị Mị rất hào phóng, lại vô cùng tinh tế, hoàn toàn không dài dòng hỏi han, có lẽ đây chính là điểm hơn người của chị. Sở Thiên cảm kích nhìn chị Mị, dẫn đám Thường ca đi vào 'Mộc Lan các". Đám Thường ca cẩn thận từng li từng tí đi qua lối nhỏ, sợ đụng hư đồ vật trong quán, thần sắc hoàn toàn đã không hề còn chút bóng dáng phong cách bá đạo, bởi vì trong lòng Thường ca có thể cùng Sở Thiên làm bạn, có thể uống rượu Sở Thiên mời là đã đủ hài lòng. Mặt khác, gã ũng không muốn quay lại đường cũ, huống chi chính mình cùng Sở Thiên so bì thì cái gì cũng chẳng bằng. Sở Thiên rót cho đám Thường ca rượu Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, đợi bọn họ từ từ thưởng thức. Hết một chén, mặt mũi tràn đầy say mê, Thường ca thật lòng tán thưởng: - Ngày ngày có thể uống rượu ngon như thế, mạng ngắn vài năm cũng không sao cả nhỉ? Một tên khác cũng mở miệng nói: - Đúng vậy, tôi đã đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm, uống rượu so với ta nước uống còn hơn, cũng chưa từng uống qua loại rượu làm say lòng người như thế! Sở Thiên nghe thấy câu "đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm" liền giật mình, nhớ tới một việc, vội hỏi: - Các anh em, tôi có một vấn đề muốn các vị chỉ dạy một chút. Đám người Thường ca toàn bộ đặt chén rượu xuống, hiển nhiên đối với việc Sở Thiên có vấn đề muốn thỉnh giáo bọn hắn rất là hiếu kỳ, tất cả đồng thanh nói: - Sở huynh đệ, cứ việc nói thẳng. Sở Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói: - Dùng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của các anh em, có phương pháp gì có thể làm một cái quán rượu bình thường đóng cửa, trong đó có lưu manh cùng cảnh sát tham gia. Thường ca cười lớn, các anh em khác cũng cười rộ, Thường ca lên tiếng trước: - Sở lão đệ, đó căn bản không phải việc gì khó, thậm chí có chút hạ lưu. Khiến một quán rượu bình thường đóng cửa, rất dễ dàng. Giả như chúng ta muốn làm quán Vong Ưu đóng cửa, mấy người chúng ta tới nơi này uống rượu gây sự, sau đó vụng trộm giấu tại đây một ít bạch phiến, súng ống... Rồi âm thầm thông báo cho cảnh sát bẩn đến điều tra, tìm ra mấy thứ phạm pháp đó. Quán rượu tất nhiên phải đóng cửa. Tuy nhiên, những thủ đoạn này chỉ có mấy tên côn đồ mới làm. Với cấp bậc của bọn ta, làm loại chuyện này sẽ chỉ khiến người khác chế nhạo. Sở Thiên còn có chút nghi vấn, hỏi: - Vậy truớc lúc cảnh sát tới, tìm được mấy món đồ kia rồi vứt đi là được à? Thường ca cười cười, đem kinh nghiệm trước kia lăn lộn giang hồ nói ra: - Dù cho cậu biết những tên côn đồ có khả năng muốn vu oan hãm hại, nhưng chúng sẽ gây chuyện, dời sự chú ý của mọi người, khiến cậu không cách nào tìm ra nơi bọn chúng giấu hàng cấm ở đâu, đợi khi cảnh sát vừa đến, bọn chúng thay đổi họng súng làm chứng, như vậy các quán rượu bình thường căn bản vô lực chống đỡ. Sở Thiên bừng tỉnh, trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn đều trở nên rõ ràng, đoán chừng thím thu mua Hắc Tử cũng biết sử dụng loại thủ đoạn này. Tuy hạ lưu một chút, nhưng rất hữu dụng, may mà mình đã có một lão tổ tông chỉ giáo. Thường ca nhìn Sở Thiên, biết rõ Sở Thiên sẽ không vô cớ hỏi vấn đề này, nói: - Sở lão đệ, có phải có người muốn hãm hại quán Vong Ưu, nói cho lão Thường, tôi đem mấy tên khốn khiếp kia chém chết. Thường ca bản sắc anh hùng vốn có đã trở lại. Sở Thiên cười cười, đã biết rõ thủ đoạn của đối phương vậy đối phó dễ dàng hơn nhiều rồi Đúng lúc này, chị Mị đi tới, loạn như cào cào nói với Sở Thiên: - Sở Thiên, ra ngoài giúp chị một chút. Tại "Thiên Nhai các" không biết từ đâu tới đây bốn tên người N. (tác giả ghi rõ tên nước, nhưng em mạn phép viết tắt, tránh