Cuối cùng Tống Ngạn vẫn không thể khuyên được Tạ Thần Vũ.
Bởi vì người ta cảm thấy mỗi một chiếc xe bon bon ở trên con đường này đều không có ý tốt, tốc độ đều quá nhanh quá nguy hiểm, hơn nữa không khéo trong đó còn có những chiếc xe nằm vùng của nhà họ Tang đang chờ hai người họ đi qua.
Tống Ngạn nhìn sắc mặt quá mức căng thẳng của vị học sinh xuất sắc nào đó, từ bỏ giãy giụa.
Vì thế xe bay liền quay đầu ở phía trước, trở về nhà họ Tạ.
Tạ Thần Vũ về nhà đóng cửa, lúc này mới cảm thấy yên tâm, lập tức báo với Địch Tuần là không đi nữa, mọi người hãy đến đây đi.
Địch Tuần không thể hiểu được: Xảy ra chuyện gì?
Tạ Thần Vũ: Không có gì ạ.
Địch Tuần: Thế sao lại không qua?
Tạ Thần Vũ: Bên ngoài quá loạn.
Địch Tuần khó hiểu, tiếp theo đột nhiên nhớ tới Alpha có một khoảng thời gian gọi là kỳ căng thẳng, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Anh không kéo đám người nhà họ Địch sang đây kích thích cháu trai, mà là bỏ bọn họ sang một bên, một mình đi đến nhà của đôi chồng chồng nhỏ làm khách. Vừa đến liền thấy được cháu trai cực kỳ quan tâm, xum xoe đổi tới đổi lui bên cạnh Tống Ngạn, Địch Tuần nhặt được một mớ chuyện cười liền rời đi.
Tống Ngạn nhìn vị học sinh xuất sắc vẫn chưa nhận ra điều gì kia: “Anh không cảm thấy bản thân có vấn đề gì sao?”
Tạ Thần Vũ kinh ngạc: “Anh có thể có vấn đề gì?”
Tống Ngạn nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Cậu nghĩ thầm: Kệ đi, Alpha ở trong kỳ căng thẳng sẽ không bao giờ cảm thấy hành vi của mình không thích hợp, nhiều lời vô ích.
Nhưng Tạ Thần Vũ không chịu, anh ôm cậu ngồi lên đùi: “Anh làm gì không tốt sao? Em cảm thấy anh phiền sao?”
Tống Ngạn lặng im một giây: “Không có.”
Tạ Thần Vũ nói: “Em chần chờ.”
Tống Ngạn nói: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ cắt ngang: “Là bởi vì hai ngày này anh ép nước trái cây rau củ cho em uống nên em không vui? Anh uống cùng em nhé.”
Tống Ngạn quyết định sẽ khiến anh cho là vậy, lập tức gật đầu, nhanh chóng dỗ người xong.
Bệnh trạng trúng độc này của Tạ Thần Vũ cứ thế giằng co được năm ngày.
Sáng sớm ngày thứ 6, Tống Ngạn tỉnh dậy không thấy người trong phòng ngủ, rửa mặt xuống lầu thì thấy anh đang gọi điện thoại ở trong phòng khách. Cậu chờ anh gọi điện thoại xong, nói thử một câu: “Hôm nay em muốn đi một chuyến đến cửa hàng trang sức đá quý.”
Tạ Thần Vũ tắt máy truyền tin, tiến lên cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, nói: “Đi thôi.”
Tống Ngạn liền biết cuối cùng anh cũng khôi phục bình thường, bèn hỏi: “Hiện tại anh đã có thể ý thức được mấy ngày hôm trước anh có vấn đề gì chưa?”
Tạ Thần Vũ gần như theo bản năng mà bày ra dáng vẻ văn nhã, kiên quyết phản bác: “Nào có, anh lo lắng đều rất có lý.”
Tống Ngạn nhìn trạng thái quen thuộc này liền hiểu là có ý thức được, chỉ là giữ thể diện không chịu nhận mà thôi. Cậu nhịn không được cười một tiếng.Tạ Thần Vũ rũ mắt nhìn cậu, ôm eo hôn một cái, kéo cậu đi đến phòng ăn.
Tống Ngạn nói muốn đi cửa hàng trang sức cũng không phải tùy tiện lấy cớ, mà là thật sự có việc.
Bởi vì năm mới đã qua, sản phẩm mới của quý 1 mới vừa được lên kệ, lập tức cần phải chuẩn bị các sản phẩm mới cho quý 2. Thân là cậu chủ kiêm cấp cao nhất ở đây, đương nhiên không thể vắng họp. Vốn dĩ theo kế hoạch là cậu sẽ họp online, âu cũng là vì tình trạng đặc thù của Tạ Thần Vũ trong mấy ngày qua.
