Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh có chút không tin, thanh toán khi nào vậy? Nhưng sự khôn ngoan của một kế toán của Hoàng Vạn Thịnh trỗi dậy nên y thấp giọng nói:
- Tân Nhu, nếu đã thanh toán rồi thì chúng ta đi thôi, mau tới đón em trai em.
Hiển nhiên là Hoàng Vạn Thịnh cho rằng người phục vụ đó nhầm nên muốn lợi dụng.
Tân Nhu lắc đầu kiên quyết nói:
- Chưa làm rõ sao có thể đi được chứ? Chẳng may người phục vụ nhầm thì chẳng phải họ thảm rồi sao.
Không chỉ có Sở Thiên sửng sốt, người phục vụ cũng ngẩn người ra, không ngờ Tân Nhu lại là một người biết nghĩ cho người khác đến vậy. Sở Thiên vì vậy mới mở miệng nói:
- Chị Tân Nhu, là em thanh toán hóa đơn này đấy, chị mau đi giải quyết sự việc đi.
Tân Nhu nhìn Sở Thiên vừa cảm kích vừa áy náy nói:
- Sở Thiên, lại phải để em tốn kém rồi, để lại số điện thoại cho chị đi, hôm khác chị mời em, chị có việc phải đi trước đây.
Hoàng Vạn Thịnh có chút hối hận vì vừa rồi không ăn uống nhiệt tình.
Sở Thiên nhìn hai người Tân Nhu định đứng dậy chuẩn bị đi, làm vẻ vô ý, cố tình hỏi:
- Chị Tân Nhu, chị họ gì?
Tân Nhu sửng sốt một lát rồi cũng nói:
- Sở Thiên, chị họ Diêu, tên Tân Nhu, hẹn hôm khác gặp lại.
Nhà hàng Phượng Lai Các nằm trên một con phố vắng vẻ ở khu Đông, nhà hàng Phượng Lai Các có một nửa cổ phần của Hắc Tử, kinh doanh chủ yếu là lẩu chó, lẩu gà và một ít đồ ăn nhanh. Tới đây ăn cơm đều là những người làm công ở xung quanh và một số bọn côn đồ, giá rẻ lại thực dụng, đây cũng là đại bản doanh của bọn Hắc Tử. Bảy phòng thuê trên tầng 3 là chỗ ở của Hắc Tử và hơn ba mươi thuộc hạ của y. Bình thường có việc thì ra ngoài sống chết với nhau hoặc thu phí bảo kê. Không có việc gì thì ở tầng 3 tổ chức các hoạt động sa đọa, có cả một thế lực như vậy, đám côn đồ xung quanh cũng không dám đến náo loạn, cho nên kinh doanh cũng rất náo nhiệt.
Lúc này tại phòng "Phượng hoàng" lớn nhất tầng 3, Diêu Phong Tử người đầy vết thương đang cảm kích nói với Hắc Tử:
- Anh Hắc Tử, quả thực rất cảm ơn anh, chịu để cho chị em tới đón em về.
Trên mặt Hắc Tử lộ ra một nụ cười khó đoán nói:
- Diêu Phong Tử, cậu không trách anh Hắc Tử gọi người tới đánh cậu đến mức như thế này chứ?
Diêu Phong Tử không dám nói nửa chữ "hận" cũng cười theo nói:
- Anh Hắc Tử, Diêu Phong Tử em là người của anh, một ngày là đại ca, suốt đời là đại ca, làm sao dám trách anh được chứ?
Hắc Tử gật gật đầu, cười ra một nụ cười khiến trong lòng Diêu Phong Tử cảm thấy giá lạnh nói:
- Diêu Phong Tử, vậy anh cảm ơn cậu vì ý không trách cứ anh nhé, nhưng anh lại hận cậu.
