Diêu Phong Tử đương nhiên không muốn lôi thôi nhiều lời với Sở Thiên, hung hăng giáng đòn phủ đầu nói mấy câu:
- Nhóc con, không ngờ ngươi dám liên kết với đám học sinh không nộp phí bảo kê, ngăn cản huynh đệ chúng tao phát tài. Hôm nay ông mày sẽ cho nhóc chết không có chỗ chôn thây, các anh em xông lên cho ta.
Mười mấy tên thanh niên bất lương xông vào Sở Thiên như hổ vồ, trong tay tên nào tên ấy đều cầm một thanh đao sắc bén, trông thật đáng sợ. Để mười mấy người bọn họ đi chém một cậu học sinh 18 tuổi này quả thật là quá đơn giản.
Lúc này, nhân viên bảo vệ ở cổng trường học đã biết ở đây xảy ra chuyện lớn gì đó rồi, vội vàng chạy ra xem. Nghĩ rằng cũng chỉ là đám côn đồ thường ngày bắt nạt học sinh thì phát hiện hôm nay có gì đó hơi khác. Tất cả đều là những tên lưu manh cầm đao sắc bén. Bảo vệ vừa mở miệng nói:
- Các cậu là ai mà lại tới trường học gây chuyện chứ?
Vừa nói dứt câu thì nhận được hai cái bạt tai của Diêu Phong Tử. Hôm nay Diêu Phong Tử mượn của đại ca nhiều người như vậy tự nhiên bộc lộ hết những tật xấu trong người ra. Người bảo vệ sau khi bị đánh thì vội vàng nhân cơ hội chạy ngay vào trong trường, đương nhiên cũng quên mất là phải báo cảnh sát. Đám người trước mặt không phải tới gây chuyện với mình, mà mình dù sao cũng đã ngăn cản rồi, là mình không ngăn cản được chứ không phải không ngăn cản.
Sở Thiên nhìn mười mấy thanh niên bất hảo kia đang xông vào mình lại còn cả mười mấy thanh đao nữa thì cảm thấy hơi phiền phức. Đột nhiên giật mình nghĩ tới Minh Hồng đao, vì vậy trong khoảnh khắc vừa tung người xông về đám thanh niên bất hảo phía trước kia trong đầu vừa nghĩ tới một từ "đao" thì Minh Hồng chiến đao đã rơi vào trong tay phải. Đám học sinh xung quanh nhìn thấy Sở Thiên chủ động xông lên đón nhận những thanh đao của đám thanh niên bất hảo kia thì đều toát hết mồ hôi, thậm chí có những cậu học sinh còn tưởng tượng ra cảnh trên người Sở Thiên đầy máu tươi trông rất thảm.
Mấy tên thanh niên bất hảo ở phía trước đều phát hiện ra trong tay Sở Thiên đã có một thanh đao từ lúc nào rồi và vung đao về phía mình. Đám thanh niên bất hảo đó vừa nhìn thấy thanh đao của Sở Thiên đã cười rộ, không những ngắn hơn thanh đao của bọn họ, mà lại không sáng loáng, trông chẳng sắc bén tẹo nào. Diêu Phong Tử hung dữ hét lên:
- Ranh con, có bản lĩnh thì đánh tới đây một chọi một với tao?
Đương nhiên Diêu Phong Tử cảm thấy mình vô cùng an toàn, nắm chắc phần thắng.
