Sở Thiên thấy hơi tiếc, vì mình không hay dùng dao, hơn nữa, chiến đao này mang theo người cũng không tiện lắm. Nếu đeo ở trên lưng, đi ra ngoài đường bất kể lúc nào cũng sẽ bị các cụ ông, cụ bà trên đường báo cảnh sát, bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể bị công an tịch thu hung khí trên bề mặt không có chút gì sáng chói này. Vậy chẳng phải rất phiền phức sao? Nếu như bình thường có thể vô hình, đến khi cần thiết mới xuất hiện, vậy còn được, nhưng Sở Thiên cũng biết được khả năng này không thể xảy ra.
Hồng Minh chiến đao cơ hồ cảm ứng được tâm linh của Sở Thiên, kêu lên một tiếng, trượt trên cánh tay của Sở Thiên, biến mất không có dấu vết gì. Sở Thiên còn thật sự cho rằng Minh Hồng đao đã tàng hình rồi, trong lúc đang ngạc nhiên lại phát hiện sau lưng mát lạnh, đưa tay ra sau sờ, quả nhiên Minh Hồng đao dính trên sống lưng của mình, không chỉ không gây cản trở động tác của cơ thể, mà còn giống như một chiếc áo chống đạn bảo vệ lưng. Sở Thiên khẽ kinh ngạc, lực tự phát của chiếc Minh Hồng đao này quả nhiên dũng mãnh, nếu như không phải bản thân đã khống chế được Minh Hồng đao thì e rằng giờ đã biến thành con rối của Minh Hồng đao rồi.
Sở Thiên quyết định thử một lần nữa, tay phải vừa đưa ra, trong miệng khẽ hô "đao", trong nháy mắt, Hồng Minh đao đã kêu lên một tiếng rồi xuất hiện trong tay phải của Sở Thiên. Sở Thiên khẽ cười, trong lúc tập trung nghĩ về sự chuyển động, trong lòng nhủ "về", Minh Hồng đao lại kêu lên một tiếng rồi biến mất khỏi bàn tay phải, dính lên lưng. Trong những ngày nóng nực có vẻ mát mẻ khác thường này, Sở Thiên thấy Minh Hồng đao không hề gây cản trợ đến những hoạt động tự nhiên của mình, hơn nữa nói không chừng lúc nào cần dùng đến nó cũng do nó quyết định.
Sở Thiên mặc dù tiếp xúc nhiều với Minh Hồng đao, nhưng rất nhanh chóng bỏ nó vào lãng quên. Thứ nhất không cần thường xuyên dùng đao vì bản thân hiện giờ thân thủ cũng đủ để đối phó với một số sự việt phát sinh đột xuất, thứ hai là kì thi đại học càng lúc càng đến gần. Mọi người bề ngoài có vẻ thoải mái nhưng thực ra đều tăng nhanh nhịp độ ôn thi. Trong kì thi cuối năm lớp 12 toàn thành phố, ngoài Sở Thiên có toàn bộ các môn đạt điểm tối đa ra, học sinh của 13 lớp cũng tranh đấu khá gay gắt. Ngay cả học sinh lớp 13 cũng vượt qua điểm trung bình tất cả các môn. Lâm Ngọc Đình dưới sự kèm cặp của Sở Thiên cũng chen vào top 5 của lớp. Để chủ nhiệm lớp của bọn họ được nhận hết công lao. Nhưng các học sinh đều biết rõ đây đều là công lao của Sở Thiên.
Chiều hôm nay, bọn người Tào Hoa Vũ, Ngô Ngân Quý vốn đã tan học đột nhiên lại quay lại, trên mặt có chút kinh sợ. Sở Thiên chưa lên tiếng, Tào Hoa Vũ đã nắm ống tay áo của Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, có việc không hay rồi!
Sở Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ kinh hãi của bọn họ, dường như sớm đã biết họ định nói gì, thản nhiên nói:
- Có phải Diêu Phong Tử đưa cứu binh đến, lại chặn tôi ở cổng trường không?
Bọn người Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý cùng đồng thanh nói:
- Thiếu soái, sao cậu biết vậy? Lần này Diêu Phong Tử dẫn theo mười mấy tên thân thể vạm vỡ, đều là những thanh niên bất lương của xã hội.
