Hắc Tử dường như đã sớm biết Diêu Tân Nhu sẽ nói như vậy, không những không tức giận mà ngược lại có vài phần vui mừng nói:
- Không có? Vậy thì thật là xin lỗi, một là tôi sẽ lấy em trai cô làm bao cát để đánh đến khi nào đủ thích mới thôi. Hai là cô lấy cơ thể của mình trả nợ thay có nó, đêm nay hầu hạ tôi thật tốt. Sau đó ở đây hầu hạ cho các anh em của tôi, mỗi lần tính cô 300, trả hết nợ thì cô sẽ được đi.
Tân Nhu đỏ bừng mặt, nhìn những tên côn đồ xấu xa xung quanh, cảm thấy sợ hãi vô cùng, nếu thực sự bị đám người này làm rơ bẩn thân xác thì mình cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng nếu không nghe theo bọn họ thì em trai mình chắc chắn sẽ bị họ đánh chết. Trong lòng Tân Nhu khó chịu vô cùng, bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Vạn Thịnh đang giãy dụa đứng lên liền chạy tới nắm chặt tay Hoàng Vạn Thịnh nói:
- Vạn Thịnh, không phải anh có tiền sao?
Hoàng Vạn Thịnh đương nhiên cũng nghe được Tân Nhu và Hắc Tử nói chuyện, muốn đùng đùng nổi giận xông lên, nhưng lại cảm thấy đau vì vừa bị đánh nên chỉ trầm mặc không nói. Không ngờ Tân Nhu lại tìm y để vay tiền, đừng nói Tân Nhu vẫn chưa là vợ y, đến cả vợ của y muốn lấy 130.000 để trả nợ cho một tên như Diêu Phong Tử, y cũng không nỡ. Đó là số tiền tích lũy bao nhiêu năm của y, là vốn liếng để y khoe khoang.
Diêu Tân Nhu đương nhiên là không biết trong lòng Hoàng Vạn Thịnh đang nghĩ gì, vẫn lắc lắc tay Hoàng Vạn Thịnh nói:
- Vạn Thịnh, lần trước anh đã nói với em là anh có số tiền 200.000 để mua nhà sao? Cho em mượn trước đi, sau này em sẽ trả lại cho anh.
Hoàng Vạn Thịnh lắc đầu một cách khó khăn, bây giờ y đã có chút chán ghét Tân Nhu rồi, không biết người em trai này của cô ta sẽ còn liên lụy cô ta đến lúc nào. Nếu mình mà lấy Diêu Tân Nhu e rằng cũng bị liên lụy, vì vậy nói với Tân Nhu:
- Tân Nhu không phải anh không muốn cho em vay, mà không cần thiết phải đi cứu người em trai này của em. Nó chỉ biết làm tội chúng ta thôi, hôm nay là 130.000, ngày mai có thể là 300.000, thà rằng em cứ coi là không có đứa em trai này đi, như vậy chúng ta có thể sống hạnh phúc.
Những lời nói không giống con người này của Hoàng Vạn Thịnh, khiến cho Tân Nhu bỗng nhiên không nhận ra y nữa. Diêu Phong Tử cũng phẫn nộ nhìn người anh rể tương lai này, đến Hắc Tử và đám côn đồ xung quanh đều cảm thấy những việc họ làm còn cao hơn Hoàng Vạn Thịnh gấp trăm lần.
Tân Nhu tức giận buông Hoàng Vạn Thịnh ra lắc đầu nói:
- Hoàng Vạn Thịnh, anh thực sự không cho em mượn sao? Chẳng lẽ anh không sợ em vì em trai của mình mà bị bọn súc sinh này làm nhục sao?
Hoàng Vạn Thịnh lắc đầu, y tin tưởng rằng Diêu Tân Nhu sẽ không ngốc như vậy, vì em trai mà để cho bọn Hắc Tử làm nhục, làm gì có người con gái nào chịu hy sinh lớn như vậy chứ.
Tân Nhu nhìn em trai của mình, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và dũng cảm, đột nhiên cô giật mạnh cổ áo làm cho hàng cúc bị giật mạnh rơi hết xuống. Làn da của Tân Nhu lộ ra dưới ánh đèn, một đôi gò bồng đào cũng được lộ ra giữa hai vạt áo bị xé đứt cúc một cách mê hồn, bụng dưới không ngừng phập phồng như khiêu khích sự nhẫn nại của bọn đàn ông.