Sở Thiên cũng chẳng buồn nói tiếp. Bởi vì hắn biết trong lòng một kẻ lúc nào cũng muốn báo thù một cách điên cuồng thì y sẽ dẫm đạp lên mọi đạo lý. Trước mắt điều quan trọng nhất là đánh bại mười mấy người xung quanh. Sở Thiên nhẹ nhàng sử dụng hai phần công lực của mình, cả người như phiêu bồng. Thanh Minh Hồng đao trên tay Sở Thiên như có một luồng khí nóng tỏa ra, đám người đang tấn công dừng lại một chút rồi lập tức được thu nhỏ phạm vi. Sở Thiên gật gật đầu với mấy người cách hắn gần nhất, trong mắt có chút coi thường, mấy người đó bị kích động hét to lên một tiếng. Ba thanh đao chém vào ba đường trên, giữa, dưới, cơ thể Sở Thiên di chuyển cực nhanh, chớp nhoáng tránh được lưỡi đao của bọ họ rồi di chuyển tới bên cạnh họ, vung tay chém một vòng. Ba tên thanh niên bất hảo đó phát hiện ra tay mình không kiểm soát được thanh đao trên tay nữa, "loảng xoảng" vài tiếng rồi rơi hết xuống. Tập trung nhìn vào thì thấy tay phải của mình đã bị chém trúng, máu đang trào ra, bọn họ lập tức phản ứng lại đồng thời cũng cảm nhận được sự đau đớn rồi vội vàng lùi lại phía sau.
Hai tên nhân cơ hội tấn công phía sau Sở Thiên, bộ dạng rất hung hãn. Sở Thiên không hề quay lại, cúi người thấp đầu xuống. Minh Hồng đao trong tay không một tiếng động chém vào xương bả vai của họ một cách chính xác. Hai tiếng "loảng xoảng" vang lên, thanh đao trong tay hai tên đại hán này rơi xuống đất, máu tươi của họ chảy ướt thẫm một mảng áo. Sở Thiên cũng không ngờ tới hai phần công lực của mình sử dụng trên thanh chiến đao thượng cổ này lại có hiệu quả tới năm phần công lực, xem ra thanh chiến đao thượng cổ này quả thực là mạnh mẽ.
Những người khác thấy Sở Thiên hung ác như vậy trong lòng cũng kinh hãi, trên mặt lộ ra sự khiếp sợ. Nhưng thời buổi này bọn lưu manh muốn giữ được miếng cơm manh áo quan trong nhất là phải liều mạng, vì thế sáu người kia quyết định chém thẳng vào Sở Thiên từ sáu phía khác nhau. Sở Thiên nhanh chóng lia thanh đao trong tay ra ngoài trước khi bị bọn chúng bao vây, sống đao đập thẳng vào ngực hai người phía trước. Sau đó Sở Thiên tiến lên một bước chộp lấy hai thanh đao của họ sắp rơi xuống đất, rồi ném về phía sau. Những người phía sau xông lên hoàn toàn không phòng bị, trong phút chốc đã bị thanh đao chém trúng vào bả vai, kêu thảm rồi ngã xuống. Lúc này Sở Thiên đã xoay tay chộp lấy thanh chiến đao thượng cổ Minh Hồng, nhẹ nhàng đâm sang hai bên. Hai thanh đao bên trái, phải đã cách Sở Thiên chỉ còn vài centimet, nhưng Minh Hồng đao của Sở Thiên đã đánh trúng chân của họ. Vì vậy họ cũng không cam lòng nhìn thanh đao của mình không thể tiếp tục chém xuống được nữa, cánh tay từ từ mềm nhũn rồi hạ xuống.
Sắc mặt của Diêu Phong Tử càng khó coi hơn, gã không thể nào ngờ được Sở Thiên lại mạnh mẽ như thế, không thể ngờ hắn là một nhân vật lợi hại như vậy, chỉ với vài hướng xoay mà đã đả thương mười mấy anh em của gã. Cứ tiếp tục thì mười mấy anh em này coi như xong đời, như vậy thì rất khó ăn nói với đại ca. Bây giờ đâm lao phải theo lao, đánh thì không thể đánh thắng rồi, còn không đánh thì không còn mặt mũi nào nữa. Thực ra trong lòng đám lưu manh này cũng có ý lui, tuy rằng thời buổi này muốn giữ được miếng cơm manh áo thì phải liều mạng nhưng có những lúc mạng vẫn quan trọng hơn miếng cơm manh áo. Nguồn truyện:
Diêu Phong Tử còn đang trong lúc do dự khó xử thì có một tiếng hét truyền tới,
- Diêu Phong Tử, sự việc vẫn chưa giải quyết ổn thỏa sao?