Diêu Phong Tử kinh hãi vội vàng quỳ xuống nói:
- Anh Hắc Tử, Diêu Phong Tử em đã biết sai rồi, anh tha lỗi cho em đi, anh Hắc Tử. Nguồn truyện:
Hắc Tử bước lên đá một cước vào Diêu Phong Tử khinh thường nói:
- Chính là tên tiểu tử ngươi, đang yên đang lành trêu chọc Sở Thiên làm gì chứ? Để cho mười mấy anh em của ông mày đều bị đánh, chính vì ngươi lấy công báo thù tư, ông mày phải lấy được có một chút tiền thuốc này của mày mới yên. Lại còn ở trước mặt Sở Thiên cười cười nói nói, ngươi nói đi, ngươi có tư cách gì mà ra điều kiện với tao chứ.
Diêu Phong Tử không còn lời để nói, trong mắt kèm theo sự sợ hãi không thể xóa hết được nói:
- Anh Hắc Tử, cho em một con dao, tối hôm nay dù thế nào đi nữa em cũng giết chết tên tiểu tử Sở Thiên kia, trút giận cho anh.
Hắc Tử lại đá mạnh Diêu Phong Tử một cước nữa rồi mắng:
- Mẹ kiếp, mày tưởng tên Sở Thiên đó dễ dàng giết chết như vậy sao? Đến ông đây còn phải sợ hắn, huống chi cái tên cặn bã như mày? Mày đi giết hắn, không giết được chẳng phải hắn càng có cớ để tiêu diệt anh em chúng ta sao? Có phải mày cho rằng mày gây phiền toái cho ông vẫn chưa đủ đúng không?
Diêu Phong Tử nhìn thấy thần sắc phẫn nộ của Hắc Tử có chút căng thẳng, đột nhiên nghĩ tới chị mình đang trên đường tới đón mình. Thảo nào Hắc Tử lại tốt như thế, chịu giúp mình gọi điện cho chị gái mình tới, e rằng sẽ ra tay với chị gái mình, rồi lắc đầu thật mạnh nói:
- Anh Hắc Tử, em không có ý đó, em không muốn gây phiền phức cho anh, em chỉ muốn anh đừng ra tay với chị em, chị ấy không biết gì đâu.
Hắc Tử cười một cách gian xảo, ngồi xổm xuống vỗ vào mặt Diêu Phong Tử nói:
- Diêu Phong Tử, mày cũng thật là tỉnh táo đấy, cũng biết tao muốn xử chị mày à. Được, tao không xử chị gái mày, vậy mày trả tiền viện phí cho tao đi, mười ba người bị thương, mỗi người 10.000, mười ba người là 130.000. Nếu mày đưa tiền thì tao sẽ không xử chị mày, để chị mày an toàn đưa mày về.
Vẻ mặt Diêu Phong Tử thống khổ nói:
- Anh Hắc Tử, em lấy đâu ra nhiều tiền thế mà đưa cho anh chứ.
Hắc Tử hừ mạnh một tiếng nói:
- Vậy thì đừng trách tao không khách khí nữa, chỉ có thể để chị gái mày hầu hạ anh em rồi, còn lại tiền mua thân sẽ bù vào tiền trả nợ cho mày.
Đám lưu manh xung quanh đều cười rộ lên, cảm thấy ý này không thể nào hay hơn, có con gái nhà lành để chơi, quả thực là nổi hứng lên rồi.
Trên mặt Diêu Phong Tử tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Hắc Tử, miệng ngập ngừng cầu xin nói:
- Anh Hắc Tử, cầu xin anh đừng làm gì chị em, có việc gì anh cứ trút hết vào đầu em đây được không, muốn đánh muốn giết tùy anh.
Hắc Tử vung tay lên, mấy tên lưu manh kéo Diêu Phong Tử đứng dậy, Hắc Tử nói:
- Trói nó vào rồi bịt miệng nó lại, tao muốn nó tận mắt nhìn thấy tao xử chị gái nó thế nào.
Một tên lưu manh khác tiến lên châm điếu thuốc cho Hắc Tử rồi cười nói:
- Đại ca, có Diêu Phong Tử trong tay thì hoàn toàn có thể bắt chị gái nó chủ động phục vụ đại ca, hà tất phải tự mình ra sức chứ.
Hắc Tử cười ha hả vỗ vào bả vai tên lưu manh đó nói:
- Cách hay, hôm nay mày sẽ là người thứ hai, ha ha …
Tên lưu manh này lộ ra một nụ cười vui sướng, sau đó liên tục nói:
- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca.