Sở Thiên khẽ cười một tiếng, không thèm để ý, sờ sờ mũi, nói:
- Với tính cách của Diêu Phong Tử, nếu như không làm hắn kinh sợ một lần, hắn sẽ không ngừng gây phiền phức, có thù tất báo, bằng không hắn sao lại có tên là Diêu Phong Tử, giống như một thằng điên cắn người không buông tha? Vì vậy tôi sớm đoán được, hắn sớm muộn cũng sẽ đến tìm tôi tính nợ.
Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý vô cũng khâm phục và sùng bái Sở Thiên, cậu ấy quả thực là thần tiên mà. Nhưng Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý cũng có chút lo lắng cho vị thần trong lòng họ, u sầu nói:
- Thiếu soái, chúng tôi biết cậu thân thủ cao minh, đối phó với bảy, tám người cũng không thành vấn đề, nhưng người ta giờ là mấy chục người đó, hơn nữa có tên e rằng không dễ đối phó, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?
Sở Thiên đứng lên, uốn éo người, vứt cuốn "Đô thị Thiếu soái" vào trong ngăn kéo bàn giảng, sau đó bước lên, nói:
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao, coi như rèn luyện thân thể.
Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý hiển nhiên nhìn thấy cuốn "Đô thị Thiếu soái" đó, trong lòng thầm nghĩ, ông tướng này, còn tưởng cậu ta chăm ôn bài và xem tài liệu, thì ra là đang đọc truyện, thực sự đáng xấu hổ mà. Nhưng người ta thành tích tốt, thân thủ tốt, thông minh hơn người, thông hiểu thiên văn địa lý, cho dù là những công tử hào hoa cũng phải ngưỡng mộ vài phần. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sở Thiên vừa ra đến cổng trường liền thấy quả nhiên có gì đó không ổn. Diêu Phong Tử dẫn theo mười mấy người đến bao vây, mấy ngày gần đây, Diêu Phong Tử vừa nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa tìm kiếm những tên lưu manh khỏe mạnh có thể tin tưởng, dựa vào sự điên cuồng và sự khôn lỏi, nhanh chóng được mấy tên lưu manh vừa mắt, nhanh chóng trở thành "tiểu đầu mục". Nhưng Diêu Phong Tử từ trước đến giờ chưa hề bỏ qua mối thù với Sở Thiên, luôn cảm thấy đó là mối nhục vô cùng lớn mà Sở Thiên để lại cho gã. Giờ là kẻ cầm đầu một toán, lập tức đưa ý kiến với lão đại không được bỏ qua khoản phí bảo vệ của học sinh, dù ít cũng là tiền, hơn nữa còn có thể chọn ở trong trường một số người để làm mạnh thế lực của mình, như vậy mới có thể phát triển nhanh chóng. Lão đại vừa nghe thấy vậy liền thấy rất có đạo lý, chọn mười mấy người cùng Diêu Phong Tử đi giải quyết ổn thỏa mấy chuyện này. Diêu Phong Tử được sự cho phép của lão đại, đương nhiên vui mừng vô cùng. Mục đích thực sự của gã là muốn dẫn người đi tìm Sở Thiên báo thù.
Diêu Phong Tử mặc dù thấy Sở Thiên lợi hại, bản thân mình không phải là đối thủ, năm thanh niên lêu lổng trước cũng không phải là đối thủ, nhưng Diêu Phong Tử cho rằng đó là toàn bộ bản lĩnh của Sở Thiên rồi. Bây giờ có mười mấy người bao vây, gã không tin Sở Thiên còn có thể an toàn thoát thân. Cho dù Sở Thiên thoát được thân, chỉ cần đánh mấy người anh em này, Diêu Phong Tử sẽ về xúi giục lo đại, nói rằng Sở Thiên có ý muốn đối đầu với tất cả bọn họ. Đến lúc đó Sở Thiên có lợi hại hơn nữa, thì cũng có thể lợi hại hơn lão đại có mấy chục người sao?
