Tống Ngạn rất hiếm khi để ý này nọ, chỉ diễn kịch mà thôi, nên cậu không có kiên nhẫn để lo nghĩ không đâu.
Nhưng không nghĩ tới chỉ tùy tiện mượn một cái tên, thế mà cũng có ngày ăn phải báo ứng.
Cậu đơn giản giải thích: “Hắn gọi là Phong Văn Cương (丰文刚), là con trai (子) của giáo viên vật lý (物理), trong trường có một đối thủ một mất một còn với hắn. Có một lần tên đối thủ này cố ý gọi hắn là anh Cương Tử (钢子) ở trước mặt bao người, khiến mọi người nghe xong đều muốn bật cười. Em cũng cảm thấy cái tên này rất độc nên liền nhớ kỹ.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Thật không?”
Tống Ngạn nói: “Bằng không thì sao?”
Tạ Thần Vũ thật sự không nhịn được mà hỏi: “Vậy em có……”
Tống Ngạn liền cắt lời: “Không có.”
Tạ Thần Vũ nói: “Em biết anh muốn hỏi cái gì sao?”
Tống Ngạn nhìn anh: “Còn không phải anh muốn biết trước kia mỗi khi em diễn kịch, trong đầu em có hiện lên hình ảnh của hắn hay không sao?”
Tạ Thần Vũ thừa nhận.
Tống Ngạn lặp lại: “Không có.”
Tạ Thần Vũ “Ừm” một tiếng, cùng cậu đi vào sân thể dục, một lát sau lại hỏi: “Vậy hắn có là học sinh xuất sắc không? Có phụ đạo cho em không?”
Tống Ngạn nói: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh chỉ tò mò một chút thôi.”
Tống Ngạn tiếp tục đi về phía trước, không muốn trả lời.
Tạ Thần Vũ sóng vai đi bên cạnh cậu, lâu lâu lại nhìn vào hai mắt cậu.
Tống Ngạn có chút hối hận hôm nay đã bước chân ra ngoài, trầm mặc vài giây nói: “Alpha kia nằm trong top 10, ở trong trường học rất được hoan nghênh. Hắn là lớp trưởng của lớp em, trước đây em hay xin nghỉ phép, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ thi vào trường có danh tiếng, nên không quá để tâm đến chuyện học hành. Giáo viên thấy vậy nên mới bảo hắn thường xuyên lưu ý giải thích thắc mắc cho em. Hắn có giảng đề cho em vài lần, nhưng về sau em không kiên nhẫn nữa nên đã đẩy hắn đi.”
Tạ Thần Vũ gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Ra là vậy.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng, thấy anh không tiếp tục hỏi “liệu giảng đề có là tư liệu sống hay không”, bèn âm thầm đánh giá: “Anh không có gì muốn nói sao?”
Tạ Thần Vũ bày ra vẻ mặt dịu dàng săn sóc nói: “Không, đi học thôi mà, giảng đề cũng bình thường thôi, trước đây anh cũng từng giảng đề cho người ta mà. Anh biết em không thích hắn, không để ý gì đến hắn, mỗi khi diễn kịch không nghĩ đến hắn là được.”
Tống Ngạn: “……”
Anh đang nói cho em nghe, hay là đang tự nói cho chính anh nghe vậy?
Cả câu nghe đậm mùi chua, cậu bèn thuận theo nói: “Ừm, em chỉ thích mỗi mình anh thôi.”
Tạ Thần Vũ chợt ngừng chân, kéo người ôm vào lòng, cúi đầu hôn cậu.
Thật ra trong lòng anh cũng biết rõ Tống Ngạn không có hứng thú với người ta, nhưng mỗi khi nghĩ đến tên Alpha kia ở bên cạnh Tống Ngạn suốt ba năm học, còn từng giảng đề cho cậu, anh liền nhịn không được mà phát chua, nhất thời hôn càng lúc càng sâu.
Tống Ngạn không khỏi nắm chặt lấy quần áo anh, hô hấp dần dần không thoải mái.
Mãi đến khi Tạ Thần Vũ nghe thấy hương pheromone ngọt ngào tỏa ra, lúc này mới buông cậu ra để cậu bình tĩnh lại.
Tống Ngạn bị anh kéo hôn một hồi, chậm rãi điều chỉnh nhịp tim và hơi thở, thấy anh khôi phục trạng thái bình thường, liền biết chuyện này cứ thế mà qua rồi.
