Cơ quan dò xét nhỏ hơn phi thuyền rất nhiều, tuyến đường di chuyển cũng rất mơ hồ, về cơ bản nó đã đến đó dưới tác dụng của thiết bị động lực và lực hấp dẫn. Có một số nơi trên tuyến đường di chuyển của nó có mật độ thiên thạch dày đặc, không phù hợp để di chuyển bằng phi thuyền.
Cũng may chung quanh nó đều được gắn các cameras, có thể thu hình bốn phía. Bọn họ liền thông qua việc nghiên cứu video, quy hoạch ra một đường hàng không có lợi nhất có thể.
Lúc này bên trong một mảnh an tĩnh, không khí có chút nghiêm trang.
Thật khó để mong chờ rằng Du Kình sẽ nghiêm túc. Cười đùa chêm chọc cũng không ảnh hưởng đến sự tập trung của bọn họ.
Huống chi đã nhiều năm trôi qua, bọn họ đã sớm tiếp nhận hiện thực. Với tính tình của Phong Động, e là cũng không hy vọng bọn họ bày ra vẻ mặt đưa đám để đi đón người.
Lão Tiền tấm tắc: “Người ở mấy tinh cầu gần đây chẳng văn minh gì cả, rác rưởi gì cũng quăng hết vào nơi này.”
Một người nói chen vào: “Đây đều là chuyện từ những năm trước rồi, về sau được quản lý rồi không có ai dám đổ bậy nữa. Ông xem có đồ vật đáng giá nào không?”
Lão Tiền nói: “Đáng giá thì đã bị người ta lấy đi từ lâu rồi.”
Hắn nói với giọng điệu khoe khoang: “Hơn nữa hiện tại ông đây không có thiếu tiền. Trước khi đi tôi còn tới sòng bạc tiêu xài một phen.”
Mọi người lập tức “Ha” một tiếng.
Sòng bạc là một nơi kiếm tiền nhanh và cũng vừa là nơi lừa tiền. Lão Tiền vẫn luôn hướng đến nơi đó, nhưng hắn tự hiểu biết chính mình, biết chơi cũng không thể thoát được quy luật của người ta, nên hắn chưa bao giờ tiêu tiền trong đó. Không ngờ lần này lại phá lệ.
Bọn họ không khỏi hỏi: “Thua nhiều hay ít?”
Lão Tiền bất mãn nói: “Chú ý lời nói, sao tôi có thể thua được? Tôi thắng 300 đồng!”
Tân Minh Thủy nói: “Chỉ 300?”
Lão Tiền giảng đạo: “Lần đầu tiên chơi ở một nơi “ăn thịt người không nhả xương” này mà thắng được 300 đồng là đã không tệ rồi đó biết không? Tôi đã dùng số tiền này để đi ăn một bữa thật ngon.”
Một người khác nói: “Cũng được phết, trước khi đi tôi cũng đã ăn một bữa thật ngon. Trước kia vẫn luôn không dám nếm thử các món cay đặc sắc của Tỉnh Việt Mạc Gia (井越漠家), lần này thử một chút, quả nhiên giống như mấy người đã nói, cảm giác thật mlem!”
“Tôi không ăn món gì ngon hết, tôi chỉ đi vườn bách thú để cho hồ ly ăn thôi…… A, hồ ly thật đáng yêu.”
“Tôi đã viết xong bài luận văn khảo cổ mà tôi đã bị bí trong suốt một khoảng thời gian dài, không hổ là tôi.”
“Tôi thì dành ra chút thời gian để trở về nhà một chuyến.”
“Tôi cũng……”
Trước khi xuất phát bọn họ có một ngày để sắp xếp những việc riêng tư cá nhân. Ngoại trừ những người phụ trách thẩm tra đối chiếu phương án ra, những người còn lại đều được tự do hoạt động.
