Hắc Tử ra khỏi quán rượu Vong Ưu, nhịn đau khao cả đám một bữa, sau đó lì xì cho viên cảnh sát kia, sắc mặt gã mới hòa hoãn một chút. Hôm nay không công mà lui, còn bị Sở Thiên làm nhục tại trận, làm cho bọn họ rất căm tức, nếu như Hắc Tử không biết điều xoa dịu kịp thời, đoán chừng Hắc Tử cũng khó sống nổi.
Buổi tối, khi Hắc Tử về nhà, bị mấy thằng úp sọt đánh cho một trận bất tỉnh. Rạng sáng, gã tỉnh lại, thấy trên đầu giường có cây đao cùng tóc của mình, khi mở cửa chính lại phát hiện giữa cửa có bốn tên nước N. đang hấp hối. Trong lòng kinh hãi vạn phần, thầm nghĩ Sở Thiên thật sự đáng sợ, vì vậy ba chân bốn cẳng chạy đi báo cho thím.
Thím Sở Thiên biết tin, người cứng đờ như bị điểm huyệt. Bà ta không hiểu tên phế vật, vô công rồi nghề trước kia giờ có thể làm những chuyện như thế; không chỉ náo động bốn phía, ngay cả âm mưa mình cùng Hắc Tử âm thầm sắp đặt cũng bị hắn phá. Hắn còn làm cho tên cảnh sát ôm đầy uất hận trở về. Ngay cả Đông Doanh lãng nhân cũng bị đánh thương nặng nữa. Hắc Tử bị dọa đến mất mật, thừa cơ bắt bà ta thanh toán viện phí, nếu không mấy tên Đông Doanh lãng nhân sẽ tìm bà tính sổ. Đối với hành vi vô lại của Hắc Tử, lại rơi vào đường cùng buộc bà thím phải xuất ra mười vạn mới yên chuyện. Lần này tổn thất vô cùng nghiêm trọng, bà thím đối với Sở Thiên càng thêm thống hận, nhưng tạm thời cũng không dám chơi xấu Sở Thiên.
Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hơn hai tháng, trong những ngày này Sở Thiên sống bình lặng không có chuyện gì lớn phát sinh cả. Vương mù cũng đã chết, xác được đem đi hỏa táng. Tân Nhu đem tro cốt rải trên núi. Mấy anh em Thường ca từ lâu đã đi tới thủ đô, đương nhiên là tìm quán bar của Hồ Bưu. Hồ Bưu cùng Vương Đại Phát sớm kêu khổ với Sở Thiên. Quán bar phát triển không tệ, nhưng nhân sự không đủ, cho nên nghe được có đám Thường ca vốn là giang hồ nguyên lão tới tọa trấn, vô cùng vui sướng. Về phần Sở Thiên hắn rảnh rỗi uống rượu, ăn cơm của chị Mị, thậm chí còn ba phen bốn bận khuyên lớp 13 không nên sống chết đọc sách, càng gần kỳ thi đại học càng phải buông lỏng tinh thần. Theo Sở Thiên theo đề nghị, lớp 13 cũng bắt đầu học thoải mái nhàn nhã hơn, nhưng Hiệu trưởng và các giáo viên lại tìm không thể tìm lý do phê bình. Bởi mấy bài kiểm tra gần đây, học sinh trong lớp 13 có điểm trung bình vươn lên tốp giữa. Nếu như không phải nền tảng quá kém, thời gian lại quá ngắn, Sở Thiên cảm thấy bọn họ còn có thể tăng hạng hơn nữa. Tuy nhiên, hiện tại, mấy vị phụ huynh đã sùng bái Sở Thiên như thần. Tào ba ba bỏ tiền ra trang trí lại lớp học, mua thêm thiết bị. La mụ mụ cũng tài trợ mấy cái máy đun nước, cho nên bây giờ lớp 13 có thể nói là huy hoàng, không giống bình thường, thành nơi mà các học sinh muốn tới.