Kết quả chờ hai người đi hết một vòng và lại đi ngang qua sân bóng rổ, thấy nơi này vẫn còn có người, Tạ Thần Vũ liền cố tình thả chậm bước chân, nhìn thêm vài lần.
Rất nhanh Phong Văn Cương đã cảm nhận được tầm mắt của anh. Dựa vào việc đã cùng nói chuyện với nhau một lần, hắn chợt ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Chúng tôi đang thiếu một người, có hứng thú chơi hai đội không?”
Tống Ngạn theo bản năng liền muốn từ chối, thế nhưng bên tai chợt nghe thấy Tạ Thần Vũ cười nói: “Có.”
Tống Ngạn: “?”
Tạ Thần Vũ quay đầu nhìn cậu: “Bên kia có máy bán hàng tự động.”
Tống Ngạn nói: “…… Hiểu rồi.”
Tạ Thần Vũ liền buông tay cậu ra, nhấc chân đi vào sân bóng rổ.
Phong Văn Cương thấy Tống Ngạn không đi cùng qua đây, bèn hỏi: “Cậu ấy đi đâu vậy?”
Tạ Thần Vũ mỉm cười: “Thấy tôi muốn chơi bóng, em ấy một hai phải đi mua nước cho tôi.”
Vẻ mặt Phong Văn Cương cứng đờ, thầm nghĩ không nên nói câu này mới phải.
Những người còn lại đều biết đến Tống Ngạn, dù sao thì cũng là một Omega vừa xinh đẹp mà cũng vừa lạnh lùng, muốn không biết cũng khó, nghe vậy cảm giác thật không nói nên lời: “Cậu ấy đối xử với anh tốt thật.”Tạ Thần Vũ bật cười, ánh mắt nhu hòa: “Có thể là vì hai nhà chúng tôi mấy đời thân nhau, gặp nhau từ khi còn nhỏ, nên Ngạn Ngạn đối xử với tôi, luôn luôn khác biệt so với những người khác.”
Lập tức mấy tên chó độc thân liền bị nhét cơm chó nghẹn đến mức khó chịu đầy mồm. Bọn họ biết tâm tư của Phong Văn Cương, âm thầm liếc mắt nhìn về phía hắn.
Phong Văn Cương không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn bắt đầu chia đội lại, cố ý xếp Tạ Thần Vũ vào đội đối địch.
Điều này rất hợp với ý của Tạ Thần Vũ. Vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu, anh đã tìm cơ hội cướp bóng của hắn, nhanh chóng lui lại một bước, nhẹ nhàng quăng vào rổ lấy về 3 điểm.
Tống Ngạn cầm theo nước trở về, vừa lúc nhìn thấy được bức họa này.
Vị học sinh xuất sắc luôn muốn chuyện gì cũng phải làm thật tốt nhất, vừa là người làm mưa làm gió trong trường suốt mấy năm liền, vừa là người trải qua huấn luyện ở một công ty lính đánh thuê, nên kỹ năng chơi bóng rổ đã được phát huy tối đa từ lâu, xuất sắc đến mức khiến người ta tê dại cả đầu.
Trước kia cậu không hiểu sao lại có một số người lại vây quanh sân bóng rổ và thét chói tai như vậy, hiện tại khi nhìn Tạ Thần Vũ chơi bóng, cậu mới hiểu được quả thật đẹp trai cực kỳ.
Rất nhanh mọi người cũng phát hiện ra một điều: Bọn họ đã kéo một đại lão vào chơi rồi.
Nhất thời sắc mặt tên tự đào hố – Phong Văn Cương càng lúc càng kém.
Những người chung đội đều giơ ngón tay cái lên: “Trâu bò!”
Tạ Thần Vũ khiêm tốn đầy mặt: “Cũng thường.”
Vị học sinh xuất sắc “cũng thường” không quá phô trương, bình tĩnh dẫn dắt cả đội hành hạ đối thủ đến mức bất lực. Sau khi kết thúc còn đi đến bên cạnh Tống Ngạn khoe ân ái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Tống Ngạn cùng anh ra khỏi trường học, nhìn thấy khóe miệng cười tủm tỉm của anh, nhịn không được hỏi: “Đường đường là ông chủ của một công ty lính đánh thuê, cố ý đi hành một đám sinh viên, có ấu trĩ quá không vậy?”