Nhưng lúc này bọn họ càng nói càng cảm thấy không thích hợp, cả bọn lâm vào trầm mặc, không hẹn mà nghĩ: Ai cũng trước khi đi đều đi làm những chuyện mà mình tự cho rằng là có ý nghĩa, mẹ nó thật đúng là không may mắn!
Đôi chồng chồng nhỏ thiếu chút nữa đã đi lên vết xe đổ của bọn họ, thầm nghĩ: May mà dừng lại kịp thời.
Dưới bầu không khí tĩnh mịch chết chóc, Lão Tiền – người khởi xướng đề tài hơi hơi hé miệng, tìm được một điểm có thể kéo lại danh dự cho cả bọn: “Cũng được mà, đỡ hơn mấy bộ phim truyền hình máu chó hứa hẹn với nhau rằng trở về sẽ làm gì đó. Mấy cái đó đều lập flag hết, tám phần là sẽ không về được.”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Lão Tiền hỏi: “Mấy người chưa nói đúng không?”
Một đám người vội vàng kéo lại danh dự: “Làm gì có, ai nói mấy thứ vớ vẩn đó!”
Hai người Tinh Thần cũng phụ họa theo: “Chúng ta cũng không có……”
Hai người quét mắt nhìn về phía sếp và vợ sếp đang im lặng một cách lạ thường, lập tức bẻ lái: “…… ha?”
Tống Ngạn không muốn phản ứng bọn họ.
Tạ Thần Vũ ra vẻ tự nhiên, cười nói: “Cuộc sống mà đâu phải phim truyền hình, sao có thể trở thành sự thật được?”
Mọi người lập tức hiểu chuyện: “……”
Tuyệt vời, tập hợp đầy đủ các loại flag.
Tình nhân nhỏ mấy người sao cứ thích làm mấy chuyện hứa hẹn như này vậy hử!?
Mọi người cười gượng: “Ừm, cũng đúng……”
Lão Tiền không muốn rớt hố nữa, miễn cho càng nói lại càng rớt hố, dứt khoát chuyển sang một đề tài nóng hổi khác: “A đúng rồi Thủy Thủy, sao ông lại ký thêm nửa năm với đại minh tinh đó vậy?”
Tân Minh Thủy nhàn nhạt nói: “Đánh bài thua.”
Tinh Thần không nhịn được hỏi: “Hắn lại kích thích ông à?”
Tân Minh Thủy nói: “Không.”
Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng: Ông chắc chứ?
Ngược lại Du Kình thì biết rất rõ: Nếu Tân Minh Thủy thật sự ăn phải phép khích tướng, xong việc chắc chắn sẽ cân nhắc về điều đó. Hắn nói không có nghĩa là không thật.
Du Kình lập tức hỏi: “Hắn dùng tiền đặt cược để mê hoặc ông?”Tân Minh Thủy “Ừm” một tiếng.
Lão Tiền khiếp sợ: “Cược cái gì? Toàn bộ giá trị tài sản của hắn luôn sao?”
Tân Minh Thủy từ chối trả lời vấn đề này: “Nói sang chuyện khác đi.”
Đương nhiên mọi người sẽ không muốn buông tha cơ hội tám chuyện này.
Đương lúc đang muốn đoán một cách không giới hạn về vấn đề này, bọn họ liền gặp phải vành đai thiên thạch đa lớp.
Mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, kết thúc cuộc trò chuyện.
Phi thuyền của Phó Vân Tĩnh đang di chuyển ở đằng trước.
Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định: “Vòng xuống phía dưới.”
Tuy bọn họ đều mang theo vũ khí, nhưng đường xá xa xôi, có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.
Ba chiếc phi thuyền lần lượt đi vòng xuống phía dưới, xuyên qua tầng tầng lớp lớp vành đai thiên thạch. Cứ như thế cho đến khi không thể tìm thấy khe hở để đi qua, Phó Vân Tĩnh mới hạ lệnh nổ pháo, mở một lỗ hổng đi qua thành công.
