Hợp đồng được ký nửa năm, bọn họ chỉ còn lại ba tháng.
Tân Minh Thủy đi theo ảnh đế chạy thông cáo, bởi vì nhan sắc nghịch thiên mà leo lên hot search và dẫn đến nhiều phiền toái nhưng đều bị Quý Giang Dật chặn lại. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng gặp được không ít chuyện kỳ lạ và bẩn thỉu, nên càng lúc càng không có ý với giới giải trí.
Quý Giang Dật cũng dần dần phát hiện ra được cậu vệ sĩ nhà mình rất có thể sẽ nghe được đủ các loại tin đồn, đoán rằng có thể đây là năng lực thu thập tình báo của một lính đánh thuê, vì vậy mỗi lần hắn đều tò mò đến hỏi.
Tân Minh Thủy cũng không giấu giếm, hào phóng chia sẻ với hắn.
Sau vài lần, Quý Giang Dật bèn nhịn không được hỏi: “Không có tin gì về tôi sao?”
Tân Minh Thủy nói: “Có, nhưng không dễ nghe.”
Quý Giang Dật đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua, cực kỳ bình tĩnh nói: “Không sao, cậu cứ nói đi.”
Tân Minh Thủy thành toàn hắn: “Nói rằng phương diện kia của anh có hơi tật một chút.”
Nhất thời Quý Giang Dật không phản ứng kịp: “Phương diện kia?”
Tân Minh Thủy đang đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt chợt liếc nhẹ xuống nửa người dưới của hắn.
“……” Quý Giang Dật bùng nổ, “Nói bậy! Bôi nhọ! Mẹ nó là ai nói? Tôi sẽ lập tức khiến tên đó cút khỏi giới giải trí này!”
Tân Minh Thủy nói: “Bọn họ nói đã từng có ba bốn Omega cố ý vào kỳ động dục mà tiếp cận anh, nhưng anh vẫn không có phản ứng.”
Quý Giang Dật nói: “Đó là vì tôi đã từng được huấn luyện đặc biệt!”
Tân Minh Thủy nói: “À.”
Quý Giang Dật hỏi: “Cậu đang đáp cho có lệ phải không?”
Tân Minh Thủy nén cười: “Không có.”
Nhưng mà vui quá hóa buồn, vài ngày sau bọn họ liền gặp phải tình huống tương tự.
Sau khi Omega đang trong thời kỳ động dục được xe cứu thương đưa đi, Quý Giang Dật liền nhìn về phía nơi nào đó của Tân Minh Thủy, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thủy Thủy à, có phải cậu có tật gì hay không?”
Tân Minh Thủy nói: “Tôi đã từng được huấn luyện.”
Quý Giang Dật liền đáp một câu chẳng khác gì giọng điệu của hắn ngày đó: “À.”
Tân Minh Thủy: “……”
Đây chắc chắn là đáp cho có lệ!
Hắn thầm mặc niệm một câu không được đánh chủ thuê, nhẫn nại nhịn xuống.
Thời điểm chỉ còn nửa tháng là hợp đồng kết thúc, sinh nhật của Tân Minh Thủy chợt đến.
Vốn dĩ hắn không muốn tổ chức, nhưng Quý Giang Dật ngẫu nhiên thấy được Du Kình đăng tin chúc mừng hắn, nên vừa lúc đêm nay không có việc gì, Quý Giang Dật liền mua bánh kem, tính ở nhà tổ chức sinh nhật cho hắn.
Đây là biệt thự của Quý Giang Dật. Hệ thống an ninh được lắp đặt sẵn nên Tân Minh Thủy ở đây cho đến tận bây giờ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa chung quanh còn có những vệ sĩ khác nên hắn đã uống thêm hai ly. Kết quả không ngờ loại rượu này cực mạnh mà lại có tác dụng chậm, nhất thời liền có chút choáng váng.
Quý Giang Dật cũng choáng váng, giơ chai rượu lên, nhìn thoáng qua: “Chậc, lấy nhầm rồi.”
Tân Minh Thủy nói: “Con mắt là một thứ tuyệt đẹp.”