Hoàng Vạn Thịnh hiển nhiên là không tình nguyện vào những chỗ này, vừa bẩn lại vừa loạn, còn có bao nhiêu kẻ lang thang và những tên côn đồ nhìn chằm chằm vào bạn gái Tân Nhu của mình rồi bình phẩm đủ điều. Lại còn có bao nhiêu người huýt sáo thậm chí còn đi tới nói:
- Cô nương, tố chất cũng không tồi, bao nhiêu tiền một đêm?
Hoàng Vạn Thịnh không dám tức giận chỉ có thể kéo Diêu Tân Nhu cúi đầu đi vào Phượng Lai các.
Diêu Tân Nhu tựa như không hề nhìn thấy những tên côn đồ và những kẻ lang thang bên cạnh, mà chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đón được người em trai kia của mình về. Trong mắt người khác, em trai cô có thể là một kẻ điên cuồng, không học vấn, không nghề nghiệp, kéo bè kết phái, bắt nạt người khác, tụ tập đánh nhau, nhưng trong mắt y tá Tân Nhu thì cậu ta luôn là một người em trai hiểu chuyện của mình. Bốn năm trước, Tân Nhu học trường y, Diêu Phong Tử học lớp 8, nhưng vì cha bị sa thải, trong nhà thực sự không có tiền. Vào một buổi tối nóng nực cha mẹ họ gọi họ vào phòng, thuật lại những khó khăn cho họ nghe, sau đó rất khó khăn nói với họ, chỉ có thể để một người tiếp tục học, sau đó để họ suy nghĩ một đêm tự mình lựa chọn. Ngày hôm sau, lúc Tân Nhu quyết định tự mình bỏ học rồi thuận theo ý của cha mẹ chuẩn bị lấy một con nhà chăn heo ở nông thôn để Diêu Phong Tử tiếp tục đi học thì thấy mẹ lo lắng cầm lấy bức thư của Diêu Phong Tử để lại. Thì ra Diêu Phong Tử vì muốn để chị gái mình tiếp tục học, tự mình nửa đêm đã bỏ nhà đi, đi tới nhờ vả bạn bè, sau này thì dần dần học những thói xấu. Tân Nhu thì sau khi em trai bỏ học vẫn tiếp tục học cho xong trường y, học một cách chăm chỉ, sau đó về Bệnh viện Đông Phong ở quê nhà làm việc. Muốn chăm sóc thật tốt cho em trai mình, tuy rằng Tân Nhu thường xuyên thu dọn những tàn cuộc cho em trai mình nhưng trong lòng cô không hề có chút oán hận nào. Nếu như không phải em trai mình hi sinh thì bản thân mình e rằng đã sớm trở thành vợ người khác ở tận đâu rồi.
Hoàng Vạn Thịnh cuối cùng cũng dẫn Diêu Tân Nhu vào nhà hàng Phượng Lai cát, dưới sự dẫn dắt của tên côn đồ ở cửa cũng lên tới tầng 3, Diêu Tân Nhu cảm thấy có gì đó không ổn liền nói:
- Em trai tôi đâu?
Một tên lưu manh dẫn theo mấy người từ phòng Phượng Hoàng đi ra, cười tủm tỉm nói:
- Em trai cô đang nằm trong phòng này đây, chỉ đợi cô tới đón thôi.
Sau đó tránh đường để lại một lối đi để Diêu Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh đi vào.
Diêu Tân Nhu không nghi ngờ gì tranh thủ thời gian kéo Hoàng Vạn Thịnh vào phòng Phượng Hoàng, vừa chờ họ đi vào mấy tên côn đồ đã đóng chặt cửa lại sau đó canh giữ bên ngoài cửa phòng.
Diêu Tân Nhu và Hoàng Vạn Thịnh nghe thấy tiếng đóng cửa trong lòng cùng hồi hộp lo lắng, dâng lên một cảm giác bất ổn.
Hoàng Vạn Thịnh cũng biết sự việc có chút không ổn nhưng quyết định đứng trước Tân Nhu ra oai, đứng ra phía trước ngạo mạn nói:
- Chúng tôi đến để đón người, người đó đang ở đâu?
