Sở Thiên bị Tân Nhu và hơi cồn trong người kích thích vô cùng hưng phấn, hắn lấy hết vốn liếng mình có biểu diễn hết trên người Tân Nhu. Hơi cồn trong người Sở Thiên không ngừng được toát ra bằng đường mồ hôi đổ trên thân thể mềm mại của Tân Nhu. Toàn thân hai người mồ hôi ướt đẫm, không khí trong phòng cũng trở nên nóng bỏng, đùi của Tân Nhu và ga giường đều là mồ hôi của Sở Thiên. Trái tim của cô bay cao theo từng nhịp kích thích, cảm giác giống như đang bay lượn trên bầu trời rộng lớn.
Hơn sáu giờ sáng Sở Thiên mới tỉnh lại sau cơ mê man hỗn loạn, trận chiến đêm hôm qua gần như rút hết sức lực của hắn. Sở Thiên cố gắng nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, không thấy Diêu Tân Nhu ở bên cạnh vội đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Không thấy bóng dang Diêu Tân Nhu đâu nên hắn cho rằng chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ. Đang thở phào định đứng dậy thì thấy quần áo của Diêu Tân Nhu không ngờ lại vứt lung tung trên sàn nhà, ghế sô pha. Lẽ nào đêm qua mình thực sự đã làm chuyện đó với Diêu Tân Nhu? Chẳng lẽ Diêu Tân Nhu nhất thời không muốn sống nên nhảy lầu rồi? Sở Thiên giật mình một cái lập tức bật dậy định xông ra ngoài cửa sổ thì phát hiện đây là tầng 1. Hắn ló đầu nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Diêu Tân Nhu đâu, nhưng khắp nơi đều rất yên tĩnh, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Sở Thiên mới nghe tiếng động trong nhà vệ sinh vọng ra, vội vàng chạy vọt tới thì nhìn thấy Diêu Tân Nhu đi từ nhà tắm ra trên người còn quấn một cái khăn tắm lớn, đang cầm một cái khăn khô lau tóc. Chiếc khăn tấm quấn kín những chỗ quan trọng trên người Tân Nhu nhưng cảm giác kín kín hở hở này càng làm cho người khác có ý nghĩ xấu xa. May mà Sở Thiên đêm qua đã tiêu hao hết năng lực rồi nếu không cũng không dám khẳng định mình có thể kiềm chế nổi không nữa.
Diêu Tân Nhu trông thấy Sở Thiên đang đứng đó liền cười cười nói:
- Cậu muốn dùng nhà vệ sinh không?
Sở Thiên lắc lắc đầu, sự sợ hãi trong lòng đến giờ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nói:
- Không, em chỉ sợ chị …
Diêu Tân Nhu nở ra một nụ cười mê hồn nói:
- Sợ chị tự tử? Chị không ngốc như vậy đâu, chị biết rất rõ tối qua là cậu đã cứu chị, chị cũng biết là đêm qua chị quyến rũ cậu. Nếu như đêm qua không có chuyện gì xảy ra thì ngược lại chị cảm thấy thất vọng, vì mình không đủ hấp dẫn.
Một chuyện kinh thiên động địa như vậy mà bị Tân Nhu miêu tả một cách đơn giản như vậy. Lúc đầu Sở Thiên còn có chút cảm giác áy náy, bất an, bây giờ nghe Tân Nhu nói vậy trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thực ra trong lòng của Diêu Tân Nhu cũng rất dày vò day dứt, tấm thân trinh tiết vậy là đã dâng tặng cho một người mới gặp vài lần, cô có chút không cam tâm. Nhưng cô ấy biết đây không phải do lỗi của Sở Thiên, Sở Thiên lúc đó hành động trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, còn mình thì lại cố ý loạn tình. Sự việc một khi đã xảy ra thì không thể cứu vãn được nữa. Là mình chủ động quyến rũ hắn, hơn nữa nếu không phải tối qua Sở Thiên đã cứu mình thì bây giờ có thể mình đã trở thành đồ chơi cho đám Hắc Tử rồi. Vì vậy Diêu Tân Nhu đương nhiên cũng có cảm tình với Sở Thiên hơn. Cô thực sự cũng không hiểu rõ bản thân. Có lẽ tự trong tâm thức, con gái thường có chút gì đó kỳ vọng và ủy thác vào người đàn ông đầu tiên mà họ trao thân, nếu không sao có câu "lấy gà theo gà, lấy chó theo chó" chứ?