động chạm chính trị, các bác hiểu ngầm vậy nhé, em cám ơn – thánh cô) tỏ vẻ bất mãn với rượu của chúng ta, còn đánh hai nhân viên phục vụ, lại còn nói muốn có mấy tiếp viên xinh đẹp đến tiếp khách. Chị nghe thấy mấy cô gái rất lo lắng, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, không dám một mình đi tới, cho nên muốn em tới xem thế nào. Sở Thiên quay đầu lại nhìn mấy người Thường ca, nói: - Thường ca, mới vừa có chuyện xảy ra, các anh em có thể cùng tôi đi xem một chút không. Thường ca nghe thấy có người tới gây chuyện, đã rất khó chịu, hơn nữa lại là người N. càng đổ dầu thêm dầu vào lửa, nghe được Sở Thiên muốn nhờ bọn hắn cùng đi, lập tức đứng dậy cuốn tay áo, đi theo Sở Thiên, mặt đằng đằng sát khí hướng về 'Thiên Nhai các'. Bọn họ mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy khí chất thô bạo, hung ác. Đập mấy thằng thích gây chuyện này sống dở chết dở là chuyện thường, cùng lắm là lại vào tù ngồi bóc lịch, ra ngoài mấy ngày coi như là đi hóng mát. Sở Thiên vừa bước vào "Thiên Nhai các", một cái bình nhỏ liền bay tới, Sở Thiên tiện tay đỡ lấy, quét mắt trong phòng, chỉ thấy trên mặt đất chén, đĩa, chai lọ bừa bộn. Hai nhân viên của quán kêu rên không dậy nổi, nằm trên mặt đất, xem ra bốn tên người N. quốc ra tay rất nặng. Sở Thiên cực kỳ tức giận đưa cái chai cho chị Mị, lạnh lùng nhìn bọn chúng. Một tên trong số đó dùng tiếng Trung lưu loát tức giận mắng: - Các ngươi toàn đồ bỏ đi, các ngươi mang rượu tốt nhất ra đây, tìm mấy Hoa cô nương xinh đẹp tới. Các ngươi tìm khắp mấy loại rượu vớ vẩn, còn không bằng chúng ta tự lấy, nhanh mang lên, chúng ta cần mấy Hoa cô nương bồi rượu, không chúng ta hủy quán. Sở Thiên vung tay lên, Thường ca mấy huynh đệ đỡ hai nhân viên đi ra ngoài. Tên đeo mắt kính người N. còn cười: - Một đám đồ bỏ đi, còn muốn động thủ với chúng ta, ta cho các ngươi biết rõ cái gì là cao thủ Đông Doanh. Đột nhiên hắn nhìn thấy chị Mị , lập tức cười dùng tiếng bản quốc nói chuyện với tên bên cạnh, sau đó hài lòng cười, y chỉ vào chị Mị nói: - Hay lắm, Hoa cô nương phải xinh đẹp như vậy, cô em mau tới đây ngồi, ta là Kimura, ta rất ưa thích văn hóa Trung Quốc, cũng rất ưa thích các cô nương Trung Quốc xinh đẹp, nhanh, tới đây ngồi. Sở Thiên lắc mình, chắn trước chị Mị, không ai biết hắn di động như thế nào, Kimura lập tức trong mắt bắn ra quang mang. Gã biết rõ đã găpj cao thủ, nhưng không thèm để ý chút nào, gã - Kimura tập võ 4 - 5 năm, chẳng lẽ không bằng tên vắt mũi chưa sạch kia sao? Gã quét mắt nhìn Sở Thiên vài lần, khinh thường nói: - Anh bạn, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của chúng ta, hoặc là đem Hoa cô nương giao ra đây, hoặc là kêu chủ của các ngươi đến.
[hide]
Trời vừa tối, Vong Ưu tửu quán người liền nhiều hơn, Mị tỷ bọn hắn liền bề bộn có chút túi bụi, nhưng kiếm tiền, lại bề bộn cũng là vui vẻ, Sở Thiên đêm nay không có đi ra ngoài, hắn nhớ tới buổi sáng nghe được đối thoại, trong nội tâm có chút mơ hồ bất an, dù sao Vong Ưu tửu quán ở ngoài sáng, Lục tử bọn hắn tại trong tối, một cái không cẩn thận cũng sẽ bị bọn hắn tính kế, Sở Thiên tự nhiên sẽ không cho phép loại chuyện như vậy phát sinh, làm sao có thể bởi vì chính mình mà hại Mị tỷ, hại Vong Ưu tửu quán?
Sở Thiên tại Vong Ưu tửu quán mà ngơ ngẩn cả người, cảm giác một chút áp lực, cầm lên cái kia ba lượng Trúc Diệp Thanh, đi từ từ ra Vong Ưu tửu quán, đứng ở ngoài cửa dưới một thân cây, uống vào mấy ngụm buồn bực rượu, ban đêm phong luôn dễ dàng làm cho người ta trở nên càng thêm thanh tỉnh, đúng lúc này, một tiếng hưng phấn hét lớn từ phía sau lưng truyền đến: “Sở huynh đệ, ngươi quả nhiên tại đây a...”
