“% sao?!”
Trong căn phòng khách thư thái sáng sủa, một tiếng thét chói tai chợt xé rách đi sự yên lặng trong phòng.
Một đôi mẹ con đang ngồi trên chiếc sô pha, cả hai đều có dáng dấp của những quý nhân sống trong nhung lụa, thế nhưng vẻ mặt lại không mấy tốt đẹp.
Vị thiếu niên vừa mới hét toáng kia, chợt hùng hổ đứng lên nói: “Đồ nhà quê đó ấy thế mà lại có độ xứng đôi với cậu ba nhà họ Tạ đến % sao? Thật hoang đường!”
Thiếu niên đi một vòng rồi lại một vòng, không cam lòng hỏi: “Có khi nào máy móc có vấn đề không?”
Quý bà đang ngồi trong phòng cũng không cam lòng nói: “Không đâu, đó là bệnh viện của nhà họ Tạ mà.”
Thiếu niên nghe vậy, vẻ mặt càng lúc càng vặn vẹo, càng lúc càng trở nên hung tợn.
Nửa tháng gần đây, chủ đề mà giới thượng lưu nghị luận nhiều nhất chính là chuyện liên hôn bất ngờ giữa nhà họ Tạ và nhà họ Tống.
Nhà họ Tạ vô cùng lớn mạnh, nội tình thâm hậu, tuy đến nay dòng chính vẫn chưa xuất hiện người thừa kế nào ưu tú đến mức khiến người người kinh ngạc, nhưng dù sao cũng trên cả mức tiêu chuẩn, không đến mức phải dùng đến chuyện liên hôn như thế này.
Ngược lại là nhà họ Tống, với một nơi rắc rối hỗn loạn như tinh cầu Đế Đô, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng được xếp vào một gia tộc hạng ba mà thôi.
Vậy nên, khi nghe hai nhà này muốn liên hôn, mọi người đều kinh ngạc không hiểu ra sao, không hiểu từ đâu mà dẫn đến sự việc này.
Nghe đâu nguyên do là vì, nhà họ Tạ muốn mang cậu ba Tạ về nhà.
Alpha này là con của Tạ gia chủ và vợ hai trong nhà, sau khi vợ hai qua đời, mấy năm nay cậu ba Tạ đều ở bên nhà ông ngoại, cảm tình vô cùng lạnh nhạt đối với nhà họ Tạ.
Nên giờ đây khi cậu ba Tạ trở thành vật hi sinh trong cuộc liên hôn gia tộc, mọi người cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì.
Nhưng hành động của nhà họ Tống lại khiến mọi người cảm thấy rất hoang mang.
Với căn cơ của nhà họ Tống mà có thể liên hôn với nhà họ Tạ, có thể nói là quá chiếm hời.
Vừa khéo Tống gia chủ cũng có một đứa con trai Omega vừa mới thành niên, cho nên tin tức vừa ra, mọi người đều cho rằng hai đứa trẻ này sẽ kết hôn.
Thế nhưng cuối cùng nhà họ Tống lại mang một đứa nhỏ mồ côi được nuôi ở nông thôn về nhà.
Đứa nhỏ mồ côi này tên là Tống Ngạn, là con trai của anh cả của Tống gia chủ, nghe nói thân thể không tốt, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nông thôn, mấy năm nay đều chưa từng đặt chân đến tinh cầu Đế Đô.
Mọi người đều ồ ạt nghị luận, đưa ra vô số giả thiết phỏng đoán.
Chỉ có một số rất ít người biết được, thật ra ban đầu Tống gia chủ muốn gả con trai của ông sang đấy và gần đây chính chủ cũng vừa vô tình vừa cố ý ám chỉ điều này, thế nhưng không biết vì sao bây giờ lại đổi thành một người khác.
“Người liên hôn với nhà họ Tạ là em cậu à? Tôi tưởng là cậu chứ?”
“Tôi nghe nói em trai cậu sẽ liên hôn với nhà họ Tạ? Không phải cậu sao?”
