Hắc Tử đương nhiên là không tiếc gì phí bảo kê ở địa bàn vừa nhỏ bé chật hẹp như trường Thiên Đô này, lúc này thấy Sở Thiên không truy cứu thì vô cùng mừng rỡ, trên mặt mang theo nét vô cùng cung kính nói:
- Được, được, sau này tuyệt đối sẽ không tới trường Thiên Đô này gây chuyện nữa, những bọn khác mà tới tôi cũng diệt bọn họ giúp Sở huynh đệ.
Rồi y quay đầu lại nói với bọn thuộc hạ:
- Các ngươi nghe thấy Sở huynh đệ nói gì chưa?
Cả đám lưu manh vội vàng trả lời:
- Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, sau này tuyệt đối không tới trường Thiên Đô gây chuyện nữa.
Đám học sinh vây quanh nghe được vậy trên mặt ai cũng hớn hở, quá tốt rồi, sau này trường Trung học Thiên Đô thực sự bình an rồi.
Hắc Tử cười hài lòng, lại nhìn Sở Thiên một cái như đang chờ đợi Sở Thiên căn dặn gì đó.
Sở Thiên mỉm cười, biết là phải nể mặt Hắc Tử liền nói:
- Hắc Tử, vậy thì cảm ơn anh nhé, anh dẫn các anh em của anh về trước đi, hôm nào có dịp mời anh đi uống trà.
Hắc Tử lộ vẻ vô cùng vui mừng gật đầu rồi dẫn theo đám đàn em và cả Diêu Phong Tử người đầy máu me nhanh chóng rút lui.
Sở Thiên cũng nhanh chóng rời đi trong tiếng tung hô khen thưởng của đám học sinh xung quanh, nếu không đợi chút nữa bọn Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý quấn đến lại phải nghe những lời nịnh nọt của bọn chúng. Sở Thiên thậm chí còn biết được ngày mai mình sẽ trở thành chủ đề nóng hổi nhất của trường, Sở Thiên thầm nghĩ, nổi tiếng thực ra cũng là một chuyện nhàm chán đến thống khổ.
Sở Thiên đang muốn quay về Vong Ưu tửu quán thì chợt nhớ tới tối nay chị Mị và Lâm Ngọc Đình đi mua sắm phải tới khoảng 10 giờ mới về. Vì vậy hắn thu bước lại, về Vong Ưu tửu quán sớm như vậy cũng chán, đột nhiên tay phải sờ thấy hai tờ phiếu miễn phí ăn cơm tại "Túy Giang Nam"
Vốn dĩ vẫn nhét trong ngăn bàn dưới bục giảng, buổi chiều vô tình bỏ ra xem phát hiện sắp hết hạn rồi vì vậy mới đút vào túi, xem ra hôm nay tới thẳng "Túy Giang Nam" thưởng thức các món ăn ở đó để giết thời gian vậy.
Sở Thiên nghĩ là làm. Hắn đón một chiếc xe rồi đi thẳng tới "Túy Giang Nam". Bác tài tò mò nhìn tên nam sinh này vài cái, trong lòng thầm nghĩ, học sinh thời buổi này quả thật là nhiều tiền, vừa đi taxi lại tới "Túy Giang Nam" ăn cơm. Nghe nói các món ăn ở "Túy Giang Nam" không tồi, chỉ có điều rất đắt, không phải người bình thường có thể tới đó được. Bản thân mình lái taxi cũng mười mấy năm nhưng vẫn chưa tới đó ăn cơm bao giờ, thật sự là bi ai.
Sở Thiên vừa xuống xe bước vào đại sảnh, phát hiện đại sảnh có không ít người đang ngồi nói chuyện gẫu, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sở Thiên bước chân lên cầu thang phát hiện trên tường có khắc một bài thơ, vì vậy dừng lại nhìn thật kỹ.
Lan tẫn lạc
Bình thượng ám hồng tiêu.
Mộng giang nam mai thục nhật, dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu.