Kết quả, ngay khi bay ra khỏi các thiên thạch vừa mới bị nổ tung mịt mù thành những mảnh nhỏ, bọn họ liền bắt đầu đối diện với không gian bị bóp méo.
—— Một lỗ sâu không gian sắp sửa hình thành.
Phó Vân Tĩnh chợt nheo lại mắt: “Lỗ sâu, né tránh.”
Nói rồi hắn liền bẻ lái tránh đi, hai chiếc phi thuyền phía sau cũng ăn ý tăng tốc theo sau, thoát khỏi phạm vi lực hút.
Phi thuyền đi ở sau cùng là của đám người Lão Tiền, thiếu chút nữa đã bị hút vào lỗ sâu, hắn nhịn không được thở ra một hơi: “Đậu, khó lòng phòng bị.”
*Đậu – bản gốc chỉ có một từ “擦”(cā): xuất phát từ việc bị hạn chế viết những từ ngữ bẩn trong game, nên thay vì viết là “擦” (cāo) – có nghĩa là Fuck/Đậu má, các game thủ chuyển sang viết ngắn hơn là “擦”(cā) – có nghĩa là động từ Lau.
Đây cũng là điểm đáng sợ của bụi gai lốc xoáy.
Những thứ phức tạp như vành đai thiên thạch đa lớp này, vẫn chưa biết được phía trước sẽ có bao nhiêu.
Thời điểm nhân loại vừa mới bắt đầu thăm dò phần tinh vực này, một số người đã đề xuất phái các quân hạm tiến hành bắn phá bừa bãi, để tất cả các vành đai thiên thạch có thể nhìn thấy đều bị nổ tung thành những mảnh vụn và loại bỏ một số chướng ngại vật. Ít nhất sẽ không còn cảm thấy khó khăn khi di chuyển bằng phi thuyền.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã nhận ra suy nghĩ này quá mức ngây thơ. Bởi vì các thiên thể nơi đây đều có thể tụ lại tự sinh ra một vành đai thiên thạch mới bất cứ lúc nào và các lỗ sâu không ổn định cũng sẽ sinh ra những mảnh vỡ kỳ lạ, hoàn toàn không thể cho nổ tung được.
Cho dù bị nổ đến mức tan thành những mảnh vụn thì dưới tác dụng của lực hấp dẫn, chúng vẫn sẽ tạo thành một đám bụi khổng lồ, phi thuyền va phải vào đó cũng sẽ bị báo hỏng. Vậy nên, cuối cùng ý tưởng đó đã bị loại bỏ.
Lần đi này đều là những lính đánh thuê hàng đầu, trạng thái tinh thần cực kỳ ổn.
Cuộc mạo hiểm vừa rồi cũng không thể khiến bọn họ lo lắng đề phòng, thấy phía trước là một vài vành đai thiên thạch loại nhỏ, bọn họ liền nhanh chóng tiếp tục cuộc tán gẫu.
Trong đó một người hỏi: “A Thủy, có phải đại minh tinh lấy chuyện lên giường làm tiền đặt cược không?”
Tân Minh Thủy “À” một tiếng: “Muốn solo thì cứ việc nói thẳng.”
Mọi người liền giác ngộ, hiểu được đây là điểm gần chân tướng sự việc, biết điều mà ngậm miệng.
Ngay sau đó, bọn họ lại đổi sang nhiều chuyện một đối tượng khác: “Ế, canh cửa à khụ…… ông chủ Trần à.”
Tạ Thần Vũ tự động xem nhẹ, loại bỏ cụm từ mấu chốt bên trong: “Sao vậy?”
Du Kình hỏi: “Hồi sự kiện Silent cậu đâu phải ông chủ lính đánh thuê đâu đúng không? Kể mọi người nghe một chút lịch sử phấn đấu của cậu đi!”
Lão Tiền xen mồm: “Nếu được thì kể một chút sự kiện Silent đi.”