Sở Thiên quay đầu nhìn lại, trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, dĩ nhiên là Thường ca, không đánh nhau thì không quen biết Thường ca, đang mang theo mấy cái huynh đệ lắc lư du tới đây, đi đến Sở Thiên bên người, dùng sức vỗ Sở Thiên bả vai nói: “Sở huynh đệ, quả nhiên phong phạm vẫn như cũ a..., còn mập điểm, xem ra thật đúng là không có chuyện gì có thể làm khó lão đệ ngươi a...”
Sở Thiên cũng vỗ Thường ca, cao thấp dò xét một phen, thằng này mặt mày hồng hào, xem ra tại Duyên Giang tân quán những ngày này ăn không sai a..., chẳng qua là kỳ quái thằng này như thế nào đi ra? Hắn không phải có lẽ còn ngồi xổm ngục giam bị tù đâu này? Thật không ngờ rảnh rỗi, tựa như dạo phố giống như nhẹ nhõm, vì vậy mang theo nghi vấn nói: “Thường ca, các ngươi như thế nào đi ra? Chẳng lẽ lại là bị người thuê đi ra? Hoặc là vượt ngục đi ra?”
Thường ca lộ ra có vài phần xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói: “Sở lão đệ, ngươi cái đó hũ không ra xách cái đó hũ a..., chúng ta lần này là danh chính ngôn thuận đi ra, chúng ta vốn thời hạn thi hành án cũng sắp đã đến, tăng thêm lần này lão Thường lập công, biểu hiện hài lòng, Lâm kiểm sát trưởng hướng lên xin tha, kết quả phê chuẩn, cho nên liền xách trước đó vài ngày đi ra hóng gió một chút rồi, huynh đệ khác không biết nhiều hối hận không có cùng ta giống nhau yêu sách, về sau tất cả đều nhao nhao mở miệng, cũng đã bỏ qua thời cơ tốt nhất rồi, cho nên mấy người chúng ta đi ra, bọn hắn tiếp tục trong tù nuôi nấng con muỗi.”
Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ, nguyên lai là Lâm Ngọc Thanh giúp bọn hắn cầu tình, trách không được có thể sớm đi ra đâu rồi, Lâm Ngọc Thanh phá án quả nhiên lợi hại, thông qua giúp đỡ lão Thường xách mấy tháng trước phóng thích, liền đổi lấy nhiều như vậy phạm nhân khẩu cung, đoán chừng còn có thể mang đến những thứ khác tương quan tin tức, thật sự tính ra a..., điều này cũng làm cho khó trách có người vội vã điều Lâm Ngọc Thanh đi kinh thành nhậm chức rồi, nếu không lại bị Lâm Ngọc Thanh thẩm xuống dưới, không biết muốn kéo ra nhiều ít sự tình đến, cái kia chính là thật sự một phát không thể vãn hồi.
Sở Thiên quét mắt Thường ca mấy người này, gặp trong con mắt của bọn họ có vài phần mỏi mệt chi sắc, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Thường ca, mang theo huynh đệ mấy cái đi vào uống vài chén rượu nhạt a?”
Thường ca lắc đầu, tràn đầy cảm xúc nói: “Sở lão đệ, chúng ta mới từ ngục giam đi ra, đầy người lệ khí, sao có thể đi vào đâu này? Đây không phải là cho ngươi tìm xúi quẩy sao?”
Sở Thiên cười cười, thiện ý vỗ vỗ Thường ca bả vai, nói: “Thường ca, ngươi là bằng hữu của ta, vậy mà là bằng hữu ta, ta đương nhiên sẽ không để ý cái gì xúi quẩy rồi, đi thôi, cho ngươi cùng huynh đệ đám bọn họ nếm thử tốt nhất Trúc Diệp Thanh.”
Thường ca nghe được Sở Thiên lời mà nói..., hưng phấn lên, lộ ra dị thường cao hứng, không phải là bởi vì có thể uống cái kia thượng đẳng Trúc Diệp Thanh, mà là Sở Thiên vậy mà đã đem mình làm làm bằng hữu, vội mở miệng nói: “Sở lão đệ, ta lão Thường trước kia đắc tội qua ngươi, ngươi vậy mà không hận ta, còn tưởng là ta là bằng hữu, ta lão Thường còn có thể nói cái gì đó? Về sau Sở lão đệ dùng được chứ lão Thường lời mà nói..., cứ mở miệng, xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ.”