Tất cả bọn đàn ông có mặt ở đây đều nuốt nước bọt ừng ực, âm thanh trở nên khan khan, ánh mắt lại trở lên nóng bỏng, nóng đến nỗi như muốn bốc cháy lên. Đến cả Hoàng Vạn Thịnh cũng như quên mất mình đang ở trong hoàn cảnh nào, dường như muốn lao tới cắn xé cơ thể mơ ước đó của mình.
Tân Nhu vô cùng tuyệt vọng và không ngừng run rẩy, đôi má lúm đồng tiền đang đỏ trở nên trắng bệch, cô đưa tay ra muốn kéo áo che lại những chỗ bị lộ ra. Nhưng động tác này chỉ càng làm cho cô trông quyến rũ hơn, không những quyến rũ người khác mà còn làm cho Hắc Tử không kìm nén được lòng háo sắc của mình. Lúc này có đặt trước mặt 130.000 y cũng phải đè Tân Nhu xuống đất hưởng thụ một phen.
Hắc Tử nhìn Hoàng Vạn Thịnh một cái nói:
- Mẹ kiếp, mày đúng là đồ súc sinh, đến cả bạn gái mình cũng không chịu bỏ tiền ra cứu.
Y vừa nói vừa đưa tay ra sờ vào bộ ngực đẫy đà của Tân Nhu.
Chỉ còn một chút nữa thôi, trên mặt Diêu Phong Tử lộ ra một vẻ vô cùng phẫn nộ, trên mặt Tân Nhu thì vô cùng bi phẫn và bất đắc dĩ, trên mặt Hoàng Vạn Thịnh thì lại lộ ra ánh mắt hối hận và có gì đó dã thú, bọn Hắc Tử thì tham lam và cười khả ố.
- Mày cũng là đồ súc sinh, đến một người con gái trọng tình nghĩa thương em như vậy mà mày cũng không bỏ qua.
Cửa bỗng nhiên bị ai đó đá văng, một giọng nói nhàn nhạt từ bên ngoài cửa truyền vào.
Tay Hắc Tử run lên, trên mặt Tân Nhu và Diêu Phong Tử lộ ra một tia hy vọng, Hoàng Vạn Thịnh cũng kinh ngạc, còn có anh hùng cứu mỹ nhân nữa đây, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Sở Thiên ở ngoài cửa bước vào giống như bước vào nơi không người vậy, hắn hoàn toàn không thèm để ý tới những tên côn đồ kia. Có hai tên lưu manh buổi chiều chưa gặp Sở Thiên đã nhào tới, Sở Thiên nhìn cũng không nhìn, người hơi di chuyển rồi hai tiếng "bốp, bốp" phát ra, hai chưởng được đánh vào hai bả vai của hai tên lưu manh, hai tên này kêu thảm rồi ngã xuống đất. Hai bả vai bị đánh không còn sức để giơ tay lên nữa, những tên lưu manh khác chuẩn bị xông lên ngăn cản thì thấy người thanh niên đánh anh em của mình dưới ánh đèn không ngờ chính là người thanh niên buổi chiều khiến đại ca của mình hết mực cung kính. Vì vậy không đợi Hắc Tử ra lệnh đã vội vàng lui xuống nếu không sẽ có một kết cục giống như Diêu Phong Tử.
Sở Thiên từ từ bước tới trước mặt Tân Nhu, cởi một chiếc áo ngoài của mình ra choàng lên người đang run rẩy của cô, ôn tồn nói:
- Chị Tân Nhu đừng sợ, Sở Thiên em sẽ không để cho chị bị tổn thương đâu.
Lúc này Hắc Tử đã có phản ứng trở lại, đứng bên cạnh nhìn mà toàn thân đổ mồ hôi, thân thủ của Sở Thiên còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình. Y nhìn hai tên cồ đồ kia rồi quát lớn:
- Đồ khốn, đến Sở huynh đệ mà các ngươi cũng không nhận ra sao? Muốn chết phải không?
Sau đó vội vàng tươi cười bước tới bên cạnh Sở Thiên có chút ngượng ngùng nói:
- Sở huynh đệ, thật là trái đất xoay tròn, chúng ta lại gặp mặt rồi? Thì ra cô Tân Nhu đây là bạn của Sở huynh đệ, vậy tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.
Y cũng không ngờ tới Diêu Phong Tử có thù oán với Sở Thiên còn Tân Nhu lại có quan hệ rất tốt với Sở Thiên. Quả thực không thể đoán nổi nhưng bất luận thế nào cũng phải nể mặt Sở Thiên.
Sở Thiên cười nhạt nói trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Vạn Thịnh:
- Được, đã như vậy tôi sẽ dẫn Tân Nhu và Diêu Phong Tử đi, tôi và Diêu Phong Tử kết thúc ân oán tại đây.