Tạ Thần Vũ rất thoải mái: “Được.”
Một đám người vừa bay vừa trò chuyện. Biết được lúc trước khi giết người xong, Tinh Thần còn lảng vảng ngay dưới mí mắt Sâm Đức hơn nửa tháng trời, mọi người cảm thấy hả giận cực kỳ.
“Nên cho tên súc sinh kia trước khi chết biết được việc này, cho hắn tức chết!”
“Cho dù không biết thì chắc chắn khi ấy cũng tức muốn điên rồi. Tôi còn nhớ hồi còn ở hội trường đấu giá, gã đã từng hỏi Tinh Thần rằng có làm chuyện này hay không, sau đó chính gã còn không dám tin.”
“Đúng vậy, tôi cũng nhớ rõ việc này.”
“Nói tiếp đi, cậu giết người xong liền đi ra mắt với Ngạn Ngạn à? Ngạn Ngạn, lúc ấy bộ dáng của hắn thế nào?”
Tống Ngạn giữ lại mặt mũi cho vị học sinh xuất sắc, không đề cập đến bộ quần áo làm cay mắt người nhìn kia, chỉ nói: “Nhìn giống thanh niên văn nghệ.”
Lão Tiền tò mò hỏi: “Vậy còn cậu?”
Tạ Thần Vũ phát hiện Tống Ngạn đang quét mắt nhìn mình, bèn nuốt cụm từ “não yêu đương” về bụng, cười nói: “Hướng nội nhát gan sợ người lạ.”
Mọi người không dám tưởng tượng, có chút hối hận: “Sớm biết vậy bọn tôi đã đến dự hôn lễ của hai người rồi.”
Một ông chủ và một lính mới, người nào cũng đang ngụy trang kết hôn. Không xem được hình ảnh này, thật đáng tiếc.
Tạ Thần Vũ cười nói: “Tôi có ý muốn tổ chức lại một buổi hôn lễ, lần này các người có thể tham gia.”
Tống Ngạn ngẩn ra, không phản bác.
Du Kình và Tinh Thần đều rất tán thành. Dù sao thì kết hôn cũng là một ngày rất quan trọng, thân là người nhà bạn hữu, há có thể bỏ lỡ?
“Được, chờ trở về hãy lập tức chuẩn bị ngay, bọn tôi sẽ theo sau hỗ trợ.”
“……Có thể ra rồi hẵng nói đến mấy lời này được không?”
Vừa nói dứt câu, bọn họ lại gặp phải vành đai thiên thạch đa lớp.
Vành đai lần này lớn hơn so với lần trước. Phó Vân Tĩnh bẻ lái né tránh, nhưng vẫn như cũ va phải một phần bên trong vành đai.
Hắn không tìm được khe hở thích hợp, nhanh chóng quyết định hạ lệnh khai hỏa.
Phi thuyền của Tống Ngạn đang theo sát ở ngay phía sau.
Ngay khi bọn họ sắp bay xuyên qua, không gian lại bắt đầu trở nên không ổn định, cực kỳ chấn động, một khối thiên thạch to bằng chiếc phi thuyền đang lao về phía bọn họ.
Lão Tiền ở phía sau thấy được rõ ràng, sắc mặt khẽ biến: “Ngạn Ngạn!”
Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ lập tức điều khiển phi thuyền trốn tránh, nói: “Có lỗ sâu, mau chuyển vị trí.”
Lão Tiền vội vàng lên cao, cho nổ một con đường khác, thấy phi thuyền của hai người họ đã được lái về phía này, bèn hỏi: “Hai người không sao chứ?”
Tống Ngạn nói: “Không sao, chỉ sượt qua một chút thôi.”
Lão Tiền nhẹ nhàng thở ra, yên tâm rồi.
Phó Vân Tĩnh cũng bị tiếng kêu vừa rồi làm cho căng thẳng, nghe thấy câu này cũng yên tâm hơn.
