Tạ Thần Vũ cảm thấy từ khi quen biết tên nhóc cuồng yêu đương này, lịch sử đen tối của anh không ngừng gia tăng, không những vậy còn đến bất chợt không kịp phòng ngừa.
Anh kìm nén nỗi xao động trong lòng, bước ra khỏi ra thang máy, càng nghĩ càng căm giận. Tạ Thần Vũ kiên cường lấy lại danh dự: “Cậu bị choáng đầu nên sinh ảo giác đấy.”
Tống Ngạn nói: “Ảo giác ư? Thế vì sao anh lại nói là “Không có”?”
Tạ Thần Vũ kinh ngạc: “Vừa rồi tôi có nói vậy sao? Có lẽ cũng là ảo giác của cậu rồi.”
Tống Ngạn liền mở mang tầm mắt: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ cắt ngang lời cậu, giọng nói vừa dịu dàng vừa săn sóc: “Không phải bị choáng đầu sao? Nói ít thôi, ngoan.”
Tống Ngạn nhìn dáng vẻ trốn tránh hiện thực, chết mà cũng sĩ diện của vị học sinh xuất sắc này, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Mỗi khi tâm tình không tốt, cậu luôn luôn không thể kiềm chế được cơn buồn bực trong người, cũng không thích nói chuyện với người nào khác. Thế nhưng lần này lại bị chọc cười, cơn choáng đầu cũng vì thế mà thuyên giảm không ít.
Tạ Thần Vũ nhìn Tống Ngạn.
Tống Ngạn không hề ngoan ngoãn yên tĩnh như mọi ngày, thân thể không khoẻ khiến cậu uể oải cau mày, cả người đều toát lên vẻ “chớ có động vào tôi”. Thế nhưng lúc này cười lên, vẻ mặt khó chịu đó liền tan biến đi, đột nhiên xinh đẹp sức sống hẳn lên, khiến người ta nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Bỗng dưng Tạ Thần Vũ ý thức được hình như anh lại nhìn cậu với ánh nhìn vượt quá giới hạn của người giám hộ rồi. Trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, vội vàng dời mắt đi.
Thế nhưng đã chậm.
Nhân lúc anh không để ý, pheromone trong cơ thể anh đã thoát khỏi sự áp chế, bắt đầu xao động lên.
Cũng may là đã vào phòng bệnh rồi.
Tạ Thần Vũ đặt Tống Ngạn lên giường, lấy cớ đi rót nước, miễn cưỡng bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Tống Ngạn vẫn còn cảm thấy khó chịu nên không phát hiện trạng thái của anh. Cậu dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi cơn choáng đầu qua đi.
Hai mươi phút sau, Tạ Thần Vũ mới quay trở về. Anh vừa tiêm một liều thuốc ức chế của viện nghiên cứu xong, khôi phục dáng vẻ nhã nhặn thận trọng như xưa. Thuận tiện còn tìm được một cái cớ cho lý do biến mất chẳng thấy đâu trong khoảng thời gian vừa rồi: “Tôi có mang về một ít trái cây, để trên bàn nhé.”
Tống Ngạn vẫn không mở mắt, keo kiệt mà “Ừ” một tiếng.
Tạ Thần Vũ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cậu, cảm thấy có chút mới mẻ: “Còn khó chịu không?”
Tống Ngạn theo bản năng muốn bảo anh câm miệng, nhưng so với ban đầu thì cơn choáng váng cũng đã thuyên giảm được phần nào. Cậu nhớ lại tính cách vai diễn của mình, rầm rì một tiếng xoay đầu, mặc kệ vị học sinh xuất sắc kia.
Tạ Thần Vũ cũng không quấy rầy cậu nữa, anh mở máy truyền tin lên xem các tin tức và hot search trên mạng.
Lần này, hai người đến viện nghiên cứu vào ban ngày. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến màn cửa khẽ khàng lay động. Nhất thời bầu không khí bên trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Tống Ngạn nằm thêm nửa giờ, rốt cuộc cũng quay về trạng thái bình thường. Cậu mở mắt ra ngồi dậy, cầm ly nước lên uống một ngụm.