Hắc Tử khinh khỉnh nhìn tên đàn ông mặt mũi sáng bóng này, khoát tay một cái, mấy tên côn đồ đi lên đè Hoàng Vạn Thịnh ra đánh tới tấp. Hoàng Vạn Thịnh vốn ăn mặc gọn gàng một lát sau đã nằm xuống đất gào thét như một con chó, Tân Nhu xông lên đẩy mấy tên côn đồ ra tức giận chỉ vào mặt Hắc Tử nói:
- Sao các ngươi lại đánh người chứ? Em trai tôi đâu?
Hắc Tử nhẹ nhàng cười nói:
- Ta trước giờ vẫn không thích những loại người đứng trước mặt ta khoác lác, bây giờ còn đánh nhẹ đấy.
Sau đó nói tiếp:
- Em trai cô à? Có phải là Diêu Phong Tử không? Được, ta cho cô gặp nó.
Sau đó y vẫy tay, một tên lưu manh giật tấm vải đỏ ở góc tường ra, Tân Nhu dần dần nhìn thấy em trai mình vỡ đầu, chảy máu, khắp người đều là vết máu đang ngồi trên một cái ghế. Trong mắt gã đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ, trong miệng còn nhét một nắm vải.
Tân Nhu chạy nhào tới chỗ em mình thì bị hai tên lưu manh chặn lại, Tân Nhu tức giận quay đầu nói với Hắc Tử:
- Sao anh lại đánh em tôi ra nông nỗi này? Nó đắc tội với anh chỗ nào chứ?
Hắc Tử đi tới đưa tay ra vuốt vào má Tân Nhu, Tân Nhu nhanh chóng tránh ra, Hắc Tử cũng không để bụng, con nhóc này sớm muộn cũng làm đồ chơi cho ta, không cần phải gấp, vì vậy cười nói:
- Không có gì, là em trai cô nợ tôi một khoản tiền viện phí, nó không chịu trả, nên chỉ có thể gọi cô tới, một là trả tiền, hai là lấy thân gán nợ.
Trong mắt Hắc Tử lộ ra vẻ mui mừng khôn xiết, nhìn chằm chằm vào những đường nét lồi lõm trên người Tân Nhu lộ ra dưới ánh đèn.
Tân Nhu lo lắng nhìn Diêu Phong Tử bị thương khắp người, rồi lại quay đầu nhìn tên Hắc Tử xấu xa nói:
- Em trai tôi nợ anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả, anh thả chúng tôi ra tôi lập tức trả anh.
- 130.000 ngàn!
Hắc Tử chậm rãi nói ra.
- 130.000 ngàn? Nhiều như vậy sao?
Tân Nhu hít một hơi nói:
- Chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Tân Nhu chỉ tưởng rằng là mấy ngàn hoặc mấy chục ngàn, nếu như vậy dù thế nào cũng phải trả giúp em trai mình, nhưng bây giờ là 130.000, cô lấy đâu ra chứ.
Mặt Diêu Phong Tử lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, muốn hét ra để Diêu Tân Nhu mặc kệ y nhưng miệng lại bị nhét chặt không thể thốt lên lời.
[hide]
Tân Nhu cùng Hoàng Vạn Thịnh có chút không tin, lúc nào thanh toán? Nhưng Hoàng Vạn Thịnh kế toán trong nội tâm lại tới nữa, thấp giọng nói: “Tân Nhu, vậy mà đã thanh toán, chúng ta liền đi đi thôi, tranh thủ thời gian đi đón đệ đệ của ngươi.” Hiển nhiên Hoàng Vạn Thịnh cho rằng phục vụ viên lầm, đều muốn hưởng điểm tiện nghi.
Tân Nhu lắc đầu, kiên quyết nói: “Không có làm rõ ràng, tại sao có thể đi đâu này? Vạn nhất phục vụ viên lầm, phục vụ viên chẳng phải thảm rồi.”