Trưa hôm nay, Sở Thiên đang bị cái nóng giày vò, nằm nghiêng trên bàn trong phòng học uống từng ngụm nước đá lớn, nhìn học sinh trong lớp tràn đầy sinh khí, không khỏi thầm than chính mình đã già. Đúng lúc này, Ngô Ngân Quý thần sắc bối rối chạy vào phòng học, tí nữa ngã xuống đất, không biết đã gây nên họa gì. Sở Thiên con mắt khẽ động, quát to:
- Ngô Ngân Quý, có chuyện gì mà gấp gáp như thế, tôi không phải đã dạy bạn sao? Là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, ngẩng đầu ưỡn ngực, có gì phải sợ?.
Các học sinh khác nghe Sở Thiên nói vậy, tất cả đồng thanh:
- Đúng!
Vốn đang bối rối, Ngô Ngân Quý bị Sở Thiên quát lớn, trong lớp đồng học khinh bỉ, không còn ủ rũ, ngược lại tinh thần chấn động, cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt hết sức khôi phục trấn định, thành thành thật thật nói với Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, tôi trêu chọc bọn "Diêu Phong Tử".
Các học sinh khác nghe vậy biến sắc, hiển nhiên biết rõ "Diêu Phong Tử" là người nào.
Sở Thiên không biết "Diêu Phong Tử" là ai, nhưng thấy có thể làm Ngô Ngân Quý vai u thịt bắp bối rối như thế, đoán chừng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, liền động viên:
- Từ từ nói.
Ngô Ngân Quý nuốt nước miếng một cái, thở dốc một hơi, đem chuyện đơn giản miêu tả một lần. Diêu Phong Tử là bá vương trong giới học sinh trường trung học phụ cận. Mỗi ngày không làm việc tử tế, cùng mấy tên thanh niên bất lương giao du, bị chúng sai khiến, chuyên môn thu bảo hộ phí các học sinh trung học gần đây. Ai dám phản kháng nhẹ thì bị nhục mạ một trận, nặng thì ăn đấm. Trước kia, Lí Kiếm còn ở trường học, Diêu Phong Tử sợ hãi thế lực sau lưng Lí Kiếm, cũng không dám hằng ngày thu phí bảo hộ. Lí Kiếm ở trường học tuy nhiên hoành hành ngang ngược, nhưng khinh thường việc thu phí bảo hộ trường học, cho nên học sinh trường Thiên Đô mới được bảo vệ
Sở Thiên trong lòng mỉm cười, không thể tưởng được Lí Kiếm hoành hành ngang ngược lại bảo vệ được các học sinh trường mình a.
Sở Thiên đột nhiên nhớ tới bộ phim xem cách đậy không lâu, bên trong có vài câu hội thoại kinh điển :
- Cho dù là một tờ giấy vệ sinh, một cái quần lót đều có tác dụng của nó.
Ngô Ngân Quý chậm rãi nói tiếp. Từ khi cha con Lí Kiếm tự sát, Diêu Phong Tử bắt đầu can thiệp vào trung học Thiên Đô. Buổi trưa hôm nay, Ngô Ngân Quý cơm nước xong xuôi đi ra hiệu sách bên ngoài định mua sách tham khảo, không nghĩ tới lúc trở về gặp phải Diêu Phong Tử đang đi dạo trước cổng trường. Ngô Ngân Quý tự nhiên biết rõ không thể trêu chọc loại người này, cúi đầu đi qua. Ai ngờ, bọn Diêu Phong Tử vẫn cản lại, lấy sách tham khảo của Ngô Ngân Quý lật qua vài trang, lại vỗ bả vai Ngô Ngân Quý nói đã có tiền mua sách tham khảo, vậy có tiền nộp phí bảo hộ rồi, sau đó muốn Ngô Ngân Quý mỗi cuối tuần phải nộp 50 đồng phí bảo hộ. Ngô Ngân Quý đừng nói đến chuyện không có nhiều tiền như vậy, ngay cả có cũng không chịu bị khống chế như thế, vừa vặn nhìn thấy có giáo viên đi qua, thình lình đoạt lại mấy cuốn sách bỏ chạy, cho rằng như vậy có thể tránh thoát Diêu Phong Tử. Tuy nhiên chạy vào trường học, Ngô Ngân Quý lại phát hiện thẻ học sinh đã bị rơi ở ngoài trường rồi, trong nội tâm cả kinh, biết rõ Diêu Phong Tử thấy bảng tên mình, liền sẽ biết tên nó và lớp học. Cậu ta sợ đám Diêu Phong Tử chạy vào trường học gây sự, cho nên vừa rồi có chút vội vàng hấp tấp.