Tạ Thần Vũ tắt máy truyền tin, anh nhìn về phía cậu: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Tống Ngạn nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
Cậu cảm thấy có lẽ hai người nên đi được rồi, vừa định xuống giường, liền nghe thấy một tiếng gõ cửa.
Tạ Thần Vũ quay đầu lại nói một câu mời vào, cửa phòng vừa bị đẩy ra, một Omega có gương mặt thanh tú và dường như vẫn còn là một thiếu niên bước vào.
Tống Ngạn cảm thấy có hơi ngoài ý muốn: “Cậu cũng đến à?”
Cậu giới thiệu sơ qua với Tạ Thần Vũ, “Đây là bạn chung phòng bệnh với em, Đậu Mính Mính.”Tạ Thần Vũ hiểu rồi.
Toàn tinh tế chỉ có tổng cộng 12 người mắc phải căn bệnh giống như Tống Ngạn, có vẻ như vị này là một trong số những người đó.
Mấy năm nay, Tống Ngạn và Đậu Mính Mính luôn tới viện nghiên cứu tiếp nhận trị liệu và làm kiểm tra, nên dần dà cũng thân thiết hơn.
Tạ Thần Vũ cười cười chào hỏi: “Xin chào.”
Đậu Mính Mính cũng đáp trả lại một câu “Chào anh”, cậu đi qua ngồi xuống mép giường, nhìn Tống Ngạn một hồi, khóe mắt dần dần đỏ lên.
Tống Ngạn nhảy dựng trong lòng.
Trong số các bạn chung phòng bệnh, Tống Ngạn chỉ thân quen với mỗi một mình Đậu Mính Mính. Bởi vì tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng ở gần tinh cầu, nên có lần vào dịp nghỉ hè, Đậu Mính Mính còn đến vùng quê thăm Tống Ngạn.
Đây là một tên cuồng yêu đương hàng thật giá thật, đoạn tình cảm nào cũng đều cao trào và cũng đều kết thúc rất đau đớn. Tất cả cũng vì tính cách của Đậu Mính Mính quá trong sáng. Lúc trước khi chọn nhân cách vai diễn, người đầu tiên hiện lên trong đầu Tống Ngạn chính là Đậu Mính Mính.
Nhìn dáng vẻ này, hiển nhiên chuyện tình cảm lại có vấn đề rồi.
Tống Ngạn nhanh chóng dời sự chú ý của đối phương: “Đây là chồng của tôi, trước đây tôi đã nhắn tin nói với cậu rồi ấy.”
Đậu Mính Mính “Ừm” một tiếng.
Vốn dĩ khi Tống Ngạn kết hôn, Đậu Mính Mính cũng rất muốn đến dự. Thế nhưng khi đó cậu đang vướng phải kỳ thi cuối kỳ và cũng vì Tống Ngạn khuyên can, nên lúc này mới gặp được bạn đời của Tống Ngạn.
Một đôi mắt hồng hồng nhìn Tạ Thần Vũ: “Sau này anh phải đối xử với cậu ấy thật tốt nha, bằng không tôi…… tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Tạ Thần Vũ bật cười, nghĩ thầm: Sao cứ có cảm giác cậu bạn này giống tên cuồng yêu đương nhà mình thế nhỉ? Là do thân đang mang bệnh nên dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc, hay là do lực hút từ trường giữa hai người bạn với nhau vậy?
Vừa mới nghĩ đến đây, Tạ Thần Vũ liền thấy Đậu Mính Mính quay đầu nhìn về phía Tống Ngạn, nghẹn ngào nói: “Anh ấy chia tay với tớ rồi.”
Từ lúc mới quen biết nhau, Tống Ngạn đã được nghe những lời này rồi. Ban đầu còn cảm thấy chán ghét và không kiên nhẫn, nhưng riết cũng thành thói quen.
Cậu biết nếu không hỏi sẽ càng không xong, đành phải cam chịu nói: “Lần này là vì lý do gì?”
Nháy mắt vẻ mặt của Đậu Mính Mính liền tan vỡ.
Tạ Thần Vũ: “……”
Đừng nói nữa, nói nữa càng giống.
