Tống Ngạn ngồi xuống cố ý kéo áo sơ mi, xác nhận cái gì cần che đã được che đầy đủ rồi liền yên tâm.
Khách sạn có hệ thống sưởi tốt, cho dù chân trần cũng không hề cảm thấy lạnh chút nào, cậu hỏi: “Có những hạng mục nào?”
Đây là dạng sô pha hai người, nên hiện tại hai người đang ngồi rất gần nhau.
Tạ Thần Vũ không cần cố ý quay đầu vẫn có thể nhìn thấy được dáng vẻ của Tống Ngạn, càng không nói đến trước mắt còn có một đôi chân trắng nõn nuột nà.
Lời hứa thề thốt đầu tiên của bạn trai, hình tượng học sinh xuất sắc và thầy giáo suốt hai năm trời đè nặng lên trên người Tạ Thần Vũ. Anh cố gắng giữ vững dáng vẻ bình ổn, mở máy truyền tin ra, nghiêm túc giới thiệu: “Ngoại trừ trượt tuyết thông thường, còn có trượt tuyết bằng ván, trượt tuyết bằng phao, trượt tuyết bằng xe motor, đua xe cơ giáp…, có rất nhiều loại để chơi.”
Tống Ngạn hơi hơi nghiêng người, thò đầu qua nhìn chung màn hình với anh.
Tạ Thần Vũ thật sự không thể đỡ được sự cám dỗ này, ánh mắt nhìn thoáng qua người cậu.
Vẫn như cũ không cài nút trên cùng, vẻ mặt nhàn nhạt, vừa lạnh lùng vừa khiêu gợi. Bởi vì khoảng cách lại được kéo gần hơn, nên ánh mắt cũng thoáng di chuyển xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng có một nốt ruồi đen nhỏ ở trên xương quai xanh của cậu.
—— Chết mất.
Tạ Thần Vũ vội vàng dời tầm mắt, chợt nghe thấy bên tai Tống Ngạn hỏi “Anh thích cái gì?”, suy nghĩ đầu tiên trong đầu bật ra: Anh thích em, anh muốn đè em ở trên chiếc sô pha này.
Tống Ngạn không nhận được câu trả lời, bèn nhìn về phía anh: “Hửm?”
Tạ Thần Vũ liền bày ra nụ cười ôn hòa: “Cái nào cũng được, nghe theo em hết.”
Tống Ngạn quan sát trạng thái này của anh, thầm nghĩ: Quả nhiên không đoán sai, Tạ Thần Vũ rất thích nhìn mình mặc áo sơ mi của anh ấy.
Hiện tại hai người đã không còn là mối quan hệ chồng chồng giả tạo như trước kia nữa, đối với một số chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, Tống Ngạn vẫn hy vọng Tạ Thần Vũ có thể thẳng thắn thành thật với cậu, vì vậy nên hôm nay cậu mới muốn nhân cơ hội này để khiến vị học sinh xuất sắc ghi nhớ trong lòng.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ liều chết chống đỡ của Tạ Thần Vũ, đột nhiên cậu cảm thấy rất thú vị. Ít nhất trong hai năm ở bên nhau trên mạng, Tạ Thần Vũ vẫn luôn là một người thầy kiêm đồng đội phòng bị đến mức không có một chút sơ hở, chưa bao giờ có trạng thái như thế này.
Nhất thời cậu cảm thấy rất vui vẻ mà lại gần hơn chút nữa, càng lúc càng cố ý, nghiêm túc giảng đạo lý: “Chồng à, anh đừng cứ chiều theo em như vậy. Anh chọn hạng mục mà anh muốn chơi đi, lần này em sẽ theo anh.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Trái tim bị hung hăng đâm một nhát, anh không thể chịu đựng được nữa, thân thể cũng có phản ứng luôn rồi.
Tạ Thần Vũ vội vàng lôi chiếc gối dựa ở phía sau ra, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ mà đặt ở trên đùi, sau đó đặt tay lên trên, tỏ vẻ như đang dùng gối để lót tay. Anh ho khan một tiếng che giấu hầu kết đang chuyển động, miễn cưỡng bảo vệ một tia tôn nghiêm cuối cùng.