Diêu Tân Nhu vẫn thấy Sở Thiên đứng ở đó xua xua tay cười mê người nói:
- Sở Thiên, đi ra tủ quần áo lấy cho chị cái áo phông trắng và cái quần thể thao.
Sở Thiên vội đáp:
- Được.
Sau đó vội vàng đi tới tủ quần áo tìm chiếc áo phông trắng và cái quần thể thao đưa cho Diêu Tân Nhu, cô nhận lấy bộ quần áo rồi treo lên cửa phòng tắm rồi bắt đầu mặc. Sở Thiên nhìn rõ những đường cong trên người Diêu Tân Nhu qua cửa kính hoa văn mờ nước, điều này như đang trêu chọc thần kinh của hắn.
Sở Thiên sợ Diêu Tân Nhu đi ra thấy mình đang đứng bên ngoài mơ màng liền quay lại cái giường đang bừa bộn, nhấc cái chăn mà xanh lên, Sở Thiên lập tức kinh ngạc. Trên chiếc ga giường màu xanh có một vết máu, màu hồng tươi như hoa đào, Sở Thiên biết rõ vết máu này chắc chắn không phải của mình.
Tối hôm qua mình đâu có bị thương chỗ nào, vậy vết máu này chỉ có thể là của Diêu Tân Nhu. Rất nhanh Sở Thiên đã nhận thức được mình đã may mắn có được một thân trinh nữ, trong lòng Sở Thiên càng áy náy hơn. Tuy rằng đêm qua mình có thể là hơi mất ý thức nhưng dù sao cũng đã cướp đi thứ quý giá nhất của người ta rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lúc này Diêu Tân Nhu đã đi ra, rất thuần khiết, trong sáng nhìn thấy Sở Thiên đang ngẩn người liền bước tới vỗ vào người Sở Thiên, rồi tháo ga giường ra đưa vào nhà tắm ngâm xà bông. Sở Thiên ưu tư đi theo sau Diêu Tân Nhu thấy cô không thay đổi cảm xúc gì khẽ nói:
- Chị Tân Nhu, thành thật xin lỗi.
Diêu Tân Nhu quay đầu lại cười rạng rỡ trả lời:
- Đúng, chị Tân Nhu là trinh nữ còn không để ý gì tới thì Sở Thiên sao cứ phải buồn bã ưu tư chứ? Chị không bắt cậu phải chịu trách nhiệm, cậu hãy coi chuyện đêm qua giống như một giấc mơ đẹp vậy.
Có lẽ những người khác nghe được câu nói này của Diêu Tân Nhu đều mừng thầm, vì cô không bắt mình phải chịu trách nhiện nhưng Sở Thiên thì lại càng áy náy hơn. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới ôm Diêu Tân Nhu từ đằng sau xúc động nói:
- Tân Nhu, tôi không biết sau này tôi có lấy chị không, nhưng tôi có thể chân thành nói với chị rằng, trong lòng tôi nhất định sẽ có chị, bất luận dù tôi ở đâu, bên cạnh có chị hay không, tôi đều vương vấn tới chị, nhớ tới chị.
Diêu Tân Nhu hiển nhiên cũng biết những lời nói này của Sở Thiên là thật lòng, bản thân mình muốn trói buộc một người đàn ông xuất sắc như vậy đó là điều không thể. Hơn nữa chuyện đêm hôm qua cũng rất khó nói ai phải trả giá nhiều, ai phải trả giá ít. Khi Sở Thiên đứng ở đỉnh cao của thế giới thì bản thân mình chẳng phải cũng được tự hào vì đã là người phụ nữ bên cạnh người đàn ông như thế sao?