Nhân ngữ dịch biên kiều
(Tàn nến rắc/Nhòa cảnh ở bình phong/Mộng thấy Giang Nam mơ chín cả/Rì rào mưa tối sáo bên song/Cầu trạm tiếng người đông. Nguồn truyện:
Sở Thiên thầm thở dài, quả nhiên cũng có cảnh ý, vì vậy càng chờ đợi những món ăn ngon của Túy Giang Nam. Hắn sờ 2 tờ phiếu miễn phí trong túi trong lòng có chút không yên. Không biết bỏ cái này ra thì đổi được những món ăn gì đây? Hay là ăn món gì cũng được? Sở Thiên vừa nghĩ vừa đi lên lầu, không ngờ lại không còn chỗ. Sở Thiên có chút chán nản, bây giờ mới biết những người ở dưới lầu nói chuyện gẫu kia là vì đang chờ chỗ ngồi. Sở Thiên nhìn qua một lượt, quả thực là không can tâm mà rời đi, vì vậy định đi xuống dưới lầu chờ chỗ ngồi, thì đúng lúc nghe tiếng gọi:
- Này em ơi!
Sở Thiên hoàn toàn không cảm thấy rằng người gọi "em ơi" kia là đang gọi mình, vẫn rời bước chân đi xuống lầu như cũ, lúc này một cô gái đuổi tới kéo Sở Thiên lại nói:
- Em trai, sao càng gọi em càng bỏ đi vậy?
Sở Thiên lúc này mới phản ứng, không ngờ mình lại là "em ơi" kia, quay đầu lại nhìn cô gái kéo mình, không khỏi nở nụ cười, thì ra là y tá Tân Nhu của bệnh vện Đông Phương. Ông Vương mù chính là được cô ấy chăm sóc mà yên tâm ra đi, vì vậy Sở Thiên cũng vui mừng trả lời:
- Chị Tân Nhu, thật ngại quá đã không kịp trả lời là chị gọi em là "em trai", em đã 18 tuổi rồi.
Y tá Tân Nhu phì cười, hôm nay chắc chắn cô đã bỏ công ra trang điểm, trông quyến rũ hơn rất nhiều, cô nói:
- Dù sao em cũng ít tuổi hơn chị, hơn nữa chị đâu có biết tên em, không gọi là em thì gọi là gì chứ?
Sở Thiên vỗ vỗ đầu có vẻ ngượng ngùng nói:
- Chị Tân Nhu, thật ngại quá, quên nói tên với chị, em tên là Sở Thiên.
Y tá Tân Nhu gật gật đầu, nhìn cậu em cũng chưa thân thiết lắm nói:
- Được rồi, em Sở Thiên, sao em tới đây có một mình, người nhà em không đi cùng tới sao?
Trong ấn tượng của y tá Tân Nhu thì Sở Thiên chắc là con cháu của gia đình giàu có, nếu không tự nhiên sẽ không bỏ một số tiền 15.000 ra đưa cho ông Vương mù không quen không biết này. Hơn nữa lại không để lại tên tuổi, cho nên cô rất có ấn tượng với Sở Thiên, vừa thấy Sở Thiên đi lên đã nhận ra ngay và tới chào hỏi hắn.
Sở Thiên cười cười, người nhà sao? Thực sự không biết trả lời câu hỏi của cô y tá Tân Nhu này thế nào nữa, đột nhiên nghĩ tới hai người bình thường vẫn ở cùng mình là chị Mị và Lâm Ngọc Đình rồi nói:
- Người nhà em đều đi mua sắm hết rồi, em ở nhà buồn quá nên tới đây ăn cơm, kết quả phát hiện không còn chỗ nữa, e rằng phải đợi tới cả gần tiếng nữa chứ.
Y tá Tân Nhu bộ dạng bừng tỉnh sau đó vỗ Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, nếu em không chê, thì em tới ăn cùng bọn chị đi, bọn chị cũng vừa mới có chỗ ngồi, bây giờ ít nhất em cũng phải đợi cả tiếng mới có chỗ ngồi.
Sở Thiên có chút không hiểu hỏi:
- Bọn chị sao?
Mặt y tá Tân Nhu hơi đỏ lên ngượng ngùng nói:
- Hôm nay chị tới đây ăn cơm cùng bạn trai chị, anh ấy đang ngồi ở bên kia, tới cùng ăn với bọn chị đi.
Hành động giúp đỡ ông Vương mù của Sở Thiên làm cho Tân Nhu rất có cảm tình, cho nên mới không để ý tới thế giới riêng tư của hai người của mình mà mời Sở Thiên tới ngồi cùng bàn.
Sở Thiên đương nhiên cũng cảm thấy hơi ngại, vì vậy từ chối nói:
- Chị Tân Nhu, hay là thôi đi, đỡ làm phiền tới hai người, em xuống lầu chờ vậy.