Quý Giang Dật cười nói tiếp: “Đáng tiếc tôi không có phải không?”
Tân Minh Thủy không tỏ ý kiến.
Quý Giang Dật lại gần nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Hầy, nếu tôi và Vưu Thành cùng rớt xuống nước, cậu sẽ cứu ai?”
Tân Minh Thủy nói: “Cứu anh.”
Quý Giang Dật lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, qua vài giây sau mới chợt nhận ra: “Bởi vì tôi là chủ thuê của cậu?”
Tân Minh Thủy nói: “Ừm, hơn nữa Vưu Thành sẽ bơi.”Quý Giang Dật mặc kệ: “…… Nếu hắn không biết bơi thì sao?”
Tân Minh Thủy hỏi: “Anh tạo ra giả thiết này thì có nghĩa gì?”
Quý Giang Dật bất chợt sửng sốt, đại não tê dại không thể làm rõ nguyên do trong đó, bèn nói: “Cũng đúng.”
Rất nhanh bọn họ đã chuyển sang vấn đề khác, nói đến chuyện xảy ra trước đó không lâu.
Quý Giang Dật nói: “Tôi chắc chắn không có bệnh tật, cậu không hiểu đâu.”
Tân Minh Thủy nói: “Tôi cũng không có, anh chỉ mong là vậy chứ gì?”
Quý Giang Dật vỗ bàn đứng lên: “Tôi đã nói là không có bệnh, có bản lĩnh thì thử xem! Cậu có dám không?”
Tân Minh Thủy nghiêng đầu liếc hắn một cái, không muốn chấp nhặt với hắn.
Quý Giang Dật liền bày ra vẻ mặt thắng lợi mà nói: “Hiểu rồi, là cậu không dám, chột dạ chứ gì?”
Tân Minh Thủy lập tức vỗ bàn đứng lên: “Ai không dám!?”
Hai người uống nhiều nên đã ngà ngà say, vừa tuyên bố muốn cho đối phương xem bản lĩnh của mình, vừa túm nhau đi vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, hai người nằm ở trên giường há hốc mồm nhìn nhau. Lúc sau Tân Minh Thủy mới đè xuống cảm xúc muốn giết người trong khi thời gian còn lại chỉ còn nửa tháng, từ chối gia hạn hợp đồng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.
Từ đó Quý Giang Dật liền trúng tà, bắt đầu theo đuổi suốt mấy năm trời. Đáng tiếc vị lính đánh thuê hàng đầu nào đó quá khó gặp, Du Kình cũng không phải loại công ty đưa tiền là có thể thỏa hiệp. Vậy nên để gặp được Tân Minh Thủy, mấy năm nay hắn đã thật sự suy nghĩ không ít biện pháp.
Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tư mật, ảnh đế Quý sẽ không kể hết toàn bộ cho mấy người này nghe.
Hắn đơn giản kể lại một đoạn ngắn hai người bên nhau trước kia, cười nói: “Sau đó thi thoảng chúng tôi có gặp nhau vài lần.”
Mọi người chỉ biết lúc sau Tân Minh Thủy không phản ứng ảnh đế, không ngờ lại có đoạn nhạc đệm này, nhìn về phía đương sự một cách ngoài ý muốn: “Phải không?”
Tân Minh Thủy “Ừm” một tiếng, không muốn nói nhiều.
Bởi vì trong đó có một lần hắn muốn trả thù đối phương, nhưng kết quả lại bị đối phương phản công ngược lại.
Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được mà liếc nhìn người nào đó.
Quý Giang Dật lập tức lấy lòng gắp đồ ăn cho hắn, nói lảng sang một vài chuyện khác, cuối cùng cũng thành công kết thúc bữa tiệc liên hoan này.
Địch Tuần chỉ muốn tới xem náo nhiệt chứ không có hứng ngồi ăn cơm chó.
Vì thế tính tình khó ở lại chợt phát tác, vừa về đến căn cứ anh liền lôi kéo Phong Động đi thẳng đến khu vườn cây, không tính ở lại lâu.