Diêu Phong Tử nghe được câu này trong mắt không chỉ không phẫn nộ mà có vài phần cảm kích. Trước kia hận Sở Thiên thấu xương, hiện tại hắn như chúa cứu thế vậy khiến cho Diêu Phong Tử tràn ngập hy vọng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hắc Tử cười cười, một nụ cười rất tươi vỗ vỗ tay nói:
- Mau cởi trói cho Diêu Phong Tử.
Hai tên côn đồ lập tức chạy tới cởi trói cho Diêu Phong Tử, sau đó bỏ nắm vải trong miệng ra.
Tân Nhu lúc này đã hoàn toàn hồi phục tinh thần rồi, không bị chúng làm nhục nữa lại cứu được em trai mình, còn có gì có thể vui hơn được chứ? Trong nửa giờ đồng hồ này lòng của cô đã chết lặng không chỉ một lần. Thậm chí cô còn nghĩ tới sau khi cứu em trai ra thì sẽ tự tử chết đi, để bản thân mang theo vết nhơ này biến mất trên thế giới.
Bây giờ tất cả lại bình yên vô sự, Tân Nhu nhìn Sở Thiên tràn đầy sự cảm kích và lòng biết ơn, sau đó chạy tới bên Diêu Phong Tử đỡ gã dậy, đi tới bên cạnh Sở Thiên.
Hoàng Vạn Thịnh vội vàng chạy tới bên cạnh Tân Nhu, muốn ngon ngọt vài câu, kết quả bị hai chị em cô đẩy ra.
[hide]
Hắc Tử tựa hồ đã sớm biết Diêu Tân Nhu hội nói ra những lời này đến, không chỉ có không tức giận, ngược lại có vài phần cao hứng: “Không có? Vậy xin lỗi rồi, hoặc là ta đem ngươi đệ đệ mỗi ngày coi như bao cát giống nhau đánh, thẳng đến ta cao hứng mới thôi. Hoặc là ngươi dùng thân thể thay đệ đệ của ngươi trả nợ, đêm nay hảo hảo hầu hạ ta, sau đó ở chỗ này của ta hầu hạ ta những huynh đệ kia, mỗi lần coi như ngươi , trả sạch, ngươi có thể rời đi.”
Tân Nhu đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn xem chung quanh những cái... Kia không có hảo ý tên côn đồ, cảm giác được vài phần sợ hãi, thực bị những thứ này cầm thú điếm ô, mình cũng không cần sống, nhưng nếu như không nghe theo bọn hắn, đệ đệ khả năng thực bị bọn hắn đánh chết, Tân Nhu trong nội tâm dị thường khó chịu, bỗng nhiên nhìn thấy giãy dụa lấy đứng lên Hoàng Vạn Thịnh, nhào tới, giữ chặt Hoàng Vạn Thịnh nói: “Vạn Thịnh, ngươi không phải có tiền sao?”
Hoàng Vạn Thịnh hiển nhiên cũng nghe đã đến Tân Nhu cùng Hắc Tử đối thoại của bọn họ, đều muốn lòng đầy căm phẫn chi tế, lại cảm thấy đến mới vừa rồi bị đánh đau đớn, chỉ có thể trầm mặc không nói gì, không nghĩ tới Tân Nhu vậy mà tìm hắn đến vay tiền, đừng nói, Tân Nhu còn không phải của hắn thê tử, chính là của hắn thê tử, muốn hắn cầm mười ba vạn đi ra thịt báo bánh bao đánh chó giống như thay Diêu Phong Tử hoàn lại nợ nần, hắn cũng không nỡ bỏ, đó là hắn nhiều năm tích góp, là hắn khoe khoang vốn liếng một trong.
Diêu Tân Nhu hiển nhiên không biết Hoàng Vạn Thịnh trong nội tâm đang suy nghĩ gì, hay là loạng choạng Hoàng Vạn Thịnh nói: “Vạn Thịnh, ngươi lần trước không phải đã nói với ta, ngươi có mua phòng ốc hai mươi vạn sao? Trước cho ta mượn, ta sau này trả ngươi.”
Hoàng Vạn Thịnh khó khăn lắc đầu, hắn bây giờ đối với Tân Nhu có vài phần chán ghét rồi, không biết hắn cái này đệ đệ sẽ đem hắn liên lụy thành cái dạng gì, nếu như mình cưới Diêu Tân Nhu, sợ rằng cũng phải bị bắt mệt mỏi, vì vậy đối với Tân Nhu nói: “Tân Nhu không phải không cho ngươi mượn, mà là không cần phải đi cứu ngươi cái này đệ đệ, hắn chỉ làm liên lụy chúng ta đấy, hôm nay mười ba vạn, ngày mai khả năng muốn vạn, ngươi liền dứt khoát khi không có cái này đệ đệ tốt rồi, như vậy, chúng ta có thể hạnh phúc sống.”