Sau khi Sở Thiên từ nhà Diêu Tân Nhu đi ra, lúc nào cũng thất thần, làm việc gì cũng không tập trung. May là những học sinh kia luôn cho rằng đây lại là phong cách mới của anh chàng này nên cũng không quá để ý tới. Lâm Ngọc Đình thì cả ngày sôi nổi, hoàn toàn không nhìn thấy sự u buồn trong ánh mắt của Sở Thiên. Vẫn là chị Mị khéo hiểu lòng người, nhìn thấy trong lòng Sở Thiên có tâm sự. Tối hôm đó, chị bưng một bình Trúc Diệp Thanh và một ít lạc lên gõ cửa phòng Sở Thiên.
Sở Thiên mở cửa ra thì nhìn thấy chị Mị, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, liền đoán được ý của chị, biết tâm sự trong lòng mình đã bị chị nhìn thấu. Vì thế hắn cười cười nhận lấy bình Trúc Diệp Thanh và đĩa lạc trong tay chị, nằm trên chiếc sô pha gẫy thành hai, uống một ngụm gần nửa bình Trúc Diệp Thanh. Hắn không ngần ngại nói chuyện của mình với Diêu Tân Nhu cho chị nghe một lượt. Chị vừa nghe vừa gật đầu. Chị Mị là người từng trải, đương nhiên cũng biết được những giày vò của chuyện tình nữ nhi. Nhưng không ngờ tới đến người em trai thông minh hơn người, thân thủ cao cường này cũng khó qua ải mỹ nhân, huống chi tới những người đàn ông bình thường khác?
Chị Mị nghe xong nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy Diêu Tân Nhu cũng hơi giống mình, cũng là một người đàn ông xuất sắc, cũng là một sự dâng hiến không vụ lợi. Chị Mị nắm tay Sở Thiên nói:
- Em à, bất luận như thế nào em cũng không được trốn tránh, em phải đối đãi với Tân Nhu tốt hơn, thường xuyên đi gặp cô ấy, nói chuyện với cô ấy. Dù cho sau này không thể ở bên nhau nhưng cũng còn tốt hơn là em trốn tránh, đừng để Tân Nhu giống như chị, tương tư phiền muộn, ngày đêm thương nhớ.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc đau thương của chị Mị, trong lòng đột nhiên chấn động. Chị Mị nói đúng, nếu mình chọn cách trốn tránh thì có khác gì nỗi đau năm đó Lâm Ngọc Thanh đã để lại cho chị Mị chứ? Có thể họ đều là những phụ nữ dâng hiến không vụ lợi nhưng trong lòng mình lại khó có thể yên. Lúc này Sở Thiên đã nghĩ thông suốt rồi, uống một hơi hết số rượu còn lại trong bình, rồi cười nói:
- Cảm ơn chị Mị, em biết em phải đối xử thế nào với Tân Nhu rồi.
[hide]
Sở Thiên bị Tân Nhu biểu hiện cùng thân thể lưu lại rượu cồn, kích thích dị thường hưng phấn, hắn sử dụng ra tất cả vốn liếng, tại Tân Nhu tràn ngập vô cùng hoặc trên người thỏa thích rong ruổi, đem Tân Nhu mang lên từng đợt rồi lại từng đợt. Sở Thiên rượu cồn phát huy đổ mồ hôi không ngừng nhỏ tại Tân Nhu mềm mại trên thân thể, hai người toàn thân đều bị ướt đẫm mồ hôi rồi, trướng ấm, trong phòng tràn đầy bầu không khí, Tân Nhu đùi cùng trên giường đơn khắp nơi đều là Sở Thiên mồ hôi, lòng của nàng theo lấy mãnh liệt kích thích càng phiêu càng cao, cảm thụ giống như bay lượn tại bát ngát trong bầu trời giống nhau.