Không chỉ có Sở Thiên sững sờ, phục vụ viên cũng là sửng sốt, hiển nhiên thật không ngờ Tân Nhu dĩ nhiên là như thế một cái làm người suy nghĩ người, Sở Thiên vì vậy mở miệng nói: “Tân Nhu tỷ tỷ, hóa đơn đúng ta kết đấy, ngươi tranh thủ thời gian làm sự tình đi đi.”
Tân Nhu cảm kích nhìn Sở Thiên, lại mang một ít không có ý tứ, nói: “Đệ đệ, vừa muốn ngươi tốn kém rồi, lưu điện thoại ta, hôm nào tỷ tỷ lại xin ngươi, tỷ tỷ có chuyện đi trước.”
Hoàng Vạn Thịnh có chút hối hận chính mình vừa rồi tại sao không có liều mạng ăn.
Sở Thiên nhìn xem Tân Nhu bọn hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, hữu ý vô ý nói: “Tân Nhu tỷ tỷ, ngươi họ cái gì à?”
Tân Nhu sửng sốt một chút, hay là nói ra: “Sở Thiên đệ đệ, ta họ Diêu, tên Tân Nhu. Hôm nào gặp.”
Phượng Lai các nhà hàng tại Đông khu một cái vắng vẻ trên đường phố, Phượng Lai các nhà hàng có Hắc Tử một nửa công ty cổ phần, kinh doanh chủ yếu thịt chó nồi, gà nồi cùng một ít thức ăn nhanh, tới nơi này ăn cơm đều là chung quanh một ít từ bên ngoài đến công cùng tên côn đồ, giá cả tiện nghi lợi ích thực tế, nơi đây cũng là Hắc Tử bọn họ đại bản doanh, lầu ba bảy mướn phòng ở Hắc Tử cùng thủ hạ ba mươi mấy người người, bình thường có chuyện liền đi ra ngoài sống mái với nhau hoặc là thu phí bảo hộ, không có việc gì tình thời điểm liền tại lầu ba tiến hành các hạng sa đọa hoạt động, có như vậy một cổ quân đầy đủ sức lực tại, phụ cận một ít lưu manh cũng không dám đến nháo sự, cho nên sinh ý rất là náo nhiệt.
Lúc này, tại lầu ba lớn nhất ‘phượng hoàng’ sương phòng, Diêu Phong Tử mang theo vết thương đầy người đang cảm kích đối với Hắc Tử nói: “Hắc Tử ca, thật sự cám ơn ngươi, chịu để cho ta tỷ tỷ tới đón ta về nhà.”
Hắc Tử trên mặt lộ ra đoán không ra dáng tươi cười, nói: “Diêu Phong Tử, ngươi không trách Hắc Tử ca làm cho người đem ngươi đánh thành như vậy đi?”
Diêu Phong Tử không dám nói nửa cái ‘hận’ chữ, cười theo nói: “Hắc Tử ca, ta Diêu Phong Tử là ngươi môn hạ, một ngày đúng lão đại, suốt đời đúng lão đại, làm sao dám trách ngươi đâu này?”
Hắc Tử gật gật đầu, dáng tươi cười dị thường lại để cho Diêu Phong Tử cảm thấy trái tim băng giá, nói: “Diêu Phong Tử, ta đây liền cám ơn ngươi không trách cứ chi ý rồi, thế nhưng là, ta lại hận ngươi.”
Diêu Phong Tử kinh hãi, bề bộn quỳ xuống, nói: “Hắc Tử ca, ta Diêu Phong Tử đã biết sai rồi, ngươi liền tha thứ ta đi, Hắc Tử ca.”
Hắc Tử đi lên một cước dẫm ở Diêu Phong Tử, khinh thường nói: “Chính là ngươi tiểu tử này, êm đẹp đi trêu chọc Sở Thiên làm gì? Lại để cho lão tử mười cái huynh đệ đều chảy máu, cũng bởi vì ngươi quan báo tư thù, lại để cho lão tử rút như vậy một số tiền thuốc men, vẫn còn Sở Thiên trước mặt cùng cố gắng hết sức khuôn mặt tươi cười, ngươi nói, ngươi có tư cách gì cùng ta nói điều kiện.”
