Tống Ngạn và đồng đội hẹn nhau ở tinh cầu Lý Túc.
Đây là trạm cuối cùng trong kỳ trăng mật năm đó của cậu và Tạ Thần Vũ.
Quyết định ở chỗ này là vì đây là một tinh cầu rất thu hút các khách du lịch, không chỉ có cảnh sắc tuyệt đẹp mà đồ ăn cũng nhiều, vô cùng thích hợp cho du lịch nghỉ dưỡng. Ngoài ra còn là vì để cho hai người lần đầu dùng thân phận thật sự để gặp mặt nhau không cảm thấy xấu hổ vì không có đề tài nào để nói.
Điều trùng hợp hơn nữa là, lúc này tinh cầu Lý Túc đang có một lễ hội lớn, nơi nơi đều tổ chức các hoạt động chúc mừng, không cần lo lắng bầu không khí sẽ trở nên chán ngắt.
Tống Ngạn ở khách sạn sửa soạn một phen, canh thời gian gần đến giờ liền chuẩn bị xuất phát.
Tuy đồng đội có ý chân thành rất cao, nhưng cậu cũng không nóng đầu đến mức không nói không rằng gì lại lon ton chạy ra ngoài một mình. Trước khi xuất phát cậu đã nhắn một tin đến đám người Du Kình, lúc này hai bên đang nói chuyện với nhau.
Đám người Du Kình vừa hay tin liền phát ngốc.
Sau khi tặng nhau được hai đợt quà, hai người này liền bắt đầu đi gặp mặt thật rồi.
Một người là lính đánh thuê ưu tú bọn họ uổng công dạy dỗ nhiều năm luôn muốn chú trọng riêng tư, một người là ông chủ công ty lính đánh thuê vừa chững chạc vừa có chút thần bí. Hai cái người này, đang phát điên cái gì vậy?
Thật ra nghĩ lại thì cũng không có gì thái quá. Hai người quen biết nhau được một năm mới bắt đầu gặp nhau ngoài đời, về sau lại làm bạn ở trên mạng được thêm nửa năm, dần dần cảm tình cũng càng ngày tiến thêm một bước, đến bây giờ mới công khai thân phận thật sự của nhau.
Chỉ là dù sao bọn họ cũng nhìn Tống Ngạn trưởng thành, cậu không phải là người có thể dễ dàng bộc lộ tình cảm của mình đối với người khác. Nhưng là người quan sát toàn bộ quá trình, bọn họ thật sự không nhịn được mà suy nghĩ nhiều, đột nhiên có ảo tưởng rằng hai người kia sắp sửa bộc lộ với nhau luôn rồi.
Cả đám đều có chung một ý nghĩ: Nói chuyện trên mạng kiểu gì mà có thể nhanh chóng phát triển đến bước này hay vậy?
Bọn họ hỏi: “Cậu thật sự chắc chắn chứ?”
“Thật sự,” Tống Ngạn đứng ở trước gương xem xét toàn thân lần cuối, xác định không có vấn đề, liền duỗi tay mở cửa, “Được rồi tôi đi đây, cúp máy.”
Đám người Du Kình nhìn màn hình trò chuyện đã bị cắt đứt, hai mặt nhìn nhau, đành nhận mệnh chờ đợi tin tức của cậu.
Lúc này, Tạ Thần Vũ cũng đang ở một toà khách sạn khác thay đồ.
Lần đầu gặp mặt nhất định phải để lại ấn tượng tốt với đối phương. Vì vậy, sau khi đổi tới đổi lui ba bộ quần áo, anh liền gọi cho cậu nhỏ, hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Địch Tuần: “……”
Cứ mỗi khi có cơ hội dùng thân phận “ông chủ Trần” là mang đôi nút tay áo người ta tặng. Cuối năm bận muốn chết nhưng vẫn dành ra chút thời gian để xem video làm đồ thủ công. Gặp mặt cũng nhắn tin truyền cho toàn bộ tâm phúc đều biết. Để ý hình tượng nên mới gọi hỏi ý của mình……
Vị họa sĩ nổi danh u buồn nào đó nhìn cháu trai đang trúng tà mà không hề tự hay biết, quyết định lát nữa sẽ gọi cho toàn bộ tâm phúc, mở một cuộc cá cược xem tình yêu qua mạng ngây thơ này của cháu trai có thể nở hoa kết quả được hay không.