Tân Nhu lúc này có hơi bá đạo, khoác tay Sở Thiên nói:
- Nói cái gì mà làm phiền với không phiền chứ, đi, đi cùng chị qua đó đi, bàn của bọn chị rộng thêm em nữa thì có sao chứ.
Tân Nhu vừa nói vừa kéo Sở Thiên cùng đi tới chiếc bàn phía xa kia.
Sở Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo, trong lòng nghĩ, cùng lắm thì mình ăn nhanh rồi chuồn nhanh.
Một chiếc bàn 4 người bên cạnh cửa sổ, bạn trai của Tân Nhu hiển nhiên là rất kinh ngạc khi Tân Nhu dẫn theo một cậu học sinh tới liền vội vàng hỏi:
- Tân Nhu, cậu ta là ai vậy?
Tân Nhu ngồi xuống ghế cạnh chỗ bạn trai cô rồi ấn Sở Thiên ngồi sang phía đối diện,sau đó mới nói:
- Cậu ấy là em Sở Thiên của em, đúng lúc tới đây ăn cơm nhưng không còn chỗ ngồi, người đợi thì quá nhiều, cho nên em dẫn cậu ấy tới đây ngồi ăn chung, anh không ngại chứ?
Bạn trai Tân Nhu nhìn kỹ Sở Thiên một lát, nhìn bộ dạng Sở Thiên như vậy chắc kém Tân Nhu một vài tuổi, trong lòng cũng hơi thả lỏng ra.
[hide]
Hắc Tử tự nhiên không có thèm Thiên Đô trung học cái này nơi chật hẹp nhỏ bé địa bàn, phí bảo hộ, giờ phút này nhìn thấy Sở Thiên sẽ không truy cứu mình đã là vạn phần cao hứng, mang trên mặt vô cùng cung kính nói: “Tốt, tốt, về sau tuyệt đối sẽ không lại đến Thiên Đô trung học nháo sự tình, những người khác dám đến, ta cũng giúp đỡ Sở huynh đệ chặt bọn hắn.” Quay đầu lại rồi hướng thủ hạ của mình nói: “Các ngươi nghe được Sở huynh đệ mà nói không có?”
Chúng lưu manh bề bộn đáp ứng nói: “Đã nghe được, đã nghe được, về sau tuyệt đối không đến Thiên Đô trung học nháo sự.”
Chung quanh vây xem đệ tử trên mặt lần nữa cho thấy dị thường cao hứng, thật tốt quá, về sau Thiên Đô trung học liền thật sự thái bình.
Hắc Tử cười cười hài lòng, lại nhìn xem Sở Thiên, giống như đang đợi Sở Thiên phân phó.
Sở Thiên mỉm cười, biết rõ cấp cho Hắc Tử chút mặt mũi, nói: “Hắc Tử, vậy cám ơn ngươi rồi, ngươi mang chúng huynh đệ trở về đi, hôm nào có cơ hội ta sẽ tìm ngươi uống trà.”
Hắc Tử mặt mũi tràn đầy tươi cười gật đầu, mang theo một đám huynh đệ, còn có mặt mũi tràn đầy máu tươi ‘Diêu Phong Tử’ nhanh chóng rút lui.
Sở Thiên ở chung quanh các học sinh tiếng than thở trong rất nhanh rời đi, đợi chút nữa bị Tào Hoa Vũ cùng Ngô Ngân Quý bọn hắn quấn lên vừa muốn nghe bọn hắn nghìn lần không thay đổi nịnh nọt chi lời nói, Sở Thiên thậm chí đã dự liệu được chính mình ngày mai lại sẽ như thế nào trở thành các học sinh đứng đầu chủ đề, Sở Thiên thầm nghĩ, danh tiếng ra hết, thật sự cũng là kiện nhàm chán lại thống khổ sự tình.
Sở Thiên đang muốn quay về Vong Ưu tửu quán, chợt nhớ tới đêm nay Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình đi dạo phố mua sắm, muốn tầm mười giờ mới vừa về, vì vậy dừng bước chân, sớm như vậy quay về Vong Ưu tửu quán cũng có chút nhàm chán, bỗng nhiên tay phải sờ đến trong túi áo trước kia Tào ba ba đưa cho chính mình hai tờ ‘Túy Giang Nam’ dùng cơm miễn phí khoán, vốn một mực nhét tại dưới giảng đài trước mặt trong ngăn kéo, buổi chiều trong lúc vô tình rút ra nhìn mấy lần, phát hiện sắp quá thời hạn rồi, vì vậy bắt bọn nó để vào túi. Xem ra hôm nay hay là trực tiếp đi ‘Túy Giang Nam’ hưởng thụ hưởng thụ món ngon đến giết thời gian tốt rồi.