Những người còn lại đồng loạt thở dài một hơi, không dám nói gì liên quan đến đề tài “trở về” nữa.
Ba chiếc phi thuyền tiếp tục đi về phía trước.
Vài giờ sau, số vũ khí tồn kho trên phi thuyền của Phó Vân Tĩnh chỉ còn lại 50 chiếc.
Vì lo nghĩ cho sự an toàn, bọn họ liền dựa theo kế hoạch mà thay đổi vị trí, phi thuyền của Lão Tiền sẽ đi lên trước. Phó Vân Tĩnh khởi động cơ giáp đi qua hội hợp với bọn họ, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chỉ huy.
Một đường hữu kinh vô hiểm. Tuy các phi thuyền đều có nhiều vệt xước, nhưng tốt xấu gì cũng còn nguyên vẹn, rốt cuộc cũng đã đi đến địa điểm cần đến.
Chỉ thấy phi thuyền của Phong Động đang yên lặng dừng lại ở đó, yên tĩnh không một tiếng động.
Càng đến gần thì những chi tiết không có trong ảnh chụp lần lượt trở nên rõ ràng hơn, phần đuôi không chỉ bị móp mà còn bị thủng một lỗ.
Mọi người duy trì yên lặng, dựa theo kế hoạch đã bàn trước đó, mỗi chiếc phi thuyền cử ra hai người đi qua đó.
Đương nhiên phi thuyền của Tống Ngạn là Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ.
Cả hai giao lại vị trí điều khiển cho hai người Tinh Thần. Một người thay trang phục trí năng phi hành vũ trụ, một người thì khởi động cơ giáp hộ tống, mở cửa bay qua.
Mới vừa đến lỗ hổng, Tống Ngạn liền bỗng nhiên dừng lại.
Tạ Thần Vũ nhìn kỹ, đồng tử chợt co rụt lại.
Chỉ thấy ngay vị trí lỗ hổng, có một vật gì đó đang trôi nổi, là…… một chiếc chân bị đứt.
Từ quần áo ở trên cho thấy, có vẻ như là đồ tác chiến của Du Kình.
Những người còn lại bay qua đây cũng thấy, đồng thời ngừng thở.
Ngay sau đó, Tống Ngạn nhanh chóng vọt vào trong. Hai người khác đang mặc trang phục phi hành vũ trụ cũng nhanh chóng theo sau.
Tạ Thần Vũ cũng muốn vào chung, nhưng lỗ hổng rất nhỏ, cơ giáp không thể vào được, chỉ có thể lơ lửng đứng chờ ở bên ngoài, tập trung nghe động tĩnh từ kênh giao tiếp nội bộ.
Anh biết Tống Ngạn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng dù sao thì cũng không giống với việc tận mắt chứng kiến.
Huống hồ con người ở trong môi trường chân không, thân thể sẽ nhanh chóng bị thoát nước. Hơn nữa từ chiếc chân bị đứt kia cũng có thể phỏng đoán ra được tình huống xảy ra lúc đó không được tốt cho lắm, không thể biết được bên trong đã xảy ra việc gì.
Kênh giao tiếp nội bộ tĩnh mịch đến đáng sợ, tất cả mọi người đều đang chờ đợi kết quả.
Lúc này đám người Tống Ngạn đã lục soát xong phần đuôi phi thuyền, bắt đầu lục soát lên phía trước.
Thiết bị động lực của phi thuyền bị hủy, bốn phía một mảnh tối tăm nhưng cũng may là trang phục phi hành vũ trụ bọn họ đang mặc có gắn đèn. Bọn họ lục soát khoang điều khiển, mỗi một góc đều không buông tha.
Ba người đi vào bên trong lần lượt là Tống Ngạn, Phó Vân Tĩnh cùng Tân Minh Thủy. Hai người trước luôn luôn kiệm lời, dẫn tới Tân Minh Thủy cũng không mở miệng nói một lời nào.