Sở Thiên gật gật đầu, Thường ca quả nhiên là tính tình trung nhân, so về những cái... Kia biểu hiện ra chính nhân quân tử, kỳ thật đầy mình ý nghĩ xấu Trần Tử Phong bọn hắn không biết muốn xịn gấp bao nhiêu lần, Sở Thiên uống xong trong bình rượu, vẻ mặt tươi cười mang theo Thường ca mấy người đi vào Vong Ưu tửu quán, Mị tỷ nhìn thấy đúng Thường ca bọn hắn, thần sắc sững sờ, bọn hắn tại sao lại đã đến? Lập tức nhìn thấy Sở Thiên mang trên mặt thân mật, biết rõ là bạn không phải địch rồi, vì vậy cười cười, khéo hiểu lòng người nói: “Đệ đệ, dẫn bọn hắn đi ‘Mộc Lan các’ a, chỗ đó đầy đủ ngồi sáu bảy người, ta hơi hội gọi tiểu muội cho các ngươi đưa lên mấy bầu rượu, mấy cái đĩa ăn sáng đi qua.” Mị tỷ tổng đúng hào phóng như vậy vừa vặn, khéo hiểu lòng người, hoàn toàn sẽ không dài dòng hỏi thăm liên tục, có lẽ cái này là hắn cùng thường nhân chỗ bất đồng a.
Sở Thiên cảm kích nhìn xem Mị tỷ, khinh xa thục lộ mang theo Thường ca đi vào ‘Mộc Lan các’, Thường ca mấy người bọn hắn cẩn thận từng li từng tí xuyên qua lối đi nhỏ, sợ đụng phá hủy tửu quán đồ vật bên trong, thần sắc hoàn toàn đã không có ngày xưa Phách Vương phong phạm, bất quá tại Thường ca trong nội tâm, có thể cùng Sở Thiên làm bên trên bằng hữu, có thể uống bên trên Sở Thiên mời rượu, đã đủ hài lòng, mặt khác hết thảy cũng không lại lần nữa muốn, huống chi chính mình cùng Sở Thiên so với, cái gì cũng không phải.
Sở Thiên là Thường ca bọn hắn rót tinh khiết Trúc Diệp Thanh, bọn hắn đều uống đến cẩn thận từng li từng tí, kỹ càng thưởng thức qua đi, mặt mũi tràn đầy say mê, Thường ca tự đáy lòng tán thưởng một câu: “Ngày ngày có thể uống bên trên tốt như thế rượu, đoản mệnh vài năm cũng không cái gọi là a...”
Truyện Của
Tui chấm vn
Cái khác huynh đệ cũng mở miệng nói: “Đúng vậy a, ta đi ra lăn lộn đã nhiều năm như vậy, đã uống rượu so với ta nước uống còn nhiều, cũng không có uống qua như vậy làm lòng người say rượu a...”
Sở Thiên nghe được hắn nói ‘đi ra lăn lộn nhiều năm như vậy’, giật mình, nhớ tới một việc, vội mở miệng nói: “Huynh đệ mấy cái, tiểu đệ có một vấn đề muốn thỉnh giáo các vị.”
Thường ca bọn hắn toàn bộ đặt chén rượu xuống, hiển nhiên đối với Sở Thiên có vấn đề muốn thỉnh giáo bọn hắn lộ ra có vài phần hiếu kỳ, trăm miệng một lời nói: “Sở huynh đệ, cứ việc nói thẳng.”
Sở Thiên tổ chức hạ mạch suy nghĩ, mở miệng nói: “Dùng các vị lăn lộn như vậy kinh nghiệm nhiều năm, có phương pháp gì có thể làm cho một gian bình thường tửu quán đóng cửa đóng cửa đâu rồi, trong đó gia nhập lưu manh cùng cảnh sát hai cái nhân tố.”
Thường ca cởi mở cười, mặt khác mấy cái huynh đệ cũng cười, Thường ca mở miệng nói: “Sở lão đệ, đó căn bản không có gì kỹ thuật hàm lượng, thậm chí có chút hạ lưu, lại để cho làm cho bình thường quán bar đóng cửa đóng cửa, rất dễ dàng, giả thiết chúng ta muốn làm Vong Ưu tửu quán đóng cửa, mấy người chúng ta tới nơi này uống rượu nháo sự, sau đó vụng trộm tại nơi này sương phòng giấu chút bạch phiến a... Súng ống a... Các loại..., sau đó lại âm thầm thông tri đã thu mua tốt cảnh sát đến điều tra, đợi điều tra ra những cái... Kia trái pháp luật đồ vật, quán bar tất nhiên muốn đóng cửa chỉnh đốn. Bất quá những thủ đoạn này đều là tên côn đồ làm đấy, giống chúng ta loại này cấp bậc, làm loại chuyện này sẽ chỉ làm người chế nhạo.”
Sở Thiên còn có chút nghi vấn, nói: “Vạn nhất cảnh sát đến lúc trước, tìm được những vật kia bắt nó ném đi chẳng phải không có chuyện gì rồi hả?”