Tạ Thần Vũ nhất quyết không chịu thừa nhận mình đang có ý câu cá, còn chua chua hỏi lại một câu: “Em đang bênh vực kẻ yếu cho hắn đấy à?”
Tống Ngạn nói: “…… Anh xem như em chưa hỏi gì đi.”
Tạ Thần Vũ không chịu, nhân cơ hội này bảo cậu gọi hai tiếng “Chồng ơi”, cuối cùng lật người lại.
Tống Ngạn trầm mặc mà nhìn tên học sinh xuất sắc mắc bệnh này, cảm nhận được chân và eo vô cùng khó chịu, về đến nhà liền lên lầu thay quần áo.
Tạ Thần Vũ rảo bước tiến vào phòng bếp chọn nguyên liệu nấu ăn. Đợi đến khi anh quyết định xong thực đơn buổi trưa và giao cho AI, chợt nghe thấy có tiếng bước chân đang đi xuống lầu, liền hỏi: “Giữa trưa ăn mì gà xé và rau trộn được không em?”
Tống Ngạn nhẹ nhàng mở miệng: “Chồng ơi.”
Tạ Thần Vũ quay đầu lại, ánh mắt bỗng chốc dừng lại.
Chỉ thấy Tống Ngạn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, đứng ở cách đó không xa nhìn anh, chiếc cổ và hai chân lộ ra bên ngoài mang theo những dấu hôn chưa kịp tiêu tán, toàn bộ hình ảnh đánh sâu vào trong tâm trí.
Trước kia khi thấy Tống Ngạn mặc thế này anh đã chịu không nổi rồi, hiện giờ đã được nếm qua mùi vị đương nhiên là càng không thể cưỡng lại. Nghĩ đến lần này có thể dựa theo ý muốn của mình mà muốn làm gì thì làm, trái tim lập tức đập càng nhanh hơn. Anh vừa nghĩ hôm nay vẫn có được thu hoạch ngoài ý muốn, vừa bước nhanh đến trước mặt Tống Ngạn.
Kết quả còn chưa kịp chạm vào, cánh tay đã bị người ta chặn lại.
Tống Ngạn nắm lấy tay anh, khóe mắt đỏ lên, tủi thân nói: “Chồng ơi, thân thể em vẫn chưa khôi phục, thật khó chịu quá đi.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Tốt lắm! Không phải đang trao ngọt ngào ấm áp, mà là đang trả thù đây mà.
Vị học sinh xuất sắc nhìn món ăn ngon ở ngay trước mắt, tà hỏa bị khơi dậy lên đảo quanh trong người, nhưng lại phải yên lặng mắc nghẹn trở về.
Tống Ngạn thưởng thức vẻ mặt của anh, tiếp tục tủi thân: “Sao anh không đến an ủi em đi?”
Tạ Thần Vũ cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường, phối hợp hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”
Tống Ngạn nói: “Chỗ nào cũng thấy khó chịu, ở đâu cũng có dấu hết, nhìn thấy ghê lắm.”
Nói rồi cậu liền kéo cổ áo xuống, cho đối phương xem chứng cứ phạm tội.
Tạ Thần Vũ: “……”
Tống Ngạn chớp chớp mắt: “Chồng ơi, sao anh không nói gì hết dợ?”
Tạ Thần Vũ hít sâu một hơi, ôm ngang người lên, xoay người lên lầu.
Tống Ngạn cảnh giác đầy mặt: “Anh làm gì?”
Tạ Thần Vũ trực tiếp ôm người vào trong phòng tắm, đặt vào trong một góc, mỉm cười nói: “Anh chơi bóng xong cả người toát đầy mồ hôi, muốn tắm rửa một chút.”
Tống Ngạn nói: “Vậy anh tắm đi, em đi ra ngoài.”
Tạ Thần Vũ chống tay vào tường ngăn cậu lại, một tay khác mở vòi hoa sen, sau đó kéo cậu qua, nhìn chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị nước làm cho thấm ướt, ánh mắt càng ngày càng thâm sâu: “Không phải em thấy khó chịu sao? Tắm nước ấm đi, anh xoa cho em.”
Tống Ngạn nói: “Em không cần!”