Tạ Thần Vũ không nhận được câu trả lời, bèn nhướng mày.
Địch Tuần đánh giá từ đầu đến chân: “Khá tốt, đi đi. Nếu cậu ta thích Alpha, chắc chắn sẽ bị cháu mê hoặc.”
Tạ Thần Vũ dở khóc dở cười: “Đã nói là không như cậu nghĩ rồi.”
Địch Tuần cười ha ha một tiếng, cúp điện thoại.
Tạ Thần Vũ tắt khung chat, vui vẻ rời khỏi khách sạn.
Hai người hẹn gặp nhau ở một quảng trường trung tâm thành phố chính của tinh cầu Lý Túc.
Tống Ngạn xuống xe, rảo bước đi về phía đài phun nước ở quảng trường.
Chung quanh đều là những người tham gia lễ hội, hoạt động nào cũng có, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Có lẽ vì nhìn thấy cậu là một Omega xinh đẹp, nên mọi người đều rất hào phóng với cậu, không chỉ tặng cho cậu một quả bóng bay, mà còn đội lên đầu cậu một cặp tai thỏ.
Tống Ngạn đang muốn trả lại thì đối phương đã cười chạy đi mất rồi, gần đây cũng không có chiếc thùng rác nào, đành phải nhận mệnh mà cầm.
Tống Ngạn đi đến gần đài phun nước, gương mặt vô cảm nhìn chung quanh một vòng, bỗng dưng trong lòng có chút khẩn trương. Cậu rũ mắt nhéo nhéo cặp tai thỏ, đang muốn nhắn tin hỏi một chút, đột nhiên cậu thấy được bóng dáng người nào đó quen quen.
Dường như cùng lúc đó, Tạ Thần Vũ cũng vừa phát hiện ra cậu.
Nhóc cuồng yêu đương này, một tay cầm quả bóng bay màu hồng, một tay nhéo nhéo cặp tai thỏ lông xù, hiển nhiên là dáng vẻ của một người đang hẹn hò.
Lúc này, tầm mắt của hai người đã chạm vào nhau, Tạ Thần Vũ chủ động lại gần.
Tống Ngạn nhìn thanh niên văn vẻ trau chuốt tỉ mỉ từ đầu đến chân, bèn ra đòn phủ đầu trước, trừng mắt hỏi: “Sao anh lại ở đây?”Tạ Thần Vũ nói: “Tôi cũng đang muốn hỏi cậu đấy.”
Tống Ngạn nói: “Đương nhiên là tôi đang đi chơi với anh Cương Tử nhà tôi rồi, bên này có hoạt động.”
Tạ Thần Vũ giơ tay ra hai bên: “Tôi cũng vậy.”
Tống Ngạn nói: “Vậy hai người đổi sang nơi khác đi, quấy rối người khác.”
Tạ Thần Vũ cạn lời: “Vậy sao hai người không đổi đi?”
Vốn dĩ Tống Ngạn cho rằng nơi này náo nhiệt, không đến mức buồn chán, không ngờ náo nhiệt cũng có cái hại của náo nhiệt.
Cậu không muốn lãng phí thời gian với thanh niên văn vẻ này, trợn trắng mắt hừ một tiếng: “Tôi đi tìm anh Cương Tử nhà tôi đây, tốt nhất mấy ngày kế tiếp đừng có gặp lại anh!”
Tạ Thần Vũ cũng không muốn nhóc con nhà anh bị người quen của anh gặp được, nên thật lòng cũng rất muốn đổi sang nơi khác, ít nhất là nơi không có quá nhiều người bên cạnh.