Thường ca cười cười, đem mình trước kia lăn lộn giang hồ thủ đoạn phát nổ đi ra: “Dù cho ngươi biết những thứ này tên côn đồ khả năng muốn vu oan hãm hại, nhưng đi ra làm sự tình tên côn đồ hội mượn cơ hội nháo sự, chuyển di sự chú ý của mọi người, cho ngươi không cách nào tìm kiếm ra bọn hắn giấu hàng cấm, đợi cảnh sát vừa đến, bọn hắn thay đổi họng súng làm chứng, như vậy bình thường quán bar căn bản vô lực chống đỡ.”
Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ, trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn đều trở nên rõ ràng đã minh bạch, đoán chừng thím thu mua Hắc Tử cũng sẽ biết sử dụng không kém bao nhiêu thủ đoạn, tuy nhiên kế hạ lưu một chút, bất quá vẫn là rất sử dụng, không nghĩ qua là thật đúng là gặp nhân gia mà nói.
Thường ca nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ Sở Thiên sẽ không vô cớ hỏi vấn đề này, nói: “Sở lão đệ, là có người hay không muốn hãm hại Vong Ưu tửu quán, nói cho lão Thường, ca mấy cái đem những cái... Kia khốn kiếp chém.” Thường ca anh hùng bản sắc lúc này lại khôi phục đã trở về.
Sở Thiên cười cười, vậy mà biết rõ đối phương sẽ có cái gì thủ đoạn, vậy là tốt rồi xử lý rất nhiều.
Đúng lúc này, Mị tỷ đã đi tới, thần sắc khẩn trương cùng Sở Thiên nói: “Sở Thiên, giúp ta nhìn xem, ‘Thiên Nhai các’ không biết từ đâu tới đây bốn cái người Nhật Bản, chọn lấy mấy cái rượu đều bất mãn ý, còn đánh cho hai người chúng ta tiểu đệ, còn nói muốn tiểu thư xinh đẹp tiếp khách, ta nghe tiểu muội ngữ khí khẩn trương, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, không dám một mình tiến đến, cho nên mới tìm ngươi.”
Sở Thiên quay đầu lại nhìn xem Thường ca bọn hắn, nói: “Thường ca, mới vừa nói sự tình sắp xảy ra, đi, nhìn lại.”
Thường ca mấy cái vốn nghe được có người đến nháo sự, đã khó chịu, hơn nữa còn có người Nhật Bản, càng là trên lửa thêm hỏa, nghe được Sở Thiên mời bọn hắn đi xem, lập tức đứng dậy cuốn tay áo, đi theo Sở Thiên sau khi mặt đằng đằng sát khí hướng về ‘Thiên Nhai các’ đi, dù sao mới từ ngục giam đi ra, trên người thô bạo chi khí vẫn phải có, tàn nhẫn thủ đoạn hay là khiến cho đi ra đấy, náo xảy ra sự tình, cùng lắm thì một lần nữa trở về, coi như làm ra đến hóng gió một chút mà thôi.
Sở Thiên bọn hắn vừa bước vào “Thiên Nhai các” sương phòng, một cái bình nhỏ liền đập tới, Sở Thiên tiện tay vừa tiếp xúc với, quét mắt sương phòng, chỉ thấy trên mặt đất chén bàn đống bừa bộn, hai cái tiểu đệ kêu rên không dậy nổi, nằm trên mặt đất, xem ra cái kia bốn cái người Nhật Bản ra tay còn rất nặng đấy, Sở Thiên trong lòng không hiểu bay lên một hồi hỏa, đem cái chai đưa cho Mị tỷ, lạnh lùng nhìn xem những cái... Kia người Nhật Bản, trong đó một người mang kính mắt đang ở nơi đó dùng Trung văn lưu loát tức giận mắng: “Các ngươi những thứ này đồ bỏ đi, gọi các ngươi tìm tốt hơn rượu, tìm chút ít xinh đẹp Hoa cô nương, các ngươi tìm khắp mấy thứ gì đó rượu đến, người cũng không để cho chúng ta tìm, nhanh đi tìm, chúng ta phải đẹp Hoa cô nương, dễ uống rượu, bằng không thì chúng ta liền hủy đi nơi đây.”
Sở Thiên vung tay lên, Thường ca huynh đệ mấy cái đem trên mặt đất bị thương nhân viên phục vụ tiểu đệ giúp đỡ đi ra, cái kia đeo mắt kiếng người Nhật Bản còn cười: “Một đám đồ bỏ đi, còn muốn theo chúng ta động thủ, cho các ngươi biết rõ cái gì là Đông Doanh Judo cao thủ.” Đột nhiên nhìn hắn thấy Mị tỷ, lập tức cười dùng Nhật ngữ cùng bên cạnh người Nhật Bản nói chuyện, sau đó một hồi hài lòng cười, đeo mắt kiếng người Nhật Bản chỉ vào Mị tỷ nói: “Đúng, muốn xinh đẹp như vậy Hoa cô nương, cô nương, mau tới đây ngồi, ta là Kimura, ta rất ưa thích Trung Quốc văn hóa, cũng rất ưa thích Trung Quốc cô nương xinh đẹp, nhanh, tới đây ngồi.”