Lúc này, cả lớp đều thông cảm với Ngô Ngân Quý, giống như đã nhìn thấy Ngô Ngân Quý bị bọn Diêu Phong Tử đánh mình đầy thương tích, kêu rên không dậy nổi. .
Sở Thiên cười cười, suy nghĩ một chút, nói với Ngô Ngân Quý:
- Yên tâm, Diêu Phong Tử có điên cuồng mấy cũng không có khả năng vào trường làm phiền bạn, tôi sợ chính là, bọn chúng sẽ ở cửa trường học chờ bạn đấy, hơn nữa có thể là xế chiều hôm nay.
Sở Thiên nói như vậy là có căn cứ, mấy tên côn đồ điên cuồng cũng không có khả năng vào trương gây náo loạn. Quậy phá trường học, lãnh đạo trường ra mặt, đoán chừng cảnh sát sẽ quét ngang những tên côn đồ, cho nên bình thường se chẳng dại dột mà vào tận trường gây náo loạn. Nhưng ở ngoài cổng trường thì lại khác. Cho dù có xung đột thì cũng là ân oán cá nhân, trường học muốn quản cũng ngoài tầm tay.
Ngô Ngân Quý nghe Sở Thiên phân tích, thần sắc lại thêm bối rối, tay chân đều không tự chủ được phát run, tựa hồ nghĩ đến sau này mình mỗi ngày ra khỏi cổng trường phải lo lắng, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị đám Diêu Phong Tử chặn đường đánh một trận.
Sở Thiên già vờ không nhìn thấy Ngô Ngân Quý đang bối rối, tiếp tục tò mò hỏi:
- Tôi muốn biết, tại sao lại gọi là Diêu Phong Tử?
Ngô Ngân Quý thoáng run lên, cậu ta bây giờ nghe thấy ba chữ Diêu Phong Tử liền ngăn không nổi sợ hãi, nói:
- Bởi vì hắn tên gọi Diêu Phong Tử, hơn nữa không sợ đánh người, cũng không sợ bị đánh, ai trêu chọc hắn, hắn giống như là người điên cuốn lấy người đó, cho nên mọi người dứt khoát dùng Diêu Phong Tử để gọi hắn. Đương nhiên hắn chỉ bắt nạt người có thực lực yếu kém hay học sinh có gia thế bình thường, gặp phải cường giả hắn cũng biết điều tránh né..
Sở Thiên gật gật đầu, điều này cũng có lý, không nói trước kia Diêu Phong Tử không dám đắc tội bá chủ Lí Kiếm, mà ngay cả những học sinh có gia thế lớn gã ta cũng không dám động. Diêu Phong Tử không dại đi trêu chọc loại con nhà giàu giống như Tào Hoa Vũ, chẳng may bị ba Tào Hoa Vũ biết, tùy tiện bị chặt đầu ngón tay, còn không có thể bị chém thành mười đoạn.