Đợi đến khi anh cầm chậu cây đi ra, đa số mọi người đều đã về đến khu nghỉ ngơi. Anh liền tiến lên hai bước, muốn nói lời tạm biệt.
Lúc này chợt nghe từ xa có một loạt tiếng động dồn dập đang ùa ập tới, kèm theo đó là một loạt tiếng kêu vui mừng.
Địch Tuần còn chưa kịp quay đầu lại, quần chúng vây xem liền trơ mắt mà nhìn Tiểu Hắc nhảy chồm lên nhào về phía Phong Động. Phong Động bị sức lực mạnh mẽ này làm lui về phía sau, đột nhiên đụng phải Địch Tuần.
Địch Tuần bất ngờ không kịp phòng bị nên vấp một cái, cả người ngã nhào xuống đất.
Mọi người: “…… Cái lùm mé!”
Sau vài giây ngắn ngủi tĩnh mịch, Du Kình đều hoảng loạn cả lên.
Lão Tiền là người cởi dây cho Tiểu Hắc nên ngay lập tức liền chạy đi trốn.
Sau vài lần tiếp xúc, bọn họ đã dần hiểu được tính tình của ông chủ Trương này. Người này tính tình ác liệt, có thù tất báo, quỷ mới biết hắn sẽ làm ra loại chuyện gì!
Phó Vân Tĩnh đứng gần ở đó nhất, hai người Tạ Thần Vũ chưa kịp bước đến, hắn đã đến bên cạnh Địch Tuần.
Sau khi nâng người ngồi dậy, hắn lập tức liền ngẩn ra: “Ngài……”
Toàn thân Địch Tuần đều vô cùng nóng nảy: “Làm sao?”
Phó Vân Tĩnh nói: “Rớt một bên kính áp tròng rồi.”
Địch Tuần: “……”
Không có kính áp tròng, con ngươi màu lam liền hiển hiện ra ở trước mặt mọi người.
Địch Tuần đã từng cùng bọn họ ám sát Sâm Đức và nghênh đón Phong Động trở về, biết nhân phẩm của bọn họ không có vấn đề, anh chợt lạnh lùng cười một tiếng, thẳng thắn gỡ mặt nạ xuống.
Mọi người: “……”
Đựu mé!
Tuy bọn họ đã từng hoài nghi thân phận của đối phương nhưng dù sao thì cũng không có chứng cứ. Huống hồ bọn họ cũng không giống như nhà họ Tạ, biết được Tạ Thần Vũ là được Địch Tuần tự tay nuôi lớn, cho nên vẫn luôn lưỡng lự đối với người này. Đến tận bây giờ nhìn thấy người thật rồi, rốt cuộc bọn họ mới xác nhận được một điều: Vị họa sĩ nổi tiếng Địch Tuần chính là ông chủ Trương của sàn đấu giá tinh vực Aram!
Vị họa sĩ nào đó không để ý đến sắc mặt của bọn họ, nhanh chóng đảo mắt qua đám người, tinh mắt phát hiện ra thiếu Lão Tiền.
Từ việc Lão Tiền có tâm muốn phát triển sự nghiệp nổi tiếng trên mạng cho Tiểu Hắc, Địch Tuần liền liên tưởng và nói với đám vệ sĩ nhà mình: “Đi, bắt Lão Tiền về đây nướng cho ta.”
Mọi người: “……”
Vốn dĩ Quý Giang Dật đang vui sướng khi có người gặp họa, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Địch Tuần, hắn cũng chợt ngẩn ra.
Hắn mặc kệ náo loạn ầm ĩ bên này, nhanh chóng tìm một nơi an tĩnh để liên lạc với người đại diện: “Tôi nhớ trước đây cậu có đề cập với tôi về một lời mời của một chương trình giải trí nào đó, trong dàn khách quý có Địch Tuần đúng không?”
Người đại diện nói: “Đúng vậy, các thành viên chương trình rất đáng tin cậy, hiếm khi mới mời được vị họa sĩ kia……”
Nói rồi hắn chợt phản ứng lại: “Nhưng không phải anh sắp vào đoàn phim và không muốn trước khi vào đoàn lại nhận chương trình thực tế sao?”