Hiện tại Tạ Thần Vũ đã không sao, nên sau khi ăn sáng, Tống Ngạn liền ngồi xe đi luôn. Thẳng đến khi trời tối cậu mới trở về, đơn giản tắm xong, liền ngồi trên chiếc sô pha nhỏ được đặt bên cửa sổ căn phòng ngủ chọn mẫu thiết kế.
Mấy ngày nay Tạ Thần Vũ đã quen với việc có thể ôm lấy Tống Ngạn vào bất cứ lúc nào, đột nhiên không ôm liền cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó.
Anh lại gần ôm cậu một chút, vừa lúc thấy được mẫu thiết kế trên màn hình, phát hiện quen mắt lạ kỳ, liền nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một phen. Nhớ tới trước đây khi ở nhà họ Địch, Tống Ngạn nảy sinh cảm hứng thiết kế, anh bèn hỏi: “Mấy cái này bọn em sẽ cho ra vào quý tới à?”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Tạ Thần Vũ: “……”
Tuyệt vời, nếu như doanh số tốt, về sau mình sẽ không bị kéo ra làm nguồn cảm hứng nữa.
Người yêu có cảm giác với mình là chuyện tốt, nhưng với điều kiện là khi mình mặc đồ nữ thì…, nhất thời anh cũng không biết có nên vui hay không.
Tống Ngạn phát hiện hai mắt của anh vẫn luôn thường xuyên nhìn về phía cậu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ kỳ căng thẳng của Alpha vẫn còn tiếp diễn? Cậu liền ngẩng đầu lên nhìn lại: “Sao vậy?”
Tạ Thần Vũ ra vẻ tự nhiên: “Không có gì.”
Tống Ngạn đánh giá anh, tự hỏi vài giây về bệnh tình của anh, phát hiện có liên quan đến bản thiết kế, liền đưa ra một suy đoán: “Anh đang nghĩ đến mặc đồ nữ?”
Tạ Thần Vũ lập tức phủ nhận: “Sao có thể?”
Tống Ngạn nheo lại mắt: “Vậy thì anh đang nghĩ làm sao để có thể tránh được một kiếp?”
Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ mà cười nói: “Không có, đã đáp ứng em thì sẽ không nuốt lời.”
Anh chỉ không rõ khi nào Tống Ngạn sẽ cho anh mặc mà thôi, bởi vì gần đây Tống Ngạn đã xem không ít các trang phục nữ, tám phần là đã chọn xong rồi.
Tống Ngạn hài lòng quay đầu tiếp tục chọn mẫu thiết kế, nói: “Em đã gửi tất cả về nhà rồi.”
Khu kiến trúc gia tộc nhà họ Tạ rất lớn, chuyển phát nhanh đều giao tập trung. Người đến người đi thế này, không chừng sẽ bị ai đó nhìn thấy.
Đặc biệt là sau sự kiện của dì Tang, hai người anh trai trong nhà rất cảm kích Tạ Thần Vũ, nên đã cố ý kéo gần quan hệ, cứ cách một hai ngày là sẽ tới gõ cửa, có chút không an toàn. Lỡ như không cẩn thận khiến vị học sinh xuất sắc nào đó để lại đoạn lịch sử đen tối, vậy thật sự sẽ không có lần sau.
Vì thế để có thể liên tục phát triển, cậu quyết định cho vị học sinh xuất sắc một chút mặt mũi và cậu đã gửi đồ đến nhà của cả hai ở tinh cầu Bá Đích.
Rất nhanh Tạ Thần Vũ đã nhận ra được căn nhà mà cậu nói là căn nhà nào. Biết được vẫn còn mấy ngày hoãn thi hành hình phạt, anh liền phân phó AI bưng hai ly nước trái cây lên, sung sướng mà đi đến chiếc sô pha ở đối diện cậu, ngồi xuống.
Tống Ngạn nhìn anh, nhân lúc anh vui vẻ, bèn hỏi: “Có thể tách ra mặc được không? Năm nay mặc một bộ, hai bộ còn lại năm sau mặc.”
Tạ Thần Vũ nói: “Không thể.”
Anh chỉ muốn mặc một lần hết cả ba bộ quần áo rồi kết thúc luôn.
Tống Ngạn nghiêm túc đầy mặt: “Chồng à, anh tốt nhất.”
Ngay lập tức lòng kiên trì của Tạ Thần Vũ bỗng dưng mỏng manh như một tờ giấy: “……Em để anh ngẫm lại tí đã.”
Ngày kế tiếp, hai người một người vội vàng mở họp, một người theo dõi tiến triển của vụ án mạng.
Rốt cuộc ông Tạ cũng có thể tâm sự đàng hoàng với cháu nội, khen cháu nội làm việc không tồi, muốn đổi công ty cho cháu nội rèn luyện.