Sở Thiên nhìn thấy Ngô Ngân Quý trong nội tâm còn đang sợ hãi, biết nếu hắn không giúp đỡ tên đệ tử này giải quyết ân oán với bá vương kia, chỉ sợ về sau sẽ lan ra các học sinh khác, ảnh hưởng tới học tập, vì vậy, nhẹ nhàng tung người xuống bàn, vỗ vỗ bả vai Ngô Ngân Quý, nói:
- Sợ cái gì ? Tôi không phải đã dạy bạn sao? Là đàn ông, chết cũng như ngủ mà thôi.
Sở Thiên nói rất rõ ràng khơi dậy bản tính hung bạo của Ngô Ngân Quý, ánh mắt khủng hoảng dần dần thối lui, khôi phục vẻ trấn didnhjj ngày xưa.
Sở Thiên nói tiếp :
- Ngô Ngân Quý, bạn vai u thịt bắp như thế, có bản lĩnh có đảm lượng cùng Diêu Phong Tử một đấu một không?
Ngô Ngân Quý ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Tôi dám cùng hắn solo, nhưng chỉ sợ bọn hắn người đông thế mạnh, đánh hội đồng tôi chịu không nổi.
Sở Thiên cười cười hài lòng, thấy Ngô Ngân Quý nổi lên vẻ mặt kiên nghị, nói:
- Rất tốt, buổi chiều sau khi tan học tôi cùng bạn ra cổng trường, tôi cam đoan cho bạn cùng Diêu Phong Tử một cơ hội quyết chiến công bình.
Ngô Ngân Quý kinh ngạc nhìn Sở Thiên, cả lớp cũng kinh ngạc nhìn Thiếu soái. Thiếu soái luôn có những biểu hiện ngoài dự đoán, từ phế nhân đến kỳ tài, từ kỳ tài biến thành Thống soái học sinh kém, không chỉ có chính mình trở mình đứng ngạo nghễ ở trường học, khuất phục đệ tử, khuất phục trường học, còn giúp học sinh yếu kém tiến bộ cực lớn, khuất phục học sinh gia thế. Hôm nay lại muốn quay về làm lão sư lưu manh, bọn chúng thật sự ngạc nhiên, lại thêm hưng phấn.
[hide]
Hắc Tử theo Vong Ưu tửu quán sau khi đi ra, chịu đựng đau lòng khao Trương phiến cảnh bọn hắn hảo hảo ăn một bữa, sau đó đút cái sâu sắc tiền lì xì cho Trương phiến cảnh, Trương phiến cảnh sắc mặt mới hơi chút hòa hoãn xuống, hôm nay không công mà lui, còn bị Sở Thiên làm nhục một trận, để cho bọn họ một đám rất là căm tức, nếu như Hắc Tử sẽ không hảo hảo tỏ vẻ, đoán chừng muốn tìm Hắc Tử đến phát tiết.
Hắc Tử buổi tối vừa mới về đến nhà cửa thời điểm, đã bị mấy người che đầu hành hung một trận, vừa rạng sáng ngày thứ hai đứng lên, lại phát hiện mình theo đầu giường để đó một cây đao cùng tóc của mình, vừa mở ra đại môn, lại phát hiện bốn cái hấp hối người Nhật Bản nằm ở chính mình cửa ra vào, trong nội tâm đại chấn kinh hãi, thầm nghĩ Sở Thiên thật sự thật là đáng sợ, vì vậy nhanh chân bề bộn báo cáo thím đi.