Người ở bên ngoài chờ đợi nửa ngày, thật sự nhịn không được.
Trong kênh nội bộ, giọng nói của Lão Tiền vang lên thật khẽ: “Nhìn thấy sếp không?”
Tân Minh Thủy nói: “Không có ai.”
Những người còn lại ngẩn ra: “Cái gì?”
Ba người trở lại lỗ hổng, một lần nữa nhìn về phía chiếc chân bị đứt kia, Phó Vân Tĩnh nói: “Bên trong không có ai.”
Mọi người trầm mặc.
Không có ai, vậy rất có thể là dưới tác dụng của lực hấp dẫn, bọn họ đã bị văng ra khỏi phi thuyền.
Có lẽ là đụng phải vành đai thiên thạch với tốc độ cao, thân thể bị đập nát. Cũng có lẽ đụng phải một cơn bão hạt, không biết đã bị cuốn đến một góc xó xỉnh nào rồi.
Tạ Thần Vũ thấy Tống Ngạn bay qua cầm chiếc chân bị đứt kia lên, nghẹn ngào gọi cậu: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Cậu đã từng nghĩ tới phi thuyền của cha mẹ sẽ bị đâm vào lỗ sâu, dẫn tới nhất thời bọn họ mới chưa thể trở về được.
Cậu cũng đã từng nghĩ tới phi thuyền bị đâm hỏng rồi. Với một môi trường không ổn định như bụi gai lốc xoáy, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, không nhanh chân một chút, có lẽ sẽ không thể gặp lại được cha mẹ.
Thậm chí cậu đã từng nghĩ đến, có khi nào ngày cậu có thể đi vào trong đó quá muộn, khiến cho cậu ngay cả việc thu thập thi thể của cha mẹ cũng không làm được hay không?
Lão Tiền cũng khởi động cơ giáp ra bay ở gần đó, không muốn nhìn thấy hình ảnh này, tận lực bù đắp: “Ờ…… có lẽ không phải của Phong Động, của người nào đó thì sao……”
Phó Vân Tĩnh nỗ lực giữ tâm bình tĩnh, đột nhiên nói: “Tôi nhớ khi đó sếp có mang theo cơ giáp.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, cũng không cảm thấy tốt hơn bao nhiêu.
Cơ giáp ở thời đại này không thể ngược lý giống như các bộ phim khoa học viễn tưởng, không có đầy đủ hỏa lực cùng động lực sẽ không có khả năng sống sót ở trong bụi gai lốc xoáy.
Tạ Thần Vũ vừa quan sát trạng thái của Tống Ngạn vừa nói tiếp: “Nếu tôi chỉ còn cơ giáp là có thể sử dụng được, có lẽ tôi sẽ dừng chân trên một tinh cầu nào đó ở gần đây.”
Phó Vân Tĩnh nói: “Điều tra các tinh cầu xung quanh.”
Mấy chục năm qua đi, phi thuyền đã bị trôi đi xa từ lâu.
Du Kình lưu loát tìm tòi một phen, nói: “Phía trước có một hằng tinh, muốn đi qua đó cần mất hơn hai giờ đồng hồ.”
*Hằng tinh: ngôi sao tự phát sáng và tự phát nhiệt. Ngược lại hành tinh thì không hề có khả năng này.
Bọn họ kiểm tra trạng thái của ba chiếc phi thuyền xong, phát hiện năng lượng đủ dùng, nhất trí quyết định đi về phía viên hằng tinh đó.
Trên phi thuyền của Tống Ngạn có quan tài băng, vì vậy cậu đã đặt chiếc chân bị đứt vào trong đó.
Không có trang phục phi hành vũ trụ, rốt cuộc Tạ Thần Vũ cũng có thể thấy được rõ ràng dáng vẻ của cậu. Thấy khóe mắt của cậu có hơi hồng hồng, anh liền kéo cậu ôm chặt vào lòng.