Diêu Phong Tử không lựa lời nói, trong mắt mang theo không cách nào xóa đi sợ hãi, nói: “Hắc Tử ca, cho ta một cây đao, ta đêm nay vô luận như thế nào đều đem Sở Thiên tiểu tử kia giết, thay ngươi hả giận.”
Hắc Tử hung hăng đá một cước Diêu Phong Tử, chỉ vào mắng: “Con bà nó chứ, ngươi cho rằng Sở Thiên dễ dàng như vậy giết à? Liền lão tử ta đều sợ hắn, huống chi ngươi thằng này sắc? Ngươi đi giết hắn, giết không được hắn, chẳng phải là lại để cho hắn kiếm cớ đem chúng ta chúng gia huynh đệ đều đã diệt? Ngươi có phải hay không cảm thấy cho lão tử trêu chọc phiền toái không nhiều đủ à?”
Diêu Phong Tử chứng kiến Hắc Tử phẫn nộ thần sắc, có chút nóng nảy, đột nhiên nhớ tới tỷ tỷ đang tại đến đây tiếp chính mình, trách không được Hắc Tử hảo tâm như vậy, chịu giúp mình gọi điện thoại cho tỷ tỷ, chỉ sợ sẽ đối tỷ tỷ ra tay, mãnh liệt lắc đầu, nói: “Hắc Tử ca, không phải ý tứ này, không phải là muốn cho ngươi gây phiền toái, ta chỉ là muốn ngươi không nên đối với ta tỷ tỷ ra tay, hắn cái gì cũng không biết đấy.”
Hắc Tử lừa dối cười cười, ngồi chồm hổm xuống vỗ Diêu Phong Tử mặt, tán dương nói: “Diêu Phong Tử, ngươi thật đúng là bắt mắt, biết rõ ta muốn làm tỷ tỷ ngươi, tốt, ta không làm tỷ tỷ ngươi, vậy ngươi còn tiền thuốc men cho lão tử, mười ba cái huynh đệ bị thương, mỗi người một vạn, mười ba vạn, nếu như ngươi trả thù lao, ta sẽ không làm hắn, làm cho nàng an an đem ngươi tiếp đi.”
Diêu Phong Tử vẻ mặt đau khổ, thống khổ nói: “Hắc Tử ca, ta nơi đó có nhiều tiền như vậy cho ngươi a...”
Hắc Tử trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, nói: “Vậy đừng trách ta không khách khí, chỉ có thể cho ngươi tỷ tỷ phục thị phục thị các huynh đệ, tiết kiệm mua xuân tiền xông ngươi khoản nợ a.”
Chung quanh lưu manh tất cả đều cười rộ lên, cảm tình cái chủ ý này đúng tương đối không tệ, có đàng hoàng thiếu nữ vui đùa một chút, thật sự tâm nổi lên bốn phía.
Diêu Phong Tử mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn xem Hắc Tử, trong miệng cầu khẩn nói: “Hắc Tử ca, ta van cầu ngươi, ngươi không nên làm tỷ tỷ của ta, có chuyện gì hướng về phía ta tốt rồi, muốn đánh muốn giết, tùy ngươi liền.”
Hắc Tử vung tay lên, mấy cái lưu manh đem Diêu Phong Tử dựng lên đến, Hắc Tử nói: “Đem hắn trói lại, nhét ở miệng của hắn, ta muốn hắn tận mắt xem ta là như thế nào bên trên tỷ tỷ của hắn đấy.”
Một cái lưu manh đi lên cho Hắc Tử chọn điếu thuốc, cười nói: “Lão đại, có Diêu Phong Tử trên tay, hoàn toàn có thể gọi hắn tỷ tỷ chủ động phục thị lão đại ngươi a..., hà tất chính mình xuất lực.”
Hắc Tử cười hắc hắc, vỗ cái này lưu manh bả vai nói: “Ý tưởng không tệ, đêm nay, ngươi là thứ hai ha ha.”
Cái này lưu manh lộ ra cao hứng dáng tươi cười, không ngớt lời nói: “Tạ ơn lão đại nhiều, tạ ơn lão đại nhiều.”