Hoàng Vạn Thịnh không phải người lời nói tiếng người lại để cho Tân Nhu bỗng nhiên tầm đó không biết hắn giống nhau, Diêu Phong Tử cũng tức giận nhìn xem cái này chuẩn tỷ phu, liền Hắc Tử cùng chung quanh tên côn đồ đều cảm giác mình làm một chuyện so Hoàng Vạn Thịnh cao hơn còn gấp trăm lần.
Tân Nhu tức giận buông ra Hoàng Vạn Thịnh, lắc đầu nói: “Hoàng Vạn Thịnh, ngươi thật sự không chịu mượn sao? Ngươi chẳng lẻ không sợ ta vì đệ đệ của ta lựa chọn bị những thứ này súc sinh làm bẩn sao?”
Hoàng Vạn Thịnh lắc đầu, hắn tin tưởng vững chắc Diêu Tân Nhu sẽ không ngu như vậy, vì đệ đệ đem mình cho Hắc Tử bọn hắn làm bẩn, có nữ nhân nào hội làm ra hy sinh lớn như vậy.
Tân Nhu nhìn xem đệ đệ Diêu Phong Tử, trong mắt toát ra tuyệt vọng cùng dũng cảm, đột nhiên nhất xé chính mình trên quần áo cúc áo, cúc áo tại mãnh lực lôi kéo hạ nhao nhao ngã xuống, Tân Nhu da thịt tại dưới ánh đèn rõ ràng có thể thấy được, một đôi cực đại lê hình cao nhọn phòng tại xé rách quần áo tầm đó như ẩn như hiện, lộ ra dị thường mê người, hơi rất bụng dưới không ngừng phập phồng càng là trêu đùa nam nhân sự nhẫn nại.
Ở đây nam nhân yết hầu cao thấp chuyển động, thanh âm thoáng cái tầm đó trở nên khàn giọng, ánh mắt lại trở nên nóng bỏng, nóng đến tựa hồ muốn bốc cháy lên, liền Hoàng Vạn Thịnh đều quên chính mình vị trí hoàn cảnh, hầu như muốn nhào tới xé rách tha thiết ước mơ phong M thân thể.
Tân Nhu mang theo tuyệt vọng, càng không ngừng run rẩy, đỏ lên mặt má lúm đồng tiền dần dần trắng bệch, hắn vươn tay, muốn dùng quần áo đến che lại khỏa thân địa phương, nhưng mà, động tác này chỉ có điều gia tăng lên vài phần hoặc, nếu không hoặc người khác, cũng hoặc Hắc Tử nhịn không được sắc tâm, giờ phút này dù cho ở trước mặt hắn phóng bên trên mười ba vạn, hắn cũng phải đem Tân Nhu thô bạo lật tung trên mặt đất, hưởng thụ một phen.
Hắc Tử nhìn Hoàng Vạn Thịnh liếc, nói: “Ngươi con mẹ nó, thật là một cái súc sinh, liền bạn gái của mình cũng không chịu dùng tiền cứu.” Vừa nói vừa thò tay đi sờ Tân Nhu cái kia phong đầy bộ phận.
Còn kém như vậy một tấc rồi, Diêu Phong Tử trên mặt lộ ra tuyệt vọng cùng phẫn nộ, Tân Nhu trên mặt vô cùng bi phẫn cùng bất đắc dĩ, Hoàng Vạn Thịnh trên mặt tức thì có nhàn nhạt hối hận cùng dã thú giống như bích quang, Hắc Tử trên mặt của bọn hắn có tham lam cùng cười.
“Ngươi cũng là súc sinh, liền một cái như thế coi trọng tỷ đệ tình nghĩa nữ tử cũng chưa từng có.” Cửa bỗng nhiên bị người đá văng, một cái nhàn nhạt thanh âm theo cửa ra vào truyền đến.
Hắc Tử tay run lên, Tân Nhu cùng Diêu Phong Tử trên mặt lộ ra vài phần hi vọng, Hoàng Vạn Thịnh cũng kinh ngạc còn có anh hùng cứu mỹ nhân, tất cả mọi người nhìn qua cửa ra vào nhìn lại.