Đương lúc muốn liên hệ với đối phương thương lượng một chút, đột nhiên anh nhận được một tin nhắn.
Kim Diễm: Em có chút việc, có lẽ sẽ đến trễ một chút. Nếu anh đến rồi thì tìm xem gần đó có quán cà phê hay phòng trà gì không, lại đó chờ em nhé.
Tạ Thần Vũ cũng đang nghĩ như vậy. Anh cẩn thận lên mạng tìm tòi một vòng, tìm được một quán cà phê danh tiếng không tồi, có thể rời xa hoạt động náo nhiệt nơi đây, bèn nhắn địa chỉ qua cho Tống Ngạn.
Tống Ngạn mở ra, xem xét bản đồ xong liền đi thẳng từ quảng trường qua quán cà phê. Có đến nơi trước thì cũng chẳng sao, cậu có thể nói là mình tiện đường vừa mới đến.
Trong lúc đi bộ qua đó, cậu cũng gửi tặng lại cặp tai thỏ và quả bóng bay cho một bạn nhỏ ven đường, toàn thân thoải mái đi đến điểm hẹn. Tống Ngạn phát hiện nơi này rất đông khách nên liền gọi cà phê trước. Nhân lúc nhân viên phục vụ chưa bưng cà phê lên, cậu tranh thủ đi vào phòng vệ sinh.
Đợi đến khi vừa ra khỏi phòng vệ sinh, Tống Ngạn ngẩng đầu lên liền thấy Tạ Thần Vũ cũng đang thong thả đi vào.
Tạ Thần Vũ mới vừa bước vào cửa, đang muốn đi rửa tay, ai ngờ lại gặp phải tên nhóc cuồng yêu đương này.
Hai người đều dừng chân, đứng nhìn nhau trong dãy hành lang, nháy mắt trong lòng đều dâng lên một nỗi nghi hoặc.
Tống Ngạn lại ra đòn phủ đầu: “Không phải anh nói anh sẽ không đổi sang nơi khác sao? Tôi đã chủ động kéo anh Cương Tử nhà tôi đi rồi, sao vẫn còn gặp anh ở đây vậy? Có phải anh cố ý theo dõi chúng tôi không?”
Tạ Thần Vũ lập tức phủ nhận: “Đừng có đổ oan cho tôi. Tôi tưởng hai người vẫn muốn chơi ở bên đấy, cho nên mới đến một nơi ít người như bên này.”
Tống Ngạn nghi thần nghi quỷ mà nhìn chằm chằm vào Tạ Thần Vũ, cậu nheo mắt: “Có phải hai người cũng vừa mới tới hay không? Chọn món chưa? Chưa chọn thì bây giờ đi ngay đi, lần này tôi sẽ tận mắt nhìn hai người rời đi.”
Tạ Thần Vũ nói: “Không, tôi chỉ vào mượn phòng vệ sinh mà thôi, em ấy vẫn đang ở bên ngoài chờ tôi.”
Tống Ngạn tỏ vẻ chán ghét mà nhường đường cho anh đi vào, đứng tại chỗ nhìn anh bước vào phòng vệ sinh xong, liền ra ngoài đại sảnh thanh toán tiền cà phê. Sau đó, cậu ra ngoài leo lên một chiếc xe không người điều khiển, tính toán chờ thanh niên văn vẻ đi rồi mới quay vào trong.
Tạ Thần Vũ rửa tay xong đi ra, phát hiện đại sảnh không còn bóng dáng của Tống Ngạn nữa.
Anh nghĩ ngợi một hồi, bèn nhắn tin với nhóc con: Cậu tới chưa?
Bên kia trả lời rất nhanh: Vẫn chưa, anh tới rồi sao?
Tạ Thần Vũ do dự vài giây: Nếu không cậu gửi vị trí cho tôi đi, tôi đi tìm cậu?
Tống Ngạn ở trong xe nhìn thấy tin nhắn này, nghĩ thầm: Cũng được.