Diêu Phong Tử và đám lưu manh cùng quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thực sự là trời không tuyệt đường với con người. Diêu Phong Tử hớn hở đi lên phía trước nghênh đón, nở nụ cười nói:
- Đại ca, sao anh lại tới đây chứ? Em và các anh em đang làm việc ở đây, không ngờ lại gặp chút rắc rối. Ở đây có một cậu học sinh liên kết với đám học sinh cùng chống lại không nộp phí bảo kê, còn ỷ lại có chút thân thủ nhân lúc chúng em sơ ý nên đả thương một số anh em.
Đại ca của Diêu Phong Tử họ nhẹ một tiếng rồi đá một cước ngã Diêu Phong Tử, lạnh lùng nói:
- Diêu Phong Tử, mày đúng là vô dụng, ông đi làm việc, vừa đi qua đây nhìn thấy chúng mày liền lại hỏi xem, không ngờ lại bị đám học sinh làm cho ra thế này. Đây chẳng phải là mất mặt tao sao? Đi, dẫn theo cả đám người bên cạnh tao này nữa, đám học sinh kia ai dám phản kháng thì chém người đó cho tao.
- Hắc Tử, ngươi nói ngươi muốn chém ai vậy?
Sở Thiên đã thu đao về, sớm đã phát hiện ra đại ca của Diêu Phong Tử không ngờ lại là Hắc Tử, là người trước đây bà thím mời tới để đối phó với mình, muốn vu oan hãm hại mình ở quán rượu Vong Ưu. Sau đó mình còn bảo Thường ca bọn họ dạy cho y một trận, rồi cắt tóc y đặt ở bên gối để thị uy, buổi sáng còn đánh cho bốn tên người N. mà y mời tới gần chết đặt ở cửa. Với thủ đoạn như vậy Hắc Tử mới không giúp thím tiếp tục đối phó với mình, đối phó với quán Vong Ưu nữa. Không ngờ một thời gian không gặp, tên Hắc Tử này lại là tên đứng đầu của bọn côn đồ, hơn nữa thuộc hạ Diêu Phong Tử của y lại có thù oán với mình, thế giới này quả thật là quá nhỏ.
Hắc Tử nhìn kỹ lại, hít một hơi khí lạnh, không ngờ lại là Sở Thiên, là người mà trước giờ Hắc Tử vẫn không địch nổi. Tuy Sở Thiên đả thương y, đe dọa y, khiến y phải trả bao nhiêu tiền viện phí cho bốn người N. kia, nhưng y lại không dám hận Sở Thiên. Y biết Sở Thiên là người tà môn có thể cắt tóc y đặt bên gối vào nửa đêm không một tiếng động, hơn nữa mình lại không hề có cảm giác gì, y làm sao mà dám hận chứ? Dám chọc vào hắn sao?
Hắc Tử chớp chớp mắt, đá một cước nữa vào Diêu Phong Tử, rồi quát những thuộc hạ bên cạnh:
- Đánh Diêu Phong Tử đến chết cho tao, Sở huynh đệ mà hắn cũng dám đắc tội, đúng là chán sống rồi.
Diêu Phong Tử không hiểu là có chuyện gì xảy ra, đám thuộc hạ của Hắc Tử cũng không hiểu, nhưng nghe Hắc Tử nói vậy cũng xông lên vây quanh Diêu Phong Tử rồi đánh một trận. Cái gì mà tình cảm huynh đệ, nghĩa khí giang hồ chứ, tất cả đều không có, bọn họ chỉ biết nghe theo lời của Hắc Tử, hơn nữa đánh một người không có bối cảnh gì như Diêu Phong Tử đây, tự nhiên sẽ không nể tình.
Đám học sinh xung quanh đều kinh ngạc đứng xem vở kịch vô cùng kịch tính này. Diêu Phong Tử lúc này lại bị đám anh em của mình đánh như một con chó, quả thực ngoài sự dự đoán của mọi người, trong lòng lại cảm thấy Sở Thiên này càng thần bí hơn.