Đậu Mính Mính khóc ròng: “Vốn dĩ lần này rất… rất thuận lợi. Tớ nói bệnh của tớ cho anh ấy nghe, sau đó anh ấy liền kéo tớ đi đo độ xứng đôi. Cuối cùng kết quả chỉ có 23, sau đó thì anh ấy không… không quan tâm tới tớ nữa.”
Đậu Mính Mính nói một cách tuyệt vọng, “Còn không phải là vì sau này tuyến thể của tớ sẽ có pheromone của Alpha khác sao? Tớ đi chữa bệnh mà, chẳng lẽ trong mắt anh ấy, tớ lại dơ bẩn ô uế đến thế sao?”
Tống Ngạn nhìn thoáng qua Tạ Thần Vũ đang kinh ngạc nhìn hai người họ. Xong rồi, không thể để nhóc cuồng yêu đương này nói thêm gì nữa.
Nói nữa thì Tạ Thần Vũ sẽ phát hiện lời thoại của hai người giống hệt nhau mất.
Thế nhưng tên nhóc cuồng yêu đương này mà đã rơi vào trạng thái suy sụp thì sẽ không dễ gì mà cắt ngang được. Vì thế cậu đành gia nhập vào hội, khóe mắt cũng đỏ bừng lên: “Đúng vậy, thật sự rất quá đáng!”
Đậu Mính Mính đang khóc thút thít, thấy thế liền ngừng lại, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Tống Ngạn.
Tống Ngạn đau lòng, vừa ôm Đậu Mính Mính vỗ về, vừa nhìn về phía Tạ Thần Vũ: “Anh đi ra ngoài đi, tụi em muốn tâm sự.”
Hai tên cuồng yêu đương suy sụp mà ngồi chung với nhau, lực sát thương sẽ vô cùng to lớn. Tạ Thần Vũ chẳng muốn ở lại đây thêm một giây đồng hồ nào nữa, vui vẻ rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Tống Ngạn vẫn ôm Đậu Mính Mính trong lòng, chờ tiếng bước chân đi xa rồi mới buông người ra.
Đậu Mính Mính không còn bận tâm đ ến chuyện khóc lóc nữa, cậu ngạc nhiên hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Cậu thích làm bạn với Tống Ngạn, là vì Tống Ngạn vẫn luôn rất lợi hại và rất mạnh mẽ, luôn luôn tạo cho cậu một cảm giác rất an tâm.
Bình thường Omega đến tuổi dậy thì đều phải đeo vòng ức chế và muốn đeo kiểu dáng thế nào cũng được. Nhưng đối với người mắc chứng bệnh thiếu hụt pheromone như hai người họ thì chưa đến tuổi dậy thì đã phải đeo vòng ức chế rồi. Hơn nữa chỉ được chọn vòng cổ và còn là loại vòng thô sơ hay dùng trong việc chữa bệnh.
Vì thế mà mỗi lần nhìn thấy cậu, các bạn học đều cười cười chế nhạo, mỗi lần như thế cậu đều lén tìm Tống Ngạn để khóc. Mặc dù bề ngoài Tống Ngạn có vẻ như không kiên nhẫn, nhưng một tháng sau đó Tống Ngạn đã gửi cho cậu một chiếc vòng ức chế được thiết kế với kiểu dáng vô cùng đặc biệt. Về sau mỗi khi chuyện tình cảm có vấn đề, Tống Ngạn cũng sẽ không mặc kệ mà sẽ cho cậu một vài lời khuyên.
Thế nhưng một người bạn tốt ngoài lạnh trong nóng, luôn luôn mạnh mẽ khiến mình an tâm, lại đỏ bừng hai mắt ở trước mặt mình như thế này sao?
Cậu lập tức cảm thấy tên Alpha gì đấy không quan trọng nữa, liền nắm lấy tay Tống Ngạn nói: “Cậu có nỗi uất ức gì sao?”
Tống Ngạn liền quay về trạng thái bình thường: “Không, đau lòng cậu thôi.”
Tống Ngạn giải thích qua loa, “Mới tiêm thuốc thử xong, không khống chế được cảm xúc.”
Đậu Mính Mính ngơ ngác gật đầu: “Vậy à? Nhưng không phải đã nói là không có tác dụng phụ sao?”