Tạ Thần Vũ đặt tay lên eo cậu không cho cậu chạy trốn, cúi đầu hôn một cái vào vành tai, giọng khàn khàn: “Thầy đã dạy em là không được tùy tiện trêu chọc Alpha rồi mà, sao chẳng chịu nghe lời gì hết vậy? Xem ra phải khiến em nhớ thật kỹ mới được.”
Tống Ngạn còn đang muốn giãy giụa, chợt cảm nhận được pheromone mãnh liệt ùa tới.
Sức lực của cậu nhanh chóng bị rút cạn, đột nhiên ý thức được một chuyện: Tạ Thần Vũ tháo vòng ức chế xuống rồi.
Tạ Thần Vũ ngoài miệng thì nói mấy lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng thì vẫn săn sóc như cũ.
Biết thân thể Tống Ngạn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên anh cũng không quá giày vò cậu.
Nhưng những chỗ nên chiếm lời thì vẫn phải chiếm lời không được thiếu, cuối cùng tinh thần phấn chấn mà ôm Tống Ngạn ra khỏi phòng tắm, tự mình mặc quần áo cho người ta xong, vô cùng dịu dàng hỏi: “Em muốn tự đi xuống, hay muốn anh ôm em xuống?”
Tống Ngạn bày ra vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh.
“Còn thấy khó chịu sao? Vừa rồi anh xoa cho em vẫn chưa được tốt sao?” Tạ Thần Vũ đặt hai tay ở trước người, dáng vẻ như một nhân viên khiêm tốn xin được chỉ dẫn, “Quý khách có chỗ nào không hài lòng, vui lòng cứ nêu ý kiến, lần sau tôi sẽ cải tiến.”
Tống Ngạn tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Không tốt thật à?”
Anh hơi cúi người xuống, thành khẩn nói, “Tôi mới vào nghề chưa được hai ngày, kỹ thuật vẫn còn đang trong giai đoạn cải tiến, lần sau tôi sẽ giảm giá 20% cho ngài, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo với tôi và cũng đừng đánh giá kém cho tôi nhé!”
Tống Ngạn nói: “…… Mỗi khi muốn diễn kịch, anh mặc quần áo vào được không?”
Tạ Thần Vũ lập tức bật cười thành tiếng, lấy đồ ở nhà ra mặc vào.
Tống Ngạn dần dần khôi phục sức lực, mặc kệ anh tự mình xuống giường.
Tạ Thần Vũ tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy cậu, kéo cậu dựa vào người anh.
Lúc này anh vẫn chưa kịp mặc quần áo, Tống Ngạn nương theo lực kéo dựa sát vào người anh, nhớ tới vừa rồi ở trong phòng tắm anh đã kéo tay cậu làm loại chuyện kia, tầm mắt lập tức hạ xuống dưới.
Tạ Thần Vũ thấy được tầm mắt của cậu, bật cười hôn cậu một cái: “Nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ muốn em chờ anh một chút thôi.”
Tống Ngạn đẩy anh ra, lui về phía sau ngồi lại trên giường, không đi nữa.
Tạ Thần Vũ quan sát trạng thái tâm tình của cậu, phát hiện thật sự không giận, lại lần nữa xác nhận một điều: Tống Ngạn rất dung túng với người mà em ấy thích.
Tạ Thần Vũ mềm lòng, nhanh chóng mặc xong quần áo, nắm tay cậu đi xuống lầu.
AI đã làm cơm xong từ lâu, đang bày ra ở trước mặt họ.
Sau khi ăn xong, hai người lên ban công lầu 4 ngồi một chút, tiêu thực xong lại trở về phòng nghỉ trưa, buổi chiều đi dạo nơi khác.
Dựa theo nguyên tắc không lãng phí thức ăn, hai người ăn cho đến khi nguyên liệu nấu ăn bên trong tủ lạnh không còn nữa, lúc này mới rời khỏi tinh cầu Gia Dư, về tinh cầu Bá Đích.
Tạ Thần Vũ lại tiếp tục đi làm chủ tịch. Bởi vì trước khi đi anh đã sắp xếp người quản lý tạm thời, nên toàn bộ công ty vẫn đang hoạt động bình thường. Những gì còn đọng lại chỉ là những văn kiện không quá quan trọng, nên trong vòng nửa ngày anh đã xử lý xong rồi.