Thiếu niên nhìn hàng loạt tin nhắn đến trong máy truyền tin, nháy mắt liền muốn chửi thề.
Người ngoài không rõ nguồn cơn cớ sự, nhưng người trong hai nhà lại biết rõ mồn một.
Ông ngoại của Tống Ngạn và ông Tạ là người quen cũ của nhau, vì vậy nên mới muốn thúc đẩy chuyện hôn nhân này.
Nhưng dù vậy thiếu niên và cha mẹ vẫn luôn cho rằng chỉ cần ra tay thích hợp, cuối cùng người được chọn sẽ là thiếu niên.
Gần đây còn muốn xin ảnh chụp của cậu ba nhà họ Tạ, ai ngờ nhà họ Tạ lại điểm danh muốn chọn Tống Ngạn.
Rốt cuộc thì đến hôm nay thiếu niên đã biết được nguyên nhân, nhà họ Tạ mang pheromone của cậu ba Tạ và Tống Ngạn đi xét nghiệm độ xứng đôi, kết quả đạt được là %.
Sau khi hệ thống “Xứng đôi” ra đời, những nhà tranh luận về độ xứng đôi và tranh luận về tình yêu vẫn luôn mâu thuẫn kịch liệt.
Người trước cho rằng độ xứng đôi cao, đương nhiên tình cảm sẽ tốt hơn.
Có số liệu cho thấy có những cặp đôi có độ xứng cao, sau khi kết hôn, tình cảm càng ngày càng ổn định hơn, đứa con sau này cũng ưu tú hơn.
Người sau thì lại cảm thấy cũng có những cặp đôi có cảm tình với nhau, nhưng độ xứng đôi lại không được cao, con người không nên dùng mấy số liệu như này để làm lệch lạc tư tưởng.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, chứng nhận kết hôn cũng không ép mọi người phải làm xét nghiệm độ xứng đôi, hoàn toàn là cá nhân tự nguyện.
Hệ thống Xứng đôi cho rằng, trên đời này không có một pheromone nào phù hợp với bất kỳ một pheromone nào, chắc chắn không thể chạm đến con số , nên là con số cao nhất trong hệ thống.
Do đó điều này cực kỳ hiếm thấy, đã nhiều năm rồi vẫn chưa thấy được một cặp đôi nào có độ xứng đôi cao như vậy.
Không những vậy, trước mắt nhà họ Tạ cũng vừa khéo chưa có một người thừa kế ưu tú, vì vậy khi có được kết quả độ xứng đôi, ông Tạ liền thẳng thắn chọn ngay Tống Ngạn.
Quý bà nhìn thấy con trai cáu kỉnh, bèn nói: “Chuyện này không thể đổi được, con kiềm chế chút đi, chỉ cần có quan hệ tốt với nhà họ Tạ, địa vị trong nhà của chúng ta sẽ được nâng lên thôi, không cần phải lo lắng về việc người khác cứ hỏi mãi chuyện này.”
Thiếu niên biết đạo lý này, nhưng khi được nhìn thấy ảnh chụp của cậu ba Tạ, thiếu niên vẫn có chút không cam lòng: “Căn bản đồ nhà quê đó chẳng hề xứng với cậu ba Tạ, nếu hai người đó gặp mặt, cậu ba Tạ không muốn đồ nhà quê đó, có phải sẽ mang pheromone của con đi kiểm tra độ xứng đôi với cậu ba Tạ không? Chỉ cần vượt qua % là được phải không?”
Bộ con tưởng trên % là dễ lắm sao?
Quý bà cũng không nói suy nghĩ này với thiếu niên, mà là thành thật nói: “Cha của con đã nghe ngóng rồi, nhà họ Tạ chỉ suy xét mỗi mình Tống Ngạn, vậy nên cho dù cậu ba Tạ có không đồng ý hôn sự này cũng không đến lượt của con đâu.