Tạ Thần Vũ nhạy bén phát hiện ra ý đồ chân thật của ông, thâm tình mà tỏ vẻ không muốn tách khỏi Ngạn Ngạn. Ông Tạ hướng dẫn từng bước, dùng hết toàn bộ mánh khóe ra dụ nhưng một cái cũng không có tác dụng. Lúc này ông mới phát hiện Tạ Thần Vũ thế mà lại tinh thông đến vậy, mãi sau mới ý thức được lúc trước có thể là cháu nội cố ý thua, bèn dở khóc dở cười đồng thời cũng càng xem trọng cháu nội hơn.
Đại lão nghiên cứu khoa học thờ ơ lạnh nhạt, thầm nghĩ: Quả nhiên hai ông cháu này giày vò lẫn nhau mà.
Ông còn phải đi công tác, vì thế liền không xem diễn nữa, kéo vali quay về viện nghiên cứu.
Đại lão đi chưa được mấy ngày, Tống Ngạn cũng sắp đến ngày khai giảng.
Phiên tòa xét xử dì Tang thì lại không mở nhanh như vậy, còn cần tầm một tháng nữa mới mở. Tạ Thần Vũ và Tống Ngạn quay về tinh cầu Bá Đích, đợi đến ngày mở phiên toà thì lại trở về để tận mắt chứng kiến dì Tang bị tuyên án.
Thời điểm hai người đến cảng tinh cầu Bá Đích là vào buổi sáng, nhưng theo đồng hồ sinh học của hai người họ thì đây đã là giờ nghỉ ngơi, về đến nhà cả hai liền ngủ.
Đậu Mính Mính đã đến đây trước một ngày, cậu hẹn ăn cơm tối cùng với Tống Ngạn.
Hai người đã đặt đồng hồ báo thức từ trước, chuông reo liền rời giường sửa soạn một phen, cùng nhau đi đến quán ăn đã hẹn.
Đậu Mính Mính vẫy tay với hai người họ, ríu rít chia sẻ những tin đồn thú vị trong kỳ nghỉ tết cho hai người họ nghe. Nhìn dáng vẻ ân ái của cả hai, đột nhiên Đậu Mính Mính thở dài một cách xa xăm: “Chúng tớ chia tay rồi.”
Đôi chồng chồng nhỏ lập tức ngơ ngẩn.
Thật ra Tống Ngạn vẫn luôn cảm thấy cuồng yêu đương và lính đánh thuê không được khớp nhau cho lắm. Đậu Mính Mính là một người luôn cần có người bên cạnh bất cứ lúc nào, nhưng lính đánh thuê thì phải luôn đi làm nhiệm vụ, mỗi lần đều sẽ mất liên lạc. Huống chi cha mẹ của Đậu Mính Mính rất thương Đậu Mính Mính, nếu biết Đậu Mính Mính tìm một lính đánh thuê chắc chắn sẽ không đồng ý.
Tống Ngạn dựa theo lệ thường hỏi: “Ồ, lần này là vì cái gì?”
Đậu Mính Mính chống cằm, vẻ mặt phiền muộn: “Có thể là đã qua thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cả hai đều từ từ bình tĩnh lại. Năm ngoái, anh ấy có một đoạn thời gian vô cùng bận rộn, thường xuyên tăng ca, chúng tớ không thể nào liên lạc được với nhau. Đợi đến khi anh ấy trở về thì không còn quay về cảm giác yêu đương trong thời kỳ cuồng nhiệt nữa.”
Cậu càng nói càng phiền muộn, “Anh ấy nói anh ấy làm hỏng chuyện nên bị công ty sa thải, hơn nữa còn bị bồi thường cao, tìm suốt nửa tháng trời mà vẫn không có việc. Anh ấy tính về quê trồng trọt kiếm tiền trả cho người ta, nên mới không muốn liên lụy đến tớ. Hầy, xã hội thật tàn khốc.”
Đôi chồng chồng nhỏ: “……”
Tống Ngạn hỏi: “Cậu tin?”
Đậu Mính Mính nói: “Ừa.”
Đoạn lại nói tiếp, “Có thể là trước đó có một khoảng thời gian ngắn lạnh lùng với nhau. Thế mà lần này tớ lại không khóc cơ đấy, không phù hợp với tính cách của tớ gì hết.”
Tống Ngạn thấy hốc mắt của Đậu Mính Mính sắp đỏ lên, bèn hỏi: “Những lúc nói chuyện có cảm thấy vui vẻ không?”
Đậu Mính Mính nghẹn ngào gật đầu.
Tống Ngạn tiếp tục hỏi: “Cậu đã từng nói “vui vẻ là được” mà phải không?”
Đậu Mính Mính hút hít cái mũi, lại lần nữa gật đầu.