Sở Thiên nhìn lũ côn đồ đến xã hội đen cũng không bằng ở trước mắt, có vẻ xem thường, chỉ là có vài phần không kiên nhân với sự dai dẳng bám riết của Diêu Phong Tử, bây giờ thấy Diêu Phong Tử dẫn theo một đám ngang ngược hống hách đến đối phó mình, vì vậy đứng giữa bọn chúng, khinh bỉ nhìn Diêu Phong Tử:
- Diêu Phong Tử, mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, ngoài việc tìm người giúp đỡ, bản thân lại trốn phía sau làm con rùa rụt cổ, mày còn có thể làm gì?
Những học sinh vây quanh muốn cười cũng không dám cười. Vì bọn họ cũng biết, bọn côn đồ mà Diêu Phong Tử hôm nay dẫn đến đều không ra gì, trên cánh tay của mỗi tên đều săm một chữ "Hắc", học sinh nhìn thấy chữ "Hắc" này đương nhiên cho rằng bọn chúng là xã hội đen, ai cũng lo lắng cho Sở Thiên. Những sự việc mà bọn xã hội đen làm ở trên tivi cho thấy việc gì chúng cũng không sợ, hơn nữa chọc phải chúng thì khó mà thoát khỏi.
[hide]
Sở Thiên có chút đáng tiếc chính là, chính mình cũng không thường dùng đao, hơn nữa cái này chiến đao tùy thân mang theo cũng có vài phần bất tiện, nếu như khoá tại trên lưng, trở ra cửa đi, tùy thời bị đường đi lão đầu lão thái thái báo cáo công an, mình tùy thời đều có thể bị công an tịch thu cái này mặt ngoài không hề sáng bóng Hung khí, chẳng phải là rất phiền toái? Nếu như bình thường có thể hư không tiêu thất, cần thời điểm lại có thể lăng không đi ra, vậy còn không sai biệt lắm, bất quá, Sở Thiên mình cũng cảm thấy rất không có khả năng.
Kêu hồng chiến đao tựa hồ cảm ứng được Sở Thiên tâm linh, ‘xui khiến’ một tiếng, trượt bên trên Sở Thiên cánh tay, biến mất vô tung vô ảnh, Sở Thiên thật đúng là cho rằng kêu Hồng đao hư không tiêu thất rồi, đang ngạc nhiên chi tế, lại phát hiện phần lưng mát lạnh, trở tay vừa sờ, kêu Hồng đao vậy mà dán tại phía sau lưng của mình trên sống lưng, không chỉ có không ngại thân thể động tác, còn tựa như một kiện áo chống đạn bảo hộ lấy phía sau lưng của mình, Sở Thiên có chút thất kinh, cái này kêu Hồng đao tự phát đao ý quả nhiên cường hãn, nếu như không phải mình khống chế kêu Hồng đao, hiện tại chính mình chỉ sợ đã thành kêu Hồng đao khôi lỗi.
Sở Thiên quyết định thử lại lần nữa, tay phải duỗi ra, trong miệng thấp hô “Đao”, trong nháy mắt, kêu Hồng đao “Xôn xao” một tiếng, ra hiện tại Sở Thiên tay phải, Sở Thiên mỉm cười, tâm niệm chuyển động chi tế, trong lòng cô: Hồng chiến đao lại ‘xôn xao’ một tiếng biến mất bên phải tay, dán tại trên lưng, tại đây trời rất nóng lộ ra dị thường mát mẻ, Sở Thiên gặp kêu hồng chiến đao cũng không ảnh hưởng chính mình hoạt động tự nhiên, hơn nữa nói không chính xác, lúc nào dùng bên trên nó, cũng liền từ nào đó nó.