Tống Ngạn nói: “Cũng tùy người. Tôi phải về trường đi học rồi, cậu còn muốn khóc nữa không? Muốn khóc thì mau khóc đi.”
Đậu Mính Mính lại buồn bã khóc lóc một hồi, nghe vài lời khuyên của Tống Ngạn xong, lúc này mới ngừng thút thít.
Tống Ngạn khuyên bảo tên cuồng yêu đương này xong, ra ngoài tìm Tạ Thần Vũ, cùng nhau rời khỏi viện nghiên cứu.
Tạ Thần Vũ đưa Tống Ngạn về tinh cầu Bá Đích, nhìn cậu lên xe về nhà, sau đó mới lên phi thuyền, chuyển tiếp đến tinh vực Aram.
Trải qua chuyện pheromone lần này, đôi chồng chồng giả tạo đều quyết tâm không gặp nhau nữa. Chỉ khi nào có người lớn trong nhà tới chơi hay tình huống cực kỳ quan trọng như kỳ nghỉ tết thì mới gặp mặt nhau mà thôi.
Hai người đều không quấy rầy lẫn nhau, cuộc sống sinh hoạt cứ thế mà ngày lại ngày trôi qua.
Thời gianh trôi nhanh, mới đó mà đã gần một năm trôi qua.
Tống Ngạn đã hoàn thành chương trình học của năm nhất, bắt đầu bước vào năm hai đại học.
Đậu Mính Mính hoàn thành kỳ thi đại học, sắp tới sẽ học chung trường với Tống Ngạn. Mấy năm nay, Đậu Mính Mính vẫn luôn mong ước điều này. Cuối cùng thì cũng đã có thể làm bạn chung trường với Tống Ngạn rồi.
“Cha tớ có mua một khoang thực tế ảo cho tớ á,” Đậu Mính Mính vui vẻ nói, “Dùng khoang thực tế ảo để đi dạo phố, quả nhiên rất khác so với ngoài đời!”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Thông thường nếu không chơi vật nhau hay mô phỏng huấn luyện, người ta sẽ không mua khoang thực tế ảo.
Thế nhưng, có một số người vì muốn trải nghiệm thực tế ảo mà sẽ bỏ một số tiền lớn để mua khoang thực tế ảo. Cũng có người dư tiền phóng khoáng, ví dụ như nhà họ Tạ, vì muốn Tống Ngạn vui vẻ mà đã mua cho Tống Ngạn một cái.
Nhưng Đậu Mính Mính thì lại khác, năm nay cậu đã 18 tuổi rồi, đến nay vẫn chưa tìm được người có độ xứng đôi cao. Có lẽ cha mẹ cậu muốn cậu có thể vui vẻ chơi thêm một chút và cũng vì vậy nên họ mới đồng ý cho cậu học trường đại học ở bên ngoài.
Vốn dĩ tính cách của Đậu Mính Mính rất lạc quan, cậu ríu rít mà nói không ngừng, kế đó lại tỏ vẻ ngọt ngào nói: “Có lẽ sắp tới tớ sẽ yêu đương qua mạng.”
Tống Ngạn nhìn Đậu Mính Mính.
Thể chất của Đậu Mính Mính có chút vấn đề, có thể nói là một cái máy luôn thu hút mấy tên khốn cặn bã. Lần này có khi tám phần mười là đối tượng yêu đương không phải hạng tốt.
Tống Ngạn biết khuyên không được, bởi vì dựa theo lời của Đậu Mính Mính thì, “Tuy cuối cùng anh ấy trở mặt khốn nạn, nhưng khi yêu đương tớ vẫn cảm thấy rất vui vẻ nha”.
Tống Ngạn nghĩ thầm: Xem ra nhóc cuồng yêu đương này lại muốn có một đoạn tình cảm vui vẻ ngắn ngủi nữa rồi, bèn nói: “Rảnh thì giới thiệu tôi biết một chút.”
Đậu Mính Mính ngượng ngùng: “Ừm.”