Lúc này Hắc Tử cười ha hả đi tới phía Sở Thiên nói:
- Sở huynh đệ, quả thực là ngại quá, tên thuộc hạ mới nhận này đã đắc tội với Sở huynh đệ, đại ca như tôi đây thực có lỗi với cậu. Hy vọng Sở huynh đệ bỏ qua cho các anh em một lần. Tôi về sẽ nhất định dùng gia pháp xử lý tên Diêu Phong Tử dám to gan làm loạn này, sau đó tống ra ngoài để hắn biết được rằng đắc tội với Sở huynh đệ là sẽ không có kết cục tốt.
Đám côn đồ đang vây quanh đánh Diêu Phong Tử nghe được những lời này của Hắc Tử thì cho rằng Sở Thiên là một người rất có bối cảnh, trong lòng lại càng hận Diêu Phong Tử, thiếu chút nữa thì khiến cho đại ca đụng phải những người không thể động vào. Tới lúc đó đại ca của họ chết cũng không biết là chết như thế nào nữa, càng nghĩ càng hận, ra tay càng mạnh hơn.
Trong mắt Diêu Phong Tử lộ ra một tia tuyệt vọng, lúc này gã mới biết những người làm lưu manh không bao giờ nói tới chữ tình, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Hắc Tử vì không muốn đắc tội với Sở Thiên mà đánh mình tới chết, quả thực là lạnh lùng.
Sở Thiên thấy đám thuộc hạ kia của Hắc Tử ra tay quá độc ác, Diêu Phong Tử tiếp tục bị đánh nữa e rằng sẽ chết mất, vì vậy thở dài nói:
- Hắc Tử, thả Diêu Phong Tử ra đi, chuyện này dừng ở đây thôi.
Hắc Tử vội vàng gật đầu, liên tục nói được, được, quay lại nói với bọn thuộc hạ:
- Được rồi, không cần phải đánh nữa, chúng mày dẫn Diêu Phong Tử về cho tao.
Đám lưu manh vội dừng tay lại, sao đó kéo Diêu Phong Tử người đầy máu tươi về. Sở Thiên lắc lắc đầu, kiếp lưu manh của Diêu Phong Tử này e rằng đã tới hồi kết, đúng là vòng tuần hoàn nhân quả. Trước đây không biết đã ức hiếp bao nhiêu là học sinh, bây giờ cuối cùng gã cũng bị người ta ức hiếp rồi.
Hắc Tử xoay người tới chỗ Sở Thiên giả bộ thân thiết nói:
- Sở huynh đệ, hôm nay quả thực đã đắc tội rồi, đừng để tôi đây thành một tiểu nhân, để các anh em trong "Phượng Lai các" mở yến tiệc nhận lỗi với Sở huynh đệ.
Sở Thiên lắc lắc đầu, tên Hắc Tử này không phải là người thành thật, bản thân mình cũng chẳng có gì phải nói với y đương nhiên sẽ chẳng đi ăn uống gì, vì vậy mới nói:
- Thôi khỏi, tôi còn có việc phải làm, chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi, hy vọng anh em của Hắc Tử, sau này sẽ không tới trường Thiên Đô này gây chuyện nữa, vùng này do tôi quản.
Tất cả đám học sinh đếu cảm thấy câu nói "do tôi quản" của Sở Thiên rất bá đạo, hoàn toàn có thể đưa lên mười từ vựng đại vân phong của trường Thiên Đô.
[hide]
Diêu Phong Tử’ hiển nhiên không muốn cùng Sở Thiên quá nhiều nói nhảm, hung dữ lớn tiếng doạ người nói câu: “Tiểu tử, cũng dám liên hợp đệ tử không giao phí bảo hộ, ngăn cản huynh đệ chúng ta phát tài, hôm nay lão tử cho ngươi chết không có chỗ chôn, các huynh đệ lên cho ta.” Mười cái bất lương thanh niên như lang như hổ hướng về Sở Thiên nhào tới, mỗi người trên tay đều cầm lấy một chút sáng loáng dao bầu, lộ ra dị thường dọa người, muốn bọn hắn mười mấy người đi khi dễ một cái mười tám tuổi đệ tử, thật sự quá dễ dàng.