Xem như hôm nay mình đã nhận ra được một điều, nhóc xấu xa này đúng là khắc tinh của mình mà.
Trước kia khi còn trong mối quan hệ diễn kịch, anh vẫn luôn lọt hố ở trước mặt Tống Ngạn. Hiện giờ đã hết diễn rồi, nhưng anh vẫn rớt một cách không phanh.
Mang theo tâm tình bất đắc dĩ và nhận mệnh, anh nói: “Được rồi, để anh chọn vài cái.”
Tống Ngạn bị một loạt thao tác này của anh làm cho giật mình, ánh mắt chuyển tới chiếc gối dựa anh đang ôm trong lòng. Cậu nhanh chóng ý thức được điều gì đó, đầu óc liền “ong ong”, ra vẻ bình tĩnh mà dịch về phía bên kia sô pha.
Lúc này, toàn bộ cảm quan của Tạ Thần Vũ đều đặt ở trên người Tống Ngạn. Phát hiện động tác của cậu, anh liền nghiêng đầu nhìn qua, bắt được ánh mắt không được tự nhiên của cậu, nghĩ thầm: Em cũng biết sợ nữa sao?
Không biết vì sao dây thần kinh đang căng chặt của anh liền được buông lỏng, anh dịu dàng cười: “Đừng ngồi xa như vậy, ngồi gần bên cạnh chồng đi.”
Tống Ngạn không làm: “Là anh chọn chứ không phải em.”
Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Không phải em nói muốn theo anh sao? Lại đây, chọn cùng anh đi.”
Ánh mắt của anh càng lúc càng tối tăm hơn thường ngày, giọng nói dịu dàng cũng có hơi trầm thấp, khiến Tống Ngạn nghe xong trái tim liền cấp tốc đập nhanh hơn.
Tống Ngạn ngồi yên bất động: “Anh chọn đi, em ngồi ở đây cũng nhìn thấy được.”
Tạ Thần Vũ nói: “Nhưng anh muốn ngồi gần em cơ.”
Nói xong, không để nhóc xấu xa này có cơ hội lấy cớ, anh liền xách gối ôm theo nhích lại gần, giam người vào trong một góc sô pha.
Tống Ngạn lập tức nhắc nhở: “Đừng quên những lời anh vừa mới nói.”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên anh sẽ không quên.”
Tống Ngạn nửa tin nửa ngờ mà nhìn chằm chằm vào anh, nghĩ thầm: Nhân phẩm của học sinh xuất sắc này vẫn được xem là chuẩn mực. Tống Ngạn thả lỏng toàn thân, bất chợt thấy Tạ Thần Vũ đang xoay người nhìn về phía cậu, ánh mắt kia không hề có chút che giấu, rõ ràng là có ý muốn xâm lược.
Trước giờ Tạ Thần Vũ vẫn luôn tốt tính, từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên Tạ Thần Vũ bày ra thiên tính mạnh mẽ áp chế muốn đoạt lấy của một Alpha ở trước mặt cậu.Tống Ngạn căng thẳng trong lòng: “Làm gì vậy?”
Tạ Thần Vũ nói: “Nhìn em.”
Anh biết chắc chắn nhóc xấu xa này đã phát hiện anh có vấn đề cho nên mới né tránh anh. Một khi đã như vậy, anh cũng sẽ không che giấu nữa, dùng ánh mắt để đánh giá cậu, lướt từ đầu đến chân cẩn thận xem từng chỗ một, cảm giác không đã ghiền, lại nhìn lần thứ hai.
Toàn thân Tống Ngạn đều không được tự nhiên: “…… Tạ Thần Vũ.”
Ánh mắt Tạ Thần Vũ càng lúc càng âm trầm: “Hửm?”
Tống Ngạn căng mặt: “Quay lại đi.”
Tạ Thần Vũ rất thành thật: “Anh vẫn chưa nhìn đủ.”
Tống Ngạn nói: “Anh đã nói……”
Tạ Thần Vũ dịu dàng cắt ngang: “Sẽ không chạm vào em.”
Anh cười nhẹ một tiếng, “Ngạn Ngạn, đúng là anh chưa hề chạm vào em nha.”