Sở Thiên sớm bên trên hơn sáu giờ đồng hồ thời điểm mới hỗn loạn tỉnh lại, tối hôm qua tiếp tục tác chiến mau đưa hắn lấy hết rồi, Sở Thiên cố gắng hồi tưởng chuyện tối ngày hôm qua, đột nhiên giựt mình tỉnh lại, chứng kiến Diêu Tân Nhu không tại bên người, con mắt bề bộn tại bốn phía tìm, không có phát hiện Diêu Tân Nhu thân ảnh, cho rằng tối hôm qua chẳng qua là làm trận mộng, đang muốn thở phào đứng dậy, lại phát hiện Diêu Tân Nhu quần áo vẫn như cũ mất trật tự tán trên mặt đất, trên ghế sa lon, chẳng lẽ tối hôm qua chính mình thật sự đối với Diêu Tân Nhu làm việc tình? Chẳng lẽ Diêu Tân Nhu nhất thời nghĩ không ra, nhảy lầu? Sở Thiên một cái giật mình, lập tức trở mình nhảy lên, muốn phóng đi cửa sổ bên cạnh, lại phát hiện đây là lầu một, ló nhìn chung quanh, xem có hay không Diêu Tân Nhu bóng dáng, thế nhưng là đường cái rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh qua.
Lúc này, Sở Thiên nghe được toilet truyền đến động tĩnh, bề bộn trăm mét chạy nước rút tốc độ vọt tới, nghiễm nhiên nhìn thấy đang tại đi tắm Diêu Tân Nhu, hất lên sâu sắc khăn tắm, đang dùng làm phát khăn tại lau trên đầu hơi nước, khăn tắm bao lấy Diêu Tân Nhu trọng yếu bộ phận, nhưng như ẩn như hiện cảm giác càng làm cho người tâm viên ý mã, may mắn tối hôm qua đã hao hết đại bộ phận tinh lực, nếu không, Sở Thiên không dám khẳng định mình có thể hay không cầm giữ ở chính mình.
Diêu Tân Nhu trông thấy đứng đấy Sở Thiên, cười cười, nói: “Ngươi muốn dùng toilet?”
Sở Thiên lắc đầu, trong nội tâm khủng hoảng bây giờ còn không có bình tĩnh, nói: “Không phải, ta là sợ ngươi...”
Diêu Tân Nhu vung ra một cái say lòng người dáng tươi cười, vũ mị nói: “Sợ ta tự sát? Ta không có ngu như vậy, ta rõ ràng biết rõ tối hôm qua là ngươi đã cứu ta, cũng biết tối hôm qua là ta dụ dỗ ngươi, nếu như tối hôm qua không có chuyện gì phát sinh, ta ngược lại thất lạc rồi, bởi vì ta không có mị lực rồi.” Một gian kinh tâm động phách sự tình cứ như vậy bị Diêu Tân Nhu miêu tả vô cùng đơn giản, vốn Sở Thiên còn có một tia giậu đổ bìm leo áy náy, bất an, bây giờ nghe Diêu Tân Nhu nói như vậy, trong nội tâm mới hơi chút sống khá giả hơi có chút.
Kỳ thật Diêu Tân Nhu nội tâm cũng là bao nhiêu giãy dụa đấy, tấm thân xử nữ cứ như vậy cho mới đã gặp mặt vài lần Sở Thiên, hắn có chút không cam lòng, nhưng là hắn biết rõ đây không phải Sở Thiên sai, Sở Thiên đó cũng là ý thức mơ hồ trong lúc vô tình làm ra cử động, mà chính mình thì là ý loạn tình mê, một phát không thể vãn hồi, huống hồ mình còn có câu dẫn điềm báo. Hơn nữa, nếu như không phải tối hôm qua Sở Thiên cứu mình, chính mình hiện tại khả năng đang trở thành Hắc Tử những cái... Kia lưu manh đồ chơi đâu rồi, đệ đệ cũng sẽ không có cơ hội một lần nữa làm người, bởi vậy, Diêu Tân Nhu vậy mà đối với Sở Thiên đã có rõ ràng hảo cảm, càng có một điểm, liền Diêu Tân Nhu cũng không rõ ràng lắm chính mình, nữ hài tử đối với cái thứ nhất chiếm hữu nam nhân của mình luôn có một chút hi vọng ký thác, bằng không thì tại sao có thể có “Lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó” đâu này?