Tống Ngạn nhắc nhở: “Trong trường học có một đám trai đẹp, không chỉ có thể kiếm được sự vui vẻ lần nữa, mà còn có thể gặp được nhau mỗi ngày.”
Đậu Mính Mính nhanh chóng thu nước mắt vào trong, lập tức cảm thấy tốt hơn rồi.
Tạ Thần Vũ ngồi ở bên cạnh nhìn đến mức buồn cười, cầm lấy tay Tống Ngạn.
Đậu Mính Mính vừa lúc nhìn thấy một màn này, hâm mộ đầy mặt: “Hai người thật tốt, mối tình đầu mà lại có thể tu thành chính quả.”
Tạ Thần Vũ cũng cảm thấy bản thân mình rất may mắn.
Trên đời này có thể gặp được người thích mình đã là chuyện rất khó, có thể thành công cùng nhau đi đến cuối cùng thì càng khó hơn, bởi vì đa số đều sẽ kết thúc sau một đoạn thời gian giống như trường hợp của Đậu Mính Mính.
Anh và Tống Ngạn phù hợp tư tưởng, phù hợp tính tình, lại đều là mối tình đầu của nhau, đúng là một chuyện phi thường không dễ dàng. Tuy thời điểm gặp mặt lúc trước có chút không biết nên khóc hay nên cười, còn muốn thông qua một lần diễn kịch mà phủi sạch quan hệ, nhưng cũng may là cả hai đã thành công ở bên nhau.
Tống Ngạn cũng suy nghĩ như vậy, ánh mắt hai người giao nhau, hai tay vừa mới buông ra lại nắm lấy nhau.
Tạ Thần Vũ dịch chân về phía cậu, dựa sát vào.
Đương lúc muốn lén lút cọ vào người cậu, máy truyền tin chợt vang lên một tiếng nhắc nhở, là tin nhắn của cậu nhỏ.
Địch Tuần: Gần đây ở bên cạnh Ngạn Ngạn.
Tạ Thần Vũ giật mình: Sao vậy?
Địch Tuần lập tức gửi sang một loạt tin nhắn liên tiếp.
Tạ Thần Vũ ra vẻ tự nhiên mà tắt máy truyền tin, hàn huyên với hai người còn lại một hồi, lúc này mới lấy cớ đi toilet, tìm một nơi không có ai và mở ra xem.
Trên đó là một tấm hình chụp bụi gai lốc xoáy do phía chính phủ công khai.
Con người chưa bao giờ ngừng chân đi khám phá thế giới bên ngoài, mặc dù bụi gai lốc xoáy quá khó vượt qua, nhưng bọn họ cũng không từ bỏ.
Phi thuyền vào không được, nhưng cơ quan dò xét không có sự sống có thể đi vào.
Chi phí cho việc này không quá cao. Năm trước, Tạ Thần Vũ đã thu mua một công ty chuyên nghiệp và đã luôn thả các cơ quan này vào đó. Có khi mấy năm nay Du Kình cũng thả không ít các cơ quan dò xét vào trong.
Chỉ là hoàn cảnh bên trong thật sự quá hỗn loạn, vô luận là cơ quan dò xét từ phía chính phủ hay từ tổ chức cá nhân, toàn bộ đều khai hỏa chưa được bao lâu đều sẽ bị đâm báo hỏng, dẫn tới đến nay vẫn chưa quay được các vật thể có giá trị nào.
Thế nhưng lần này có một cơ quan dò xét có vận khí cực kỳ cao, ấy thế mà lại có thể bay được đến độ sâu trước giờ chưa từng chạm đến, truyền về một ít video và ảnh chụp trân quý.
Chỉ thấy bên trong không gian tối đen thăm thẳm có các ngôi sao nhỏ linh tinh, nơi nơi đều tràn ngập vành đai thiên thạch hỗn độn, ngoài ra còn có thể phát hiện một vài linh kiện phi thuyền trôi nổi bên trong.
Nơi xa nhất trong hình có một chiếc phi thuyền đang ngừng lại. Đột nhiên Tạ Thần Vũ ý thức được điều gì đó, anh vội vàng phóng to hình lên, thấy được hình dáng có chút mơ hồ của chiếc phi thuyền.
Bộ phận đuôi thuyền đã bị đập vỡ đến mức chìm xuống, các linh kiện nằm rải rác xung quanh và một con cá voi quen thuộc được khắc ở một bên còn khá nguyên vẹn.
Là phi thuyền của Phong Động.
=====================
Nhà nội xong rồi, giờ chuẩn bị đến nhà ngoại~
Dạo này mê đọc mấy bộ thú nhân ghê á~ đang đọc bộ ‘Ai thấy con rồng của tôi đâu không?’ nè~ đáng yêu lắm luôn