Sở Thiên thím biết rõ tin tức về sau như là bị người điểm huyệt giống nhau, hắn như thế nào cũng không minh bạch, trước kia vô năng vô dụng Sở phế nhân như thế nào bỗng nhiên tầm đó đã thành người trên người, không chỉ có bốn phía làm náo động, ngay cả mình cùng Hắc Tử âm thầm ra tay đều bị hắn phá, không chỉ có phiến cảnh bọn hắn đầy lòng không khoái mà về, chính là Hắc Tử hướng hắn cam đoan Đông Doanh lãng nhân cũng gặp trọng thương, Hắc Tử cũng bị sợ tới mức bị giày vò, thừa cơ còn muốn hắn bỏ ra tiền thuốc men cùng bồi thường phí, nếu không những thứ này Đông Doanh lãng nhân sẽ tìm hắn tính sổ đấy, đối mặt Hắc Tử vô lại hành vi, thím rơi vào đường cùng, chỉ có thể xuất ra mười vạn kết thúc việc này tình, lần này tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thím đối với Sở Thiên càng là thống hận, nhưng tạm thời cũng không dám đối với Sở Thiên bất quá cái gì ý xấu rồi.
Thời gian nhoáng một cái đi ra đã qua hơn hai tháng, Sở Thiên những ngày này vậy mà thật yên lặng không có cái gì chuyện lớn phát sinh, Vương mù lòa từ lâu trải qua đã thành một chút tro, bị Tân Nhu rơi tại trên núi, Thường ca mấy người bọn hắn từ lâu trải qua đi kinh thành, đương nhiên là đi Hồ Bưu bọn hắn khai mở trong quán rượu, Hồ Bưu cùng Vương Đại Phát bọn hắn đã sớm cùng Sở Thiên kêu khổ, quán bar phát triển không tệ, chính là nhân thủ không đủ, cho nên nghe được Thường ca bọn hắn những thứ này giang hồ nguyên lão tương lai tọa trấn, tự nhiên rất là cao hứng. Hồng Diệp yên lặng tại Hồng Phát công ty công tác, xuất sắc năng lực biểu hiện rất nhanh để cho hắn ngồi trên chủ quản chức vị, từng tuần lễ đều đem cái nhìn của mình cùng công ty hiện trạng nói cho Sở Thiên. Vong Ưu tửu quán tức thì vẫn là ca múa mừng cảnh thái bình, Lâm Ngọc Thanh tuy nhiên đi Bắc Kinh, nhưng đem con gái để lại, làm cho nàng yên tĩnh kỳ thi đại học xong, vì vậy, Lâm Ngọc Đình cùng Sở Thiên, Mị tỷ bọn hắn trôi qua ngược lại là vô ưu vô lự.
Tiếp qua mấy tháng liền thi tốt nghiệp trung học, toàn bộ Thiên Đô trung học đều bề bộn gà bay chó chạy, duy chỉ có Sở Thiên mỗi ngày nhàn nhã uống vào bia, ăn Mị tỷ bạo phát củ lạc, Sở Thiên thậm chí còn ba phen mấy bận muốn mười ba lớp không nên chết như vậy mệnh đọc sách, càng là kỳ thi đại học càng là phải buông lỏng, tại Sở Thiên theo đề nghị, mười ba lớp cũng lộ ra rất là nhàn tản, nhưng hiệu trưởng cùng lão sư bọn hắn lại tìm không thể lý do đi phê phán mười ba lớp không muốn phát triển, liên tục mấy lần hiểu rõ cuộc thi, mười ba lớp toàn thể đệ tử bình quân thành tích đã chen vào chính giữa rồi, vượt qua toàn trường cấp ba đệ tử bình quân tài nghệ, nếu như không phải trụ cột quá kém, thời gian quá ngắn, Sở Thiên ngược lại là cảm thấy bọn hắn rất có cơ hội trở lên cấp bậc, bất quá dù cho hiện tại cái này trình độ, những cái... Kia các gia trưởng đã đem Sở Thiên coi như thần giống nhau sùng bái, Tào ba ba đã sớm bỏ ra bút tiền đem trong phòng học trát phấn lắp đặt thiết bị một lần, La mụ mụ cũng là tài trợ mấy đài máy đun nước, cho nên bây giờ mười ba lớp có thể nói là tường huy hoàng, không giống bình thường, đã thành các vị đệ tử muốn đi lớp.