Diêu Tân Nhu nhìn thấy Sở Thiên còn đứng ở nơi đó, phất phất tay, má lúm đồng tiền mê người nói: “Sở Thiên đệ đệ, giúp ta đi trong tủ treo quần áo tìm kiện màu trắng thương cảm cùng quần thể thao.”
Sở Thiên vội nói: Sau luống cuống tay chân tranh thủ thời gian đi tủ quần áo tìm kiện màu trắng thương cảm cùng một cái quần thể thao đưa cho Diêu Tân Nhu, Diêu Tân Nhu tiếp nhận quần áo, che đậy cửa phòng tắm, sau đó bắt đầu mặc quần áo, Sở Thiên thấy rõ ràng hoa thép thủy tinh bên kia có lồi có lõm bóng dáng tại trêu đùa thần kinh của mình.
Sở Thiên sợ bị đi ra Diêu Tân Nhu gặp được mình ở bên ngoài mơ màng, vì vậy lui đi ra, trở lại mất trật tự giường, nhấc lên màu xanh da trời cái chăn, Sở Thiên thoáng cái hôn mê rồi, màu xanh da trời trên giường đơn có từng mảnh vết máu, tựa như hoa đào giống như xinh đẹp tươi đẹp, Sở Thiên rõ ràng biết rõ đây không phải thuộc về mình huyết, chính mình tối hôm qua cũng không có có chỗ nào đổ máu, cái này vết máu chỉ có thể là Diêu Tân Nhu được rồi, Sở Thiên rất nhanh ý thức được chính mình trúng thưởng rồi, tấm thân xử nữ, Sở Thiên đáy lòng trở nên càng thêm áy náy, tự nhiên tối hôm qua chính mình có thể là vô tình ý chi mất, nhưng dù sao đã đoạt đi nhân gia quý giá đồ vật.
Lúc này thời điểm, Diêu Tân Nhu đã đi ra, rất thanh thuần, rất ánh mặt trời, nhìn thấy ngẩn người Sở Thiên, cười cười, tiến lên chụp được Sở Thiên, dỡ xuống ga giường cầm lấy đi ngâm mình ở toilet, Sở Thiên tâm hư đi theo Diêu Tân Nhu đằng sau, thấy nàng không có gì tâm tình biến hóa, nhỏ giọng hỏi: “Tân Nhu tỷ tỷ, thật sự thực xin lỗi.”
Diêu Tân Nhu quay đầu lại sáng lạn cười, nhàn nhạt trả lời: Là (vâng, đúng) đấy, Tân Nhu đúng tấm thân xử nữ, Tân Nhu cũng không có chú ý, Sở Thiên đệ đệ hà tất như vậy chột dạ? Ta không nên ngươi phụ trách, ngươi sẽ đem tối hôm qua coi như một hồi mộng đẹp a."
Có lẽ những người khác nghe được Diêu Tân Nhu mà nói đều mừng thầm, vậy mà không nên chính mình phụ trách, nhưng Sở Thiên lại càng thêm đúng áy náy, suy nghĩ thật lâu về sau, từ phía sau ôm Diêu Tân Nhu, cảm khái nói: “Tân Nhu, ta không biết ta tương lai sẽ sẽ không lấy ngươi, nhưng ta có thể chân thành nói cho ngươi biết, trong nội tâm của ta nhất định sẽ có ngươi, vô luận ta ở nơi nào, bên người có hay không ngươi, ta đều lo lắng lấy ngươi, nhớ tới ngươi.”