Sở Thiên một cái lắc mình, chắn Mị tỷ trước mặt, không có ai trông thấy Sở Thiên là thế nào di động đấy, Kimura lập tức trong ánh mắt phóng ra hào quang, hắn biết rõ đã đến cao thủ, nhưng không thèm để ý chút nào, hắn Kimura tập võ - năm, còn đánh nữa thôi ngược lại cái này xú chưa khô người trẻ tuổi sao? Quét mắt Sở Thiên vài lần, khinh thường nói: “Bằng hữu, ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi quá trẻ tuổi, không đúng đối thủ của chúng ta, hoặc là đem Hoa cô nương giao ra đây, hoặc là đem các ngươi người phụ trách tìm đến.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trời vừa tối, quán Vong Ưu có thêm nhiều người, chị Mị bận rộn túi tăm mặt mũi. Nhưng vì kiếm tiền, bận rộn mấy cũng vui vẻ. Sở Thiên đêm nay không đi ra ngoài, hắn nhớ tới cuộc nói chuyện lúc sáng, hắn không yên tâm chút nào. Dù sao, quán Vong Ưu ở ngoài sáng, bọn Hắc Tử ở trong tối, chỉ cần không cẩn thận một chút cũng bị bọn hắn tính kế. Sở Thiên tự nhiên sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra, làm sao có thể bởi vì mình mà hại chị Mị, hại quán Vong Ưu ? Sở Thiên ở trong quán rượu Vong Ưu ngây ngốc một mình, cảm giác có một áp lực vô hình đè nặng. Hắn cầm bình rượu đi lại trước cửa quán, bỗng có người vỗ vai hắn, nói: - Sở huynh đệ, quả nhiên phong phạm vẫn như xưa, còn béo lên nữa, xem ra không còn có việc gì làm khó được nha... Sở Thiên quay lại, nhận ra Thường ca, đánh giá gã một chút thấy gã mặt mày hồng hào, xem ra tại nhà khách Duyên Giang những ngày này ăn uống không tồi, chẳng qua lấy làm lạ là gã sao lại ở đây? Không phải đang bị ngồi tù ư? Thấy gã thảnh thơi như đi dạo phố vậy. Hắn khó hiểu hỏi: - Thường ca, các anh như thế nào mà ra được? Chẳng lẽ lại là có người mở cửa mời các anh ra? Hoặc là vượt ngục? Thường ca lộ ra vài phần xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói: - Sở lão đệ, cậu đừng ăn nói lung tung vậy chứ, chúng ta lần này là danh chính ngôn thuận đi ra. Chúng ta vốn thời hạn thi hành án cũng sắp hết, tăng thêm việc lần này lão Thường lập công, biểu hiện hài lòng. Lâm Kiểm sát trưởng hướng lên trên xin giảm án, được chấp nhận, cho nên liền được ra trước vài ngày hóng gió. Mấy anh em khác hối hận không đưa ra yêu cầu giống ta, về sau tất cả đều nhao nhao mở miệng, nhưng cũng đã bỏ qua cơ hội tốt nhất, cho nên mấy người chúng ta đi ra, còn bọn hắn tiếp tục ngồi trong tù nuôi muỗi. Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là Lâm Ngọc Thanh giúp bọn hắn cầu tình, trách không được có thể sớm tự do như thế. Lâm Ngọc Thanh phá án quả nhiên lợi hại, bằng cách giúp đỡ lão Thường ra ngoài, liền đổi lấy nhiều lời khai của đám phạm nhân, đoán chừng còn có thể mang tới thật nhiều tin tức quan trọng, thật sự tính toán tốt, khó trách có người vội vã điều Lâm Ngọc Thanh đi lên thủ đô nhậm chức, nếu không lại bị Lâm Ngọc Thanh âm thầm điều tra tiếp, không biết sẽ có bao nhiêu chuyện nữa vỡ lở, lúc đó thật khó vãn hồi lại được. Sở Thiên quét mắt nhìn đám người Thường ca, thấy trong mắt bọn họ đầy vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: - Thường ca, dẫn các anh em tới đây uống chén rượu nhạt đi? Thường ca lắc đầu, tràn đầy cảm xúc nói: - Sở lão đệ, chúng ta mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy lệ khí, sao có thể đi vào đâu? Đây không phải là tìm xúi quẩy cho cậu sao? Sở Thiên cười cười, thiện ý vỗ vỗ bả vai Thường ca, nói: - Thường ca, anh là bạn tốt của tôi, đã là bạn, tôi đương nhiên sẽ không để ý đến cái gì xúi quẩy rồi, đi thôi, cho anh cùng các anh em nếm thử mùi vị của Trúc Diệp Thanh. Thường ca nghe được lời Sở Thiên, hưng phấn hẳn, vui vẻ dị thường, không phải là vì có thể uống cái gì