Quý Giang Dật nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy nhận một chương trình thì cũng không tồi, dù sao quay ba cái chương trình giải trí này thì chỉ tốn có mấy ngày.”
Người đại diện hiện dấu chấm hỏi đầy mặt: “Làm sao vậy? Anh có rồi mà không biết quý trọng, đứng núi này mà trông núi nọ, coi trọng Địch Tuần à?”
Quý Giang Dật nói: “Cút, cả tâm lẫn người tôi đều thuộc về Thủy Thủy.”
Người đại diện không hiểu: “Vậy anh hỏi Địch Tuần làm gì?”
Quý Giang Dật lạnh lùng cười: “Có thù oán, tôi muốn hắn ‘ăn không hết phải gói đem đi’ trong chương trình này.”
Người đại diện lập tức kinh hoảng: “Anh có biết sức chiến đấu đám fans não tàn của hắn khủng bố đến mức nào không? Đừng đùa tôi mà tổ tông ơi, hơn nữa người ta còn là người của nhà họ Địch đó, anh chọc đến hắn làm gì?”
Quý Giang Dật nói: “Tôi cũng là người của nhà họ Quý đấy nhé! Ai sợ ai chứ? Nhận chương trình trực tiếp này cho tôi đi.”
Người đại diện tận tình khuyên bảo nửa ngày mà vẫn chưa khiến hắn loại bỏ ý niệm, đành phải nhận mệnh mà làm việc.
Mười ngày sau, Quý Giang Dật và Địch Tuần lại gặp mặt nhau lần nữa, cùng nhau tham gia ghi hình cho một chương trình giải trí.
Địch Tuần bị người nào đó lén lút chơi xỏ hai lần, không thể phát tác ở trước mặt mọi người nên liền chọn một phân đoạn phát sóng trực tiếp, bày ra vẻ mặt trời sinh u buồn mà nhìn thẳng vào ảnh đế, nói: “Đừng nói là lần trước cậu chọn người nhưng tôi không đồng ý, nên mang thù cho đến tận bây giờ đó nhé?”
Quý Giang Dật: “……”
Tân Minh Thủy ở phía sau màn: “……”
Tổ chương trình và người xem: “???”
Khu bình luận ngừng lại khoảng chừng hai giây, sau đó liền điên cuồng mà đồng loạt dâng lên.
“Trời ** chọn người gì cơ?”
“Là ý mà tui đang nghĩ đó sao?”
“Ngoại trừ có ý kia ra thì còn có ý gì nữa? Tôi đạp ngựa xem một buổi phát sóng trực tiếp, ấy thế mà lại bị sụp nhà!”
Cụm từ “chọn người” này rất dễ dàng khiến cho người nghe hiểu sai, nhất thời cả khu bình luận đều là “Ảnh đế Quý sụp đổ hình tượng, thế mà lại ăn vụng sau lưng Tân Minh Thủy”.
Quý Giang Dật nói: “Anh đừng có bôi nhọ tôi!”
Địch Tuần ra vẻ bình tĩnh nói: “Để tôi nhắc lại cho cậu nhớ vậy, khi đó có phải cậu không cho tôi chọn, một hai phải tự mình chọn hay không? Những người có mặt hôm đó đều nghe thấy hết rõ ràng.”
Các khách quý còn lại vừa nhìn liền biết là không ổn, nhanh chóng chạy qua hoà giải. Tổ chương trình cũng đang do dự không biết có nên ngắt phát sóng trực tiếp hay không.
Quý Giang Dật không thể để cho người ta hắt bát nước bẩn, chủ động giải thích: “Anh nói rõ ràng một chút được không? Một nhóm biểu diễn khôi hài, tôi muốn đổi người khác biểu diễn nhưng anh không chịu, nói muốn thuận theo tự nhiên mà.”
Địch Tuần đón lấy ánh mắt của ảnh đế Quý, lười biếng “Ờ” một tiếng: “Vậy nên cậu mới mang thù đến tận bây giờ à?”