Diêu Tân Nhu hiển nhiên cũng biết đây là Sở Thiên lời thật lòng, chính mình nếu muốn trói chặt một cái xuất sắc như thế nam nhân, đó là không có khả năng, hơn nữa chuyện tối ngày hôm qua, cũng rất khó nói là ai trả giá hơn điểm, ai trả giá ít điểm, có lẽ cái đó một cái, ngay khi Sở Thiên đứng ở thế giới đỉnh phong, chính mình há không phải có thể dùng đã từng thân là Sở Thiên nữ nhân mà tự hào?
Sở Thiên theo Diêu Tân Nhu nhà sau khi trở về, đi thẳng thần, làm sự tình luôn không yên lòng, may mắn những học sinh kia cho rằng đây cũng là Thiếu soái mới phong cách, không có quá nhiều để ý, mà Lâm Ngọc Đình cả ngày sống nhảy sống nhảy, hoàn toàn không có nhìn thấy Sở Thiên trong ánh mắt u buồn, hay là khéo hiểu lòng người Mị tỷ nhìn ra Sở Thiên ở sâu trong nội tâm tâm sự, đêm hôm đó, đêm dài vắng người, Mị tỷ bưng lên một bình Trúc Diệp Thanh, trang bị hơn mười hạt giòn hương củ lạc, nhẹ nhàng gõ Sở Thiên cửa phòng.
Sở Thiên mở cửa chứng kiến Mị tỷ, trong nội tâm hơi kinh hãi quái lạ, lập tức đoán được Mị tỷ ý đồ đến, biết mình tâm sự đã bị Mị tỷ xem thấu, vì vậy cười cười, tiếp nhận trong tay nàng Trúc Diệp Thanh cùng củ lạc, nằm ở đứt gãy thành hai đoạn trên ghế sa lon, uống một hơi cạn sạch nửa hũ Trúc Diệp Thanh, không chút nào giữ lại đem cùng Diêu Tân Nhu sự tình nói một lần, Mị tỷ vừa nghe vừa gật đầu, hắn cũng là tới đây chi nhân, tự nhiên biết rõ những thứ này chuyện tình nhi nữ thực đúng tra tấn, nhưng không nghĩ tới ngay cả mình thông minh hơn người, thân thủ trác tuyệt đệ đệ cũng khó khăn qua mỹ nhân giam, huống chi mặt khác bình thường nam tử?
Mị tỷ nghe xong, nhẹ nhàng thở dài, tựa hồ Diêu Tân Nhu tao ngộ có vài phần tương tự, giống nhau nam nhân ưu tú, giống nhau vô tư không thù oán kính dâng, Mị tỷ chế trụ Sở Thiên tay nói: “Đệ đệ, vô luận như thế nào, ngươi cũng không có thể lựa chọn trốn tránh, ngươi muốn tích cực đi đối đãi Tân Nhu, thường xuyên đi gặp hắn, cùng hắn trò chuyện, dù là về sau không thể cùng một chỗ, nhưng là tổng so ngươi vừa trốn chuyện tốt rất nhiều. Đừng cho Tân Nhu cùng tỷ tỷ giống nhau, tương tư phiền muộn, đêm đến ở chỗ sâu trong người độc toái.”
Sở Thiên ngẩng đầu, nhìn xem Mị tỷ cái kia đau thương thần sắc, trong nội tâm đột nhiên chấn động, Mị tỷ nói cũng đúng, nếu như mình thật sự lựa chọn trốn tránh, cái kia cùng năm đó Lâm Ngọc Thanh lưu cho Mị tỷ thống khổ có gì khác biệt? Có lẽ các nàng những thứ này si tình nữ tử không oán không hối, nhưng trong lòng của mình lại thủy chung hội khó với an tâm. Sở Thiên giờ khắc này muốn lái rồi, đột nhiên uống xong trong bầu rượu, thản nhiên cười nói: “Cảm ơn Mị tỷ, ta biết rõ ta sẽ như thế nào đi đối đãi Tân Nhu rồi.”
[/hide]