Trưa hôm nay, Sở Thiên đang nóng đến bị giày vò, nằm nghiêng ở phòng học một tờ trên bàn học từng ngụm từng ngụm uống vào nước đá, nhìn xem trong lớp những tinh lực kia tràn đầy đệ tử, không khỏi thầm than chính mình đã lão, đúng lúc này, Ngô Ngân Quý thần sắc bối rối chạy vào phòng học, còn kém chút ngã nhào trên đất lên, hiển nhiên không biết xông cái gì họa, Sở Thiên con mắt khẽ động, quát to: “Ngô Ngân Quý, sự tình gì như thế bối rối, ta không phải đã dạy ngươi sao? Đúng đàn ông nên đỉnh thiên lập địa, ngẩng đầu ưỡn ngực, có gì phải sợ?”
Mặt khác đệ tử nghe được Sở Thiên lời mà nói..., trăm miệng một lời nói: “Đúng rồi!”
Vốn thần sắc bối rối Ngô Ngân Quý lọt vào Sở Thiên quát lớn, trong lớp đồng học khinh bỉ, không chỉ có không có ủ rũ, ngược lại tinh thần chấn động, cố gắng làm cho chính mình ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt hết sức khôi phục trấn định, thành thành thật thật cùng Sở Thiên nói: “Thiếu soái, ta trêu chọc đến ‘Diêu Phong Tử’ bọn họ.”
Mặt khác đệ tử sắc mặt đều hơi đổi, hiển nhiên biết rõ cái này ‘Diêu Phong Tử’ là người ra sao.
Sở Thiên không biết ‘Diêu Phong Tử’ là ai, nhưng thấy đến có thể làm ngưu cao mã Đại Ngô ngân đắt như thế thần sắc bối rối, đoán chừng cũng không phải cái gì thiện chủ, nói: “Từ từ nói.”
Ngô Ngân Quý nuốt nước miếng một cái, thở dốc một hơi, đem sự tình đơn giản miêu tả một lần, ‘Diêu Phong Tử’ đúng phụ cận mấy cái trung học đệ tử Phách Vương, mỗi ngày không làm việc đàng hoàng, cùng trên xã hội bất lương thanh niên xen lẫn trong cùng một chỗ, đằng sau chịu bọn hắn thao túng, chuyên môn hướng phụ cận mấy chỗ trung học đệ tử đúng giờ xác định địa điểm thu phí bảo hộ, không để cho người hoặc là người phản kháng, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì ẩu đả, trước kia Lí Kiếm ở trường học thời điểm, ‘Diêu Phong Tử’ sợ hãi tại Lí Kiếm bọn hắn thế lực sau lưng, cũng không dám đến Thiên Đô trung học thu phí bảo hộ, Lí Kiếm bọn hắn ở trường học tuy nhiên cũng hoành hành ngang ngược, thực sự khinh thường tại ở trường học thu cái gì phí bảo hộ, cho nên Thiên Đô trung học ngược lại là thủ được một phương Tịnh thổ.
Sở Thiên trong lòng mỉm cười, không thể tưởng được Lí Kiếm hoành hành ngang ngược tại Thiên Đô trung học vẫn có rất lớn tác dụng bảo vệ a...
Sở Thiên đột nhiên nhớ tới không lâu xem cái kia bộ phim, bên trong có vài câu kinh điển lời kịch: Cho dù là một tờ giấy vệ sinh, một cái quần lót đều có tác dụng của nó.