Cậu mở bản đồ ra, chọn một quán ăn cách xa nơi này cả một tòa thành thị, gửi vị trí qua cho đồng đội: Em ở bên này vừa gặp một người bạn, mới vừa trò chuyện với cậu ấy xong. Anh lại đây đi, món ăn ở đây cũng không tệ lắm.
Tạ Thần Vũ nhắn lại một tin “Được”, đứng tại chỗ tự hỏi một chút, để đề phòng, anh rời khỏi quán cà phê từ cổng sau.
Tống Ngạn vẫn ngồi yên ở trong xe, vốn dĩ cậu muốn nhìn xem Tạ Thần Vũ và đồng đội có phải cùng một người hay không, thế nhưng đợi năm phút rồi cũng không thấy đối phương đi ra. Hệ thống AI của xe không người điều khiển lại lên tiếng nhắc nhở, cậu đành phải nhập vị trí điểm đến, phân phó AI lái xe.
Lúc này, Tạ Thần Vũ đã đi ra từ cửa sau, vòng qua một con ngõ nhỏ, cũng gọi một chiếc xe, chạy tới thành phố bên kia.
Thành phố bên kia cũng đang tổ chức một lễ hội, hầu hết các quán ăn gần đó đều chật kín cả người.
Hai người đều ăn ý mà không đi vào quán ăn, mà là đi thẳng đến cửa hàng bán trang phục thú bông duy nhất ở trên đường.
Dưới bầu không khí vui tươi của lễ hội, có thể thấy được rất nhiều người mặc trang phục thú bông. Trang phục thú bông có thể che lấp dáng người, vô cùng thích hợp với hai người họ. Ngày hôm nay rất không bình thường, cả hai đều muốn làm chút ngụy trang, cho mình một lớp an toàn rồi mới đi vào quán ăn bên kia.
Sau đó…… Hai người lại gặp nhau ở trước cửa hàng.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Toàn bộ con phố vừa múa vừa hát, vai kề vai sát cánh, tiếng nhạc vui vẻ hòa lẫn với tiếng cười chung quanh, nhưng lại không thể nào lay chuyển được bầu không khí bỗng dưng bị đông cứng lại giữa hai người họ.
Lần đầu tiên có thể nói là trùng hợp, lần thứ hai cũng có thể miễn cưỡng cho là vậy, dù sao thì quán cà phê đấy cũng cách quảng trường không xa. Thế nhưng, lần thứ ba thì không thể gọi là trùng hợp được đúng không?
Hai người chợt cảm thấy nỗi nghi hoặc lúc trước lại bắt đầu dâng lên, thái độ liền thận trọng hơn.
Tống Ngạn nỗ lực ép bản thân nhập vai: “Tôi có kể cho anh Cương Tử nghe về chuyện của anh, anh ấy bảo tôi không nên tức giận với anh làm gì. Vì vậy nên anh ấy mới dẫn tôi qua bên này để xem hoạt động. Sao anh cũng đến nơi này vậy?”
Tạ Thần Vũ cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt: “Chúng tôi muốn tránh xa hai người nên mới đi qua thành phố bên này, em ấy vừa mới đi vệ sinh.”
Tống Ngạn nói: “Anh Cương Tử đi mua đồ cho tôi rồi, nói rằng lát nữa sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ. Tôi chịu đủ rồi, tôi muốn kéo anh ấy quay về khách sạn. Anh ở khách sạn nào? Chắc sẽ không ở chung một khách sạn đâu nhỉ?”
Tạ Thần Vũ bình tĩnh báo tên của một khách sạn.
Tống Ngạn gật đầu: “Không chung một khách sạn, vậy là tốt rồi.”
Nói rồi, cậu liền lướt qua đối phương, nhanh chóng chạy lấy người.
Tạ Thần Vũ nhìn bóng dáng cậu dần dần biến mất trong biển người, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hai người lưu loát ngồi vào xe taxi, lúc này mới bắt đầu điều chỉnh lại luồng suy nghĩ long trời lở đất lúc bấy giờ.