Vì tương lai của nhà họ Tống, chuyện này không thể thất bại, hiểu không?”
Thiếu niên nghe vậy chợt cảm thấy ớn lạnh trong lòng, nhất thời có chút hoảng loạn.
Hôm nay Tống Ngạn và cậu ba Tạ gặp nhau, mình cố ý giúp Tống Ngạn chọn một bộ quần áo mù mắt người xem để Tống Ngạn làm hỏng buổi gặp mặt này, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Dù sao cũng là xứng đôi đến %, cho dù cậu ba Tạ có bất mãn, ông Tạ cũng sẽ không buông tha đâu.
Đúng vậy, nhất định là không có vấn đề gì.
Thiếu niên bình tĩnh an ủi tâm tình.
Giờ phút này, tại một nhà hàng trên không ở trung tâm thành phố, có một vị khách đang từ từ rảo bước đi lên, vừa đi vừa bất an ngó trái ngó phải.
Vị khách này mặc một chiếc áo sơmi lụa kết hợp hai màu vàng – tím, phía dưới là một chiếc quần ống rộng màu xanh lá có thêu hình hoa hồng, toàn thân đều đánh thẳng vào tâm trí người nhìn, mới vừa đi đến cửa liền thu hút được vô số ánh mắt nhìn sang.
Mọi người không nói nên lời tiếp tục nhìn về phía vị khách đó, cuối cùng cũng thấy rõ được gương mặt của chủ nhân bộ đồ.
Khóe mắt hơi hơi nhếch lên, sống mũi vừa phải, đôi môi đỏ mọng……trên cổ có mang một chiếc vòng ức chế, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một Omega, hơn nữa còn là một Omega vô cùng xinh đẹp.
Đáng tiếc mắt thẩm mỹ quá tệ, có ngoại hình đẹp đẽ thế kia mà lại để cho quần áo lấn hết cái đẹp.
Người phục vụ liền lên tiếng chào hỏi: “Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?”
Tống Ngạn hơi rũ mắt, không dám nhìn người đang đứng đối diện, cậu lí nhí: “Có……Có, phòng , họ Tạ.”
“Dạ,” người phục vụ mở thiết bị xác nhận thông tin ra, mỉm cười làm một động tác mời, “Mời ngài đi hướng này, tôi sẽ dẫn ngài qua đó ạ.”
Người phục vụ dẫn cậu đi xuyên qua đại sảnh, cuối cùng cũng tìm được phòng , cô vươn tay đẩy cửa.
Trong phòng có một thanh niên không biết đã ngồi từ bao giờ, ngón tay thon dài xinh đẹp đang lướt internet, trên cổ tay có mang một chiếc vòng ức chế dành riêng cho Alpha.
Lúc này khi nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa phòng, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia nhìn qua, ánh mắt vừa có chút lười nhác, mà cũng vừa có chút phong lưu.
Thế nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là thanh niên này mặc một chiếc áo thun màu hồng phấn có thuê hoa văn vàng, phía dưới là một chiếc quần kẻ ô có đủ bốn loại màu sắc được kết hợp thành những ô vuông và một đôi bốt ngắn hở mũi chân màu xanh lam, toàn thân vô cùng lóng lánh.
Người phục vụ: “……”
Thời điểm vị khách này tới đây, lúc ấy cô đang có việc bận, thế nên lúc này đây cô mới được chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của vị khách này.
Nhất thời cô đứng hình, vẫn luôn duy trì động tác mở cửa, Tống Ngạn ở phía sau thấy thế bèn lê bước vào phòng, nháy mắt toàn bộ căn phòng chỉ có thể dùng bốn chữ “muôn hồng nghìn tía” để hình dung.
Người phục vụ nhìn hai vị khách ăn mặc không mấy tầm thường này, màu sắc mãnh liệt đập vào tâm trí, trong cơn hoảng hốt, bỗng dưng cô chợt nảy sinh một ý nghĩ: Chẳng, chẳng lẽ đây là trang phục tình nhân?