Ngô Ngân Quý chậm khẩu khí, tiếp tục đem lời nói xong. Từ khi Lí Kiếm phụ tử gas tự sát về sau, ‘Diêu Phong Tử’ nhất hỏa nhân mà bắt đầu đối với Thiên Đô trung học cái này khối phong thuỷ bảo địa chuẩn bị can thiệp, buổi trưa hôm nay, Ngô Ngân Quý cơm nước xong xuôi đi bên ngoài tiệm sách mua vốn tham khảo tư liệu, không nghĩ tới lúc trở lại gặp phải ‘Diêu Phong Tử’ mấy người ở cửa trường học đi dạo, Ngô Ngân Quý tự nhiên biết rõ trêu chọc không nổi người này, chuẩn bị cúi đầu đi qua, ai biết, ‘Diêu Phong Tử’ bọn hắn hay là ngăn cản Ngô Ngân Quý, cũng đoạt lấy tư liệu của hắn sách lật ra vài cái, vỗ bả vai cùng Ngô Ngân Quý nói, thậm chí có tiền mua tư liệu sách, vậy có tiền giao phí bảo hộ rồi, sau đó muốn Ngô Ngân Quý từng cuối tuần giao nguyên phí bảo hộ. Ngô Ngân Quý đừng nói không có nhiều tiền như vậy, ngay cả có cũng không chịu như thế đi vào khuôn khổ, vừa vặn nhìn thấy có lão sư trải qua, rút cái thình lình, đoạt lại tư liệu sách bỏ chạy, cho rằng như vậy có thể tránh thoát ‘Diêu Phong Tử’ bọn hắn, tuy nhiên chạy vào trường học, Ngô Ngân Quý lại phát hiện đệ tử bảng tên rơi vào ra ngoài trường rồi, trong nội tâm cả kinh, biết rõ ‘Diêu Phong Tử’ bọn hắn chứng kiến đệ tử bảng tên, sẽ biết rõ hắn lớp cùng tính danh, hắn sợ ‘Diêu Phong Tử’ bọn hắn chạy vào trường học nháo sự tình, cho nên vừa rồi có chút vội vàng hấp tấp.
Lúc này, toàn lớp đệ tử đều đồng tình nhìn xem Ngô Ngân Quý, giống như đã nhìn thấy Ngô Ngân Quý bị ‘Diêu Phong Tử’ bọn hắn đánh chính là mình đầy thương tích, kêu rên không dậy nổi.
Sở Thiên cười cười, suy nghĩ một chút, đối với Ngô Ngân Quý nói: “Yên tâm, ‘Diêu Phong Tử’ lại điên cuồng cũng không có khả năng giết tiến sân trường tìm ngươi phiền toái, ta sợ chính là, bọn hắn hội ở cửa trường học chờ ngươi, hơn nữa liền tại xế chiều hôm nay.” Sở Thiên nói như vậy là có căn cứ đấy, lại điên cuồng tên côn đồ cũng không có khả năng tiến sân trường nháo sự tình, đó là cùng toàn bộ trường học đối nghịch, trêu chọc trường học, trường học lãnh đạo ra mặt, đoán chừng các lộ cảnh sát sẽ quét ngang những cái... Kia tên côn đồ, cho nên bình thường có chút thưởng thức mọi người sẽ không đi trường học nháo sự. Cửa trường học tức thì bất đồng, đệ tử ra sân trường, cùng mặt khác tên côn đồ có cái gì xung đột, đó là sân trường ân oán, trường học đều muốn quản cũng ngoài tầm tay với. Mà những cái... Kia tên côn đồ vì cái gì lựa chọn cửa trường học đối phó không nghe lời đệ tử đâu này? Đó là cửa trường học giáo huấn những cái... Kia không nghe lời đệ tử, có thể khiến cho chúng đệ tử vây xem, phát ra nổi giết gà doạ khỉ lập uy tác dụng.
Ngô Ngân Quý nghe được Sở Thiên thuyết pháp, thần sắc lần nữa bối rối, tay đều không tự chủ được phát run, tựa hồ nghĩ đến sau này mình mỗi ngày ra cửa trường thời điểm chờ đợi lo lắng, nói không chừng lúc nào đã bị ‘Diêu Phong Tử’ bọn hắn ngăn lại hành hung một trận.