Sở Thiên mặc dù nhiều đem kêu Hồng đao, nhưng rất nhanh sẽ đem nó quên không sai biệt lắm, một là không cần thường xuyên dùng đao, bởi vì chính mình bây giờ thân thủ đầy đủ ứng phó một ít đột phát sự tình. Hai là kỳ thi đại học càng ngày càng tới gần rồi, mọi người dù thế nào mặt ngoài nhẹ nhõm, phía dưới đều là nhanh hơn ôn tập tiết tấu, tại toàn thị lại một lần hiểu rõ cuộc thi, ngoại trừ Sở Thiên bảo trì toàn bộ max điểm bên ngoài, mười ba lớp đồng học cũng là tương đối không chịu thua kém, toàn lớp tất cả khoa mục điểm đã vượt qua bình quân điểm hơn mười phần rồi, liền Khương Tiểu Bàn, Lâm Ngọc Đình tại Sở Thiên chỉ đạo hạ đều chen vào toàn lớp Top tên, để cho bọn họ hai vị chủ nhiệm lớp mở rộng tầm mắt, lập tức đem cái này quy công với mình dạy bảo có phương pháp, nhưng rõ ràng nhãn đồng học cũng biết, đây đều là Sở Thiên công lao, thời gian dần trôi qua có đệ tử cũng không có việc gì tình hướng mười ba lớp chạy, chờ mong nghe chút khóa, dính chút Sở Thiên linh khí.
Ngày nọ buổi chiều, vốn đã tan học Tào Hoa Vũ, Ngô Ngân Quý bọn hắn, đột nhiên lại gãy trở về, mang trên mặt vài phần kinh hoảng, Sở Thiên còn không có mở miệng, Tào Hoa Vũ đã bắt lấy Sở Thiên ống tay áo nói: “Thiếu soái, có chút chuyện không tốt.”
Sở Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn xem kinh hoảng bọn hắn, giống như đã sớm muốn biết rõ bọn hắn muốn nói gì, thản nhiên nói: Là (vâng, đúng) không phải ‘Diêu Phong Tử’ đưa đến cứu binh, lại ở cửa trường học chắn ta à?"
Tào Hoa Vũ cùng Ngô Ngân Quý bọn hắn trăm miệng một lời nói: “Thiếu soái, làm sao ngươi biết? ‘Diêu Phong Tử’ lần này mời đến mười cái thân thể khôi ngô, trong tay đều cầm lấy gia hỏa xã hội bất lương thanh niên a...”
Sở Thiên khẽ cười một tiếng, một chút cũng lơ đễnh, sờ sờ cái mũi nói: “Dùng ‘Diêu Phong Tử’ cái loại này tính cách người, nếu như không có duy nhất một lần đem hắn chấn nhiếp ở, hắn chỉ biết không ngừng cho ngươi tìm phiền toái, có thù tất báo, bằng không thì hắn tại sao gọi ‘Diêu Phong Tử’, như thế nào như là người điên cắn người không tha đâu này? Cho nên ta sớm đoán được, hắn sớm muộn còn có thể rồi hãy tới tìm ta tính sổ đấy.”
Tào Hoa Vũ cùng Ngô Ngân Quý đã không cách nào nữa bội phục lại sùng bái Sở Thiên rồi, hắn quả thực chính là cái thần a..., nhưng Tào Hoa Vũ cùng Ngô Ngân Quý vẫn có chút lo lắng bọn hắn trong nội tâm cái này ‘thần’, sầu lo nói: “Thiếu soái, chúng ta biết rõ ngươi thân thủ rất cao minh, đối phó bảy tám người cũng không nói chơi, nhưng là, nhân gia bây giờ là mười mấy người, hơn nữa đều có gia hỏa, chỉ sợ khó đối phó, nếu không chúng ta báo động a?”
Sở Thiên đứng lên, uốn éo quay thân tử, đem một quyển “Đô thị Thiếu soái” sách nhét vào bục giảng trong ngăn kéo, sau đó kéo lên, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem, quả ngay khi rèn luyện rèn luyện thân thể.”
Tào Hoa Vũ cùng Ngô Ngân Quý hiển nhiên gặp được cái kia vốn “Đô thị Thiếu soái” sách, trong nội tâm thầm nghĩ, cái này choáng nha, còn tưởng rằng hắn thường xuyên tại soạn bài xem tư liệu sách đâu rồi, nguyên lai đang nhìn YY sách, thật sự làm cho người ta xấu hổ, bất quá nhân gia thành tích tốt, giờ học tốt, thân thủ tốt, thông minh hơn người, thông hiểu thiên, dù là nhân gia xem “Hoa Hoa công tử”, mọi người cũng chỉ có hâm mộ sùng bái phần.