Còn hai mươi ngày nữa mới đến ngày Tống Ngạn khai giảng, vì vậy cậu đã đi báo danh thi bằng lái phi thuyền, chuẩn bị nhanh chóng lấy bằng. Mặt khác công ty trang sức trong nhà vừa mới mở hai chi nhánh ngân hàng ở tinh cầu Bá Đích, nên rảnh rỗi cậu cũng sẽ dạo qua đó.
Ngày lại ngày trôi qua, cuộc sống sinh hoạt nhanh chóng quay về quỹ đạo trước đó.
Khác nhau đó là lần này phòng cho khách hoàn toàn bị để trống không cần dùng đến, Tạ Thần Vũ sung sướng dọn vào phòng ngủ chính.
Kết hôn hơn hai năm, rốt cuộc hai người cũng nếm trải cuộc sống sinh hoạt chồng chồng bình thường.
Hôm nay Tạ Thần Vũ tan tầm về nhà, đương lúc tự hỏi xem có muốn mang Tống Ngạn ra ngoài ăn cơm hay không, chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên một thanh âm nhắc nhở, anh giải khóa mở ra xem.
Tống Ngạn ngồi ở trong phòng khách vẽ bản thiết kế, bên tai nghe thấy một tiếng nổ mạnh cùng tiếng thét chói tai, bèn ngẩng đầu nhìn qua: “Anh đang xem cái gì vậy?”
Tạ Thần Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, phóng to màn hình ra cho cậu xem.
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện hình dáng của Sâm Đức.
Mấy ngày hôm trước, gã bình an trở về, truyền thông đều muốn có được tin tức của gã.
Tuy tên này là một tên vừa điên mà cũng vừa nguy hiểm, nhưng đối với những tin tức thế này, gã lại không có ý ngăn cản, cho nên góc độ quay chụp rất rõ ràng.
Video quay cảnh ở một nhà ăn cao cấp trong một tòa nhà nổi tiếng ở tinh cầu chính tinh vực Gauze, Sâm Đức đang cầm tay ông lão gia tộc Gershwin bước ra, tự mình đưa đối phương lên xe, sau đó đứng ở bậc thang nhìn chiếc xe kia rời đi được tầm năm giây thì ầm ầm nổ tung.
Tống Ngạn liền co rút đồng tử.
Mặc dù cậu là loại người không quá quan tâm đến những chuyện bên ngoài, nhưng cậu vẫn biết rất rõ địa vị của cụ Gershwin như thế nào.
Tinh vực Gauze cũng có cơ quan chính phủ, những hoạt động và công việc hành chính thông thường đều là do bọn họ quản lý, bên trong đó còn có một số người đến từ các gia tộc lớn.
Nhưng bởi vì có cái tên “vua một cõi” tay cầm binh quyền ở đây, nên quyền lực của họ cũng không cao. Cho tới nay mấy gia tộc lớn ngoài mặt thì đi theo Sâm Đức thông đồng làm bậy, tổ chức ra các loại chương trình như hội trường đấu giá để vét tiền buôn bán; nhưng mặt khác lại nỗ lực duy trì tinh vực này, dường như đang muốn kéo tinh vực này quay về quỹ đạo.
Mà trong số các gia tộc lớn này, vị ổn định lực lượng nơi đây chính là cụ Gershwin. Cũng vì là một người có tư cách lai lịch lớn, nên mới khiến Sâm Đức chủ động đưa người lên xe như vậy, kết quả là trực tiếp đẩy người vào chốn địa ngục.
*Ổn định lực lượng: gốc là “Định hải thần châm” (定海神针)
Tống Ngạn hỏi: “Là gã làm sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Chắc chắn gã sẽ không chịu thừa nhận.”
Nói rồi anh liền thoát khỏi video mà cấp dưới đã gửi cho anh, lên mạng xem tình hình tin tức lúc này, quả nhiên nhìn thấy Sâm Đức đang vô cùng tức giận, tuyên bố nhất định phải tìm cho ra hung thủ.
Tống Ngạn nói: “Mọi người sẽ không tin đâu nhỉ?”
Loại người với những cuộc gặp gỡ thế này, đại đa số đều sẽ đi đến nhà tư nhân, sao có thể dễ dàng hẹn cơm ở bên ngoài?