Lúc này, cửa trường học bảo vệ hiển nhiên biết rõ nơi đây muốn phát sinh cái gì đại sự, bề bộn đi ra nhìn xem, đều muốn cùng thường ngày xua đuổi những cái... Kia tên côn đồ khi dễ đệ tử, lại phát hiện hôm nay có chút bất đồng, toàn bộ đều cầm lấy sáng loáng dao bầu gia hỏa, bảo vệ vừa mở miệng nói chuyện: “Các ngươi là người nào, dám ở trường học nháo sự?” Tiếng nói vừa mới nói xong, đã bị một cái ‘Diêu Phong Tử’ quạt hai cái cái tát, ‘Diêu Phong Tử’ hôm nay mượn tới lão đại nhiều người như vậy, tự nhiên muốn đem tất cả cái chym đều ra, bảo vệ bị đánh về sau, thức thời tranh thủ thời gian quay về trong trường học đi, đương nhiên, cũng quên báo cảnh sát, trước mắt đám người kia không phải mình trêu chọc được rất tốt đấy, dù sao mình cũng đã làm một chút sự tình rồi, không thể không ngăn đón, chẳng qua là không có ngăn lại.
Sở Thiên nhìn xem dần dần tới gần mười cái bất lương thanh niên, còn có vài chục thanh dao bầu, cảm giác thật là có chút phiền toái, bỗng nhiên giật mình, nhớ tới kêu Hồng đao, vì vậy bên cạnh tung người về phía trước trước mặt bất lương phóng đi, bên cạnh trong nội tâm thấp niệm: Thời gian, kêu hồng chiến đao đã rơi vào tay phải, chung quanh đệ tử chứng kiến Sở Thiên chủ động đón những cái... Kia bất lương thanh niên dao bầu phóng đi, trong nội tâm đều ngắt đem mồ hôi, thậm chí có những người này đã tại tưởng tượng Sở Thiên đầy người máu tươi hình dạng.
Xông vào phía trước mấy cái bất lương thanh niên đều phát hiện Sở Thiên không biết lúc nào nhiều hơn đem dao bầu, vung hướng chính mình, những cái... Kia bất lương thanh niên vừa nhìn Sở Thiên dao bầu đều nở nụ cười, không chỉ có so với chính mình ngắn, thoạt nhìn còn rất không có sáng bóng, rất không sắc bén, Diêu Phong Tử dữ tợn lấy hô: “Tiểu tử, có bản lĩnh giết qua đến cùng ta solo à?” Hiển nhiên Diêu Phong Tử cảm giác mình dị thường an toàn cùng có phần thắng.
Sở Thiên chẳng muốn tiếp tục nói chuyện, bởi vì hắn biết rõ, tại một cái báo thù mãnh liệt kẻ điên trong nội tâm, hết thảy đạo lý chỉ biết bị hắn vặn vẹo cũng chà đạp tại trên chân, trước mắt chủ yếu đúng đánh bại vây tới mười mấy người, Sở Thiên có chút làm cho bên trên hai phần công lực, cả người trở nên phiêu dật bình tĩnh, cầm tại Sở Thiên trong tay kêu Hồng đao nhưng là có một loại nóng bỏng khí thế phát ra, vây công mọi người ngừng một chút, lập tức lại từ từ thu nhỏ lại vòng vây, Sở Thiên hướng cách mình gần nhất mấy người gật gật đầu, con mắt có miệt thị, mấy người kia đã bị kích thích, hét lớn một tiếng, ba cái dao bầu ngay ngắn hướng thượng trung hạ ba đường chém tới đây, Sở Thiên thân hình cực nhanh, hiện lên công kích của bọn hắn, di động đến bọn hắn bên, tay trái chém nhẹ nhàng một vòng, ba cái cầm trong tay dao bầu bất lương thanh niên đột nhiên phát hiện dao bầu đã không bị chính mình đã khống chế, ‘đương đương đương’ vài tiếng, tất cả đều rớt xuống, tập trung nhìn vào, tay phải đã bị chém trúng, huyết đang lưu hoan khoái, bọn hắn lập tức kịp phản ứng, đồng thời cảm giác được đau đớn toàn tâm, gấp hướng đằng sau rút đi.