Hoàng Vạn Thịnh hiển nhiên là vô cùng không tình nguyện đi vào loại địa phương này, vừa dơ vừa loạn, cũng không có thiếu kẻ lang thang cùng tên côn đồ luôn chằm chằm vào bạn gái của mình Diêu Tân Nhu phẩm đầu xem đủ, còn bất chợt có người huýt gió, huýt sáo, thậm chí có một ít lưu manh còn đi tới hô hào: “Tiểu thư, chất vốn không sai a..., bao nhiêu tiền một đêm à?” Hoàng Vạn Thịnh lại không dám phát tác, chỉ có thể lôi kéo Diêu Tân Nhu cúi đầu hướng Phượng Lai các đi đến.
Diêu Tân Nhu tựa hồ hoàn toàn không thấy bên cạnh những cái... Kia kẻ lang thang cùng tên côn đồ, hắn thầm nghĩ muốn sớm chút tiếp quay về hắn cái kia đệ đệ, tại người khác trong mắt, Diêu Phong Tử có lẽ chính là cái kẻ điên, không học vấn không nghề nghiệp, kéo bè kết phái, khi dễ người khác, đánh nhau quần ẩu, nhưng ở Tân Nhu hộ sĩ trong nội tâm, hắn vĩnh viễn là chính mình cái kia hiểu chuyện đệ đệ, bốn năm trước, Tân Nhu bên trên hộ trường học, Diêu Phong Tử bên trên sơ tam, thế nhưng là bởi vì cha hạ cương vị, trong nhà thật sự không có tiền, cha mẹ của bọn hắn tại một cái nóng bức buổi tối, đem bọn họ gọi tiến vào trong phòng, đem khó khăn theo chân bọn họ giảng thuật một lần, sau đó khó khăn nói cho bọn hắn biết, chỉ có thể một người đi học tiếp tục, để cho bọn họ suy nghĩ một đêm mình lựa chọn, ngay khi ngày hôm sau, Tân Nhu quyết định chính mình đuổi học, cũng tuân theo mẫu thân ý nguyện, chuẩn bị gả cho ở nông thôn chăn heo nhà giàu, lại để cho Diêu Phong Tử tiếp tục thời điểm, mẫu thân lại lo lắng cầm lấy Diêu Phong Tử nhắn lại, nguyên lai Diêu Phong Tử vì để cho tỷ tỷ Tân Nhu đọc sách, chính mình nửa đêm liền rời đi trong nhà, đi ra ngoài đầu nhập vào bằng hữu, trong những ngày kế tiếp tựu chầm chậm học nghi ngờ. Tân Nhu vì vậy tại đệ đệ đuổi học kế tục tục đem hộ trường học đọc xong, cũng làm việc ngoài giờ đọc xong hộ trường học, sau đó về đến cố hương Đông Phương bệnh viện công tác, đều muốn mượn này chiếu cố thật tốt đệ đệ, tuy nhiên Tân Nhu thường xuyên thay đệ đệ của mình thu thập tàn cuộc, nhưng trong nội tâm nàng lại không có nửa điểm oán hận, nếu như không phải đệ đệ rời khỏi, chính mình chỉ sợ đã sớm vi nhân phụ, lấy chồng ở xa tha hương rồi.
Hoàng Vạn Thịnh rốt cục mang theo Diêu Tân Nhu đi tới Phượng Lai các nhà hàng, theo cửa lưu manh dẫn đầu, dần dần đi vào giấu ô nạp cấu lầu ba, Diêu Tân Nhu rốt cục cảm giác có vài phần không thỏa đáng rồi, nói: “Đệ đệ của ta đâu này?”
Một cái lưu manh mang theo mấy người theo “Phượng hoàng” sương phòng vọt ra, cười tủm tỉm nói: “Đệ đệ của ngươi tại nơi này sương phòng nằm đâu rồi, sẽ chờ ngươi tiếp hắn.” Sau đó tránh ra một con đường, cho Diêu Tân Nhu cùng Hoàng Vạn Thịnh tiến đến.
Diêu Tân Nhu không nghi ngờ gì, tranh thủ thời gian lôi kéo Hoàng Vạn Thịnh đi vào “Phượng hoàng” sương phòng, nhất đẳng bọn hắn đi vào, sau lưng mấy cái lưu manh sẽ đem đóng cửa lên, sau đó giữ được sương phòng cửa.