Tống Ngạn: “……”
Như thế này thì khác gì với “chạm” không cơ chứ?
Khi nói chuyện cậu lại bị anh nhìn lướt qua một lần. Đương lúc muốn nhắc nhở anh nhanh chóng chọn hạng mục, cậu chợt thấy một góc gối dựa đang bị một bàn tay gắt gao nắm chặt. Ngón tay thon dài xinh đẹp thường ngày, nhưng hiện giờ lại có thể thấy được rõ ràng từng sợi gân xanh nổi lên ở phía trên. Vị học sinh xuất sắc nào đó ngoài miệng thì nói dễ lắm, nhưng bên trong thì đã sớm chống đỡ không nổi rồi.
Tống Ngạn chớp chớp mắt: “Chồng ơi, anh…… anh không chọn hạng mục nữa sao?”
Tạ Thần Vũ thấy cậu muốn chuyển đề tài tìm cách thoái lui, bèn mỉm cười: “Anh muốn nhìn em trước, nhìn xong rồi lại chọn.”
Dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, Tạ Thần Vũ lại khoác thêm lớp skin thầy giáo: “Trước giờ vẫn luôn chỉ dạy em chế tạo phi thuyền và cơ giáp, chưa từng dạy những thứ khác. Đêm nay thầy sẽ dạy em một đạo lý, đừng có tùy tiện trêu chọc Alpha.”
Tống Ngạn nhìn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi, được lợi mà còn thích khoe mẽ của anh, liền đá quả bóng trở về: “Nhưng em chỉ ghẹo có mỗi mình anh thôi.”
Vị thầy giáo nào đó vừa mới bước lên bục giảng nháy mắt liền nghẹn họng, không biết tiếp theo cần phải dạy những gì.
Hai người cứ thế mà nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.
Ngay sau đó, Tống Ngạn lại dịch về phía trong góc, giọng nói có chút bất ổn: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ nhướng mày, nghĩ thầm: Liệu có phải đã chịu đủ dạy dỗ nên nhóc xấu xa này mới chịu nhận thua hay không. Nhưng sau đó anh mới phát hiện là không ổn thật, từ cổ cho đến lỗ tai của Tống Ngạn đều đang đỏ ửng lên.
Mãi sau anh mới dần ý thức được, pheromone của anh tràn ra rồi.
Vốn dĩ pheromone Alpha dùng để xoa dịu, nhưng lần này lại đổi thành khơi gợi quyến rũ và chiếm đoạt lấy.
Dưới ảnh hưởng của độ xứng đôi 99%, Tống Ngạn đã không thể nào ngăn cản cũng như cự tuyệt được, rất nhanh sau đó pheromone của Omega cũng tràn ra ngoài.
Tạ Thần Vũ ngửi được cổ hương vị ngọt ngào này, vốn dĩ lý trí đang trong tình trạng báo động nay lại càng dậu đổ bìm leo hơn, thiếu chút nữa đã đầu hàng ngay tại chỗ.
Hai người phát hiện không ổn, liền vội vàng tách nhau ra hấp tấp trở về phòng, cuối cùng cũng kết thúc trận đấu đau thương này.
Về phần kế hoạch cụ thể cho ngày mai, sau khi tắm xong hai người đã lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nói chuyện thông qua máy truyền tin.
Từ trước đến nay, cả hai đều là những người làm việc với hiệu suất cao. Giờ phút này nằm ở trên giường nhìn lại một màn quỷ dị vừa rồi, nhớ lại cảm thấy thật lãng phí thời gian, cả hai đều có chút không biết nên khóc hay cười, không hẹn mà cùng nghĩ thầm trong lòng: Cũng chỉ khi đối với em ấy/ anh ấy mình mới như vậy.
Tạ Thần Vũ không mấy yên tâm: Thân thể có gì không thoải mái không?
Tống Ngạn: Không có.
Tạ Thần Vũ: Buổi tối nếu không thoải mái hoặc sinh bệnh, cứ gọi anh bất cứ lúc nào.
Tống Ngạn: Ừm.