Sở Thiên sau lưng thừa cơ công tới đây hai người, bộ dáng cực kỳ hung ác, Sở Thiên không chút nào quay đầu lại, cúi đầu nằm rạp người, trong tay kêu Hồng đao vô thanh vô tức chuẩn xác nhẹ đâm vào bọn họ xương tỳ bà lên, ‘đương đương’ hai tiếng, hai vị đại hán dao bầu rơi xuống đất, máu tươi của bọn hắn đem vạt áo đỏ thẫm thật lớn một mảnh, Sở Thiên cũng thật không ngờ, chính mình hai phần công lực làm cho nảy sinh cái thanh này thượng cổ chiến đao, thậm chí có năm phần công lực hiệu quả, xem ra cái này thượng cổ chiến đao thật đúng là cường hãn.
Những người khác nhìn thấy Sở Thiên như thế hung ác, trong nội tâm nhất kinh hãi, trên mặt lộ ra khiếp đảm biểu lộ, nhưng thời buổi này, bảo trụ lưu manh bát cơm chủ yếu nhất một cái là muốn dốc sức liều mạng, vì vậy, sáu người dứt khoát trực tiếp xông lại theo sáu cái góc độ bổ về phía Sở Thiên, Sở Thiên đem đao trong tay khi bọn hắn vây kín lúc trước nhanh chóng quăng đi ra ngoài, sống dao đập nện ở chánh diện hai người lồng ngực, sau đó Sở Thiên một cái bước xa đi lên, tiếp được bọn hắn muốn hạ xuống hai thanh dao bầu, hướng phía sau quăng đi ra ngoài, đằng sau xông lại người hoàn toàn không có phòng bị, bả vai trong nháy mắt bị chặt đao vòng qua vòng lại chém trúng, kêu thảm hướng về sau trở mình đi. Lúc này, Sở Thiên đã trở tay theo chính diện tiếp được thượng cổ chiến đao kêu Hồng đao, hướng hai bên nhẹ nhàng đâm đi ra ngoài, tả hữu xông lại hai người dao bầu đã rời Sở Thiên chỉ có mấy cm khoảng cách, nhưng Sở Thiên kêu Hồng đao thế lại đánh trúng vào dưới nách ta của bọn hắn, cho nên bọn họ cũng không cam lòng nhìn xem không cách nào chém đi xuống dao bầu, cánh tay chậm rãi mềm nhũn xuống dưới.
Diêu Phong Tử sắc mặt trở nên càng thêm khó coi rồi, hắn như thế nào cũng thật không ngờ Sở Thiên thật không ngờ cường hãn, đúng một cái như thế nhân vật lợi hại, mới mấy cái đối mặt, liền bị thương mười cái huynh đệ, tiếp tục như vậy nữa, cái này mười cái huynh đệ sớm muộn Game Over, vậy không tốt lắm hướng lão đại dặn dò, nhưng bây giờ đúng đâm lao phải theo lao, đánh thì đánh bất quá, không đánh, trên mặt thật sự thật mất mặt, kỳ thật cái này hỏa bọn côn đồ trong nội tâm cũng có thoái ý, tuy nhiên thời buổi này bảo trụ bát cơm cần dốc sức liều mạng, nhưng có đôi khi mệnh hay là so bát cơm trọng yếu.
Diêu Phong Tử đang tại thế khó xử chi tế, một tiếng gào to truyền đến: “Diêu Phong Tử, sự tình còn không có làm thỏa đáng sao?”