Sở Thiên nghĩ đến là làm, ngăn cản bộ phận xe, trực tiếp hướng ‘Túy Giang Nam’ đi. Lái xe tò mò nhìn mấy lần học sinh này bộ dáng Sở Thiên, trong nội tâm thầm nghĩ thời buổi này đệ tử thật sự có tiền, lại đánh chính là lại đi ‘Túy Giang Nam’ ăn cơm, nghe nói ‘Túy Giang Nam’ đồ ăn hay là rất không tệ, chẳng qua là cũng rất đắt đỏ, không phải người bình thường có thể tiêu phí nảy sinh đấy, mình mở vài chục năm xe taxi cũng còn không có đi chỗ đó ăn cơm xong đâu rồi, thật sự là bi ai.
Sở Thiên vừa xuống xe, tiến vào đại sảnh, phát hiện đại sảnh có không ít người đang ngồi lấy nói chuyện phiếm, trong nội tâm có vài phần kỳ quái, Sở Thiên nhấc chân lên lầu, phát hiện bên cạnh bên cạnh trên vách tường điêu khắc nhất đầu từ, vì vậy ngừng lại nhìn kỹ:
Lan tẫn rơi, bình bên trên đỏ sậm tiêu. Mộng Giang Nam mai quen thuộc ngày, đêm thuyền thổi sáo mưa rền vang. Tiếng người dịch trạm bên cạnh kiều.
Sở Thiên thầm than quả nhiên có vài phần ý cảnh, vì vậy đối với Túy Giang Nam mỹ thực càng là nhiều hơn vài phần bức thiết, vuốt trong túi áo hai tờ miễn phí khoán, trong nội tâm đã có vài phần bất an, không biết cầm cái này đi ra ngoài có thể đổi cái gì tốt ăn đâu này? Hay là cái gì cũng có thể ăn đâu này? Sở Thiên vừa nghĩ bên cạnh lầu rồi, không nghĩ tới, vậy mà không có chỗ ngồi trống rồi, Sở Thiên đã có vài phần phiền muộn, hiện tại mới biết được dưới lầu những người kia không phải tại nói chuyện phiếm, mà là đang đợi vị trí, Sở Thiên nhìn quét một phen, thật sự không cam lòng như vậy rời đi, vì vậy chuẩn bị đi dưới lầu đại sảnh đợi vị trí, đúng vào lúc này, một tiếng kiều hô: “Tiểu dd, tiểu dd.”
Sở Thiên hoàn toàn không có cảm thấy cái kia ‘tiểu dd’ là ở gọi mình, vẫn như cũ chuyển bước đi xuống lầu, lúc này thời điểm, một cái nữ tử đuổi theo, giữ chặt Sở Thiên nói: “Tiểu dd, như thế nào càng hô ngươi càng chạy à?”
Sở Thiên cái này mới phản ứng tới, chính mình dĩ nhiên là ‘tiểu dd’, quay đầu lại xem lôi kéo chính mình nữ tử, không khỏi nở nụ cười, dĩ nhiên là Đông Phương bệnh viện Tân Nhu hộ sĩ, Vương mù lòa chính là tại Chiếu cố cho nàng hạ an tâm ra đi đấy, vì vậy Sở Thiên cũng cao hứng trả lời: “Tân Nhu tỷ tỷ, thật sự không có ý tứ, không có kịp phản ứng là ngươi đang bảo ta tiểu dd a..., ta đều mười tám tuổi rồi.”
Tân Nhu hộ sĩ ‘PHỐC’ cười cười, hôm nay hiển nhiên là một phen tỉ mỉ cách ăn mặc qua đấy, lộ ra có vài phần quyến rũ động lòng người, nói: “Dù sao ngươi so tỷ tỷ nhỏ, hơn nữa ta lại không biết ngươi danh tự, không gọi ngươi tiểu dd tên gì à?”