Cửa Sở Thiên như là như nhập không người chi địa, hoàn toàn không thèm nhìn những cái... Kia lưu manh xuất ra gia hỏa, có hai cái lưu manh buổi chiều chưa từng gặp qua Sở Thiên, đã đi đầu nhào tới, Sở Thiên mắt cũng không xem, di động thân hình, ‘phanh, phanh’ hai tiếng, hai chưởng phân biệt đánh vào trên vai của bọn hắn, hai cái lưu manh kêu thảm hướng về sau ngã đi, bị đánh trúng bả vai đã vô lực khí giơ lên, mặt khác lưu manh đang chuẩn bị xông đi lên chém cái này phá hư nhã hứng, đập nện huynh đệ mình người trẻ tuổi, mượn ngọn đèn vừa nhìn, dĩ nhiên là buổi chiều lại để cho lão đại một mực cung kính người trẻ tuổi, vì vậy bất đồng Hắc Tử quát lớn liền nhao nhao triệt hạ, hiển nhiên bị mình cũng rơi qua Diêu Phong Tử như vậy kết cục.
Sở Thiên đi từ từ đến Tân Nhu trước mặt, cởi xuống một bộ y phục, choàng tại toàn thân run rẩy, thân thể kịch liệt run rẩy Tân Nhu trên người, ôn nhu nói: “Tân Nhu tỷ tỷ, đừng sợ, Sở Thiên đệ đệ sẽ không để cho ngươi bị thương tổn đấy.”
Lúc này, Hắc Tử đã kịp phản ứng, ở bên thấy toàn thân đổ mồ hôi, Sở Thiên thân thủ chỉ có so với chính mình trong tưởng tượng rất tốt, đối với cái kia hai cái tên côn đồ quát lớn: “Hỗn trướng, liền Sở huynh đệ cũng không nhận ra rồi hả? Có phải hay không muốn chết à?” Sau đó bề bộn mang theo dáng tươi cười đi đến Sở Thiên bên người, có chút xấu hổ nói: “Sở huynh đệ, thật sự là núi không vòng nước vòng, chúng ta lại gặp mặt? Nguyên lai Tân Nhu cô nương đúng Sở huynh đệ bằng hữu, cái này hết thảy đều là hiểu lầm, hết thảy đều là hiểu lầm.” Hắn cũng thật không ngờ, Diêu Phong Tử cùng Sở Thiên có cừu oán, Diêu Tân Nhu lại cùng Sở Thiên rất hữu hảo, thật sự đoán không ra, nhưng vô luận như thế nào, Sở Thiên mặt mũi luôn cấp cho đấy.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, tại Hoàng Vạn Thịnh ngạc nhiên trong ánh mắt nhàn nhạt nói ra: “Tốt, vậy mà như vậy, ta đây liền mang đi Tân Nhu cô nương cùng Diêu Phong Tử, tự chính mình cùng Diêu Phong Tử kết thúc ân oán.”
Diêu Phong Tử nghe được câu này, trong mắt không chỉ có không có phẫn nộ, thậm chí có vài phần cảm kích, trước kia hận thấu xương Sở Thiên, hiện tại tựa như chúa cứu thế bình thường lại để cho hắn tràn ngập hi vọng.
Hắc Tử cười cười, dáng tươi cười vô cùng sáng lạn, vỗ vỗ tay, nói: “Vội vàng đem Diêu Phong Tử sợi dây trên người cởi bỏ.” Hai cái tên côn đồ lập tức chạy lên đi, cởi bỏ Diêu Phong Tử dây thừng, sau đó nắm bắt nhét tại trong miệng vải vóc.
Tân Nhu lúc này đã hoàn toàn hồi phục tinh thần rồi, không cần bị làm bẩn, liệu có thể cứu được đệ đệ, còn có cái gì so đây càng làm cho người ta cao hứng đây này? Cái này hơn nửa canh giờ, lòng của nàng không phải đã chết một lần, thậm chí nghĩ đến cứu ra đệ đệ về sau, mình cũng cái chết chi, làm cho mình không trong trắng thân thể theo chính mình biến mất tại đây thế giới.
Bây giờ lại hết thảy bình yên vô sự, Tân Nhu cảm tình phức tạp nhìn xem Sở Thiên, tràn đầy cảm kích cùng lòng biết ơn, sau đó chạy đến Diêu Phong Tử bên người nâng dậy hắn, đi vào Sở Thiên bên người.
Hoàng Vạn Thịnh bề bộn chạy đến Tân Nhu bên người, đều muốn đi đỡ Tân Nhu cùng Diêu Phong Tử, kết quả bị bọn hắn tỷ đệ chán ghét bỏ qua rồi.
[/hide]