Diêu Phong Tử cùng chúng lưu manh quay đầu lại nhìn lại, trên mặt lập tức chất đầy dáng tươi cười, thật sự là trời không tuyệt đường người a..., Diêu Phong Tử hấp tấp nghênh đón tiếp lấy, cười theo nói: “Lão đại, làm sao ngươi tới? Ta cùng các huynh đệ đang tại nơi đây làm việc, không nghĩ tới gặp phải chút ít phiền toái, nơi này có một học sinh liên hợp mặt khác đệ tử cùng một chỗ chống lại giao phí bảo hộ, còn ỷ có vài phần thân thủ, thừa dịp chúng ta chủ quan, đem một vài huynh đệ bị thương.”
Diêu Phong Tử lão đại hừ nhẹ một tiếng, một cước đá ngả lăn ‘Diêu Phong Tử’, lạnh lùng nói: “Diêu Phong Tử, ngươi con mẹ nó thật vô dụng, lão tử đi làm việc, vừa vặn đi qua nơi này, nhìn thấy ngươi đám bọn họ tại, cứ tới đây hỏi một chút, không nghĩ tới bị một ít học sinh biến thành như vậy, đây không phải ném ta mặt sao? Đi, mang ta lên bên người những người này, những học sinh kia ai dám phản kháng liền cho ta chém ai.”
“Hắc Tử, ngươi nói, ngươi muốn chém ai?” Sở Thiên sớm đã hảo hảo thu về đao, sớm đã phát hiện Diêu Phong Tử lão đại dĩ nhiên là Hắc Tử, trước kia thím mời đến đối phó chính mình, tại Vong Ưu tửu quán đều muốn vu oan hãm hại chính mình Hắc Tử, về sau chính mình còn gọi Thường ca mấy người bọn hắn dạy dỗ hắn một trận, cũng cắt tóc của hắn đặt ở bên gối thị uy, buổi sáng còn đem hắn mời tới bốn cái người Nhật Bản đánh chính là hấp hối đặt ở cửa ra vào, tại thủ đoạn như vậy xuống, Hắc Tử mới không có giúp đỡ thím tiếp tục đối với giao chính mình, đối phó Vong Ưu tửu quán, không thể tưởng được, một ít thời gian không thấy, cái này Hắc Tử vậy mà làm lưu manh đầu, hơn nữa thủ hạ của hắn Diêu Phong Tử lại cùng chính mình đã có ăn tết, cái thế giới này thật sự quá nhỏ.
Hắc Tử định nhãn nhìn kỹ, hút miệng khí lạnh, dĩ nhiên là Sở Thiên, Hắc Tử luôn luôn đều là không có xương cốt chi nhân, Sở Thiên tuy nhiên đả thương hắn, đe dọa hắn, còn lại để cho hắn là bốn cái người Nhật Bản thanh toán không ít tiền thuốc men, nhưng hắn đã không dám hận Sở Thiên rồi, biết rõ Sở Thiên là một tà môn chi nhân, có thể nửa đêm vô thanh vô tức đem tóc mình cắt bỏ đặt ở bên gối người, mà chính mình không hề hay biết, hắn làm sao dám hận? Dám trêu chọc đâu này?
Hắc Tử chớp mắt, lần nữa một cước đá ngả lăn ‘Diêu Phong Tử’, trong miệng đối với bên người chính là thủ hạ hô: “Đem Diêu Phong Tử cho ta đánh cho đến chết, Sở huynh đệ vậy mà cũng dám đắc tội, thật sự là chán sống.”
Diêu Phong Tử không rõ chuyện gì xảy ra tình, Hắc Tử chính là thủ hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe đến Hắc Tử lời mà nói..., hay là vọt lên đi, vây quanh Diêu Phong Tử một trận điên cuồng đánh, cái gì tình nghĩa huynh đệ, cái gì nghĩa khí giang hồ, đều hoàn toàn đã không có, bọn hắn chỉ biết là tuân theo Hắc Tử phân phó, hơn nữa đánh chính là đúng Diêu Phong Tử như vậy không có bối cảnh gì hậu trường người, tự nhiên thủ hạ sẽ không lưu tình.