Tạ Thần Vũ có chút suy sụp.
Liên quan đến Du Kình, chưa đủ tuổi trưởng thành, biết chơi đá quý…… Rõ ràng mình đã từng hoài nghi, cũng gần chạm đến chân tướng, ấy thế mà mình lại quyết định phủ nhận.
Có thể nói khả năng hai người là một rất cao.
Tạ Thần Vũ chợt nhớ lại cái lần lòi đuôi ở trước mặt Tống Ngạn – khi đó đột nhiên trong đầu anh xuất hiện hình bóng của nhóc con, vẻ mặt thâm tình nói thích nhóc con…
Vừa mới nghĩ đến đây, toàn thân liền lâm vào nỗi hoảng loạn xưa nay chưa từng có.
Ngay sau đó là những chuyện trước kia như: Gặp nhau ăn mặc hoa hòe loè loẹt, bịa chuyện về vầng trăng sáng rồi khoe ân ái, không có sức chống cự với pheromone của đối phương,… cứ thế mà tuôn vào đầu. Tạ Thần Vũ nhắm chặt hai mắt, đóng cửa suy ngẫm.
Trong xe yên tĩnh được vài phút, đột nhiên máy tuyền tin vang lên một tiếng, kế đó lại liên tục vang lên.
Tạ Thần Vũ lập tức mở mắt ra, phát hiện là tin nhắn trong group.
“Sao rồi sếp, nhìn thấy mặt chưa?”
“Kim Diễm trông như thế nào, có đẹp không?”
“Nghe nói bên kia có hoạt động, náo nhiệt lắm á. Hai người đang làm gì vậy?”
“Lần này có khả năng đào được đại lão sang đây không sếp?”
*Đại lão (大佬): một danh xưng dùng để kính trọng một người có trình độ cao hoặc tài năng xuất chúng.
Tạ Thần Vũ tắt khung chat đi, tiếp tục đóng cửa suy ngẫm.
Trong công ty Tinh Thần, một đám tâm phúc vừa mới đặt cược xong đợi nửa ngày cũng không thấy hồi âm, bèn quay mặt nhìn nhau.
“Không đúng, sếp vui vẻ ra ngoài thế kia, cho dù có vui đến quên trời quên đất, cũng sẽ nhắn lại chúng ta đôi câu nha.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ người ta lớn lên khó coi?”
“Vậy cũng không đến mức không nói không rằng gì.”
Bọn họ bèn thử gọi qua, kết quả bị sếp tắt máy, lại quay mặt nhìn nhau lần nữa.
“Này…… nghĩa là hiện tại sếp không tiện bắt máy à?”
“Có thể cúp máy được, thì sao lại không nhắn tin trả lời chứ?”
“Trừ phi người vừa rồi cúp máy không phải là sếp.”
Địch Tuần cố ý tới mở một cuộc cá cược, nên tạm thời vẫn còn ở đó chưa chịu rời đi, nghe vậy liền nhảy dựng trong lòng, lập tức liên lạc với cháu trai.
Lần này Tạ Thần Vũ bắt máy, thanh âm cực kỳ bình thường: “Có việc gì không cậu?”
Địch Tuần hỏi: “Cháu không sao chứ?”
Tạ Thần Vũ bình tĩnh “Dạ” một tiếng: “Không có gì thì cháu cúp đây.”
Địch Tuần nhìn cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của các tâm phúc.
Trong đó có vài tâm phúc đi theo Tạ Thần Vũ đã được nhiều năm, hiểu biết tính tình của anh, biết tình huống không đúng, bèn hít một hơi.
Đương nhiên Địch Tuần cũng biết dáng vẻ như kiểu “Mấy người yên lặng cho tôi suy nghĩ” của cháu trai là có vấn đề xảy ra rồi, bèn xoa cằm nói: “Thất tình, lần đầu tiên thất tình, ta cũng không chắc khi về nó sẽ thế nào. Đợi nó về rồi, mấy cậu cũng đừng có tự đâm đầu vào miệng súng đấy.”