Đậu Mính Mính nhịn không được nói, “Anh ấy là đại thần trong phòng mô phỏng huấn luyện. Không phải tớ cũng có khoang thực tế ảo sao? Tớ tò mò nên đã qua đó đăng ký hội viên tháng. Lúc ấy mọi người đều ghét bỏ tớ, không chịu chơi với tớ, anh ấy vừa lúc đi ngang qua, thấy vậy liền chơi chung với tớ……”
Tống Ngạn vừa nghe vừa cùng Đậu Mính Mính đi vào nhà ăn, chờ cơm nước xong liền ai về nhà nấy.
Lúc này máy truyền tin vang lên một tiếng, là tin nhắn đến từ Du Kình.
“Tinh vực Gauze sắp có một hội trường đấu giá, đi không?”
Tống Ngạn không chút nghĩ ngợi nói: “Đi.”
“Mười ngày sau tập hợp.”
Tống Ngạn trả lời lại một câu “OK”, liền liên hệ với giáo viên để xin nghỉ phép.
Sau đó để phòng ngừa, cậu lại liên lạc với Tạ Thần Vũ: “Trường của anh Cương Tử có hoạt động mới, mấy ngày nữa tôi sẽ qua trường anh ấy chơi. Tôi có xin phép nghỉ ốm rồi, anh để ý một chút đừng để lộ ra đấy.”
Tạ Thần Vũ đang ngồi ở trong văn phòng nhìn thấy tin nhắn này, liền nhẹ nhàng “Chậc” một tiếng.
Lính mới gọi Tạ Thần Vũ là “Ba” hôm đó, nay đã trở thành một lính đánh thuê ưu tú, nghe vậy liền nhìn về phía Tạ Thần Vũ: “Sao vậy sếp?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không có gì, chỉ là có một nhóc con, không lo học hành, vì yêu mà trốn học, hư không tả nổi.”
Trả lời tên nhóc cuồng yêu đương kia xong, Tạ Thần Vũ nhìn cấp dưới nói, “Sắp tới tinh vực Gauze sẽ có một hội trường đấu giá, có muốn tham gia không?”
“Có phải là hội đấu giá ngầm 5 năm mới tổ chức một lần không sếp?” Lính đánh thuê ưu tú liền đứng phắt dậy, “Dạ có!”
Vừa trả lời xong thấy sếp gật đầu, biết sếp đồng ý dẫn mình đi theo, vị lính đánh thuê ưu tú liền vui vẻ, có qua có lại nói, “Tôi sắp có tình yêu mới đó sếp.”
Tạ Thần Vũ nhướng mày: “Ồ?”
Chuyện tình yêu đương của tên cấp dưới này lúc nào cũng muôn màu muôn vẻ, khiến anh thu được không ít tư liệu sống.
Thế nhưng, tên cấp dưới vẫn luôn nghiêm túc công tác, kiềm chế bản thân hơn nửa năm nay, ấy thế mà lần này lại có tình mới.
Chợt nghe cấp dưới nói tiếp: “Là một bé chim non, gặp được trong phòng mô phỏng huấn luyện, đáng yêu cực kỳ.”
Anh ta biết sếp rất thích nghe câu chuyện yêu đương của những người khác. Về phía anh ta, mỗi khi yêu đương anh ta cũng đều rất thích chia sẻ với người bên ngoài. Một người muốn nói, một người muốn nghe, đúng là tri kỷ.
Cấp dưới lại nói: “Tôi cảm thấy có thể thành đôi, chờ thành đôi rồi tôi sẽ kể cho sếp nghe.”
Suốt một năm nay, Tạ Thần Vũ đã dùng gần hết các câu chuyện tình cảm ngắn ngủi mà anh nghe được, cuối cùng thì cũng đến lúc có thêm câu chuyện mới rồi.
Với hiệu suất làm việc của cấp dưới, có khi tết năm nay là anh đã có chuyện để kể rồi.
Tạ Thần Vũ vừa lòng gật đầu, cổ vũ nói: “Tốt, cố gắng phát huy.”
=================
Nghe mùi lính mới với Đậu Mính Mính lắm nhé =)))))
Tạ Thần Vũ nói: “Không có gì, chỉ là có một nhóc con, không lo học hành, vì yêu mà trốn học, hư không tả nổi.”