Sở Thiên vỗ vỗ đầu của mình, có chút ngượng ngùng nói: “Tân Nhu tỷ tỷ, thật sự không có ý tứ, quên nói cho ngươi biết, ta là Sở Thiên.”
Tân Nhu hộ sĩ gật gật đầu, nhìn xem cái này còn không phải rất thành thục tiểu dd nói: “Được rồi, Sở Thiên đệ đệ, ngươi như thế nào một người tới nơi này, người nhà ngươi không có cùng ngươi tới sao?” Tại Tân Nhu hộ sĩ trong ấn tượng, Sở Thiên hẳn là cái nhà giàu đệ tử, nếu không sẽ không theo liền xuất ra một vạn nguyên cho vô thân vô cố Vương mù lòa, nhưng lại không để lại tên, cho nên hắn mới đúng Sở Thiên ấn tượng tương đối sâu khắc, vừa thấy được Sở Thiên đi lên liền nhận ra, cũng tới đây cùng hắn chào hỏi.
Sở Thiên cười cười, gia nhân? Có chút không biết như thế nào trả lời Tân Nhu hộ sĩ lời mà nói..., chợt nhớ tới ngày thường chung đụng Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình, nói: “Gia nhân đều đi mua sắm dạo phố rồi, ta thật sự nhàm chán, đành phải tới đây nơi đây ăn cơm, kết quả lại phát hiện không có chỗ ngồi trống, chỉ sợ phải đợi bên trên hơn nửa giờ rồi.”
Tân Nhu hộ sĩ bừng tỉnh đại ngộ bộ dạng, sau đó vỗ Sở Thiên nói: “Sở Thiên đệ đệ, nếu như ngươi không chê, ngươi liền theo chúng ta cùng một chỗ ăn được rồi, chúng ta cũng là vừa mới đến phiên vị trí, ngươi hiện tại tối thiểu phải đợi cá biệt tiếng đồng hồ mới có thể có cái bàn cho ngươi.”
Sở Thiên có chút không hiểu hỏi: “Các ngươi?”
Tân Nhu hộ sĩ mặt có chút đỏ lên, mang một ít ngượng ngùng, nói: “Hôm nay cùng bạn trai tới dùng cơm, hắn đang ở đó bên cạnh cái bàn đâu rồi, tới đây cùng một chỗ ăn đi.” Tân Nhu rõ ràng đối với Sở Thiên trợ giúp Vương mù lòa cử động tràn ngập hảo cảm, cho nên mới rất kiêng kị chính mình hai người thế giới, mời Sở Thiên cùng một chỗ liều cái bàn.
Sở Thiên hiển nhiên cũng cảm giác được vài phần không có ý tứ, vì vậy từ chối nói: “Tân Nhu tỷ tỷ, hay là không được, miễn cho quấy rầy các ngươi, ta còn là dưới lầu đợi chút đi.”
Tân Nhu lúc này thời điểm nhiều hơn vài phần bá đạo, dắt Sở Thiên cánh tay nói: “Nói cái gì quấy rầy hay không lời mà nói..., đi, cùng tỷ tỷ đi, chúng ta cái bàn lớn, không kém ngươi một cái.” Tân Nhu vừa nói vừa lôi kéo Sở Thiên hướng cách đó không xa cái bàn đi đến.
Sở Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ, cùng lắm thì chính mình nhanh lên ăn, sau đó nhanh lên đi.
Ở cạnh bên trong cửa sổ bốn người cái bàn ở bên trong, Tân Nhu bạn trai hiển nhiên rất kinh ngạc Tân Nhu kéo về một đệ tử bộ dáng cách ăn mặc người, vội hỏi: “Tân Nhu, hắn là ai à?”
Tân Nhu ngồi ở bạn trai nàng bên người, đem Sở Thiên đặt tại đối diện với của mình, sau đó mới mở miệng nói: “Hắn là của ta Sở Thiên đệ đệ, vừa vặn tới dùng cơm, không có chỗ ngồi trống rồi, đợi người thật sự quá nhiều, cho nên ta kéo hắn tới đây cùng nhau ăn cơm, ngươi sẽ không để tâm chứ?”
Tân Nhu bạn trai kỹ càng đánh giá Sở Thiên một hồi, xem Sở Thiên bộ dạng so Tân Nhu còn nhỏ bên trên như vậy một hai tuổi, trong nội tâm cuối cùng hơi chút buông lỏng
[/hide]