Tạ Thần Vũ lại răn đe một câu cuối cùng: Nhớ kỹ, vào những lúc anh bảo đảm sẽ không chạm vào em, đừng có tùy tiện mà trêu chọc anh.
Tống Ngạn: Ai bảo anh cứ sĩ diện không chịu nhận!
Tạ Thần Vũ: Anh không có nhé.
Tống Ngạn: Anh có! Anh bụng dạ khó lường khuyên em giữ lại áo sơ mi của anh, rõ ràng là thích nhìn em mặc, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Tạ Thần Vũ nhìn chằm chằm hàng chữ này trầm mặc hai giây, trả lời: Được rồi, anh thừa nhận.
Tống Ngạn lập tức hài lòng, nghĩ thầm: Tính ra đêm nay vẫn không lãng phí công sức.
Tống Ngạn suy nghĩ tìm từ, quyết định nhân cơ hội này chỉ dẫn cho vị học sinh xuất sắc vài câu, chợt thấy bên kia gửi qua một chiếc tin nhắn thật dài.
Tạ Thần Vũ: Anh thích nhìn em mặc áo sơ mi của anh, hơn nữa không phải là thích bình thường, mà là vừa thấy em mặc như vậy anh liền muốn khiêng em lên quăng ở trên giường. Hơn nữa còn không cho phép em cởi ra, nhiều nhất chỉ được cởi nút mà thôi, bắt em từ đầu đến cuối đều phải mặc quần áo của anh.
Tống Ngạn: “……”
Lần đầu tiên vị học sinh xuất sắc nào đó vứt bỏ hình tượng trên lưng chuyển sang chơi hệ lưu manh, thấy cậu không nói lời nào, rất là chưa đã thèm: Em biết “từ đầu đến cuối” có nghĩa là gì không?
Tống Ngạn: Câm miệng!
Trong đầu Tạ Thần Vũ liền hiện lên dáng vẻ xù lông của cậu, tâm có chút ngứa ngáy: Ngạn Ngạn, thật ra chúng ta đã kết hôn rồi, là hợp pháp.
Tống Ngạn: Ngủ ngon, em đi ngủ đây.
Tạ Thần Vũ khẽ cười một tiếng, nhắn lại một tin ngủ ngon, mang theo tâm tình sung sướng mà đi ngủ.
Sáng hôm sau, đôi chồng chồng giả vờ như đã quên đi chuyện tối hôm qua, sắc mặt như thường mà cùng ngồi ăn bữa sáng, sau đó xuất phát đi đến bãi tuyết.
Tống Ngạn không rành mấy thứ này lắm, toàn bộ hành trình đều nghe theo sắp xếp của Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Trước đây em chưa từng trượt tuyết sao?”
Tống Ngạn nói: “Có trượt hai lần, nhưng đều là hoạt động do lớp tổ chức.”
Tạ Thần Vũ biết đây là vì trên cơ bản thời gian của cậu đều dùng vào những việc khác.
Vốn dĩ thân thể không tốt, còn muốn huấn luyện cấp tốc, làm gì có thời gian rảnh để chơi này nọ? Những thứ mà một thiếu niên nên thích, có lẽ em ấy vẫn chưa từng chạm qua bao giờ.
Tạ Thần Vũ đau xót trong lòng, anh xoa đầu cậu, nói: “Vậy để hôm nay thầy dạy em cách trượt tuyết đi.”
Tống Ngạn “Dạ” một tiếng.
Tạ Thần Vũ vẫn luôn là một thầy giáo đủ tư cách, khóa học vô cùng rõ ràng.
Tống Ngạn huấn luyện đã được nhiều năm, sức mạnh cốt lõi của cậu hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, học xong mấy động tác cơ bản là có thể trượt dần được rồi.
Tạ Thần Vũ cùng cậu trượt cả ngày, nhìn thấy ý cười nhuốm đầy trong đôi mắt cậu, trong lòng liền cảm thấy một mảnh mềm mại. Anh nắm tay cậu rời khỏi bãi tuyết, thấy cậu muốn về khách sạn nghỉ ngơi, bèn hỏi: “Không đi ngâm suối nước nóng sao?”
Tống Ngạn nhìn về phía anh: “Ngâm suối nước nóng gì cơ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh nghe nói kế hoạch của tụi em có ngâm suối nước nóng.”