Hơn nữa Sâm Đức mới vừa trải qua một vụ ám sát, chắc chắn gã sẽ càng để ý đến chuyện này hơn. Gã gọi ông cụ nhà người ta đến nhà ăn cơm, nói không phải cố ý, ai tin?
Tống Ngạn nói: “Tại sao gã không làm bí mật một chút?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đây là điều mà gã muốn.”
Anh mang chuyện Sâm Đức đã chuyển về quân đội tư nhân nói ra cho cậu nghe, đồng thời phỏng đoán: “Có lẽ người của gã đang để mắt tới mấy gia tộc và đang chờ bọn họ không tự khống chế bản thân. Nếu đám người này không nghe lời, gã sẽ đổi đi hết một đám.”
Tống Ngạn nghĩ thầm: Vậy chắc chắn bên phía tinh vực kia đang vô cùng hỗn loạn, nhưng ngẫm lại thì có lẽ tên điên như Sâm Đức sẽ không để ý. Cậu liền nhìn về phía Tạ Thần Vũ: “Anh nghĩ như thế nào?”
Tạ Thần Vũ tự hỏi một chút: “Nếu trước khi đến chỗ hẹn, cụ Gershwin đã giải thích với người trong gia tộc, vậy có lẽ bọn họ sẽ nhịn. Dựa vào những gì Sâm Đức đang làm với bên ngoài, chắc chắn tang lễ của cụ Gershwin sẽ vô cùng lớn.”
Tống Ngạn liền hiểu: “Anh muốn đi?”
Tạ Thần Vũ gật đầu: “Anh muốn đi xem, em đừng đi theo.”
Hai người đợi tầm ba ngày, quả nhiên bên kia muốn cử hành tang lễ.
Đêm đó, Tạ Thần Vũ liền trở về tinh vực Aram. Tống Ngạn nhìn căn nhà trống rỗng, luôn có chút không yên trong lòng, do dự một hồi, liền mở nhóm chat của Du Kình ra.
Tống Ngạn: Mấy người muốn đi tinh vực Gauze đúng không?
Lão Tiền: Đi chớ! Tốt xấu gì trước đây cũng từng hợp tác với nhà người ta mà, lúc trước tôi qua bên đó nhặt rác, cũng từng được người ta giúp đỡ đó. Hầy, ngẫm lại cũng có chút chua xót, đời này của cụ Gershwin cũng chẳng dễ dàng gì, đi viếng thôi.
Tống Ngạn: Tôi cũng muốn đi.
Một câu này khiến cho toàn bộ người trong nhóm chat nhảy ra.
–Bọn tôi chỉ đi xem một chút là trở về liền, không muốn đụng vào chuyện ở tinh vực Gauze đâu.
–Không phải cậu còn phải khai giảng sao?
–Ngoan ngoãn đợi ở nhà đi, đừng chạy loạn.
Phó Vân Tĩnh gọn gàng dứt khoát: Đi làm gì?
Tống Ngạn ăn ngay nói thật: Anh ấy cũng đi, tôi không yên tâm.
Mọi người hiểu rồi, bắt đầu ồn ào an ủi, tỏ vẻ bọn họ sẽ hỗ trợ trông coi để cậu yên tâm.
Hơn nữa còn nói tên canh cửa kia khó đối phó như vậy, không xảy ra chuyện gì đâu.
Tống Ngạn có từng nghĩ đến chuyện lén đi đến đó, nhưng phi thuyền công cộng quá chậm, chờ đến khi đến nơi, không chừng bên kia đã phát sinh ra chuyện gì rồi.
Vì thế cậu nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt ra gõ chữ.
–Tui ngủ hông được~[khóc thút thít]
Tập thể Du Kình bị gói biểu tượng cảm xúc này chết đứng tại chỗ.
Nhân lúc bọn họ đang tiêu hóa chuyện vừa rồi, Tống Ngạn lập tức tiếp tục tỏ vẻ đáng thương. Cuối cùng còn tỏ vẻ đã mua xong vé hết rồi, lập tức sẽ xuất phát hội hợp với đám người bọn họ, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.
Đám người Du Kình lặng im nửa ngày, cuối cùng cũng đồng ý: Được rồi, đi thôi.
==============
Cũng gan lắm nên suốt ngày cứ đi trêu chọc ổng đè mình hoài:v