Sở Thiên mới ra cửa trường, liền phát hiện quả nhiên có điểm gì là lạ, ‘Diêu Phong Tử’ mang theo mười mấy người xông tới, mấy ngày này, ‘Diêu Phong Tử’ một bên nghỉ ngơi lấy lại sức, một bên tìm kiếm có thể đầu nhập vào lớn lưu manh, dựa vào một cổ điên sức lực cùng vài phần tiểu thông minh, rất nhanh đã bị một cái lớn lưu manh thưởng thức, rất nhanh thăng lên cái tiểu đầu mục, nhưng ‘Diêu Phong Tử’ lại chưa từng có buông tha cho đối với Sở Thiên cừu hận, cảm giác, cảm thấy đó là Sở Thiên đối với hắn lớn lao nhục nhã, hiện tại làm tới tiểu đầu mục, lập tức Hướng lão đại đề nghị không nên buông tha cho đệ tử phí bảo hộ cái này một khối, ít hơn nữa tiền cũng là tiền, nhưng lại có thể theo đệ tử bên trong lựa chọn sử dụng một số người gia nhập lớn mạnh thế lực của mình, như vậy mới so sánh nhanh phát triển. Lão đại nghe xong vậy mà cảm thấy vô cùng có đạo lý, cho nên liền tuyển mười mấy người cho ‘Diêu Phong Tử’ đi làm thỏa những chuyện này, ‘Diêu Phong Tử’ đạt được lão đại cho phép, tự nhiên cao hứng vô cùng, hắn mục đích thực sự là muốn dẫn người đi tìm Sở Thiên báo thù.
‘Diêu Phong Tử’ tuy nhiên cảm thấy Sở Thiên lợi hại, mình không phải là đối thủ, lấy trước kia năm cái thanh niên lêu lỏng cũng không phải là đối thủ, nhưng ‘Diêu Phong Tử’ cho rằng đây cũng chính là Sở Thiên toàn bộ bổn sự, hiện tại mười mấy người cầm lấy gia hỏa vây công, hắn không tin Sở Thiên còn có thể an toàn thoát thân, dù cho Sở Thiên lần nữa đào thoát, chỉ cần đánh cho những huynh đệ này người, ‘Diêu Phong Tử’ sẽ hướng về lão đại châm ngòi thổi gió, nói Sở Thiên Thiết Tâm muốn theo chân bọn họ toàn thể cao thấp đối nghịch, đến lúc đó, ngươi Sở Thiên càng lợi hại, có thể lợi hại qua có hơn mười người lão đại?
Sở Thiên nhìn trước mắt những thứ này liền xã hội đen đều gọi không hơn bọn côn đồ, lộ ra rất là không cho là đúng, chẳng qua là đối với ‘Diêu Phong Tử’ quấn quít chặt lấy có vài phần không kiên nhẫn, hiện tại gặp phải ‘Diêu Phong Tử’ một đám ngang ngược càn rỡ lại đây đối phó chính mình, vì vậy hướng bọn họ trung gian một trận chiến, khinh bỉ nhìn xem ‘Diêu Phong Tử’ : “Diêu Phong Tử, ngươi cũng liền chút bổn sự ấy, ngoại trừ tìm giúp đỡ, chính mình núp ở phía sau mặt làm rùa đen rút đầu, ngươi còn có thể làm gì?”
Chung quanh đệ tử đều muốn cười lại không dám cười, bởi vì bọn họ cũng biết, ‘Diêu Phong Tử’ hôm nay mang đến những thứ này tên côn đồ, trong ngực đều cất giấu gia hỏa, từng lưu manh trên cánh tay đều thêu một cái ‘hắc’ chữ, các học sinh nhìn thấy cái này ‘hắc’ chữ tự nhiên mà vậy cho rằng những thứ này chỉ sợ sẽ là xã hội đen, mỗi người đều thay Sở Thiên lo lắng, trên TV những người xã hội đen kia làm lên sự tình đến nhưng mà cái gì còn không sợ đấy, hơn nữa một chiêu chọc liền khó với đào thoát.
[/hide]