Tống Ngạn nói: “Kế hoạch du lịch không phải do em quyết định.”
Vậy không biết đây là ý của con chim già đời trong chuyện tình trường hay là của chim non mới nhú cuồng yêu đương đây?
Hai người liếc nhau, Tạ Thần Vũ hỏi: “Vậy em có muốn đi không? Ngâm một chút cho thoải mái.”
Tống Ngạn bình tĩnh bổ sung, “Ừm, nhưng mà nhiệt độ càng tăng cao, pheromone sẽ phát tán càng nhanh hơn.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Hai người hai mặt nhìn nhau, động tác nhất trí leo lên xe buýt đi về khách sạn.
Nếu là cặp đôi bình thường, hằng ngày khi ở chung với nhau pheromone sẽ là một thứ gì đó mang đến sự thích thú. Nhưng với độ xứng đôi 99% của hai người họ, sự thích thú này sẽ lên đến cấp độ 10, chỉ cần một người không thể khống chế được, đêm nay hai người cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện sẽ về đến được khách sạn.
Ngoài trượt tuyết ra, những hạng mục còn lại đều được sắp đặt vào ngày mai, nhưng hôm nay Tống Ngạn vẫn chưa chơi đủ, nên muốn ở lại chơi thêm một ngày.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ chiều theo ý cậu, cùng cậu chơi ở đây thêm bốn năm ngày, sau đó mới quyết định đổi sang nơi khác.
Tống Ngạn cho rằng anh biết lộ trình sắp đặt tiếp theo của hai người Tiểu Trình, liền hỏi: “Trạm thứ hai là ở nơi nào?”
Tạ Thần Vũ nghĩ đến các cảnh đẹp ở tinh vực Tây Hà, đột nhiên trong đầu hiện lên một địa điểm mà anh đang muốn đi đến nhất, liền nói: “Anh muốn đi đến nơi em lớn lên để nhìn xem. Trước kia, em từng nói nơi đó có cảnh sắc tuyệt đẹp, là thật hay giả?”
Tống Ngạn ngẩn ra, cậu gật đầu nói: “Là thật.”
Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Vậy em dẫn anh đi được không?”
Đương nhiên Tống Ngạn không ý kiến, cậu mở máy truyền tin ra xem xét thông tin chuyến bay.
Lúc này chỉ thấy khung tin tức chợt lóe lên, phát hiện trong group Du Kình có người @ cậu, liền thuận tay nhấn vào xem.
“@Kim Diễm, tôi thấy bạn của cậu sắp phải chuyển đi viện nghiên cứu, bận xong việc bên kia rồi chứ? Có phải chồng cậu vẫn đang ở bên cạnh cậu không? Khi nào thì chính thức dẫn hắn đến cho chúng tôi gặp mặt vậy?”
Tống Ngạn tạm thời không trả lời, mà là tiếp tục nhìn các tin tức khác.
Chuyện xảy ra đến bây giờ, ngoại trừ tin tức xin giúp đỡ thì những thứ khác như: một số hình ảnh chụp lén của cậu và Tạ Thần Vũ, hay chuyện trộm máy truyền tin và vung tiền cho lính đánh thuê, hay tư liệu thân phận của Đậu Mính Mính,… Bất luận là cái nào, Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ đều tìm người áp chế hot search, còn bảo luật sư đi cùng với mấy nhà truyền thông giao lưu hữu hảo về tầm quan trọng của sự riêng tư, cho nên đến nay được tính là an toàn.
Nhưng hôm nay, không biết chuyện chuyển viện là do ai làm lộ ra ngoài, mà dẫn tới truyền thông lại tới thêm một lần nữa.
Cha mẹ Đậu Mính Mính tư tiền tưởng hậu quyết định sẽ cảm tạ công khai đối với những người đã từng giúp đỡ gia đình bọn họ, nên đã tiếp nhận phỏng vấn. Toàn bộ quá trình đều không để ý tới các hố bên giới truyền thông muốn đào sâu thêm về mối quan hệ của Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ, chỉ tỏ vẻ trước mắt đã tìm được người có độ xứng đôi với con trai rồi, muốn đi viện nghiên cứu để làm kiểm tra. Nếu sau đó không có vấn đề gì, sẽ tiếp tục tiến hành phối thuốc thử.