Diêu Tân Nhu cùng Hoàng Vạn Thịnh nghe được cửa bị khóa lại, trong nội tâm cũng lộp bộp một tiếng, một loại dự cảm bất hảo xông lên trong lòng.
t r uy e n c u a t u i . v n
Hoàng Vạn Thịnh cũng biết sự tình có chút không ổn, nhưng quyết định tại Tân Nhu trước mặt sính ra vẻ ta đây, đứng dậy, thần sắc ngạo mạn nói: “Chúng ta là tới đón người đấy, người đang ở đâu?”
Hắc Tử khinh thường nhìn xem cái này đầu bóng khuôn mặt người, ngón tay vung lên, đi lên mấy tên côn đồ, đè lại Hoàng Vạn Thịnh chính là đánh điên cuồng một trận, Hoàng Vạn Thịnh bình thường y ngăn nắp lĩnh, một lát tầm đó lại như chỉ con chó giống nhau trên mặt đất tru lên, Tân Nhu xông đi lên, đẩy ra mấy tên côn đồ, tức giận đến chỉ vào Hắc Tử nói: “Các ngươi vì cái gì đánh người? Đệ đệ của ta đâu này?”
Hắc Tử nhẹ nhàng cười cười, nói: “Ta luôn luôn không thích loại người này ở trước mặt ta người năm người sáu đấy, hiện tại đánh chính là đã là nhẹ.” Sau đó nói: “Đệ đệ của ngươi à? Chính là Diêu Phong Tử sao? Tốt, ta cho ngươi trông thấy hắn.” Sau đó vỗ tay một cái, một cái lưu manh giật ra góc tường một khối vải đỏ, Tân Nhu rõ ràng nhìn thấy đệ đệ mình đầu rơi máu chảy, đầy người vết máu ngồi ở một tờ trên ghế, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ, trong miệng đút lấy một đoàn vải vóc.
Tân Nhu hướng đệ đệ nhào tới, lại bị hai cái lưu manh chặn, Tân Nhu tức giận quay đầu lại, đối với Hắc Tử nói: “Ngươi tại sao phải đem đệ đệ của ta đánh thành như vậy? Hắn ở đâu đắc tội ngươi rồi?”
Hắc Tử đã đi tới, thò tay đều muốn đi sờ Tân Nhu mặt, Tân Nhu bay nhanh tránh qua, tránh né, Hắc Tử cũng lơ đễnh, cô nàng này, sớm muộn đúng dưới háng của mình chi vật, không cần nóng lòng nhất thời, vì vậy cười cười nói: “Không có gì, là ngươi đệ đệ thiếu nợ ta một số tiền thuốc men, hắn không chịu còn, chỉ có tìm ngươi đã đến, hoặc là trả tiền, hoặc là nợ nần thịt thường.” Hắc Tử con mắt chảy ra vô cùng hưng phấn, nhìn xem dưới ánh đèn lồi lõm nhất trí Tân Nhu.
Tân Nhu quan tâm vội vàng nhìn xem bị thương Diêu Phong Tử, lại quay đầu lại nhìn xem không có hảo ý Hắc Tử, nói: “Đệ đệ của ta thiếu nợ ngươi bao nhiêu tiền? Ta còn, ngươi thả chúng ta đi, ta lập tức còn.”
“Mười ba vạn!” Hắc Tử không chậm không nặng nhổ ra ba chữ.
“Mười ba vạn? Nhiều như vậy?” Tân Nhu hút miệng khí lạnh, nói: “Chúng ta nơi đó có nhiều tiền như vậy?” Tân Nhu tưởng rằng mấy ngàn hoặc là mấy vạn, nói như vậy, đập nồi bán sắt cũng phải giúp đệ đệ còn, bây giờ là mười ba vạn, hắn căn bản cầm không đi ra.
Diêu Phong Tử mặt lộ ra dị thường thống khổ, đều muốn kêu đi ra, lại để cho Diêu Tân Nhu không cần để ý hắn, rồi lại bị ngăn chặn vả vào mồm, không cách nào lên tiếng.
[/hide]