Người phục vụ phát hiện ánh mắt thanh niên quét qua nhìn về phía cô, lập tức liền hoàn hồn mang một ly nước chanh lên cho vị khách vừa mới đến.
Sau khi xác nhận hai vị khách không cần phục vụ gì nữa, cô liền mỉm cười bỏ của chạy lấy người.
Mới vừa quay người lại, cô thấy được cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, có hai thiếu niên đang ôm cánh cửa nhìn về phía căn phòng , vẻ mặt tràn ngập một nỗi khiếp sợ.
Cô có chút bối rối, đành lễ phép dò hỏi xem có cần cô hỗ trợ gì không.
Hai thiếu niên đồng loạt lắc đầu.
Cả hai đều là con cháu của nhà họ Tạ, hôm nay lén lút đi theo cậu ba Tạ đến đây.
Hôm nay cậu ba Tạ hẹn Tống Ngạn ăn cơm.
Mấy năm nay cậu ba Tạ được nuôi dưỡng ở bên ngoài, vừa trở về đã bị đẩy đi kết hôn.
Ông Tạ sợ cậu ba Tạ tức giận làm hỏng buổi gặp mặt này, vì vậy muốn qua dặn dò đôi câu.
Ai ngờ còn chưa đến nơi, từ xa xa ông đã nhìn thấy cậu ba Tạ mặc một thân trang phục chói mắt bước lên xe, xe bay mất hút luôn rồi.
“……” ông Tạ giật giật khóe mắt, cảm thấy không yên lòng, đành phải phái hai đứa cháu nhỏ qua đây xem.
Hiện tại chuyện độ xứng đôi % đã truyền khắp cả nhà, nghe nói hai người vừa gặp sẽ thương, sẽ nhất kiến chung tình, hệt như thiên lôi và địa hỏa, không thể ngăn cản lại được.
Hai thiếu niên chưa từng trải qua câu chuyện thần bí này, liền vui vẻ đồng ý đi canh.
Kết quả không nghĩ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Tống Ngạn, cả hai đều rất sốc, vội vàng nhắn tin vào nhóm nhỏ.
“Trời ơi, ông ơi, hệ thống Xứng đôi thật thần kỳ quá đi!”
“Giống như một nửa vòng tròn tìm thấy một nửa vòng tròn khác của chính mình vậy, thế mà cũng có thể xứng được!”
“Không hổ là độ xứng đôi lên đến %.”
Ông Tạ không hiểu vì sao lại bị kéo vào nhóm nhỏ, khi nhìn một loạt tin nhắn phía trên, rốt cuộc cũng hiểu, ông hỏi: “Nhìn thấy Tống Ngạn chưa?”
“Dạ rồi!”
“Cháu có chụp hình nè, ông xem đi! [hình ảnh].”
Ông Tạ nhìn thấy một thân loè loẹt của Tống Ngạn, bỗng dưng trầm mặc.
Hai thiếu niên quan sát hiện trường lại tiếp tục tung tin chấn động tiếp theo.
“Sao rồi ông? Ông xem hình cháu chụp anh ba nè [hình ảnh].”
“Cháu cảm thấy hai người này không cần phải gặp mặt nói chuyện làm gì, tuyệt đối ăn ý %!”
“Cháu cũng cảm thấy như vậy, hai tấm hình này, ai nhìn cũng sẽ không nhịn được mà thốt lên hai chữ…”
“Xứng đôi!”
Ông Tạ: “……”
Cách một bức tường, căn phòng bên kia, hai vị đương sự vẫn đang đánh giá lẫn nhau, cả hai đều rơi vào im lặng.
Cả hai đều biết chuyện độ xứng đôi lên đến %, cũng đồng thời khinh thường cách nói nhất kiến chung tình này.
Vì thế Tống Ngạn thuận nước đẩy thuyền nhờ anh họ chọn giúp quần áo, còn cậu ba nhà họ Tạ thì đều do chính tay anh chọn.