mà Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, mà là Sở Thiên đã đem mình làm bạn, vội mở miệng nói: - Sở lão đệ, lão Thường tôi trước kia đắc tội với cậu, cậu không hận tôi, còn muốn làm bạn, tôi thật không biết nói gì? Về sau, người anh em có chuyện gì cần lão Thường ta giúp cứ mở miệng, dù cho có xông qua núi đao biển lửa, lão Thường ta cũng sẵn lòng. Sở Thiên gật đầu, Thường ca quả nhiên tính tình hào sảng, so với mấy kẻ bên ngoài chính nhân quân tử kỳ thật một bụng đầy âm mưu quỷ kế như Lý Tử Phong không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Sở Thiên uống hết rượu trong bình, vẻ mặt tươi cười mang theo Thường ca mấy người đi vào trong quán. Chị Mị nhìn thấy đám Thường ca vẻ mặt sững sờ. Bọn chúng tại sao lại đến đây? Lập tức nhìn thấy Sở Thiên trên mặt biểu tình thân mật, biết rõ là bạn không phải địch rồi, vì vậy cười cười, thân thiết nói: - Em dẫn bọn họ lên "Mộc Lan các" đi, chỗ đó rộng đủ sáu bảy người ngồi, chị sẽ gọi mấy cô gái mang cho các em mấy chai rượu, cùng với mấy món nhậu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Chị Mị rất hào phóng, lại vô cùng tinh tế, hoàn toàn không dài dòng hỏi han, có lẽ đây chính là điểm hơn người của chị. Sở Thiên cảm kích nhìn chị Mị, dẫn đám Thường ca đi vào 'Mộc Lan các". Đám Thường ca cẩn thận từng li từng tí đi qua lối nhỏ, sợ đụng hư đồ vật trong quán, thần sắc hoàn toàn đã không hề còn chút bóng dáng phong cách bá đạo, bởi vì trong lòng Thường ca có thể cùng Sở Thiên làm bạn, có thể uống rượu Sở Thiên mời là đã đủ hài lòng. Mặt khác, gã ũng không muốn quay lại đường cũ, huống chi chính mình cùng Sở Thiên so bì thì cái gì cũng chẳng bằng. Sở Thiên rót cho đám Thường ca rượu Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, đợi bọn họ từ từ thưởng thức. Hết một chén, mặt mũi tràn đầy say mê, Thường ca thật lòng tán thưởng: - Ngày ngày có thể uống rượu ngon như thế, mạng ngắn vài năm cũng không sao cả nhỉ? Một tên khác cũng mở miệng nói: - Đúng vậy, tôi đã đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm, uống rượu so với ta nước uống còn hơn, cũng chưa từng uống qua loại rượu làm say lòng người như thế! Sở Thiên nghe thấy câu "đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm" liền giật mình, nhớ tới một việc, vội hỏi: - Các anh em, tôi có một vấn đề muốn các vị chỉ dạy một chút. Đám người Thường ca toàn bộ đặt chén rượu xuống, hiển nhiên đối với việc Sở Thiên có vấn đề muốn thỉnh giáo bọn hắn rất là hiếu kỳ, tất cả đồng thanh nói: - Sở huynh đệ, cứ việc nói thẳng. Sở Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói: - Dùng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của các anh em, có phương pháp gì có thể làm một cái quán rượu bình thường đóng cửa, trong đó có lưu manh cùng cảnh sát tham gia. Thường ca cười lớn, các anh em khác cũng cười rộ, Thường ca lên tiếng trước: - Sở lão đệ, đó căn bản không phải việc gì khó, thậm chí có chút hạ lưu. Khiến một quán rượu bình thường đóng cửa, rất dễ dàng. Giả như chúng ta muốn làm quán Vong Ưu đóng cửa, mấy người chúng ta tới nơi này uống rượu gây sự, sau đó vụng trộm giấu tại đây một ít bạch phiến, súng ống... Rồi âm thầm thông báo cho cảnh sát bẩn đến điều tra, tìm ra mấy thứ phạm pháp đó. Quán rượu tất nhiên phải đóng cửa. Tuy nhiên, những thủ đoạn này chỉ có mấy tên côn đồ mới làm. Với cấp bậc của bọn ta, làm loại chuyện này sẽ chỉ khiến người khác chế nhạo. Sở Thiên còn có chút nghi vấn, hỏi: - Vậy truớc lúc cảnh sát tới, tìm được mấy món đồ kia rồi vứt đi là được à? Thường ca cười cười, đem kinh nghiệm trước kia lăn lộn giang hồ nói ra: - Dù cho cậu biết những tên côn đồ có khả năng muốn vu oan hãm hại, nhưng chúng sẽ gây chuyện, dời sự chú ý