Sở Thiên tựa hồ không có nhìn thấy Ngô Ngân Quý bối rối, tiếp tục đưa ra chính mình tò mò vấn đề: “Ta nghĩ biết rõ, hắn vì cái gì gọi ‘Diêu Phong Tử’ đâu này?”
Ngô Ngân Quý run run một chút, hắn bây giờ nghe ‘Diêu Phong Tử’ ba chữ liền ngăn không được sợ hãi, nói: “Bởi vì hắn tên gọi Diêu Phong Tử, hơn nữa không sợ đánh người, cũng không sợ bị đánh, ai trêu chọc hắn, hắn giống như là người điên cuốn lấy nhân gia, cho nên mọi người dứt khoát dùng ‘Diêu Phong Tử’ xưng hô hắn, đương nhiên cái này trêu chọc là chỉ thực lực so với hắn kém người, gia thế cũng như ta bình thường bình thường đệ tử, gặp phải cường giả hắn cũng là vừa được sắt phần.”
Sở Thiên gật gật đầu, này cũng cũng có lý, không nói trước ‘Diêu Phong Tử’ không dám đắc tội trước kia bá chủ Lí Kiếm, chính là Thiên Đô trung học có chút gia thế người cũng không dám trêu chọc, có bản lĩnh ‘Diêu Phong Tử’ đi trêu chọc trêu chọc Tào Hoa Vũ loại này gia thế người, bị Tào ba ba đã biết, tùy tiện di chuyển đầu ngón tay, còn không đem bọn họ chém thành hơn mười đoạn.
Sở Thiên nhìn thấy Ngô Ngân Quý trong nội tâm vẫn còn sợ hãi, biết không giúp đỡ chính hắn một đệ tử đối phó đoạn này đệ tử Phách Vương ân oán, chỉ sợ về sau hội lan đến gần mặt khác đệ tử tâm tình, tiến tới ảnh hưởng đến đệ tử dụng tâm, vì vậy, nhẹ nhàng tung người hạ cái bàn, vỗ vỗ Ngô Ngân Quý bả vai, nói: “Sợ cái gì đâu này? Ta không phải đã dạy ngươi sao? Là nam nhân, đã chết coi như ngủ rồi.”
Sở Thiên mà nói rất rõ ràng khơi dậy Ngô Ngân Quý tâm huyết, ánh mắt khủng hoảng dần dần thối lui, khôi phục ngày xưa trấn định.
Sở Thiên nói tiếp đi: “Ngô Ngân Quý, ngươi như thế ngưu cao mã đại, ngươi có bản lĩnh có đảm lượng cùng ‘Diêu Phong Tử’ solo sao?”
Ngô Ngân Quý ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ta dám cùng hắn solo, ta chỉ sợ bọn họ người đông thế mạnh, quả bất địch chúng.”
Sở Thiên cười cười hài lòng, nhìn xem Ngô Ngân Quý nổi lên kiên nghị sắc mặt, nói: “Rất tốt, buổi chiều sau khi tan học ta cùng ngươi ra cửa trường, ta cam đoan cho ngươi cùng Diêu Phong Tử một cái công bình quyết chiến cơ hội.”
Ngô Ngân Quý kinh ngạc nhìn Sở Thiên, toàn lớp đệ tử cũng kinh ngạc nhìn chính mình cái này Thiếu soái, Thiếu soái luôn cho bọn hắn ngoài dự đoán mọi người biểu hiện, theo phế nhân đến kỳ tài, theo kỳ tài biến thành học sinh kém thống soái, không chỉ có chính mình trở mình đứng ngạo nghễ trường học, khuất phục đệ tử, khuất phục trường học, còn mang theo học sinh kém lấy được tiến bộ cực lớn, khuất phục đệ tử gia trưởng, như thế một ra sắc người, hôm nay vừa muốn tố hồi lão sư lưu manh, bọn hắn thật sự ngạc nhiên ngoài, càng nhiều hưng phấn.
[/hide]