Nhóm tâm phúc đồng loạt gật đầu, có chút líu lưỡi.
Với tính tình của sếp, cho dù đối phương có bị huỷ hoại nửa khuôn mặt, sếp cũng sẽ tươi cười đầy mặt mà trò chuyện với người ta. Chẳng lẽ người ta ghét bỏ sếp?
Sếp nhà mình, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong thế kia, ai có thể ghét bỏ được?
Lúc này chính chủ đang được mọi người bàn tán xôn xao cũng đang ngồi trên xe, tâm tình cũng sắp tan nát rồi.
Từ trước đến nay, Tống Ngạn luôn lười để ý đến những người và những việc mà cậu không muốn quan tâm.
Ví dụ như đối tượng thỏa thuận liên hôn. Chỉ cần Tạ Thần Vũ không làm loạn, tương lai bọn họ có thể thuận lợi ly hôn, căn bản cậu không cần phải quan tâm đến đối phương đang làm chuyện gì. Vậy nên cậu cũng sẽ không nghĩ tới, một người giàu có n đời, một học sinh xuất sắc kiêm luôn cả họa sĩ như Tạ Thần Vũ, lại đi mở một công ty lính đánh thuê, hơn nữa còn có trình độ kỹ năng sáng chói vượt bậc.
Nói thật thì cũng có chút manh mối, Tống Ngạn nghĩ.
Ví dụ như cùng mắc chứng kiểm soát các chi tiết nhỏ nhặt, ví dụ như đều ở tinh vực Aram, ví dụ như đều là học sinh xuất sắc.
Thế nhưng bây giờ có nói lại mấy chuyện này thì cũng đã vô dụng, Tống Ngạn chợt nhớ lại hình ảnh cậu hóa thân thành cuồng yêu đương ở trước mặt đối phương, bỗng dưng mặt mày tối sầm.
Không, không thể nhận!
Xưa nay cậu chưa từng có suy nghĩ chống cự quyết liệt như vậy: Tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này.
Cải tạo phi thuyền gì đó, mình có thể tự thân làm được!
Mãi cho đến nửa giờ sau, hai người mới điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu chắp vá lỗ thủng hôm nay.
Ông chủ Trần: Công ty có việc gấp, tôi không thể qua đó được.
Kim Diễm: Tôi cũng đang tính nhắn với anh, bạn tôi xảy ra chuyện, tôi phải đi xem.
Ông chủ Trần: Vậy lần sau gặp mặt!
Kim Diễm: Ừm.
Hai người vừa trở lại khách sạn liền nhanh chóng trả phòng, một người quay về tinh cầu Bá Đích, người còn lại thì về đến tinh vực Aram.
=============
Mình giải thích một chút về cách xưng hô của Tống Ngạn với Tạ Thần Vũ:
Khi chưa yêu đương chưa nhận ra tình cảm của nhau: “Tôi – anh” rồi hen.
Khi gặp đồng đội trên mạng thì trở thành bé ngoan để được anh đồng đội chỉ bảo nhiều hơn: “Em – anh trai”. Khúc này em nó ngoan ngoãn để được lợi nên sẽ thường xuyên vâng vâng dạ dạ.
Về sau khi biết được đồng đội chính là Tạ Thần Vũ: Quay về “Tôi – anh” nhé.
Sau này, hai đứa yêu nhau rồi, em bé bộc lộ tính cách ngoài lạnh trong nóng của mình, sẽ không giả bộ ngoan hiền nữa -> khi đó xưng hô “Em – anh” nhưng không kính ngữ vâng vâng dạ dạ nữa.
Về Tạ Thần Vũ thì lúc nào anh cũng dịu dàng hết á, kể cả diễn cũng luôn trưng ra một vẻ mặt tươi cười, khi diễn đã soft rồi, lúc yêu rồi càng soft hơn nữa. ~~