Chung quanh vây xem đệ tử đều kinh ngạc nhìn tình cảnh cực kỳ có hi vọng kịch tính, ‘Diêu Phong Tử’ bây giờ lại bị huynh đệ của mình đánh chó giống nhau quần ẩu, thật sự ngoài dự đoán mọi người, trong nội tâm không khỏi đối với Sở Thiên lại thêm vài phần cảm giác thần bí.
Lúc này, Hắc Tử cười hắc hắc, hướng về Sở Thiên đã đi tới, cười theo nói: “Sở huynh đệ, thật sự không có ý tứ, phía dưới cái này mới thu huynh đệ đắc tội Sở huynh đệ, ta đây cái lão đại thật sự thực xin lỗi ngươi, vạn mong Sở huynh đệ tha thứ huynh đệ một lần, ta trở về nhất định gia pháp xử trí cái này cả gan làm loạn Diêu Phong Tử, sau đó đuổi hắn đi ra ngoài, cho hắn biết, đắc tội Sở huynh đệ là không có có kết cục tốt đấy.”
Vây quanh Diêu Phong Tử đánh chính là chúng lưu manh nghe được Hắc Tử lời mà nói..., cho rằng Sở Thiên đúng cắt có bối cảnh có hậu đài người, trong nội tâm đối với Diêu Phong Tử lập tức sinh ra oán hận, con bà nó, thiếu chút nữa hại bọn ông mày đây trêu chọc phải khó được chết già chủ, đến lúc đó bọn ông mày đây chết cũng không biết chết như thế nào, càng nghĩ càng hận, khi ra tay càng là hung ác rồi.
Diêu Phong Tử trong mắt toát ra một tia tuyệt vọng, hắn hiện tại mới biết được, làm lưu manh mọi người là không có có tình có thể giảng, chỉ có vĩnh hằng lợi ích, Hắc Tử vì không đắc tội Sở Thiên, vậy mà liều mạng chỉnh mình, thật sự trái tim băng giá.
Sở Thiên nhìn thấy Hắc Tử đám người kia ra tay quá độc ác, Diêu Phong Tử lại bị đánh tiếp, chỉ sợ cũng cũng bị đánh chết, vì vậy thở dài, nói: “Hắc Tử, đem Diêu Phong Tử thả a, chuyện này liền dừng ở đây a.”
Hắc Tử bề bộn gật đầu, không ngớt lời đã nói, quay đầu hướng thủ hạ nói: “Tốt rồi, không nên đánh tiếp rồi, các ngươi đem Diêu Phong Tử cho ta mang về.”
Chúng lưu manh bề bộn dừng tay, sau đó xoa lấy mặt mũi tràn đầy máu tươi Diêu Phong Tử, Sở Thiên lắc đầu, cái này Diêu Phong Tử lưu manh kiếp sống chỉ sợ cũng chấm dứt, thật sự là nhân quả tuần hoàn, trước kia không biết khi dễ nhiều ít đệ tử, hiện tại rốt cục bị người một nhà khi dễ.
Hắc Tử xoay người, tới đây cùng Sở Thiên lôi kéo làm quen, nói: “Sở huynh đệ, hôm nay thật sự đắc tội, nếu không lại để cho Hắc Tử làm Tiểu Đông, lại để cho huynh đệ ‘Phượng Lai các’ thiết yến cho Sở huynh đệ chịu nhận lỗi?”
Sở Thiên lắc đầu, cái này Hắc Tử không phải cái thành thật chi nhân, chính mình cùng hắn cũng không có chuyện gì để nói đấy, tự nhiên sẽ không đi ăn cái gì cơm, vì vậy nhàn nhạt nói: “Không được, ta còn có chuyện muốn đi làm, sự tình hôm nay đi ra đây là chi a, vạn mong Hắc Tử huynh đệ người về sau không nên lại đến Thiên Đô trung học nháo sự, vùng này, ta quản.”
Tất cả vây xem đệ tử đều cảm thấy Sở Thiên ‘ta quản’ ba chữ kia đúng như thế suất khí bá đạo, hoàn toàn có thể bên trên Thiên Đô trung học thập đại phong vân từ ngữ
[/hide]