Quý Giang Dật nói: “Ai mang thù?”
Địch Tuần chỉ vào chiếc áo ướt đẫm của mình: “Nơi này đâu nói như vậy.”
Quý Giang Dật nói: “Đó là do anh xui xẻo thôi.”
Lúc này mọi người mới chợt nhận ra, ngẫm lại thì mấy năm nay Quý Giang Dật vẫn luôn chấp nhất, không có khả năng là sẽ ăn vụng.
Bọn họ liền dời đi sự chú ý, vừa nghe hai người cãi nhau vừa cảm thấy buồn cười.
Khách quý cười hỏi: “Hai người là bạn bè của nhau sao?”
Quý Giang Dật nén giận trong lòng, “Ừ” cho một tiếng.
Có đoạn nhạc đệm này, về sau hắn không còn cố ý chơi xỏ Địch Tuần nữa.
Hơn nữa quan trọng là qua cửa người xem, nhưng vợ yêu nhà mình thì chưa qua đâu.
Tân Minh Thủy chỉ biết lúc ấy hắn gọi ba người ca hát, nhưng lại không biết giữa chừng hắn từng có ý muốn thay đổi người.
Vì thế sau khi ghi hình xong xuôi, hắn liền chuẩn bị về nhà quỳ ván giặt đồ.
Các vệ sĩ nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhân lúc Tân Minh Thủy đi toilet, bèn nhịn không được mà khuyên nhủ: “Hắn đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ngài dìu già dắt trẻ không phải đối thủ của hắn, hà tất gì phải làm vậy?”
Quý Giang Dật đen mặt, thầm nghĩ: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Họ Địch kia tương lai tốt nhất đừng có đối tượng, bằng không cứ chờ mà coi!
Hắn nhìn Tân Minh Thủy trở về, liền nhắm mắt lẽo đẽo đi theo về nhà, chủ động nhận sai.
Tân Minh Thủy nghiêng đầu nhìn hắn: “Muốn được tha thứ?”
Quý Giang Dật gật đầu, giải thích một chút: “Quan trọng là khi ấy có người ngũ âm chỉ đúng mỗi ba, miễn cưỡng có thể nghe được, nên anh mới muốn đổi sang một người khác để hát khó nghe hơn.”
Tân Minh Thủy: “……”
Anh mưu toan gì đấy hử?
Quý Giang Dật đánh giá vẻ mặt của hắn: “Không giận chứ?”
Tân Minh Thủy mượn đề tài: “Giận.”
Quý Giang Dật hỏi: “Làm sao em mới không giận?”
Tân Minh Thủy hỏi lại: “Anh nói xem?”
Quý Giang Dật nháy mắt liền hiểu, kéo hắn đi vào phòng ngủ.
Một lát sau, thanh âm của Tân Minh Thủy phân thành mảnh nhỏ, thẹn quá thành giận mà mắng một câu thô tục: “Mẹ nó…… đây là ý…… ý mà tôi muốn nói sao?”
Quý Giang Dật hô hấp dồn dập, ánh mắt thâm thúy: “Không phải em muốn ở trên sao?”
Tân Minh Thủy mắng: “Cút đi! Tôi nói để anh ở dưới……”
Quý Giang Dật kịp thời hôn lấy hắn, khiến mọi lời nói của hắn đều bị nuốt ngược trở về, thẳng đến khi hô hấp không thuận mới bằng lòng buông ra.
Hắn nhìn người bạn đời ngon đẹp đến mức khiến người ta nổi điên kia, trong cơn mê muội hắn chợt dâng lên một ý nghĩ: Tuy Địch Tuần có hơi khốn nạn nhưng mỗi lần giải quyết xong việc, dường như mình đều được ăn món ngon thì phải.
Xét ở điểm này, lần sau gặp lại vị họa sĩ kia, hắn quyết định sẽ ráng cho người ta một sắc mặt tốt.Kết thúc ngoại truyện về cặp đôi Quý Quý x Thủy Thủy rồi nha ~~ chỉ còn 6 chương nữa thôi~~~