Đám người Du Kình cũng nhìn thấy tin tức này, cho nên mới liên hệ với Tống Ngạn.
Tống Ngạn tắt trang web đi, nói chuyện này với Tạ Thần Vũ.
Căn cứ của Du Kình và nơi Tống Ngạn lớn lên cùng ở tại tinh vực Ascension, di chuyển khá là thuận tiện.
Tạ Thần Vũ liền thoải mái đồng ý.
Huống hồ đám người Du Kình đã từng nhìn Tống Ngạn lớn lên, nếu khi đó hôn lễ của hai người không phải là một thỏa thuận, chắc chắn Du Kình sẽ đến để chúc phúc. Hiện giờ đã chậm trễ hai năm, dù sao anh cũng nên đến đó gặp bọn họ một lần, cùng ăn một bữa cơm.
Tống Ngạn liền trả lời vào trong group, nói sẽ xuất phát về ngay.
Đám người Du Kình thấy thế liền tắt group chat đi, bắt đầu thương lượng nghi thức hoan nghênh.
“Ngạn Ngạn cũng xem như là con nuôi của chúng ta, mắt thấy hai người sắp phải thành đôi, tôi cảm thấy nên làm một chút khảo nghiệm gì đó?”
“Thật không ổn chút nào, mấy người làm khó hắn ở trước mặt Ngạn Ngạn, Ngạn Ngạn sẽ nghĩ như thế nào đây?”
“…… Cũng đúng, vậy nghênh đón bình thường thôi?”
“Không được, quá bình yên qua loa tầm thường, không phù hợp với thẩm mỹ của tôi.”
“Nếu vậy thì, chúng ta nói là có việc đột xuất phải đi ra ngoài, đợi đến lúc cả hai không hề phòng bị liền nhảy ra tạo một bất ngờ. Nhân tiện còn có thể khảo nghiệm cảnh giác cùng phản ứng của tên canh cửa kia luôn?”
“Được đó, để tôi đi lấy vũ khí!”
Phó Vân Tĩnh yên lặng ngồi bên cạnh nhìn đám điên này, nghe đâu là:
“Trốn ở trong tủ quần áo phòng ngủ Ngạn Ngạn, chờ đôi tình nhân nhỏ bước vào sẽ nhảy ra dọa cho hai người họ giật mình.”
Rồi nào là: “Trốn ở trên trần nhà ăn đi, khi hai người họ ăn cơm thì nhảy từ trên trời xuống”…
May mắn dạo gần đây hắn không ra ngoài, bằng không một buổi gặp mặt đàng hoàng lịch sự, không chừng sẽ bị đám điên này làm thành gì luôn mất.
Hắn bình tĩnh nói chen vào vài đôi câu, lược bỏ một vài ý kiến không ổn cũng như có tính chất phá hoại đi, cuối cùng chọn địa điểm là khu vườn cây dùng để nghỉ ngơi thư giãn bên trong căn cứ.
Khu nghỉ ngơi của Du Kình chia làm hai nơi là trong nhà và bên ngoài. Trong đó bên ngoài là vườn cây xanh do chính bọn họ vun trồng, không những vậy còn tạo thành dạng mê cung, rất thích hợp cho người đi trốn.
Phó Vân Tĩnh yên lặng nhìn theo bóng dáng bọn họ chạy đi bố trí hiện trường, nghĩ đến phong cách ổn trọng của ông chủ Trần, cảm thấy đối phương có thể chống đỡ được, liền buông tay mặc kệ.
=====================
Một màn ra mắt nhà vợ sắp bắt đầu =)))))))
Thật ra ông Vũ lưu manh ngầm ý =))))) lúc đầu là chuyện muốn san bằng Du Kình để đưa công ty lên nè, sau đó là ngang ngược muốn đào người từ công ty nhà người ta nè, giờ thì lưu manh luôn cả trong chuyện phòng the =))))
Dạo này đang đọc bộ ‘Nam phụ độc ác online nuôi con’ cưng xỉu:3