Tống Ngạn dụi đầu vào cổ anh, không nói lời nào.
Tạ Thần Vũ đau lòng cực kỳ, luồn tay vào mái tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa, anh khẽ hỏi: “Đi ra ngoài trước…… được không?”
Thanh âm của Tống Ngạn có chút khó chịu: “Ừm.”
Tạ Thần Vũ giao nhiệm vụ điều khiển phi thuyền lại cho cấp dưới, không quay về khoang điều khiển, mà là tìm một nơi nào đó ôm cậu ngồi xuống, lẳng lặng ở bên cạnh cậu.
Hơn hai giờ sau, phi thuyền đã đến gần viên hằng tinh kia, phát hiện xung quanh nó chỉ có vỏn vẹn ba hành tinh đang xoay tròn. Sau khi điều tra và phát hiện được một hành tinh duy nhất trong đó có vẻ như có sự sống, bọn họ liền điều khiển phi thuyền đáp xuống.
Tinh cầu không lớn, ngoại trừ nham thạch cùng hoang mạc, chỉ có lác đác vài khu vực nguồn nước cùng vài mảnh rừng rậm xung quanh. Chẳng qua đây đều là cảnh sắc tự nhiên, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh hoạt của nhân loại.
Bọn họ bay một hồi liền ngừng lại ở một hoang mạc có địa thế bằng phẳng. Sau đó mỗi chiếc phi thuyền chỉ để lại một người, những người còn lại đều bước lên cơ giáp. Sau khi phân chia các khu vực phụ trách tìm kiếm, bọn họ liền nhanh chóng xuất phát.
Không nên ở lâu trong bụi gai lốc xoáy, bọn họ đều hiểu được rằng: Nếu không tìm thấy người trên tinh cầu này thì phải trở về địa điểm xuất phát ngay. Vì vậy ai nấy cũng đều tìm kiếm một cách cực kỳ nghiêm túc.
Đương nhiên Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ ở chung một nhóm.
Hai người liên tục tìm kiếm ở hai khu vực nguồn nước. Thời điểm đi đến khu vực thứ ba, bên dư quang khóe mắt Tạ Thần Vũ thấy được một vật gì đó, nói: “Chờ đã.”
Tống Ngạn đang muốn đi, nghe vậy liền nhìn về phía anh, phát hiện anh đang cúi thấp người di chuyển đến một tảng đá lớn có chằn chịt dây leo ở phía trước, bèn hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Thần Vũ nói: “Nhìn có vẻ giống với khoang điều khiển……”
Anh vừa nói vừa điều khiển cơ giáp kéo mấy sợi dây leo ra, một lớp vỏ cơ giáp loang lổ hiện ra.
Tống Ngạn âm thầm giật mình, cậu vội vàng bước ra khỏi cơ giáp chạy qua.
Tạ Thần Vũ không xuống khỏi cơ giáp mà là đứng ở gần đó để bảo vệ cậu, miễn cho gặp phải tình huống đột ngột không kịp phản ứng.
Tống Ngạn lại gần xem xét, thấy bên trong đã bị mục nát từ lâu, các góc bị cong và lõm xuống, đó là dấu vết của việc bị đập phá.
Cậu duỗi tay sờ sờ, đương lúc đang muốn kiểm tra những nơi còn lại, chợt nghe xa xa truyền đến một chuỗi tiếng động ồn ào, lập tức quay đầu lại.
Tạ Thần Vũ cũng đồng thời nhìn qua.
Chỉ thấy trong rừng có một người đàn ông to lớn chạy ra.
Làn da hắn ngăm đen, trên người mặc váy cỏ, một tay cầm một chiếc xiên sắc bén, một tay cầm một con thú nào đó với toàn thân đen tuyền, trên đầu còn có một con chim đang đậu.
Đúng là Phong Động.
====================
Đi đường khó khăn căng thẳng cũng không bì lại được độ nhây và tám chuyện của đám Du Kình:v