của mọi người, khiến cậu không cách nào tìm ra nơi bọn chúng giấu hàng cấm ở đâu, đợi khi cảnh sát vừa đến, bọn chúng thay đổi họng súng làm chứng, như vậy các quán rượu bình thường căn bản vô lực chống đỡ. Sở Thiên bừng tỉnh, trong nháy mắt rất nhiều nghi vấn đều trở nên rõ ràng, đoán chừng thím thu mua Hắc Tử cũng biết sử dụng loại thủ đoạn này. Tuy hạ lưu một chút, nhưng rất hữu dụng, may mà mình đã có một lão tổ tông chỉ giáo. Thường ca nhìn Sở Thiên, biết rõ Sở Thiên sẽ không vô cớ hỏi vấn đề này, nói: - Sở lão đệ, có phải có người muốn hãm hại quán Vong Ưu, nói cho lão Thường, tôi đem mấy tên khốn khiếp kia chém chết. Thường ca bản sắc anh hùng vốn có đã trở lại. Sở Thiên cười cười, đã biết rõ thủ đoạn của đối phương vậy đối phó dễ dàng hơn nhiều rồi Đúng lúc này, chị Mị đi tới, loạn như cào cào nói với Sở Thiên: - Sở Thiên, ra ngoài giúp chị một chút. Tại "Thiên Nhai các" không biết từ đâu tới đây bốn tên người N. (tác giả ghi rõ tên nước, nhưng em mạn phép viết tắt, tránh động chạm chính trị, các bác hiểu ngầm vậy nhé, em cám ơn – thánh cô) tỏ vẻ bất mãn với rượu của chúng ta, còn đánh hai nhân viên phục vụ, lại còn nói muốn có mấy tiếp viên xinh đẹp đến tiếp khách. Chị nghe thấy mấy cô gái rất lo lắng, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, không dám một mình đi tới, cho nên muốn em tới xem thế nào. Sở Thiên quay đầu lại nhìn mấy người Thường ca, nói: - Thường ca, mới vừa có chuyện xảy ra, các anh em có thể cùng tôi đi xem một chút không. Thường ca nghe thấy có người tới gây chuyện, đã rất khó chịu, hơn nữa lại là người N. càng đổ dầu thêm dầu vào lửa, nghe được Sở Thiên muốn nhờ bọn hắn cùng đi, lập tức đứng dậy cuốn tay áo, đi theo Sở Thiên, mặt đằng đằng sát khí hướng về 'Thiên Nhai các'. Bọn họ mới từ ngục giam đi ra, trên người đầy khí chất thô bạo, hung ác. Đập mấy thằng thích gây chuyện này sống dở chết dở là chuyện thường, cùng lắm là lại vào tù ngồi bóc lịch, ra ngoài mấy ngày coi như là đi hóng mát. Sở Thiên vừa bước vào "Thiên Nhai các", một cái bình nhỏ liền bay tới, Sở Thiên tiện tay đỡ lấy, quét mắt trong phòng, chỉ thấy trên mặt đất chén, đĩa, chai lọ bừa bộn. Hai nhân viên của quán kêu rên không dậy nổi, nằm trên mặt đất, xem ra bốn tên người N. quốc ra tay rất nặng. Sở Thiên cực kỳ tức giận đưa cái chai cho chị Mị, lạnh lùng nhìn bọn chúng. Một tên trong số đó dùng tiếng Trung lưu loát tức giận mắng: - Các ngươi toàn đồ bỏ đi, các ngươi mang rượu tốt nhất ra đây, tìm mấy Hoa cô nương xinh đẹp tới. Các ngươi tìm khắp mấy loại rượu vớ vẩn, còn không bằng chúng ta tự lấy, nhanh mang lên, chúng ta cần mấy Hoa cô nương bồi rượu, không chúng ta hủy quán. Sở Thiên vung tay lên, Thường ca mấy huynh đệ đỡ hai nhân viên đi ra ngoài. Tên đeo mắt kính người N. còn cười: - Một đám đồ bỏ đi, còn muốn động thủ với chúng ta, ta cho các ngươi biết rõ cái gì là cao thủ Đông Doanh. Đột nhiên hắn nhìn thấy chị Mị , lập tức cười dùng tiếng bản quốc nói chuyện với tên bên cạnh, sau đó hài lòng cười, y chỉ vào chị Mị nói: - Hay lắm, Hoa cô nương phải xinh đẹp như vậy, cô em mau tới đây ngồi, ta là Kimura, ta rất ưa thích văn hóa Trung Quốc, cũng rất ưa thích các cô nương Trung Quốc xinh đẹp, nhanh, tới đây ngồi. Sở Thiên lắc mình, chắn trước chị Mị, không ai biết hắn di động như thế nào, Kimura lập tức trong mắt bắn ra quang mang. Gã biết rõ đã găpj cao thủ, nhưng không thèm để ý chút nào, gã - Kimura tập võ 4 - 5 năm, chẳng lẽ không bằng tên vắt mũi chưa sạch kia sao? Gã quét mắt nhìn Sở Thiên vài lần, khinh thường nói: - Anh bạn, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của chúng ta, hoặc là đem Hoa cô nương giao ra đây, hoặc là kêu chủ của các ngươi đến.