Hai người cùng chung một ý tưởng, đó là dùng biện pháp làm mù mắt người xem để hạ thấp ấn tượng vào lần đầu tiên gặp mặt, cả hai đều không tin như thế này mà vẫn còn có thể chung tình được.
Thế nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ tới cục diện lại trở nên như thế này.
Cũng không biết tình huống của đối phương là như thế nào…… Nhất thời cả hai đều yên lặng rơi vào vòng xoáy suy diễn của chính bản thân mình.
So với Tống Ngạn đang lén lút nhìn qua, ánh mắt cậu ba Tạ ngang nhiên hơn nhiều, anh đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó mở lời thân thiết: “Tống Ngạn đúng không? Tôi là Tạ Thần Vũ, ngày hôm qua tôi có nhắn tin cho cậu.
Lại đây ngồi đi.”
Tống Ngạn ngồi xuống đối diện anh, thấy anh mở màn hình tablet gọi món lên dò hỏi cậu muốn ăn gì, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống, lí nhí trong miệng: “Ngoại trừ các món cay ra, còn lại món…… món nào cũng được.”
Cậu vẫn luôn rũ mắt nhìn xuống, nhưng lần này khi ngẩng đầu lên, rốt cuộc hai người cũng đã thấy rõ hoàn toàn hình dáng của đối phương, cả hai đều không hẹn mà nghĩ: Khoan nói đến những chuyện khác, đúng là gương mặt này không tồi.
Nhưng cũng chỉ như thế, không đến mức phải rung động tâm can.
Tống Ngạn cúi đầu nghiên cứu cái bàn, tóc mái che khuất mặt mày, dáng vẻ như đang sợ người lạ.
Tạ Thần Vũ thu hồi tầm mắt: “Vậy tôi xem rồi chọn nhé?”
Tống Ngạn nhút nhát sợ sệt mà “Vâng” một tiếng.
Tạ Thần Vũ lướt màn hình gọi món: “Hôm nay cậu mặc một thân quần áo khá xinh đẹp, tự cậu chọn sao?”
Tống Ngạn nghiêm túc xem xét giọng điệu trong câu hỏi này, sau khi xác định không thể nghe ra được gì, bèn ngẩng đầu lên.
Tạ Thần Vũ hỏi xong câu kia vẫn đang tiếp tục xem thực đơn, Tống Ngạn không thể nhìn ra được gì từ gương mặt biểu cảm của anh, bèn thành thật trả lời: “Là anh họ chọn cho tôi, nói……nói đây là bộ đồ xuất sắc nhất ở đây trong năm nay.
Tôi cũng cảm thấy rất…..
rất đẹp, đẹp hơn nhiều so…..
so với khu chợ mà tôi đang ở.”
Nói xong liền cười cười nhút nhát thẹn thùng.
Tốt lắm, vừa quê mùa vừa ngu ngốc vừa không có kiến thức, cậu cảm thấy có lẽ câu trả lời lần này rất ổn, bèn ngước mắt lên nhìn về phía đối diện.
Biểu hiện chán ghét như trong tưởng tượng vẫn không xuất hiện.
Chỉ thấy vẻ mặt Tạ Thần Vũ không mấy thay đổi, anh chuyển màn hình qua trước mắt cậu, giọng điệu vẫn luôn thân thiết như cũ: “Cậu nhìn xem, mấy món này có được không?”
Tống Ngạn: “……”
Tình huống gì thế này? Đâu phải lúc nào chuyện cũng tốt như mình nghĩ đâu đúng không?
Cậu lại lặng lẽ đánh giá một thân quần áo của Tạ Thần Vũ, tự nhủ, đây có lẽ là phong cách chân thật của người ta rồi, cạn lời.
======================
Cậu ba – Mợ ba thuộc dạng “Giả heo ăn hổ”, đúng nồi nào úp vung nấy, hèn gì độ xứng đôi lên đến %:v.